Phần IV: HÙNG BÁ MỘT PHƯƠNG
Chương 111: Gió Thổi Mưa Bay (1)



THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ:
& gửi kèm CC 1 bản tới
Lời tác giả:
Lại một cái Tết đến nữa rồi...
Chúc ACE độc giả một mùa xuân trước là an lành,dồi dào sức khỏe sau là
Tiền vô như nước sông Đà,tiền ra nhỏ giọt thay vì như ly và phê phin thì ra như truyện ‘Thằng Đức’...
Hi hi…Cũng vì quá bận rộn cho cuộc sống cơm áo gạo tiền mà thôi nhưng ít ra cũng vẩn cố gắng tiếp tục mổi tháng ít nhiều với quan niệm có còn hơn không có còn hơn không để phục vụ độc giả...
‘Như vậy ‘chừng nào kết thúc’?Thằng bạn hỏi...
Tôi đáp :’Cũng chưa biết...Nhưng chắc độc giả cũng đoán được phần nào...Vậy thử đoán xem?
😊))))))))
========================================
Mắt nhìn màn hình của laptop nhưng đầu óc Phạm Trí không thể tập trung, thỉnh thoãng liếc nhìn những người ngồi ở hàng ghế đối diện.Giờ nầy,trước kia người đến báo cáo công tác ngồi đầy nhưng gần đây có phần ít đi nếu so với lúc trước thì có thể nói là thưa thớt.Làm Thư ký cho lãnh đạo cũng được gần 5 năm rồi,đây là lần đầu Phạm Trí mới thấy như vậy.
-“Hừ,một lủ vô tri,ngu si đần độn,chờ coi đi...” Trí cười lạnh,thầm mắng,gả nghỉ ‘Lúc Thứ trưởng Trần Cao Kỳ lên ngồi cái ghế Bộ trưởng là lúc tụi bây sáng mắt ra...
Nhưng chỉ vài phút sau,Phạm Trí giật mình khi nghỉ tới Micheal...Có khi nào vì thằng già nầy mà lãnh đạo sẻ bị kéo xuống vũng lầy? Lúc đó,Kỳ Thứ trưởng sẻ ra tay tương trợ?Không đâu, người không ích kỷ trời tru đất diệt, sợ bị liên lụy nên ông ta nhất định sẻ phân biệt ranh giới rỏ ràng ,nếu là mình,mình cũng sẻ làm như vậy mà...Càng nghỉ,Phạm Trí càng bồn chồn lo lắng cho tương lai mình.
Bây giờ Phạm Trí rất ước ao mình được điều xuống tuyến dưới rèn luyện.Thư Ký của Chủ tịch Tỉnh, xuống tuyến dưới ít nhất cũng sẻ là một Phó chủ tịch Huyện nhưng đó là bây giờ,nếu còn chần chờ thì thiệt là khó nói.Mọi chuyện bình thường thì tốt,nhưng nếu lãnh đạo xãy ra chuyện thì nổ lực bấy lâu nay của mình sẻ trở thành công cốc.
Đang suy nghỉ miên mang,chuông di động trên bàn reo...Thư ký cũng là mắt tai mủi của lãnh đạo,để làm tốt việc nầy,Trí cũng có người của mình để thu lượm ‘tình báo’ rồi thì suy luận,phân tích tổng hợp để báo cáo với lãnh đạo.Bởi vậy khi nhìn màn hình thấy ‘người mình’ gọi tới ,Trí vội bắt máy ,trực tiếp nhập đề.
-Tôi đây Hoàng,có tin gì chưa? ...
-“Thailand?Một mình à?Có biết tại sao không?” Dường như ‘thông tín viên’ cũng không dài vòng,nói gì đó khiến Phạm Trí nhíu mài,gả biết Micheal cầm 100 ngàn qua bên ThaiLand hưởng lạc,phải chăng chuyện Phượng PGĐ gấp rút qua BangKok có liên quan tới Micheal?
-“Cám ơn nha Hoàng,cuối tuần mình gặp nhau uống vài ly...” Phạm Trí nói xong cúp máy,gả sắp xếp câu chuyện đồng thời chuẩn bị tách trà nóng đem vào cho lãnh đạo...Tuy là báo cáo nhưng cũng phải có nghệ thuật,cho dù là tin khẩn cấp nhưng không thể hớt hơ hớt hãi chạy vào mà phải bình tỉnh nếu không lãnh đạo sẻ phê bình mình không đủ tu dưỡng cho nên gả mang tách trà vào để làm đầu câu chuyện.
Trong văn phòng,biết có đám người bên ngoài đang chờ để báo cáo công tác với mình nhưng chủ tịch Huy đang bận tìm tòi trên máy tính những đoạn tin mà truyền thông đăng tãi gần đây về cái chết của Duy Mạnh.
Ngón tay trỏ gỏ đều trên mặt bàn,là thói quen khi Trình Quốc Huy đang suy nghỉ chuyện khó khăn.Lảo không tin người như Duy Mạnh ,xuất thân từ bộ đội đặc chủng lại dể dàng bị 1 phát bắn chết là do chuyện lăng nhăng gái gú mà ra,hung thủ lại là 1 người quá tầm thường,cho dù là dân anh chị cũng không có khả năng nầy.
Sực nhớ Duy Mạnh theo lãnh đạo Trần Cao Kỳ vào Nam công tác nhưng lại có những việc không bình thường chẳng hạng phần lớn thời gian là đi Phú Quốc.Là Thư Ký dỉ nhiên đi làm những gì lãnh đạo giao phó,có thể nào cái chết của Duy Mạnh là liên quan tới công tác? như vậy thì là công tác gì?
Trình Quốc Huy không rảnh để tìm tòi vì sao Duy Mạnh chết nhưng trực giác cho biết cái chết của Duy Mạnh rất có thể liên quan tới Trần Cao Kỳ...Tuy rằng bây giờ cái ghế Bộ trưởng rất gần nhưng ngày nào chưa đặt mông ngồi lên thì đối thủ cạnh tranh vẩn còn cơ hội lật ngược nếu Trần Cao Kỳ có sai phạm và mình chắc chắn sẻ bị vạ lây.Tuy có thể nói là quá lo xa nhưng chỉ sợ vạn nhất không sợ nhất vạn.
-“Lãnh đạo,mời dùng trà...” Phạm Trí mang ly trà và đĩa bánh hạnh nhân để trên bàn...
-“Ửm...Nói với các người ở ngoài hôm nay tôi bận,không tiếp họ được,cho họ hẹn nhày khác..” Trình Quốc Huy cầm ly trà nóng hớp 1 ngụm,dặn dò.
-“Dạ...Lãnh đạo..Ừm,không biết đã xãy ra chuyện gì mà nghe nói Phượng Đại Tá Phó Giám đốc Sở cấp tốc bay qua BangKok...”Phạm Trí ‘sực nhớ’ nên ‘vui miệng’ nói ra,hoàn toàn không có tính chất theo dõi và báo cáo hành tung của lãnh đạo Sở.Đây là điều tối kỵ trong quan trường.
-“Vậy à?Có nghe nói qua đó làm gì không? “ Chợt nhớ tới Micheal đang ở bên Thái...Trình Quốc Huy nhíu mài không biết Thanh Phượng cấp tốc bay qua đó phãi chăng có liên quan tới thằng Micheal?Chắc là không,vì nếu có liên quan tới thằng Micheal, sao Uông Hầu lại im hơi lặng tiếng?Nghỉ vậy nên cãm thấy yên tâm 1 chút.
-“Dạ chiều hôm qua Phượng Đại tá sau khi nghe cú điện liền gọi người đặt vé máy bay sáng nay sau đó liền lái xe về thành phố,còn qua đó làm gì thì không rỏ...”Phạm Trí đáp.
-“Ừm...Tôi biết rồi,cậu ra ngoài đi,nhớ nói hôm nay tôi bận...” Trình Quốc Huy phát tay...
-“Dạ lãnh đạo...” Phạm Trí quay người đi ra ngoài,đúng lúc có tiếng gỏ ... Phạm Trí nhanh tay mở cửa,thấy là Huỳnh Thanh Cảnh liền thông báo.
-Lãnh đạo...Là Phó Chủ tịch Cảnh...
-“Mau mời Phó Chủ tịch Cảnh vào...” Trình Quốc Huy nó vọng ra.
-“Cảnh Phó Chủ tịch ,lãnh đạo mời ông vào...” Phạm Trí đứng nép qua 1 bên .
-Ờ được,cám ơn ...Anh Huy,không thấy ai nên hỏi,mấy người bên ngoài nói Thư Ký Trí đang ở trong nầy cho nên gỏ cửa...Nếu anh bận thì khi khác tôi trở lại...
-“Ngồi xuống đi rồi nói,thiệt là đúng lúc,cũng đang muốn gặp anh đây...Uống gì ?Cà phê hay trà?”Trình Quốc Huy liếc nhìn Phạm Trí...
-“Ậy,Thư ký Trí cho chai nước lọc được rồi,cà phê nhiều quá không tốt ...”Huỳnh Thanh Cảnh phát tay.
-“Dạ được...”Phạm Trí đi ra ngoài chưa được 2 nốt nhạc,trở lại với chai nước lọc,gả để lên bàn,lui ra ngoài đóng cửa...
-“Thanh Hiền sao rồi,về nhà chưa?” Quốc Huy cười thân thiết hỏi...Chuyện Jessica cùng vài người khác trong đó có Steven, Thanh Hiền,Mỷ Thể con gái của Trương Định bị bọn người in đô bắt cóc đã lan truyền trên truyền thông,thăm hỏi vài ba câu cũng là chuyện nên làm hơn nửa Thanh Hiền là con gái của Thanh Cảnh.
-“Ậy,nó vẩn còn lưu linh lưu địa bên ngoài với con gái của Trương Định.Tôi làm cha mà thiệt là thất trách,nếu không có truyền thông tôi chẳng biết gì ráo,đến lúc thấy nó trên truyền hình mới chưng hửng thì ra xảy ra chuyện lớn như vậy...Cũng may nó không có gì,còn gọi điện về nói đi Cần Thơ,kêu tôi đừng lo...Thiệt là...” Thanh Cảnh lắc đầu ra vẻ lực bất tòng tâm.
-Chưa chịu về?Vậy chứ đi đâu?
-“Cần Thơ chứ đâu nửa...Nó nói Jessica,còn có đứa con gái tên gì nà quên rồi,à phải là Diệp Chi,con của lảo Lý Vọng Trưởng ban Tuyên Giáo của Kiên Giang nửa, đang bị sốc nặng,à còn có chuyện nầy mới quan trọng nè,con Hiền nói Jessica tạm thời không muốn về đây anh biết tại sao không?là vì không muốn bị Steven quấy rầy,coi bộ trớt quớt rồi.Quốc Cường đâu,kêu nó lên đi,mai nầy anh được là sui với tỷ phú pháp nhớ đừng quên tui nha hi hi...” Thanh Cảnh khéo léo chuyển hướng,tránh nói về chuyện con gái mình nhất là ém chuyện Thanh Hiền bổng dưng được vào đội ngủ tinh anh của TT Nancy,tuy là huấn luyện thôi nhưng cũng quá mừng rồi,Thanh Cảnh coi như con gái mình được 1 bước lên trời.
-“Ậy..Đừng nói bậy mà...Làm gì có chuyện đó” Quốc Huy lắc đầu ra vẻ ‘làm gì có chuyện đó’ nhưng trong bụng thầm mừng,nếu Jessica còn ở Long Xuyên nầy thì thằng Cường sẻ có cơ hội...
-“He he,bậy cái gì chứ,mình quen biết nhau hơn chục năm rồi,anh làm gì tui biết hết á...Anh thiệt là cao tay khi giao chuyện tiếp đãi khách đầu tư cho Trần Thế Minh chẳng qua là muốn Steven tiếp xúc với thằng con lảo ta...Thằng Trần Chí Hùng là thánh ăn chơi dể gì không làm hư Steven,trong khi Quốc Cường thì đang ra sức cứu trợ,người nào xấu người nào tốt tin rằng Jessica nhìn ra mà...Hi hi,chiêu nầy hay thiệt,tui thiệt là phục anh...” Thanh cảnh cười híp mắt.
-“Anh cũng không vừa đâu,thông qua con gái mình để đánh thông quan hệ với Bí Thư và TT Nancy chứ gì,đừng tưởng tôi không biết Thanh Hiền đang ở trên du thuyền nha..” Quốc Huy mĩm cười.
-“Tôi không có ý nầy,chỉ là tình cờ thôi...” Bị nói trúng tim đen,thầm chột dạ,miệng ngoài ,Thanh Cảnh thanh minh thanh nga...
-“Ậy,tôi hiểu mà,à nè,Uông Hầu đâu?”” Trình Quốc Huy phát tay,chuyển đề tài.Trong quan trường ai lại không lo sẳn đường để hạ cánh an toàn chứ.
-“Ai biết đâu à...Chuyện gì mà thấy anh có vẻ khẩn trương vậy anh Huy?” Huỳnh Thanh Cảnh ngạc nhiên.
-“Mới vừa rồi Phạm Trí nói con mụ à không Đại tá Thanh Phượng gấp rút đi ThaiLand.”Trình Quốc Huy âm u nói...
-“Ạ...Tưởng gì nghiêm trọng...Chắc qua đó mua sắm thui..Thời buổi nầy người mình bay qua đó thường lắm,như đi chợ vậy...”Thanh Cảnh phát tay ‘giãi mả’.
-“Hôm nay là thứ Tư,không phải ngày cuối tuần. Hơn nửa còn đi 1 mình. Qua ThaiLand mua sắm mà đi 1 mình anh không thấy có gì kỳ lạ sao??Trình Quốc Huy nhíu mài.
-“Nghe anh nói thấy rất có lý...Hai ả Thanh Phượng với Phương Trang lá cặp bài trùng,có lý nào qua Thailand mua sắm mà đi 1 mình,anh Huy,tôi nghỉ có khi nào nhưng chắc là không đâu...” Huỳnh Thanh Cảnh nghi hoặc nhưng rồi lắc đầu.
-“Anh nghỉ gì thì nói đi...”Trình Quốc Huy nhíu mài,tuy biết lảo nầy có ý nghỉ như mình nhựng vẩn hỏi.
-“Anh quên rồi sao?Lần trước thằng Micheal đòi 20 triệu mình đưa nó 1 trăm ngàn,nó không chịu nhưng cầm lấy nói qua Bangkok chơi vài bửa,kêu mình chuẩn bị tiền...Có thể nào liên quan tới Micheal không?Giả thuyết nầy tôi thấy hợp lý nhất chứ đâu có lý nào đột xuất như vậy chứ...Tôi nghỉ dám lắm à,lảo Hầu nóng tánh,có khi nào cho người..” Huỳnh Thanh Cảnh lấy bàn tay đưa lên cổ cưa ngang...
-“Tôi cũng nghỉ như vậy ...Để tôi gọi hỏi ,hy vọng lảo Hầu không ngu như vậy...”Thấy Thanh Cảnh cũng nghỉ như mình,Trình Quốc Huy lấy di động bấm.
...
‘Nhanh lên em...Nhanh lên,anh sắp rồi...’ Uông Hầu thở hổn hển,thúc giục...
Giửa hai đùi,trước háng lảo,một mỷ phụ đang trong tư thế quỳ,tay nàng cầm ‘thằng em’ của Uông Hầu tăng tốc độ sục mạnh.
‘Ahh..Ahhh..Ahhh...’ Uông Hầu hét lên,vẻ mặt thống khoái,cầm đầu ‘thằng em’ cạ sát lên mặt người đàn bà để giòng nước sền sệt trắng đục bắn lên khắp mặt,tóc nàng ...Hình như còn nuối tiếc.lảo cầm đập đập lên mặt nàng như để trút hết những giọt còn đọng lại...Cuối cùng ngồi xuống sô pha thở dốc,nét mặt thỏa mản...
-“Làm sạch cho anh đi cưng”...Hai chân dang rộng thêm ra,Uông Hầu kéo nàng tới ngồi giửa hai chân mình.
-“Anh thiệt là càng ngày càng biến thái mà..” Mặt ‘hờn dổi’ nhưng cử chỉ rất nhu mì..Thiếu phụ vén tóc ,cúi xuống lấy lưởi ‘làm sạch’ rất ‘chuyên nghiệp’...Uông Hầu ngả đầu vào thành ghế,mắt nhìn tấm ảnh cưới trong khung hình treo trên tường lấy làm đắc ý. Chú rể và cô dâu trong hình là thuộc hạ của lảo và Liên ,hai vợ chồng mới cưới nhau được hơn nửa năm thôi mà lảo đã chơi vợ nó rồi,con Liên thật quá đã,chìu lảo đủ trò đủ kiểu...
Giãi quyết được Micheal coi như trừ được cái u nhọt trong người,tâm tình Uông Hầu vô cùng thoãi mái vì vậy cãm thấy hứng tới nhà người tình trẻ xả ‘stress’...
-“Sao hôm nay có hứng thú tới tìm em vậy?Hổm rày đi mất tiêu tưởng anh chán em rồi chứ?Cũng may là anh Phong không có ở nhà nên hihi...”’Làm sạch’ xong,thiếu phụ vừa lau mặt,vừa cười chúm chím,nũng nịu.
-“Nói bậy nà,sao anh có thể chán em được chứ,gần đây tâm tình không được vui,hôm nay coi như mọi chuyện được giãi quyết cho nên tới tìm em,anh biết thằng Phong đi công tác mà...Anh sắp xếp cho nó đi chứ ai...He he...” Uông Hầu cười đểu.
-“..Hi hi,anh thật là quỷ quái...Thì ra là vậy...Em đi vào rửa mặt nha,ây ui,ra nhiều quá...”Liên lườm.
-“Ừ được,nè,thằng Phong đi Thành Phố hai ngày sau mới về,tối nay anh ngủ đây nha..Còn nửa..Hi hi..”Uông Hầu kéo Liên ngồi vào lòng,nói nhỏ vào tai nàng. ...” Không biết lảo nói gì khiến Liên kinh hãi,lắc đầu quầy quậy.
-Hả?Thôi,không được,đau lắm
-“Hi hi,được mà,chìu anh đi,tối nay cho anh nha,từ từ thôi,cũng như con gái còn trinh vậy,lúc đầu thấy đau nhưng từ từ sẻ được phải không?Chưa thử làm sao biết là không được?Nè,chìu anh đi,anh mua cho em cái túi hàng hiệu Burberry...” Biết người đẹp thích hàng hiệu,Uông Hầu đưa túi hàng hiệu làm mồi dụ...Túi Burberry cũng gần 30 triệu chứ ít oi gì sao,nhưng được chơi lổ nhị của nàng cũng đáng,30 triệu thôi mà,có là bao chứ.
-“Nhưng mà..Nhưng mà...” Nghe xách tay hàng hiệu Burberry khiến Liên phân vân,ngẩm nghỉ lảo nói cũng không sai,hơn nửa nếu đau quá thì ngừng lại,có sao đâu.
-“Còn nhưng nhị gì nửa,chìu anh đi mà...Chìu anh rồi em muốn gì cũng được..” Uông Hầu hứa hẹn...
-Cái gì cũng được?
-“Tin anh đi,anh chưa hề nói dóc đâu à..” Thấy nàng có vẻ sắp đồng ý,Uông Hầu cãm thấy ‘nóng’ lên...
-“Vậy được,là anh nói đó nhen...” Tuy sợ nhưng nghỉ tới xách tay hàng hiệu,thêm vào câu ‘cái gì cũng được,Liên gật đầu...
“Ừ mà...Bây giờ nha,thử chút đi...”Cãm giác mới lạ sắp được ‘chơi’ lổ nhị của Liên khiến Uông Hầu vô cùng phấn khích,tiểu huynh đệ lại ngốc đầu.Lảo hăm hở đứng lên.
-“Bây giờ?” Do dự một chút, Liên cởi quần lót xuống,quay người chõng khu như kiểu ‘doggy’ nhưng là để lảo đút vào lổ đ ...
-“Có vaseline hong? “Biết lõm bõm muốn ‘chơi’lổ nhị thì cần bôi vaseline cho dể nên Uông Hầu hỏi...
Ngay lúc nầy chuông di động kêu vang,tuy không muốn nhưng theo thói quen ,lảo nhìn màn hình thấy người gọi là lảo đại Trình Quốc Huy,bất đắc dỉ lảo miển cưởng bắt máy.
-He he...Tôi đây anh Huy...Có chuyện gì sao?
-“Nói chuyện được chứ?”Trình Quốc Huy cẩn thận.
-“Có mình tui thôi,có gì nói đi...”Miệng nói nhưng Uông Hầu nhìn Liên,chỉ chỉ ‘thằng em’ ra hiệu,ý ngầm bảo nàng đi lấy vaseline chuẩn bị.
-Có tin của thằng Micheal không?
-“Nó hả?he he...Tui đang tính nói với anh về chuyện nầy,từ nay nó sẻ không xuất hiện trước mặt mình nửa đâu,sạch sẻ gọn gàng, yên tâm đi.”Nghỉ mình vừa tiết kiệm được 20 triệu ,chia làm 3,vị chi mổi người tiết kiệm được gần 7 triệu ,là 7 triệu đô đó chứ không phải 7 triệu VND đâu à, bởi vậy Uông Hầu hàm súc khoe thành tích...
-Sạch sẻ gọn gàng?Cách đây 10 phút,con Thanh Phượng gấp rút về Thành phố để bay qua Thailand.Tôi nghi là có liên quan tới chuyện của thằng Micheal...Anh có người bên đó vậy nhờ họ theo dõi coi cô ta qua đó làm gì.
-Được rồi,anh không cần phải khẩn trương đâu à...Tui sẻ nhờ họ giăng thiên la địa võng...
-“Anh phải nhớ Thanh Phượng không phải là Micheal,cô ta xảy ra chuyện gì là không được đâu...Đừng có làm bậy, anh hiểu tôi muốn nói gì chứ?” Trình Quốc Huy nói xong cúp máy...Trước khi gọi,dựa trên bản tánh của Uông Hầu ,có đến 90 % đã cho người thủ tiêu Micheal,giờ nghe lảo gián tiếp xác nhận,Trình Quốc Huy muốn chửi thề nhưng kịp thời nuốt cơn giận,chuyện quan trọng bây giờ cần làm là suy nghỉ làm sao để đối phó trong trường hợp tồi tệ nhất.
...
-“Càng già càng nhát gan,chuyện xãy ra bên Thailand mà cũng sợ” Uông Hầu giọng khinh thường ...
-“Có chuyện gì mà hình như không vui vậy..”Liên trở lại,trên tay cầm lọ vaseline thấy nét mặt Uông Hầu sa sầm,nàng hỏi.
-“Có chút chuyện quan trọng,em chờ anh chút.” Uông Hầu phát tay, cầm di động bấm.Chuông reo được 3 hồi bên kia đã bắt máy,giọng điệu có chút bởn cợt.
-A lô...anh Hầu,sao rãnh rổi vậy...
-“Rảnh cái con cặc tao á...Đụ má,chuyện đó có lình xình gì không vậy?Mầy nói tao nghe...Hình như không ổn đó...”Đường dây vừa thông,Uông Hầu liền nhập để không một chút dài dòng, văng tục chửi thề giọng điệu rất giang hồ đại ca.
-Ạ,chắc là anh nghe tin rồi chứ gì,là chuyện nhỏ thôi.Không có gì đâu,nó là thằng Mẻo nên tụi ký giả rãnh háng làm rùm ben còn tụi Cảnh sát làm bộ lăng xăng thôi,một hai bửa thì đâu lại vào đó... Tui ở bên Thái nầy mười mấy năm rồi,hiểu tụi nó lắm...Yên chí đi
-Có thiệt mới nói nha mậy...Nghe mầy nói tao thấy yên tâm nhưng muốn mầy làm dùm 1 chuyện,nà...Mầy ở Pattaya quen biết nhiều nhưng ở Bangkok thì sao?
-Cái đó còn tùy ,nhưng chổ nào cũng phải tốn kém,anh biết đó mà.Là chuyện gì anh nói đi.
-Được rồi được rồi,có khi nào tao kêu mầy làm chút việc mà không chi đẹp đâu?Nà,nghe kỷ nha,có người sắp bay qua Thailand,tao nghi ngờ là vì chuyện nầy..Nếu mầy tìm nó được thì theo dõi nó cho tao,coi nó làm gì thôi rồi cho tao biết,tuyệt đối không được làm bậy.Mầy hiểu ý tao chứ.
-Không thành vấn đề,nó tên gì,mặt mủi ra sao...Nếu biết được chuyến bay nào, tới Don mueang hay Suvarnabhumi thì tốt..Tui sẻ cho người chờ rồi theo dõi...
-“ Chỉ có hình thôi,ráng tìm ra nó... Nè,tao gởi hình cho mầy..”Uông Hầu lục lọi trong thư mục lấy hình của Thanh Phượng chụp trong buổi tiệc nhậm chức của Bích Trâm,đính kèm gởi đi...
-Nhận được chưa mậy?
-Đâu có nhanh vậy...Ờ được rồi..Wow..Đẹp bá cháy ha...Ai vậy anh Hầu.
-“Mầy không cần biết nhiều,nếu thấy thì theo dõi nó rồi cho tao biết...Vậy đi...”Uông Hầu nói xong cúp máy...Thầm tính ‘Thằng Sang là thổ địa bên Bangkok,sẻ đón được con đượi Thanh Phượng mà...’Nghỉ vậy Uông Hầu cãm thấy an tâm hơn nửa bây giờ có lo cũng không được cái con mẹ gì.Chơi ‘lổ nhị’ trước đã...
-Liên à,ụa đang chờ anh hả?Đâu,vaseline đâu...
-Nè..Nhưng em vẩn còn sợ...
-Đừng sợ..Đừng sợ,để anh thoa vaseline trước...He he...
...
-“Anh Huy,có khi nào Uông Hầu...” Thấy Trình Quốc Huy cúp máy nhưng vẻ mặt trầm ngâm.Huỳnh Thanh Cảnh,hỏi.
-Tui hiểu anh muốn nói gì nhưng không đâu, thằng Micheal là thằng Mỷ,nó chết tuy có chút sóng gió nhưng Thanh Phượng thì khác.Uông Hầu tuy lổ mảng nhưng không ngu đần đến nổi dám cho người giết 1 Phó Giám đốc Sở còn là chị em thân tín của Bí thư đâu,việc nầy mình có thể yên tâm. Nói thiệt nha,tuy Uông Hầu lổ mảng nhưng nước cờ nầy cũng không tệ...Nếu không làm như vậy mai nầy mình sẻ bị thằng Micheal bóp chẹt há miệng sư tử hoài sao?Anh nghỉ đúng không?
-“Vậy thì phải, mẹ bà nó,mở miệng sư tử,chết là phải,lần nầy đòi 20 Triệu biết đâu lần tới 4.5 chục triệu?Hy vọng không còn chuyện gì nửa...Nhưng mà anh Huy, nếu lần nầy êm xuôi ,anh cũng nên nói với Uông Hầu kiềm chế mới được,nếu không sẻ có 1 ngày tui với anh sẻ bị lảo Hầu kéo xuống nước.”Thanh Cảnh bức xúc.
-“Được rồi,đừng khẩn trương quá...À nè,Uông Phú lúc nầy sao rồi?” Sực nhớ tới Uông Phú...Trình Quốc Huy hỏi.
-Sao là sao chứ cũng là chứng nào tật nấy thôi,không biết thu liểm chút nào,nhưng anh nhắc tới tui mới nhớ,sao bổng dưng họ thả thằng Uông Phú?Tôi nghỉ chắc họ thấy cái gì đó...
-“Ậy, thấy thiếu bằng chứng thì thả thôi, đừng nhạy cãm quá mà,thả lỏng 1 chút đi...” Trình Quốc Huy phát tay.
-“ Thôi,không còn gì nửa,tôi về văn phòng làm việc...”Muốn nói thêm nhưng thấy lảo đại vẩn còn có vẻ cố chấp,Thanh Cảnh đành phải nuốt lời vào bụng bước ra cửa...
Micheal cơm không lành canh không ngọt với ‘tam đại lảo’ tuy là bí mật nhưng một số người cũng ‘đánh hơi’ được khi lảo ý già cố vấn bổng dưng bay qua Bangkok ăn chơi đú đởn...Xầm xì to nhỏ là có đấy đại khái như vầy :’phải chăng Micheal đã bị đuổi về Mỷ ?Chắc là như vậy rồi,lảo ý già nầy đã gây ra quá nhiều tai tiếng,nay đã khác xưa,Bí Thư Bích Trâm không phải là Bí Thư Hoàng Trọng...Chủ tịch Huy chắc chắn cân nhắc điều nầy nầy nên ‘trãm’ lảo I -ta- lô già.
Nhưng liền sau khi tin Thanh Phượng cấp tốc về Sài gòn đáp chuyến bay qua Bangkok truyền ra ngoài đã khiến lời xầm xì rẻ sang chiều hướng khác :Micheal đã bị Chủ tịch Huy ‘trãm’ rồi mà có lý nào PGĐ Thanh Phượng đuổi theo?Không có lý nào đâu,trừ phi...Phải rồi,lảo Micheal là tâm phúc của Chủ tịch Huy nên biết rất nhiều chuyện của bộ ba ‘Huy -Cảnh -Hầu’.Vì bị ‘trãm’ nên muốn trả thù vì vậy muốn tiết lộ với Phượng Phó Giám đốc?Chứ còn gì nửa,chắc là như vậy rồi.
Hương Giang cũng có ý nghỉ nầy nên trong lòng vô cùng phấn khích .Chẳng những vậy mà một chuổi ý nghỉ đang cuồn cuộn trong đầu: ‘Tam đại lảo’ sụp,cây đổ bầy khỉ tan với quan hệ của mình với Bí Thư hiện nay,một số lớn người của họ sẻ đến nương nhờ chừng đó uy tín và thế lực của mình sẻ tăng mạnh,cái ghế Phó Chủ tịch của Huỳnh Thanh Cảnh sẻ không khó lắm,mình chỉ cần kính cẩn ‘phò tá’ để Bí Thư có thành tích tốt thì coi như được ‘lên thuyền’ của Hoàng Ngọc Hải như vậy tương lai sẻ vô cùng hứa hẹn.Bây giờ mình 39,nếu mọi việc tiến triển tốt đẹp thì tối đa đến 44 hoặc 45 ,cái ghế Chủ tịch tỉnh thậm chí hơn nửa...Nghỉ tới đây Hương Giang run lên,nét mặt đỏ bừng vì xúc động.
-“Có khi nào Micheal và Phó Giám đốc Phượng hẹn hò bên Bangkok hong ta?” Hương Trầm nãy giờ bên cạnh cũng suy nghỉ mơ màng,bổng nhiên nói 1 câu.
-“Ây...Con nầy,sáng đi làm quên mang theo ‘nảo’ hả mậy?Nói như vậy mà nói được,thiệt là...Phó Giám đốc Phượng với Chủ tịch Trang người nào người nấy đẹp bá cháy,mầy nghỉ họ để thằng ý già vô mắt hả?” Bị lời nói của em gái làm cụt hứng,Hương Giang quắc mắt,hận không thể rèn sắt thành thép,em gái nàng tư chất bình thường chỉ có tài ‘gián điệp bà Tám’ thì xuất sắc.
-“Nói chơi thôi mà,làm gì dử vậy..” Hương Trầm không phục.
-Mấy chuyện nầy nghỉ cũng đừng nghỉ chứ nói ra miệng,mầy lấy Thanh Hà mà làm gương đi,mầy được một nửa của người ta thì tạ ơn tổ tiên phò hộ á mầy.
-“Chị lúc nào cũng nâng nó lên mà dìm em mình,không thèm chấp nhất chi cho mệt,à nè,nhắc tới Thanh Hà mới nói nha,cái vụ quán của má nó bị phá đó,bà Tư thiệt đã nhận được tiền bồi thường 1 tỷ .Đức cố vấn thiệt chơi sang...”Hương Trầm vừa hâm mộ,vừa ghen tỵ.
-“Nhận 1 tỷ rồi ?Mầy nghe ai nói vậy?Có thiệt hong mậy?”Hương Giang trố mắt,nàng tưởng là lúc đó hắn hứa cụi cho qua chuyện,cho dù nếu có đền cũng chỉ vài chục triệu coi như là rộng rãi lắm rồi ai dè hắn thiệt đền 1 tỷ,nghe mà hết hồn,là 1 tỷ đó.
-“Chắc chỉ có chị là không biết thôi,từ tối hôm qua,bà má con Thanh Hà khoe ùm lên bây giờ cả làng xóm huyện đều biết khiến ai nấy cũng hâm mộ,còn nửa nha,bả kể vanh vách chuyện Thanh Hà lên du thuyền với Bí Thư như là chính bả lên vậy...”Giọng Hương Trầm bực bội,ghen tỵ khi thấy Thanh Hà lên như diều gặp gió được nhiều người nể phục.
-Ậy,đừng nhỏ mọn mà
-“Ai nhỏ mọn chứ,chỉ tại cái mặt con Thanh Hà lúc nầy kênh kiệu lắm nên thấy ghét thôi...À nè chị hai,có khi nào...”Nói tới đây Hương Trầm nhỏ giọng nhìn quanh như sợ có ai nghe mặc dù trong văn phòng chỉ có hai chị em.
-Chuyện gì?Sao thần bí vậy...
-Chị hai,Đức cố vấn phong lưu bay bướm vậy có khi nào...Hi hi...
-“Đừng nói bậy,Bí thư nghe được là chết á mầy...” Hương Giang trừng mắt để Hương Trầm im miệng,thật ra nàng cũng có ý nghỉ nầy nhưng nghỉ thì được chứ không thể nói ra miệng.
-Nói với chị chứ nói với ai đâu chứ...Còn nửa nha...
-“Đi...đi về làm việc đi...Đừng nói xàm nửa...” Hương Giang phát tay,đuổi em gái.
-“Không tin thì thui...” Hương Trầm hờn dổi,quay người lắc mông đi ra ngoài,cánh cửa vừa đóng,Hương Giang liền cầm lấy di động bấm gọi.Trong lòng đang nghỉ mình càng nên thân thiện thêm hơn nửa với Thanh Hà bởi vậy đường dây vừa thông,liền vồn vả,thân thiết .
-A lô,hi hi Chị đây Thanh Hà , chị muốn tới gặp Bí thư để báo cáo một số việc nhưng không biết lịch của Bí thư có đầy không?
-“Dạ,Bí Thư đang tiếp Trưởng ban Định.Giang Chánh văn phòng cứ tới đi ạ...”Tuy người tới chờ để được gặp Bí Thư ngồi đầy phòng nhưng không thể nói ‘không được vì người đông’, hơn nửa tuy nghe Hương Giang xưng chị gọi em ngọt xớt nhưng Thanh Hà vẩn rất quy củ không vì vậy mà bắt quàng làm ‘chị em’...
-“Ậy,Thanh Hà,mình là chị em mà,chánh văn phòng cái gì chứ,sao khách sáo vậy.Thôi không nói nửa, chậm 1 chút chị sẻ tới...” Hương Giang nói xong cúp máy,thầm nghỉ lảo Trương Định hồi đó giờ tưởng hiền ai dè thiệt là cao tay,cho đứa con gái làm nhịp cầu tri âm chẳng những lấy lòng được Bí thư còn làm thân được với TT Nancy...Xem ra không thể coi nhẹ lảo nầy được.
...
Lúc đám Mỷ Thể,Vân Anh,Thanh Hiền... được cứu ra ,hai vợ chồng Trương Định mới biết con gái mình bị bọn in đô bắt cóc giam cầm gần cả ngày .Chuyện lớn như vậy mà mình không hề biết cho đến khi Mỷ Thể gọi về báo bình an còn nói hiện giờ đang ở trên du thuyền của TT Nancy và sẻ ở vài ngày khiến cả hai vợ chồng chưng hửng tưởng là trò đùa cá tháng 4 ...
Bị bắt cóc sau đó được cứu ra,nguy hiểm đã qua rồi,thật là hú hồn nhưng không ngờ trong họa lại gặp may.Đó là ý nghỉ trong đầu của Trương Định trong lúc nầy. Gần đây,việc Mỷ Thể chiếm được cãm tình của Bí Thư đã khiến không ít người ghen tỵ.Bây giờ không ngờ Mỷ Thể lại có thể được lên du thuyền làm khách như vậy là có cơ hội tiếp xúc làm thân với vị Trung tướng Nancy...
Một người là Bí thư con gái của Chủ tịch QH,một người là Trung tướng và cũng là con gái của TBT.Cả hai đều thân thiết với Mỷ Thể,nghỉ vậy khiến Trương Định vô cùng kích động,vì vậy tới gặp Bí Thư trước là báo cáo công tác sau là muốn bày tỏ lòng cãm ơn đối với lãnh đạo đã có ý bồi dưởng Mỷ Thể,nếu không sao lại có đãi ngộ như vậy chứ.
-“Ừm...Liên quan đến chuyện Mỷ Thể bị bọn người in đô bắt cóc, lẻ ra không nên nói nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa nên tưởng cũng nên cho Trưởng ban biết, là như vầy chắc Trưởng Ban Định cũng đã biết chuyện đầu đạn nguyên tử rồi...Là do Thiếu tướng,à không bây giờ gọi là TT mới phải là do TT Trình Nhật Mai cùng Đức cố vấn điều hành mọi việc nhưng giới truyền thông cũng chỉ đề cập tới TT Nhật Mai,cũng là do ý của ba tôi và TBT à còn có cụ Lý và cụ Trương nửa...Lý do là Đức cố vấn còn trẻ,sau nầy sẻ được giao nhiều trọng trách,nhiều người biết sẻ không tiện cho công tác sau nầy...”Nói tới đây thấy nét mặt của Trương Định lộ vẻ kinh khủng,Bích Trâm tạm ngừng lại để ông ta kịp thời tiêu hóa những gì nàng vừa nói.
Tuy biết Đức là phò mả gia của Chủ tịch QH còn chuyện hắn còn là rể đông sàng của TBT ,cháu rể của 2 nguyên đại lảo Lý Hoàng Chương và Trương Tấn Tài thì chỉ nghe qua nhưng chưa thấy tận mắt ,bây giờ từ miệng của Bích Trâm nói ra tuy là không trực tiếp nhưng cụm từ ‘do ý của ba tôi và TBT còn có cụ Lý và cụ Trương nửa’ khiến Trương Định bị ‘sốc’ khủng,miệng há hốc,mắt trợn tròn xoe...
-“Chuyện nầy càng ít người biết thì càng tốt..” thấy lảo đứng hình sửng người,Bích Trâm mĩm cười khéo léo nhắc nhở.
-“Bí thư có thể an tâm,ngay cả má con Thể tôi cũng sẻ không nói đâu...” Từ miệng của lãnh đạo nói với mình chứng tỏ mình hầu như đạt được lòng tin vì vậy tuy đang ngồi nhưng lưng Trương Định hơi khòm thêm 1 chút để tỏ lòng trung.
-“Vậy thì không cần...Ừm nói tới đâu rồi,à phải,Mỷ Thể ,Vân Anh,Thanh Hiền bị bọn chúng bắt là vì người chúng muốn bắt là Đức cố vấn,còn những người khác thì có mặt không đúng thời không đúng chổ..Nói tóm lại lúc đó không cho ông và những người khác biết cũng là vì an toàn của các con tin,thử nghỉ coi...
-“Lãnh đạo không cần phải nói thêm,tôi hiểu được mà...” Trương Định cướp lời,tuy lãnh đạo muốn giãi thích nhưng nếu mình vểnh tai lắng nghe thì không ổn như có vẻ cần được minh bạch, đồng nghỉa với ‘hạch sách’ lãnh đạo ,đây là điều tối kỵ trong quan trường.
Ngay lúc nầy có tiếng cửa nhè nhẹ...
-“Vô đi...” Bích Trâm nói vọng ra,tầm vài giây sau,Thanh Hà mở cửa đi vào ,hai tay ôm thùng bưu kiện khá lớn ,nét mặt phấn khích .Từ sáng đến giờ,lãnh đạo không ngừng đốc thúc nàng canh chừng vì vậy gói bưu kiện từ Thailand vừa tới,thấy tên của lãnh đạo với con dấu ‘Bangkok ‘,Thanh Hà liền chụp lấy vội vả đi vào báo cáo quên cả quy củ khi lãnh đạo hội ý thì không được quấy rầy.
-“Tới rồi à..Đưa đây...”Thấy thùng bưu kiện trên tay Thanh Hà.Bích Trâm không dằn được kích động,đứng dậy như lò xo khiến Trương Định ngạc nhiên,nghỉ đã đến lúc cáo từ,lảo vội đứng lên.
-Bí Thư,tôi xin phép...
-“Trưởng ban Định,hãy nán lại 1 chút,tôi cần ông giúp 1 tay...Thanh Hà,em ra nói với mọi người hôm nay tôi bận không tiếp ai hết.Cho họ lịch ngày khác...Còn nửa,mời Phó Bí Thư Đáng đến...À thôi...” Bích Trâm vừa nói vừa xé thùng bưu kiện.Định mời Phó Bí Thư cũng là Chủ tịch HĐND nhưng liền thay đổi ý định,nàng chưa có ý định triệu tập hội nghị thường ủy.
-“Dạ Bí Thư...” Thanh Hà quay người lắc mông bước đi ra ngoài...
Trương Định tiếp tục ngồi lại theo chỉ thị của lảnh đạo,trong đầu muôn ngàn câu hỏi đang nhãy múa,thầm nghỉ Bí Thư kêu mình ở lại giúp tay chẳng lẻ có liên quan tới vật trong tay?Đó là cái gì?Lảo chợt giật thót mình khi thấy nàng lấy ra tập hồ sơ và 1 chìa USB từ cái họp nhỏ trong bưu kiện.
-“...Ừm,Đức cố vấn nói Trưởng Ban Định là người tôi có thể tin cậy...” Gắn USB vào laptop,mắt nhìn màn hình ,Bích Trâm mĩm cười nói.
-“Đức cố vấn không sai,Bí thư có thể tin ở lảo già nầy...” Trương Định ưởn ngực hùng hồn đáp,trong lòng cãm động khôn xiết nghỉ mình chưa có giao tình thân thiết,chỉ chào hỏi sơ sơ vậy mà Đức cố vấn đã nói 1 câu như vậy với Bí thư...Ân tình nầy không nhỏ,xem ra mai nầy phải mời Đức cố vân cùng ngồi xuống uống vài ly mới được.
-“Tốt, Trưởng ban Định chờ chút...” Bích Trâm gật đầu, gắn tai nghe không dây,tay lướt trên bàn phím,nàng muốn nghe nội dung trước...Trương Định nín thở ngồi im lặng,chờ lúc nầy lảo mới hiểu cái gì là 1 giây bằng cả năm.
Vài phút sau,Bích Trâm lấy di động ra bấm...Biết lãnh đạo đang có việc rất quan trọng,Trương Định nín thở lưng ngồi thẳng tấp kiên nhẩn chờ.
...
Rời chổ của Tiên,Đức lái xe chạy tới ủy ban huyện cũng xấp xỉ 11 giờ,đậu xe tắt máy vừa mở cửa bước xuống,chợt thấy chiếc Honda Vision chạy vào,nhận ra hình dáng rất quen nhưng không biết là ai cho đến khi chiếc mủ bảo hiểm được cởi xuống,thì ra là Lan Chi,liền bước tới,trêu chọc.
-Wow...Giờ nầy mới đi làm à quan liêu vậy sao?
-“Quan liêu?Không dám đâu,tôi chỉ là công chức bình thường hôm nay đi khám bệnh có xin phép đàng hoàng chứ không phải lảnh đạo như cậu đâu,ừ hé,mấy giờ rồi,ụa..11 giờ mấy rồi à?Đức Bí Tịch,cậu hôm nay đi làm hơi sớm thì phải?” Lan Chi hung hăng trừng mắt,trong lòng tức giận không thôi,hôm qua nàng nhắn tin ,đợi cả buổi cho tới bây giờ vẩn không thấy hắn trả lời trả vốn...Có quá đáng hong vậy?Nàng là em gái của thầy hắn có nghỉa là bậc trưởng bối vậy mà không nể nang chút nào...Nghỉ tới đây,nét mặt Lan Chi ửng hồng,’trưởng bối’ cái gì chứ,thật ra nàng thấy mình đã thích hắn rồi mặc dù biết hắn lăng nhăng,đàn bà nhiều vô số kể.Đôi khi nàng cãm thấy ghen với Ngọc Thy,Tuyết Hoa và Mai Thanh Phương,thầm nghỉ mình ngu thiệt khi để người khác qua mặt.
-“Wow...Có chuyện gì,ai chọc chị mà sao mặt chù ụ vậy nói ra để Đức xử lý hắn cho chị...” Nào biết tâm sự của người đẹp,Đức mĩm cười tỏ vẻ quan tâm.
-“Đừng làm bộ nha...”Lan Chi nguýt,quay người lắc mông bước đi...
-“Hả?Làm bộ?” Đức chưng hửng thầm nghỉ không biết mình đã làm gì mà đắc tội với Lan Chi...Ngay lúc nầy chuông di động reo,nhìn màn hình,thấy là Oanh Oanh,hắn ngạc nhiên,Oanh Oanh chỉ gọi khi có chuyện quan trọng vì vậy bắt máy...
-A lô...chị Oanh hả?Có chuyện à?
-“Đức Bí tịch...Anh,anh đã gặp Lan Chi chưa?” Oanh hấp tấp hỏi.
-“Mới vừa gặp,hình như có chuyện không ổn,tôi hỏi nhưng không nói,còn nói tôi làm bộ làm tôi không hiểu gì hết...” Đức phân trần.
-Lan Chi giận anh đó,hôm qua là sinh nhật , Lan Chi gởi ‘mesage’ mời anh tới đây ăn bửa cơm chung vui nhưng chờ cả buổi không thấy anh trả lời trả vốn nên giận...Tôi gọi là muốn nói cho anh biết.
-“Vậy sao?Chị nhắc tôi mới nhớ thấy có ‘message’ nhưng vì bận quá nên không đọc..Như vầy nha,tối nay tôi mua thức ăn tới ,coi như chúc mừng sinh nhật trể cho chị Lan Chi... Đừng nói cho chị Chi biết coi như bất ngờ. Chị thấy sao?
-“Vậy hả?Nhưng đừng mua gì hết á,chiều nay tan sở ,tôi ghé chợ mua đồ rồi tự mình xuống bếp nấu vài món mà Lan Chi thích,hai đứa tôi ở chung nhà nên biết Lan Chi thích món gì...
-Vậy thì tốt quá,tối nay trể một chút,9 giờ được không?
-Tốt lắm,là anh nói đó nha,vậy tối nay 9 giờ,tôi sẻ chuẩn bị mọi thứ.Đừng quên,cũng đừng nuốt lời.
-Biết rồi, quên sao được,tối nay gặp...
Đức nói xong cúp máy,nghỉ mình thật là,chị Chi ở Cao Lảnh nầy một mình tuy có Oanh Oanh là bạn nhưng mình cũng nên quan tâm trông chừng chị ấy dùm thầy Phan 1 chút.
...
-“Ụa....Lãnh đạo...Không phải anh không khỏe sao?” Đang lui cui sắp xếp giấy tờ tài liệu cho ngăn nắp,thấy hắn mở cửa bước vào,Ngọc Thy chưng hửng.
-“Ờ phải...Đức Bí Tịch,chị Tiên hôm qua gọi điện nói anh không được khỏe mà nên tôi đã căn dặn Ngọc Thơ dời lại lịch hẹn hôm nay..”Ngọc Thy vừa nói vừa nháy mắy,nét mặt ửng hồng khi nhớ lại không hiểu tại sao đêm qua mình rất là dâm đãng cùng hắn và Thu Thủy,Thanh Phương ,Tuyết Hoa cùng nhiều người khác trong hồ rượu...
-“Ờ...Đúng vậy,sáng nay có chút không khỏe nhưng bây giờ không sao rồi...Ừm,Ngọc Thơ,lát nửa chị đi cùng đi với tôi,bây giờ cho tôi ly cà phê,làm ơn...”Thấy Ngọc Thy nháy mắt...Đức liền hiểu ý,nói theo rồi đi vào văn phòng mình...
-“Dạ được...” Ngọc Thơ gật đầu,trong lòng rộn rả.Hôm qua hắn nói hôm nay nàng theo hắn xuống xả công tác khiến nàng chuẩn bị cả buổi sáng mới chọn được bộ đồ thich hợp hy vọng hắn thích nhưng không dè chị nàng nói có người gọi nói hắn không khỏe khiến nàng cụt hứng,bây giờ thì tốt rồi...
Ngọc Thơ liếc nhìn Ngọc Thy...Nàng thầm nghỉ không biết mình có làm đúng hay không nửa,biết hắn với chị của mình mà lại đâm đầu vào,nhưng rồi nàng nghỉ chị mình đã có anh rể rồi ,thấy hắn có nhiều đàn bà vậy mà vẩn chấp nhận,vậy thì tạo sao nàng lại không được chứ?Thời buổi nầy không cần phải sống với nhau như chồng vợ đâu à...
Biết Ngọc Thơ quyết tâm muốn ‘hoa rơi hửu ý’...Ngọc Thy âm thầm nghỉ ‘đúng là oan gia mà,hình như hai chị em nàng kiếp trước có nợ hắn.Thôi thì coi như số trời,huống hồ cả 3 chị em con của TBT,3 chị em của đại gia Mỷ Chi,à còn nửa 2 chị em cháu của cụ Trương Tấn Tài và 2 chị em của Vân và Tuyết Cơ cũng vậy mà.Cái tên nầy thiệt là hình như đàn bà mắc nợ hắn í.’
Đức đang nghỉ tới chìa USB mà mamy Trúc đưa cho mình,có thể nói là ‘buồn ngủ gặp chiếu manh’.Muốn tìm cách đối phó với hai má con Steven mà không gây tổn thương vật lý tới họ thì đây là cách hay nhất...
Hắn đã suy nghỉ kỷ rồi,chuyện hai má con Steven thù hận mình cũng có thể lý giãi,nói cho cùng nếu là mình chắc mình cũng làm như vậy mà.Đang là người thừa kế hợp pháp bổng nhiên có người xuất hiện lấy hết,ông Phật cũng nổi giận huống chi là con người...Cũng chính vì điểm nầy cho tới bây giờ Đức vẩn năm lần bảy lượt nhân nhượng Steven...Nhưng không có nghỉa là nhượng bộ hoài...
Đang suy nghỉ chợt chuông di động reo,nhìn màn hình,thấy là Bích Trâm.Đức vội bắt máy,đường giây vừa thông,giọng Bích Trâm vô cùng phấn khích.
-Em nhận được rồi,với cái USB nầy,bộ ba Huy -Cảnh-Hầu không thể thoát tội...
-Đừng hấp tấp...Em nói anh nghe,em nhận được cái gì...
-Trưởng ban Định cũng đang có mặt ở đây..Anh và Trưởng Bang Định cùng nghe nha...Đầy đủ hết á...
-Chờ chút..Trưởng ban Định,chào ông...Xin lổi nha,tôi đang ở Cao Lảnh.
-“Ậy, đừng nói vậy,thời đại 4,0 mà,họp trực tuyến là thường..Xin hỏi tôi có gì giúp được gì?Bí Thư và Đức cố vấn nói ra,nếu được, tôi sẻ làm hết sức mình.” Trương Định nghiêm túc nói.
-Cũng không khó lắm đâu nhưng khoan nói chuyện nầy...Bích Trâm...
-“Ừ,được...” Bích Trâm mở 1 đoạn video... Micheal xuất hiện trên màn hình của laptop :’Các vị..Tôi là Micheal,cố vấn của Chủ tịch Trình Quốc Huy...Khi các vị thấy tôi có nghỉa là tôi đã rủi nhiều may ít và hung thủ hay người chủ chốt không ai khác hơn là Đại Tá Giám đốc Sở Uông Hầu...Lý do thật đơn giãn,ông ta muốn giết người bịt miệng...Hẳn các vị còn nhớ vụ án Nguyển Thị Thanh,cô gái bị tiền dâm hậu sát,hung thủ thật sự chính là Uông Hầu...Lảo dùng Uông Phú làm kế kim thiền thoát xác sau đó lấy cớ thiếu bằng chứng để Uông Phú thoát tội dưới sự trợ giúp của Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh,nói đúng ra hai người nầy vì lợi ích cá nhân mà bao che Uông Hầu.Đính kèm chìa USB là tất cả vật chứng,chỉ cần được kiểm lại sẻ biết tôi nói sự thật...
-“Em đã kiểm rồi.ở trong bưu kiện còn có 1 số vật chứng được bảo quản rất kỷ...” Bí Trâm,nói.
-“Đức cố vấn..Cậu có ý kiến gì?”...Trương Định mặt xanh mét,phẩn nộ có,kinh hãi có.Tầm quan trọng của vụ án nầy quá kinh thiên động địa có thể nói là cơn địa chấn trong quan trường An Giang.Lảo đang thắc mắc sao Bí Thư cần lảo giúp đở?Một Trưởng ban Tuyên giáo có thể làm được gì?Rồi sực nhớ Bí Thư rất tin tưởng BF của cô ta,người nầy đã từng gây phong ba ở Cần Thơ,Đồng Tháp ,chức vụ cố vấn của hắn không phải là để cho oai,vì vậy buột miệng hỏi.
-“Tôi có ý như vầy,Định trưởng ban là người từng trãi nếu có gì sai xin chỉ điểm cho...” Đức từ tốn.
-“Anh đừng khách sáo nửa,không phải anh đã nói Trưởng ban Định là người chúng ta có thể tin tưởng sao?hãy nói ra để 3 người chúng ta cùng nghiên cứu...”Thấy hắn đánh trống,Bích Trâm gỏ nhịp,gián tiếp coi Trương Định như là người nhà...
-“Phải phải...Đức cố vấn,có ý nghỉ gì xin cứ nói ra...” Trương Định trong lòng vô cùng hoan hỉ khi nhận ra Bí Thư và Đức cố vấn coi trọng mình...
-Ừm...Tôi có ý nghỉ nầy...Tuy đã có bằng chứng rỏ ràng nhưng làm quá lớn chuyện cũng sẻ không tốt cho nên lập tức cho người bắt giử Uông Hầu tạm miển chức vụ của ông ta.Việc nầy Bích Trâm,với thân phận Bí Thư, em chính thức gởi công hàm cho Nancy là được.Nancy sẻ cho người của C03 phối họp với Thanh Phượng tiến hành chuyện nầy...Còn Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh thì song song với chuyện bắt giử Uông Hầu.Em cùng Trưởng ban Định họp kín với họ,cho họ con đường hạ cánh an toàn nhưng có điều kiện...Còn điều kiện gì thì em và Định trưởng ban chắc rành hơn anh...
-“Như vậy sao được?”Bích Trâm bức xúc...Ngoài Uông Hầu...Trình Quốc Huy và Huỳnh Thanh Cảnh cũng là hai con cá lớn ,phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho hành động của họ.
-Bích Trâm,anh hiểu em nghỉ sao nhưng đại cuộc trên hết.Em thử nghỉ xem 3 nhân vật trong Tỉnh cùng lúc bị hạ đài sẻ có ảnh hưởng vô cùng tiêu cực,em đừng quên bổ nhiệm Phó và Chủ tịch là do Hà Nội...
-“Anh nói đúng...Em đã quên mất điểm nầy” Bích Trâm giật mình,bổ nhiệm Phó và Chủ tịch Tỉnh là do Trung ương,nếu bây giờ mình bắt cả hai tuy không có gì không đúng nhưng như vậy là trực tiếp nói Trung ương phạm sai lầm nghiêm trọng trong việc bổ nhiệm nhân sự...Điều nầy là điều tối kỵ.
-“Bí Thư..Đức cố vấn nói không sai...” Trương Định gật đầu,trong đầu kinh hãi thầm nghỉ người nầy trẻ tuổi nhưng cái nhìn quá sâu xa,hèn chi Bí Thư chọn hắn làm cố vấn rỏ ràng không phải vì hắn thuần túy là BF mà hắn có chổ hơn người.
-“Ừm...” Bích Trâm gật đầu,cầm di động bấm...
-“Vậy anh để em và Trưởng ban Định làm việc,anh có chuyện khác phải làm.” Biết nàng có nhiều chuyện cần làm.Đức nói xong cúp máy,là cố vấn,hắn chỉ nhắc nhở và mách nước vẻ đường,gợi ý.Chuyện còn lại là việc của Bí Thư Tỉnh ủy phải do nàng thao tác.Nhưng dù thế nào đi nửa,3 nhân vật quan lớn cấp tỉnh rụng ,An Giang rung chuyển là cái chắc rồi,aiz.sao mình đi tới đâu gió mưa theo tới đó vậy cà.
(Hết Phần IV - Chương 111 ... Xin mời đón xem tiếp Phần IV - Chương 112 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
