Phần IV: HÙNG BÁ MỘT PHƯƠNG

Chương 112: Gió Thổi Mưa Bay (2)









THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới

Thanh Phượng không đi Sài gòn,kêu người đặt vé bay qua Bangkok là thật nhưng chỉ để lừa tai mắt của bộ 3 Huy-Cảnh-Hầu. Nàng phóng xe về hướng cao tốc 02 để đánh lạc hướng nếu có người theo dõi, chạy được 1 đoạn xa nàng rẻ hướng về Cao Lãnh tới khách sạn B.O.B mướn phòng ngủ 1 đêm,chờ tin tức.

Trước kia thì thường 3 người hoặc khi chị cả Bích Trâm có việc về Hà nội thì còn có Phương Trang đi kèm.Bất kể trong nhiệm vụ hay công tác,cả hai cùng đi shopping dạo phố,la cà ăn vặt.Nói tóm lại không thấy lẻ loi...Bây giờ 1 mình nên không quen cho vì vậy chẳng muốn đi đâu hết, ở lì trong phòng...Đói thì gọi đem thức ăn tới rồi hầu như suốt đêm trên giường vừa lên ‘youtube’ vừa lôi Đức Bí tịch ra nguyền rủa ‘đồ mắc dịch ra kế quỷ,không biết có được hay không mà bây giờ nàng phải chèo queo 1 mình chán muốn chết đi được.Hừ..Hừ mai nầy có dịp mi sẻ biết tay .‘Bà’ sẻ biến mi thành ‘Đông phương bất bại’...Hi hi...Thanh Phượng vừa lẩm bẩm vừa cười 1 mình vừa coi phim cho đến khuya rồi ngủ thiếp đi.
‘Reng..Reng..Reng...
Tiếng chuông di động reo làm Thanh Phượng tỉnh giấc,giật mình khi thấy đã gần 12 giờ trưa,thì ra lên youtube nghe Quốc Thiên,xem phim giết thời giờ hơn nửa đêm nên sáng nay ngủ lì bì.Nhìn màn hình,thấy là Phương Trang gọi ..Thanh Phượng bắt máy,tay che miệng,ngáp ,giọng vẩn còn ngái ngủ nhưng cằn nhằn.
-Dử hong,nhắn tin mấy lần luôn,bây giờ mới gọi.
-“Dỉ nhiên rồi không được sướng như ‘bà’,được qua Bangkok chơi...Hi hi...” Phương Trang trêu chọc.
-Phải mà,sướng lắm...cũng là nhờ ‘Khổng Minh’ tiên sinh hiến kế nên tao mới sướng như vầy nè,đổi với mầy nha,chịu hong?
-Khổng Minh?Hi hi,nói hắn ta hả?Ậy,hắn thông minh thiệt đó chứ...
-Nè nè...Nhận rồi chứ gì,lúc nào cũng khen,rỏ ràng tình trong như đã,biết lắm mà...
-Suy bụng ta ra bụng người à?
-“Ha ha hi hi...”Cả hai ‘bóp chát’ với nhau rồi bật cười vui vẻ.
-“ Đang ở đâu vậy ‘bà’,không phải về Sài gòn thiệt đó chứ?” Phương Trang hỏi
-“Dỉ nhiên rồi, đang ở Cao Lãnh,suốt đêm nằm chèo queo một mình,thiệt là chán nếu mầy không gọi có lẻ tao ngủ tới chiều luôn á...Không biết tới khi nào đây.Hy vọng kế quỷ của hắn mau có kết quả...Hai ngày,tao cho hai ngày nếu không thấy gì thì tao trở lại,ở đây chán quá à...”Thanh Phượng buồn bực.
-“Không lâu đâu,tối đa 1 hoặc 2 ngày thôi,coi như nghỉ xả hơi vậy mà...Chờ...
-“Chờ chút..Chị Trâm gọi ...” Phương Trang còn chưa nói hết câu,Thanh Phượng đã cắt lời.Chuyển qua nói với Bích Trâm.
-A lô...Chị...Em đang nói chuyện với Phương Trang,1 mình chán quá hà,cũng may nó gọi nói vài câu nên đở 1 chút.
-“Chưa được 1 ngày đã chán rồi sao ,vậy thật là đúng lúc,đã có đầy đủ bằng chứng tiến hành việc bắt Uông Hầu được rồi.Chị đã yêu cầu tăng viện với Nancy,em về đây gặp Hải Yến Lan Anh và người của C03, rồi phối họp với nhau,tất cả do em chỉ huy...Vậy đi nha,chị còn nhiều cuộc gọi...” Bích Trâm nói xong cúp máy...
Tâm trạng phấn khích,Thanh Phượng trở lại cuộc trò chuyện dang dở với Phương Trang .
-Ê..Không có thời gian nói nhiều nửa...Tao trở về liền đây,phim hay sắp chiếu rồi...
-“Nhanh vậy sao?Vậy thì tốt rồi...”Phương Trang nói nhưng Thanh Phượng nào nghe ,nàng đã cúp máy,hối hả chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa sửa soạn trước khi lên đường trở về.
...
Chuyện của An Giang,Đức chỉ giúp ý lập mưu hiến kế..Làm thế nào là do Bích Trâm...Bây giờ là lúc giãi quyết hai má con Steven...
Nghỉ tới USB của mamy Trúc đưa cho mình,Đức mĩm cười đắc ý thầm nghỉ hình như ông trời thấy mình ăn hiền ở lành nên lúc nào cũng gặp may...Mamy Trúc cũng rất được việc đó chứ...Hi hi,lúc đó coi phớt qua,bây giờ nên xem lại 1 chút .Với bản tánh tinh nghịch nhất là mấy chuyện nầy,nếu có dịp sao không coi?Thư giãn1 chút mà...Hi hi,đầu nghỉ,tay lấy chìa USB gắn vào laptop...Chẳng mấy chốc bộ phim 4 người Kim Tuyến,Steven,Trần Chí Hùng,Lăng Ngọc Lệ cụp lạc xxyy từ lúc đeo mặt nạ cho tới lúc mặt nạ được tháo xuống...Wow..2 bà nầy không tệ ,vú đít vẩn còn ngon ha hi hi...Trời trời,công phu ‘điệu sáo mê hồn’ cũng hết xẩy đó chứ..hihi..
‘Cộc cộc cộc...’Chợt có tiếng gỏ cửa đang ‘phê’ Đức hết hồn,tắt đoạn video,lấy USB bỏ vào túi...
-Vô đi.
-‘Lảnh đạo..Trưởng phòng Thủy nói có việc cần gặp anh...’ Ngọc Thơ mở cửa bước vào,nói.
-“Ừm được,mời cô ta vô đi,còn nửa,Ngọc Thơ,lát tôi đi Long Xuyên,muốn có người hổ trợ, nếu cô cùng đi được thì tốt nhưng không được cũng không sao nhưng nói trước nha,sẻ về hơi trể đó...
-“Không sao..Là nhiệm vụ của tôi mà...” Ngọc Thơ cười duyên,quay người đi ra ngoài...Chẳng mấy chốc Thu Thủy đi vào...
-“Đức Bí tịch” Thủy lí nhí... Mặt nàng ửng đỏ khi nhớ lại đêm qua nàng và hắn trần truồng ôm nhau thác loạn trong hồ rượu bây giờ đối mặt,cãm thấy ngượng.
-“Ngồi đi,có muốn gặp tôi có chuyện gì..Số ‘19’...” Làm ra vẻ nghiêm trang rồi thì mĩm cười gọi Thu Thủy với số ‘19’ khi nhớ lại đêm qua trong lúc nàng thổi bài ‘em đưa anh sang sông’,hắn cao hứng giật mặt nạ số 19 xuống,thấy là Trưởng phòng Thu Thủy. Đức hết hồn nhưng rồi sao chứ,chẳng lẻ dừng cho nên làm tới bên luôn.Bây giờ nhớ lạ trình độ của nàng chưa được thuần thục lắm nên định kiếm một ngày nào ‘huấn luyện chỉ điểm’ thêm.
-“Đừng như vậy mà,người ta tới gặp anh là có chút việc...” Mặt Thu Thủy đỏ như gấc chín...
-“Thu Thủy,em thật tuyệt,kiếm hôm nào mình gặp nhau nửa nha?” Đức gợi ý,đêm qua người nhiều nên chưa đã gì hết bởi vậy muốn thêm,ít ra cũng vài lần nửa...Biết nàng đã có ông xả mà cho mình ‘phê’...Như vậy chắc là có gì đó nên Đức muốn biết để sòng phẳng với nhau.
-“Hả?” Thủy trợn mắt,kinh hãi,đêm qua nàng đã chứng kiến sự dũng mãnh của hắn, nếu 1 mình thì làm sao chịu cho thấu...
-Hi hi...Thôi đừng nói chuyện nầy nửa,nè,cô gặp tôi có chuyện gì vậy?
-“Không phải tôi muốn lợi dụng quan hệ mà mà xin xỏ đâu nha...” Thủy ấp úng,sợ hắn nghỉ vì chuyện đêm qua nên nàng đòi hỏi ...
-Ậy,có gì nói đi,tôi giúp được giúp liền mà miển là trong khả năng.Đừng khách sáo.
-“Là như vầy,tôi có người chị con của Bác Hai,học ngành Công an ra trường rồi nhưng hiện đang công tác ở Hà Tiên..Có thể nào anh...
-“Hi hi.Muốn về gần nhà chứ gì?Không thành vấn đề...Tên gì hiện đang công tác ở xả nào huyện nào...”Hiểu ý nàng,Đức cướp lời,chuyện nầy đối với hắn như trở bàn tay.
-“Thiệt?Ừm được...” Thủy cả mừng,lấy vội tờ giấy ra viết,đưa tới...Đức cầm lấy đồng thời nắm tay nàng kéo mạnh,đặt nụ hôn lên môi nàng...
‘Ưm’...Thủy mê man đưa hai tay định xô ra nhưng rồi xuông tay chưa kịp đáp trả nhưng hắn đã buông ra,nụ hôn vài giây thôi Chỉ là muốn trêu chọc cho vui,hắn còn có chuyện cần làm.
-“Tôi..Tôi về văn phòng làm việc...” Thủy đi nhanh ra ngoài,thầm nghỉ mình nếu mình còn nấn ná biết đâu hắn... Chị Thy nói rồi,tên nầy ẩu lắm,nhưng đồng thời cãm thấy bức xúc,không biết hắn có nghỉ mình sau chuyện đêm qua mà lợi dụng hắn, đòi hỏi nầy nọ.
Thủy cũng là vì bất đắt dỉ thôi.Hôm qua nửa đêm mới về tới nhà,ông xả nàng hỏi đủ thứ,cũng may nàng đã soạn sẳn kịch bản nói đêm qua là tiệc sinh nhật của Chánh văn Phòng Tuyết Cơ nên cùng Ngọc Thy,Tuyết Hoa,Thanh Phương,chị Khánh và 1 số phụ nử khác trong đó có cả Chủ tịch Vân Cơ và Đức Bí tịch được mời đến ăn uống chuyện trò hát Karaoke.
Vậy mà sáng nay ông xả nàng khoe ầm lên khiến cả nhà chồng biết được nên vô cùng hãnh diện.Thái Vân và Tuyết Cơ bây giò là nhân vật quyền lực Tỉnh.Không phải ai cũng được mời đâu à,xem ra mai nầy nhà minh càng lúc càng danh giá rồi.Cũng nhờ có con dâu giỏi.Bởi vậy má chồng nàng nhắc nhở nàng nói dùm 1 tiếng cho con Bác hai được chuyển về huyện nhà thì thật là quá tốt...Cả xóm làng sẻ biết,nở mài nở mặt cở nào chứ...Đó là lý do nàng tới hặp hắn sáng nay..
Đức nhìn theo, mĩm cười nhìn tên trên tờ giấy,xếp lại bỏ túi.Cùng lúc chuông di động reo,nhìn màn hình,thấy tên Diểm Liên,bạn gái của Tuấn Hào..Đức có chút ngạc nhiên,bắt máy.
-A lô..Chị Liên...Là chị à..Có chuyện gì sao?
-“Có chút chuyện,à không...Là như vầy,dì dượng tôi muốn mời anh ăn cơm để cãm ơn anh nói giúp nên bây giờ đã hết chuyện...Không biết anh có rảnh không?” Diểm Liên ngập ngừng nói,bên cạnh dì dượng nàng đang hồi họp chờ,em họ nàng Cẩm Ly trề môi,vẻ khinh thường thầm nghỉ ‘được mời cơm có dịp ăn chùa,tới nhà lấy phong bì hắn dể gì không tới?
-“Giúp?À..Tôi nhớ rồi..Ậy,ăn cơm thì không cần đâu, đừng khách sáo .Nói với dì,dượng chị sau nầy có gì nửa thì cứ nói,đừng ngại.Vậy đi nha...”Đức nói xong cúp máy..Ăn cơm?Người mời cơm quá nhiều,hắn thật không rảnh...
...
-“Sao hả cháu?Đức Bí tịch khi nào rảnh?”Thấy Liên sửng người,mặt có vẻ ngơ ngác.....Thức hỏi.
-“Hắn cúp máy rồi, nói không cần,nói dì dượng đừng khách sáo,còn nói mai nầy nếu có gì thì cứ gọi,đừng ngại...”Liên quả thiệt đang sửng sốt,chưa nói được 2 câu đã cúp máy.Nói hắn không nể mặt thì không đúng,nói hắn lạnh lùng kẻ cả cao cao tại thượng cũng không phải.Nhưng như vậy là sao?
Thức,Giàu cũng chưng hửng... Hai vợ chồng đã tính kỷ rồi,người ta đã giúp mình,vậy thì mời đến nhà ăn cơm sau đó dúi vào tay phong bì trăm triệu đền ơn,ai dè ...
-“Làm bộ làm tịch thui...Chờ chị gọi lại hai ba lần mới miển cưởng tới...Bây giờ tụi cán bộ là vậy đó,chiêu trò rất tinh vi...”Cẩm Ly ‘giãi mả’...
-“Cẩm Ly...Không được nói bậy...” Giàu...Vợ Thức quát,không cho con gái nói bậy nhưng sau đó ngẩm nghỉ con gái mình nói cũng có lý...
-“Để con hỏi anh Hào...” Diểm Liên lấy di động bấm gọi,chuông kêu chưa được 3 hồi.Tuấn Hào đã bắt máy.
-“A lô..Là em hả?Đức nhận lời chưa,chừng nào vậy?...
-“Em thay mặt dì dượng định mời anh ta tới nhà ăn cơm để cãm ơn nhưng chưa nói được hai câu liền cúp máy...Thiệt là khó hiểu.Cẩm Ly nói anh ta làm màu,gọi thêm vài lần chắc là OK...Anh thấy sao?Còn nửa,dì dượng chuẩn bị phong bì trăm triệu biếu tặng,hay là đưa cho Tâm Đoan,không cần mời cơm,anh nghỉ có được không?...” Chuyện dì,dượng muốn biếu hắn 100 triệu,Diểm Liên dấu,không nói cho Tuấn Hào biết,bây giờ huỵch toẹt nói ra.
-Trời đất...Em nói với dì dượng đừng làm vậy nha..Nè,nói cho em biết,lúc trước Đức giúp ba anh đắc cử Đại biểu QH,ba anh đưa 20 tỷ nhưng nó không lấy xu nào...Nó không muốn tới nhà ăn cơm chắc là bận lắm,người mời nó ăn cơm không ít đâu nếu ai cũng nhận lời thì sẻ không có bụng mà chứa...
-“Vậy..Vậy..Chẳng lẻ người ta giúp rồi mình lờ,như vậy coi sao được?” Diểm Liên bức xúc.
-“Chuyện nầy anh không giúp được em...Sorry nha...Tới giờ rồi,anh phải đi họp...Bye...” Tuấn Hào nói xong cúp máy,chẳng phải bận họp mà đang có người đẹp như người mẩu đang chờ...
’20 tỷ mà không lấy?’ Diểm Liên để ‘speaker’ nên Thức,Giàu và con gái đều nghe...20 tỷ mà không lấy vậy 100 triệu của mình thì có đáng gì,đưa ra càng xấu hổ...
-“Yên chí đi...Để con nói với Tâm Đoan,nhờ Tâm Đoan mời,chắc là được mà nhưng còn phong bì thì con nghỉ đừng đưa tốt hơn...”Diểm Chi lắc đầu,không ngờ có chuyện mời người ăn cơm lại khó như vậy...Nhưng dù sao cũng phải mời cho được,không thể phớt lờ...
-“Ông à,nghe nói em gái của Tuấn Hào mới sanh em bé mà,thay vì bỏ 100 triệu vào phong bì,mình mua quà tặng cho em bé...Ông nghỉ sao?” Giàu,dì của Diểm Liên,gợi ý với chồng.
-“Cháu thấy sao Diểm Liên?” Thấy vợ nói có lý...Thức gật đầu,hỏi Diểm Liên.
-Ý của dì hay đó dượng nhưng đừng mua những quà dung tục như lắc vàng hay dây chuyền vàng nói tóm lại những gì liên quan tới vàng thì đừng ,nhà của Tâm Đoan là đại hộ,Đức Bí tịch cũng là đại gia,họ không cần vòng vàng,dì dượng nên chọn những món quà có ý nghỉa...
-“Quà có ý nghỉa?”Thức,Giàu nhìn nhau...Xưa nay mua quà mừng em bé mới sanh thì lắc hoặc dây chuyền vàng là ý nghỉa siêu đẳng rồi,bây giờ nghe Diểm Liên nói như vậy là dung tục.Có thiệt hong vậy?Chọn quà tặng mà khó vậy sao?
-Được rồi,việc nầy để cháu lo,dì dượng cứ an tâm...
-“Vậy thì tốt quá,không có cháu dì dượng không biết phải làm sao..Cẩm Ly...Con đó nha...Nghe chưa,đừng nghỉ xấu cho người ta như vậy.Mai mốt gặp Đức Bí Tịch,đừng làm mặt lớn mặt nhỏ...”Giàu nhìn con gái,dặn dò...
-“Ừm...Con biết rồi...”Cẩm Ly lí nhí...Nàng cũng đang thấy ngượng vì đã nghỉ xấu cho người khác,thôi thì nếu sau nầy nếu gặp hắn mình nhún nhường 1 chút.
...
Đức Bí tịch nào nhớ Cẩm Ly là ai mà chấp nhất,hắn cũng chẳng quan tâm đến GF của Tuấn Hào vì vậy khi Diểm Liên đại diện dì dượng mời đến nhà dùng cơm,hắn thấy không cần thiết,giúp được thì giúp,là chuyện nhỏ thôi mà nên thẳng thừng từ chối chứ không hề có ý coi nhẹ ai.Hơn nửa hiện giờ hắn đang rất bận rộn,phải giãi quyết chuyện Trần Cao Kỳ,cho tới bây giờ lảo vẩn án binh bất động nên khó mà đi bước kế tiếp,đây là chuyện khó nhất .Chuyện hai má con Steven thì dể thôi với cái clip video,cả hai không ngoan ngoản về Canada thì đừng trách nha.
‘Cộc...cộc..cộc...’ Đang suy nghỉ ,bên ngoài có tiếng gỏ cửa...Ngọc Thơ mở cửa,hỏi.
-Lãnh đạo...Anh nói đi Long Xuyên mà...Chừng nào vậy?
-“Thiệt đúng lúc,bây giờ nè,tôi có chút việc làm nhưng xong rồi...Nếu cô đã sẳn sàng rồi thì mình đi,có thể chiều tối mới về nha,tôi nói trước đó...”Đức đứng lên,xách túi ba lô,đi ra cửa...
-Không có vấn đề,miển là ăn trưa,ăn tối anh đãi,ậy,nhà hàng 5 sao nha,không phải quán vĩa hè đâu á...
-“Được mà...Wow...Càng lúc càng đẹp nha..Nà,nói thiệt đi,có ai chưa? “Hai người vừa đi ra xe,Đức nhìn Ngọc Thơ,cười trêu chọc...
-“Lãnh đạo,anh đừng cười tôi mà...” Nghe hắn khen mình đẹp,Ngọc Thơ thầm mừng,có chút bẻn lẻn.
-“Tôi nói thiệt đó,cười cái gì,hỏi cho biết rủi BF của cô thấy tôi bên cạnh cô thì hiểu lầm đánh tôi một trận thì oan quá...Nè,đây là chìa khóa xe,cầm đi...Nghe chị cô nói cô có bằng lái rồi phải không?Cho cô cơ hội làm lái xe... Hôm nay có nhiều cú điện cần gọi nên tôi muốn ngồi một bên để gọi cho dể, cô vừa là Thư ký vừa là lái xe cho tôi nha...”Đưa chìa khóa,Đức mĩm cười,nhìn Ngọc Thơ.
-“Anh...Anh thiệt để tôi lái?” Ngọc Thơ cả mừng,nàng học bằng lái cho có với người ta cho oai nhưng khả năng tài chánh hiện tại chưa cho phép nàng mua ‘xế hộp’,phải nói là chưa từng nghỉ tới vì quá xa xỉ.
-“Thiệt giả gì nửa,có muốn lái không,muốn thì cầm đi...” Đức mĩm cười,’trừng mắt’...Tâm lý nầy hắn đã từng trãi qua,người mới có bằng lái xe mà không có xe lái thì thật là khó chịu,vì vậy muốn cho Ngọc Thơ cơ hội,hơn nửa thấy mình cũng có rất nhiều cú điện cần gọi...Coi như 1 công hai chuyện...
-“Lái..Sao lại không..” Ngọc Thơ hí hửng cầm láy chìa khóa.mở cửa...Wow...Bất chợt nàng thộn mặt ra,nét mặt có sắc hồng khi thấy phía sau như là 1 cái phòng ngủ nhỏ,Thơ liên tưởng tới chị nàng và hắn...
-“Còn chờ gì nửa...Sao không đề máy?” Nào biết trong đầu Thơ đang tưởng tượng hắn và Ngọc Thy ...Đức thúc giục.
-“Ờ...Được...” Trong lòng bấn loạn,hồi họp,Thơ đề máy,hỏi.
-Đi đâu?
Đức nhìn đồng hồ...
-Gần 12 giờ trưa ,đói bụng rồi,kiếm gì ăn cái đã,biết chổ nào ngon không?
-Anh muốn ăn gì?đồ tây hay đồ ta?
-Cô thích ăn gì?
-“Là anh đói bụng mờ..Sao lại hỏi tôi chứ...”Ngọc Thơ lườm...
-“Mới vừa rồi cô đòi nhà hàng 5 sao mà...” Đức sửng sốt...
-“Hi hi,nói chơi thôi mà...Tôi không đói...
-“...Vậy được,bây giờ cho xe chạy đi,cà rề hoài...”Đức thúc giục...
-“Từ từ ,tôi mới có bằng lái ,đừng làm khẩn trương mà...”Thơ hung hăng quát,tuy hồi họp,khẩn trương nhưng rất bài bản, chỉnh kiến chiếu hậu,nhìn trước ngó sau,trái phải rồi sang số đạp ga...Chiếc xe cà giựt chạy tới,ngừng,chạy tới,ngừng.
-Không chứ hả...Cô lái xe kiểu nào vậy?Vậy cũng thi đậu có bằng?Bảo đãm người cho cô đậu bằng lái là dê chúa...Hi hi...
-“Như vậy giỏi hơn chị hai rồi đó...Nhưng nói cho cùng cũng tại không có xe lái thôi...Có bằng mà không có xe là vậy mà. Nếu có xe thì lái nhiểu.từ từ sẻ rành...”Thơ trề môi,nói lý.
-“Hả,vậy à...”Đức cãm thấy ái nái vì mình quên mất điểm nầy,xem ra phải tìm cách mua cho Ngọc Thy 1 chiếc mới được...
Xịt tới xịt lui vài lần,cuối cùng cũng lăn bánh rời khỏi bãi đậu ...
Ngọc Thy từ trên lầu 2 nhìn theo ,cũng là trên xe,nàng và hắn mổi lần đi ra ngoài...Thy khẻ thở dài,hình như hai chị em nàng mắc nợ hắn mà...Có lúc nàng muốn dứt tình trở về làm vợ nhưng rỏ ràng không thể nào...Sực nhớ lại đêm qua,nét mặt nàng ửng hồng.
...
-“Ừm...Hay là Pizza nha...” Thơ vừa đề nghị vừa thích thú cho xe chạy.
-Ừ được,vậy thì Pizza....’Take out’ nha,mua xong mình kiếm chổ nào đó vừa ăn vừa hóng mát ...Nếu cô không sợ tôi là dê chúa?
-“Anh biết mình là dê chúa à?Nhưng tôi không sợ đâu ...” Thơ ởm ờ liếc nhìn,ánh mắt long lanh...
-“Khụ khụ khụ...Hi hi,nói chơi thôi,giao chuyện pizza cho cô...”Tuy Ngọc Thy nói em gái nàng thích mình.Đức cũng cãm giác được điều nầy,nghỉ chỉ cần tiến tới là hai chị em hoa thơm đánh cả cụm nhưng bây giờ hắn phân vân không biết có nên hay không vì vậy đánh trống lãng.
Ngọc Thơ cũng đang đấu tranh tư tưởng,không biết mình có làm đúng hay không nửa,hắn đã với chị mình rồi,sao mình lại xen vào chứ...Rồi nàng lại nghỉ ‘Ậy,không phả đâu,Lan Chi,Oanh Oanh hình như cũng có ý đồ cua hắn đó,sao mình cứ do dự hoài ,nếu như vậy thì sẻ bị thiệt thòi...
-“Anh muốn loại nào?” Tới tiệm Pizza,Thơ ngừng xe quay sang hỏi...
-“Cô thích loại nào tôi ăn loại đó...Tôi dể nuôi lắm...” Đức nháy mắt.
Thơ lườm quay người đi vào tiệm,thầm nghỉ tên nầy cái miệng trơn tru hèn chi có nhiều người thích trong đó có hai chị em mình,đúng là oan gia mà...
Nhìn theo dáng người ,cặp mông tròn lẳng.Đức lại thấy ham,thầm nghỉ hay là cái số của mình là vậy? thôi thì theo ý trời đi...Ậy,chuyện gì tới sẻ tới, giờ lo chuyện chánh trước đã... Nghỉ vậy liền lấy di động ra bấm.Chuông reo chưa được hai hồi,Thu Tâm đã bắt máy,giọng điệu rất vui vẻ.
-Anh hả,hi hi,tụi em đang đi phố mua sắm...Mua nhiều đến nổi xách rụng tay luôn á...
-“Mua sắm?” Đức sửng sốt nhưng liền hiểu được,địa điểm hắn chọn là TTTM Aeon Bình Tân,các nàng đi dò địa hình đây mà.Luôn tiện ‘xài tiền’ là chuyện thiên kinh địa nghỉa.
-Ừ... Cho anh phá sản luôn.Hi hi..
-Làm như tiền của anh không phải là tiền của các em vậy...Tha hồ thoãi mái đi...Nè,có tin tức gì của Trần Cao Kỳ chưa?
-Chưa thấy,mới 12 tiếng thôi mà,theo em nghỉ không sớm vậy đâu chắc cũng tối mai.Lảo muốn chứng tỏ không nóng lòng,tâm lý chiến mà...Phải không?Hi hi.
-Phải ha,tại anh hơi nóng lòng chút thui,à nè,làm cho anh chuyện này,tìm coi hai má con Steven đang ở đâu tại Long Xuyên...Tìm được rồi ‘text’ địa chỉ cho anh...
-Dể thôi...Anh định làm gì ,nói nghe coi...
-“Mai mốt kể tụi em nghe,nà,nhớ đừng cho ‘bà kia’ chạy loạn...”Đức ám chỉ Thanh Đại.
-“Yên chí đi...không nói nửa,tụi nó hối kìa,bye cưng...Lát nửa tìm xong thì ‘text’ địa chỉ cho anh..” Thu Tâm hôn gió rồi cúp máy.Xem ra vô cùng bận rộn mua sắm.
Vừa cúp máy,chuông di động reo,là Thu Hà gọi tới...
-A lô...
-Anh à,có người tên Hoàng Dung dẩn theo bà má và đứa bé gái trạc tuổi Thu Sương ,chị ấy nói là được anh mướn lên du thuyền làm việc...
-“Ouf...quên mất..nè,em sắp xếp dùm nhà chị ta nha...”Sực nhớ tới Hoàng Dung...Đức ái nái.
-“Còn chờ anh nói sao,còn nửa,vài bửa nửa hai đứa Ngọc và Gia Hân qua Canada,anh có về tiển tụi nó hong vậy?”
-Ậy,tiển cái gì chứ,con nít mà...Anh bận lắm...Để anh nói với chị Thy...
-“Bận thì cũng phải về thăm má với Bác hai chứ...Anh thiệt là...” Thu Hà trách.
-Dỉ nhiên dỉ nhiên,thăm má với bác hai không quan trọng,thăm các em quan trọng hơn..Hi hi..
-“Mắc dịch,lúc nào cũng nghỉ tới chuyện đó hà...À nè...Bí Thư Lệ,má của Ngọc Lan cũng đang ở đây,bả nghe Ngọc Lan có thai nên bay vào đây thăm,anh mau làm xong chuyện rồi về tiếp nhạc mẩu Hi hi...
-“Hả?Ờ được được...Nhanh lắm thôi,tối anh gọi lại...” Đức nói xong cúp máy...Bận gì bận cũng phải để thời gian tiếp đãi Bí Thư Lệ mới được,hi hi..Ụa sao không nghe nói tới Chủ tịch Diểm ?Ậy,lúc đó rồi biết,nghỉ nhiều chi cho mệt.
Lúc nầy Ngọc Thơ trở lại với hộp pizza trên tay,nàng mở cửa xe bước vô, mùi bánh thơm nức mủi...
-Wow,thơm quá...
-“Ăn đi sẳn còn nóng,có mua nước cam cho anh nửa nè...Tôi không đói.” Thơ vừa nó vừa mở hộp.
-“12 giờ trưa mà không đói sao,à ,tôi hiểu rồi,muốn giử eo chứ gì,đẹp lắm rồi,muốn đi thi Hoa hậu sao..Hi hi...”Đức trêu chọc.
-“Anh nói sao cũng được,tôi lái xe,anh ăn đi,ừm,bây giờ đi đâu?” Biết hắn trêu chọc mình, đã trãi nghiệm ,đấu khẩu với hắn kết quả là sẻ bị thiệt thòi vì vậy Thy phớt lờ,không ‘chấp nhất’.
-“ Mình đi Long Xuyên...”Đang cười,sắc mặt Đức trở nên nghiêm túc...
-“ Long Xuyên?” Ngọc Thơ sửng sốt ...
-“Ừ,có chút chuyện nhưng rất quan trọng cần làm...”Đức vừa dứt lời,chuông di động lại reo...Nhìn màn hình hắn liền bắt máy,Nancy gọi chắc là chuyện không bình thường.
-A lô,bà xả...
-“Anh định đi gặp hai má con Steven à?”Giọng Nancy không hài lòng...
Liền sau khi nàng biết mẹ con Kim Tuyến,Steven muốn tạt nước bẩn lên người hắn thì chỉ trong tích tắc nơi ăn chốn ở từng bước từng cử động của hai mẹ con đều nằm trong sự giám sát của nàng. Thời đại 4.0 rồi ,dưới tay đều là tinh anh của tinh anh trong mọi lãnh vực thì việc nầy có khó gì.Bởi vậy khi Đức kêu Thu Tâm gởi địa chỉ của hai má con Kim Tuyến...Nancy liền biết.
-Hi hi,bà xả,giết gà không cần dao mổ trâu đâu à ,em cần gì nhọc lòng,để thời giờ chơi với con còn hơn...
-Cách gì nói em nghe nếu thuận tai thì em để anh làm...Em còn hiền đó nha ,cho vào tù cáo tội phỉ báng bôi nhọ anh còn nếu để Mỷ Chi ra tay thì cả hai mẹ con họ sẻ lên bàn thờ...
-“Từ từ ..Các em nha,phải hiền một chút để đức cho con...Nè,chờ chút,anh gởi cho em cái nầy.em và Mỷ Chi coi xong sẻ thấy hạ hỏa liền,đây là cách hay nhất...Hi hi..Nè ,coi đi...Coi xong cho biết ý kiến nha...”Đức lấy đoạn video bấm gởi.Đoạn video khá dài ,cũng phải hơn 10 phút Nancy mới nhận được nên hắn gởi xong cúp máy...
-“Lãnh đạo,anh nói gì vậy?Cái gì ‘giết gà không cần dao mổ trâu’ cái gì ‘coi xong sẻ thấy hạ hỏa’?Bên cạnh,Ngọc Thơ vừa nghe vừa ù ù cạc cạc...Không nhịn được tò mò nên hỏi.
-“Lo lái xe đi,sao tò mò quá vậy?4 điều quan trọng của Thư ký là ‘điếc,câm,mù,khờ’ đó có biết chưa?” Đức ‘giáo huấn’.
...
-“Ụa...tôi nói gì cô không nghe sao?”Thấy nàng không trả lời mình..Đức ‘trừng mắt’ .
...
-Ê..Ê...Vậy là sao?Hi hi..Giận à...
-“Anh vừa mới nói ‘4 điều quan trọng của Thư ký là điếc,câm,mù,khờ đó mà...”Ngọc Thơ ủy khuất...
-“Hả?Ha ha...Thông minh,có tương lai...”Đức bật cười,đưa ngón tay cái...
-Hi hi...Cám ơn lãnh đạo khen thưởng...
-Ụa,bây giờ không câm điếc nửa à?
-“Khi nào lãnh đạo anh chỉ trích phê bình thì tôi mới câm điếc mù khờ thui hà...Như vậy mới thông minh chứ,lãnh đạo nói có phải không?” Thơ mĩm cười...
-“Ha ha hi hi...”Cả hai bật cười vui vẻ...
...
-“Thằng già đó nhát như vậy thì mình cũng không cần lảo nửa...Má không tin không có lảo hai má con mình không xong,đem cái chuyện ‘anh hùng cứu mỷ nhân’ lên mạng vạch trần thôi mà,có khó gì...Má không tin là không kéo được nó xuống nước.. Hừ...Muốn cua con gái tỷ phú hả?Nằm mơ đi...” Hai mắt Kim Tuyến như rực lửa...
-“Con biết trước kết quả là như vậy mà...Ổng muốn lợi dụng con cưới được Jessica để trục lợi,bây giờ thấy không được nên trở mặt,lý do chánh là sợ thế lực của thằng Đức...Lảo sợ nhưng con không sợ đâu...” Nghe Kim Tuyến nói bác hai dường như là không còn ‘’wellcome’ mình nửa.Steven oán giận,.Trước khi lên máy bay,gả nghỉ mọi chuyện sẻ đẹp như mơ nhưng bây giờ sự thật quá phủ phàng khiến gả muốn điên lên được...
‘Reng..Reng...’
Lúc nầy ngoài cửa có người nhấn chuông.Hai má con nhìn nhau,lấy làm lạ,thay vì ở khách sạn,cả hai tới ngôi biệt thự nầy chưa được 2 ngày.Ngay cả Trần cao Kỳ,mụ Lệ và thằng Hùng cũng không biết...
Kim Tuyến nhanh chân đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra ngoài,quay lại hỏi.
-Là cô gái,quen với con à?
-“Để con coi...Không quen,để con ra hỏi,chắc tìm lộn nhà...” Steven bước tới nhìn ra ngoài,mở cửa đi ra.
-Xin hỏi,cô kiếm ai?
-“Ông là Steven?” Theo lời hắn diển tả,Ngọc Thơ đoán người nầy là Steven nhưng vẩn hỏi.
-“Tôi là Steven..Cô là...”Steven nghi hoặc,trong đầu khẳng định chưa hề gặp cô gái nầy nhưng sao cô ta lại biết mình?
-“Có người nhờ tôi đưa cái nầy cho ông”Ngọc Thơ nói xong đưa chìa USB trước mặt Steven...Gả cầm lấy,nghi hoặc,hỏi.
-Là ai đưa cho cô?
-Người nầy nói ông cầm cái nầy coi xong thì sẻ biết,còn nói biết ông đang làm gì và cho ông có 3 ngày thời hạn để về Canada,nếu không hậu quả tự gánh...
-“Tôi biết rồi,là thằng khốn Trần Đức nhờ cô phải không?.” Steven trợn mắt vô cùng hung hăng.
-“Tôi chỉ biết có vậy thôi...”Ngọc Thơ nói xong quay lưng bước đi,trước đây vài phút trong đầu cãm thấy khó hiểu tại sao hắn không tự mình đưa mà nhờ mình,bây giờ nàng hiểu rồi,nếu hắn tự mình đưa tới chắc chắc sẻ có ấu đã..Sao người nầy thù hắn dử vậy ta?
-“ Hừ,cô nói cho nó biết nó muốn hù tôi à?Vậy thì nó chọn lầm người rồi...Steven nầy trời đất cũng không sợ huống chi là nó ..Nói nó chờ coi đi...” Steven nói vói theo...
...
-Xong rồi à?Anh ta có nói gì không?
-Lúc đầu thì không sau đó tuy tôi không nói nhưng anh ta đoán ra là anh thì mặt hung dử lắm,làm tôi sợ muốn chết...Anh và anh ta có thù gì vậy?Tôi hiểu rồi...Có phải anh...Anh...”Muốn nói có phải anh lẹo tẹo với GF hay vợ của người ta nhưng Ngọc Thơ kịp thời nuốt lời vào bụng...
-Giửa tôi và anh ta chuyện dài lắm,đi,kiếm nhà hàng nào ngon tôi đãi cô ăn, hồi trưa tới giờ không ăn gì ết không được đâu à,vừa ăn vừa kể cho cô nghe.
-“Thôi đi,Pizza được rồi,anh ăn không hết bỏ uổng...Không nên phí phạm...” Thơ lắc đầu.
-Tiết kiệm dử vậy à,thôi được,sợ cô luôn,cô muốn sao thì sao đi, cô ngồi ăn để tôi lái,tôi vừa lái vừa kể cho cô nghe...
-“Hi hi,đang lái ngon lành mà,ít khi có dịp,hay là mình tới công viên đậu lại rồi cùng ăn,vừa ăn anh vừa nói tôi nghe..Anh vừa nói tôi muốn sao thì sao đó mà..” Thơ mĩm cười,hồn nhiên gợi ý.
-“Hả?Vậy à...Ờ được được..”Đức thầm kêu khổ,trai đơn gái chiếc ngồi trong xe ăn uống chuyện trò,nàng lại có ý với mình...Cảnh nầy mình quen quá rồi làm sao chịu nổi nổi đây trời,thôi kệ đi,’que sera sera...’(ý nói chuyện gì tới sẻ tới)
...
-“Là ai vậy?” Thấy Steven trở vô nhà với nét mặt hâm hầm, giận dử ,Kim Tuyến ngạc nhiên,hỏi.
-Là người của thằng Đức...Nó nhờ chuyển lời,má biết nó nói cái gì không? Nó nói cho mình 3 ngày thời hạn để về Canada,nếu không hậu quả tự gánh...
-“Nó muốn sao thì sao à?Nó coi nó là ai?Để coi nó làm phách được bao lâu nửa...”Kim Tuyến tức giận...
-“Nó đưa cái nầy,để coi là cái gì...”Steven ngồi xuống trước laptop gắn chìa usb...Cả hai mẹ con mặt tái mét kinh hãi khi thấy 2 người đàn ông 2 người đàn bà đeo mặt nạ bú liếm rất dâm dật,rồi mặt nạ được tháo xuống...
Hai má con Kim Tuyến-Steven chợt hiểu..Clip video nầy mà được phát tán trên mạn thì hậu quả sẻ là vạn kiếp bất phục.Mình muốn đem chuyện anh hùng cứu mỷ nhân là trò vừa ăn cướp vừa la làng của hắn nhưng không bằng không chứng chỉ là suy luận,còn trong clip nầy là hai mẹ con xxyy với nhau.
Nó mà đưa lên mạng rồi thao tác,hậu quả ra sao không nói cũng có thể tưởng tượng được.
...
Chọn được 1 góc,dưới tàng cây bóng mát...Thơ ngừng xe,tuy dưới bóng mát nhưng không khí bên ngoài khá oi bức nên nàng không tắt máy để máy lạnh nên trong xe rất dể chịu.
-Chổ nầy được rồi chứ?Nói đi,có chuyện gì mà tôi thấy anh ta có vẻ thù anh dử lắm...
-“Từ từ,đừng gấp...Đói bụng rồi,ăn miếng pizza nha...Cô cũng ăn một chút đi...”Thấy cảnh nầy giống y chang như nhiều lần đã từng trãi nghiệm trong xe ...Trong đầu,Đức thầm than,bên ngoài cố trấn tỉnh.Cầm lấy miếng Pizza,đưa Ngọc Thơ...
-“Đừng đánh trống lãng nửa mà..Nói đi...”Tay cầm miếng Pizza..Ngọc Thơ cù nhầy.hỏi tới...
-Được rồi,sợ cô luôn á...Mấy ngày nay,chắc cũng nghe chuyện đám người in đô bắt cóc rồi chứ gì...
-“Ừ,truyền hình An Giang nói rùm beng đó mà sao không nghe được chứ...Có liên quan gì tới anh và anh ta?
-“Vậy cô cũng nghe chuyện bà chủ nhà hàng ở Long xuyên là con gái tỷ phú bên tây ?
-“Ừ.là Jessica gì đó,rất được nhiều người săn đuổi,thôi,tôi nhớ rồi,Jessica và Steven hồi nãy đã bị bọn người in đô bắt.Anh đã cứu họ mà sao bây giờ anh ta thù anh?” Thơ sửng sốt.
-“Đầu đuôi là như vầy...” Đức đem chuyện mình qua Canada kể lại..Steven về đây ,chuyện đầu đạn dẩn đến bọn người in đô bắt Mỷ Thể để tìm mình cuối cùng được hắn cứu ra rồi thì hai má con Steven nói đó là trò lừa ‘anh hùng cứu mỷ nhân’ của hắn với mục đích muốn được lòng con gái tỷ phú...
-“Wow...Hi hi,nghe anh kể cứ tưởng là chuyện trong phim À nè,trong USB đó có cái gì vậy?” Thơ thắc mắc,cái gì mà người kia hùng hổ hung hăng chỉ cần coi xong là Steven kia sẻ ngoan ngoãn về Canada?
-Ậy...Đừng hỏi nửa,sao tò mò quá vậy,ăn đi...
-“Nói đi,trong USB đó có cái gì vậy?Đừng quên hồi nãy chính tôi giao cho anh ta đó nha,tôi muốn biết trong đó là cái gì cũng không quá đáng chứ hả...Nói đi,là cái gì mà anh ta sẻ nghe lời anh về Canada?”Thơ kiên trì muốn biết cho bằng được.
-Cô thật muốn biết?
-“Hỏi dư thừa...Nói đi là cái gì vậy?” Thơ hung hăng lườm.
-“Là cô nói đó nha,nà,cô tự coi đi...” Biết cô không cho cô nàng nầy thỏa mản tánh tò mò thì sẻ cù nhầy hoài,Đức lấy di động mở clip đưa...
...
Cần thơ...
-“Oh my god...Sao ..Sao có thể chứ?”
Nancy,Mỷ Chi trước là há hốc mồm,đứng hình nhìn trân trối trên màn hình...
Đầu tiên là Mỷ Chi,sau đó Vịnh,Bích Hà tới nhìn màn hình laptop của Nancy.Thấy 4 người cười khúc khích.Gia Kỳ,Ngọc Lan,Nhả Thy,Nhả Phương cũng hiếu kỳ muốn biết là có cái gì mà ai cũng nhìn trân trối vào màn hình.
Gần đó...Thấy ai cũng có vẻ lạ ...Mỷ Thể,Diệp Chi,Vân Anh,nhìn nhau,không hẹn từ từ tới ghé mắt nhìn trộm để rồi mặt đỏ rực,đồng thời á khẩu ...
Jessica sửng sốt khi thấy Steven và Kim Tuyến đang trần truồng
Mỷ Thể,Vân Anh,Thanh Hiền,Diệp Chi ánh mắt kinh khủng nhìn hai má con Ngọc Lệ,Chí Hùng lỏa thể...
-“Ụa,sao kỳ vậy?là mẹ con mà...”Vân Anh lắp bắp vì quá kinh hãi.
-“Suỵt...Đừng để người lớn biết nha...Không tốt” Liếc nhìn qua tường kín,bên ngoài người đông tiếng huyên náo ồn ào vui như Tết...
Trong hồ bơi...Tú Nhi,Thụy Vủ,Tuyết,Yến,Tâm Đoan,Nguyệt một bên.Giửa là tấm lưới,bên kia Đồng Giao,Thanh Nhả,Thúy Ái,Kim Ngân,Hồng Phượng.Hai đội đánh bóng chuyền..Bé Sỷ,Thu Sương,bé Kiệt hò reo,cổ vủ
Kiều Chinh,Kiều Nga, Nhung,Hương , vừa phơi nắng cùng đám ô sin đang cẩn thận vừa trông chừng các xe nôi vừa nhìn bác hai Vủ Tuấn Phong,chú ba Hùng múa bài Thái cực dưởng sinh...
Hai tiểu la lỵ tập trung Ngọc Hân,Gia Hân tập trung bấm máy...
Ngọc Quế,Nhàn,Tâm.Thím ba Thủy đang nói cười chuyện trò vui vẻ với sui gia. Bí Thư Lệ,Ngọc Trinh,Dì Hường,Trưởng ban Mi,Kim Tuệ,Trưởng ban Hằng,thím ba Thủy...Nghe tin Ngọc Lan có tin mừng nên Bí Thư Lệ bay vào Nam thăm con gái.Sẳn dịp Nancy chánh thức mời các bà sui gia đến để họ có dịp gặp nhau.
-“Họ đang ở bên ngoài mà,không thấy không nghe nên không biết gì đâu...Chị yên tâm đi... Hi hi,em thấy với cái nầy thì quá dể dàng đuổi hai má con họ về Canada để khỏi phiền mà không cần tốn nhiều công sức thu thập họ..”Mỷ Chi đắc ý.
-“Ừm...Nhưng cũng chưa chắc đâu,còn hai anh em Trường Giang nửa...Diệp Chi,tôi không muốn đâu nhưng nếu hai anh em Trường Giang có hành động gì nguy hại tới ảnh.Chúng tôi sẻ không ngần ngại ...Cô hiểu ý tôi chứ?”Nancy nhìn Diệp Chi ‘báo trước’...
-“Chuyện nầy TT có thể yên tâm,một khi tôi đã quyết dứt tình thì việc của hai anh em họ làm không liên quan tới Diệp Chi tôi...”Diệp Chi mím môi,đáp.
-“Cô chắc không?Hi hi,hỏi để cô biết trước thôi để khỏi đau lòng sau nầy...” Mỷ Chi mĩm cười
-“ Sẻ không có chuyện đó đâu...”Diệp Chi gật đầu khẳng định.
-‘Chuyện nầy tôi có thể làm chứng,Diệp Chi đã quyết ý lắm đó...”Mỷ Thể xen vào.
-“Làm chứng gì chớ,không cần nghiêm trọng như vậy đâu...Tôi tin mà... À,nè,Gia Kỳ,Ngọc Lan, cùng tất cả ra ngoài chơi cho vui đi. Mình ở trong nầy không chừng họ tò mò rồi kéo vô đây đó” Nancy mĩm cười.
-“Phải ha...Vậy mình ra ngoài chơi đi...Rủi họ thấy video đó thì...Hi hi...”Nhả Phương làm mặt quỷ,kéo tay Nhả Thy...Hai chị em chạy ra ngoài Vịnh,Bích Hà,Gia Kỳ ,Ngọc Lan nối bước cuối cùng là Mỷ Thể,Jessica,Thanh Hiền,Vân Anh,Diệp Chi ...Ai cũng biết hai ‘bà lớn’ có chuyện cần bàn...
-“Sao có thể chứ?”Mỷ Thể ghé tai Jessica thì thào...
-“Tôi nhớ bên Pháp cũng đã từng nghe có mấy chuyện nầy nhưng hôm nay lần đầu tiên mới thấy tận mắt...”Jessica nhún vai.
-“Chị Thể...Tên Trần Chí Hùng và bà Ngọc Lệ..hi hi...Không ngờ ha...”Thanh Hiền sợ chưa đủ loạn.
-“Suỵt...Tất cả nhớ đừng bao giờ nói ra với ai nhe hôn...Nhất là em đó Thanh Hiền...”Mỷ Thể dặn dò...
-“Em không phải ‘bà tám’ đâu à...”Thanh Hiền ‘bất mản’...Ở đây không phải một mình nàng sao lại nhắm ngay nàng mà dặn dò chứ?Thiệt là tức chết mà.
-“Chị Thể không nói em là bà Tám..Là bà ‘Bảy chấm chín chín thui nên mới căn dặn...” Vân Anh trêu chọc.
-Ha ha Hi hi...
...
-“Thanh Hiền là con gái của Huỳnh Thanh Cảnh phải không? Cô bé nầy không tệ nhưng không biết khi nghe tin Huỳnh Thanh Cảnh ngả xuống không biết có chịu được đã kích ...” Mỷ Chi bên cạnh,nhìn theo nói.
-“Hết cách thôi,coi như là rèn luyện đi,nnghe nói trước đây được nuông chìu nên quậy dử lắm vì vậy có biệt danh là nử quái ,chúng ta cho nó cơ hội để rèn luyện nếu không biết trân quí thì cũng là số phận an bày như vậy,biết sao hơn...”Nancy hửng hờ đáp...
-“Vậy cũng phải...Hy vọng nó hiểu ...” Mỷ Chi gật đầu.
-“Chị cả...”Lúc nầy Kim Chi đi vào...
-Có tin gì?
-Vinh giám đốc vừa gọi điện nói ông xả của Cẩm Lệ tới nhà của Lâm Tú Quỳnh kế đó là tên Quang Hãi nhưng chỉ nửa tiếng sau thì đi ra còn thằng cha Thìn thì không thấy ra,lảo ở đó suốt đêm...
-Còn Trường Giang?
-“Không nghe nói...” Kim Chi lắc đầu.
-“Chắc bọn họ có ý đồ...Con mụ Lâm Tú Quỳnh không phải là tín nử,lảo Thìn cũng không phải là thiện nam,”Nancy trầm ngâm.
Kim Chi,em ra gọi dùm Diệp Chi,nói chị muốn có chuyện muốn hỏi...
-“Dạ...:Kim Chi đi ra,chưa được 1 phút cùng Diệp Chi đi vào...
-“Trung tướng..Chị gọi tôi?”Vừa ra ngoài thì thấy Kim Chi nói Nancy có chuyện muốn hỏi... Diệp Chi liền trở vào.
-Hi hi,xin lổi nha,có chút chuyện...Ừm,muốn hỏi Diệp Chi chuyện nầy.Diệp Chi chắc biết Phu nhân của cố Bí Thư Lê Thành Lể?
-“Trung tướng muốn nói Lâm Tú Quỳnh?Dạ biết,đã từng phỏng vấn trên đài truyền hình.Bà ta là 1 trong những danh nhân thành đạt của Kiên Giang nhưng bây giờ...”Diệp Chi lắc đầu,có vẻ tiếc nuối. Chuyện gian dâm giửa hai anh em Lâm Chánh Hy và Lâm Tú Quỳnh đã truyền khắp Kiên Giang.
-“Vậy Quang Hãi làm sao quen với Lâm Tú Quỳnh,cô biết không?“Kim Chi hỏi.
-“Tôi không biết cũng không rỏ lắm,nhưng tôi nghỉ là không,Quang Hãi từ Pháp du học về chưa được 3 tháng.Sao có thể giao thiệp được với Lâm Tú Quỳnh chứ,chắc các vị chưa biết đó thôi,ở Kiên Giang.Lâm Tú Quỳnh trước kia rất cao cao tại thượng,Quang Hãi cũng không ngoại lệ...Có chuyện gì?Sao các vị hỏi vậy?” Diệp Chi ngạc nhiên.
-“ Cám ơn Diệp Chi,cô nói vậy tôi đã hiểu rồi.Quang Hãi tới nhà của Lâm Tú Quỳnh là có người chỉ đường...Kim Chi,Mỷ Chi...đã nhìn ra chưa?”Nancy cười lạnh.
-“Nếu không có gì nửa,tôi xin phép...” Diệp Chi nói...
-“Hết..Hết rồi,không còn gì nửa,cám ơn nhiều nha Diệp Chi..”Nancy mĩm cười.
-“Không có gì..”Diệp Chi quay lưng trở ra ngoài...
...
-“Trần Chí Hùng nói hai mẹ con Steven lôi kéo hai anh em Trường Giang,hai người nầy ra vẻ không muốn tham dự nhưng biết Lâm Tú Quỳnh có thù với ảnh nên muốn lợi dụng để Lâm Tú Quỳnh ra tay...Tú Quỳnh sẻ lợi dụng lảo Thìn,tuy bị cách chức nhưng lảo vẩn còn giá trị lợi dụng.. ” Kim Chi ‘giãi mã’.
-“Chỉ đúng 1 nửa...Mới vừa rồi không nghe Diệp Chi nói ‘Quang Hãi từ Pháp du học về chưa được 3 tháng sao lại biết Lâm Tú Quỳnh có thù với ảnh chứ có phải không?Trừ khi ...Hừ...”Nancy cười khẩy.
-“Ý chị muốn nói Trường Giang muốn lợi dụng Quang Hải để ném đá dấu tay? Nghỉ thiệt là khó hiểu,em nhớ ảnh nói chủ tịch Kiên Giang muốn đầu quân với chị mà,sao hai đứa con của ông ta lại muốn gây hấn với ảnh?Hơn nửa có lý nào là anh mà lại muốn em mình lãnh đủ 1 khi chuyện nầy bị mình biết?” Mỷ Chi nghi hoặc.
-“Chị cũng đang muốn biết đây...”Nancy cau mài... Nguyển Mạnh Trường muốn đầu quân với nàng là chuyện tốt nhưng không vì vậy mà bỏ qua chuyện hai đứa con trai của ông ta,hai tên nầy nhất định phải trừng trị thỏa đáng.Nhưng trước hết phải hỏi cho ra lẻ đã...Nghỉ vậy nàng cầm di động bấm...Mỷ Chi,Kim Chi biết Nancy gọi ai,hai nàng im lặng lắng nghe.
...
Lâm Chánh Hy bị người của Cục C03 còng tay dẩn đi .Nguyển Mạnh Trường là người phấn khích nhất...Nửa năm gần đây.Bí Thư bị ung thư nằm suốt trong bệnh viện có thể nói coi như xong rồi,cái ghế Bí Thư bỏ trống...
Lâm Chánh Hy là đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhưng bây giờ coi như tiêu tùng vậy thì cái ghế Bí Thư đối với Nguyển Mạnh Tường coi như 90% là món đồ trong túi,hơn nửa mình đối với phò mả gia giao tình không tệ,có thể nói là thân thiết...Vậy thì còn ai trồng khoai đất nầy?Chính vì vậy mà khoảng thời gian gần đây Mạnh Trường cãm thấy vô cùng khoan khóai...
Phu nhân của lảo,Lý Hồng Sa tâm tình cũng rất vui vẻ,trước đây bà và Lâm Tú Quỳnh không ưa nhau,bây giờ thì quá hay rồi,từ nay đở phải chướng mắt,có điều là hi hi,không ngờ hai anh em nó vậy mà xxyy với nhau,thiệt là bậy bạ quá mà...Ây thôi bỏ đi ,đã là quá khứ rồi, nghỉ tới hoài chi cho mệt.Làm người phải hướng về tương lai...Nghỉ tới đây,sực nhớ chuyện gì đó..Lý Hồng Sa giật mình.
-Ý ,ông à...Ông và Lâm Chí Vinh thân như vậy,có nghe lảo nói gì hong chứ tui thì có nghe phong thanh chút đỉnh là Dương quốc Dủng mời TT Nancy ra Phú Quốc chơi
-“Có chuyện nầy sao?Bà nghe ai nói vậy?” Nguyển mạnh Trường nhíu mài.
-“Xời...Nghe ông nói vậy có nghỉa là mù tịt chứ gì .Ông làm Chủ tịch kiểu nào vậy,bị cấp dưới qua mặt mà cũng không biết?”Hồng Sa trố mắt kinh ngạc,tưởng lảo biết nhưng quên nói với mình ai dè lảo chẳng biết gì hết.Tên Dương Quốc Dũng như vậy là quá đáng rồi.
-Vậy bà nghe được cái gì?
-“Nghe nói TT Nancy sẻ tới Phú Quốc bằng du thuyền...
Hồng Sa còn muốn nói thêm thì chuông di động của Mạnh Trường reo,theo thói quen,lảo liếc nhìn màn hình thấy ‘TT Nancy’ liền mừng rở,thầm nghỉ chắc là gọi để báo trước cho mình đã xóa được chử ‘quyền’ từ nay chính thức trở thành Bí Thư của Kiên Giang?Bởi vậy ra dấu bảo vợ im lặng đừng ồn,tay bắt máy,lưng hơi khom xuống. Đoán là Nancy gọi tới báo tin tốt nên Mạnh Trường bấm ‘speaker’ để bà xả cùng nghe để cùng vui...
-A lô..Trung tướng...Trung tướng khỏe...
-Chủ tịch Trường...Ông khỏe chứ?
-“Sức khỏe là tiền vốn của công tác mà cho nên lúc nào tôi cũng rèn luyện vì vậy mà không ốm đau ngược lại rất tráng kiện,hi hi..Trung tướng gọi có chuyện gì sao?” Mạnh Trường híp mắt biến câu ‘sức khỏe là tiền vốn của cách mạng’ thành ‘sức khỏe là tiền vốn của công tác...Khéo léo ám chỉ mình sức khỏe dồi dào sẳn sàng đãm nhận trọng trách được giao phó...
Nghe lảo nói,Hồng Sa bên cạnh đưa ngón tay cái khâm phục tài miệng lưởi của ông xả nhưng đồng thời cũng âm thầm khinh bỉ...’Ông mà tráng kiện sao?Còn khuya á,lâu lâu mới lên ngựa 1 lần,mồi lần lên chưa được 3 phút đã ‘xịt’ rồi thì nằm thở dốc,vậy mà nói làm như còn ngon lắm í...Ậy,chuyện nầy không còn quan trọng nửa,bây giờ Hồng Sa muốn nghe tin mình trở thành ‘Bí Thư phu nhân’ thôi...Chuyện khác chỉ là thứ yếu...
Bới vậy cả hai vểnh tai hồi họp chờ nghe,hy vọng là tin tốt.
-Chắc Chủ tịch Trường hai ngay nay nghe chuyện đám người in đô bắt cóc 1 số người của mình rồi chứ?
-“Nhắc đến chuyện nầy tôi phải nói cám ơn với Đức Bí tịch và các người của Trung tướng và Thiếu,à không,Trung tướng Trình Nhật Mai mới được...Nếu không thì thằng Giang và thằng Hãi nhà tôi lành ít dử nhiều...”Giọng Chủ tịch Trường vô cùng nghiêm túc...
-“Rất tiếc là có người lại nghỉ khác...Ông biết họ nói sao không,họ nói ông xả tôi vừa ăn cướp vừa la làng,nói ảnh dở trò vừa cho người bắt cóc rồi làm anh hùng cứu người với mục đích vụ lợi chỉ vì trong đó có con gái của nhà tỷ phú Pháp.Họ muốn đem chuyện nầy phát tán lên mạng..Aiz...”Bên kia giọng Nancy có vẻ khó xử...
-“Có chuyện nầy sao?Thiệt là quá đáng,ai mà khốn kiếp vậy Trung tướng?”Vừa nói xong,Chủ tịch Trường cãm thấy có cái gì đó không đúng ,không có lý nào Nancy gọi lảo để nói chuyện nầy?Trừ khi..Chẳng lẻ hai thằng con của mình ngu ngốc vậy sao?Không đâu,hy vọng là không...
Vợ lảo,Lý Hồng Sa cũng nhìn ra sự việc và đang run run ,thầm hy vọng không phải là sự thật,nếu có đi nửa thì không phải thằng Quang Hãi,nó vừa từ Pháp về không lâu đâu có biết gì mà chính là thằng Trường Giang,chắc chắn là nó...
-“Chủ mưu của chuyện nầy coi như đã được khống chế nhưng có chút việc nhờ Chủ tịch Trường giúp ...Ừm,hôm nay cậu Quang Hãi có đi gặp Lâm Tú Quỳnh,nhờ Chủ tịch Trường hỏi cậu ta có phải đem chuyện nầy nói với Lâm Tú Quỳnh hay hoặc còn có nói với ai khác nửa.Chỉ có vậy thôi...Tôi chờ tin ông...”Nancy nói xong cúp máy...

(Hết Phần IV - Chương 112 ... Xin mời đón xem tiếp Phần IV - Chương 113 )

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!