Tôn Lập làm một cây cờ đề chữ : " Đăng châu
binh mã Đề hạt Tôn Lập, rồi đem binh thẳng đến cửa sau Chúc gia
trang.
Gia đinh xem thấy cờ hiệu Đăng châu thì lật đật vào báo với Loan
Đình Ngọc rằng:
- Có một tốp binh mã đi ngang qua đây, hiệu cờ đề chữ : " Đăng
châu binh mã Đề hạt Tôn Lập".
Loan Đình Ngọc nghe báo thì nói với anh em họ Chúc rằng :
- Tôn đề hạt là anh em với tôi, học với nhau một trường, tự bé
chí lớn thương mến nhau lắm, không biết bây giờ nó lại đến đây
làm gì ? Vậy thì phải ra mở cửa, bỏ cầu treo, đặng có nghinh
tiếp nó vào hỏi cho biết nó đi chuyện chi ?
Bèn ra mở cửa nghinh tiếp bọn Tôn Lập vào nhà.
Thết trà xong rồi Loan Đình Ngọc hỏi Tôn Lập rằng :
- Hiền đệ đang giử Đăng châu, nầy có việc chi đến đây ?
Tòn Lập nói :
- Nay có văn thơ của quan Tổng binh sai tôi đến giử thành Huy
châu, đặng đề phòng bọn cường đạo Lương Sơn Bạc, cho nên tôi mới
đi ngang qua đây, nghe nói có nhơn huynh ở tại Chúc gia trang
nầy nên ghé lại thăm. Khi nảy tôi muốn đi ngã trước vì thấy binh
mã đóng tại cửa ấy rất nhiều, cho nên phải đi ngã sau mà vào.
Loan Đình Ngọc nói :
- Ồi thôi ! Từ mấy bửa rày nhà này đánh với bọn Lương Sơn Bạc
luôn luôn, tôi mới bắt đặng hai thằng đầu lảnh của nó, hãy còn
giam cầm tại đây, chờ cho bắt đặng Tống Giang rồi sẽ giải quan
luôn thể. Bây giờ may có hiền đệ tới đây trấn thủ thì cũng như
gấm thêm hoa, vậy xin hiền đệ hiệp sức với tôi đặng trừ bọn ấy.
Tôn Lập cười rằng :
- Tôi chẳng đến đây thì thôi, nay đã đến đây gặp việc như vầy,
tôi nguyền hiệp sức với nhơn huynh bắt cho hết bọn.
Loan Đình Ngọc rất mừng, bèn hối gia đinh dọn nhà khách cho bọn
Tôn Lập nghĩ ngơi, rồi dắt Tôn Lập vào nhà trong ra mắt Chúc
Triều Phụng, Chúc Long, Chúc Hổ và Chúc Bưu.
Khi ấy Loan Đình Ngọc nói với Chúc Triều Phụng rằng :
- Người nầy là em của tôi, tên là Tôn Lập, hiệu là Bịnh uất trì
đương làm Ðề hạt tại Đăng châu. Ngày nay vâng lời Tổng binh đến
trấn phủ nầy mà ngừa bọn Lương Sơn Bạc.
Chúc Triều Phụng nói :
- Nếu Tôn đề hạt đến trấn tại đây thì cũng là người trên trước
của tôi mà tôi không biết cho nên thất kính, cúi xin miễn chấp.
Tôn Lập nói :
- Chức phận hèn mọn cần gì nói đến lời ấy.
Ba anh em họ Chúc đứng dậy thi lễ với Tôn Lập và mời ngồi trên.
Tôn Lập hỏi rằng :
- Tôi mới nghe nhà nầy đánh với bọn Lương Sơn Bạc mỗi ngày, vậy
chớ thắng bại thể nào ?
Chúc Long nói :
- Tuy đánh vởi nhau mỗi ngày, song cũng chưa phân thắng bại.
Tôn Lập lại dắt Cố đại tẩu, Nhạc đại nương, Tôn Tân, Giải Trần,
Giải Bửu và nội bọn vào đó ra mắt Chúc Triều Phụng.
Khi ấy Tôn Lập chỉ Tôn Tân, Giải Trần và Giải Bửu mà nói với
Chúc Triều Phụng rằng :
- Ba người nầy đều là em tôi, lại chỉ Nhạc Hòa mà rằng :
- Còn người nầy là Công lại ở Huy châu sai đến. Lại chỉ Trâu
Huyên, Trâu Nhuận mà rằng :
- Hai người nầy là quan Võ Đăng châu sai đến.
Cha con Chúc Triều Phụng tuy cũng thông minh, song thấy bọn ấy
có dắt gia quyến rất đông, chở đồ hành lý rất nhiều, lại là anh
em bạn thiết với Loan Đình Ngọc, thì không lòng nghi chút nào,
cứ việc làm trâu, làm heo dọn tiệc thết đải.
Mọi người ăn uống no say, ở đó vài ngày.
Qua đến ngày thứ ba, có gia đinh báo rằng :
- Binh Tống Giang đến nữa.
Chúc Bưu nói :
- Hôm nay tôi nguyện bắt sống thằng ấy cho đặng.
Bèn ra mở cửa bỏ cầu treo, đem một trăm quân kỵ ra trận cự địch.
Ra đến trận, thấy có mặt đạo binh ước đặng năm trăm, một người
đầu lảnh đi trước, có mang cung tên, vỗ ngựa múa đao đứng nơi
giữa trận khiêu chiến.
Người ấy là Tiểu lý quảng Huê Vinh.
Chúc Bưu thấy Huê Vinh thì giục ngựa huơi thương xốc tới giao
chiến.
Huê Vinh cũng huơi đao nghinh địch, hai đàng giao chiến với nhau,
đặng vài mươi hiệp, không phân thắng bại.
Huê Vinh dùng thiệu đà đao, quất ngựa chạy trở lại.
Chúc Bưu vừa muốn giục ngựa rượt theo, thảy nghe sau lưng có
tiếng kêu lớn rằng :
- Tướng quân chớ theo, người ấy có tài bắn hay nếu rượt theo, e
khi lầm kế.
Chức Bưu nghe vậy thì không rượt theo, bèn đem binh trở lại, vào
nhà đóng cửa rút cầu, còn Huê Vinh cũng đem binh trở về.
Chúc Bưu thẳng vào tới hậu đường.
Tôn Lập hỏi rằng :
- Hôm nay tiểu tướng quân ra trận, vậy có bắt đặng thằng nào hay
chăng ?
Chúc Bưu nói:
- Hôm nay tôi đánh với Huê Vinh hơn năm mươi hiệp, thằng ấy
thương pháp rất tinh, song tôi ráng sức đánh nó cũng phải chạy.
Khi ấy tôi vừa muốn rượt theo, bọn gia đinh kêu tôi bảo đừng
theo, cho nên tôi mới đem binh về đây.
Tôn Lập nói :
- Tôi tuy bất tài, ngày mai cũng quyết ra trận bắt ít đứa.
Chúc Triều Phụng khiến dọn tiệc thết đãi bọn Tôn lập.
Tôn Lập khiến Nhạc Hoà hát chặp cho vui. Ai nấy đều khen hay, ăn
uống đến chiều mới mản tiệc.
Qua ngày thứ tư, vừa lúc đúng ngọ, xảy có gia đinh báo rằng :
- Binh Tống Giang đến nữa.
Chúc Long, Chúc Hổ, Chúc Bưu thảy đều nai nịt hẳn hòi, ra đứng
trước cửa xem, thì nghe có tiếng chiêng trống, la ó vang dậy,
binh của Tống Giang rùng rùng kéo tới, dàn trận ngày nơi trước
cửa.
Lúc ấy Chúc Triều Phụng, Loan Đình Ngọc đều đứng coi binh cúa
Tống Giang bố trận.
Ba anh em họ Chúc và Tôn Lập cũng đem binh ra cửa bố trận.
Bố trận vừa xong, bên trận Tống Giang có một đầu lảnh ra trận
mắng nhiếc đến điều.
Nguyên người ấy là Báo tử đầu Lâm Xung.
Chúc Long nghe mắng nổi giận hét lớn một tiếng, xốc tới đánh Lâm
Xung.
Lâm Xung huơi xà mâu cự lại.
Ðánh đặng ba mươi hiệp, chưa định hơn thua, hai bên đều gióng
chiêng thâu quân.
Chúc Hổ nổi nóng giục ngựa ra nơi trước trận kêu lớn rằng :
- Bớ Tống Giang, có tài chi ra đây cự với ta.
Nói vừa dứt lời thì bên trận Tống Giang có một đầu lảnh vỗ ngựa
xốc ra giao chiến với Chúc Hổ đặng ba mươi hiệp, chưa biết hơn
thua.
Nguyên người ấy là Một già lang Mục Hoằng.
Chúc Bưu thấy anh mình không hơn Mục Hoằng đặng thì nổi giận
giục ngựa xông ra tiếp chiến. Bên trận Tống Giang cũng có một
đầu lảnh giục ngựa huơi thương xốc ra đánh với Chúc Bưu.
Nguyên người ấy là Bịnh Quan Sách Dương Hùng.
Tôn Lập thấy vậy nói lớn rằng :
- Ðể tôi ra cự với bọn nầy mới nổi.
Bèn giục ngựa xông ra nạt rằng :
- Bọn bây có thằng nào giỏi hơn hết thì ra đánh với ta.
Bên trận Tống Giang cũng có một tướng xông ra cự địch với Tôn
Lập vừa đặng năm mươi hiệp.
Tôn Lập dùng thiệu phá đĩnh, để cho tướng ấy đâm một giáo, Tôn
Lập né khỏi rồi vói tay bắt sống tướng ấy, khiến gia đinh trói
lại.
Nguyên tướng ấy là Nhương mạng tam lang Thạch Tú.
Tôn Lập hiệp sức với ba anh em họ Chúc đánh nhầu với bọn Lương
Sơn Bạc một trận, lâu la đều chạy tứ tán.
Tôn Lập và ba anh em họ Chúc thâu binh vào nhà, cả nhà đều mừng
rở và khen Tôn Lập hết sức.
Tôn Lập hỏi Chúc Triều Phụng rằng :
- Từ ấy đến nay bắt đặng mấy đứa ?
Chúc Triều Phụng nói :
- Khi ban sơ thì bắt đặng một đứa tên là Thời Thiên, đến sau bắt
đặng một đứa tên là Dương Lâm, sau nữa bắt đặng một đứa tên là
Huỳnh Tín, kế Nhứt Trượng Thanh bắt đặng một đứa tên là Vương
Hoài Hổ đến chừng con tôi ra trận bắt đặng hai đứa tên là Tần
Minh và Đặg Phi, bấy giờ túc hạ lại bắt đặng thằng nầy nữa, kể
hết là bảy đứa.
Tôn Lập nói :
- Chúng ta chẳng nên giết nó, lại phải cho nó ăn uống cho thường,
đừng để thất thường sanh bịnh, nó ốm o khó coi, rồi đóng bảy cái
tù xa, bõ vô đó, chờ đến chừng nào bắt đặng Tống Giang, rồi sẽ
giải đến kinh một lượt, làm như vậy thiên hạ mới đồn đải Chúc
gia tam kiệt.
Chúc Triều Phụng khen phải, bèn nhứt diện khiến người đóng tù xa
nhốt Thạch Tú, nhứt diện khiến người dọn tiệc thết đải Tôn Lập.
Nguyên võ nghệ của Thạch Tú chẳng phải là thua sút Tôn Lập, song
cố ý để cho Tôn Lập bắt đặng, đặng cho cha con họ Chúc tin cậy
Tôn lập thêm nữa.
Tôn Lập lại lén khiến Trâu Huyên, Trâu Nhuận và Nhạc Hòa giả
chước đi xem nhà cửa, dọ hết đường ra nẻo vô, xem lần tới chỗ tù
xa.
Dương Lâm, Ðặng Phi thấy Trâu Huyên, Trâu Nhuận thì có ý mừng
thầm, song còn chưa rõ mưu kế thể nào.
Nhạc Hòa lừa dịp không ai, thì lẻn tới chổ tù xa thông tin tức
với mấy người bị bắt.
Cố đại tẩu, Nhạc đại nương, giả chước đi chơi lén vô cửa phòng
dọ hết đường ra nẻo vô.
Qua đến ngày thứ năm, nhằm lúc giờ thìn, ăn cơm vùa rồi thì có
gia đinh báo rằng :
- Ngày nay bọn Tống Giang phân binh làm bốn nẻo kéo tới một lượt.
Tôn Lập nói :
- Đừng sợ, dẫu nó phân làm mười đạo đi nữa cũng chớ thèm lo, cứ
việc sắm sẳn câu liêm và dây chạc cho nhiều đặng trói chúng nó.
Chúc Triều Phụng ra cửa xem, thấy nơi phía Đông có một đạo binh,
ước chừng năm trăm người sắp lên.
Nguyên người cầm đại binh ấy là Huê Vinh, Trương Hoành và Trương
Thuận.
Phía Nam có một đạo binh kéo với ước chừng trên năm trăm người.
Nguyên tướng cầm đạo binh ấy là Mục Hoằng, Dương Hùng và Lý Quì;
bốn phía rùng rùng kéo tới, la ó vang trời.
Loan Đình Ngọc thấy vậy cả kinh nói rằng:
- Phen nầy chẳng khá khinh địch, trận nầy dữ hơn mấy trận ngày
trước nhiều lắm. Để tôi đem một đạo quân cự đạo quan phía Bắc
cho.
Chúc Long nói :
- Ðể tôi ra cửa trước cự với đạo binh huớng Đông cho.
Chúc Hổ nói :
- Để tôi ra cửa sau cự với đạo binh phía Tây cho.
Chúc Bưu Nói :
- Ðể tôi ra bắt Tống Giang là thằng đầu đảng của nó, bọn nó ắt
phải kinh tâm chạy hết.
Chúc Triều Phụng rất mừng, rót cho mỗi người một chun rượu, rồi
khiến mỗi người đem ba trăm binh kỵ ra cửa cự địch.
Lúc ấy Trâu Huyên cầm búa lớn đứng giữ tại chỗ tù xa.
Giải Trâu và Giải Bửu đứng giữ cửa trước, Cố đại tẩu dặn dò quân
mình bảo hộ Nhạc đại nương, rồi mình xách đao ra đứng trước nhà,
đặng có chờ dịp ra tay.
Nói về Loan Đình Ngọc và anh em họ Chúc mở cửa ra cự với bốn đạo
binh ấy.
Bốn đạo binh ấy rần rần lướt tới, đánh nhau một trận.
Tôn Lập và mười hai tên lâu la đứng nơi cầu treo mà giữ, Tôn Lập
lấy cây cờ hiệu của mình cặm nơi lầu.
Nhạc Hòa cầm thương vừa múa vừa hát, Trâu Huyên, Trâu Nhuận nghe
tiếng hát của Nhạc Hòa thì lướt tới chém hết mấy tên gia đinh
giử tù xa, phá tan nát cho bảy người ấy ra, rồi hiệp sức với
nhau, la ó vang dầy, gặp ai giết nấy, Cố đại tẩu nghe tiếng la
lên, rút gươm chạy thẳng vào phòng, chém hết mấy người đàn bà
trong ấy.
Chúc Triều Phụng thấy nguy cấp, liệu bề chạy không thoát đặng,
vừa muốn nhảy xuống giếng liều mình, té ra chưa kịp liều mình đã
bị Thạch Tú rượt theo chém một đao hồn về chín suối, rồi lại cắt
lấy thủ cấp.
Giải Trâu và Giải Bửu thì đốt đống rơm lên, lửa cháy rần rần,
bốn đạo binh ở ngoài thấy trong ấy có lửa cháy thì có ý mừng,
ráng sức lướt tới đánh.
Chúc Hổ thấy trong nhà có lửa, thì lật đật chạy về.
Tôn Lập đứng giử nơi cầu treo nạt lớn rằng :
- Thằng nầy chạy đi đâu vậy ?
Chúc Hổ lật đật quày ngựa trở lại thì có Lữ Phương, Quách Thạnh
giục ngựa thẳng đi một lượt, hai người đều đâm Chúc Hổ một mũi,
liền rớt xuống ngựa chết tốt, đạo binh ấy vỡ chạy tứ tán.
Tôn Tân nghinh tiếp Tống Công Minh vào nhà.
Còn Chúc Long cự với Lâm Xung không lại, giục ngựa chạy trở về,
té ra về đến cầu treo, thấy Giải Trâu và Giải Bửu vác thây gia
đinh quẳng vào lò thì biết mình đã trúng kế, bèn quày ngựa chạy
qua phía Bắc. Rủi thay lại gặp Lý Quì giục ngựa xông tới xáng
xuống một búa, Chúc Long bể óc chết tươi.
Còn Chúc Bưu, thì có gia đinh ra báo, rõ biết mình là mắc mưu
không dám về nhà, bên giục ngựa chạy qua Hộ gia trang.
Té ra Hộ Thành thấy Chúc Bưu thì lật đật hối quân bắt trói giải
đến cho Tống Giang.
Ði dọc đường gặp Lý Quì.
Lý Quì xáng xuống một búa, Chúc Bưu hồn về chín suối.
Lý Quì lại huơi búa xốc tới chém Hộ Thành.
Hộ Thành thấy việc như vậy thì quày ngựa chạy tuốt qua phủ Giêng
An.
Ðến sau đặng làm quan võ tại đó.
Lý Quì sẳn trớn chạy tuốt tới Hộ gia trang, giết hết cả nhà,
không để một người, lại khiến lâu la gom hết tài vật trong nhà
buộc trên lưng ngựa, rồi lại nổi lửa đốt nhà. Còn tiền bạc thì
đem về trại dâng cho Tống Giang.
Nói về Tống Giang ngồi tại Chúc gia trang, các đầu lảnh đều đến
dâng công, kể ra bắt sống đặng hơn năm trăm người, giết đặng năm
trăm con ngựa, còn trâu dê thì không biết bao nhiêu mà kể.
Tống Giang thấy vậy rất mầng rồi lại than rằng :
- Uổng thay giết hết một người hảo hớn là Loan Đình Ngọc.
Than vừa dứt lời, kế thấy có lâu la báo rằng :
- Hắc Triền Phong giết hết cả nhà, đốt rụi Hộ gia trang, đoạt
thâu tài vật và lấy thủ cấp về dành công.
Tống Giang nói:
- Trời ơi ! Thiết Ngưu đã làm bậy rồi. Ngày nọ Hộ Thành đã đến
đầu hàng thì cũng có nó ở đấy. Bây giờ ai biểu nó làm ngang,
giết hết gia quyến, đi đốt nhà cửa người ta như vậy?
Nói vừa dứt lời kế Lý Quì bước vào vấy máu đầy mình, lướt tới
trước mặt Tống Giang, nghiêng mình thi lễ và nói lớn rằng :
- Hôm nay chém giết một bửa thiệt rất sướng tay, Chúc Long cũng
tôi chém, Chúc Bưu cũng tôi chém, Hộ Thành tôi rượt nó chạy mất
rồi, còn lão Hộ thái công và gia quyến của lão, thì tôi giết
sạch chẳng sót một người, nên tôi về đây dâng công.
Tống Giang nạt rằng :
- Mi giết Chúc Long thì có người thấy, còn mấy người mi nói đó
thì chẳng phải là mi giết đâu.
Lý Quì nói :
- Sao lại không phải, khi tôi giết Chúc Long rồi, sắn trớn tôi
lại thẳng tới Hộ gia trang, vừa gặp thằng anh của Nhứt Trượng
Thanh là Hộ Thành bắt Chúc Bưu giải đến cho ca ca. Khi ấy ngon
tay tôi xáng Chúc Bưu một búa, rồi lại chém luôn Hộ Thành, uổng
thay thằng ấy thiệt lẹ, búa chưa kịp xuống, nó đã giục ngựa chạy
mất, tôi lại thẳng đến nhà nó, giết hết gia quyến, đốt rụi nhà
cửa, đoạt thâu tài vật của nó đem về đây.
Tống Giang nạt rằng :
- Thằng khốn kiếp hay làm bậy, ngày trước Hộ Thành dắt dê gánh
rượu đến đây chịu đầu, mi đã thấy rồi, cớ sao mi lại không vâng
lịnh ta, làm ngang giết hết cả gia quyến Hộ thái công như vậy,
tội mi đáng chết hay chưa ?
Lý Quì nói :
- Nó đã dắt dê gánh rượu đến đây để đầu hàng nhưng chuyện ấy ca
ca nhớ dai chứ tôi không nhớ đặng, tui nhớ có một điều em nó là
Nhứt Trượng Thanh rượt theo ca ca, chút nữa ca ca chẳng khỏi
chết tại tay nó, vì vậy cho nên tôi giết Hộ Thành đặng trã thù
chuyện ấy. Lạ thay, tôi đả trả thù cho ca ca, ca ca lại còn quở
trách, hay là ca ca ý muốn vầy duyên với Nhứt Trượng Thanh, cho
nên ca ca tưởng tình cha vợ và anh vợ đó chớ gì ?
Tống Giang nạt rằng :
- Thiết Ngưu đừng có nói bậy, Nhứt Trượng Thanh ta đã định gã
cho một người rồi. Mi đừng nói bậy như vậy mà thêm điều tội lỗi.
Vậy chớ bây giờ mi đã bắt sống đặng mấy người thì phải kê ra cho
ta biết.
Lý Quì nói :
- Cái búa của tôi đã lớn lại nặng, hễ tôi xáng xuống một búa thì
phải chết tươi, còn ai đâu mà bắt sống đặng.
Tống Giang nói :
- Tội mi không tin quân lịnh, lẻ đáng chém đầu, song ta nghĩ
công ngươi chém đặng Chúc Long và Chúc Bưu thì ta cũng lấy công
mà trừ tội ; nếu sau ngươi còn làm bậy như vậy nữa ắt là không
lẽ dung đặng.
Lý Quì cười rằng :
- Té ra tôi không có chút đỉnh công lao nào hết hay sao ? Thôi
thôi, chẳng cần công to làm chi, chém giết một trận như vậy đã
sướng tay biết mấy ?
Ngô Dụng khiến lâu la vật trâu làm dê dọn một tiệc lớn nơi Chúc
gia trang ăn mừng.
Lúc ấy Tống Giang thương nghị với Ngô Dụng rằng :
- Bây giờ phải đốt phá làm tuyệt hết cả làng Chúc gia thôn đi
cho rảnh.
Thạch Tú thưa rằng :
- Làng này có một ông già họ Chung Ly, tánh rất nhơn từ, lại còn
chỉ vẻ đường sá cho tôi, xin ca ca và Quân sư đừng có làm hại
người ấy.
Tống Giang khiến Thạch Tú đi kêu ông già ấy.
Thạch Tú vâng lời ra đi chưa bao lâu, dắt ông già ấy đến ra mắt
Tống Giang.
Tống Giang lấy một gói vàng bạc, lụa là thưởng ông già ấy mà
rằng :
- Ý tôi muốn phá tuyệt hết làng nầy, song nghĩ công ơn lão
trượng chỉ vẽ đường sá, cho nên ái ốc cập ô không nỡ phá ; ấy
vậy ông phải lảnh lấy của nầy đặng dưỡng già.
Ông già họ Chung Ly quì lạy tạ ơn.
Tống Giang lại nói với ông già ấy rằng :
- Mấy bửa rày vì việc chinh chiến cho nên cũng có náo động nhơn
dân, nay đã trừ đặng Chúc gia trang rồi, ý tôi muốn cho mỗi nhà
một hộc lương, vậy ông hãy chịu khó làm đầu phát cho chúng nó.
Ông già họ Chung Ly vâng lời, kê số nóc gia đặng phát lương ấy.
Tống Giang lại khiến người đong hết lương mể trong hai nhà kể
đặng năm mươi muôn hộc, chở hết về sơn trại.
Còn vàng bạc, lụa là, trâu, heo, dê, ngựa thì cũng chở luôn về
sơn trại hết.
Lúc ấy Tống Giang dọn tiệc thết đải bọn Tôn Lập và đầu lảnh, rồi
mới thâu binh trở về Lương Sơn Bạc.
Nói về Lý Ứng sai người thám thính rõ đặng Chúc gia trang đã bị
Tống Giang đánh phá hết rồi, thì trong lòng nữa mừng nữa sợ,
đương ngồi bàn tính việc ấy, kế gia đinh báo rằng :
- Có quan Tri phủ sở tại dẫn năm mươi tên quân đến đây tra hỏi
về việc Chúc gia trang.
Lý Ứng lật đật khiến Ðổ Hưng mở cửa, thả cầu treo xuống đặng có
nghinh tiếp quan Tri phủ, còn mình thì lấy lụa bó tay lại, rồi
mới ra nghinh tiếp Tri phủ vào nơi nhà khách.
Tri phủ đến nơi thì ngồi giữa, một người Khổng mục, một người Áp
ti, bốn người Ngu hầu, bốn người Tiết cấp đứng hầu hai bên.
Lý Ứng quì lạy ra mắt Tri phủ vừa xong thì Tri phủ hỏi rằng :
- Sự tích Chúc gia trang bị giết thể nào ?
Lý Ứng thưa rằng :
- Lúc ấy tôi mắc bị một mũi tên nơi cánh tay đây, không dám ra
cự với bọn Lương Sơn Bạc, cứ việc đóng cửa lại lo giử nhà, cho
nên không rõ sự tích thể nào.
Tri phủ nói :
- Ngươi chớ già hàm, kẻ ở nơi Chúc gia trang đến cáo với ta, nói
ngươi thông đồng với bọn Lương Sơn Bạc, dắt bọn ấy đến phá Chúc
gia trang cho nên ngày nọ bọn Lương Sơn Bạc có đem lễ vật đến
tại nhà này, sao ngươi còn chối ?
Lý Ứng thưa rằng :
- Tôi là người biết phép, lẻ đâu lại làm chuyện ấy, xin Đại nhơn
xét lại cho tôi nhờ.
Tri phủ nói :
- Ta cũng không dám tin lời ngươi, vậy thì ngươi phải đến tại
nha môn của ta đặng có đối chứng với người ấy.
Bèn khiến những người tuỳ tùng bắt Lý Ứng trói lại.
Khi trói Lý Ứng rồi, Tri phủ lại hỏi rằng :
- Thằng nào là Ðổ Hưng đương làm Chủ quản nhà nầy.
Ðổ Hưng bước ra thưa rằng :
- Có tôi là Ðổ Hưng.
Tri phủ nói :
- Trên đơn có nói tên ngươi nữa, vậy ngươi phải tới nha môn mà
đối chứng.
Bèn khiến bắt luôn Đổ Hưng trói lại.
Lúc ấy Tri phủ lên ngựa trở về nha môn, quân sĩ dẫn Lý Ứng và Ðổ
Hùng.
Đứa xô đứa kéo, chạy tợ tên bay.
Chạy đặng ba mươi dặm, tới một cụm rừng, thì có Tống Giang ; Lâm
Xung, Huê Vinh, Dương Hùng và Thạch Tú giục ngựa xông ra đón
đường.
Lúc ấy Lâm Xung nạt lớn rằng :
- Chúng ta là bọn hảo hớn nơi Lương Sơn Bạc, ở đây chờ chúng bây
đã lâu.
Tri phủ và bọn quân sĩ thấy bọn Lương Sơn Bạc rất đông liệu bề
cự địch không lại, phải bỏ Lý Ứng và Ðổ Hưng mà chạy.
Tống Giang khiến mấy vị hảo hớn rượt theo.
Mấy vị hảo hán vâng lời rượt theo một hồi, rồi mới trở lại thưa
rằng :
- Chúng tôi rượt theo bọn nó không kịp, nó đã chạy mất đường nào
không biết.
Tống Giang mở trói cho Lý Ứng và Đổ Hưng, khiến lâu la dắt hai
con ngựa lại đó, nói với Lý Ứng rằng :
- Xin mời quan nhơn lên Lương Sơn Bạc trốn đở ít ngày rồi sau sẽ
tính.
Lý Ứng nói :
- Vã tôi là người biết phép không lẻ lên chổ ấy làm chi ?
Tống Giang nói :
- Bây giờ tôi đã rượt theo Tri phủ như vậy, nếu quan nhơn trở về
ắt là mang họa.
Lý Ứng nói:
- Việc ấy tại nơi các ngươi, có can chi đến tôi mà mang hoạ.
Tống Giang cười rằng :
- Ðã biết tại nơi chúng tôi, nhưng đến giữa nha môn, chắc là
quan nhơn đối nại không nổi, hễ chúng tôi trở về sơn trại, quan
nhơn ắt bị hoạ to.
Bây giờ quan nhơn không chịu nhập lỏa với chúng tôi, thì cũng
lên đó ở đỡ ít ngày, đặng có dọ thăm tin tức thể nào, rồi sẽ trở
về.
Nói rồi liền khiến bọn hảo hớn áp lại đở Lý Ứng và Ðổ Hùng tên
ngựa thẳng lên Lương Sơn Bạc.
Ðến nơi Triệu Cái xuống núi nghinh tiếp bọn Tống Giang.
Tống Giang lên đến Tụ nghĩa đường, mời Lý Ứng và Ðổ Hưng ngồi.
Lý Ứng nói với Tống Giang rằng :
- Bây giờ hai đứa tôi đã đến đây rồi thì ở tại đây với liệt vị
cũng đặng, ngặt vì gia quyến của tôi không biết kiết hung thể
nào, xin để cho tôi xuống núi rước gia quyến tôi lên đã.
Ngô Dụng cười rằng :
- Tôi đã sai người rước bửu quyến rồi, còn nhà cửa của của quan
nhơn đã cháy rụi hết, bây giờ quan nhơn có về thì không nhà mà
ở.
Lý Ứng hãy còn bán tín bán nghi thì có lâu la vào báo rằng :
- Có một tốp người ngựa kéo đến.
Ngô Dụng nói với Lý Ứng rằng :
- Ấy là gia quyến của quan nhơn đó.
Lý Ứng bước ra xem, thay quả nhiên là gia quyến của mình, thì
lật đật hỏi vợ rằng :
- Lên đây làm chi vậy ?
Vợ nói :
- Từ khi tướng công bị Tri phũ bắt rồi, lại có hai người Tuần
kiểm và bốn người Đô đầu dắt ba trăm binh mã đến nhà tịch biên
gia tài, bắt hết gia quyến chở lên xe, đốt rụi nhà cửa hết cả.
Lý Ứng nghe vậy giậm chơn kêu trời.
Tống Giang, Ngô Dụng quì mọp xuống trước mặt Lý Ứng mà rằng :
- Anh em tôi nghe danh quan nhơn đã lâu, lòng rất kính mến nên
mới lập kế ấy, làm cho quan nhơn lên đây đây, cúi xin quan nhơn
dung thứ.
Lý Ứng thấy việc đã lở rồi, lại nghe mấy lời êm thuận thì đở
Tống Giang và Ngô Dụng đứng dậy nói rằng :
- Bây giờ việc đã lở rồi, tôi cũng an lòng ở đây.
Tống Giang nói :
- Vậy thì xin mời gia quyến vào trại an nghĩ.
Bèn sai làm dắt gia quyến của Lý Ứng vào hậu trại mà nghĩ. |