| Sau bao nhiêu cay đắng, cuối cùng Kỳ và Quyên đã được sống bên 
                  nhau. Kỳ mướn một căn apartment ở ngoại ô vùng Springvale. 
                  Chàng vẫn tiếp tục đi học và buổi chiều đi làm ở một quán bar 
                  gần nhà. Phần Quyên, nàng đã đăng ký vào TAFE học về nghành 
                  nghệ thuật thời trang và lãnh tiền trợ cấp chính phủ. Cuộc 
                  sống của họ khá chật vật và thiếu thốn nhưng cả hai đều chịu 
                  khó, siêng năng và nhìn về tương lai tốt đẹp của họ. Một ngày 
                  kia, khi Kỳ đến làm ở quán bar thì được ông chủ cho hay là sẽ 
                  có một cái wedding party được tổ chức hôm nay và bảo anh hãy 
                  chuẩn bị chu đáo. Đêm ấy, khách khứa đến thiệt đông và náo 
                  nhiệt. Và rồi khi xướng ngôn viên giới thiệu cô dâu chú rể thì 
                  Kỳ bật ngửa ra. Hóa ra cô dâu chú rể nào có ai khác hơn là 
                  Khang và Hân. Không biết là tạo hóa trớ trêu hay là do có sự 
                  sắp bày sẵn để Kỳ thấy được đám cưới này. Kỳ lúc đó bàng hoàng 
                  cả ra. Tuy chàng không còn yêu Hân nữa nhưng khi thấy nàng 
                  phải đám cưới với Khang thì chàng rất buồn và giận vì Kỳ biết 
                  Khang không phải là một người chồng lý tưởng cho Hân. Nhưng 
                  mọi chuyện đã lỡ rồi, Hân hôm nay đã đứng trước mặt bao nhiêu 
                  quan khách và đồng ý lấy Khang. Kỳ chán nản, chàng lặng lể rời 
                  khỏi quán bar không một lời cáo biệt. **   *
 Một hôm, khi chàng đến làm thì bị ông chủ đuổi việc. Hỏi ra 
                  nguyên nhân từ thằng bạn chung chỗ làm thì Kỳ biết rằng là do 
                  Khang cố tình giá họa. Kể từ sau khi lấy được Hân, Khang đã bỏ 
                  học và tiếp thu cơ sở làm ăn của gia đình Hân. Gã đã biến mình 
                  thành một ông chủ phú hào trong vùng. Lời nói của hắn giờ đây 
                  rất có quyền lực. Khi đã có quyền thế trong tay, hắn bắt đầu 
                  trả thù Kỳ như hắn đã nói khi xưa. Thấm thoát lại một tháng 
                  trôi qua, và Kỳ đã bị đuổi việc độ chừng tám-chín lần. Dĩ 
                  nhiên là sau lưng, Kỳ đã bị Khang dở trò vu oan giá họa. Nhờ 
                  những mối lợi qua giao dịch, những ông/bà chủ dù có thích Kỳ 
                  bao nhiêu cũng đành sa thải chàng để chiều lòng Khang. Một 
                  ngày nọ, cũng như những lần trước, chưa được quá ba bữa đi làm 
                  thì Kỳ lại nhận được lá thư sa thải. Đang lúc buồn chán bước 
                  ra, thì Kỳ thấy Khang đã ngồi trong một tiệm ăn trước chỗ làm 
                  mình như đã đợi Kỳ lâu rồi. Tức mình, Kỳ xông vào cửa tiệm và 
                  hét vào mặt Khang:- Địt mẹ mày, thằng chó má!!! Mày đã có con Hân, có quyền có 
                  thế, mà sao mày còn phải ép tao vào đường cùng nửa hả??Tại sao??
 Khang nhâm nhi ly cà phê, vẻ mặt đầy vẻ thích thú và nham hiểm, 
                  gã cười to:
 - hahahahah, mày cũng có ngày này nữa sao Kỳ??? Tao đã có nói 
                  rồi, ngày tao có thế có thời sẽ là ngày tàn của mày.
 - Mẹ kiếp mày!!!
 Tức mình, Kỳ nhảy tới đấm một cú trời giáng vô mặt Khang. Bỗng 
                  đâu, từ bàn kế bên có hai tên du đảng nhảy ra cản trở Kỳ. Hóa 
                  ra, Khang cũng biết có ngày này nên gã biết khôn mướn hai tên 
                  cận vệ theo hầu. Bị hai tên áp đảo, và khóa chặt tay chân, Kỳ 
                  đã bất lực và nhìn Khang một ánh mắt căm hờn. Sphạt…Khang đã 
                  hất nước cà phê còn sót lại trong ly vào mặt Kỳ. Gã đanh mặt 
                  lại và giọng như thép lạnh:
 - Mày muốn đánh tao hả…Hahahah…Không dễ đâu con…Giờ đây tao 
                  cho mày hai đường chọn. Một là mày quỳ xuống van xin tao. Hai 
                  là mày rời khỏi đây, nhưng, đường đời sau này của mày không dễ 
                  qua đâu con….Hahahahah
 Hự….hự…. Khang vừa dứt tiếng cười thì hai tên cận vệ của gã bị 
                  Kỳ cho hai cú cùi chõ và đá dật ngược làm hai gã đó gục xuống. 
                  Tiếp theo, Khang thấy bên má phải và má trái bị đau nhói khôn 
                  tả. Kỳ đã cho Khang một bài học nhớ đời. Anh hùng thà đổ máu 
                  chứ không khuất phục. Đang trong cơn tức, Kỳ đấm đá túi bụi 
                  vào Khang làm gã mặt mày sưng như cái mõ heo và máu tươi đầy 
                  mặt. Lúc đó, thì sercurity guards đã nhảy vào can thiệp và 
                  gồng bọn họ lên bót cảnh sát. Sau một hồi thẩm vấn, cảnh sát 
                  đã truy tố Kỳ về tội cố ý đả thương người và đợi ngày truy tố 
                  ra tòa. Cuối cùng, thì Kỳ cũng được Quyên và Hoa đến bão lãnh 
                  ra ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Quyên, Kỳ trấn an nàng:
 - Không sao đâu em, chuyện này nhỏ thôi!!
 Quyên rưng rưng nước mắt và nói:
 - Khi em nghe tin anh ở tia cảnh sát, em thiệt lo quá. Em sợ 
                  anh bị chuyện gì thì đời này em sẽ sống ra sao? Hãy hứa với em 
                  đừng là chuyện khờ dại nữa nhe!!
 - Ừ anh hứa.
 Kỳ ôm Quyên vào lòng và ấp ủ nàng. Hoa lúc bấy giờ mới lên 
                  tiếng:
 - Aáy cha cha!!! Hai người làm tui nổi da gà rồi nè. Trường sở 
                  công cộng mà ôm ấp vầy không biết mắc cỡ hả.
 Kỳ và Quyên đỏ mặt buông ra. Rồi Hoa mới nói Kỳ:
 - Sao??? Còn đứng chừng hững ở đó làm gì? Bọn mình giờ phải đi 
                  kiếm luật sư để kiện tụng cho cậu rồi chứ???
 Kỳ gật đầu, và ba người lên xe đi kiếm luật sư bào chữa cho vụ 
                  án.
 
 Phòng luật sư Nguyễn Dũng Quốc, một văn phòng vừa mới khai 
                  trương không lâu nhưng khách đã đầy nghẹt trong phòng tiếp tân. 
                  Hỏi ra mới biết, Quốc là một đại luật sư có tiếng trong nghành 
                  và giá cả lại phải chăng nên khách phải chịu khó ngồi đợi gần 
                  cả tiếng đồng hồ cho tới phiên mình. Khi Kỳ, Quyên và Hoa được 
                  tiếp tân báo tới phiên mình và mời vào, Kỳ và Hoa ‘ồ’ lên một 
                  tiếng ngạc nhiên khi gặp vị luật sư khả kính ấy.
 Vị luật sư dòm lên và thấy Kỳ, cũng ‘ồ’ lên một tiếng vui mừng 
                  và chạy đến ôm chặc Kỳ và nói:
 - Em Kỳ, đã lâu không gặp em, vẫn khoẻ chứ??
 Kỳ cảm động như muốn khóc, ôm chặt lấy Quốc và nói:
 - Anh Quốc, gần 5 năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau!!
 Trong đầu óc Kỳ hiện lại hình ảnh xa xưa. Quốc là người anh 
                  họ của Kỳ. Hồi nhỏ, Kỳ còn nhớ là Quốc rất cưng chiều Kỳ. Lúc 
                  đó, Quốc là một tay du đảng có tiếng. Một lần, trong lúc dẫn 
                  Kỳ đi chơi phố thì Quốc bị đàn em tạo phản và kiếm đến chàng 
                  trả thù. Quốc tả xung hữu đột, nhưng vì chúng quá đông, nên 
                  chàng bị chém tơi tả. Vào lúc tử thần đòi mạng, khi một gã đàn 
                  em chém xuống nhát dao chí mạng thì Kỳ vùng choàng lên người 
                  Quốc đỡ cho chàng. Phặc, cả con dao cấm sâu vào người Kỳ và 
                  máu vung rãi khắp nơi. Quốc giận run người lên, hào khí đã làm 
                  chàng khỏe lại, rút con dao trên người Kỳ ra, gã tiếp tục 
                  chiến đấu. Tiếng chém lộn, tiếng rú, mùi máu tanh nồng bốc ra, 
                  Quốc đã dằn mặt đàn em, làm chúng nó run sợ và quỳ xuống van 
                  xin tha tội. Xong trận chiến, khi Quốc bồng lại Kỳ thì chàng 
                  chỉ còn thoi thấp thở. Lúc đó, Quốc đã cõng Kỳ chạy bộ hơn mấy 
                  cây số đường dài đến bịnh viện cấp cứu. Sau hơn ba tiếng đồng 
                  hồ giải phẫu, tánh mạng Kỳ đã được cứu. Để trả thù cho việc bị 
                  truy kích, Quốc đã chém đứt một tay và một tai của đứa chủ mưu 
                  và đuổi nó khỏi băng đảng. Sau vụ đó, Quốc nhận ra rằng không 
                  ai là mạnh vĩnh viễn và chàng thèm khát cuộc sống hòa bình. 
                  Chàng rời khỏi băng đảng, hòa mình vào cuộc sống hiện tại và 
                  theo học nghành luật. Kỳ sau khi đỡ nhát dao cho Quốc đã nằm 
                  bệnh viện hơn cả tháng trời làm Quốc lo lắng lắm. Đã nhiều lần 
                  chàng đến thăm Kỳ, nhưng bị ba mẹ Kỳ cản trở và nói Quốc chỉ 
                  là cặn bã trong xã hội và đã làm con họ bị thương và cấm chàng 
                  đến thăm Kỳ. Buồn tủi, chàng đành để lại một tấm thiệp cảm ơn 
                  và lên Sydney học với quyết tâm trở thành một luật sư nổi 
                  tiếng.- Kỳ!!!
 Tiếng Hoa kêu làm Kỳ trở lại hiện thực. Chàng hỏi:
 - Ờ! Chuyện gì vậy Hoa?
 - Anh này là…..
 - Ồ để em giới thiệu, anh này là Quốc, anh họ của em. Em và 
                  anh Quốc rất thân nhau…
 Ờ… Hoa chỉ hỏi bấy nhiêu thì bẽn lẽn. Bình thường thì nàng dày 
                  dạn bao nhiêu nhưng khi gặp Quốc thì nàng lại thẹn thùng như 
                  bao cô gái đài các khác. Hóa ra luật sư Nguyễn Dũng Quốc danh 
                  tiếng nổi cồn, anh họ của Kỳ, lại là gã đã đến mua vui liên 
                  tục với nàng trong mấy tháng qua. Quốc như đã nhận ra Hoa 
                  nhưng chàng lờ như không quen biết, chàng giả bộ hỏi:
 - Uûa cô này là….
 - Dạ, để em giới thiệu! Kỳ nhanh nhảu trả lời, đây là Hoa, bạn 
                  em. Còn đây là Quyên, vợ em.
 - Hân hạnh làm quen, Quốc bắt tay Quyên và Hoa. Khi Quốc bắt 
                  tay Hoa, chàng lộ vẻ mỉm cười thần bí làm Hoa đỏ mặt cả lên. 
                  Quốc vẫn nắm lấy tay Hoa mà dường như quên cả buông ra. Hoa 
                  thẹn hết sức và tính rút tay lại nhưng vẫn bị Quốc nắm chặt:
 - Anh buông tay tui ra!!
 Tiếng kêu làm Quốc như tỉnh lại, chàng buông tay Hoa ra và nói 
                  nửa đùa nửa thật để chữa thẹn:
 - Ồ, xin lỗi cô. Tại tôi thấy cô duyên dáng quá nên tui quên 
                  cả mọi việc cô Hoa ạ.
 - À!! Anh Quốc đùa thiệt dai. Bữa nào anh rảnh ghé nhà em để 
                  em phục vụ anh hết mình anh nhé!!
 Hoa nói mỉa mai để mót lại hành động quá lố của Quốc vừa rồi.
 - Thôi, chúng ta trở lại chuyện công nhé!!
 Rồi, sau một hồi kể lể, Quốc đã nhận vụ kiện và hứa sẽ giúp 
                  đỡ hoàn cảnh của Kỳ. Tưởng Quốc nói xuông miệng thôi, ai dè, 
                  hôm sau chàng đã gõ cửa nhà Kỳ, và kêu Kỳ dọn nhà qua một căn 
                  nhà Quốc đã mua định dùng cho thuê. Quốc còn sang lại một quán 
                  milk bar gần nhà để Kỳ, Quyên và Hoa dùng để làm ăn. Kỳ từ 
                  chối nhiều lần nhưng Quốc cứ khăng khăng ép Kỳ phải tiếp nhận. 
                  Quốc nói, chàng đã nợ Kỳ quá nhiều nay là dịp để chàng đền đáp 
                  ơn nghĩa ấy. Thấy được sự ân cần của Quốc, Kỳ bèn chấp nhận. Thế là từ đó, Kỳ và Quyên có được cuộc sống sung túc. Cả 
                  hai đều chăm chú vào việc học và hưởng thụ thời gian sống bên 
                  nhau. Hai tháng sau, đám cưới giữa Hoa và Quốc diễn ra tưng 
                  bừng. Hóa ra, trong hai tháng này, Quốc đã mê mùi Hoa quá nên 
                  quyết định cầu hôn nàng. Phần Hoa thì còn cầu gì hơn nữa ở một 
                  người chồng lý tưởng như Quốc, nàng bằng lòng. Vụ kiện giữa Kỳ 
                  và Khang cũng êm đềm kết thúc. Do tài thuyết phục của Quốc, 
                  nên quan tòa phán nhẹ tội cho Kỳ và chỉ phạt tiền bồi thường 
                  thuốc men cũng như án treo 2 tháng cho Kỳ.  **   *
 Một năm sau, trong một đêm mưa gió bão bùng, có một tiếng 
                  gõ cửa nửa đêm làm Kỳ thức giấc. Bước ra mở cửa, Kỳ thấy Khang 
                  máu me khắp mặt và khắp người đầy vết chém. Dù sao cũng có 
                  lòng nhân, nên Kỳ bèn đỡ Khang vào trong, băng bó cầm lại vết 
                  thương và kêu Quyên đi gọi xe ambulance. Rồi, Kỳ mới hỏi Khang 
                  xem chuyện gì đã xảy ra. - Mày có điếu thuốc không?
 Kỳ đưa Khang điếu thuốc và châm lửa cho chàng. Rít vài hơi, 
                  Khang có lại sức, gã kể:
 - Từ sau khi tao tiếp nhận sản nghiệp nhà con Hân, tao tự nghĩ 
                  đã có hết mọi thứ trên đời. Tiền, gái, danh vọng, hahaha, tao 
                  có đủ hết.Nhưng….nhưng…. không lâu, cơ sở làm ăn không khá và 
                  sản nghiệp càng ngày càng mất đi..Tao..tao muốn giữ danh diện…nên 
                  đã đi buôn bạch phiến. Ban đầu, tao đã có lại những gì tao mất…tiền 
                  bạc lại vào như nước….nhưng..nhưng rồi tao lại ghiện…ghiện xì 
                  ke…. Không rút chân ra nổi. Tao lại mất hết….trắng tay. Hết 
                  đường quay về, tao liều mình…hớt đi mớ xì ke của tụi tay trên… 
                  nên … tao bị tụi nó đuổi giết…….Ưư
 Vết thương tuy đã được băng bó, nhưng vì vết chém quá sâu tới 
                  tận tủy xương nên máu vừa đông không lâu thì lại tét ra vì chỉ 
                  một cử động nhỏ.
 - Mày nằm im, Khang, đừng nói nữa, mày mất máu quá nhiều, hãy 
                  ráng lên, xe ambulance sắp đến rồi…
 Khang lắc đầu, nói trong hấp hối:
 - Đã muộn rồi Kỳ….Tao…tao không sống lâu nữa đâu….tao..xin lỗi 
                  mày vì những chuyện tao đã làm. Tao biết mày vẫn hận tao, tao…không 
                  có gì bù đắp cho mày…..Tao có lỗi với mày và con Hân. Cuộc đời 
                  tao… làm nên quá nhiều tội, không bù đắp được….
 Nói bấy nhiêu đó thì hơi thở Khang càng lúc càng yếu dần, 
                  song, gã vẫn ráng nói những lời cuối cùng:
 - Hãy….hãy…chăm sóc…cho….con..Hâ….n
 Rồi Khang gục xuống, trong vòng tay của Kỳ. Cuộc đời Khang làm 
                  nhiều tội ác…nhưng rồi…lúc chết…hắn cũng nói được câu xin lỗi 
                  với người hắn thiếu nợ. Hắn chết đi nhưng trên môi để lại một 
                  nụ cười. Xa xa, tiếng còi rên của xe ambulance vọng lại như để 
                  chuẩn bị chở xác của một kẻ vắn số.
 
 Tại nghĩa địa, Kỳ nhìn hình ảnh Khang được dính chặt vào một 
                  bia đá lạnh mà hồi tưởng rất nhiều việc. Một dòng hình ảnh với 
                  bao kỷ niệm vui buồn từ thưở bé xưa rồi đến khi lớn, hai đứa 
                  trở mặt thành thù, và đến lúc chết, Khang đã được gục trong 
                  tay thằng bạn thân nhất của nó. Kỳ chua chát, đau lòng cực độ, 
                  nhưng không cách nào giúp được cho Khang…Thắp một điếu thuốc 
                  trước một Khang, Kỳ nói bâng quơ:
 - Mày vẫn là bạn tốt của tao, Khang ạ!!!
 Đâu đó, một bản nhạc radio từ chiếc xe chàng vọng ra:
 
 ‘Tôi và anh đôi bạn thân rất thân, niềm thân ái thắm thiết 
                  khắn khiết bền lâu, cùng nhau sang chia buồn vui, ta mến nhau 
                  như sông biển dài, dìu nhau qua bao gian lao không ngại khó 
                  khăn. Nay biệt ly, tôi tìm anh trên bước đi, lòng quyến luyến 
                  muốn nói nhưng chẳng thành câu. Trầm tư nghe chuông vọng xa, 
                  như báo tin chia tay não nề. Biệt ly đêm nay sân ga sương mơ 
                  trắng buồn . Hành trang trên vai quay gót đi không mang những 
                  gì, lợi danh vinh quang bấy lâu. Mà tôi không sao ngăn nỗi đau 
                  muôn lệ vào tim, gượng cười vẫy chào lần cuối. Rồi ta sẽ đem 
                  lạnh giá, đưa người đi khắp chân trời, đường tìm tương lai còn 
                  xa biết đâu bến chờ tôi nguyện cầu anh phút may, yên lành vượt 
                  bao gió sương, trên đường muôn hướng anh đi về đâu? Tàu đã 
                  khuất xa rồi đấy, lưu lại tôi những kỷ niệm người bạn buồn vui 
                  rồi đây đã xa cuối trời, khuya về sân ga vắng tanh, nỗi buồn 
                  tưởng nhớ đến anh, mong ngày nào đó ta gặp nhau.
 **   *
 Khi Kỳ đến bệnh viện để tiếp nhận di vật lúc Khang mang 
                  theo trước khi chết, Kỳ bắt gặp Hân. Nàng bước ra từ khu sinh 
                  đẻ vẻ mặt buồn rầu.- Hân, đợi anh với!!,Kỳ kêu.
 Hân quay người lại, thấy Kỳ, nàng quảnh đầu chân bước thiệt 
                  nhanh. Kỳ chới với, chàng cố chạy thiệt nhanh để bắt kịp Hân. 
                  Đến gần, chàng thấy Hân khóc. Mủi lòng chàng lướt mình lên 
                  phía trước và ôm lấy Hân chàng khẽ hỏi:
 - Chuyện gì vậy Hân?
 - Anh tránh xa tôi ra. Hân đẩy mạnh Kỳ ra và nói như khóc. Tại 
                  sao, lúc tôi cần anh thì anh lại không đến chứ, tại sao? Bây 
                  giờ, tôi đã mất sạch, mất sạch hết rồi, tôi không còn mặt mũi 
                  gặp anh nữa. Anh hãy xa tôi, hãy để tôi sống yên hết kiếp này.
 - Không!! Kỳ choàng ôm chặt lấy Hân, anh đã một lần phụ tấm 
                  lòng em. Anh không thể để em lạc lõng nữa, hãy về với anh,Hân, 
                  anh sẽ chăm sóc cho em suốt cuộc đời này, em nhé!!
 Hân òa lên khóc, nàng khóc thật nhiều như để vơi đi những cay 
                  đắng nàng trải qua. Kỳ vần ôm lấy Hân, mà vuốt mái tóc thề của 
                  nàng mà nói an ủi:
 - Hãy khóc, khóc hết đi em, rồi em sẽ quên hết, em nhé. Chúng 
                  ta sẽ có cuộc sống mới!!
 Một lúc sau, khi đã dịu lại, Hân nức nở nói trong lo âu:
 - Vậy còn cô Quyên ra sao? Huống chi…Huống chi em đã có mang 
                  của anh Khang…
 - Anh bất chấp! Anh không thể xa Quyên…nhưng…anh cũng không 
                  thể mất em….Anh…anh sẽ tìm được một giải pháp thỏa đáng.
 Bỗng một bàng tay mềm mại đặt lên vai Kỳ. Kỳ nhìn lại thì đó 
                  là Quyên. Nàng tựa lên vai chàng và quàng qua vai Hân, Quyên 
                  kéo sát Hân lại, nàng nói:
 - Chúng ta sống chung nhé!!!!
 Giọng Quyên dịu dàng rót vào tai Hân và Kỳ làm hai người thấy 
                  nhẹ nhõm. Kỳ ôm Quyên và Hân vào người, chàng nhìn về chân 
                  trời xa xăm và nói:
 - Từ đây chúng ta là người một nhà!!!
 **   *
 Căn phòng ngủ mới của Kỳ, Hân và Quyên được sơn trải một 
                  màu hồng êm dịu. Vòng quanh căn phòng ấy là những cây đèn nến 
                  lung linh trữ tình nối liền với nhau thật thơ mộng. Một mùi 
                  thơm nồng nàng ấm cúng phát ra từ chăn gối làm lòng người rạo 
                  rực. Trong phòng, có hai gái một trai. Họ không phải ai xa lạ 
                  mà là Kỳ và hai hồng nhan tri kỷ của chàng, Hân và Quyên. Trên 
                  người họ chỉ còn lại những mảnh quần áo lót để che đi của lạ 
                  trên người họ. Kỳ choàng lấy Hân và ôm sát nàng vào người. Kỳ 
                  trao Hân những cái nút lưỡi mặn nồng. Môi kề môi, Kỳ nút được 
                  vị ngọt thơm từ miệng Hân. Rồi chàng lè chiếc lưỡi vòng quanh 
                  đôi môi hồng nhạt ấy. Và phần hạ bộ đã nhoi lên nồm nộm trong 
                  chiếc quần lót làm chàng thấy khó chịu. Cởi chiếc quần xuống, 
                  chàng tiếp tục hôn môi Hân và cà cà cặc mình ở mu hạ bộ Hân. 
                  Mặt Hân đỏ ửng lại, vẻ đê mê cuồng tín đã lộ dần trên khuôn 
                  mặt kiều mị ấy. Ngón tay nàng bấu chặt vào hai vai Kỳ làm Kỳ 
                  đau nhói. Chàng buông Hân ra, dịu dàng đẩy nàng nằm xuống 
                  giường, và hôn nhẹ lên bàn tay Hân. Bàn tay búp măng, mềm mại 
                  không xương và những ngón tay sơn màu hồng nhạt làm Kỳ thích 
                  thú chiêm ngưỡng. Chàng bỏ từng ngón tay một vào miệng và nút 
                  chùn chụt. Quyên lúc đó cũng đã cởi dần chiếc quần lót trên 
                  người Hân. Hân quả là một mỹ nữ trên thế gian. Thân hình thon 
                  thả đều đặn, khuôn mặt kiều mị, và cặp đùi thon thả, nàng 
                  không thua gì những siêu người mẫu trên thế giới. Vẻ đẹp giữa 
                  nàng và Quyên có thể nói là ‘mỗi người một vẻ, mười phân vẹn 
                  mười’. Quyên đung đưa chiếc lưỡi của nàng vào chiếc lồn đỏ ửng 
                  của Hân. Lồn Hân đã bịn rịn nước dâm. Hân sung sướng đến rung 
                  người, cơ thể nàng đã bị bộc lộ và bị xâm chiếm một cách dịu 
                  dàng và giết nàng trong khoái lạc. Kỳ rà lưỡi lên phần trên 
                  của Hân và cuốn nút lấy hai cặp nhũ lê trắng ngần. Hai tay 
                  chàng xoa bóp và nghiền xéo vú Hân. Hân ưỡn người lên như đang 
                  đợi một điều gì đó, và rồi, từ giữa núm vú của Hân, một lỗ 
                  hổng nhỏ đã mở và một dòng sữa trắng thơm nồng phát ra… Ư….Hân rên lên… nàng banh rộng háng nàng ra và ép người 
                  xuống để mâm lồn úp sát vào chiếc lưỡi đanh đá của Quyên cứ 
                  luôn lựa chỗ hiểm của Hân mà thọc vào. Vì cũng là con gái, nên 
                  Quyên hiểu được chỗ nào là chỗ kín và chỗ nào cần được chăm 
                  sóc chu đáo, nên nàng đã làm Hân nứng nhanh chóng. Kỳ lúc đó 
                  đã nút hết những chất sữa toát ra từ vú Hân, chàng thấy tinh 
                  thần phấn chấn hẳn ra. Rồi, chàng hạ người xuống hôn lên chiếc 
                  bụng tròn như trái banh của Hân. Một mùi thơm dịu dàng thơm 
                  mùi sữa phát ra từ thân thể Hân làm chàng say đắm. Cặc chàng 
                  đã nứng và chịu hết nổi, Kỳ quay người và chỉa con cặc mình 
                  vào miệng Hân mà nắc tới tấp vào đó. Hân ngậm chặc lấy củ cu 
                  bự ấy và nút liên tu bất tận làm Kỳ sướng quá, phần dưới, 
                  Quyên đã đút những ngón tay vào lồn Hân mà sục liên tục. Oọc…Oọc….Aùáa…ưưu..ây 
                  ây….Hân rên xiết lên, nàng rùng rẫy, miệng nàng nút thiệt 
                  nhiều hơi, để ráng cầm cự với cơn sướng điên cuồng đó…Hự hự….Tiếng 
                  Kỳ bấy giờ rên lên vì chàng thấy sắp ra vì sức nút dữ dội 
                  trong miệng Hân. Cặc chàng bị căng thẳng và nút không kém gì 
                  như đang đụ trong âm hộ, thậm chí còn sướng hơn, vì miệng Hân 
                  ẩm ướt hơn. Hân trân người ra và một dòng nước đục bắn ra xối 
                  xả từ lồn Hân… Nàng gồng người, miệng rên rỉ những tiếng vô 
                  nghĩa, và tay nàng cầm cu Kỳ mà sục nhanh…Aùá…sướng quá…đụ…ưưu……bắn 
                  đi Kỳ….ra trong miệng em đi.ưưư….Bỗng Kỳ hét lên một tiếng 
                  vang dội phòng, và cặc chàng bắn mạnh một tia dịch nóng hổi 
                  vào miệng Hân. Hân nút chùn chụt như đã thèm khát vị nồng cay 
                  ấy lâu rồi….Kỳ còn bắn ra thêm nhiều tinh nữa….Tia cuối cùng, 
                  chàng bắn thẳng lên mặt Hân làm mặt nàng ướt đẫm…Cả Hân và Kỳ 
                  đều được thỏa mãn…Kỳ hôn lên môi Hân như để cảm ơn nó đã làm 
                  chàng sướng. Rồi, Kỳ quay người lại về phía Quyên và ôm hôn 
                  nàng. Quyên bấy giờ đã rút trong tủ ra một lọ kem dâu. Nàng 
                  thoa lên trên cặp vú căng cứng của nàng và ưỡn ra, Kỳ như một 
                  con chó đực, chàng lè lưỡi liếm thật sạch và còn hôn hít nhiều 
                  lần ở cặp nhũ hoa tròn trĩnh ấy. Lòng Quyên lúc ấy đã rạo rực 
                  xuân tình. Đôi má hồng ửng và cặp môi mộng mơ đã khô khan thèm 
                  khát ái ân tình dục. Hân lúc đó đã có lại sức, nàng với tay 
                  lên bàn cầm lấy một chai sữ dê và kề sát cửa lồn Quyên mà thọc 
                  vào…Ưứ…Quyên rú lên vì một cảm giác lạnh lùng khó tả cứ thọc 
                  trong lồn mình. Lồn nàng đã chảy nước….Hân liếm sạch. Hân vừa 
                  thọc chai sữa vừa đung đưa cái lưỡi ở hột le hồng ửng của 
                  Quyên làm ả nàng phát điên tiết. Quyên đổ ập cả lọ kem lên 
                  người nàng, và xoa khắp cơ thể. Quyên giờ đây thật nóng bỏng. 
                  Cả cơ thể nàng bóng mượt chất kem và mồ hôi rươm rướm phát ra 
                  bốc tỏa mùi thơm quyến rũ làm say đắm Kỳ. Hân thấy vậy, bèn mở 
                  nắp chai sữa và dội từ đầu Quyên xuống một dòng sữa trắng đục. 
                  Á…um…mát quá…Quyên vùng vẫy trong dòng sữa lẫn chất kem. Da 
                  thịt nàng trở thành ngọt lợ làm Kỳ và Hân liếm không chán. 
                  Thấy cặc Kỳ đã hùng dũng sống lại, Quyên ngồi lên hai chân Kỳ 
                  và bắt đầu nhún nhẩy. Cả cơ thể nóng hổi áp sát vào người Kỳ, 
                  và cảm giác khoái lạc của con cặc đang nằm trong âm hộ Quyên 
                  đã làm Kỳ sướng khôn tả. Hân lúc ấy lại áp sát vào lưng Quyên, 
                  lưỡi hôn vòng quanh cổ Quyên, và ngực bụng cọ xát vào tấm lưng 
                  ong của Quyên. Hơn thế nữa, những chụm lông đen mượt gai góc 
                  cứ đâm vào mông đít Quyên, làm Quyên mất đấu chí cầm cự. Nàng 
                  rùng mình, vũng vẫy như một con ngựa điên hoang dại. Bấu, ghì 
                  ôm chặt lấy Kỳ và nhấp nhỏm liên miên, Phương Quyên cảm nhận 
                  từng mạch máu trong người nàng đã co lại, và cơn sướng đã lan 
                  tràn trong đầu óc nàng. Nàng rú lên một tiếng thanh tao, và 
                  rịn lấy người Kỳ mà phát tinh. Lực hút trong người Quyên càng 
                  lúc càng mạnh, và sự ép nghiền trong một bao phục ẩm ướt, mùi 
                  hương nồng nàng quyến rũ phát ra từ hai người con gái xuân sắc, 
                  đã làm Kỳ cầm cự không nỗi nữa, chàng ráng nắc mạnh những cú 
                  thiệt kêu và sâu vào tận tử cung của Quyên, và rùng mình bắn 
                  ra thêm một bãi tinh dịch trong lồn Quyên. Thỏa mãn, Phương 
                  Quyên nhìn Kỳ và Hân đắm đuối, cuối cùng nàng nói:- Câu chuyện chúng ta đến đây kết thúc nhé!!!
 Cả Kỳ và Hân gật đầu. Đâu đó, một tiếng nhạc radio vang lên 
                  một khúc tình ca:
 ‘Memories of love, maybe beautiful, or full of sorrows, a 
                  sweet kiss, or bitter tears, but it will always be, a profound 
                  motion, held with in each and everyone of us. Memories of 
                  love, a pathway we took, has make us stronger. And now I know, 
                  the deep in my heart, there’s only you.
 Tình yêu, khi ngọt ngào, lúc cay đắng, với những dòng nước 
                  mắt, hay với bao nụ cười, vẫn mãi, là những kỷ niệm khó quên 
                  trong cuộc đời. Em đã cho anh, những ngày tháng, những phút 
                  giây hạnh phúc nhất trong đời, và những kỷ niệm tình yêu, mà 
                  anh sẽ mãi không bao giờ quên. Hết 20020010 |