| Tối hôm ấy trời mát trăng trong, giữa miếu hoa 
                  hồng, hai xác thịt trần truồng đang ngồi luyện tập, nhiệt khí 
                  trong ngời bốc ra ngùn ngụt, hòa lẫn mùi hoa thm và mùi da 
                  thịt nam nử to ngào ngạt chung quanh. Trăng sáng vằng vặt vừa 
                  đứng đỉnh đầu, hai người sắp hoàn thành đoạn 6 và đoạn 7 của 
                  Ngọc-nữ tâm-kinh, thì bỗng đàng xa có hai bóng đen xuất hiện 
                  đang đi vể phía miếu hoang. Dương Quá vận công bế huyệt đạo 
                  ngừng tập lắng tai nghe ngóng. Hai g hán tử đó không ai khác 
                  là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình; dường như họ đang ci nhau 
                  về đề tài nào đó. Lát sau họ Triệu mạt sát Doãn Chí Bình là 
                  “phường dâm đạo”, ngày đêm chỉ m tưởng hình bóng Tiểu Long Nử; 
                  ngược lại Doãn đạo sỉ mắng vào mặt Triệu Chí Kính là “phường 
                  tham sinh quý tử bán vinh cầu thực”. Gã họ Triệu tức giận múa 
                  kiếm phóng tới, Doãn đạo nhân quét một vòng kiếm quang chống 
                  đở, để bắt đầu một trận quyết tử. C hai đấu với nhau hn ba chục hiệp bất phân 
                  thắng bại, bổng Doãn Chí Bình tung người lên xoay một vòng rồi 
                  phóng chưởng vào ngực Triệu Chí Kính; vì không đề phòng gã kêu 
                  “ Hự!” một tiếng, thân người bay bổng về phía Tiểu Long Nử, 
                  trước khi ri xuống g thấy rỏ thân hình ngà ngọc trắng phiếu 
                  của Tiểu Long Nử từ đầu cho tới mông đítTriệu chí Kính ri xuống rất mạnh, làm gẫy mấy nhánh cây răng 
                  rắc, khiến Tiểu Long Nử giật mình, toàn thân rung động mồ hôi 
                  toát như tắm. Tất c nội lực đang vận dụng nửa chừng bỗng thối 
                  lui dồn hết xuống dới bụng, khiến nàng bị tẩu ho nhập ma, 
                  phung một bún máu ngất đi.
 Dương Quá hét thật lớn; dùng Ha-Ma-Công của Âu 
                  Dưng Phong truyền cho, đánh tung mấy chưởng xuồng đất, nhưng 
                  uy lực vô cùng làm rung chuyển c một vùng mịt mù cát bụi; dùng 
                  thuật khinh công ẩm Tiểu Long Nử bay về hướng Cổ-MộTiểu Long Nữ nằm im, thở nhè nhẹ, thân hình mềm nhũn không còn 
                  hi sức, da mặt trắng bạch, mồ hôi rịn ớt trán, đôi mắt nhắm 
                  nghiền. Dng-Qua lau mồ hôi khắp thân thể loã lồ của nàng. Bỗng 
                  Tiểu Long Nữ mở mắt, kêu lên một tiếng và hộc luôn mấy búng 
                  máu ti. Dưng-Qua cha đang cúi xuống nhìn nàng, nên bị máu phun 
                  đầy c ngực trần.
 Tình thế đang cấp bách; thì hai thầy trò Lý Mạc Sầu trở lại 
                  đòi “Ngọc-Nử-Tâm-Kinh”. Không thể đấu vỏ công được hai thầy 
                  trò Tiểu Long Nử phi đấu trí. đến bước đường cùng Tiểu Long Nử 
                  ra lệnh cho Dương Quá hạ Đoạn Long Thạch
 Ngày xưa, lúc kiến thiết cửa Mộ Đài, Vưng Trùng Dưng đã vận 
                  dụng nội lực, phi thường, đưa tng đá nặng bằng sức hàng mấy 
                  trăm người lên bệ cao, ăn liền bên trong bằng một lỗ hổng có 
                  chứa đầy cát nhỏ, dùng chốt đá bịt lại, khi chốt đá bật ra, 
                  cát trong tng đá sẽ mất thăng bằng ri xuống án ngữ lối ra vào 
                  Cổ Mộ. Tuy chưa hiểu rõ hết các c cấu trong Cổ Mộ, nhưng Lý 
                  Mạc Sầu cũng hiểu rõ được phần nào về đoạn Long-thạch.
 Khi đã dùng đoạn Long-thạch thật đã gặp phi bước đường cùng. 
                  Nàng suy nghĩ không hiểu tại sao đã có Ngọc-phong-sa trong tay 
                  mà Tiểu Long Nữ còn dùng đến biện pháp tuyệt vọng này di 
                  chuyển đoạn Long-thạch bế tắc Cổ Mộ mà chôn sống c bốn mạng ni 
                  đây?
 củng nhờ vậy hai thầy trò Tiểu Long Nử có được 
                  “Cửu-Âm-chân-kinh” trong Trùng-Dưng cung, và cuối cùng thoát 
                  khỏi Cổ-Mộ nhờ một c quan bí mật.
 Giờ đây đứng trước cnh trời mây bao la thì lòng càng thêm hân 
                  hoan rào rạt.
 Một lúc sau c hai thấy mỏi mệt nằm dới gốc cây, gió mát thổi 
                  hiu hiu, ngủ thiếp đi một giấc thật ngon lành. Họ sống ẩn 
                  dật,để cùng nhau luyện “Ngọc-Nử-Kiếm-Pháp”; tuy tình cm hai 
                  người đ tiến một bước khá rỏ rệt, nhưng vì còn chử Thầy-Trò 
                  trên vai nên vẩn chưa dám đi xa hn giòng lể giáo-thị phi mà 
                  con người thời đó bắc buộc phi chấp nhận. Mặc dù cái giấc m 
                  hôm nào làm tình với Lý Mạc Sầu luôn làm hắn rạo rực khó chịu.
 - Quá nhi hy đở kiếm pháp nầy nhé! _ Tiểu Long Nử vung kiếm 
                  phóng tới, nhắm những yếu huyệt của Dương Quá
 hắn dùng thế “ngoạ long thủ” quang kiếm tua tủa như những đoá 
                  hoa khắp người hắn, đánh bật chiêu thức của Tiểu Long Nử, nàng 
                  cười mĩm:
 - khá lắm! không ngờ vỏ công của ngưi tiến bộ nhanh như vậy? 
                  Chúc mừng ngưi!
 Bổng một hòn đá cuội từ đâu bay tới, c hai lộn người né tránh, 
                  hòn đá xuyên thủng qua hàng cây phía trước. Tiểu Long Nử nhìn 
                  theo hong hốt:
 - Ai mà có nội lực ghê gớm đến như vậy?
 Đáp lời nàng là một tràng cười như trời long đất lở, một bóng 
                  người đang tiến về phía nàng; kẻ nầy có thuật khinh công xuất 
                  quỷ nhập thần. Tiểu Long Nử chưa kịp phn ứng thì cái bóng đó 
                  lộn nhào ra sau lưng nàng tự lúc nào; bổng nhiên nàng thấy hi 
                  lói, huyệt bối-tâm đ bị điểm. Người có vỏ công thâm hậu đó 
                  chính là Tây-Độc Âu Dưng Phong. Lão đến đây để tìm Dương Quá , 
                  lâu ngày cách biệt hai cha con ( hắn nhận Dương Quá làm con 
                  nuôi ) mừng rở vô cùng
 Dương Quá vội la lớn:
 - Xin ngừng tay lại, cùng là ngời trong nhà c đấy mà!
 Dương Quá lấy tay bắt lấy tay Âu Dưng Phong không cho động thủ 
                  nữa, rồi đứng giữa hai ngời, cười nói:
 - hai vị đều là thân thích với tôi c.
 Âu Dưng Phong thấy tình cm Dương Quá đối với mình chẳng hề my 
                  may dời đổi liền ôm lấy nó nức nở nói:
 - Con i! Ta khổ công biết bao mới tìm đợc con.
 Âu Dưng Phong trở lại đến gần bên hắn, dắt tay hắn đi và bo:
 - Cha con ta đi tới đằng kia, ta sẻ dạy con phần cuối của 
                  Ha-Ma-Công nhưng đừng để cho con bé nầy nghe thấy.
 Nói đoạn bế Tiểu Long Nử lại ngồi dựa vào cây cột trước nhà 
                  rồi phóng mình vào rừng cây mất dạng. Dương Quá thừa biết tính 
                  Tiểu Long Nữ vốn ưa cô tịch, chẳng bao giờ thèm nghe trộm làm 
                  chi. Gi thử có nói ngay trước mặt nàng, có khi nàng cũng chẳng 
                  thèm nghe tới.
 Dương Quá dùng thuật khinh công nhón chân chạy như bay về 
                  hướng Âu Dưng Phong. Còn lại một mình Tiểu Long Nử, Nàng bèn 
                  vận dụng Cửu-âm thần công, tự gii lấy huyệt đạo. Nàng lấy hi 
                  dồn xuống huyệt đạo để công phá mấy lần liên tiếp, nhưng không 
                  thấy huyệt đạo vận hành chút nào, khiến nàng phi suy nghỉ.
 ấy là bởi thủ pháp của Âu Dưng Phong nghịch hành với “Cửu-Âm-Chân-Kinh”, 
                  thử mấy lần, nàng thấy chỗ huyệt bị điểm đau hn trước, không 
                  còn dám thử nữa.
 Nàng nghĩ bụng: Thôi đành đợi lão kia truyền võ nghệ cho Dương 
                  Quá xong xuôi, tất nhiên sẽ đến gii, nàng ngẩng đầu ngắm trăng 
                  sao trên trời, đem hòa hồn vào đấy, rồi ngủ thiếp đi lúc nào 
                  không biết.
 Từ ngày gặp Tiểu Long Nử trên Đài Hoạt-tử-Nhân, Doãn chí Bình 
                  đã xiêu hồn thất phách trước vẽ đẹp siêu phàm của nàng, không 
                  lúc nào là không m tởng đến hình bóng người đẹp. Đứng đâu cũng 
                  m tưởng được ôm ấp nàng vào lòng, nói với nàng những câu tình 
                  tứ nồng nàn. Bổng nhiên hôm nay người trông mộng không tìm mà 
                  gặp đang hiện diện trước mặt gã; mừng còn hn bắt được vàng, gã 
                  búng mình lộn hai vòng về hướng Tiểu Long Nử.
 Sau khi biết được nàng bị điểm huyệt, Doãn Chí Bình khoái chí 
                  ngắm nhìn gưng mặt đẹp như hoa làn da mịn như sữa đông dưới 
                  ánh nguyệt đôi môi đỏ mọng làn lông mi cong vút nằm khép nép 
                  dưới bờ mủi dọc dừa xinh xắn; làm sao hắn khỏi động tình, lữa 
                  dục vọng đang râm rỉ trong người gã; lấy chiếc khăn tay trong 
                  áo, gã cười nham hiểm.
 Tiếng chân nghiền trên sỏi đá làm nàng thức giấc, bổng có vật 
                  gì che mắt nàng lại; thì ra có người bịt mắt nàng rồi thắt gúc 
                  lại sau gáy. Ngày xưa gã có học lóm được vài chiêu điểm và gii 
                  huyệt một trong những kỳ tích vỏ học “Cửu-Dưng-Thần-Công” của 
                  Tổ sư Vưng Trùng Dưng sáng tạo, khi gã lén nhìn Khu Sử C luyện 
                  công. Gã vận công giãi huyệt cho Tiểu Long Nử, rồi điểm vào 
                  huyệt tâm-trì giúp cho tay chân nàng được tự do đôi chút để dể 
                  hành lạc cùng gã, xốc nàng lên nằm gọn trong hai cánh tay chạy 
                  như bay về hướng chòi lá chỉ cách đây vài trượng.
 Doãn Chí Bình đạp nhẹ cánh cửa lách người vào trong, để Tiểu 
                  Long Nử đứng thẳng giứa đóng rm rạ, nàng toan há miệng để la 
                  lên, nhưng lại thấy môi mình gần môi người kia, và mủi nàng 
                  gần sát với mủi họ. . Thoạt đầu nàng cứ tưởng đó chính là Âu 
                  Dưng Phong toan giở trò cường bạo, nhưng sau cm thấy da mặt 
                  người này có vẻ trn tru, còn Âu Dưng Phong đầu mặt râu ria 
                  lông lá tất phi rậm rạp. Cm thấy như thế, không những nàng 
                  khoan khoái, hết kinh sợ mà còn thấy tình dục từ đâu tràn tới, 
                  nàng nghĩ thầm phi chăng đấy là Dương Quá muốn đùa cợt với 
                  nàng chăng? Nàng nghĩ bụng: Thực là lãng mạn! Nhưng vì thân 
                  thể bị điểm huyệt không còn cử động đợc, lòng nàng vừa sợ vừa 
                  xấu hổ. Một chiếc lưỡi xuyên qua hàm răng đụng lưỡi nàng, cm 
                  giác tê điếng ngây ngất chạy khắp người, hai chiếc lưỡi quyện 
                  chặc vào nhau khao khát hưong tình. Hai thể xác bắt đầu nóng 
                  dần lên. Tiểu Long Nử thở hổn hển, khi từng lớp y phục của 
                  mình ri xuống đất.
 Chiếc yếm cuối cùng ri xuống để lồ lộ một tuyệt tác của tạo 
                  hoá dành cho con người; một thân thể trắng như tuyết chập 
                  trùng núi đồi khe suối đang mời gòi cn dâm loạn trong thân xác 
                  trần truồng của Doãn Chí Bình với dưng cụ cưng cứng tụ lúc nào.
 Chiếc cổ thon dài cân đối với đôi vai đầy đặn phía dưới là cặp 
                  vú sừng trâu nung núc như một ngọn đồi chưa khai phá, trên 
                  đỉnh là đầu vú đỏ hồng thèm khát; chiếc rún sâu nằm khêu gợi 
                  trên vùng bụng săng chắc bằng phẳng nối liền với vùng bọng đáy 
                  mn mởn lớp da non hai bên háng. Đôi chân trần thon th từ bờ 
                  mông tròn trịa chạy dài đến gót chuyển động làm cho vùng xưng 
                  chậu thêm gợi dục; vùng âm hộ mịn như nhung điểm vài cọng long 
                  t trên mu thịt.
 Doãn Chí Bình ghị chặt thân xác Tiểu Long Nử trong tư thế đứng 
                  của hai người , hôn như vủ bo lên môi nàng; c hai thở dồn dập; 
                  thể xác của nàng mềm nhũng, dâm thuỷ tuông trào lay láng hai 
                  bên đùi, hai đầu vú nứng ngược hẳn lên. Mùi sinh dục của hai 
                  giống hoà lẩn nhau ngây dại; dưng vật Doãn Chí Bình như muốn 
                  nổ tung, nước nhớt trào ra òng ọc ướt nhẹp thân dưng cụ bóng 
                  láng, mồ hôi từ nách hai người chy dài hai bên bẹ sườn.
 Về phần Tiểu Long Nử nghỉ người đang giao hoan với mình là 
                  Dương Quá, vì nàng đang sờ soạn, lục lạo khắp cái c thể mịn 
                  màn như con gái mà nhớ hôm nào đã xoa thuốc cho hắn; nên nàng 
                  thấy sung sướng thích thú cm giác hứng tình dâng cao, nàng sẽ 
                  dâng hiến hết trái trinh nguyên cho người tình, vì vậy nàng 
                  bạo dạng chụp dưng cụ của đối tác sục mạnh, miệng không ngớt 
                  kêu “Quá nhi! Quá nhi! ..ngưi có sướng không h, Quá nhi!?”. 
                  Doãn Chí Bình hậm hự rên siết, đoạn khẻ khuỵ gối xuống lòn 
                  cánh tay dưới đầu gối của Tiểu Long Nử nhấc bổng một chân nàng 
                  lên để lộ phần âm đạo hở rộng với hai mép lòi hẳn ra ngoài 
                  nước dâm thuỷ chy từng bệt nhỉu nho một bên đùi. Khi đầu khất 
                  đã đụng trúng cửa âm vật, hắn ấn thật mạnh thật sâu vào tận âm 
                  đạo, một tiếng “xực!” vang lên khi hai xưng mu chạm nhau. C 
                  hai rú lên đau đớn; Tiểu Long Nử buông môi Doãn Chí Bình ngã 
                  người ra sao run rẫy cắn răng thét lớn “chết ta rồi Quá nhi i!” 
                  cm giác như bị xé đôi làm nàng lịm đi, vài đường máu đỏ theo 
                  thân dưng vật chy xuống bìu ngọc hành nhỏ từng giọt xuống đất. 
                  Vì nước nhờn của hai người tuôn ra quá nhiều nên dù cho âm đạo 
                  có nhỏ cách mấy củng không khó khăn lúc giao cấu; Doãn Chí 
                  Bình chỉ thấy toàn thân dưng vật đau rát một chút, rồi nhờ lửa 
                  dục đang cháy mãnh liệt giữa hai xác thịt, cm giác đam mê trở 
                  lại mnh liệt hn. Sự cọ sát ra vào của dưng vật trong âm đạo, 
                  Tiểu Long Nử quên hẳn cái đau rách của màng trinh thay vào đó 
                  là sướng ngất và tê dại của vị ngọt yêu đưng, nàng hẩy mông 
                  nhấp theo hưởng ứng. Tưởng tượng dưng vật đi quá sâu vào tận 
                  tim gan nàng thở đứt khong những vòng c âm đạo co thắt bóp 
                  mạnh dưng vật, nàng trân mình gào thét; Doãn Chí Bình gập 
                  người lại hai bắp thịt đùi chuyển động dử dội, bìu tinh hoàn 
                  co rút, hai ngọc hành thụt mất vào trong, dưng cụ giật mạnh; 
                  gã nhấn thật sâu đến lút cáng. Hai dòng tinh khí của đực và 
                  cái chạm nhau cùng một lúc trong âm vật. Tiểu Long Nử cấu mạnh 
                  móng tay lên lưng của Doãn Chí Bình thở hổn hển, Gã úp mặt 
                  mình giữa hai vú của nàng rên siết; những giọt tinh khí màu 
                  trắng đục không ngừng chy như thác xuống nền đất, hoà với máu 
                  trinh thành một màu hồng.
 Tiểu Long Nử ghị đầu Doãn Chí Bình trong tay mình nũng nịu:
 - Quá nhi! Mở miếng vãi bịt mắt cho ta! …ta muốn thấy cái mặt 
                  dâm dục của tên đồ đệ yêu ma như ngưi….dám “hổn láo” với Sư 
                  phụ!!?..
 Nhìn thân xác nóng bỏng của Tiểu Long Nử với hai đầu núm vú 
                  còn săng cứng mời gọi, Doãn Chí Bình cuối xuống liếm nhẹ lên 
                  hai đầu núm, cánh tay còn lại bợ nàng lên đi về góc chiếc 
                  giường củ kỷ
 Doãn Chí Bình đặt nàng nằm ngửa, bàn tay hắn mân mê gò nhủ hoa 
                  của Tiểu Long Nử; hắn cuối xuống liếm xối xã vùng nách non, 
                  Tiểu Long Nử rướn người thở nhẹ hai chân nàng dang rộng hn. Gã 
                  há miệng thật lớn rồi ngoạm thật mạnh vào vú Tiểu Long Nử bú 
                  một cách sung suớng bàn tay rà xuống vùng âm hộ rà nhè nhẹ lên 
                  âm hạch và hai mép lớn của âm đạo. Tiểu Long Nử vặn người rên 
                  khe khẻ. Hắn leo lên giường xoay ngược đầu với Tiểu Long Nử, 
                  thân thể chồm qua người nàng, hai đầu gối chống xuống mặt 
                  giường để dưng vật l lửng trên miệng Tiểu Long Nử, vài giọt 
                  khí sót nhiểu lên môi nàng
 Gã dùng lưỡi liếm vòng hai núm nhủ hoa rồi rà xuống rún, bụng, 
                  bọng đáy và mu âm vật làm Tiểu Long Nử nẩy người lên từng đợt, 
                  Doãn Chí Bình lòn hai bàn tay dưới đùi nàng quắp chặt hai bên 
                  háng banh hai chân nàng ra như mở một quyển sách. Mu âm hộ nhô 
                  cao lên như một ngọn đồi với vài cọng lông măng ri rác; hai 
                  mép thịt ngoài căng bóng như múi bưởi bọng nước còn nhầy nhụa 
                  tinh khí và dâm thuỷ. Gã lè lưỡi liếm xàm xạp lên âm hạch đỏ 
                  ửng, hai mép âm đạo rồi bất ngờ chạy tọt vào trong ngoáy tứ 
                  tung; Tiểu Long Nử uốn éo rên rỉ thều thào hưởng thụ, Cái lưỡi 
                  không ngừng quậy nát bộ phận sinh dục của nàng. Nàng cong 
                  người lên, vùng bụng dưới, hai bên háng, đùi và mông đít rung 
                  bần bật như bị nhiểm phong hàn; lưỡi của gã như có luồng điện 
                  cực mạnh chạy khắp thân xác của nàng. Một dòng dịch lõng bắn 
                  mạnh vào đầu lưỡi Doãn Chí Bình, vòng c âm đạo bóp chặt lưỡi 
                  gã, vòng c hậu môn phình ra xẹp vào ; Tiểu Long Nử qu quào 
                  chụp lấy dưng vật cứng ngắt của gã bẻ ngoặc vể phía sau đưa 
                  vào miệng nút chùn chụt làm máu dồn hết vào khúc thịt bóng 
                  lưởng quy đầu phình to quá ti những cọng gân nổi chằng chịt 
                  khắp ồng dẩn tinh, bìu ngọc hành dồn lại bóng láng. Tinh dịch 
                  của nàng trào ra nhỉu nhão ở lổ hậu môn, gã kê miêng hút mạnh 
                  rồi liếm ngược lên trên tới không còn một giọt khí. Tiểu Long 
                  Nử nói như mê sng “Quá nhi i!... thằng khốn nạn …sao mầy làm 
                  ta sướng …chết cha thằng tướng công thế nầy..con bà mi ..Dương 
                  Quá…Dưng Vật ôi..!!”
 Mồ hôi rịnh ra như sối nước trên hai xác thịt của hai người 
                  như thịt bị nướng rịnh mỡ, dưng vật giống như khúc lạp xưỡng 
                  ra vào trong miệng của Tiểu Long Nử, nàng vẩn còn đang động 
                  tình thèm khác như muốn nuốt chửng c bộ phận dưng cụ
 Doãn Chí Bình đứng lên đổi tư thế, gã lật úp Tiểu Long Nử lại, 
                  nàng như một đống thịt tê dại mặc tình cho gã sử dụng; Hai 
                  cánh tay duổi dài xuống mặt giường, đầu gối lên một cánh tay, 
                  bộ ngực đé lên những thanh tre ộp ẹp, lưng nàng quằn xuống, 
                  hai chân sau quỳ hẳn lên làm mông đít bung chỏi lên trên đưa 
                  nguyên phần âm hộ lồi lõm chờ đợi. Doãn Chí Bình dang hai chân 
                  thật rộng chồm tới trước đé hai cánh tay lên vai Tiểu Long Nử, 
                  mông hắn đang ở trên mông của nàng hai bắp chuối cặp sát hai 
                  đùi ngoài Tiểu Long Nử, phần lưng của dưng vật ép khít rịt lên 
                  âm môn; gã di chuyển vùng xưng chậu cho quy đầu cạ lên xuống 
                  để tìm lổ âm đạo, nước dịch thuỷ rớt từng giọt bầy nhầy.
 Nguyên c khúc thịt giao cấu như bị bẻ quặp lại chính giửa do 
                  bị vật cng hay bị mắc kẹt làm những lớp da căng ra với nhiều 
                  gân máu đỏ li ti trên ống niệu đạo, rồi như một khúc cao su 
                  dưng vật có sức đàn hồi bung thẳng ra đâm thật sâu vào âm đạo, 
                  Tiểu Long Nử la một tiếng “ối!” điếng hồn thở hắt ra toàn thân 
                  rung lẩy bẩy theo từng cú nhấp của dưng cụ. Mồ hôi của hắn nhỏ 
                  đầy trên lưng Tiểu Long Nử, gã dùng hai bàn tay lao điều dâm 
                  thuỷ trên lưng và hai nách của nàng
 Hai mép âm đạo lòi ra thụt vào theo nhịp đẩy của dưng cụ; Doãn 
                  Chí Bình ển mông nhón chân cao hn để cho dưng vật ra hết bên 
                  ngoài rồi lại hạ chân hụp mông xuống cho dưng vật đi sâu vào 
                  tận gốc, làm phần mu háng dưng cụ chạm vào mông và âm cụ tạo 
                  thành tiếng “bạch, bạch!” điều đặn. Nước nhờn tuôn trào nhiều 
                  quá làm gã không còn cm giác cọ sát nên Doãn Chí Bình tăng tốc 
                  dập mạnh hn; Tiểu Long Nử tưởng chừng hai tinh hoàn của người 
                  tình chạy tuốt vào trong tử cung. Nàng gào to mười ngón tay 
                  bấu mạnh vào những nan tre, từ trong xưng sóng có làn điện 
                  cường bạo chạy thẳng xuống âm đạo vắt mạnh dưng vật, khắp vùng 
                  da non âm vật nổi đầy gai chuyền qua Doãn Chí Bình; Gã gặp 
                  mạnh ngưới kêu “hự!” một tiếng gai ốc nổi khắp nách và háng, 
                  dưng cụ gật dử dội trong âm đạo. Gã choàng tay qua cổ Tiểu 
                  Long Nử ghị ngược nang dậy, thọt lưỡi vào miệng nàng quấn chặt, 
                  nhấp thêm một phát nửa c hai phóng tinh khí cho nhau, thân xác 
                  Tiểu Long Nử cong vút như cánh cung ấm ứ trong miệng. C hai 
                  thân thể trần truồng đổ rạp xuống giường tre bất động, mùi 
                  tinh khí toã khắp căn chòi. Khoãn một canh giờ Doãn Chí Bình 
                  choàng tỉnh thấy mình mẩy còn dính đầy tinh khí gã hết hồn lau 
                  vội v rồi mặc y phục vào; đoạn ngó sang Tiểu Long Nử , nàng 
                  vẩn còn nằm đó, thim thíp, thân hình vẩn còn bốc lửa với tinh 
                  khí dính khắp c thể loã lồ, khăn bịt mắt nàng bê bết tinh dịch 
                  màu trắng đục nhiều bệt khô quánh lại sền sệt. Sợ bại lộ gã 
                  điểm lại huyệt bối-tâm của Tiểu Long Nử , lau chùi tinh khí, 
                  mặc lại y phục rồi bế nàng chạy như bay về chổ củ, đặc nàng 
                  vào vị trí củ; gở chiếc khăn che mắt cho Tiểu Long Nử gã cười 
                  thích thú tung mình mất dạng.
 
 Bấy giờ trong khu rừng hẽo lánh Âu Dưng Phong và Dương Quá vẩn 
                  luận bàn về bí cấp “Cửu Âm Chân Kinh” rất là say sưa. Dương 
                  Quá thoáng thấy có một bóng đen lướt trên những nhánh cây 
                  trước mặt. Tinh mắt nhìn theo rõ là ngời đó mặc áo Hạnh hoàng 
                  chính là một đạo sĩ.
 Dương Quá nghĩ thầm: "ở ni âm u rừng núi này làm gì có người 
                  lạ, xem dáng điệu vội vàng lén lút của bóng đen chắc là quân 
                  bất lng định giở ngón gì bất ho đây".
 Nghi ngờ như vậy,Dương Quá đuổi theo
 Dương Quá cũng dùng khinh công lộn hai vòng trên không trung 
                  vượt lên chặn đầu.
 Khi ngonh lại nhìn thì ra chẳng phi ai xa lạ. Đó là đạo sĩ 
                  Doãn Chí Bình một tay đệ tử của Toàn-Chân giáo.
 Họ Doãn bị chặn lối, lúng túng hốt hong, vừa thẹn thùng vừa sợ 
                  sệt nên nói không ra hi.
 Dương Quá ôn tồn hỏi:
 - Đạo sĩ có việc chi mà hong hốt như vậy?
 Doãn Chí Bình lấp bấp:
 -ồ! Không có gì c, ta đang sợ trể cuộc hợp thường niên ở Trùng 
                  Dưng cung nên không tiện nói nhiều với ngưi!? Có rnh sẽ gặp 
                  lại , chào
 Nói dứt lời gã vọt thẳng lên ngọn cây bạch dưng rồi biến mất. 
                  Dương Quá không đuổi theo nữa, bỏ trở về chốn cũ.
 Vừa về đến ni thì một hiện tượng kỳ lạ đã xy ra; dưới giàn hoa 
                  cúc, thấy hai chân Tiểu-long-Nữ thò ra, một chân co một chân 
                  duỗi, mà người thì hình như ngủ say mê mệt.
 Dương Quá khẻ kêu:
 - Cô Long, Cô Long!
 Tiểu-long-Nữ chợt tinhr, sửa lại xiêm y, đỏ mặt nói:
 - Sao cứ gọi cô Long mãi thế! Gọi cách khác xem nào!
 Rồi nàng nói tiếp:
 - Trước đây đã nguyện suốt đời ở trong Cổ-Mộ, nhưng bây giờ ta 
                  đã đổi ý. Bất kỳ ngưi đi đâu ta sẽ cùng theo như hình với bóng.
 Dương Quá hớn hở nói:
 - ồ, nếu được như lời cô Long nói, thật quý hóa vô cùng.
 Tiểu-long-Nữ tủi quá nói rằng:
 - Dương Quá, mi chẳng có chút chân tình nào cùng ta c. không 
                  thể gọi cô Long mãi như vậy được!!?.
 Dương Quá ngẩn người làm thinh không biết nói gì cho ra lẽ.
 Thấy hắn không tr lời, nàng đau đớn quá, ngập ngừng hỏi qua 
                  giọng nói run run vì cm động:
 - Dương Quá! mi thấy ta là người như thế nào?
 Dương Quá thật tình đáp ngay:
 - Cô là sư phụ, đã thưng yêu truyền dạy võ nghệ cho Quá nhi, 
                  nên Quá nhi nguyện suốt đời tôn thờ, kính mến, yêu quý cô hn 
                  tất c mọi ngời trên trần thế!!
 Tiểu Long Nữ chịu không được nên hỏi thẳng:
 - Thế ngưi có thể xem ta như một người vợ được không?
 Câu hỏi quá đột ngột mà xưa nay Dương Quá chưa bao giờ dám 
                  nghĩ đến, đã khiến cho hắn cuống quít, phân vân chẳng biết nói 
                  sao, cứ ấp a ấp úng mãi rồi nói nhỏ:
 - Tôi đâu dám. Cô là sư phụ đáng yêu, đáng quý của tôi. Lúc 
                  nào tôi vẫn xem cô là bậc trên trước.
 Tiểu Long Nữ bàng hoàng c người, uất quá, toàn thân run lên 
                  bần bật, hé miệng, trợn mắt rồi hộc luôn mấy bún máu.
 Dương Quá sợ quá, chân tay cuống cuồng chẳng biết làm sao hn 
                  chỉ gọi lớn:
 - Trời i, Cô Long! Sao vậy cô Long i!
 Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá vẫn xưng hô như vậy, lòng tràn trề 
                  oán hận, trợn trừng đôi mắt nhìn rồi đa tay tát vào mặt hắn 
                  thật mạnh.
 Thấy Dương Quá cứ ngó mình trân trối, nàng thấy nỗi buồn tiêu 
                  tan và nhường chỗ cho c một niềm tủi hận tiếc thưng rồi thở 
                  dài than thở:
 - Thế là hết! Từ nay đừng nghĩ đến sự gặp nhau nữa nhé! Vĩnh 
                  biệt.
 Dứt lời, nàng đứng dậy đi về phía trước.
 Dương Quá vội gọi thật lớn:
 - Cô Long bỏ Quá nhi sao? Đi đâu xin cho Quá nhi được theo 
                  cùng!
 Tiểu Long Nữ quay mặt lại trầm giọng quát:
 - Nếu mi còn tìm ta nữa sẽ như thanh kiếm nầy!!
 Nói xong nàng dùng chỉ lực kẹp thanh gưm ở giử hai ngón tay 
                  rồi bẻ gẩy làm đôi; Dương Quá thấy nàng tỏ ra quá quyết liệt, 
                  lo sợ quá, nhưng chẳng dám nói lại lời nào. Nhìn tà áo trắng 
                  thoáng đấy như cánh bớm mất hút sau bìa rừng, Dương Quá đau 
                  đớn, ngồi bệt xuống đất với đôi mắt lưng tròng
 Dương Quá ngồi suy nghiệm, tự hỏi lưng tâm thấy chưa làm một 
                  điều gì thất lễ hay phật ý Tiểu Long Nử. Không hiểu vì sao 
                  bỗng dưng nàng lại có sự thay đổi tánh tình một cách đột ngột 
                  và vô lý. Từ chỗ thưng yêu quyến luyến, lời lẽ êm dịu lại trở 
                  thành oán hờn uất ức hằn học mình. Hắn nghĩ bụng:
 - Vì sao cô Long nhận là vợ mình? Vì sao lại không bằng lòng 
                  gọi tiếng cô? Thật qu khó hiểu, ly kỳ. Chắc cũng có một duyên 
                  cớ nào nhưng nàng chưa nói thật. Chỉ trong nửa ngày mà hình 
                  như xy ra một cn bão tố trong tâm hồn nàng và c một sự xáo 
                  trộn phũ phàng cho sự sống chung của hai đứa. Hắn đưa hai tay 
                  ôm đầu gào thét thãm thiết làm lủ chim bay tán loạn khắp một 
                  vùng núi rừng hoang dã.
 Hết Tác giả: 20040001 |