....Ánh nắng vàng nhạt từ cánh cửa sỗ lung linh trên mí mắt
của chàng như muốn đánh thức Hiệp sau trận giao hợp loạn
cuồng. Tất cả điều đi mất chĩ còn một mình Hiệp, chàng vẩn
loã lồ, những giòng tinh khí khô còn dính đầy trên khắp da
thịt chàng, trên sàn nhà có nhiều chổ tinh dịch vẩn còn sền
sệt chưa khô nổi vì quá dầy đặc....chàng chống tay từ từ
đứng dậy. Một cãm giác nhơn nhớt khó chịu trong hậu môn,
Hiệp đưa bàn tay xuống đó khám thử; một chất dịch màu trắng
từ trong lổ đít chàng chảy rịn ra ngoài thấm đầy bàn tay;
Hiệp ngữi thử , nó thoang thoãng mùi tinh khí của đàn ông;
chàng nhận thấy đau rát trong và ngoài hậu mônHiệp mặc vội
quần áo bước dần ra cữa với thân thể rã rời.
Bên ngoài vạn vật đã lên đèn, dòng xe cộ chạy như mắc cửi
những ánh đèn pha rọi vào người chàng; Hiệp nheo mắt ngó
quanh thì ra mình đang đi trên highway xa lạ, một luồng gió
từ một chiếc xe với vận tốc 120 cây số giờ tạt mạnh vào
người làm chàng lảo đảo lằng nhào xuống con dốc bên lề mà
vẩn còn thấy chiếc xe đang lùi lại trên pavement hướng về
phía chàng.
- có sao không ông? _người thiếu nữ trẻ đẹp bước lại đở
chàng dậy.
- Oh! Không sao tôi chỉ trầy qua loa thôi mà!
- Không được cánh tay ông bị rách sâu lắm phải đưa vào bệnh
viện mới được!...sẵn xe đây mời ông
Lên! _ vừa nói nàng dìu chàng đi, mở cửa và gài dây an toàn,
mùi tanh tanh khó ngửi trên da thịt chàng làm nàng bịt mủi.
- thật vô cùng cám ơn cô v……… Hiệp chưa kịp nói hết thì đã
mê man.
Hiệp mở mắt thấy mình đang nằm trên chiếc ghế sofa màu cam
bằng da êm ấm, người chàng như vừa được tắm gội sạch sẻ và
được đắp lên người cái chăn bông mềm mại.
- tỉnh rồi à?
Chàng nhìn theo tiếng nói, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện
từ nhà bếp; củng là loại đợt sống mới. Tướng người cao ráo,
mái tóc đen mướt dài chấm vai; nàng mặc chiếc T-shirt màu
vàng xẻ nách ngắn quá rốn và chiếc quần jean bạc màu rách
tơi tả ở hai đầu gối càng làm nét đẹp nàng thêm mang dại;
mái tóc đen ôm gọn lấy gương mặt trái xoan trắng mịn chỉ
phớt chút son trên đôi môi trái tim căng mộng; sống mủi dọc
dừa cao ngất chạy dọc xuống đôi mắt bồ câu thật đẹp; trông
nàng như tiên thoát tục bị đày trong thân xác khiêu gợi liêu
trai. Đôi gò ngực căng phồng cong vút như muốn thoát khỏi sự
gò bó, nàng không mặc nịt vú và chiếc quần jean bó tròn cặp
mông vung cao khêu khích. Không thể dùng bút mực để tả sắc
đẹp của nàng. Đưa cho chàng ly nước nàng cười hồn nhiên:
- uống ly chanh đường cho khoẽ nhe!
- Cám ơn chị!....không biết tôi đang ở đâu vậy?
- Đây là nhà tôi!...ông đã bất tỉnh gần nửa ngày rồi!...củng
mai hôm nay là chủ nhật! _cô gái hất mái tóc ra sau, rồi trả
lời.
Chợt nhớ lại điều gì; Hiệp dở lớp mền nhìn xuống dưới:
- vậy là chị đã….đã….
cô gái cười ngất:
- Ô! Xin đừng hiểu lầm! Thật ra những cô y tá trong nhà
thương tắm rửa cho ông đó!...rồi tiện tay
giặc luôn bộ đồ cho ông và họ Free cho ông cái áo của nhà
thương đó!....thấy ông còn chưa tỉnh nên tôi và họ đem ông
về đây!....đừng nghỉ bậy nha! _ nói xong cô gái trợn mắt
nhìn chàng.
Thấy gương mặt dể thương của nàng đang giận dử, Hiệp phì
cười:
- No! tôi không phải nghỉ vậy đâu!....tôi tính hỏi quần áo
của tôi đâu rồi?
- Xí! Ai mà rảnh đâu mà giử đồ cho ông!....trong nhà tắm đó!
Nếu khoẽ rồi thì xin ông cứ tự nhiên!
- Xin chị đừng giận tôi nhe! ý tôi hoàn toàn nghiêm chỉnh…có
gì xin bỏ qua ..
- Thôi ! được rồi!....tôi có giận ông bao giờ đâu chớ!?
- Xin phép chị! _ nói xong chàng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn bộ đồ mới giặc, chàng đứng ngắm mình trong gương thấy
gọn gàng lịch sự Hiệp cảm thấy yêu đời; lấy lại tự tinh
chàng đi về phòng khách, người thiếu nữ tuyệt đẹp vẩn còn
ngồi đọc quyển tạp chí thời trang. Hiệp đằng hắng cười thật
tươi:
- xin chị nhận nơi đây lòng biết ơn to lớn của tôi! Nếu
không có chị chắc vẩn còn nằm trên highway!
- Không có chi! Tôi không giúp thì người khác củng giúp mà!
- Dầu sao chị củng là ân nhân của tôi, tôi thật phải nói lời
cám ơn sâu sắc!
- Được rồi! Xin ông đừng có ép mải!
- Cám ơn chị!_ nhìn quanh căn apartment rồi chàng nói tiếp:
- Nếu câu hỏi nầy có điều gì không đúng xin chị bỏ qua cho?
- Không sao cứ hỏi đi!
- Chị sống ở đây có một mình à?
Cô gái hơi cau mày nhìn chàng:
- đúng vậy? Xin hỏi có việc chi không?
- Xin chị đừng hiểu lầm! Tôi hỏi không ngoài ý nào khác hơn
là câu xả giao thôi!..và nếu không lầm chị đang tìm việc làm?
- Đúng ! sao ông biết?
- Có gì đâu ! nhìn chồng báo chị đang khoanh vùng bằng mực
đỏ tôi mới đoán ra thôi!
- Yeah! …kiếm mãi gần cả năm rồi mà chưa được!
- Xin lổi chị tốt nghiệp ngành nào vậy?
- Quản trị kinh doanh! Nhưng có lẽ mình không có cơ hội rồi!!!
- Không biết chị có thích làm trong công ty của tôi không?...củng
không dấu làm gì, tôi là phụ tá giám đốc trong công ty nầy
xin mời chị xem cho biết! _Hiệp vói tay đưa cho nàng tấm
danh thiếp; đợi nàng đọc xong chàng vội nói:
- Xin chị đừng hiểu lầm đây là chút đền ơn của tôi! …nếu
không giúp chị thì tôi củng sẻ giúp cho người khác thôi!...chúng
ta là người việt không giúp lẩn nhau thì chẳng lẻ….
- Tôi hiểu! Xin cám ơn ý đẹp của ông!
- Ngày mai chị tới văn phòng của tôi! Chúng ta sẻ nói nhiều
hơn!....nhưng trước hết tôi nhận chị làm trợ lý cho tôi, để
có kinh nghiệm rồi sao sẻ đề cử tiếp vào chức vụ khác! Thôi
tôi về ở lâu sẻ làm mất giấc ngủ của chị! Xin phép tôi về,
chúc ngủ ngon!
- Chúc ngủ ngon! Và thành thật cám ơn ông!
- Bye! _ chợt nhớ điều gì chàng quay lại:
- ấy chết! Thật là hồ đồ ! nảy giờ nói chuyện mà quên hỏi
tên chị!?
- OH! Tôi củng vậy!...thật xin lổi…tôi tên Loan còn ông?
- Tôi tên Hiệp! Thôi bye nha, mai gặp!
- Mai gặp! _Loan khoá cửa mà lòng ngập tràn xúc động! Cơ hội
đến với nàng thật lẹ làng! Và nhất là người thanh niên phong
độ tuấn tú đó như đang rót vào hồn nàng một hương vị của mùa
xuân mới ; nàng bậm môi sung sướng, cởi cái T-shirt máng lên
vai rồi để mình trần nhảy từng bước chân sáo vào phòng ngủ.
Mọi việc trở lại bình thường cho một ngày mới, tiếng nổ giòn
của động cơ làm Hiệp tỉnh táo, chàng nhấn ga vọt thẳng về
công ty. Hôm nay là ngày ký hợp đồng quan trọng với đại công
ty Estée Lauder chuyên sản xuất mỷ phẩm nổi tiếng.
Phòng ốc trong công ty hôm nay dường như mới sơn phết ,
không khí cảm thấy dễ thở hơn. Hiệp chào mọi người rồi đi
thẳng về văn phòng. Chợt nhớ điều gì chàng quay lại:
- À! Nè cô Loan lát soạn hết tài liệu hôm qua đem vào cho
tôi nhé!
- Vâng ạ!...ủa mà bữa nay, mấy giờ họ tới vậy?
- Khoang 9:00 cho người ra phi trường đón người ta nhe
Căn phòng hôm nay được trang trí thật tươi mát; vài chậu Lan
buông rủ một cách man dại và hoang dã. Hiệp cởi chiếc áo
vest máng lên ghế ; hôm nay chàng mặc chiếc shirt thật mõng,
da thịt chàng có thể nhìn thấu qua làn vãi trắng một màu nâu
khêu gợi, đã vậy mà Hiệp vẫn còn thấy nóng bức với thời tiếc
như chãy mở, mặc dù central air vẩn chạy đều.
Hôm nay thật là một ngày bận rộn cho chàng, vì phải tiếp vị
đại diện thương mại của hảng Estée Lauder, một thương hiệu
nước hoa nổi tiếng trên thế giới; chàng vùi đầu vào đống
giấy tờ hợp đồng và chuẩn bị nhiều việc linh tinh khi hai
bên tiếp xúc trao đổi. Có tiếng gỏ cửa:
- Vào đi!
- thưa ông! Mình đi được chưa ạ?
- tới giờ rồi à!?...cô xuống bảo chuẩn bị xe cho tôi nhé!
- vâng!..nhưng ông củng thu xếp nhanh nhé!
- OK!...mình đi thôi!
Chiếc xe băng nhanh trên Gardiner Express, bỏ xa những cao
ốc chọc trời tiến về hướng phi trường. Thời tiết tháng bẩy
đang toả sức nóng kinh hồn bao trùm thành phố Toronto; mọi
người túa ra đường với những y phục mát mẻ, nhất là phái nử
điển hình là Loan cô thư ký của Hiệp đang ngồi bên cạnh với
chiếc áo thung cột dây và chiếc váy cực ngắn, chỉ một cơn
gió nhẹ củng thấy được chiếc quần lót màu hồng nhỏ xíu
nằmgiữa hai đùi trắng mịn của nàng. Tuy là thư ký riêng của
Hiệp nhưng nàng không thấy bị phân biệt qua cách đối xử của
chàng, mà trái lại làm nàng cảm thấy gần gủi hơn trong trái
tim Loan dường như đang nẩy nở một tình cảm khó tả đối với
nàng chàng là một báo vật duy nhất trong đời nàng; Loan yêu
Hiệp không phải vì địa vị của chàng mà chỉ vì bản chất trung
trực đầy nam tính của chàng, nàng định có một ngày sẽ thố lộ
với Hiệp bằng tất cả tiếng nói chân thành của con tim rồi để
tự chàng quyết định.
- nghỉ gì mà ngồi thừ người ra vậy chị? Hay không được khoẻ
à? _Hiệp hỏi.
- Đâu có! Nhưng mà để ý chi vậy?...đàn ông gì kỳ quá
hà!_Loan cười khẻ.
- Trời ơi! Tội cho tôi quá mà!...xin đừng hiểu lầm nhe…đó
chỉ là..
- Thôi được rồi…chọc chút cho vui! …làm gì cuống lên vậy?
Thật ra ông củng quan tâm cho người khác quá há?
- Thì đồng nghiệp với nhau mà, không quan tâm cho chị thì
cho ai?
- Dử hôn lâu lâu mới nói một câu nghe cải lương khiếp nhỉ?_
nói vậy nhưng Loan đang xúc động trong lòng.
- Trời đất!...chị giỏi có tài ăn hiếp tôi thôi. _chàng cười
mỉm.
Thật ra Hiệp củng rất thích Loan, nhưng chưa dám mở lời; vì
nổi ám ảnh về những ngày bị tên hèn hạ nào đó đả xúc phạm
thân xác chàng khi bị bất tỉnh trong căn phòng dâm loạn,
chàng cảm thấy mình như là một con vật bị cống hiến cho
những trò vui nhục dục điên cuồng; chàng thề phải có ngày
tìm ra tên đê tiện đó để cho hắn một bài học và rữa vết ô
nhục nầy thì Hiệp mới cảm thấy nhẹ nhàng, để rồi quên đi mà
tạo lại cuộc sống mới. Nhiều lúc ngồi trong một quán cà phê
sang trọng chỉ có hai người, nhiều lần chàng muốn nói “will
you marry me?” nhưng không đủ can đảm; thôi thì cứ phó mặt
cho số phận an bài, chuyện gì đến thì sẽ đến. Tách ra khỏi
dòng xe cuồn cuộn, Hiệp rẻ vào Airport Road hướng về
Terminal 3, chàng quay qua Loan cười mỉm:
- Chị vào trong phòng chờ đợi trước đi, tôi đi gởi xe nhé!
- Vậy tôi vào trước, thưa ông!
Hiệp nhìn Loan phì cười:
- Đả bao lần tôi nói với chị rồi! Đừng xưng hô khách sáo như
vậy, chỉ tạo thêm khoảng
cách cho cả hai, cứ kêu tên hoặc gọi bằng anh là được rồi!
- xin lổi chắc tại vì thói quen nghề nghiệp!..thôi vậy để
tôi kêu bằng “anh” theo yêu
cầu được chứ?? Nhưng với điều kiện! Không được gọi tôi bằng
chị thấy nó già làm sao ấy! ..phải
kêu bằng em hoặc xưng tên với nhau cho trẻ trung hơn, OK?
Chàng nheo mắt cười tươi:
- Dạ, được!...sợ chị ủa quên “em” luôn..thôi vào trong đợi
tôi nhé!
- vâng ạ…thưa ông....”anh”! _ nàng nhí nhảnh mở cửa xe bước
xuống; cặp mông căng tròn chuyển
động theo từng bước chân của nàng.
Người thiếu nữ chìa tay về phía Hiệp rồi cười tươi như hoa:
- Chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ!
- Xin đại diện cho công ty, tôi xin thành thật cám ơn sự hợp
tác cao quý nầy! _ nói đoạn chàng bắt tay người thiếu nữ đại
diện cho Estée Lauder và đưa xấp hợp đồng cho Loan có biết
đâu đằng sau lưng chàng, ánh mắt của người con gái như đang
lột trần truồng thân thể của chàng.
- Xin lổi! Không biết anh có rãnh không?
- Chắc không đến nổi bận cho lắm! Nhưng nếu cô cần gì xin cứ
hỏi ạ?
- Lần đầu tiên, tôi đến thành phố nầy nhưng chẳng biết mình
nên bắt đầu tham quan ở chổ nào….nếu như anh không phiền
thì..???
- Oh! Không sao …tôi xin làm hướng dẫn viên cho cô cả ngày
hôm nay được không?
- OK! Vậy cùng rủ cô thư ký xinh đẹp của anh đi chung được
không ạ?
Nghe nói đến tên mình Loan quay lại vui vẻ:
- Oh! Rất hân hạnh được cô chíu cố tới nhưng cô thấy đó tôi
sắp vùi đầu vào đống giấy
tờ nầy rồi..
Người thiếu nữ bước lại đở hộ chồng hồ sơ cho Loan rồi mỉm
cười:
- không sao đâu! Hợp đồng vị tất đả hoàn hảo đâu…còn cả
tháng trời mới khả thi mà??!
Thấy nét cầu khẩn của cô gái, Hiệp lên tiếng:
- được rồi cô Loan mình củng nên đại diện cho dân Toronto mà
chiêu đãi khách mới!
Để đó đi lát về mình làm cũng chưa muộn!
Cô gái quay lại cười bí mật với chàng:
- không ngờ anh đẹp trai nầy cũng biết nịnh đầm ghê chứ hả?!
Một trong vài bạn đồng nghiệp mới chỉ lại cho vài chiêu đó!
_ chàng nheo mắt nhìn người thiếu nữ: _ vậy bây giờ chúng ta
đi đâu đây
- Thousand Island! _ cô gái đáp
- ???!!!!! trời!_không ai bảo ai Hiệp và Loan kêu lên thành
tiếng.
Để không làm mất lòng người khách quý, giới chủ nhân đả cho
phép chàng và Loan được nghỉ xã hơi hai tuần lể mà đi chơi
với cô gái. Cho tới hôm nay là ngày thứ năm chàng đang ở
Cuba và đang phơi mình trên chiếc ghế bố tại một bờ biển du
lịch sang trọng. Hôm nay chàng mặc chiếc Speedo màu vàng
thật nhỏ (theo lời yêu cầu của cô gái) càng làm nổi bật
những bắp thịt cuồng cuộn mịn màn của chàng; từng đợt nắng
ghanh ghét như muốn thiêu cháy từng mảng thịt của Hiệp.
Chàng chuyển mình nằm xấp để tránh tia nắng như muốn nướng
chín hai đầu vú và khối thịt độn dưới lớp đáy quần Speedo,
hai chân dang rộng, cởi mắt kính chàng nghẽo đầu sang một
bên ngáy đều.
Từ xa người thiếu nữ đi về hướng Hiệp đang nằm ngủ, bỏ lại
sau lưng Loan và vài người bạn đang đùa giởn dưới bãi. Thân
thể bốc lửa của nàng được che đậy bởi hai mãnh bikini nhỏ
xíu như chỉ không muốn cho người ta nhìn thấy hai đầu vú và
bộ phận sinh dục mà thôi. Nàng có dáng người đầy đặn với cặp
chân thon dài, eo nhỏ, mông ngực nẩy nở; miếng vãi trắng như
chiếc lá nằm giửa hai đùi đang chuyển động theo từng bước đi
của nàng thật gợi dục.
Nàng phải thốt lên khi nhìn Hiệp đang ngủ với chiếc quần tắm
Speedo, như một pho tượng Hy-Lạp một thân thể khiêu gợi của
giống đực với những đường nét rắng chắc mạnh mẻ của từng
mảng thịt chạy khắp thân xác chàng, ánh mắt nàng cuối cùng
ngừng lại ở cặp mông vung cao khiêu khích. Aùnh nắng đả làm
da chàng khô bóng và một mùi khét từ người Hiệp bay phảng
phất chung quanh; một mùi thật khó diển tả bằng ngôn từ,
nhưng có thể cảm nhận bằng khứu giác và như có xung điện làm
rung động vùng sinh dục nhạy cảm cho người lân cận. Cô gái
hít thật sâu cái mùi kỳ diệu đó vào đầy hai lá phổi, dường
như cảm thấy ngứa ngáy nàng đưa một tay xoa vào nách còn một
tay chà nhẹ vào giửa hai đùi; mắt nàng như đờ đẩn khi nhìn
bệt nước chưa khô còn đọng lại thành mảng dưới đáy chiếc
quần tắm màu vàng làm cái đầu khất đo đỏ lúc ẩn lúc hiện
theo từng nhịp thở của chàng.
Và những hình ảnh đó đả được ghi vào ánh mắt của Loan; nàng
cảm thấy ghen tức với cô gái, mặc dù tình cảm giữa nàng và
Hiệp vẩn chưa tiến xa cho lắm, nhưng nàng vẩn không muốn bất
cứ bàn tay của người đàn bà nào được khám phá da thịt chàng.
Thân xác đó dù sao củng phải thuộc về nàng trước nhất. Từ xa
đi lại Loan tằng hắng:
- Ủa ! lên sớm vậy Phượng? Không xuống chơi nửa sao? _ vừa
nói nàng vừa nhìn vào
ngón tay giữa của Phượng vẩn còn ở ngay đáy của cái quần
bikini hình lá tre đả bị ngón tay đó làm thành một đường kẻ
rỏ rệt với mảng nước nhỏ từ trong kẻ sâu rịn ra
Phượng rút vội bàn tay lại rồi với lấy cái khăn tắm quấn vội
vào người, giả vờ run lập cập:
- Ừ ! mình thấy lạnh rồi đó! Loan không lạnh sao?
- Mình không thấy lạnh đâu, lên đây ngay chổ nầy còn nóng dử
nửa đó! _ vừa nói câu
đầy ẩn ý Loan quay lại nhìn Hiệp vẩn ngáy đều trên ghế bố.
- vậy sao?....mình thì thấy lạnh lắm! Chắc kêu tụi nó lên đi
rồi đi ăn trưa chứ…đói rồi!
Nói dứt câu Phượng úp hai bàn tay làm loa gọi vọng xuống bải
kêu cả bọn lên phơi nắng:
- c’mon ! everyone come up now….lunch time!!
Tiếng gọi của Phượng làm Hiệp giật mình tỉnh giấc, trong
chiêm bao chàng mơ lại cãnh mình bị trói trần truồng trong
căn phòng bí mật và những khúc làm tình như điên dại với ba
cô gái lạ mặt hôm nào, làm cho dương vật của chàng cương
cứng bên dưới lúc nào không biết, Hiệp vô tình chồm dậy
dương vật chỉa thẳng đầu khất lú ra ngoài chiếc Speedo cả
khúc hết hồn chàng nằm xuống lại, đâu biết Loan và Phượng đả
nhìn thấy hết:
- Chuyện gì vậy? _ chàng hỏi Loan
- Oh ! không có gì…thôi dậy đi ! mình chuẩn bị ăn trưa
rồi….anh đẹp trai ơi
- vậy hả?...thôi để tôi đi tắm lại nước ngọt cái đả!_ Hiệp
quơ tay lấy vội cái khăn lông rồi quấn vào
người để che đi cái khúc thịt căng cứng dưới háng, rồi chạy
như bay vào private room, nhưng vẩn còn nghe văng vẳng tiếng
nói của người thiếu nữ tên Phượng.
- làm gì mà quýnh lên như vậy?....làm như trai tơ không
bằng…người ta đả thấy hết trơn rồi hi hi hi!
- ảnh là vậy đó!...sợ dòm mất “dzin”.._Loan phụ hoạ rồi cả
hai phá lên cười nham nhở.
- không hiểu tại sao đa số đàn ông thường như vậy hết! Trong
lúc ngủ lại có hiện tượng đó? _ Phượng vừa bậm môi vừa vẽ
ngoằn ngèo lên các.
- Thằng lớn ngủ còn thằng nhỏ thì muốn tìm của lạ!
- Vậy là sao ? _ Phượng hỏi.
- Thì bà không thấy sao? Nó vùng lên ngóc cái đầu đỏ hỏn ra
ngoài cái Speedo đấy à?
- Oh! …..cái bà quỷ nầy! Bà muốn nói cái..cái….của..
Trong lúc Phượng còn mắc cở chưa dám nói ra thì Loan vội đở
lời cho nàng:
- thì cái con cu của ảnh chớ còn cái gì?
- Đồ quỷ nè! Aên nói tục tĩu lở có ai nghe thì chết _Phượng
đánh nhẹ lên vai Loan
- Thôi đi bà ơi! ở xứ nầy lâu rồi mà còn làm bộ…thế kỷ 21
rồi nghe, đừng tưởng còn ở Việt Nam hả?
- 21 thì 21 chớ! Nhưng để thấu đến tay ảnh thì còn gì là mặt
mủi của mình, dù sao củng là đàn bà mà…_vừa nói hai má
Phượng vừa ửng hồng, nàng cúi xuống cát vẽ tiếp tục.
- Thôi đi bà ơi!..tôi biết bà củng khoái muốn chết còn làm
bộ…
- Ai nói tôi khoái dòm cái đó?...đừng có ẩu nghe, xí!
- Xí!_ Loan nguýt lại rồi cả hai lăn ra cười ngất ngưỡng.
- Nói thiệt với bà nghe!... Phượng khều Loan.
- Thiệt cái gì?. Loan quay lại
Phượng ngã người xuống tắm khăn, hai tay tréo ra sau ót;
phơi bày toàn bộ phần thân thể bóng loáng kem chống nắng,
với những đồi núi, khe suối ẩn khuất trong lớp vãi bikini
nhỏ xíu, nàng nhắm mắt mơ màng:
- tôi cũng từng quen biết nhiều đàn ông! …nhưng chưa thấy ai
thu hút mảnh liệt bằng ảnh….nhìn là
muốn làm thịt liền!
- trời đất! Dâm vừa vừa thôi nhe mẹ!....chừa cho người khác
dâm với chứ!...xí!
Cách một bức tường; Trong private room, Những tia nước cực
mạnh bắn xối xả lên khắp da thịt của Hiệp làm dịu mát dần
cái nóng của nắng như muốn nấu chín đến tận ruột gan, chàng
có cảm giác từng lổ chân lông đang xì hơi nóng ra ngoài, và
khúc thịt to lớn của Hiệp củng từ từ teo dần dưới đáy quần
Speedo; qua cửa sổ trên vách phòng chàng đả nghe được hết
những mẩu đối thoại của hai người con gái bên ngoài, chàng
lắc đầu cười mĩm…hình như cả bọn đả tụ tập đông đủ bên
ngoài.
(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
3) |