Các thức ăn điểm tâm của khách sạn bày trên bàn khá thịnh
soạn đủ món Tây từ hột gà óp-la bánh mì sandwich, các loại
sausage để nóng trong soong hơi nóng bốc nghi ngút, các loại
corn flake với sữa tươi trong chai. Món cháo với hột vịt
muối, các loại cải mặn của người Quảng. Bánh mì đủ loại, cơm
nếp, bánh ngọt, bánh bông lan... Còn trái cây nhiệt đới:
cam, xoài, thơm, dưa hấu, măng cụt... bày la liệt một khu
vực. Còn nước uống một khu khác. Ai ăn món chi tự chọn. Chúng tôi lấy thức ăn cho vào dĩa cả hai chọn bàn ngồi riêng
“nốc” no bụng. Nhìn lại đồng mới 7.00 AM, cả hai cùng xuống
Lobby. Vừa bước ra khỏi thang máy, security-bảo vệ khách sạn
báo cho hay có người bạn đang chờ, tôi đoán anh Khoa đã đến,
tôi cứ tự nhiên lại quầy trả tiền và gửi chìa khóa, còn Linh
lại khu tiếp khách trước tìm Malenie và Kathy, vì thế Khoa
không nhận ra, nhưng khi tôi trờ bước tới, hướng dẫn viên
nhận ra ngay.
Anh vồn vả chào hỏi và cho biết du ngoạn Chợ Nổi (Floating
Market). Xe lăn bánh trên xa lộ với 4 lane, êm như nằm trên
nệm, nhắm hướng Đông Bắc. Dọc đường ngắm nhìn quang cảnh
vườn cây trái xanh tươi, thỉnh thoảng có một ngôi chùa Phật
giáo nguy nga tráng lệ, mái đỏ, vàng với rèm mái chạm trổ
uốn cong vuốt cao lên không trung.
Đường sông kênh, rạch uốn lượn quanh tạo nên phố phường khu
chợ nổi. Ghe xuồng, thuyền máy (tác ráng) thay thế cho xe
lên xuống ngược xuôi tấp nập... Chợ Nổi là “chợ nổi trên sông” bày bán trái cây nhiệt đới
theo vụ mùa: Mít, xoài, dâu, táo, măng cụt.. gọt sẵn, đựng
từng (tray) khay plastic bọc giấy kiến. Giá rẻ từ 10 đến 30
baht. Thật ra, ai là cư dân ở miền Nam Việt Nam đều hình
dung sự sầm uất như cảnh chợ ngã bảy Phụng Hiệp- Ba Xuyên,
hay chợ Châu Đốc với nhiều nhánh sông, rạch hợp lại. Nhưng
Chợ Nổi Thái lan người bán ngồi trên chiếc xuồng tam bản, là
điểm buôn bán lưu động từ khắp mọi nơi đổ xô ra chợ, không
những trái cây mà còn chè, cháo, xôi, bắp trái... cho ai đói
lòng cần ăn thêm. Du khách ngồi trong nhà lồng chợ-kiểu nhà
sàn bằng cây cao cẳng- thiết kế bàn ghế sẵn, tự mình mua
hàng theo kiểu self service. Đối diện nhà lồng là khu phố
hình chữ U bày bán các hàng lưu niệm, du khách Tây phương
đến rất đông mua bán, thưởng ngoạn, hơn nhóm người thập
phương da vàng, khiến buổi chọ trên sông thêm huyên náo, sầm
uất.. Malenie và Kathy có kinh nghiệm các loại trái cây vườn nên
chọn những khay mít, măng cụt...thật chín ngọt và thơm lừng,
đem lại để bàn cả bốn cùng ăn nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Chúng tôi chọn mua thêm trái cây theo ý thích mỗi người đem
theo dọc đường hay về khách sạn ăn sau.
Ăn xong cả bốn mua vé xuống thuyền máy, như loại “tắc ráng”
có mui che, gắn máy Kohler của Nhật ở miền Nam, chạy vòng
vòng theo kinh, rạch thiên nhiên quanh đó. Con thuyền chạy
nhanh sóng vổ vô bờ dập dềnh đưa lên, ập xuống, nước tung
tóe vào boong tàu, mỗi người ôm một em né tránh nước văng,
rồi cùng cười ngặc nghễ, môn giải trí khá lý thú của khu Chợ
Nổi vào thời điểm tháng Ba dương lịch.
Khi tàu ngừng thì anh Khoa đã đến tụ điểm để rước chúng tôi
chạy về “đấu trường rắn hổ” cho kịp giờ xem biểu diễn trước
12 AM. Cả bốn chúng tôi đến hơi sớm, nên đi dạo quanh khu
vực, nhìn những con rắn độc đang nhốt trong chuồng lưới, có
nhiều con quấn mình trên cành cây khô miệt mài trong giấc
ngủ. Có biển đề tên, loại rắn, kích thước... Trong đó có con
trăng gấm rất quý, chứng tỏ chủ đấu trường bỏ vốn đầu tư
không nhỏ, săn bắt, tìm mua và mướn các tay chuyên nghiệp
nuôi ăn, săn sóc để phục vụ du khách thưởng lãm. Khi xem
Malenie thường nắm tay tôi như đôi vợ chồng hưởng tuần trăng
mật đầy tình tứ, gặp con rắn to nàng như hãi hùng ngả đâu
vào mình tôi như né tránh.
Bằng giọng nói “nóc họng” rặc Mỹ của xướng ngôn viên.
Màn đấu bắt đầu của Nam nghệ nhân với con rắn hổ dài hơn 2
thước, vừa trong chuồng lưới đổ tung ra trên sân xi măng lát
gạch hoa bóng lưởng cho biểu diễn.
Du khách xem ngồi trên băng cây tam cấp hình chữ cách hào
nước xây cao, thật an toàn. Ban đầu con rắn còn ngơ ngác sau
chừng 3 phút tiếp cận ánh sáng và nghe ngóng tiếng động
chung quanh. Con rắn hổ đất ngốc đầu cao, hai mang bạnh lớn,
lưỡi lo le thụt ra vào, nghênh chiến tỏ vẻ hung tợn, đầu ngó
qua lại như chợt mổ con mồi. Nam nghệ nhân biểu diễn người
Thái chừng 30 tuổi, mình xâm đen, đỏ đủ loại bùa, cườm tay
vấn băng nhỏ bằng vải đỏ tòng teng, đầu chít ruy-ban đỏ, nắm
đuôi rắn kéo ngược như trêu ghẹo. Nó quay lại mổ phụp cái
làm du khách ai cũng thót ruột- nhưng hụt- anh né, rồi tiếng
ồ thật lớn như khen ngợi. Hai bên vờn nhau qua lại, mãi đến
khi con rắn mệt, đành khuất phục tài nghệ của anh. Nhanh tay
tóm cổ bỏ vào chuồng trở lại.
Xướng ngôn viên cho biết tuổi con rắn, nó còn nguyên răng và
nộc độc, nên rất nguy hiểm, nếu bị cắn nhưng có thể chết sau
5 giây, nhưng tại “đấu trường” có thuốc trị đại tài. Anh nói,
tay chỉ các bức vẽ treo trên tường cao phiá sau lưng mình,
đối diện trước mặt khách ngồi xem.
Màn kế là rắn hổ-nhỏ hơn con trước-, đấu với con chồn đang
nhốt sẵn trong chuồng lưới. Con chồn thật nhỏ bằng cườm tay,
nhìn nó ốm hom hen, thế mà đấu với con rắn lớn hơn ba lần.
Oái oăm!, rắn khiếp sợ tránh né đầu ngốc cao dựa vào thành
lưới như lẫn trốn, dường như con chồn cố truy tìm đầu rắn để
cắn, hai bên quần thảo nhau; con chồn chạy tới chạy lui như
say con mồi, khi nó vớ được đầu rắn cắn thì “bảo vệ” can
ngăn, làm như thế cứ tiếp tục hơn 30 phút. Họ dùng móc sắt
bắt con rắn cho vào bao. Cả bốn nghệ nhân Nam đem con rắn hổ khá lớn khác, ra biểu
diễn lấy nọc cho vào chai để du khách xem tường tận. Họ đi
vòng cho khách rờ lên thân mình con rắn bóng mượt. Nhiều nữ
như sợ hãi né tránh, trông dáng dấp thật buồn cười. Sau hơn 2 giờ xem biểu diễn đầy sự nguy hiểm và kỳ thú với
giá 400 baht người, thật rẻ. Chúng tôi quay về nhà hàng Việt
Nam trên cùng trục lộ, ăn cơm trưa.
Anh Khoa có kinh nghiệm nên chọn bàn trên tầng lầu có phên
đứng- auvent, ngăn thành góc, giờ trưa nên thực khách hơi
vắng, đa số ăn từng trệt. Hễ có “bạn gái” thế nào cũng trửng
giởn và tay chân táy máy rò mó. Nghe anh nói tiếng Thái, sau
cho biết đã yêu cầu chỉ người nữ mang thức ăn vào thôi. Dù
bồi mang thức ăn đến chỉ để ngoài bàn chờ cô chuyển vào theo
lệnh. Malenie và Kathy được chúng tôi yêu cầu chọn thức ăn, anh
Khoa món cá trê chà bông ăn với xoài tượng sống bâm nhỏ,
uống bia Thái khai vị trước. Chờ món canh chua lươn hương vị
Thái và món lòng bò phá lấu. Còn Kathy kêu món mặn và sào
cùng ăn cơm trắng. Malenie và Kathy ra áo, chúng tôi bắt chước nàng vì ban trưa
hơi oi bức của xứ ôn đới, chỉ mặc áo cánh, dưới chiếc sarong
truyền thống, và sợi nịch lưng bằng bạc khắc chạm từng mắc
nối kết thành dây nịch xinh xắn. Vú Kathy hơi lớn phơi bày
nọng vú khiến ai cũng chú mục, còn nàng tự nhiên vô tư. Cả 5
người đều cùng hô tiếng “cheer” lớn cụng lon, thưởng thức
bia và món cá trê với xoài. Thật tuyệt, bia lạnh uống thấm
giọng và nuốt vào cảm giác mát rượi từng thớ thịt chạy dài
tận bao tử, hừng lên tận phế quản. Từ sáng giờ chưa hôn, tôi hơi nghiêng đầu về Malenie nàng
cùng quay lại như nhỏng nhẻo trao nhau nụ hôn, làm tôi sướng
rần cả người. Đối diện Linh cũng kéo Kathy ngả dựa vào mình
mân mê nhũ hoa đầy khêu gợi. Malenie đưa lon bia tôi hớp,
thì nàng vén áo lên cho tôi đặt tay lên trọn bầu vú mặc tình
thoa nắn; còn tay nàng lòn dưới vực dậy con chim đang ngủ
quên.
-Anh ơi!, hứng chưa em vén sarong lên mình tạo “bãi đáp
tạm” nhen? Vừa nói, nàng nhổm người kéo xì-líp đưa lên cao
cho mọi người thấy trong tư thế sẵn sàng. Linh và Kathy cũng
đang bày thế trận với vài ngụm bia như kích dục.
Anh Khoa sợ đang “biểu diễn” cô phục vụ vào thấy, nên bước
ra ngoài, nghe đối đáp tiếng Thái với nhau. Malenie được
nước, ngồi nhổm lên hạ bộ cho dương vật nhún nhẩy, hai tay
tôi xoa nắn ngực nàng. Thú thật không phải cảnh vụng trộm,
nhưng màn làm tình “dã chiến” chớp nhoáng sướng mê ly, hơn
vào bài bản thường lệ. Kathy ngồi đối diện khom người bú con
chim cương cứng của Linh. Hai chúng tôi thỏa mãn trong chốc
lát, yên vị lại chờ món ăn kế tiếp đến. Chẳng mấy chốc ăn xong lên xe ra về khách sạn. Anh Khoa cho biết đến đón 8 giờ hằng ngày. Mai đi viếng lăng
đền vua Thái lan, Rama đệ V, và khu Central World Plaza, ăn
trưa tại đó luôn. Cả bốn về phòng, tôi đề nghị biếu mỗi cô 100 Úc kim = 3,900
baht, và muốn nồng nàng thêm, không kể tiền thuê bao.
Malenie vui mừng nhưng trong nỗi lo lắng, bèn hỏi ý kiến
Kathy, cả hai nói tiếng Thái với nhau quay lại họ đồng ý.
Còn mặc áo quần, hãy giúp tụi em xuống chỗ gửi tiền dưới
Department, chuyển về gia đình cho cha mẹ, quản lý biết
phiền phức. Trước khi rời bước Kathy như quá cảm động nghĩa
cử cao quý của hai anh chúng tôi, nàng xá bái rồi ôm chầm
hôn thật lâu, đầy sự trìu mến của cô gái Thái khả ái.
Gửi tiền xong chúng tôi đi rảo theo các gian hàng bán quần
áo thời trang Nam Nữ, tiệm giầy vớ bày bán la liệt... dài
từng shop dưới Department Store. Nhớ lời khuyên anh Khoa,
chúng tôi không dám uống nước, dù rất vệ sinh, bèn quay lên
phòng dùng bia hay coca, nước suối chai bày sẵn trong tủ
lạnh. Tôi đề nghị tất cả nằm nghĩ lấy sức tối lên xem Thai dancing
show. Malenie nằm ôm tôi như vợ chồng, thì Kathy chạy lại
khom xuống hôn và cho tôi rờ hai bầu vú của mình như nghĩa
cử cám ơn lần nữa, rồi mới quay về với Linh. (Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần
5) |