Trùng Khánh, năm dân quốc 27.
Hoàng hôn người nguời chen lấn nhộn nhịp trên đường.
Ba cô gái mặc kỳ bào, dưới nách kẹp mấy quyển sách lẫn trong
đám người mà đị Một trong nhóm thanh niên cũng đang theo dòng
người, bỗng dưng dừng bước ngoái đầu nhìn họ. Một sinh viên
dáng hơi gầy nói:
- Ba đóa hoa nhà họ Chương.
Một thanh niên mặt mày tuấn tú hỏi:
- Ba dóa hoả
Một chàng khác cười:
- Mầy thiệt lạ, ngay ba đóa hoa mà cũng chẳng biết. Mày hỏi
xem, ai mà không biết ba đóa hoa!
Thanh niên tuấn tú hỏi:
- Như vậy là saỏ
Chàng hơi gầy nói:
- Cho mày biết, ba chị em ấy đều là sinh viên đại học. Trùng
Khánh. Đại học Trùng Khánh tặng họ biệt danh là ba đóa hoạ Cô
chị là đóa hoa sen thanh hương tao nhã, nhưng mọc trong nước,
với không tới, muốn hái nó ắt phải lội xuống đầm sâụ Cô em kế
là đóa hoa sứ diễm hồng thoát tục, nhưng ở trên cành cao vút
khó có ai có thể với tớị Cô út là đóa hồng đẹp nhất, hương
thơm ngọt ngào nhất, nhưng gai quá nhiều, hái nó gai sẽ đâm
tay!
- Ồ thú vị quá - Thanh niên tuấn tú nói; - Thế họ tên là gì?
- Sao, mày dám nhào vô không? Đâu thử xem, dám cam đoan mày sẽ
vỡ đầu! Cô chị lớn tên Chương Niệm Kỳ, cô kế tên Chương Niệm
Du, cô út tên Chương Niệm Sâm! Cô chị lớn học năm thứ ba ban
sử, cô kế học năm thứ hai ban vật lý, cô út ban ngoại ngữ, mới
năm thứ nhất.
- Mày điều tra kỹ quá!
- Ai mà không biết ba chị em họ?
- Ồ ba đóa hoa, tao không tin ba đóa hoa này sẽ không hái được!
Trừ phi họ không phải là con gái!
- Họ là con gái, nhưng không phải người thường.
Một sinh viên mang kính quả quyết nói:
- Họ là kẻ thật lạ lùng, khác thường, siêu tục! Nhưng tao
không biết trước mặt họ có gì, mọi sự vật, nếu khác thường đều
là không hay tí nào cả.
o0o
Ba chị em dừng lại trước một cổng nhà. Chương Niệm Kỳ gõ cửa,
cất tiếng gọi:
- Chu má ơi, mở cửa!
Cửa mở ra, ba chị em bước vô. Người chị hai Chương Niệm Kỳ ngó
Chu Má. Bà là lão bộc của nhà họ, bà đã làm việc ở đây 20 năm
nay rồi, tuy đầu đã bạc nhưng tinh thần vẫn còn sáng suốt.
Chương Niệm Kỳ nhếch mày hỏi:
- Mẹ đang làm gì?
- Đang vẽ - Chu Má trả lời vừa mỉm cườị- Vẽ khéo lắm kia!.
- Mẹ sắp 50 rồi mà vẫn mày mò, con mong có được tinh thần như
mẹ!
Chương Niệm Kỳ nói mà sắc mặt tỏ vẻ trang nghiêm rất chân chất.
- Chị Ba, chị đã gắng sức quá mức, vậy mà còn chưa đủ saỏ -
Chương Niêm Sâm nói:- Để rồi mang kính cận cho mà xem!
- Mang kính cận thì có sao đâủ Miễn sao thành công là đuợc!
- Chí nguyện của chị quá lớn. Bộ muốn đậu thủ khoa phải không?
- Thủ khoa thì có gì đâu nàỏ Này Sâm, chị nói với em, học vấn
là trên hết. Cái duy nhất mà con người cần dựa vào đó là học
vấn. Chỉ vì đời quá ngắn ngủi, mà việc học quá bao la có thể
học được bao nhiêu đâu!
- Cuộc sống là hữu hạn, việc học là vô hạn - Chương Niệm Kỳ
cười nói - Lấy cái cuộc sống hữu hạn mà duy cầu việc học vô
hạn, chị sao có thể giải đãi phút giâỷ sao có thể tơ hòa buông
thả.
Mấy câu nói này vốn là lời nói đầu miệng của Chương Niệm Du,
nay Chương Niệm Kỳ lặp lại chẳng qua là để nhạo cười Niệm Du
thôị Chương Niệm Du nghiêm trang nói:
- Đúng thế, đúng như vậy!
Chương Niêm Sâm xen lời:
- Cá tính chị ba y hệt như mẹ sau này nhất định sẽ thành công!
Ba chị em đi vào nhà. Nhà trong không rộng lắm, cả thảy có năm
phòng lớn và một phòng nhỏ. Ba chị em mỗi người một phòng, còn
lại là phòng khách, một phòng của bà cụ Chu Má thì ở căn phòng
nhỏ.
Cả gia đình chủ bộc năm người toàn là đàn bà con gáị Ba chị em
xuyên qua phòng khách đi vô phòng mẹ. Chương lão thái thái tuy
tuổi tác chưa cao lắm, song xem ra lại quá già. Đôi mắt bà hồi
còn trẻ hẳn là đẹp lắm. Nay thì đôi mắt ấy lộ vẻ thâm trầm
lạnh lùng và nghiêm nghị: mũi cao dọc dừa, cằm nhòn nhọn, thấy
ra hẳn là một nữ thần có cá tánh kiên cường, xông xáo nhậm lẹ.
Bà đang hí hoáy trên bàn vẽ, sau khi thấy mấy đứa con bước vô,
bà ngước lên hỏi:
- Nãy giờ ở bên ngoài kháo chuyện chi đó?
Chương Niệm Sâm đáp:
- Dạ chúng con bàn chuyện học hành, bàn tương lai!
Bà đưa mắt nhìn Sâm:
- Này, con nên neo theo chị ba con đấy!
Chương Niêm Sâm bước tới bên bàn mẹ. Nhìn bức họa hỏi:
- Mẹ, mẹ vẽ Bát Giới phải không mẹ?
Chương lão thái thái nói:
- Mẹ vẽ Chung Ly bắt yêu!
- Mẹ vẽ Chung Ly bắt yêu làm gì?
Chương Niệm Kỳ hỏi và cùng Chương Niệm Du cũng nhích tới bên
bàn nhìn xem. Nàng chau mày:
- Mẹ, con yêu bị Chung Ly bắt này sao khuôn mặt thấy quen quen,
con yêu gì lạ vậy mẹ? Con chưa đọc thấy truyện Chung Ly bắt
yêu bao giờ.
Bà trầm nét mặt bảọ
- Trong truyện thì không có nói tới cái việc Chung Ly bắt yêụ
Đây là con yêu phụ tâm! Con yêu bạc bẽo! Con yêu vong ân phụ
nghĩạ
Chương Niệm Kỳ bỗng sực hiểu ra nói:
- À, mẹ vẽ cha, hèn chi con cảm thấy khuôn mặt quen quen!
- Hừ, chả - Lão Thái Thái cau giọng - Ai là cha mỉ
Chương Niêm Kỳ ấp úng:
- Con ... nói mẹ vẽ đó chính là người đàn ông vô lương tâm!
Người đàn ông vô lương tâm đã ruồng bỏ mẹ con mình bốn người!
- Phảị
Bà nói mà nghiêm mặt ngó ba đứa con:
- Nhớ đấy! các con không có cha! các con do một tay mẹ nuôi
nấng, dạy dỗ và cho ăn học. Mẹ các con là ta! Cha các con cũng
là ta!
- Đúng đó mẹ - Niệm Du nóị Mẹ mẹ yên tâm đi, chúng con quyết
không phụ mẹ.
Gương mặt Chương lão thái thái trở nên hiền hòạ Âu yếm đưa ánh
mắt nhìn ba đứa con gái, bà buông cọ vẽ và ngồi xuống ghế.
Thương cảm và khẩn thiết nói:
- Đừng quên, đàn ông trên đời này, không có ai đáng trông cậy
cả, không có tên nào không xem đàn bà con gái là trò chơị Ba
con của mẹ đừng bao giờ bước theo lớp bụi sau lưng mẹ! Đừng lý
tới đàn ông, đừng tin theo lời dụ ngọt xảo trá của họ, đừng
xiêu lòng với bộ mặt gạt gẫm giả vờ của họ! Nhớ đấy, họ nói
yêu con, truớc mặt con họ vờ điên vờ chết, đều là thủ đoạn, để
con lọt vào vòng tay họ! Đàn ông toàn là một lũ quỷ yêu! Chờ
khi thỏa mãn trò chơi rồi, chúng sẽ vứt bỏ con một cách vô
tình nghĩa! ... Các con đều đã lớn, trẻ đẹp, giờ đã thành mồi
săn của bọn đàn ông, các con nhớ đấy, phải cảnh giác, phải lý
trí, chớ mắc bẫy lũ đàn ông xấu xạ
- Mẹ, mẹ hãy yên lòng - Chương Niêm Sâm nói - Ai dám chuốc vào
con, con sẽ cho họ bẽ mặt cho mà xem!
Chương Niệm Du tiếp lời:
- Bọn con trai, con chưa hề ngó thẳng mặt họ bao giờ. Thời
gian của con để đọc sách học hành còn chưa kịp thaỵ
Chương Niệm Kỳ xen lời:
- Người mà có ý nghĩ chọc ghẹo chúng con mới là ngớ ngẩn.
Chúng con có cách dứt khoát với họ. Hiện tại, không ai dám
chọc ghẹo chúng con, họ tự biết là chúng con không dễ rớ vàọ
- Tốt!
Bà gật dầu cười:
- Mẹ tin các con, các con đều rất sáng suốt. Đi học hành đi,
hãy dựa vào mình, đừng dựa vào đàn ông! Mãi mãi đừng yêu, đừng
lấy chồng, hãy làm một cô gái mới của thời đại mớị Đàn ông đều
là một lũ chỉ biết cái lợi riêng cho mình, đáng sợ nhất, quỷ
quái ác độc nhất.
o0o
Sương mù giăng bủa mờ mịt khắp nơi dày đặc đến không tan nổị
Chương Niệm Kỳ hối hả hướng về cổng trường, nàng sợ nhất là
gặp phải khí trời đầy sương mù như thế nàỵ trên đường, xe cộ
lăn bánh chậm chạp, người cách nhau ba thước nhìn không rõ
nhaụ Thật là không dễ gì đến trường, đương nhiên là đã trễ.
Trường học ở gò Sa Bình, cách nhà một con đường lớn, nếu ngồi
xe buýt thì thật là phiền. Bước vô cổng trường, nàng sải bước
đi nhanh, chợt đụng phải một người làm sách vở rơi xuống, nàng
khựng bước dừng lạị Trước mặt nàng là một người đang đứng
trong làn mù, hơi thẳng thốt, hơi bàng hoàng ngó nhìn nàng.
Chàng ta nói:
- Niệm Kỳ, thì ra cô!
- Anh đi sao kỳ lạ vậỵ
Chương Niêm Kỳ nói, thiệt ra nàng biết ấy là do lỗi ở mình
nhiều hơn. Chàng trai chau mày nhìn nàng hình như cười mà
không phải cườị Nàng cảm thấy đôi mắt kia cũng mông lung như
màn mù mà lòng xao xuyến không an. Chàng hơi cao gầy, mắt mày
thanh tú, mặc chiếc áo vải lam, dáng vẻ ung dung thanh thản.
Chàng là Dương Âm , năm thứ tư ban Quốc Văn. Nàng biết chàng
vì chàng từng viết thi phú đăng trên tờ bích báo khiến nàng
ngưỡng mộ tài khí của chàng. Nhưng về phương diện khác của
chàng, nàng chẳng có chút gì hứng thú, bình thường gặp mặt chỉ
gật đầu chào mà thôị
Dương Âm chậm rãi nói:
- Tôi đâu có đi trên đường, tôi đang đứng ở đây nhìn sương mù
kia mà.
- Thế thì anh không nên đứng chỗ đường người qua lại như vậỵ
- Nhưng,
Dương Âm nhìn nàng lại chau mày và không khỏi nhếch cườị
- Tôi nghĩ rằng chỗ này không phải là con đường đi!
Nàng ngó dáo dác, có thể không phải chăng? ở đây là dưới tàng
cây trước phòng học, mọi người đều nghỉ ngơi dưới tàng cây nàỵ
Nàng nhìn chàng mà bất giác nhoẻn miệng cườị Dương Âm cũng
cườị Nàng cúi người nhặt sách vở rơi, chàng cũng khom người
nhặt giúp nàng. Sách vở nhặt xong, chàng trao cho nàng, nàng
tiếp mà không khỏi nhìn chàng. Nụ cười trên môi đã mất, trong
ánh mắt chàng có một thứ mơ màng, khiến nàng rung động. Họ ngó
nhìn nhau chừng 4-5 giây nàng mới vụt cúi đầu, sắp xếp sách vở
ngay ngắn, đứng lên vàvội vàng nói một tiếng:
- Cám ơn anh nhé!
Đoạn quay người bỏ đi như trốn chạỵ Được một khoảng xa nàng
lại ngoái đầu, trong màn mù nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng
chàng lêu khêu trong sương mù mơ hồ mông lung. Nàng đứng lại,
đưa tay đặt lên quả tim trong lồng ngực đang nhảy thình thịch.
- Hôm nay mình gặp tà ma rồi - Nàng nghĩ vậy, và cất bước đi
về phiá trước.
Buổi xế chiều hôm sau, sau khi hết giờ học, nàng một mình ra
khỏi cổng trường. Bữa nay Niệm Du và Niệm Sâm đều không có giờ
học, nàng cũng chỉ có một tiết nên thời gian còn sớm, mặt trời
vẫn còn chiếu rọi trên cổng trường. Nàng vừa ra khỏi cổng thì
anh chàng áo vải lam đã bước tới chận đường. Nàng ngước đầu,
liền bắt gặp cặp mắt ra chiều tự lự của Dương Âm Nàng cảm thấy
trong lòng hồi hộp, tức thì nàng cúi mặt:
- Anh làm gì vậỷ
Nàng hỏi có vẻ hậm hực.
Chàng nhìn nàng hơi ngạc nhiên.
- Mời cô ra quán ngồi uống nước được chăng?
Chàng hỏi với thái độ rất tự nhiên.
- Không thích!
Nàng lạnh lùng đáp và vượt qua Dương Âm , ngửng đầu đi về phiá
trước. Mới đi được mấy bước, Dương Âm đã đuổi theo chân, bước
trước mặt nàng.
- Gấp gáp chi! - Chàng nói và chăm chăm nhìn nàng - Tôi có lỗi
với cô phải không?
Chàng hơi với giọng rắn rỏi của một người bị chạm tự áị
- Không có - nàng tỉnh bơ nói - Nàng đã tìm sai đối tượng rồị
Nàng lại muốn bước đi, nhưng chàng đứng án như hòn núi không
nhúc nhích, mắt chàng đăm đăm nhìn nàng.
- Thật chăng? - Chương tiểu thư? - Chàng nói - Có điều tôi
muốn nói với cô, tôi không có ác ý, xin cô chớ làm cao như vậy,
mà cũng chớ hạ thấp ngườị Nào mời cô! Tiểu thư!
Chàng xoay người, sải bước đi vô trường. Nàng lại thừ người,
đứng một hồi lâụ
Ngày thứ ba, nàng gặp lại Dương Âm ở trong trường, mới từ xa
nàng đã lách tránh. Không chào hỏi, không gật đầụ Nàng cảm
thấy không biết nói gì, cảm giác hình như đã mất.
Ngày thứ tư, cả ngày không gặp Dương Âm, hình như có gì hơi
khác lạ, một ngày phiền muộn, đáng ghét khó chịụ
Tối nay, Niệm Kỳ vô phòng Niệm Dụ Niệm Du đang vùi đầu trong
đống sách vở loay hoay đang viết. Niệm Kỳ lặng lẽ đứng một hồi
lâu mới lên tiếng:
- Niệm Du!
- Gì thế?
Niệm Du hỏi mà không ngước lên. Trên quyển sách nàng dùng bút
đỏ gạch một đường. Chương Niệm Kỳ đợi nàng gạch xong, mới hỏi:
- Nghỉ viết đi, mình đi xem phim, chịu không?
- Bậy nè - Niệm Du nói mà vẫn trầm ngâm nhìn quyển sách, bỗng
dưng lắc đầụ
- Không có thời giờ tham khảo, ngày mai còn phải đến thư viện
mượn hai quyển sách nữa kiạ
Niệm Kỳ không vui:
- Học riết mà khùng!
Niệm Du nói:
- Chị chớ quấy rầy em, đêm nay em nhất định phải xong mấy bài
tập điện học.
- Sách vở có gì đâu, chị xem không vô nổi rồị
Niệm Du ngước nhìn chị chau mày đáp:
- Có tương lai, có cuộc sống, có vui thú, có tất cả của tất cả.
Ngoài cửa vọng vào âm thanh thánh thót của Niệm Sâm. Nàng bước
vô, kéo Niệm Kỳ nói:
- Chị hai, chớ quấy rầy mọt sách chị không nên tước đoạt cái
vui thú của người ta! chị muốn xem phim, em cùng đi với chị!
Hai chị em ra khỏi nhà, Niệm Sâm hỏi chị:
- Chị hai, em muốn hỏi chị! Hai ngày nay thấy tâm thần chị
không an, phải chăng chị đã bị anh chàng nào hớp hồn rồỉ
- Nói xàm! Niệm Kỳ giận dỗi nạt.
- Chị hai, để em nói chị nghẹ Bữa nay em có nhận được một bức
thư tình của anh chàng cùng ban với em, cái anh chàng biệt
hiệu Hắc Nhân ấỵ Hắn bảo, em mà không lý tới hắn thì hắn sẽ
nhảy xuống sông Gia Lăng. Chị xem, bọn con trai thiệt y như mẹ
nói, đều giả hết biết. Vì muốn gạt gẫm con gái lời gì chúng
cũng dám viết hết phải không? chị đoán xem em làm gì nàỏ Em
đem cái bức thư tình vĩ đại ấy đọc cho cả lớp nghe, sau đó em
nói với hắn: "Cả đời tôi cũng không lý tới anh, anh muốn nhảy
xuống sông Gia Lăng hả, giờ anh ra đó nhảy đi". Cả lớp đều
cười rần rần, hắn nào dám nhảỵ
Niệm Kỳ nói:
- Em làm thế là quá lắm, dẫu sao cũng nên nể mặt người ta một
chút.
- Nể mặt à? Nể mặt bọn con trai à? Ui cha, chị của em hẳn đã
bị chàng nào dụ dỗ rồi, cái gương má còn sờ sờ đó! Đàn ông con
trai là kẻ địch thù của đàn bà con gáị Đối với bọn con trai
không có nể mặt nể mày gì cả.
Họ đã xem một phim tình cảm, diễn xuất thật tuyệt vờị Cuối
cùng là cảnh nàng chết vì tình, khiến người thương tiếc vô hạn.
Từ rạp chiếu bóng trở về, chị em tản bộ, hai người đều trầm
lặng. Đêm khuya, chợt Niệm Kỳ nói:
- Chuyện tình như vậy, chẳng biết thiệt hay không hả?
- Tiểu thuyết đó thôi - Niệm Sâm nói - có điều anh chàng trong
phim đáng yêu quá, em không tin trên đời có người như thế.
Niệm Kỳ trầm tư:
- Giả như có thì saỏ
Niệm Sâm nhoẻn cườị
- Thì em yêu anh tạ
Trở về đến nhà sắp 12 giờ khuyạ Chuơng lão thái thái đang hết
sức không yên lòng chờ đợị Nhìn thấy họ về, ánh mắt bà nghiêm
nghị và thật không vui, nói:
- Xem phim gì? Xem đến khuya khoắt như vầy phải không?
Niệm Sâm đáp:
- Dạ Phim tình cảm.
Chương, lão thái thái chau màỵ
- Phim gì?
- Dạ. Mộng Tình.
Niệm Sâm đáp, nàng bèn đem cốt truyện kể lạị Chương lão thái
thái nhíu mày, gục gật đầu nói:
- Những thứ phim ngoại quốc ôm ôm ấp ấp, dụ dỗ cho con gái hư
hỏng hết! Hừ từ xưa đến nay, phụ nữ chết vì tình không ít,
nhưng đàn ông chết vì tình thì được mấy aỉ Phim ảnh toàn là
thứ dối người! Dàn ông! Dàn ông! Không có tên nào có tình cảm,
toàn là thứ dã thú! Này các con, các con phải cẩn thận, đừng
bao giờ để mắc bẫy đàn ông!
- Mẹ mẹ, hãy yên lòng! Niệm Sâm nói: Chúng con quyết không để
lọt vào tròng bọn đàn ông con trai đâụ
Lão thái thái nói:
- Đi ngủ đi! khuya lắm rồi!
Ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt Niệm Kỳ:
- Kỳ nhi! có việc gì chăng?
- Có chi đâu mẹ - Chương Niệm Kỳ vội nóị
- Thế thì đi ngủ đi!
Khi hai chị em đi ngang qua phòng Niệm Du, bên trong còn ánh
đèn, Niệm Sâm đẩy cửa ló đầu vào:
- Mọt sách! dẹp đi, kẻo ngày mai lại kêu la nhức đầu nữa dấy!
- Ồn ào - Niệm Du nói mà chẳng ngước lên - sắp xong rồi đây
không thể buông taỵ
- Thiệt là mọt sách.
Niệm Kỳ nóị và cùng Niệm Sâm nhìn nhau, lắc đầu cườị
o0o
Chương Niệm Kỳ ngồi dưới bóng cây trong vườn trường, quyển
Thông Sử đặt trên gối, ánh mắt thẫn thờ nhìn nhưng chiếc là
đang đong đưa trên ngọn câỵ Bốn bên vắng lặng, không một bóng
người cũng không một tiếng động. Chương Niệm Kỳ thẫn thờ nghĩ
ngợi đến xuất thần, thậm chí nàng không nghe thấy tiếng
bướcchân đi gần tới, mãi khi có một bóng người lắc lư ở trước
mặt, nàng mới giật chợt giật mình. Nom kỹ kẻ tới kia là ai,
nàng không khỏi thết lên một tiếng khe khẽ:
- Ồ!
Chàng trai kia hiển nhiên cũng rất ngạc nhiên, chàng không ngờ
dưới bóng râm này lại có người ngồị Chàng khẽ nói:
- Xin lỗi tôi đã quấy rầy cô!
Chàng nói xong liền chuyển mình bỏ đị Nhưng chỉ đi dược mấy
bước chàng đã dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng. Ánh mắt chàng lộ
vẻ thâm trầm và say sưạ Sau đó chàng trở lại ngồi xuống trên
thảm cỏ, hai tay bó gối đăm đăm nhìn nàng. Mặt nàng thẹn hồng,
tim nhảy loạn, thần hồn bất định.
Một thứ tình tợ vui mừng và chờ đợi khống chế lấy nàng, một
thứ tình khẩn trương, không an và đáng sợ.
- Niệm Kỳ! – Chàng khẽ nói như ru - Cô đừng sợ tôi, tôi không
làm phiền gì tới cô đâu!
Chương Niệm Kỳ vẫn ngồi bất động, nàng chẳng nói chi, chỉ tần
ngần, ngại ngùng nhìn chàng trai mặc chiếc áo vải lam trước
mặt. Cặp mắt như hòa như thơ, như mộng. Vì sao mình trốn không
khỏi chàng trai nàỷ
- Niệm Kỳ - Dương Âm khẽ nhếch mày nhìn dò xét nàng - Cô sợ
nỗi gì? Hãy tin tôi, tôi chẳng ác ý chi đâu - Chàng thở ra -
Cô không biết, cô như một con thỏ nhỏ lạc lối trong sương mù,
tôi vốn không muốn biết tới cô, thật đấỵ Nhưng cô đang lạc lối,
mắt cô mờ mịt không có một sự giúp đỡ. Tôi có thể giúp cô được
chăng? Giúp cô tìm ra phương hướng của cô?
Chương Niệm Kỳ cảm thấy mình như bị thôi miên, giọng nói khẩn
thiết của Dương Âm khiến lòng nàng rộn ràng. Vói ý thức, nội
tâm nàng có thanh âm nho nhỏ đang đề tỉnh " Đừng mắc bẫy hắn,
đừng mắc bẫy hắn!"
Song cả người nàng vô lực, ngay sức vận dụng tư tưởng cũng
không có, nàng chỉ lặng thinh ngồi nhìn chàng traị
- Cô đang nghĩ gì vậỷ - Dương Âm hỏi, cặp mắt chàng mở to nhìn
nàng không hiểụ
- Niệm Kỳ, xin nói với cô, tôi chẳng có gì đáng sợ. Cô không
thể cả đời chạy trốn hiện thực, hãy thử xem! Nếu cô bằng lòng.
Chúng ta có thể trò chuyện với nhaụ
Chương Niệm Kỳ bỗng giật mình, nàng vụt đứng lên, nói ấm ớ:
- Chúng ta không có chi để nói, xin lỗi!
Nàng quýnh quáng bỏ đi, Dương Âm ở sau gọị
- Sách vở của cô bỏ quên đây này!
Nàng khựng bước, quay đầu ngó lạị Dương Âm đưa sách vở cho
nàng và đứng ra đó, chăm chăm lặng thinh nhìn nàng. Nàng vội
tiếp lấy, ngẩn ngơ, bàng hoàng sợ hãị Chàng Đưa tay nhẹ đặt
trên mặt nàng.
- Niệm Kỳ - Giọng chàng êm dịu, đi sâu vào nội tâm nàng - Anh
yêu em, lâu rồi, em biết chăng?
Ngón tay chàng vuốt trên sóng mũi nàng:
- Đừng lẩn tránh anh nữa, đừng tự khép lòng em, anh yêu em,
yêu không phải là điều xấụ Hãy tin anh, anh sẽ chẳng làm điều
gì tổn hại dến em! Đừng sợ, chớ tự làm khổ cho mình em nhé?
Chân nàng mền nhũn, đầu tối sầm, ánh mắt mơ hồ, nước mắt bỗng
dưng rân rấn qua khoé mi, tay nàng vịn cành cây bên cạnh một
cách yếu ớt, tự vùng vằng vô lực.
Nàng run run nói:
- Xin anh đi chỗ khác! để tôi một mình, xin anh đi chỗ khác!
Niệm Kỳ - chàng gọi, tay chàng kéo nàng, nàng dựa vào lòng
chàng, cảm thấy cánh tay của chàng trai ôm chặt thế ấỵ Phút
chốc nàng cảm thấy đây mới là thế giới của nàng, ấm áp, ngọt
ngàọ Đầu nàng tựa trên ngực chàng, nàng có thể nghe được tiếng
nhịp tim đập không ổn định của chàng. Nàng ngước mắt, tức thì
thấy chàng hàm chứa bao nhiêu nhu tình, quan hoài và thương
xót. Nàng thở ra, mơ hồ nói:
- Dương Âm.
Dương Âm nâng cằm nàng, và cúi xuống. Niệm Kỳ thấy mặt chàng
áp tới, nàng vụt ré một tiếng, vùng ra khỏi vòng tay chàng. Tợ
hồ nghe mẫu thân đang kêu gọi:
- Niệm Kỳ! Niệm Kỳ! đừng bước theo lớp bụi sau lưng của mẹ.
Hãy lánh xa chàng trai này!
Nàng kinh hoàng ngó Dương Âm một cái và chuyển đầu trốn chạy
như baỵ Được một đỗi xa, nàng vẫn không kềm chế được trái tim
nhảy thình thịch của mình. Hối hả chạy ra khỏi cổng trường rồi
nàng mới phát hiện mình lại bỏ quên sách vở. Sách vở mặc sách
vở, cũng không cần đợi em hết giờ, nàng một mình trở về nhà
trước. Cài then cửa phòng mình, nàng ngã vật trên giường.
Nhưng trong đầu óc nàng cứ mãi xuất hiện bộ mặt, giọng nói của
Dương Âm. Khép mắt, nàng hoảng hốt thấy mình vùi người trong
vòng tay chàng một cách ngây ngất, say sưa, ấy là một thứ cảm
giác mà chưa bao giờ nàng có một cảnh giới hồn nhiên vong ngã.
Hôm sau, Dương Âm đem sách vở trao lại cho nàng, không nói
tiếng nào, chàng chỉ ngó nàng thoáng qua rồi bỏ đị Nàng giở
sách ra, bên trong có kèm theo một mảnh giấy "Khi em đã tìm
được chính mình, hãy nói với anh một tiếng, anh ở đây đợi chờ
em."
Nàng nhìn lại mảnh giấy, cảm thấy mình như một con thỏ lạc
đường, đi trong sương mù mờ mịt mà không biết nên đi về hướng
nàọ
"Hãy giúp tôi!" Hãy giúp tôi! Hãy giúp tôi!" Trong lòng nàng
kêu gọi, song nàng không biết mình đang kêu gọi ai cứu giúp
cũng không biết cứu giúp điều gì.
Tối nay, Chương Niệm Kỳ ở trong nhà bếp giúp Chu má lặt đậụ
Nàng ngồi trên ghế, đầu dựa trên thành cửạ thẫn thờ mà tư lự.
Lát sau nàng hỏi:
- Chu má, nói cho con nghe xem, chuyện mẹ cha con thế nàỏ
Chu má ngó nàng ngạc nhiên:
- Đại tiểu thư, sao cô lại hỏi tới chuyện nàỷ
- Má nói đó! con muốn biết rõ câu chuyện.
- Tôi cũng không biết rõ lắm - Chu má chau mày - Khi tôi đến
nhà cô thì cha và mẹ cô đã kết hôn ba năm rồị Hình như cha cô
vốn là người bà con xa trong nhà mẹ cô, hai người tự do yêu
nhaụ Nhà cha cô nghèo, bà ngoại cô không chịu gả, mẹ cô cuốn
gói, mang mớ đồ đạc trang sức theo cha cô đến Tứ Xuyên và họ
đã kết hôn với nhaụ Thế rồi đã sanh ra các cô. Cha cô thi
trúng tuyển được đi nước ngoài, mẹ cô phải chạy tiền đưa cho
cha cô làm lộ phí. Ông sang nước Pháp, sau ba năm lại lấy một
sinh viên lưu học bên ấy, và đã ly hôn với mẹ cô.
- Má có biết hiện giờ cha con ở đâu không?
- Có lẽ ở Nam Kinh. Tiểu thư, cô chớ đề cập đến việc này trước
mặt mẹ cô làm bà giận. Sau khi cha cô từ nước ngoài trở về,
tôi rõ biết việc này lắm. Bà van xin ông, khóc lóc, thậm chí
còn quỳ xuống, muốn ông bỏ cô con gái ấy, nhưng ông dẫu chết
cũng không bằng lòng. Ôi, lòng dạ đàn ông, không còn cách chi
nói được nữa! Chả trách mẹ cô mỗi khi đề câp đến việc đến
chuyện này đều ân hận phải nghiến răng.
- Chả nhẽ đàn ông con trai đều thế hết?
Chương Niệm Kỳ chau mày hỏị
- Việc này tôi chưa rõ lắm nên chưa dám quyết. Thôi đừng đề
cập tới nữa trước mặt tiểu thư việc này khó nói được!
Niệm Kỳ đứng dậy trở lên nhà trên, Niệm Du vẫn đang vùi đầu
vào trong đống sách. Nàng nghĩ " Sao Niệm Du có thể chẳng chút
động lòng? Và vì sao mình cứ bị chàng Dương Âm chết toi này
gây phiền". Vô phòng, nàng thấy Niệm Sâm đang ngồi ngẩn ngơ
trên giường mình.
- Niệm Sâm, có chi chăng?
- Không có, Niệm Sâm nhíu mày tỏ vẻ lưỡng lự. Nàng nghĩ ngợi
một hồi lâu mới nói - Chị hai, cái anh chàng Dương Âm ban quốc
văn kia đang theo đuổi chị phải không?
- Saỏ Niệm Kỳ giật thót ngườị
- Hồi chiều nay chị về sớm, nhà trường xảy ra một chuyện chị
có biết không?
- Dương Âm và Đường Chúng Dân ban địa lý đánh nhau, nghe nói
là vì chị em mình!
- Chuyện thế nàỏ Chương Niệm Kỳ vội hỏị
- Có lẽ Đuờng chúng Dân trước mặt mọi người nhục mạ ba đóa hoạ
Chị biết chuyện Đuờng chúng Dân đeo đẳng theo chị ba và gặp
phải gai nhọn chớ? Cho nên chiều nay ở hội trường, y ta nói
với mọi người, ba đóa hoa đẹp thúi mà bên ngoài thanh khiết,
bụng dạ dơ bẩn mà lời nói cũng dơ bẩn. Thêm vào đó lại phịa
chuyện vô cớ nói xấu vô căn cớ. May sao Dương Âm cũng đang
ngồi ở trong hội trường đọc sách, anh ta bước tới, và chẳng
thèm nói câu nào, liền khệnh cho hắn ta một quả đấm vào mặt,
sau đó hai người ẩu đả nhaụ Em thật không ngờ Dương Âm là
người nho nhã mảnh khảnh như vậy mà cũng biết đánh người!
- Sau cùng chuyện ra saỏ - Chương Niệm Kỳ nôn nóng hỏị
- Sau cùng à? Đương nhiên Dương Âm thua, chàng ta đâu có biết
đánh lộn. Đường Chúng Dân dềnh dàng thế ấy, Dương Âm đâu phải
là đối thủ!
- Ảnh có bị thương không?
- Em đâu biết! Em không tới xem, chắc là phải bị thương, vì
mọi người nói anh ta ra máụ
Niệm Kỳ "à" một tiếng, liền xoay người vọt ra ngoàị Niệm Sâm ở
phiá sau gọi với theo:
- Chị chạy đi đâu đó?
Chương Niệm Kỳ chạy đi, đầu chẳng ngoái lạị Tới đường lớn,
nàng cảm thấy mình quá nóng vội lại chưa biết Dương Âm hiện
giờ ở đâu, tới chỗ nào tìm chàng đâỷ Nàng quýnh quáng đảo mấy
vòng ngoài đường mới nghĩ ra một cách, nàng gọi điện thoại tới
một bạn đồng học, người bạn này lại giúp nàng gọi điện thoại
đi hỏi nữạ Rốt cuộc đã biết ra được địa chỉ Dương Âm. Nhà
Dương Âm ở trong một ngõ hẻm tại Bán Sơn, một hồi lâu mới tìm
ra được. Đây là căn nhà lụp xụp trong khu ổ chuột. Nhà chỉ có
ba phòng nhỏ rất chật chội, hết sức nghèo, hết sức tạp nhạp.
Khi đứng bên ngoài chờ đợi, nàng cảm thấy tai nóng bừng, tim
nhảy loạn, một bà cụ bước ra hỏi nàng với giọng Tứ Xuyên rất
đỗi ngạc nhiên:
- Xin hỏi tìm aỉ
- Dạ Dương Âm có phải ở đây không?
Không đợi bà cụ trả lời, Dương Âm đã từ bên trong chạy rạ
Chàng đứng run run bên cửa nhìn nàng. Chiếc mũi sưng tím bầm,
trên đầu quấn vải băng còn dính máu đỏ, đáng vẻ bối rốị Niệm
Kỳ chăm chú nhìn chàng, chậm rãi bước tới, sau đó dừng lạị Họ
nhìn nhau một hồi, Dương Âm mới mở cánh cổng nhỏ, mời nàng.
Nàng bước vào, Dương Âm đóng cổng nhỏ lạị
- Không ngờ cô tới, trong nhà bừa bộn quá. - Chàng nóị
Thật sự, trong nhà chẳng có bày biện gì mà rất đơn giản và
sạch sẽ.
Nàng ngó chàng, không nóị
- Mời ngồi - Chàng kéo chiếc ghế cho nàng.
Nàng không ngồi, khẽ tiếng gọi:
- Dương Âm !
Chàng giật mình ngó nàng.
- Có đau không? - nàng hỏị
- Không?
- Vì sao đánh nhaủ
- Không biết.
- Dương Âm.
- Niệm Kỳ.
Nàng ngã vô lòng chàng, môi nóng hổi của chàng ấn trên môi
nàng. Một nụ hôn vội vàng, thảng thốt mà ngọt ngàọ
Nàng biết nàng không dại khờ để mất, nàng biết nàng từ đây
không trốn tránh nữạ Có điều chàng trai này như con rắn độc,
nàng cũng không công đâu tránh nữạ Người đắm chìm trong rượu,
cam lòng chết say, há chịu chết khô, nàng cũng như vậỵ Nếu như
một ngày nào đó chàng sẽ phụ tâm tình thì ít nhất, nàng đã có
những khoảnh khắc không phụ tâm của chàng! Đã đủ. Hà tất cầu
mong chi cho nhiềủ Hà tất đuổi theo tương lai xa vời chưa thể
biết? Nhưng, nhưng nhưng ... nhưng ví như ngày nào đó, chàng
ruồng bỏ nàng, ôm ấp một cô gái khác - Điều này không cách chi
nhẫn nại! Mặt chàng dán vào người nàng, môi nàng đụng phải vải
băng, nàng đưa tay vuốt tấm vải trên trán chàng, làm chàng
đau, chàng cắn răng lắc đầụ Nàng hỏi:
- Đau hả?
- Không đâu .
- Thiệt yêu em không? - Em còn nghi ngờ saỏ - Mãi mãi phải
không?
- Đến chết, chết rồi còn kiếp sau nữạ. mãi mãi vô cùng.
- Không thay đổi chớ?
Chàng cầm tay nàng đặt trên tim mình, quả tim m nhảy trầm
trọng. Chàng ôm khuôn mặt nàng, chăm chăm nhìn vào mắt nàng.
- Niệm Kỳ, - Chàng nghiêm túc nói - Tim anh ở đây, em hãy tin
anh, anh mãi mãi không thay đổi! Anh yêu em, yêu em!
Xạo! lời của tình nhân nói đều xạo, nhưng những người tình
thích nghe những lời xạo đó. Chương Niệm Kỳ nhắm mắt, vừa
cười, vừa vui mừng và giải thoát. Nàng ấp úng nói:
- Nói nữa đi!
Chàng lại nói! Nàng chau mày, cười:
- Nói nữa đi!
Chàng lại nói nữạ
- Nói đi! Nói mãi đi! Đừng thôi - Nàng bảọ
Chàng bưng mặt nàng.
- Con bé ngốc! Chàng nói - Ngốc quá đi thôi, Ngốc đến tức
cười, ngốc đến dễ thương quá!
Môi chàng kề trên mặt nàng.(Hết Chương 1 ... Xin xem tiếp
Chương 2) |