Về phòng, Nhã Tịnh không đi ngủ ngay, nàng
đứng cạnh cửa sổ. Đứng ở đây Nhã Tịnh có thể nhìn thấy góc
vườn hoạ Trong đó có cây ngô đồng xum xuê cành lá. Ngoài bờ
tường là mặt hồ. Khung cảnh thật hoang sơ, thật đẹp. Tối hôm
qua vì nhập vai quá lâu nên Nhã Tịnh mệt, lên giường là ngủ
ngay không thấy gì được hết. Bữa nay trái lại, Nhã Tịnh có thể
đứng thật lâu bên cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng nỉ non,
tiếng gió thổi, tiếng ếch nhái kêu và ngắm được cả ánh trăng.
Trăng treo cao cao trên nền trời, như cùng thi đua với những
chú đom đóm lập lòe dưới cỏ. Một sự yên lặng lạ lùng. Một cảm
giác bình yên. Cửa sổ mở rộng nên gió từ mặt hồ thổi lên thật
mát. Nhã Tịnh hít mạnh mùi cỏ dại của thiên nhiên, và để mặc
gió thổi tung nếp áọ
Đứng thật lâu, rồi Nhã Tịnh mới quay vào phòng. Nàng cảm thấy
tinh thần thật sảng khoáị Không buồn ngủ tí nào cả, Nhã Tịnh
bước tới bên tủ sách, định chọn một quyển sách đọc cho dễ ngủ.
Sách thật nhiều, không biết phải của Tang Tang để lại hay
không, trong đó có một số tiểu thuyết trong nước lẫn ngoài
nước. Phần lớn, Nhã Tịnh đà đọc qua, Cuối cùng, Nhã Tịnh thấy
có một quyển sổ chép nhạc. Bên trong đầy những dấu móc câụ Âm
nhạc thì Nhã Tịnh mù tịch. Nhớ lúc còn đi học, giáo sư dạy
nhạc đã có lần mắng Nhã Tịnh là 'con bò'. Nàng đặt sổ chép
nhạc xuống, chọc những quyển khác. Có một quyển tên là 'Bước
đầu hòa âm.' 'Bước đầu hòa âm' là như thế nàỏ Nhưng Nhã Tịnh
cũng lơ đễnh lật ra xem. Chỉ thấy một số dấu nhạc với các dấu
C rồi G, rồi Am, Dm. Nhã Tịnh hoàn toàn không hiểu vừa định
khép sách lại đặt vào chỗ cũ, thì một xẩp giấy rơi ra, Nhã
Tịnh tò mò lật rạ một bản nhạc làm Nhã Tịnh thích thú. Bản
nhạc mà Nhã Tịnh đã muốn biết, bản "Chiếc áo mộng mơ":
Em có một chiếc áo mộng mơ
Vải dệt bằng tuổi trẻ
Nụ Cười là hoa văn
Tình yêu là dấu chỉ.
Em đã đem hết tình yêu mình
Để kết hoa và thêu hoa
Mỗi khi mặc áo vào
Mọi vật đều thay đổị
Em đi dạo dưới trời thu
Mưa thánh thót trên cây ngô đồng như thay lời hát
Mùa đông đến, em cùng hoa nhảy múa
Cây trong vườn như sống lại với em.
Rồi một ngày có chàng mới đến
Người mang đàn dạo khắp thế gian
Chỉ vì chàng có đôi mắt sáng
Nên em mơ, em nhớ mãi bóng chàng
Rồi chiếc aó theo chàng đi mãi
Bầu trời kia mất hẳn hào quang,
Em đã cho và mong chàng giữ mãi
Chỉ xin chàng một điều duy nhất
Hãy trân trọng giữ gìn chiếc áọ
Nhã Tịnh đọc qua một lược rồi đọc lại lần thứ haị Từ xưa đến
nay Nhã Tịnh rất kém về Văn và nhạc. Nhưng không hiểu sao bữa
nay đột nhiên Nhã Tịnh lại thích lời ca nàỵ Bất giác Nhã Tịnh
nghĩ tới Tang Tang. Có lẽ lúc bấy giờ Tang Tang hẳn mặc áo tím,
tay cầm đàn guitar, ngồi bên gốc ngô đồng, êm đềm hát khúc:
Em có một chiếc áo mộng mơ
Em đã cho chàng và mong chàng giữ mãi
Chỉ xin chàng một điều duy nhất
Hãy trân trọng và giữ gìn chiếc áọ
Đúng là chiếc áo của mộng mơ! Thế bây giờ gã con trai khoác
chiếc áo kia dâu rồỉ Chiếc áo mà khi hắn mặc vào đã làm chìm
hết những hào quang của bầu trời, của trăng saọ Bây giờ có
trân trọng và giữ gìn chiếc áo kia nữa không trong khi người
con gái tặng gã chiếc áo đã không còn nữả Nhã Tịnh nắm chặt
bản nhạc trên taỵ Nàng ngồi thấn thờ. Tang Tang với chiếc áo
mộng mơ, gã con trai đàn guitar. Đột nhiên Nhã Tịnh cũng cảm
thấy mình giống Tang Tang, cũng có một chiếc áo mộng mơ như
thế. Một chiếc áo dệt bằng tuổi xuân và tình yêu, có điều
chiếc áo của nàng chưa khoác cho ai cả. một khuôn mặt tươi trẻ
bỗng hiện lên trong tâm trí nàng. Khuôn mặt lờ mờ, có cái dáng
dấp trẻ trung và đôi mắt sáng, ồ, sao khuôn mặt ấy lại giống
khuôn mặt của Hoàn quá vậỷ
Nhã Tịnh lắc đầu xua đuổi, nàng lại bước tới bên cửa sổ, nhìn
ra ngoàị Dưới ánh trăng, cây ngô đồng đứng sừng sững. Có lẽ
Tang Tang thường ra đây ngồi đàn dưới tán câỵ Chim cũng ngừng
hót lắng nghẹ Nhã Tịnh lắc đầu xua đi bao ý nghĩ vừa chợt hiện
trong đầụ
Những ngày kế tiếp, không khí ngập đầy vui tươi và hạnh phúc.
Mọi việc đều xảy ra một cách thuận lợị Bà cụ Suốt ngày gần như
lúc nào cũng cườị Mơ? Miệng ra là nói tới Tang Tang, Tang tang
thích ăn món này, Tang tang lúc nào cũng cần hoạ Phải tắm cho
mèo của Tang Tang sạch sẽ. Nhã Tịnh dem chuyện hỏi cô Lan, thì
được cô cười nói: - Thật ra thì cái gì cũng tại bà nội thôi,
chứ Tang Tang nó đâu thích như vậỵ Nó rất tự nhiên, thích trèo
cây, ngồi cả dưới đất. Trong mắt mẹ tôi Tang Tang giống như
một con bé nhỏ xíu, dưới chục lớp chăn dày mà còn có một hạt
đậu rơi, bà cũng sợ nó ngũ không được.
Mặc kệ thế nào cũng được. Nhã Tịnh bây giờ rất thích vai trò
Tang Tang và nàng đóng rất đạt Suốt một tuần trôi qua, ngoài
những giờ phải ở cạnh bà lão, nàng còn cùng Hoàn đi dạo ở
quanh nhà. Những cảnh rừng nhỏ rất đẹp, có một cái miếu nhỏ ở
trên núi, lúc nào khói hương cũng nghi ngút. Hèn gì Nhã Tịnh
cứ nghe thấy tiếng chuông. Thỉnh thoảng Nhã Tịnh cũng liên lạc
với cha vào lúc bà cụ nghĩ trưạ Nhã Tịnh điện thoại về cho chạ
Sau chi biết tin, cha nàng cười nói:
- Cha rất kiêu hãnh về con, ráng thành công nhé! Con may mắn
đấy
May mắn? Rõ ràng ta may mắn thật. Có ba người đàn bà và hai
người đàn ông vây quanh cung phụng. Cuộc sống nhà họ Tang
sướng gấp mấy trăm lần nhà mình, không có gì trái mắt, không
có gì để giận dữ để bực mình, chỉ có điều phải sắp xếp để Ứng
phó cho một cuộc sống mớị Nhiều đêm Nhã Tịnh nằm trên giường
nhìn lên trần nhà tự nhủ:
- Tôi muốn sống mãi thế nàỵ Tôi thích mãi được như thế này!
Có một buổi chiều nọ bác sĩ Lý mang thuốc đến, bác sĩ là thầy
thuốc gia đình của nhà họ Tang. Ông như một người bạn thân
phục vụ ở đây hơn 20 năm rồị May là Nhã Tịnh đã biết ông qua
ảnh trước nên chuẩn bị sẵn. Nhã Tịnh biết đây là một thử thách
nhỏ vì hai anh em Khải và Hoàn giấu rất kỹ chuyện Tang Tang tự
tử, ngay bác sĩ Lý cũng không hay biết. Nhã Tịnh đứng giữa
phòng khách nhìn bác sĩ Lý cườị Cô Lan lên tiếng:
- Bác sĩ nhìn này, ai đâý
Bác sĩ Lý hơi khựng lại một chút, ông kéo trề cặp mắt kiếng
xuống ngắm Nhã Tịnh. Thời đại khoa học hiện đại hết ti vi đến
sách vở đủ thứ, nên con người mắt có vẻ kém hơn xưạ Bác sĩ Lý
chợt reo lên:
- Ồ, cô út, cuối cùng rồi cô cũng về đến.
Bà cụ có vẽ kiêu hãnh về cô cháu gái, bà nói:
- Bác sĩ coi Tang Tang nhà chúng tôi có gì thay đổi lắm không?
Bác sĩ Lý thật thà đáp:
- Trông cô trắng hơn, mập hơn? Rõ ràng mức dinh dưỡng ở nước
ngoài có cao hơn tạ
Nhã Tịnh bây giờ mới góp lời:
- Bác sĩ nói sai rồi, làm gì có chuyện đó. Tất cả đều tại nội
tôi, cô Lan và vú Kỹ thôi, ai cũng bắt tôi ăn thật nhiềụ Sẵn
đây bác sĩ nói cho nội tôi biết đi, có một chứng bệnh gọi là
bệnh thừa dinh dưỡng, nếu ai cũng bắt tôi ăn mãi chắc tôi phải
ngã bệnh mất.
Bác sĩ Lý cười:
- Có chứ, có chứng bệnh đó thật đấỵ
Bà cụ cắt ngang:
- Bác sĩ đừng nghe nó, bác sĩ biết không, mấy hôm nó về, ốm
tong ốm teo thôị Đám nhó chúng tôi có ai ăn được thịt bò sống,
thịt heo, cá tôm sống đâủ Đúng là ba cái dân phương Tây nó
chưa được khai hoả cứ ăn toàn là đồ sống không hà. Có một lần
Khải và Hoàn đưa tôi tới một nhà hàng Tây, trời ơi thịt bò gì
mà còn máu tươi, gớm chết được. Đi một lần sơ. Luôn, một tháng
sau tôi không dám đụng tới miếng thịt!
Bà cụ lắc đầu nói tiếp:
- Nghĩ tới chuyện con cháu nhà tôi phải ăn thịt sống 3 năm
liền ở nước ngoài mà tôi đau lòng.
Cả nhà cười ào, bác sĩ Lý và Nhã Tịnh cũng cườị Hôm ấy bác sĩ
Lý khám bệnh cho bà cụ rất kỹ. Khải và Hoàn tiễn chân ông ra
tận cửạ Bác sĩ Lý nói:
- Lạ Thật, sức khoẻ Của bà cụ hôm nay khá hẳn lên, lạ Ghê!
Hoàn cười:
- Rõ ràng trị Liệu bằng tinh thần nhiều lúc mang lại nhiều bất
ngờ kỳ diệu!
Bác sĩ Lý gật đầu thừa nhận:
- Đúng, Tang Tang là phương thuốc trị Liệu hay nhất. Cô ấy quả
Có hiếu nhưng như vậy rồi việc học hành của cô ấy làm sao đâỷ
Khải tỉnh bơ:
- Thì bỏ Đó vậy, bằng cấp và bà nội thì dĩ nhiên là nội quan
trong hơn chử. Nhưng hỏi thật bác sĩ thật nè, tình trạng sức
khoẻ Của nội tôi có khả quan hơn không?
Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Khải trả lời:
- Cậu Khải này, toàn thân của bà cụ như một chiếc máy cũ, quá
cũ. Mấy năm qua vì gắng sức quá nhiều nên nói nôm na thì các
bô. Phận đều rệu cả rồị Đối với sự Sống thì hiện tượng dối mới
hoàn toàn dĩ nhiên là không có.
Hoàn có vẻ lo lắng:
- Vậy theo bác sĩ, nội tôi còn có thể sống thêm bao lâu nữả
- Lần trước tôi nói với cậu là 3 tháng, còn bây giờ tôi có thể
Đánh giá lại là 5 tháng.
Hoàn vui hản lên:
- Vậy lần sau bác sĩ đến sẽ thấy nội tôi có thể Sống thêm đến
một năm.
Bác sĩ có vẻ xúc động:
- Tôi cũng mong như vậỵ Hãy để cho bà cụ sống trọn với niềm
vuị Hành nghề thuốc hơn 40 năm cái chân lý mà tôi rút ra được
ở đây là con người cần nhất là sống vui!
Khi bác sĩ đi rồi, Nhã Tịnh nhìn thấy lô. Rõ nét cảm ơn trên
khuôn mặt hai anh em Khải và Hoàn. nàng hiểu màn kịch của nàng
đã có kết quả. Nhìn bà cụ Nhã Tịnh xúc động muốn kêu lên:
'Nội ơi, nội sống đến một00 tuổi, nội hãy sống mãi bên con!'
Màn kịch diễn ra một cách suông sẽ tốt đẹp cho đến buổi tối
hôm ấy một chuyện bất ngờ xảy rạ Điều bất ngờ này do Nghi
Quyên mang đến. Nhã Tịnh tin là Quyên không hề có ác ý, chẳng
qua vì Quyên không hiểu mà thôị Nghi Quyên không được Khải nói
cho nghe nhiều về Tang Tang. Còn bà cụ trong những lúc buồn bã
nhớ nhung, chắc chắn đã tâm sự Với Nghi Quyên nên Quyên nghĩ
là mình hiểu nhiều về sơ? Thỉch của cô em chồng. Tối hôm ấy
khi mọi người đang ngồi quây quần giữa phòng khách tán chuyện.
Tang Tang đang kể cho cả nhà nghw chuyển săn bắt cướp ơ? Los
Angeles mà đích thân cô mục kích thì Nghi Quyên tớị Lúc gần
đây Nghi Quyên đã thay đổi cách a9n mặc, gần như nàng bắt
chướt Tang Tang, áo rộng hơn, quần Jean ABC hơi bó, có điều vì
mập mạp hơn Tang Tang nên trông nàng mặc không đẹp bằng Tang
Tang.
Nghi Quyên bước vào phòng khách cười thật tươi, trên tay nàng
xách theo chiếc hộp thật lớn, đó là một cây đàn guitar mới
toanh, Nghi Quyên cười nói với Tang Tang:
- Xem này Tang Tang, tôi mang cái gì đến cho cô đâỴ Nội và cô
Lan đều kể hết cho tô nghe rồi, cô có ngón đàn tuyệt vời lắm
phải không? Tôi cũng nghĩ chắc cây đàn của Tang Tang bỏ Quên
bên Mỹ rồị Mấy hôm nay cô lại quá bận rộn, nên tôi mua giúp
cho cô đâỵ
Nghi Quyên mơ? Hộp đàn, cẩn thận lấy cây đàn rạ Trên cây đàn
mới Nhã Tịnh còn thấy cả một tấm lắc bằng nhựa sáng khắc hai
chữ T. T., tên viết tắt của Tang Tang. Nghi Quyên đưa cao cây
đàn lên, hoàn toàn không để Ý đến bầu không khí đang lắng
xuống trong phòng. Nàng vô tư bước về phía Nhã Tịnh:
- Nào Tang Tang, cô đàn cho tôi nghe một bản đi, bản nhạc 'Chiếc
áo mộng mớ đấy, được không? Nhã Tịnh lặng người bối rối liếc
về phía hai anh em Khải, Hoàn cầu cứụ Hai anh em cũng đang tái
mặt, Nhã Tịnh thấy đau khô? Quá, tại sao họ không cho Nghi
Quyên biết câu chuyện về Chiếc áo mộng mớ Phải biết tiêu lệu
mọi tình huống chứ, bây giờ chuyện xảy ra thế này rồi phải làm
sao đâỷ Nhã Tịnh thấy giận quá, giận run, giận đến mức không
biết phải làm gì. Nàng quay lại nhìn bà cụ, cụ đang trừng
trừng nhìn cây đàn guitar. Nhã Tịnh không biết bà cụ nghĩ gì.
Nhã Tịnh bối rối quay sang cô Lan nhưng không còn kịp nữa,
Nghi Quyên đã đứng trước mặt Nhã Tịnh với cây đàn:
- Tang Tang hãy cầm đi coi lại coi âm thanh có lạc không?
Không biết họ chỉnh tốt chưa đấỵ
Có tiếng hét của Khải, giọng chàng giận dữ:
- Nghi Quyên, đem cái đồ quỷ Đó đi đi!
Tiếng hét của Khải đã đánh thức Nhã Tịnh, phải có một hành
động quyết định không thể Cù cưa như vầy mãị Khải đã cứu nguy
kịp thời, Nhã Tịnh làm bô. Lảo đảo lùi dần về phía cầu thang.
Nhã Tịnh tin là không cần phải làm gì khác hơn nữa vì mặt nàng
đã tái mét, tim như càng đập nhanh hơn. Nhã Tịnh lắp bắp:
- Không, không. Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây
đàn này nữạ
- Không, không. Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây
đàn này nữạ
Nhã Tịnh liếc nhanh về phía bà cụ rồi lắc đầu mạnh hơn cho
những cọng tóc lòa xòa trước trán. Nàng cắn mạnh lên môi, đau
quá, đau đến ứa nước mắt, hai tay vịn lên tay nắm cầu thang,
Nhã Tịnh bắt đầu rên rĩ:
- Không. đừng nội ơị Con không muốn đàn, không muốn hát. Nội
hãy bảo họ đem đi đi, đi đi nội!
Người đầu tiện chạy vội về phía Nhã Tịnh là cô Lan, cô ôm lấy
Nhã Tịnh nói lớn:
- Tang Tang, Tang Tang, không ai bắt con đàn, bắt con hát đâủ
Con nhìn xem đâu có cây đàn guitar nào ở đây đâụ Đừng khóc nữa
con!
Và cô cúi xuống kề sát tai Nhã Tịnh nói:
- Diễn khá lắm, tiếp tục, tiếp tục nữa đị
Được sự Động viên các thành viên đóng kịch, bản tính diễn xuất
của Nhã Tịnh như thức dậy, Nhã Tịnh gục đầu xuống tóc xõa ra
trước, khóc chẳng muốn ra hơị
- Nội ơi, nội nói với mọi người con không muốn đàn, muốn hát
gì nữa cả mà. Nói đi nội, nói đi!
Bà cụ luýnh quýnh bước tới, bàn tay nhăn nheo của bà vuốt lên
mái tóc Nhã Tịnh, ôm lấy đầu Nhã Tịnh. Giọng bà run run đầy vẽ
lo âu chăm sóc:
- Được rồi, để nội nói với chúng nó, cháu cưng của nội đừng
khóc nữa, đừng khóc nữa!
Bà cụ đôi mắt đầy lê. Quay lại giận dữ:
- Đứa nào muốn Tang Tang đàn vậỷ Tao cấm không cho ai đem đàn
vào nhà này nữạ Vú Kỹ đâu rồi, vú đem cây đàn chết tiệt kia
đốt ngay cho tôi, mau lên!
Vú Kỹ dạ một tiếng rồi chụp lấy cây đàn trên tay Nghi Quyên
vội vã đem vào bếp. Nghi Quyên thì ngơ ngác không hiểu chuyện
gì xảy rạ Mặt nàng tái ngắt lo âu, có lẽ có một sự Lầm lẫn nào
đó chăng?
Màn kịch nên chấm dứt nhưng dứt bằng cách nào, Nhã Tịnh cũng
không biết. Nàng thả Người nằm phục lên cầu thang tiếp tục
khóc, tiếp tục lải nhải bài học đã thuộc:
- Tôi thù anh cả, tôi hận anh cả. Không có áo, không có mộng
mơ gì cả. Tôi thù hết mọi người!
Nàng tiếp tục thút thít:
- Đừng nhắc chuyện cũ nữa nghe nội, con không còn yêu đàn yêu
hát gì cả. Từ lúc qua Mỹ tới giờ, nội ơi, đời con không còn
tiếng nhạc, chỉ Còn có nội, không còn mộng cũng không còn thơ!
Không còn mộng cũng không còn thơ! Câu này hình như Nhã Tịnh
đã đọc trong một quyển tiểu thuyết nào đó. Nhã Tịnh chợt thấy
xấu hổ quá trong khi bà cụ thì xúc động đến đô. Nước mắt ràn
rụạ Bà ngồi xuống cạnh Nhã Tịnh, bàn tay già nua không ngừng
vuốt lên tóc, lên mắt, lên má nàng.
- Được rồi, được rồi, nội đã hiểu rồị Con ngoan, cháu ngoan
của nộị Nội biết hết, nội đã biết tất cả.
Nhã Tịnh vẫn ngồi đấy thút thít khóc, Hoàn bước tới, cúi xuống
đất cất giọng nhẹ nhàng:
- Nội ạ, tại Tang Tang xúc động quá, thôi để con đưa em về
phòng nghĩ ngơị Nội giao Tang Tang cho con, con sẽ giải thích
cho em biết. Nội yên tâm đi, con sẽ làm cho em bình tĩnh lạị
Nhã Tịnh chưa kịp nghĩ là Hoàn sẽ làm gì thì chàng đã cúi
xuống bế bỗng nàng lên. Nhã Tịnh giật mình, lần đầu tiên nằm
trong tay một người đàn ông, Nhã Tịnh nghe cơ thể Mình nóng
ran. Chưa biết làm sao thì Hoàn đã bước lên cầu thang, Nhã
Tịnh ngước lên nhìn Hoàn bắt gặp ánh mắt trìu mến của chàng
đang đắm đuối nhìn mình. Nhã Tịnh nghĩ thầm hay là anh chàng
lợi dụng cơ hội này để tán tỉnh nàng? Tuy cảm thấy xao xuyến
nhưng Nhã Tịnh cũng muốn vùng ra khỏi tay chàng tuột xuống
đất. Nhưng vòng tay Hoàn càng siết mạnh hơn, chàng còn lên
tiếng dọa:
- Đừng đọng đậy, nội đang nhìn kìạ
Nhã Tịnh nằm im không dám vùng vẫy nữa để mặc cho Hoàn bế xốc
lên lầụ Nằm trong lòng chàng, mùi da thịt đàn ông khiến Nhã
Tịnh có cảm giác kỳ lạ Như để trêu người, Hoàn càng siết chặc
vòng tay ôm ghì nàng vào lòng. Nhã Tịnh thấy mặt mũi nóng ran,
nhưng cũng may đã đến cửa phòng nàng. Hoàn bồng Nhã Tịnh đi
một mạch đến giường, nhẹ Nhàng đặt nàng xuống. Nhã Tịnh vừa
định nhỏm dậy thì Hoàn đã dùng tay đẩy nàng nằm xuống. Hoàn
quay ra cửa cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi khép cửa lại, bước
trở về giường. Nhã Tịnh vẫn còn nằm đấy, lặng yên đưa mắt nhìn
Hoàn. Chàng cười dễ thương:
- Hay lắm, em đóng kịch rất đạt.
- Vâng, nhưng cũng hết hồn.
Hoàn ngồi xuống giường, chàng âu yếm cúi xuống đặt lên môi
nàng nụ Hôn thứ haị Tim Nhã Tịnh đập loạn xạ, các dòng máu
trong người nàng như ngưng đọng lại, Nhã Tịnh cảm thấy chơi
vơi bay bỗng. Nàng nhướng người lên tư. Đông vòng tay qua ôm
lấy cô? Hoàn. Cả hai chìm ngập trong niềm hạnh phúc vô biên.
Khi Hoàn ngẩng lên, Nhã Tịnh thấy đôi mắt chàng long lanh,
gương mặt sáng ngời niềm tin yêụ Nhã Tịnh nhắm mắt nằm yên
nghe hương vị ngọt ngào lan dần trong cơ thể. Và trong giây
phút này Nhã Tịnh như hiểu ra một điều: tại sao nàng đến quán
Cây Hoa, tại sao ngày hôm sau nàng lại đến điểm hẹn với chàng
và tại sao nàng đến biệt thư. Vườn Dâu, mạo danh Tang Tang?
tất cả chẵng qua vì chàng trai này! Có lẽ đấy là định mệnh,
định mệnh khéo sắp đặt cho nàng phải gặp Hoàn.
Hoàn âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Nhã Tịnh, gương mặt mà chàng
cảm thấy yêu quá đổi! Hoàn cất giọng êm như ru:
- Chỉ có trời mới biết anh đã ức chế mình như thế nàọ Anh đã
cố tránh xa em nhưng con người em quá lôi cuốn, em làm cho anh
như ngây như dạị Em thông minh, bén nhạy, dễ thương. Nhã Tịnh
ơi, em làm anh chết mất!
Hoàn lại nhào tới ôm lấy Nhã Tịnh say sưa khép kín môi nàng
bằng những cái hôn cháy bổng. Chàng vừa hôn vừa xúc động nói:
- Nhã Tịnh, em phải gắng xa anh một chút, bằng không mọi thứ
sẽ hỏng hết. Anh có thể Phá hỏng mọi sắp đặt của chúng tạ
Nhã Tịnh nghe câu nói của Hoàn dễ thương vô cùng. Nàng cảm
thấy tim mình đập mạnh, hai má nóng bừng. Nhã Tịnh không hiểu
nàng đã yêu Hoàn chưa, nhưng được chàng ôm hôn, nàng cảm thấy
xao xuyến bồi hồi và thật sự Yên tâm trong vòng tay chàng. Ồ
nhưng trong hợp đồng đâu có mấy chuyện này đâủ Vậy mà sao mình
cử để cho nó xảy rả Nhã Tịnh mĩm cười, nàng cười một cách e
thẹn, có lẽ nào tình yêu là như thế đó? Cũng vì tình yêu mà
Tang Tang có thể bỏ hết mọi thứ để chỉ đạt được mục đích cuối
cùng, Tang Tang! Nghĩ đến Tang Tang, Nhã Tịnh như bừng tỉnh,
nàng vội xô nhẹ Hoàn ra nói nhanh:
- Anh xuống lầu ngay đi, người ta nghi ngờ bây giờ.
- Anh biết.
Hoàn nói nhưng vẫn đứng yên.
- Mấy người suýt chút nữa làm em bị Bại lô. Chận tướng, anh
phải cho em biết rõ hơn về Vạn Hạo Nhiên và bài hát có tên là
Chiếc áo mộng mơ đị
- Anh biết.
- Hoàn trả Lời nhưng vẫn đứng yên.
- Bao giờ anh mới nóỉ
- Để hôm khác.
Hoàn đưa tay vuốt những cọng tóc lòa xòa trước trán Nhã Tịnh,
mắt vẫn nhìn đắm đuối không rời nàng:
- Hãy nghe anh nói điều nàỵ
- Chuyện gì?
-Một ngày nào đó không cần phải đóng vai Tang Tang nữa thì anh
muốn em vẫn mang họ Tang.
Nhã Tịnh quay mặt đi với nụ cười:
-Tới lúc đó sẽ tính.
Hoàn lắc đầu:
-Anh muốn từ bây giờ.
-Không, không được, em không biết.
Hoàn ôm vai Nhã Tịnh nhìn vào mắt nàng:
-Em không biết thật không?
-Ứ ừ em không biết gì hết!
Nhã Tịnh đáp với một chút nũng nịụ Vòng tay Hoàn siết mạnh
hơn.
-Nếu em noí không biết thì anh sẽ hôn em nữạ
-Ý đừng, không được đâu anh.
Nhưng Hoàn đã hôn lên môi nàng một caí thật nhanh. Bên ngoài
có tiếng chân bước lên cầu thang, họ vội vã buông nhau rạ Hoàn
đứng dậy đi ra cửa còn Nhã Tịnh vẫn nằm yên trên giường. Bên
ngoài cô Lan dìu bà cụ đứng nhìn vào, bà cụ có vẻ quan tâm lo
lắng:
-Cháu cưng của nội làm sao rồỉ
-Con khuyên thật lâu em mới chịu nằm yên.
Hoàn trả lời trong khi Nhã Tịnh nằm trên giường muốn bật cười,
nàng vội úp mặt vô gốị Bà cụ thở dài:
-Thật nội không ngờ đã hơn 3 năm rồi mà con nhỏ vẫn chưa quên
caí thằng Vạn Hạo Nhiên.
Hoàn trừng mắt với bà:
-Nội, con van nội, nội làm ơn đừng nhắc đến caí tên đó trước
mặt em con.
Ờ ờ ờ, tao đúng là một bà già lẩm cẩm, tao biết rồi, biết rồi,
từ đây về sau tao chẳng bao giờ nhắc tới caí tên đó nữạ
Bà nhìn về phía giường, ở đó Nhã Tịnh đang nằm lăn qua lăn lạị
Thật khó nằm yên quá, mà làm sao nằm yên được khi môi vừa đón
nhận những chiếc hôn yêu đương nồng cháy và những lời tỏ tình
âu yếm. Bà cụ lên tiếng hỏi:
-Con chưa ngủ saỏ
Nhã Tịnh quay qua rồi ngồi dậy làm nũng:
-Nội ơỉ!
Bà cụ vội vã bước tới ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cô gaí:
-Ờ Tang Tang con không ngủ được à?
Nhã Tịnh lắc đầu, mặt nàng hồng lên. Dư âm những nụ hôn đầu
đời còn vương lại trên mắt, trên môi khiến nàng thẹn thùng. Bà
lão đặt tay lên trán Nhã Tịnh:
-Sao vậy con, hình như con bị sốt rồị Hoàn này, nội thấy lo
quá, con điện thoại ngay cho bác sĩ Lý đi, bảo ông ấy đến ngay
khám cho Tang Tang.
Nhã Tịnh vội bước xuống giường:
-Nội ơi, đâu có gì đâu mà nội làm to chuyện. Con không làm sao
cả, con chỉ? con chỉ?
Nhã Tịnh ấp úng nhìn xuống rồi noí tiếp:
-Ban nãy con thật vụng về, con xấu hổ quá nội ơi, có lẽ con đã
làm cho cả nhà hết hồn hết víạ À mà chị Nghi Quyên đâu rồỉ
Cô Lan noí:
đdang khóc bù lu bù loa dưới nhà.
Nhã Tịnh chớp chớp mắt nhìn bà cụ phân bua:
-Thật tình con không muốn làm cho chị ấy buồn đâu nội ơi, con
bậy quá phải không nộỉ
Bà cụ vỗ vỗ lên tay Nhã Tịnh:
-Không không sao cả, không thể trách con được, ai bảo nó mang
caí vật gớm ghiếc đó vào làm gì?
Nhã Tịnh cảm thấy không yên tâm:
-Nội à đâu phải là người ta ác ý đâu, tại con, con không đàn
không hát nữạ
Bà cụ vội tiếp lời:
-Nội biết rồi, biết rồị Hãy quên chuyện đó đi, cháu cưng. Sẽ
không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữạ
Nhã Tịnh đi về phía Hoàn và cô Lan. Họ đang nhìn nàng, nhất là
cô Lan. Cô đang nhìn Nhã Tịnh với ánh mắt bái phục. Còn Hoàn,
đôi mắt chàng lúc nào cũng như say đắm. Nhã Tịnh vội quay mặt
đi nơi khác. Ở dưới cầu thang có tiếng khóc của Nghi Quyên và
giọng noí to của Khải, Khải đang giận dữ. Nhã Tịnh nghe tiếng
Quyên vừa khóc vừa noí:
-Anh mắng em là ngủ Anh hung dữ như quỷ, ai có ngờ đâu em gaí
anh lại mát dây như vậỷ
Tiếng của Khải hét:
-Em còn la, còn lớn tiếng nữa ư? Noí to nội nghe rồi nội buồn
làm saỏ
Nghi Quyên noí:
-Nhà anh sao nhiều nội quá. Nội lớn rồi nội nhỏ? làm sao tôi
hầu nổỉ Vậy thôi, chúng ta chia tay nhau vậy
-Muốn chia tay thì chia tay
Khải không vừa, hét.
Chuyện nổ lớn rồi, không được! Nhã Tịnh nhìn Hoàn và cô Lan
cầu cứu rồi buông tay bà cụ Nàng phóng nhanh ra cửa, chạy vội
xuống lầụ Vừa kịp lúc thấy Nghi Quyên xông ra cửa lớn, Nhã
Tịnh vừa chạy theo vừa hét:
-Chị Nghi Quyên! Nghi Quyên! Chị đừng nên giận, chị Quyên!
Khải giận dữ không kém:
-Hãy để cô ấy đi đi! Mặc cô ta, bộ tưởng muốn làm gì thì làm
à?
Nhã Tịnh quay lại, trừng mắt nhìn Khải:
-Anh có điên không anh Khảỉ Anh còn chần chừ gì mà không đuổi
theo chị ấy chứ?
Khải ngồi xuống ghế ôm đầu:
-Tôi bảo mặc cô ta! Đây là một sự báo ứng. Trước kia tôi đã
bức Tang Tang phải bỏ đi, bây giờ Tang Tang lại bức Nghi
Quyên. Đó là một sự báo ứng.
Nhã Tịnh ngạc nhiên, đây là một vở kịch cơ mà? Không lẽ anh
lại nhập vai đến thế ư? Nhã Tịnh ngơ ngác, không biết phải noí
gì nữa.(Hết Chương 3 ... Xin
xem tiếp
Chương 4) |