COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
DƯƠNG LIỄU THANH
THANH |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3] |
Chương
1 |
 |
Mùa Xuân. Cảnh Tây Hồ đẹp như một bức tranh.
Nắng cuối cùng lặng lẽ chiếu trên mặt hồ, phản chiếu lấp lánh.
Gió thổi nhẹ, lùa qua mặt nước, rung rinh linh động như tranh
vẽ, làm lòng người ngơ ngẩn.
Du thuyền tấp nập trên mặt hồ, những chiếc thuyền con, buồm
chèo thả trôi các vương tôn công tử, các cô trâm anh khuê các
tựa nơi mạn thuyền, hoặc núp trong khung cửa uống rượu, ca hát.
Tự cổ chí kim, Tây Hồ là nơi vui chơi lịch lãm. Nơi đây cảnh
quá đẹp, hữu tình, nên giới hội họa, du khách ghé qua tấp nập.
Có một chiếc thuyền, đang rẽ đám lá sen nằm giữa hồ.
Uyển Thanh ngồi ở đầu thuyền, đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh
chung quanh. A đầu của nàng là Bội Nhi, ngồi bên cạnh. Bên
trong thuyền đầy tiếng nói cười của ba công tử nhà họ Vạn với
bạn bè và các cô gáị
Uyển Thanh không thích những tiếng nói cười đó vì nó phá tan
đi cái không khí nên thơ. Trong lúc này Uyển Thanh thấy lạc
lõng bơ vơ, cô độc.
Bên bờ hồ, những cây liễu rũ bờ. Những đám hoa đủ màu đua sắc.
Nhưng cảnh đẹp nầy là để dành cho aỉ Uyển Thanh lắc đầu, nhìn
xuống dòng nước trong xanh tư lự!
Đột nhiên, phía trước có chiếc thuyền con đi tới, chiếc thuyền
không muị Trên thuyền có dáng một người nằm, bên cạnh là một
bầu rượu, một ống tiêu, và một quyển thơ. Nắng vàng lan tỏạ
Anh chàng nầy hình như chưa uống rượu, không thổi sáo mà đang
ngâm thơ, ngâm thơ một cách đầy cao hứng quên cả cảnh giới
chung quanh. Uyển Thanh hiếu kỳ lắng tai nghẹ
Xuân đến mất tiền mua hoa
Ngày ngày say bên cạnh hồ
Ngựa quý trên đường hồ Tây
Hí kiệu ngang qua tửu lầu
Thấy người kiêu sa múa hát
Liễu xanh in bóng mùa thu
Gió mát cạnh bên người đẹp
Hoa nở đầy rèm xuân
Họa thuyền! ví chở được xuân
Tình ta gởi khói mây hồ ...
Anh chàng nầy hay thật "Họa thuyền ví chở được xuân-Tình ta
gởi khói mây hồ". Uyển Thanh gật gù khen, thì chiếc thuyền nhỏ
kia cũng vừa trờ tớị Uyển Thanh tò mò nhìn sang. Người nằm
trong thuyền kia, mặc áo xanh, đội nón xanh mà thắt lưng cũng
màu xanh. Tướng tá thanh nhã, đẹp traị Vậy chắc là một thư
sinh con nhà khá giả đâỵ
Gã thư sinh hình như phát hiện chuyện mình bị nhìn trộm. Ngồi
thẳng người dậy, đưa mắt nhìn chung quanh. Cuối cùng rồi cũng
chạm cái ánh mắt của Uyển Thanh. Cái nhìn soi bói của chàng
làm Uyển Thanh đỏ mặt nhìn xuống ...
Ngay lúc đó trong thuyền có tiếng của anh chàng tên Hầu Lương
từ trong thuyền vọng ra:
- Dương cô nương đâủ phải vào đây cạn ly nầy và tiếp tục đàn
hát làm thơ hay cho chúng tôi nghe chứ?
Uyển Thanh giật mình, miễn cưỡng ứng một tiếng rồí đứng dậy,
chưa kịp bước đi vào trong thì Hầu Lương đã cầm ly rượu,
chuệch choạng bước ra đầu thuyền.
Đưa ly rượu đến trước mặt Uyển Thanh, gã nói to:
- Nhanh lên, hãy cạn với tôi ly rượu nầy đi Dương cô nương!
Uyển Thanh né qua một bên, ngay lúc đó thuyền lớn và thuyền
nhỏ đụng vào nhau làm Hầu Lương không vững, ly rượu trên tay
cũng bị đổ vơi một nửạ Hầu Lương giận dữ quay lại mắng:
- Cái tên này, nhà ngươi là ai vậỷ Cả một con thuyền to thế
này mà ngươi cũng không nhìn thấỷ Mắt ngươi để đâủ
Vừa nói đến đó gã chợt ngưng lại nhìn rõ người thư sinh bên
thuyền nhỏ, mặt giận dữ bỗng nhiên vui lại, hắn nói to:
- ồ.. ồ ... Ta tưởng ai, chẳng ngờ là anh Thế Khiêm. Anh rõ là
biết cách hưởng thụ! Một mình thả thuyền trên hồ, còn có rượu
và mang cả sáo nữa ư?
Chàng thư sinh kia cũng cười, liếc mắt qua Uyển Thanh rồi nói:
- Anh biết hưởng thụ hơn tôi chứ? Nào, các bạn đang có tiệc à?
- À! đám anh em nhà họ Vạn đấy mà. Toàn là những người quen
trong trường cả. Sao anh chẳng sang tham gia với bạn nàỷ Được
rồi, được rồi, để bảo phu thuyền cột thuyền anh vào thuyền
này, có anh là bảo đảm tiệc sẽ vui hơn, lên nhé?
Thế Khiêm cười:
- Thế ai là khổ chủ vậỷ
- Tôi chứ còn aỉ Bộ anh sợ bọn này bắt anh trút sạch hầu bao
à? thôi đừng chần chừ nữa, lên đây maụ Lên đi, tôi sẽ giới
thiệu với anh một ngườị
Hầu Lương vừa nói vừa liếc sang Uyển Thanh. Thế Khiêm cũng
nhìn về phía nàng, do dự một chút rồi gật đầu cười:
- Được rồi, rượu trong bình đã cạn, thế trên thuyền mi còn
rượu không?
- Bảo đảm đủ cho anh uống mà.
Thế là Thế Khiêm sửa soạn lại áo mũ, cặp nách ống tiêu, mang
cả bầu rượu và quyển sách, với sự giúp đỡ của phu thuyền nhảy
lên.
Thuyền con được buộc chặt vào đuôi thuyền lớn. Lên thuyền rồi,
Hầu Lương và Thế Khiêm kia lại vòng tay chào nhaụ Sau đó,
không biết vô tình hay hữu ý. Thế Khiêm quay lại nhìn Uyển
Thanh cườị Cái nhìn cột nhã kia làm Uyển Thanh nhột nhạt. Cái
nhìn đó như muốn nói với Thanh:
- À, ta biết nàng là ai rồị Bởi vì nơi nào có ba anh em nhà họ
Vạn và Hầu Lương là có các nàng thôị
Chẳng có ai nhìn ra những suy nghĩ trong đầu nàng. Cái cảm
giác tự ti lẫn lộn với cảm giác tự ái bị tổn thương. Lúc đó
Hầu Lương đã lên tiếng giới thiệu:
- Thế Khiêm huynh, dù anh có là một con mọt sách điển hình đi
nữa thì cũng cần biết đến chuyện ở thành Hàn Châu nầy có một
Điệp Mộng Lâu, cô nương nầy đây là một tài nữ nổi tiếng ở đây
tên là Dương Uyển Thanh, tiếng đàn hát của cô ta phải nói là
có một không hai tại thành nàỵ Còn Uyển Thanh cô nương hẳn cô
đã nghe tên Dịch thiếu gia đây rồị Đây là Dịch Thế Khiêm. Xứ
Hàng Châu nầy có tài nữ Dương Uyển Thanh thì cũng có tài tử
Dịch Thế Khiêm! chỉ có điều là hai người nổi tiếng lại chưa
biết nhau, đó mới là chuyện kỳ lạ!
Uyển Thanh ngỡ ngàng nhìn sang Thế Khiêm, nàng cũng bắt gặp
ánh mắt tương tự! Uyển Thanh không tự chủ được, cúi đầu lúng
túng:
- Dạ xin chào Dịch thiếu giạ
Thế Khiêm vội đỡ lời:
- Không dám, không dám. Dương cô nương tôi cũng nghe tiếng từ
lâu, bây giờ mới gặp mặt, thật là bất ngờ.
Uyển Thanh bất chợt muốn hỏi chàng thật nhiều câu hỏi, nghe
tiếng đã lâủ tiếng gì? đẹp? giỏi làm thơ? Tài đàn? ca hát?
Uyển Thanh chợt đỏ mặt. Lòng lại tràn ngập những suy nghĩ khó
tả. Dịch Thế Khiêm này, ở Hàng Châu ai mà chẳng nghe tiếng anh
tạ Tài tử, con nhà gia thế, giỏi thơ cạ Nghe nói lại có bản
tính phóng khoáng hào hoạ Gia đình chàng rất nghiêm khắc nên
dù có phóng túng đến đâu chàng cũng không bao giờ sống sa đọa!
Uyển Thanh nhìn lại phận mình, tài của nàng dù giỏi biết bao
thì nàng vẫn chỉ được giao du với cỡ người như các cậu nhà họ
Vạn và Hầu Lương! rất nhiều người có tài học cao thì xem chỗ
nàng nương tựa là chỗ ăn chơi sa đọa, phải tránh xa nàng. Có
ai cần tìm hiểu nơi ấy nàng chỉ cho tiếng đàn lời ca mà thôị
Dịch Thế Khiêm đương nhiên cũng ở trong số người đó. Uyển
Thanh cúi xuống tự tị
Ngay lúc đó có tiếng Hầu Lương nói:
- Nào lại nào, anh Thế Khiêm, hãy vào đây mà ngồị Bên trong
còn có mấy cô nữa, anh phải làm quen chớ?
Thế Khiêm cười, vừa đi theo Hầu Lương vừa nói:
- Thế này thì ngươi đã mời hết những người đẹp của Hàng Châu
tới đây rồỉ
- Ha!ha!ha! Hầu Lương nghe nói khoái chí nên càng phô trương-
Danh sĩ với mỹ nhân thì phải gắn liền với nhau chứ! chỉ có nhà
ngươi, con mọt sách không hề biết sống là gì! Nào để ta dạy
ngươị Con người ở đời ngoài quyển sách ra còn cần những cái gì
nữa nào ...
Bọn họ đi vào thuyền, Uyển Thanh và Bội Nhi đi theo saụ Ba vị
công tử họ Vạn cũng quen biết với Thế Khiêm nên chào hỏi rồi
mới vào bàn. Bàn tiệc ồn ào hơn. Uyển Thanh ngồi đấy lặng lẽ
như chẳng tham giạ Và lúc mọi người cười nói thì nàng lại lại
đến bên mạn thuyền, vén rèm nhìn cảnh Tây Hồ.
Có tiếng của một cô nương nói:
- Dịch thiếu gia, ai cũng biết là thiếu gia thổi sáo hay lắm,
vậy thiếu gia hãy vì bọn em thổi một bài đi nàỏ
Những người khác đều nói:
- Đúng đó, đúng đó!
Hầu Lương tiếp lời:
- Vậy thì huynh nể tình tôi hãy thổi một bản cho họ nghe đị
Mọi người đều nói:
- Không nên khước từ lời yêu cầu!
Thế là Thế Khiêm bắt đầu thổi bản "Xuân Hồ Tây" với âm điệu
véo von. Bản nhạc vừa dứt mọi người vỗ tay tán thưởng. Họ muốn
nghe thêm, thế là buộc Thế Khiêm phải thổi thêm bản nhạc nữa,
lần này là khúc "Động Tiên Ca" với âm điệu cao thấp khác biệt
nghe rất lạ taị
Hầu Lương liền nói:
- Có rượu, có sáo, đâu thể thiếu tiếng hát được!
Mọi người đề nghị cô nương Thúy Nga ca một bản.
Thúy Nga đứng dậy hát bản "Trường Tương Tư”. Anh em nhà họ Vạn
kéo nhau đến hỏi Thúy Nga sao có họ rồi mà còn dám tương tư aỉ
làm cho cả đám người cười ồ lên. Chỉ có Uyển Thanh ngồi lặng
lẽ, vẫn còn mơ hồ đến âm điệu của tiếng sáo ban nãy ... nàng
ngồi im lặng nhìn ra ngoài ... Và bỗng nhiên Hầu Lương như
phát hiện ra sự vắng mặt của Uyển Thanh nên bước tới gọi:
- Sao vậy Dương cô nương? tại sao không tham dự? sao cô lại
muốn để bọn này bị mất mặt!
Uyển Thanh vội vã nói:
- Đâu có Hầu thiếu gia, tại tôi không uống được rượu!
Hầu Lương vẫn không buông tha, dẫn Uyển Thanh đến bàn rót đầy
ly rượu nói:
- Vậy thì hôm nay cô nhất định phải tập uống, cô đã ngồi yên
một chỗ không xem chúng tôi ra gì cả nên phải phạt cô ba ly
rượụ
- Tôi không biết uống rượu thật mà Hầu thiếu giạ
- Không được, không được khước từ!
A đầu Bội Nhi vội vã bước tới giúp chủ.
- Tiểu thơ tôi không uống được rượu và hôm nay cô ấy không
được khỏe nữa ... mong Hầu thiếu gia tha chọ
Hầu Lương giận lên hét to:
- Cái con a đầu này ít bẻm mép một chút có được không?
Thế Khiêm thấy vậy đứng lên nói to:
- Thôi thì thế này, tôi xin uống thế cho cô nương họ Dương này
ba ly rượu, được không?
Nói xong chàng cầm ly rượu trước mặt Uyển Thanh uống cạn, rồi
rót thêm hai ly nữa đưa cho Hầu Lương thấy rồi chàng nốc cạn.
Hầu Lương nhún vai nói:
- Đã có Dịch huynh giúp thì thôi tha cho cô, nhưng mà Uyển
Thanh cô nương, cô phải biết đáp lễ lại người ta chứ?
Uyển Thanh nhìn Thế Khiêm với đôi mắt biết ơn, cùng lúc Thế
Khiêm cũng đang quay sang nhìn Uyển Thanh. Lần nầy ánh mắt của
chàng chan đầy tình cảm lo lắng cảm thông cho nàng nhưng cũng
đầy vẻ buồn phiền, ý như muốn bảo: "Tại sao cô lại ở đâỷ tại
sao cô lại chấp nhận buổi tiệc với mấy người nàỷ tại sao cô
lại chọn cái cuộc sống nơi Hàng Châu kia chứ?".
Ánh mắt của chàng làm Uyển Thanh bối rối, xúc động vô cùng,
Uyển Thanh phải nhìn xuống lẩn tránh. Bấy giờ bên ngoài khung
cửa sổ, mặt trời đã xuống núi, bóng tà dương chiếu rọi bóng
núi bóng cây lên mặt hồ rực rỡ. Chim đã bắt đầu về núị Gió
thổi nhẹ trên cành liễu rũ. Cảnh đẹp như tranh, nhìn liễu Uyển
Thanh lại nghĩ đến đời mình sao lại trớ trêu, ta sao lại có
bản chất yếu đuối như liễu, nên phải cảnh "cành đón chim nam
bắc, lá đưa gió muôn phương" mà tủi lòng.
Nàng nhìn lên và tay lấy cây đàn tì bà, bất giác nói:
- Dịch thiếu gia, thiếp xin đàn hát tặng thiếu gia một khúc
nhạc gọi là trả lễ.
Nói xong ngàng đưa mắt nhìn ngoài trời, tay buông đàn và cất
giọng hát:
Cận Thanh Minh, chim líu lo trên cành
Tiếc là lời ca đơn điệu như ánh hoàng hôn
Muốn cùng hoa liễu tâm sự
Nhưng hoa liễu quá mong manh
Sợ làm đau lòng xuân đến
Nhớ quê nhà ngàn dặm
Bình cạn, đêm buồn nằm khóc
Trăng tàn theo ở song cao
Núi xanh âm thầm tỏa sáng
Túy ngọc lầu đêm nay say
Chỉ có bóng hồ, bóng núi
Đời dài nhưng mộng ngắn thay
Hỏi ai kia, có còn gặp
Lần sau hẳng rất xa vời
Cắt đứt tình ai đành nỡ
Tim hằng nỗi nhớ đau thương ...
Hát xong, Uyển Thanh nhìn Thế Khiêm ánh mắt long lanh vì có
những giọt lệ chứa chan tình cảm đau thương làm Thế Khiêm bồi
hồi xúc động đến độ muốn làm tràn ly rượu trên taỵ Chàng bối
rối không biết là sao hơn là nâng ly nốc cạn.
Các người khác đều vỗ tay khen thưởng, có một gã nói:
- Hay tuyệt, hay tuyệt! trách chi Âu Dương Phi ngày xưa có nói
"Kỳ nữ đẹp, ca hay, uống rượu quên thôị Khuyên chàng cứ mãi
đầy bình rượu trước hoa mà say thì cũng đúng hạng phong lưụ
Phải không các bạn?
Tất cả đều cười nói say sưa vui vẻ.
Dịch Thế Khiêm ngồi nhìn không tham gia, chàng mãi miết ngắm
Uyển Thanh. Thanh quay lại bắt gặp, cười thật tươi và nhỏ nhẹ
nói:
- Dịch thiếu gia, người đã đến đây ngắm cảnh Tây Hồ, thì cũng
nên về với lòng thư thả, vậy để tôi rót mời thiếu gia ly rượụ
Nói xong Uyển Thanh rót đầy ly rượu cho Thế Khiêm và bỗng đọc
nho nhỏ câu thơ
"phù sinh trường hận hoan lạc thiểu,
chỉ muốn ai kia nở nụ cười,
vì chàng tiếp rượu tà dương đỏ,
nhớ mãi đêm nay đẹp lạ thường. "
Thế Khiêm nâng ly rượu, ngắm kỹ cô gái trước mặt! thảo nào
người ta cứ mãi ngợi khen tài sắc của Uyển Thanh. Nhưng ...
người tài sắc vẹn toàn thế nào sao lại rơi vào chốn nàỷ Thật
bất công vô cùng.
Thế Khiêm cứ mãi nghĩ ngợi, uống cạn ly, và Uyển Thanh lại rót
cho chàng thêm ly nữạ Cứ thế không mấy chốc Thế Khiêm như đã
ngà ngà saỵ Không biết vì rượu hay vì sóng mắt trong sáng của
Uyển Thanh. Chàng ngân nga ngâm thành thơ:
Mẫu Đơn rộ báo xuân tàn
Hương còn thoảng khắp ngượng ngùng say
Bao giờ rơi xuống nhân gian cõi
Hé nụ mời người ngơ ngẩn ai
Xuân đến rồi đi không trở lại
Để hoa trước gió, hoa buồn ai ...
o0o
Tuy đã cuối mùa xuân, trời vẫn se se lạnh. Uyển Thanh ngồi bên
song cửa, ôm đàn tì bà, lơ đễnh khảy những khúc nhạc thê
lương, mắt nàng đầy vẻ âu sầu trông ra ngoài như đợi chờ ...
Bội Nhi đã ba lần vào phòng, đốt nến thay đèn, rót nước mà
thấy Uyển Thanh mãi thả hồn đâu đâụ Nhi không đàn được, nói:
- Tiểu thơ, nếu chẳng việc gì, xin hãy đi nghỉ sớm.
- Còn sớm mà phải không?
Uyển Thanh nói, thấp thỏm nhìn về phía ánh bạch lạp.
- Cũng chẳng còn sớm gì đâụ Từ chiều đến giờ mưa cứ rơi không
ngơi, mà mưa lại càng lúc càng lớn. Thời tiết thế này, chắc
chắn Dịch công tử sẽ không đến đâu tiểu thơ ạ!
Uyển Thanh liếc nhanh về phía Bội Nhi:
- Ai nói với em là ta đang chờ Dịch công tử?
Bội Nhi cười, rồi đi đến giường sắp xếp chăn nệm, Nhi đốt thêm
nến:
- Dạ tiểu thư. Em theo hầu tiểu thư bao lâu nay, chẳng lẽ nào
không biết tiểu thư đang nghĩ gì?
- Thôi được rồi, cái con nhỏ này! Uyển Thanh cười nói, rồi lại
thở ra-Mà thôi, Bội Nhi em hãy mang chiếc đàn này cất đi,
chẳng hiểu sao hôm nay chị chẳng đàn được gì cả.
Bội Nhi mang đàn đi cất. Uyển Thanh đứng dậy, bước tới bên cửa
sổ, vén rèm. Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơị Tiếng mưa đập lên
tà lá chuối nghe buồn làm saọ Xa xa là bóng núi, bóng hồ mờ
nhạt. Vâng, trong cái đêm thế này, chắc chắn là chàng sẽ không
đến. Rồi Uyển Thanh lại liên tưởng đến ngày đầu tiên gặp gỡ
Thế Khiêm, chàng như một thiên thần còn nàng như một loài ma
quỷ, vậy mà vẫn được chàng ghé mắt nhìn. Sau buổi đầu tiên ấy,
chàng đã thường xuyên đến nghe Uyển Thanh đàn hát. Đã từng giờ
ngồi đánh cờ, làm thơ, uống rượu cùng nàng. Hai bên đã trở
thành tri kỷ. Chàng đã mang hết nỗi niềm riêng tư kể cho nàng
nghe và nàng cũng thế. Nghĩ đến chàng, nhớ đến lời chàng đã kể
về bối cảnh của chàng. Gia đình nghiêm khắc. Chàng đã có vợ,
đó là một chuyện cưới gả do hai bên gia đình ép buộc. Và vì
hiếu đạo làm con nên chàng đành chấp nhận.
Cả hai đều không hạp tính tình, nên trong đời chàng chỉ có
sách và rượụ Còn bây giờ? chàng đã hạnh phúc hay chưả nghĩ đến
đó làm tim nàng nhói đaụ Nàng thở dàị
Một cơn gió thổi qua làm rơi những hạt mưa trên lá xuống. Uyển
Thanh kéo cao cổ áo lên, rùng mình. Gió thổi tạt vào làm ngọn
đèn leo lét. Bội Nhi bước đến nói:
- Tiểu thơ ơi, coi chừng giá lạnh đấy! cô vừa mới khỏi bệnh,
phải biết quý trọng sức khỏe mình chứ?
Và không chờ Uyển Thanh đồng ý, Nhi vội vã khép cửa lạị Uyển
Thanh nhìn Bội Nhi, lắc đầu nói:
- Em tốt với ta quá. Theo ta chỉ có khổ, nếu ở bên người khác
không chừng đã khá hơn nhiềụ
Câu nói của Uyển Thanh là Bội Nhi mũi lòng. Nhi quay lại nhìn
nàng với nụ cười, nói:
- Thôi mà tiểu thơ, nói những lời đó để làm gì? Được theo hầu
tiểu thơ là phúc của em. Tiểu thơ yên tâm, sau này tiểu thơ
nhất định sẽ được hưởng một hạnh phúc thật sự! thật đấy! bây
giờ cô hãy đi ngủ sớm đị Hôm nay cô đã khước từ lời mời của
thiếu gia họ Trương, Mẹ cô đã không mấy gì hài lòng. Còn ngày
mai, Châu phủ mời cô đi dạo hồ, cô tính sao đâỷ
- Mẹ đã nhận lời họ rồi saỏ
- Sao lại không? có bao giờ bà ta khước từ đâủ người ta vừa có
tiền vừa có thế lực. Lần trước tiểu đồng của nhà họ Châu nói
là ... Ông ta nhất định sẽ tìm cách cưới cô về làm vợ thứ tư
của ông ta đấỵ
Uyển Thanh buồn bực:
- Hắn nào xứng với ta!
- Vì vậy, em thấy tiểu thư nên đề phòng một chút. Ông nhà họ
Châu này xài tiền không tiếc, mà bà của chúng ta chỉ biết có
tiền. Bội Nhi nói đến đây còn ra dấu bằng cách vẽ cái vòng
tròn hình tiền- Vì vậy em thấy nếu thật sự tiểu thư yêu Dịch
công tử, tiểu thư nên giục cậu ấy phải hành động trước.
Uyển Thanh đỏ mặt tránh:
- ồ, em lại nói năng lảm nhảm chi đây! đừng quấy rầy ta mà.
- Nhưng em nói toàn là những đề nghị đứng đắn không, tiểu thư
đừng bỏ qua cơ hội mà sau này hối tiếc không kịp.
- Trời ơi, ta bảo em nói ít một chút có được không nàỏ Em biết
gì chứ? Người như Dịch công tử kia, gia đình người ta là khoa
bảng, lề lối nghiêm khắc, làm sao ta chen chân lọt vào được?
Gia đình Dịch công tử gia giáo rất nghiêm. Mỗi lần công tử đến
đây, đều là đến trộm chứ đâu cho nhà biết. Em thử nghĩ xem,
chàng đã có vợ, với gia đình như vậỵ Làm sao cho phép chàng
cưới thêm tả Thôi em đừng nói nữạ
- Gia đình của Tiểu Thư ngày xưa cũng nào có thua gì ai chứ?
tại vì hoàn cảnh nên mình mới nương tựa nơi đâỵ ở đây tiểu thư
vẫn còn trong sạch chứ nào giống như các cô nương khác mà tiểu
thư lại lo ngạỉ
- Em không hiểu đâụ Mắt Uyển Thanh ứa lệ, làm sao ai có thể
hiểu cho đời nàng, lòng trăm mối ngổn ngang.
Giờ gió lại càng tọ Uyển Thanh ngồi đó lắng nghe tiếng mưa rơi
lên khung cửa buồn buồn. Thanh không thấy buồn ngủ chút nào,
nàng lại hỏi:
- Bội Nhi em,
Bội Nhi lập tức đến cạnh bên:
- Dạ cô gọi em?
- Hãy mài mực và lấy giấy ra dùm cho chị nhé.
Bội Nhi thắc mắc:
- Cô không ngủ mà lại viết gì nữả Khuya rồi, mỗi lần cô làm
thơ là mãi đến năm canh mới ngủ.
- Nếu em thấy phiền thì cứ ngủ trước đi, ta không cần người
bên cạnh phục vụ đâụ Đừng lằn nhằn như vậy được không?
- Dạ, dạ, nào có gì đâu, chẳng qua vì em muốn bảo vệ sức khỏe
của tiểu thư thôị Khi xưa em có hứa với ông bà là mãi luôn bên
cạnh hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư không vừa lòng thì em sẽ
không nói nữa, được không?
Nói xong Bội Nhi vội vàng đi chuẩn bị giấy bút cho Thanh.
Một xấp giấy hoa tiên được để ngay ngắn trên bàn, mực cũng
được mài saün, có hai cây bút mềm gác hai bên. Thêm một ly trà
nóng, thêm một tí hương trầm cho vào lò. Rồi Nhi đi lấy chiếc
áo khoác mang đến cho Thanh, kính cẩn nói:
- Tiểu thư, mặc thêm áo nầy vào rồi hãy làm thơ. Trời đang mưa
to thế này là thời tiết sẽ lạnh đấỵ
Uyển Thanh đỡ lấy áo, nhìn Bội Nhi mà quên hẳn buồn bực.
- Xin lỗi em, tại ta cảm thấy thật buồn.
- Không sao đâu tiểu thư, em hiểu cô nhiều lắm. Tiểu thư làm
thơ xong gắng đi ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe nhé.
Uyển Thanh cười nói:
- Rõ là muốn giận ngươi cũng không được!
Phòng bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, Uyển Thanh cầm bút nhìn giấy
hoa trước mặt. Nghe tiếng gió thổi ngoài song từng đợt từng
đợt quạ Tiết Thanh Minh đã sớm qua rồị Đêm mưa tiễn xuân tàn,
đặc biệt buồn thê lương. Nghĩ đến phận mình, ngày xưa cũng là
một tiểu thư đài các như ai, ở quê nhà được cha mẹ thương yêu,
có thầy đến tận nhà dạy học mọi thứ, nhưng rồi vì một cơn lửa
loạn đã làm mất đi hai đấng sinh thành, cha mẹ đã mất nhà cửa
tiêu tan, mồ côi một mình, tưởng lên thành này nương tựa được
với người chú, không ngờ ông ta ác độc đem bán vào chốn phong
trần, gặp người chủ chỉ biết có tiền là trên hết. Nơi này nàng
chỉ cho tiếng đàn, lời thơ, lời hát. Nàng bán tiếng đàn để
không làm bản thân dơ bẩn nhưng tiếng một cô gái nương thân
nơi kỹ viện thì có ra chị Không biết rồi tương lai mình sẽ về
đâụ Nghĩ đến cảnh "Khi trước cửa ngựa xe thưa dần phai sắc
hương làm vợ thương buôn" thôi mà lòng đã buồn bã. Bên ngoài
tiếng mưa tiếp tục nặng hột, âm thanh đơn điệu buồn buồn.
Uyển Thanh viết vừa xong một bài thơ thì nghe có tiếng ồn ào
ngoài cửa phòng, rồi tiếng của bà chủ:
- Uyển Thanh đâủ Con à, có Dịch công tử đến này!
Dịch công tử! Tim nàng đập mạnh. Ta có nghe lầm chăng? Uyển
Thanh lúng túng hẳn lên và cảm thấy sao hôm nay mình lại ngớ
ngẩn thế này, lúc đó Bội Nhi đã chạy ra ngoài, Uyển Thanh nghe
tiếng con bé vừa hớn hở vừa nũng nịu:
- ồ Dịch công tử, tôi tưởng là công tử không đến, tiểu thư của
tôi đang buồn đấy!
Dịch công tử! vậy đúng là chàng rồị Uyển Thanh thở rạ
Vừa mừng vừa lọ Cảm động mà đau khổ. Vịn vào bàn, Uyển Thanh
đứng dậy nhìn ra cửạ Từ sau chiếc rèm kia, Dịch Thế Khiêm bước
vàọ Áo còn đọng những hạt mưạ
Người chàng gần như ướt cả.
Thế Khiêm nhìn Uyển Thanh cười nói:
- Vậy mà anh tưởng là em đã ngủ rồi!
Uyển Thanh xúc động lặng lẽ nhìn chàng, muốn cười để đón mà
cười không được, chỉ nói:
- Chàng đã ướt cả rồi!
- Cũng không ướt nhiều đâụ Có mang theo dù đấy chứ, nhưng mưa
to gió lớn quá nên tạt ướt cả.
- Thế còn người theo hầủ
- Ta chỉ mang theo tiểu đồng Thịnh Nhi, mẹ em đã kiếm chỗ an
vị cho nó rồị
Uyển Thanh gật đầu, nhưng vẫn còn lo lắng nhìn Thế Khiêm:
- Thế còn ...
Mắt Thế Khiêm nhìn Uyển Thanh như đang muốn đọc những tư tưởng
trong đầu nàng, chàng nói:
- Trừ khi em đuổi ta đi, còn nếu không ta có thể ở đây trò
chuyện với em đến sáng ...
Uyển Thanh bồi hồi nhìn xuống. Bội Nhi mang trà và bốn món
điểm tâm ra, Uyển Thanh dặn dò:
- Em hãy xuống nhà bếp, bảo hâm nóng rượu, rồi kiếm thêm một
vài món ngon. Dịch thiếu gia dầm mưa đến đây, cần phải uống để
khử lạnh.
Và quay sang nhìn lên nếp áo của Thế Khiêm, Thanh nói:
- Chàng cũng nên thay chiếc áo này đi để Bội Nhi mang đi hong
cho khô nhé.
- Đúng vậy! Bội Nhi tiếp lờị
Thế Khiêm cởi chiếc áo bên ngoài ra để Bội Nhi mang đi hong
khô. Bây giờ trong phòng còn lại Khiêm và Thanh.
Chàng nâng cằm Thanh lên, nhìn vào ánh mắt người yêụ Một lúc
chàng châu mày nói:
- Sao vậỷ Hình như em càng ngày càng gầy đi!
Uyển Thanh im lặng lắc đầụ Khiêm lại hỏi:
- Mấy ngày nay em làm gì?
Uyển Thanh tiếp tục lặng im. Khiêm đặt tay lên vai nàng, lại
ngắm.
- Sao thế? em như đang giận anh phải không? Uyển Thanh ơi, tại
em không biết, anh đến đây đâu phải dễ dàng. Cha mẹ anh rất là
nghiêm khắc, còn vợ anh thì cứ cãi vã với anh nhưng lại kiểm
soát anh rất chặt chẽ. Tối nay canh phải nói dối với cha mẹ
đến nhà Hầu Gia dự yến tiệc và sẽ ở qua đêm, vì vậy giờ anh
mới có thể có mặt nơi đâỵ
Uyển Thanh chỉ lắc đầu, mắt mờ lệ, khéo tay Khiêm xuống, nàng
nói:
- Đừng nói nữa, em biết cả rồị Anh đến đây được là em vui rồị
- Vậy thì em còn giận gì anh nữả
- Người ta chỉ giận chàng là trong cơn mưa gió thế nầy, đến
đây sao chẳng dùng kiệu, để ướt thế nầy rồi bệnh saỏ
Thế Khiêm nhìn khuôn mặt kiều diễm trước mặt lòng như mềm hẳn.
Hôm nay Thanh đẹp lạ thường. Nàng mặc áo màu đỏ ngoài khoác
thêm chiếc áo lông trắng viền lông thú trông thật tao nhã xinh
đẹp. Khiêm không dằn được, ôm nàng vào lòng, chàng nói:
- Đừng giận anh nữa, lỗi ở anh cả, đúng không? Anh chỉ mong
rằng một ngày nào đó, em sẽ là người của anh, để chúng ta đêm
ngày có nhau, để khỏi phải khổ vì nhớ thương ....
Uyển Thanh nghe chàng nói mà buồn vô tận, chuyện sống bên nhau
chắc mãi chỉ là trong mộng mà thôị
Thế Khiêm nhìn vào ánh mắt của người yêu, chàng đã nhìn thấy
được cái buồn man mác ở nơi ấy, với giọng đầy đau khổ chàng
tiếp:
- Uyển Thanh, em tưởng anh những ngày qua anh vui sướng lắm ư?
Kể từ cái hôm chèo thuyền trên Hồ Tây trông thấy em là trái
tim anh như gởi sang em mất. Sáng đến chiều anh cứ ngẩn ngẩn
ngơ ngơ. Ngày trước tay này là rượu tay này là sách. Bao nhiêu
đấy là thỏa mãn lắm rồị Còn bây giờ? Đọc sách cũng không hiểu,
ngủ không đặng. Mà có lúc muốn say cũng chẳng muốn saỵ Sống mà
đầu óc cứ để đâu đâu, phải nói là chưa bao giờ anh bị như vậỵ
Để anh đưa cho em xem một thứ, do ngủ không được mà rạ
Thế Khiêm lấy trong người ra một cuộn giấy đưa cho Uyển Thanh.
Nàng mở ra, thì ra đó là những bài thơ của chàng.
Mộng gởi nơi nàỏ
Nhớ gởi nơi đâủ
Mộng khó mà nhớ cũng khó
Cố quên mà chẳng được quên
Hãy say đi hoặc là đi ngủ
Nhưng say chẳng được
Ngủ cũng chẳng thành
Đành chịu, nào biết làm sao ...
Đọc đến đây, Uyển Thanh bất giác khóc nước mắt ướt cả giấỵ Vì
những câu trong bài thơ ấy câu nào cũng đúng là tâm sự của
Uyển Thanh.
Ngay lúc đó Bội Nhi đi vào, nhìn thấy Uyển Thanh khóc Nhi
trách Khiêm:
- Dịch thiếu gia làm sao vậỷ Thiếu gia không đến cô em buồn
nhớ, mong chờ người, vậy mà đến rồi thiếu gia lại chọc cho cô
em khóc nữạ
Uyển Thanh vội gạt nước mắt nhìn Bội Nhi:
- Ai khóc bao giờ? Em thật đa sự quá, chẳng qua vì ta ...
Bội Nhi tiếp lời:
- ồ em biết rồi, chẳng qua vì một hạt bụi bay vào mắt phải
không?
Bội Nhi cười to, đặt các món ăn lên bàn, so đũa xong Nhi lui
ra cửa và nói:
- Em nghĩ là mọi người đều mong là em nên rút lui sớm, không
cần có mặt ở đây nữa, vậy thì em xin lánh qua phòng bên cạnh.
Khi nào cần gọi một tiếng, em mới sang.
Uyển Thanh nhìn Bội Nhi với nụ cười dịu dàng.
- Thôi em đi đi, muốn ngủ thì cứ đi ngủ, đừng có lải nhải mãi
thế.
- Dạ vâng ạ!
Bội Nhi ra ngoàị Thế Khiêm nhìn Uyển Thanh cười:
- Em có con a đầu thông minh vô cùng.
Ánh mắt Uyển Thanh chợt thật buồn:
- Nhưng theo em nên thật vô phước.
- Đừng có nói lời rầu rĩ như thế. Uyển Thanh này, sớm muộn gì
rồi anh cũng cứu em ra khỏi cái chốn nàỵ
Uyển Thanh lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
- Thôi được rồi, đừng có nói chuyện đó nữa, anh nên ăn chút đồ
và uống vào ly rượu để khử lạnh đi nàọ
Thế Khiêm ngồi vào bàn. Uyển Thanh ân cần rót rượu cho chàng.
Uống được vài ly, chàng lại ngắm nhìn người đẹp trước mặt. Cái
đẹp cốt cách siêu phàm. Vậy mà quang cảnh lạị. Bất giác Thế
Khiêm nói:
- Dịch Thế Khiêm này mà không cứu em ra khỏi nơi đây thì không
phải là con người nữạ
Uyển Thanh lắc đầu:
- Chàng đã say rồị
- Anh nói thật mà Uyển Thanh, ngày mai anh sẽ thú thật với cha
me, anh phải cưới được em. Em hãy hỏi mẹ em đi, cỡ bao nhiêu
thì mới có thể chuộc em ra khỏi chốn nàỷ
Uyển Thanh nói với giọng đau khổ:
- Quả thật anh đã saỵ Đừng có nói là cha anh không đồng ý mà
cả vợ của anh cũng chẳng hài lòng đâu anh. Nếu anh muốn cưới
thêm vợ thì họ saün sàng tìm cho anh một người con gái có gia
cảnh hoàn toàn hơn em. Chớ họ không chấp nhận em đâụ Đó là
chuyện hoàn toàn thuộc về tội lỗi, làm bại gia phong. Anh hiểu
không anh? chắc chắn là anh hiểu mà. Đó là chưa nói em bây giờ
đối với chủ nhân nơi này là cái kho vàng. Bà ấy không dễ dàng
trao em cho ai mà không đòi hỏi cái gía thật caọ Vì vậy chuyện
anh nói hoàn toàn chỉ là ảo tưởng, không thể thực hiện được.
Điều Uyển Thanh nói là đúng. Nhưng mà trong khi yêu nhau tha
thiết thì làm sao Thế Khiêm chấp nhận được sự thật phũ phàng
đó?
Thế Khiêm say đắm nhìn Thanh, nắm tay nàng, thành khẩn.
- Uyển Thanh, nếu mà anh khắc phục được hết những khó khăn đó,
em có chịu theo anh không? Em biết đấy, gia đình anh khá phức
tạp, anh lại có vợ! ... anh sẽ không thể cho em một chỗ chính
danh mà em chỉ làm ... chỉ làm nhỏ cho anh thôi, được không
em?
Uyển Thanh cúi đầu nói:
- Chỉ sợ là ngay cả cái vị trí nhỏ đó, em cũng không có được.
- Đừng có nói vậy! Với cái sắc đẹp của em, tài năng của em còn
ai vượt hơn em nữa chứ? Em còn trong sạch và có tài sắc vượt
trội hơn cả các trâm anh tiểu thư con nhà danh giá. Lấy cụ thể
mà nói như vợ anh ở nhà, gia đình cô ta với gia đình anh môn
đăng hộ đối, xuất thân từ chốn tư hương nhưng mà ngoài việc
thêu thùa may vá nấu nướng ra, một chữ cô ấy cũng không biết,
nói chi là đàn hát làm thơ phú? Anh và cô ấy cũng có lần cố
gắng cận kề nhau nhưng kết cuộc rồi cũng chẳng bàn luận được
gì với nhau cả. Vậy thì có gì là hạnh phúc chứ? Uyển Thanh,
ngày xưa em cũng là một tiểu thư đài cát như ai và em tài giỏi
hơn nhiềụ Cái mà em thua kém là số mạnh oái oăm hiện naỵ Rõ
ràng là ông trời quá bất công.
- Thôi!
Uyển Thanh nhìn Khiêm rồi khóc.
- ở chốn phong trần này mà có được một tri kỷ hiểu em như anh
thì em thấy thỏa mãn rồị
Thế Khiêm nói:
- Em còn chưa trả lời cho anh biết. Em có chịu theo anh không?
Uyển Thanh cúi đầu nóị
- Hẳn anh đã biết là .... chuyện Châu thiếu gia muốn chuộc em
rả
Thế Khiêm nghe nói nhảy dựng lên:
- Thế mẹ em đồng ý rồi à?
- Chưa, nhưng mà mẹ đã đồng ý cho Châu thiếu gia kia đưa em
dạo Tây Hồ ngày maị
- Em đừng có đi!
Thế Khiêm nói mà bóp chặt tay Thanh làm Thanh đau nhóị
Uyển Thanh buồn bã.
- Em đâu có quyền không đỉ
- Khiêm nhắm mắt lại, buông tay Thanh ra, hai tay ôm lấy đầu
buồn bã.
Uyển Thanh đứng dậy đi vòng ra sau lưng Khiêm, đặt tay lên vai
chàng.
- Thôi kệ đi anh, mình đừng để chuyện này làm phiền chúng ta
nữạ Hãy vui trọn đêm nay, anh hãy nhìn kìa, trời cũng sắp sang
ngày rồị
Vâng, đêm xuân thường ngắn, thời gian trôi nhanh. Đã có tiếng
gà gáy ở xa xạ Thế Khiêm đứng dậy, đi đến bàn viết của Thanh
trông thấy tờ giấy hoa tiên.
- ồ, em viết gì thế?
- Chẳng qua viết bậy bạ thôi anh ạ!
Uyển Thanh đỏ mặt định chụp tờ giấy lại nhưng Khiêm đã nắm
chặt trong tay, chàng lấy kê gần ngọn đèn, thấy một đoạn.
Hoa nở rồi hoa tàn
Mưa rơi buồn tê tái
Đèn tàn mộng không đến
Niềm riêng biết ai chia
Tháng ngày thêm hốc hác
Ca hát càng buồn thêm
Vì ai mà nên khổ ...
Thế Khiêm đọc xong, quay lại nhìn Uyển Thanh, một phút xúc
động chàng kéo ghế ngồi xuống nói:
- Để anh viết tiếp.
Và cầm bút lên, Khiêm viết vào phía dưới mấy câu:
Gặp nhau đã thấy muộn
Chỉ đứng lặng nhìn nhau
Niềm đau trong tim lạnh
Mai mốt sẽ không còn ...
Uyển Thanh đọc rồi nhìn Khiêm xúc động, mắt rưng rưng lệ! Nàng
biết số đã định rồi nàng không thể xa chàng ... thật không còn
cách nào hơn. Nhưng cuộc tình này rồi sẽ ra saỏ Gia đình chàng
... nhất định là họ sẽ phản đối! Định mệnh lúc nào cũng thật
khắc khe với nàng ...
Những cơn mưa mùa hạ đã đến đẩy mùa xuân qua đị
Đối với Uyển Thanh thì cái mùa xuân kia đã trôi qua thật
nhanh, nhưng cũng chậm vô cùng. Bởi vì Thanh đã phải sống
trong hạnh phúc và sầu muộn, trong hoan lạc với khổ đaụ Những
tình cảm đó luôn len lẫn với nhaụ
Chưa có lúc nào nàng phải sống với tình cảm chua cay ngọt đắng
thế nàỵ Ngày tháng trôi qua trong ánh đèn, tiếng đàn lời thơ.
Ngày tháng cũng trôi qua trên chiếc ghế tựa cửa ngóng chờ,
ngày đến rồi đị Sáng sáng, chiều chiều, chờ đợi chàng đến! Mỗi
khi chàng đến, Uyển Thanh thật vui nhưng cũng thật buồn. Chàng
không đến, nàng lại thẫn thờ thương nhớ và đợi chờ. Thế còn
tương laỉ liệu chàng có cứu được nàng ra khỏi chốn dơ bẩn này
không? cưới được nàng chăng? chuyện ấy thậtxa vời, phải chăng
chỉ là ảo mộng?
Buổi hoàng hôn hôm ấy, Uyển Thanh vẫn ngồi đợi chờ chàng như
mọi hôm. Mưa bay lất phất bên ngoàị
Hướng mắt về Tây Hồ xa xạ Sóng nước lăn tăn, sông núi mờ mịt.
Bất giác Thanh nhớ đến một câu thơ.
"Xuân sầu lặng lẽ đi
Người say vẫn cứ say
Mưa buồn rơi ước lối
Hoa hạnh run rẩy buồn
Rượu từng giọi rơi sầu
Chẳng người bạn tri âm
Đêm nay quên thêu áo
Có ai tỏ chăng nào ... "
Lại một đêm trôi qua, Thế Khiêm vẫn không đến. Bảy ngày nay
quả thật rất dài đối với Uyển Thanh. Thanh đã khước từ tất cả
tiệc tùng, không đàn ca cho một ai thưởng thức, làm giận biết
bao người, mẹ nuôi không vui chửi mắng nàng. Vậy mà, đợi chờ
... chờ đợi rồi đợi chờ .... chỉ có thế ... Đôi lúc không
khước từ được nàng phải ra đàn cho khách nghe, nhưng với một
tâm trạng cực kỳ lo lắng, chỉ sợ chàng đến bất ngờ ... nên vui
cũng không dám vuị Một vài phút nấn ná với cây đàn rồi nàng
cũng cáo từ vì lý do không được khỏe trong ngườị Vậy mà ....
tại sao chàng lại không đến?
Trong tư tưởng nàng hiện lên bao nhiêu là ý nghĩ ... Bữa nay
chàng sẽ tới chăng? chàng đã tới rồi chăng? Biết đâu đang đứng
ngoài cửa sắp vàỏ nhưng mà ... nhưng mà ... chẳng có động tịnh
gì cả ... mọi thứ thật quá yên lặng ... chàng không đến ...
phải chăng chàng đã quên tả đúng rồi dù ta có giữ mình thế nào
đi nữa, sống nơi này ta đã mang tiếng là "gái thanh lâu" thì
quên ta nào có chi là khó? vả lại con người được giáo dục căn
bản như vậy, gia đình chàng nề nếp như thế thì làm sao yêu
được tả Không lẽ chàng chỉ xem ta là một đứa con gái để giải
sầu muộn? một thú vui qua đường rồi hôm nay chàng đã quên?
Không ... không ... không thể nào như vậy được. Thế Khiêm
không thể là người như vậy, ta đã thấy tình cảm chàng cho ta
là thật cơ mà? chàng đâu bạc bẽo như thế được? Khiêm cũng biết
ta tình cảm với chàng như thế nào cơ mà? Chàng quên tả Không
bao giờ. Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Chàng thật yêu ta ...
Bao nhiêu ý tưởng trong đầu quay cuồng làm Uyển Thanh mệt mỏi,
buồn chán, hy vọng. Cuối cùng tất cả như quyện lấy nhau một
cách mạnh mẽ khiến Uyển Thanh phải khóc thành tiếng ... đến đi
chàng, đến ngay đi! Thế Khiêm ơi, em van anh mà ...
Có tiếng lay động ở cửạ Uyển Thanh giật mình. Chàng đã đến rồi
chăng? Quay lại rồi thất vọng! chỉ là Bội Nhi chứ nào phải Thế
Khiêm.
- Tiểu thư ơi ... Bội Nhi bước vào với nụ cườiĐịch công tử ...
Uyển Thanh thấy tim mình đập mạnh hỏi nhanh:
- Chàng đến rồi à? Sao em không mời chàng vàỏ
Nhưng Bội Nhi lắc đầu:
- Dạ không phải, Dịch công tử thì không có đến mà chỉ có tiểu
đồng của người là Tịnh Nhi đến mà thôi, anh ta nói là thầy của
anh ấy phái đến, nói cho cô biết là Dịch công tử không đến
được, phải vài ngày nữa mới có thể ghé qua, hỏi cô khỏe không
và khuyên cô nên bảo trọng.
- Vậy à? Uyển Thanh thấy thất vọng nhưng cũng cảm thấy an ủị
Như vậy là chàng chưa quên nàng. Uyển Thanh hỏi-Sao Tịnh Nhi
có còn ở ngoài đấy không em?
Uyển Thanh biết Tịnh Nhi là người tâm phúc của Thế Khiêm, có
thể tin được.
Bội Nhi nói:
- Dạ chưa, anh ấy còn đứng đợi ở dưới, đợi xem tiểu thư có
nhắn gì không.
- Vậy em hãy mời cậu ấy vào đây, chị có chuyện muốn hỏị
Bội Nhi lo lắng:
- Cho anh ta vào đây à?
Uyển Thanh như hiểu ý.
- Thì gọi đến phía phòng khách cũng được. À mà mẹ ta có ở đó
không?
- Dạ không, người đã đi rồi, nghe nói là sang Ngâm Sương lầu
ấỵ
- Vậy thì em cứ đưa Tịnh Nhi lên đây cho chị!
Tịnh Nhi được đưa lên lầu, Uyển Thanh đã ra tiếp nó ngoài
phòng khách. Đó là một tiểu đồng thông minh độ khoảng 16 tuổị
Mặt sáng sủa hiền hoà.
Trông thấy Uyển Thanh nó gật đầu cung kính:
- Dạ thiếu gia nhà con có lời hỏi thăm tiểu thư.
Uyển Thanh lo lắng hỏi:
- Thiếu gia em có khỏe không?
Tịnh Nhi ấp úng:
- Dạ khỏe ... khỏe ... nhưng mà ...
- Nhưng mà saỏ Em hãy nói thật cho ta nghe không có gì phải
dấụ Có phải là chàng đang gặp khó khăn ở nhà nên mấy bửa nay
không đến được?
- Dạ không phải ... không ...
- Vậy thì chuyện gì? em cứ nói đi Tịnh Nhị Bất kể điều gì cũng
nên cho ta biết, đừng dấụ
Cái hành vi ngập ngừng đó làm Uyển Thanh nghi ngờ.
Cuối cùng Tịnh Nhi đã nói:
- Chuyện là thế này ... Mấy hôm qua ở nhà công tử không được
yên ổn.
- Nghĩa là saỏ
- Giữa thiếu gia với lão gia, lão thái thái có chuyện tranh
luận không vui, mà giữa thiếu gia và phu nhân cũng có chuyện
cãi nhau nữạ
Uyển Thanh lo lắng hỏi dồn:
- Chuyện gì vậỷ chuyện gì đã xảy ra, em hãy nói nhanh đị
Tịnh Nhi cúi đầu:
- Dạ nô tài không dám nóị
- Em cứ nói đừng lo gì cả. Uyển Thanh nài nỉ!-Nguyên do là saỏ
phải vì ta chăng?
Tịnh Nhi ấp úng
- Vâng, đúng vậy tiểu thư ạ!
Uyển Thanh buồn buồn:
- Lão gia của em làm gì biết được chuyện nàỷ mỗi khi đến đây
hoặc ra về thiếu gia em kín đáo lắm mà?
Tịnh Nhi đáp:
- Chuyện của tiểu thư với thiếu gia, lão gia đã biết từ lâu
nhưng lần cãi nhau này, không phải là chuyện thiếu gia đến đâỵ
Lão gia bảo thiếu gia đến đây chơi giải trí thì không sao ...
Đằng này tại vì ... tại vì ... Thiếu gia đòi phải cưới cho
được tiểu thư về nhà nên lão gia ...
- Lão gia không đồng ý phải không?
- Vâng, lão gia nói ...
- Nói saỏ
- Người nói là ... nói là ... thiếu gia có muốn cưới thêm vợ
nhỏ thì không sao ... cứ chọn ra một người đàng hoàng, lão gia
sẽ cho người đến hỏi hoặc cứ chọn trong đám a đầu, chứ không
bao giờ ... không thể nào ...
- Ta hiểu rồị Rồi thiếu gia của em nói saỏ
- Thiếu gia và lão gia cãi nhau một trận quá chừng, thiếu gia
nói cô nương tuy là người ở đây nhưng vẫn trong sạch như bao
nhiêu tiểu thư đài cát khác. Văn thơ, âm nhạc, lễ nghĩa tiểu
thư đều biết hơn cả các cô gái nhà lành. Lão gia bảo đàn bà mà
biết nhiều quá thì sẽ hay lý sự, biết càng ít thì càng tốt.
Lão gia còn nói .... nói là ... cưới cô ... sẽ làm bại hoại
gia phong.
Uyển Thanh cắn môị
- Rõ ta đoán thật không saị Còn vợ của chàng thế nàỏ
- Phu nhân quyết liệt không chịụ Phu nhân nói cha của bà ta là
Du lâm học sĩ, bà ta là tiểu thư của một đại giạ Bây giờ nếu
thiếu gia rước gái thanh lâu về sẽ làm nhơ bà tạ Phu nhân có
thể chấp nhận một con a đầu làm nhỏ chứ không bao giờ muốn
chung nhà với gái thanh lâụ Nếu thiếu gia cương quyết rước
tiểu thư về thì bà ta sẽ dọn về nhà của cha ruột ngay lập tức. |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 8, 2002
This story has been read (Since September 8, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|