COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
MỘT CHÚT HƯƠNG TÌNH
YÊU |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3] |
Chương 3 |
 |
Thời
gian trôi qua thật nhanh. Mới mà đã sáu năm rồi, sáu năm biết
bao sự thay đổi! Doanh đã trở thành một đại minh tinh sống
cuộc đời đế vương. Mọi người vỗ tay ca tụng nàng nồng nhiệt.
Nàng không còn thiếu một món gì trên cõi đời nàỵ Tuy nhiên
cuộc sống vật chất không thể lấp hết lỗ hổng của lòng nàng
được. Bởi vậy, càng ngày nàng càng cảm thấy buồn chán và cô
đơn vô cùng, khao khát được nghe tiếng phong linh mới làm cho
tâm hồn sống lại giây phút, mới đưa nàng vào giấc ngủ bớt kinh
hoàng. Những tiếng vỗ tay và khen tặng của mọi người đã trở
thành nhàm chán và lố bịch. Tất cả chỉ là giả tạọ Nàng lục lại
chiếc gương cũ tìm được cái phong linh phai màu và đầy bụi đem
treo trước cửạ Mỗi lần tiếng phong linh thanh thoát vang lên
thì nàng sụt sùi khóc. Mỗi một âm vang như từng thanh đồng gõ
nhịp vào tim nàng, làm cho con tim chết ấy vỡ ra không tài nào
ráp lại được! Thế rồi, nàng tự sáng tác một bài hát mang tựa
đề "Phong Linh" mà bây giờ không còn nhớ rõ đã làm nên tự bao
giờ. Nàng say mê hát nó, say mê đến nỗi không còn tả nổi! Nhờ
bài hát ấy mà đêm nay nghe được tiếng nói người ấy
- Mơ hay tỉnh? Thật là một chuyện kỳ lạ hết tưởng tượng ra -
Ðêm nay là đêm nào, câu chuyện sẽ đi về đâủ
Một kết luận thật vui hay buồn? Nàng nhắm mắt lại, cố để cho
đòng tư tưởng tự đo chảỵ Có tiếng gõ cửa rồi tiếng người vọng
vào:
- Cô Doanh ơi, có người tìm nè. Nàng đứng phắt đậy, không kịp
thay đồ vớ cái xắc tay vụt chạy khỏi phòng hóa trang.
- Trời, Doanh! nàng bàng hoàng, mở to mắt nhìn người đối điện,
không mấy tin tưởng. Chàng ăn mặc thật chỉnh tề, trông bô trai
vô cùng. Cặp mắt sáng chứa nhiều tình tư. Vẻ mặt vẫn ngây thơ
không đổi mấy, chỉ khác ở đuôi mắt có vẻ già đặn hơn. Nàng cứ
ngỡ mình đang đứng trước cửa tiệm bán phong linh hay vườn hoa
đại học của sán năm về trước. Chàng âu yếm nhìn nàng:
- Còn nhớ anh không?
Nụ cười xót xa nở trên môi nàng:
- Nhớ chứ! Cái cậu sinh viên tìm không ra phòng học ấy mà làm
sao quên!
Chàng cười, nụ cười thật trẻ trung và chân tình khiến nàng
cười theọ Chàng lại hỏi:
- Cái phong linh đó tốt không?
- Ðĩ nhiên là tốt rồi, chẳng bệnh tật gì hết.
- Cái của anh cũng chẳng bệnh tật gì hết.
Hai người phì cườị Bao kỷ niệm xưa bắt đầu sống lạị Cảnh trước
mặt nàng trở nên lờ mờ. Họ chậm rãi ra ngoàị Ðứng bên lề đường,
chàng hỏi nhỏ:
- Mình đi đâu bây giờ hả em?
- Ðến nhà em nhé?
- Không có gì phiền phức chứ?
- Anh khỏi lọ Em có nhà riêng cơ mà!
Khải vẫy tay gọi taxị Khi ngồi vào xe, nàng hỏi:
- Anh đến Ðài Loan bao lâu rồỉ
- Một tuần đúng. Ði xem hai film đo em đóng, thấy em xuất hiện
trên tivi mấy lần. Anh rất mừng cho sự thành công lớn lao ấy
của em.
Nàng cười gượng. Bây giờ, nàng không muốn ai nhắc đến sư. "thành
công" ấy, nhất là Ðức Khảị Bởi vì mỗi lần nhắc đến như một lần
đào sâu lỗ hổng trong lòng, khơi lên nỗi đằn vặt và đau khổ.
- Anh trở về đạy học saỏ
- Vâng, anh vẫn làm cái nghề nạo phổi ấỵ
Câu hỏi mà nàng ấm ức trong lòng bây giờ mới thốt được:
- Anh lấy vợ chưả
- Có rồi, được hai con. Một trai, một gáị
Nàng xuýt xoa:
- Mau quá nhỉ! - Lâu rồi, có lẽ em đã biết. - Vợ anh là người
ngoại quốc?
Chàng tươi cười, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện:
- Em lầm rồị Vợ anh không phải người Ái Nhĩ Lan hay Tô Cách
Lan, cũng chẳng mọi đa đỏ mà là người Trung Hoa, một người đàn
bà tầm thường, nhưng đễ mến.
- Nếu em đoán không lầm thì anh chị lắm hạnh phúc?
Câu hỏi ấy làm nàng nghẹn ngào muốn khóc. Sự hạnh phúc đó lý
ra nàng mới là người tận hưởng, nhưng đã bỏ, đi tìm những gì
viễn mơ để ôm vào lòng con số không to tướng! Chàng thản nhiên
tươi cười làm như không biết tới sự khổ tâm của nàng. Nàng
gượng vui:
- Không cần hỏi em vẫn biết thế giới của riêng anh thật đẹp.
Tổ ấm anh xây hạnh phúc vô cùng. Vợ anh ...
- Vâng, vợ anh chính là anh. Thế giới riêng tư của vợ anh
chính là của anh.
Nàng cảm thấy ghen tức:
- Cả thế giới nàng không đổi được anh!
- Thật thế sao em? Giá như mọi người con gái đều cho anh như
vậy thì còn gì tốt bằng. Lắm kẻ lại ví anh không bằng một hạt
cát mới khổ chứ!
Nàng mím chặt môị Mặt đỏ lên, con nào nghĩ thế thật là đồ
khùng!
- Ðừng nhắc nữa anh. Vợ con anh có đến Ðài Loan không?
- Không, tất cả đều ở bên đó. Anh về đây đạy một năm rồi trở
lại Mỹ.
Nàng thở ra:
- Em muốn được biết họ lắm.
Chàng nói lảng chuyện khác:
- Thế còn em thì saỏ Chuyện tình có được như công thành đanh
toại không?
Nàng cười chua chát:
- Em chỉ có cô đơn từ ngày vắng anh!
Chàng đăm đăm nhìn nàng:
- Chung quanh em lắm người đeo đuổi mà còn than cô đơn nỗi gì?
- Chính vì quá nhiều ấy nên mới thấy lòng trống rỗng và cô đơn!
Chàng giật mình. Mắt sáng hẳn lên. Bốn mắt gặp nhau không chớp.
Một luồng cảm thông bắt đầu chạy trong lòng mỗi ngườị Những gì
mà lâu nay nàng mong mỏi tìm kiếm thì bây giờ đã đến. Nỗi vui
mừng chan chứa làm nàng không còn cầm được nước mắt. Hai người
xuống xe, đi vào nhà, căn nhà thật sang trọng. Người giúp việc
bưng lên ly trà nóng thật thơm. Ðoang mỉm cười:
- Em biết anh thích uống trà. Ðùng nước đi anh, chờ em thay đồ
chút nhé! Nàng vào trong một lát rồi quay rạ Khải tròn xoe mắt
nhìn nàng như nhìn một người xa lạ Với mái tóc xỏa đài, gương
mặt không còn tí phấn, nàng có một vẻ đẹp tự nhiên sâu sắc lạ
thường. Nàng đã hoàn toàn trở về cái thời cắp sách với lớp áo
trinh nguyên, không phấn son lòe loẹt. Tuy nhiên, nàng bây giờ
trong có vẻ già đặn hơn trước. Chàng chỉ còn biết khen ngớ
ngẩn:
- Em của anh càng đẹp hơn xưa và đã lớn hẳn rồị
- Em đã trả một giá rất đắt cho sự trưởng thành ấy!
- Nói thế có nghĩa là gì?
- Anh! Nàng chỉ thốt được một tiếng rồi nước mắt trào ra,
không nói gì được nữạ
Chàng đặt tay lên tay nàng, giọng run run đầy xúc động:
- Thế sao em?
Nàng lập tức đứng đậy đến trước cửa sổ. Một lần lầm lẫn đánh
mất chàng, làm chàng đau khổ thì bây giờ không còn có quyền
tái điễn nữạ Phải để cho chàng hạnh phúc, không lo âu, bận rộn.
- Em đang đùa đấy anh, đừng tin mà lầm.
Chàng đến bên nàng:
- Thế à? Em đùa thật saỏ Nếu anh đoán không lầm thì bao nhiêu
năm nay, chắc chẳng bao giờ em nghĩ đến anh, đù một phút đi
nữạ Ðúng thế không em?
Nàng ngước nhìn sao ngoài trời khẽ đáp:
- Em bận lắm, có lẽ anh đã biết.
Nàng gắng giả vờ để chàng tưởng thật mà quên mình đi:
- Em không rảnh được một phút mà còn nghĩ đến ai nữạ Lúc nào
cũng lo đóng film trình điễn đại nhạc hội, trên tivi, hát thâu
băng.
Một cơn gió đưa lại làm phong linh trước cửa kêu lên cắt đứt
lời nàng. Ðức Khải vui mừng ngước lên:
- Em mua cái phong linh mới à?
- Cũ đó, em nào có muạ
Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Phong linh cũ thật saỏ
- Dạ, cái anh đã tặng cho em đó. Mỗi ngày em lấy đầu bóng chùi
một lần nên trông như mớị
Chàng lặng lẽ nhìn nàng. Cái nhìn như trăm ngàn lời tha thiết
đã làm nàng phải sơ. Lùi ra sau mấy bước, nàng đưa tay lau
nước mắt. Chàng bước đến gần, nắm tay nàng âu yếm:
- Em đã chùi nó mỗi ngày một lần nên trông như mớị Thật sao em?
Nước mắt nàng bây giờ đã chảy xuống má:
- Buông em ra! Em không có quyền chen vào phá hoại hạnh phúc
gia đình anh. Em không có quyền ....
Nàng sụt sùi khóc:
- Nhiều đêm em nằm mộng thấy gặp lại anh, em muốn nói với anh
thật nhiềụ Nhưng, nhưng mà ... Chàng nâng cằm nàng lên, ngắm
thật lâu rồi nói:
- Nhưng mà ... anh đâu có vợ!
Ðôi mắt ngấn lệ của nàng mở to:
- Ồ! - Anh không có vợ, cũng không con, không có gì hết. Những
lời anh đã nói khi nãy chỉ là bịa đặt vì sợ phải nhận thêm một
lần đau khổ. Vết thương lòng sáu năm qua chưa lành, anh sợ nó
lở thêm không có thuốc chữạ Nếu tối nay em không hát bài Phong
Linh trên tivi thì anh không có can đảm đến tìm em. Em đã hiểu
sự thật rồi chứ?
- Ồ! Nàng ràn rụa nước mắt: - Thật sao anh?
- Thật mà. Anh đến tìm em với mục đích nối lại chuyện tình đã
lỡ. Nàng nhìn chàng không nóị Nước mắt tha hồ chảy xuống má.
Nụ cười nở trên môi nàng làm Ðức Khải phải mê mệt. Không chờ
nàng lên tiếng, chàng hôn vội lên môị Căn phòng thật im lặng,
nghe rõ nhịp đập của hai con tim. Bên ngoài phong linh không
ngừng vang lên tiếng leng keng nhẹ nhàng thanh thoát. Tiếng
kêu như bản nhạc đang trổi lên giữa phút hội ngộ của hai người.
Hết |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: December 18,
2003
This story has been read (Since December 18, 2003):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|