Buổi trưa hôm ấy, Chi Quyên mới đến bệnh viện.
Trước đó Chi Quyên cũng đã đến bót cảnh sát thăm Vy với một mớ
quần áo và vật dụng cần hàng ngày cho nó. Ôm gói đồ trên tay
mà lòng trăm nỗi, bước vào phòng thăm nuôi, Chi Quyên chỉ được
hứa chuyển lại đồ vậy, chứ không được gặp mặt em. Vị cảnh sát
nóị
- Thật khó khăn lắm, chúng tôi mới khiến cậu ấy ngồi yên được.
Chi Quyên không biết cảnh sát đã xử dụng phương thức gì để Túy
Vy chịu ngồi yên. Nàng muốn hỏi nhưng không mở lời được, chỉ
buồn bã chấp nhận. Từ sau sự việc xảy rạ Chi Quyên cảm thấy
đầu như mất cả suy tưởng. Cái gì cũng chấp nhận với nước mắt
thôị Vị cảnh sát phụ trách có vẻ cảm động ông ta an ui Chi
Quyên.
- Thôi cô về đi, nếu vài hôm nữa mà không có đơn thưa của gia
đình nạn nhân, có lẽ chúng tôi sẽ cho cô bảo lãnh cậu ấy rạ
Được chứ?
Chi Quyên yên lặng gật đầụ Viên cảnh sát tiếp.
- Cậu ấy được chúng tôi giữ tại đây coi như rất an toàn cho
bản thân. Không bị người ta trả thù, không bị đánh đập và cũng
không thể gây án tiếp tục ... Vậy thì còn gì mà cô không yên
tâm?
Chi Quyên thấy có lý. Rời khỏi bót cảnh sát với trạng thái
thẫn thờ để rồi ghé qua bệnh viện.
Mới bước đến cửa bệnh viện, đã thấy Lạc Phong ra đón và trấn
an.
- Anh ấy nằm ở phòng 508. Cô yên tâm. Anh ta không chết đâụ
Chi Quyên ngẩng lên nhìn trời cảm ơn, lòng tê táị Phong đã nắm
lấy tay nàng nóị
- Đi nầy ... lại ghế đằng kia nghỉ một chút. Tôi thấy hình như
cô muốn ngất xỉu rồi đấỵ
Chi Quyên máy móc nghe theọ Nàng nhìn Lạc Phong, Phong hiểu
ngay nóị
- Để tôi nói hết cho cô biết. Bác sĩ dã khám xong. Anh ấy bị
gãy hai thanh xương sườn, xương tay trái một khúc, tổn thương
nội tạng, hình như lá lách bị bể nên phải giải phẫụ Bây giờ
việc giải phẫu đã hoàn tất. Cả người anh ấy được bó bột. Tôi
đã hỏi trực tiếp bác sĩ. Họ cho biết Phẩm không chết. Không
mang thương tật bên ngoài nhưng tối thiểu phải nằm viện ba
tháng.
Lạc Phong ngưng lại một chút, tiếp.
- Thật tình tôi không hiểu, tại sao Túy Vy lại ra tay mạnh như
vậỵ Mà cái tay Phẩm cũng kỳ, sao lai không trả đòn. Không lẽ
anh ta không hề đập lộn qua saỏ
Rồi quay qua nhìn Chi Quyên, thái độ của Chi Quyên làm Lạc
Phong bứt rứt.
- Tôi xin lỗi Chi Quyên nhé. Đúng ra tôi không nên dạy cho Túy
Vy đánh lộn. Tại tôi mới ra cớ sự nầỵ
Chi Quyên chỉ lắc đầu buồn bã.
- Đấy chẳng qua là định mệnh ... Tôi biết cái số tôi phải gánh
... Nhưng biết mà vẫn không thoát được.
Lạc Phong bứt rứt tóc. Anh chàng không biết phải làm gì để xoa
dịu nỗi buồn cho Chi Quyên, chỉ hỏị
- Còn Túy Vy ra saỏ
Chi Quyên hướng mắt về phía thang máy, nóị
- Còn bị cảnh sát giữ. Thôi để tôi vào thăm anh Phẩm.
Lạc Phong đưa tay ngăn lạị
- Chi Quyên!
- Saỏ
- Cả nhà họ Âu đều có mặt ở đâỵ Họ có vẻ căm phẫn lắm. Chắc
chắn là họ sẽ không tha cho Túy Vy đâụ Cô phải cẩn thận đấỵ
Chi Quyên nhìn Phong, gật đầụ Phong tiếp.
- Chi Quyên có cần tôi giúp điều gì không?
Chi Quyên như suy nghĩ, lại lắc đầụ Phong nhìn Chi Quyên rồi
nóị
- Ồ! Cái thần sắc cô thế nầy, tôi chẳng làm sao yên tâm hay là
để tôi cùng đi với cô lên lầủ
Chi Quyên lắc đầụ
- Thôi anh đi lo cho Túy Vy đị
Lạc Phong sốt sắng.
- Cũng được. Để tôi mua thêm món gì cho cậu ấỵ
Chi Quyên gật đầu, rồi bơ phờ bước lên lầụ
Đến lầu năm, Chi Quyên bước ra thang máỵ Đi tìm và sau cùng
Chi Quyên đã tìm ra số phòng 508. Chiếc phòng nằm ở cuối dãy
hành lang phía trước có một phòng nhỏ với hai hàng ghế. Cửa
phòng bệnh đóng kín với tấm biển "Không tiếp khách". Chi Quyên
đứng chựng ra đấy không dám gõ cửạ Có một y tá đẩy xe thuốc
đến với mấy chai huyết thanh. Thấy Chi Quyên, cô ngạc nhiên
hỏị
- Cô muốn thăm bệnh à?
Chi Quyên gật đầụ Cô y tá vừa đẩy cửa bước vào vừa nóị
- Để tôi hỏi giùm xem họ tiếp không nhé?
Chi Quyên đứng yên. Phẩm chỉ ngăn cách với nàng bằng một cách
cửa mỏng thôi, vậy mà sao lại có vẻ xa xăm quá.
Một lúc, cửa bật mở. Người xuất hiện ngay cửa là ông Yên. Dáng
dấp cao lớn. Giọng nói của ông Yên thật lạnh.
- Là cô à? Cô muốn gì nữa chứ?
Chi Quyên lúng túng van nàị
- Tôi ... tôi .... tôi muốn vào thăm anh ấỵ
Ông Yên giận dữ.
- Thằng em trai điên của cô đã làm con trai tôi suýt chết. Tôi
đang cứu nó. Từ đây về sau vĩnh viễn cô không được phép gặp
con tôị Nếu cô còn chút lương tâm, thì tôi khuyên cô đừng bao
giờ gặp con tôi nữạ Cô hiểu không? Sau sự kiện nầy xảy ra, nó
sẽ không cần cô nữa đâu, nó căm thù cô. Nó không muốn thấy mặt
cô. Bây giờ cô hãy đi đi, đi thật xa càng tốt ... Cô hãy để
cho gia đình chúng tôi yên ổn ... Đừng quấy rầy nữạ
Rồi giọng nói của ông trở nên đe dọạ
- Tôi sẽ có cách ứng phó với cô. Cô nên nhớ điều đó. Tôi sẽ
cho thằng em trai của cô ngồi tù rục xương. Không bao giờ được
tự do nữa đâụ
Ông bỏ vào trong, đóng sập cửa lại, không thèm nhìn lấy mặt
Chi Quyên.
Chi Quyên đứng chựng đấy, thật lâu mới lại ghế ngồi xuống. Chi
Quyên ngồi như vậy, mắt nhìn vào cửa phòng bệnh chờ đơi ... Cô
y tá đẩy xe thuốc bước ra, hiếu kỳ nhìn Chi Quyên rồi bỏ đi
... Một lúc, mấy bác sĩ và y tá khác bước vào, rồi bước ra ...
Chẳng ai màng đến Chi Quyên cả.
Cứ như vậy bác sĩ, y tá, thân nhân, bạn bè ... Ai cũng vào
được, chỉ có Chi Quyên, Chi Quyên như khúc gỗ mất cả mọi cảm
xúc, ngồi đấỵ Chỉ với một mục đích duy nhất. Gặp chàng nhưng
gặp bằng cách nào đâỵ Cuối cùng rồi cái ngồi suốt buổi của Chi
Quyên cũng khiến một cô y tá thắc mắc, cô bước tớị
- Cô đang đợi ai vậỷ
Chi Quyên ngẩng lên, lẩm bẩm.
- Tôi muốn vào thăm anh ấỵ
- Người bệnh ở phòng 508 à?
Chi Quyên gật đầụ Cô y tá ngập ngừng.
- Hay là hai ba hôm n ữa cô đến đị Hôm nay họ không chịu tiếp
khách lạ.
Chi Quyên lắc đầụ
- Vậy tôi sẽ ngồi đây chờ.
Cô y tá ngạc nhiên.
- Chờ hai ba hôm được à? Thế cô là gì của ông ấỵ
Chi Quyên lắc đầụ
- Không là gì cả.
Cô y tá chau mày rồi bỏ đị Cô nầy thật lạ, chắc có bệnh gì đâỵ
Chi Quyên tiếp tục ngồi một cách kiên nhẫn. Ai ra vào mặc ai,
Chi Quyên không còn quan tâm, nàng như hoá đá giữa mùi cồn và
mùi thuốc.
Cửa phòng bệnh lại mở, có hai người bước rạ Chi Quyên nhìn lên
thì ra là hai anh em Phạm Hảo và Đình Thư, cô nàng Đình Thư
vừa trông thấy Chi Quyên đã hét lên với ông anh.
- Ồ! Anh nhìn xem, ai kìa!
Rôi Đình Thư định bước về phía Chi Quyên, nhưng Hảo đã kéo
giật lạị
- Thôi được rồi, chuyện của người ta em can thiệp vào làm gì?
Nhưng Đình Thư không buông tha, phủi tay anh. Cô ta bước tới
ngồi cạnh Chi Quyên.
- Cô ngồi đây làm gì vậỷ
Chi Quyên trả lời một cách máy móc.
- Tôi muốn được gặp anh ấỵ
Đình Thư tròn mắt nhìn Quyên như nhìn một quái vật.
- Cô muốn gặp anh Phẩm à? Cô để thằng em cô đánh anh ta trận
suýt chết, vậy còn chưa đủ saỏ Còn gặp làm gì nữạ Em cô điên
như vậy sao không bỏ vô nhà thương điên đi, để ở ngoài làm gì?
- Nó không điên.
- Vậy mà còn nói không điên à? Bác Yên đã cho người đến đấy
điều trạ Lối xóm ai cũng bảo đó là thằng điên. Chỉ có thằng
điên mới đánh anh Phẩm đến độ như vậỵ Bác Yên còn hăm là sẽ xử
trí chị em cô. Cô nên nghe tôi khuyên. Bỏ đi thật xa, khỏi nơi
nầy càng sớm càng tốt.
- Nhưng tôi muốn gặp anh ấy bây giờ!
Đình Thư ngạc nhiên.
- Hừ! Tôi thấy hình như đầu cô cũng có vấn đề đấỵ Anh Phẩm hận
cô còn hơn hận kẻ thù làm sao anh ấy chịu gặp cô chứ?
Lời của Đình Thư làm Chi Quyên bàng hoàng. Có thật vây ư? Chi
Quyên cúi đầu nhìn xuống. Đình Thư thấy lời của mình làm Chi
Quyên lung lay nên nói thêm.
- Không phải tôi muốn ám chỉ gì cô, nhưng mà cô Quyên nầy, cô
đã có một Lạc Phong rồi, Thế là tốt quá, còn cần chi anh Phẩm
nữa nữạ Chơi với bạn trai mà muốn bắt cá hai tay là không tốt
đâụ Cô làm vậy, để cho Phẩm bắt gặp, còn bảo em trai mình ra
đánh người, không phải là quá quắt lắm ư?
Đình Thư càng nói càng có vẻ bất bình.
- Dù gì đây cũng là một nước có phát luật cơ mà. Nhà Bác Yên
chỉ có một thằng con trai duy nhất, nếu có bề gì xảy ra, mười
mạng nhà cô cũng không đủ để đền bù một anh Dương Phẩm.
Hảo kéo em gái đứng dậy nóị
- Ồ! sao em nói nhiều vậỷ Chuyện nầy có dính líu gì đến em đâủ
Ẩn khúc bên trong thế nào em cũng không rõ, nói nhiều không
tốt đâụ Thôi ta đi nàọ
- Sao lại chưa rõ ràng?
Đình Thư còn muốn nói nữa, nhưng đã bị ông anh kéo đị Vừa đi
Đình Thư còn hậm hực nóị
- Thế nầy thì có nghĩa là ... Em trai cô ả bị điên. còn cô ả
... thì ít ra cũng không bình thường.
Chi Quyên cúi đầu nghĩ ngợi, lời của Đình Thư như văng vẳng
bên taị
- Anh Phẩm đang hận cô như hận kẻ thù, làm sao anh ấy chịu gặp
cô?
- Chơi với bạn trai, không nên bắt cá hai tay ... Đã lỡ để anh
Dương Phẩm bắt gặp ... Như vậy ... là thế nàỏ
Dương Phẩm đã nói vậỷ Có nghĩ là chàng đã nghĩ giữa ta với Lạc
Phong có điều mờ ám? Chi Quyên cắn mạnh môị Thôi được! Anh
Phẩm. Vậy là ta có thể chia tay nhaụ Ta sẽ không còn gặp nhau
nữa ... Điều đó không quan trọng nhưng mà ... không nên chia
tay trong cái hiểu lầm như thế ... Dương Phẩm, em phải gặp
anh! Em phải gặp anh để nói rõ mọi thứ.
Đèn ở hàng lang chợt cháy sáng. Ồ! Thế nầy có nghĩ là trời đã
tối rồi ư? Vậy là ta ngồi đây một buổi chiềụ Một ngày đã trôi
quạ Một ngày mà sao lại dài như một thế kỷ. Tất cả những cái
mà Chi Quyên đã có. Tình yêu, tình cảm quá khứ, tương lai ...
Tất cả thế giới riêng tư đã tan nát. Chàng đã hận ta! Người
nhà họ Âu đã không cho ta gặp chàng. Vy thì bị giam, vậy mà họ
còn tìm cách đối phó với cả hai chị em nàng. Đối phó? Chi
Quyên cắn mạnh môị Nàng cảm thấy có vị mặn. Máu dã chảy ra ...
không phải chỉ ở miệng mà còn ở cả trái tim. Đối phó? Cần gì
phải đối phó? Cuộc đời của Chi Quyên thế nầy chưa đủ khổ ư?
Nhà họ Âu còn muốn đặt Chi Quyên ở vị thế nào nữả Còn cảnh nào
khổ hơn nữả Chi Quyên nhìn về phía cửạ Cách cửa ngăn cách Chi
Quyên với Phẩm. ở đây đã có hai thế giới cách biệt. Nhưng mà
... Anh Phẩm! Em muốn gặp anh, có gặp rồi chết đi cũng được.
Trong lúc Chi Quyên ngồi như pho tượng ngoài cửa, thì Âu Dương
Phẩm vật vã với thuốc gây mê và thuốc giảm đau trên giường
bệnh. Phẩm thấy toàn thân nhói đaụ Cái ý thức vẫn còn đó. Muốn
mở mắt ra mà mở không nổị Chi Quyên em ở đâủ Chi Quyên ... Lờ
mờ trước mặt là đám đông ... Cha mẹ, chị Nhi Phương, dì cậu vú
Chân ... thân nhân, Bác sĩ, y tá ... Nhưng mà sao không thấy
Chi Quyên? Chi Quyên! Em ở đâu chứ? Thấy Phẩm mở mắt, mọ i
người bu lạị Bà Yên với đôi mắt sưng húp trờ tới trước tiên,
bà sờ lên nhưng băng vải quấn thạch cao quanh người Phẩm, khóc
òạDương Phẩm con. Con thấy thế nàỏ Con đau không? Phẩm, con
thấy đấy, con bị người ta đánh như vậy, mẹ làm sao không đau
lòng ...
Ông Yên kéo vợ ra, nóị
- Em làm gì khóc mãi vậỷ không hỏi xem nó cần gì?
Rồi ông bước tới cúi nhìn con traị
- Phẩm, con thấy saỏ Con cần gì? Muốn ăn gì không? Chỗ nào đau
con nói đi bác sĩ đang ở đây nàỵ
Phẩm nhìn cha, mẹ rồi nhìn đám đông. Đầu óc như có cái gì hiện
lên mà không rõ ràng. Chi Quyên em ở đâủ Chi Quyên, sao em
không đến đâỷ Em tàn nhẫn như vậy saỏ Anh cần gặp em. Anh rất
cần gặp em trong lúc này!
Trán của Phẩm lấm tấm mồ hôị Cô y tá đặc biệt vội móc khăn ra
chậm lấỵ Đừng có đụng đến tôi! Tôi chỉ cần Chi Quyên thôi! Chi
Quyên, sao em không lạỉ Em phải đến để anh xin lỗi em chứ? Chi
Quyên! không lẽ em tàn nhẫn như vậỷ Phẩm đảo mắt nhìn quanh
... Mồ hôi lại đổ ra ướt trán. Phẩm nghe Nhi Phương nóị
- Nói muốn nói chuyện. quý vị tránh ra, để nó nóị
Nhưng đám đông không lùi ra, lại hỏị
- Phẩm con muốn nói gì đấy, cứ nói đị
Cuối cùng Phẩm nghe giọng mình của chính mình, như thều thàọ
- Chi Quyên! Chi Quyên! Sao em lại tàn nhẫn như vậỷ
Rồi Phẩm nhắm mắt lạị Mọi thứ như tan biến ... Tiếng nói của
mọi người như vang xa ... xa dần ... Phẩm ngả đầu qua một bên.
Bà Yên thấy con như vậy, sợ hãị
- Ồ, nó làm sao rồi! Làm sao vậỷ
Vị bác sĩ bước đến, bắt mạch.
- Không sao đâụ Thuốc giảm đau đang tác dụng đấỵ Mọi người hãy
tránh bớt ra, để không khí cho cậu ấy thở. Có lẽ giấc ngủ này
sẽ kéo dài đến sáng. Quý vị về cả đị ở đây có cô y tá đặc biệt
chăm sóc đủ rồị
Bà Yên lắc đầụ
- Không được, tôi phải ở lại đây với con tôi!
Nhi Phương can thiệp.
- Mẹ, bác sĩ nói đúng đấy, đừng ai ở lại đây cả, ta nên ra
ngoài thôị
Đây là phòng bệnh thương hạng nhất, nên gồm có hai phòng nhỏ,
một cho người bệnh nằm, còn một coi như phòng khách nhỏ. Có
salon, bàn trà ... Đám đông kéo qua phòng khách. Bà Yên vừa đi
vừa có vẻ bực dọc, nóị
- Thật tình tôi không biết, cái con nhỏ Chi Quyên nầy đã làm
gì mà thằng Phẩm bảo là tàn nhẫn, làm nó đau khổ như vậỵ
Một người bà con chen vàọ
- Thì đánh nặng như vậy quá tàn nhẫn rồi còn gì?
Nhi Phương suy nghĩ rồi nóị
- Tôi không nghĩ như vậy đâụ Lúc đầu chắc là phải có chuyện gì
đâỵ Cái mà Phẩm nó bảo là tàn nhẫn, không phải trên phương
diện thể xác ... Quý vị không nghe được cách nói của nó saỏ nó
đang nói hai chữ đó một cách tuyệt vọng.
Ông Yên nóị
- Cha biết nó định nói gì rồị Cha đã cho người đến đấy dò hỏị
Lối xóm họ cho là trước đó đã có một trận cãi nhau ...
Ông rít một hơi thuốc rồi nóị
- Tất cả cũng do thằng Lạc Phong thôi ... Cái thằng con khờ
khạo của tôi ... Lần này đúng là lao đầu vô chỗ tử. Đặt tình
cảm mìnhh không đúng chỗ, nên mới bị người ta đập một trận như
vậy .... Được rồi ... Cứ xem đi ... Tôi sẽ không dung thứ cho
chuyện này đâu ... Tôi đã nói với luật sư Trương rồi ... Ông
ấy đã đưa đơn lên tòa ... Chị em nó sẽ biết tay tôị
- Cha đừng quá tin lối xớm của cô tạ Có khi họ ganh ghét. Đúng
hay sai gì cũng nên chờ Phẩm bình phục đã. Hỏi rõ rồi hãy phát
đơn kiện ... Biết đâu tất cả là do hiểu lầm?
Ông Yên trừng mắt nhìn Nhi Phương.
- Hiểu lầm à? Để thằng Phẩm đầy thương tích như vậy mà còn cho
là hiểu lầm à? Nếu hiểu lầm mà gây án như vậy thì cũng là tộị
Tội vô ý gây thương tích. Cũng đủ để ở tù!
Nhi Phương yên lặng không dám cãi ý cha ... màn đêm đã buông
xuống. Người nhà của Phẩm gọi điện thoại đến nhà hàng đặt cơm.
Tồi mọi người quây quần bên bàn cơm, nhưng chẳng ai ăn được
gì. Sau đấy chợt cô y tá có vẻ hiếu kỳ nóị
- Không hiểu sao từ sáng tới giờ, có một cô gái cứ ngồi bên
ngoài không làm gì cả.
Nhi Phương ngạc nhiên.
- Cái gì? Bên ngoài có một cô gái à?
Ông Yên giận dữ đứng dậỵ
- Cô ta còn chưa đi à? Nhân viên an ninh của bệnh viện đâủ Sao
không đuổi cô ta đi đi!
Nhi Phương ngăn lạị
- Cha! Để con ra nói chuyện với cô ấỵ
- Có cái gì để nói chứ? Con bé đó rất lẻo lự, không nói lại nó
đâụ Chỉ có nước đuổi nó đi thôị Cứ cho nó biết, đừng hòng tơ
tưởng đến thằng Phẩm. Không đạt được mục đích đâụ
Nhi Phương bước ra ngoài, thấy ngay Chi Quyên đang ngồi co ro
trên ghế. Nhi Phương chợt thấy thương haị, bước tớị
- Cô Quyên nầy ... Chi Quyên.
Chi Quyên nhìn lên, khuôn mặt xanh xaọ
- Tôi ... Tôi có thể gặp anh ấy không?
Nhi Phương xúc động ngồi xuống cạnh Chi Quyên.
- Không được Chi Quyên ạ. Phẩm đã ngủ. Cô vào đấy cũng không
ích gì ... Vả lại, có cha tôi trong đấỵ
Chi Quyên gật đầu buồn bã nóị
- Tôi biết, ông ấy không cho tôi gặp Phẩm. Anh ấy thế nàỏ Khỏe
rồi chứ?
Nhi Phương xoa xoa tay Chi Quyên.
- Cô biết mà. Nó đau khổ lắm. Nhưng cô yên tâm, nó còn trẻ, có
sức khỏẹ Rồi nó sẽ hồi phục nhanh chóng thôị
Phương nhìn Chi Quyên thăm dò, một chút nói
- Cô có thể cho biết ... Tại sao lại có chuyện đánh nhau như
vậy không?
Chi Quyên cúi đầu nhìn xuống. Thật lâu mới nóị
- Tại vì ... anh Lạc Phong.
À! Thì ra cha đã điều tra chính xác. Nhi Phương nghĩ rồi thở
dàị Chi Quyên không hiểu điều Nhi Phương đã nghĩ, hỏi tiếp.
- Anh ấy đã tỉnh lại chưả
Nhi Phương giật mình.
- Phẩm à? À ... cũng đã tỉnh lạị
- Thế ... Thế ....Anh ấy có nói đến tôi không?
- Có.
Lời của Nhi Phương làm Chi Quyên sung sướng nhìn lên. Nàng run
giọng hỏị
- Anh ấy nói gì?
Nhi Phương không muốn nói nhưng nhìn ánh mắt như khẩn cần, như
chờ đợi của Chi Quyên, nàng thấy không thể giấu giếm nên nóị
- Tôi không biết chuyện xảy ra giữa mấy người như thế nào,
nhưng Phẩm có vẻ đau khổ lắm. nó nói ...
Nhi Phương ngưng lại nhìn Chi Quyên một chút, rồi tiếp.
- Nó nói là ... "Cô tàn nhẫn lắm" ... Tôi thì không hiểu tại
sao nó lại nói vậỵ
Chi Quyên bàng hoàng, nàng có cảm giác như vừa bị giáng một
đòn mạnh vào đầụ Chi Quyên lại nhìn xuống. cái thái độ của Chi
Quyên làm Nhi Phương xúc động. Phương muốn nói một cái gì để
an ủi, nhưng chưa kịp thì cửa phòng bệnh đã mở. Ông Yên bước
ra với thái độ giận dữ.
- Nhi Phương, con làm gì đấỷ
Nhi Phương đứng dậy, lúng túng nhìn chạ
- Dạ .... Con chỉ muốn tìm hiểu sự thật!
- Không ai cần con nói chuyện đó.
Ông Yên nói, rồi trừng mắt nhìn Chi Quyên.
- Cô định để tôi gọi cảnh sát đến đây à? Hừ, con trai tôi nó
thù cô, nó hận cô. Nó không muốn gặp mặt cô nữa, cô biết
không? Tôi yêu cầu cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức, đừng có
quấy rầy chúng tôi nữạ Ngày mai hoặc là hôm nào thuận tiện tôi
sẽ đến gặp cô để nói chuyện saụ
Chi Quyên ngỡ ngàng đứng dậỵ Nàng hiểu mọi thứ đã hết rồị Chi
Quyên nhìn Ông Yên nóị
- Vâng, tôi sẽ đi, tôi sẽ không quấy rầy ông nữa đâụ Bởi vì
bây giờ ... không có ai cần sự hiện diện của tôi cả.
Nói xong, Chi Quyên lầm lũi bước. Hành lang bệnh viện dài hun
hút ... Bóng Chi Quyên lẻ loi đi mãi đến tận cầu thang. |
|