Tên tôi là Tiến, Mạnh Tiến, con người tôi
cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng tôi cũng muốn kể ra đây
cho các bạn biết qua về quá trình, thân thế, ái tình và sự
nghiệp của tôi. Gia đình tôi sống tại một tỉnh nhỏ thuộc
vùng Hậu Giang. Cha tôi sống bằng nghề bán hàng dạo các gia
dụng, ôi thì hầm bà làng đủ thứ mặt hàng, từ chai nước mắm,
nước tương , mứt kẹo cả đến rượu đế, rượu thuốc nữa, ông
chất đầy lên chiếc xe ba bánh được biến cải như một cửa hàng
tạp hóa nhỏ rồi ông đẩy xe di hết phố này qua khu phố khác
trong tỉnh để bán hàng., cuộc sống của gia đình tôi cũng tạm
ổn định tuy không được sung túc, nhưng hầu như cả tỉnh đều
quen biết ông. Cha tôi thì cứ nghĩ rằng sau này tôi sẽ nối
nghiệp ông vì những lúc rảnh rỗi tôi hay phụ giúp ông. Đối
với tôi ông là người cha tuyệt vời, vào mỗi cuối tuần ông
đưa tôi đi coi đá banh để ủng hộ và cổ võ cho đội banh tỉnh
nhà. Chúng tôi vui mừng không tả khi đội nhà thắng trận…
Mặc dù có khiếu buôn bán từ nhỏ, nhưng tôi không muốn kế
nghiệp cái nghề cha truyền con nối này. Tôi muốn phá bỏ luật
lệ. Tôi cố gắng học hành để theo học khóa Quản trị kinh
doanh chứ không chịu đứng sau cái xe hàng như cha tôi.
Công nhận tôi là thằng khá may mắn trong đời. Năm 27 tuổi,
còn độc thân (vì chưa xập bẫy ái tình), bảnh trai, tôi đã có
một địa vị khá thơm trong một ngân hàng nổi tiếng tại thành
phố với chức vụ Trưởng Phòng tín dụng. Tiền lương của tôi
khá cao nếu kể cả tiền thưởng cuối năm tôi lãnh nhiều lắm
rồi, đó là chưa kể thêm những dịch vụ « vệ tinh » khác nữa.
Chỉ năm vừa qua thôi số tiền tôi kiếm được lên cả hàng trăm
triệu đồng. Không đến nỗi tệ phải không các bạn ?
Cha mẹ tôi cũng được hưỏng lợi về thành quả của tôi. Tôi mua
cho ông bà căn phố gần Cầu Bông để mở tiệm bán tạp hoá. Tôi
giúp thêm tiền cho cô em gái tôi mua một căn hộ trong chung
cư bên phía Khánh Hội. Tôi biết lo lắng cho gia đình vì tôi
quan niệm cha me là một cái gì quí giá. Bạn không biết nó
quan trọng như thế nào chỉ cho đến lúc cha mẹ mình vĩnh viễn
ra di. Nhất là trong lúc tôi đang « xu hào rủng rỉnh » tôi
phải lợi dụng để lo cho các ngưởi thân này chứ !
Trong phoòng làm việc chúng tôi gồm có năm thằng đực rựa
tuổi tất cả còn trẻ lúc nào cũng mày râu nhẵn nhụi áo quần
bảnh bao (dĩ nhiên vì hằng ngày chúng tôi phải tiếp xúc vói
khách hàng mà) chúng tôi tự cho nhau là nhóm « ngủ quỷ »
hầu như mỗi ngày tại văn phòng chúng tôi chì bàn bạc quanh
các vấn dề kiếm tiền, tiêu tiền, xắm xe và kiếm đào mới v…v…
Những ngày nghỉ là chúng tôi săn đuổi theo các bóng hồng để
bắt những con nhạn là đà với hy vọng em sẽ rớt vào lưới tính
mà chúng tôi giăng ra.
Nếu một ngày nào đó có nữ nhân viên mới vào làm trong ngân
hàng chúng tôi là tất cả bọn ngũ quỉ thách đố nhau để xem ai
sẽ là kẻ chiến thắng trong sự nghiệp chinh phục em này, có
nghĩa là ai sẽ được cái hân hạnh được tụt quần em ra…B ởi
vậy đàn bà họ nói rằng bọn đàn ông chúng tôi thì lúc lúc nào
cũng chỉ nghĩ đến những gì bên trong quần họ thôi ! Điều này
tôi thấy cũng đúng. Nhưng có điều bốn anh chàng kia lại
không bao giờ ngờ tới cái bộ óc tính toán siêu việt của tôi
!
Trở vào câu chuyện. Một bữa, ban Giám Đốc thông báo cho
chúng tôi biết cô thư ký bên phòng nhân viên, cái cô có bộ
mông tổ chảng, bộ ngực thù lù vĩ đại đó, sẽ không còn làm
việc ở đây nữa, em theo chồng bị đổi đi tỉnh khác. Điều ngạc
nhiên là trong nhóm ngũ quỷ chúng tôi chẳng ai quan tâm đến
chuyện này cả, vì tất cả bọn chúng tôi đều « thông qua » với
em này rồi. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cô nhân viên thay thế sẽ tới nhận việc vào đầu
tuần tới, tức thì cả bọn chúng tôi nhao nhao bàn tán vụ
thách đố xem ai sẽ là kẻ được hưởng diễm phúc đầu tiên với
cô thư ký mới này ?
Sáng thứ hai nàng đến. với thân hình thon nhỏ, tròn trịa hơi
dong dỏng cao vì cặp chân tương đối dài, em mặc bộ đồ đầm
loại tailleur mầu xám váy ngắn, tóc xõa ngang vai đeo cặp
mắt kiếng trắng mỏng độ. Trông em đẹp, thật đẹp có vẻ đẹp
đài các làm tất cả bọn tôi ngẩn ngơ về đối tượng mới này.
Tên em là Linh, Hà Ái Linh (nghe tên hơi có vẻ Ba Tầu)!Chẳng may cho tôi, ngay tuần sau đó tôi phải đi công tác bên
Đài Bắc hai tuẩn lể để ký hợp đồng với một số thân chủ và
tìm đối tượng làm ăn ở Đài Loan . Điều này làm tôi có cảm
tưởng sẽ là người thua cuộc trong việc chạy đua để chinh
phục trái tim người đẹp.
Chuyến đi Đài Loan của tôi gặt hái dược nhiều thành qủa tốt
đẹp bằng những hợp đồng được ký kết tại đây, những hợp đồng
sẽ đem đến cho ngân hàng chúng tôi nhiều lợi nhuận đáng kể.
Để tự thưởng, tôi đã đi du hí tưng bừng tại các động nổi
tiếng Đài Bắc bên cạnh những kiều nữ nhỏ nhắn xinh đẹp như
mộng bên này.
Khi tôi trở về nước để tiếp tục công việc tại ngân hàng, tôi
cố gắng nghe ngóng tin tức cuả bọn quỷ đồng sở về Ái Linh để
xem chúng giở những chiến thuật nào hầu chinh phục và đưa
nàng lên giường…nhưng tất cả đều rớt đài thê thảm ! Ngay cả
một cái hẹn để đi chơi với nàng cũng không có ! Bây giờ đến
lượt tôi phải cho bọn chúng biết ai là kẻ cao tay ấn ?
Nhờ một người bạn gái mà tôi rõ được lý lịch rành mạch của
Ái Linh nhưng tôi chỉ nêu ra đây những điểm chính, nàng 24
tuổi sở thích nghe nhạc và khiêu vũ. Tưởng gì chứ nghe nhạc
là sở trường của tôi rồi. Cách đây hai năm tôi có liên hệ
tình cảm với một cô chơi đàn violoncelle cho ban nhạc thính
phòng thành phố cũng trong dịp này cô ta đã chỉ dẫn cho tôi
ít điều về âm nhạc ngoài chuyện « đụ đéo ».
Cũng may cuối tuần này có một ban Đại hòa tấu của thủ đô đến
đây trình diễn tại nhà hát lớn tôi phải chạy chọt vất vả mới
lấy dược hai vé mời (hai vé này tôi phải chi địa nhiểu hơn
là vé mua) vì tôi nghĩ đó là cơ hội ngàn năm để có thể đưa
em đi du hí và nhất là ‘đưa em về nguyên thủy loài ngườỉ mà
thôi’.
Tôi gỏ cửa phòng làm việc của Ái Linh với bộ mặt thật vô (số)
tội, tôi bắt dầu âm mưu tấn công :
-Xin lỗi Ái Linh nhé. Hy vọng Ái Linh có thể giúp mình
chuyện này. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Tôi có vé mời hai chỗ cho buổi hoà nhạc chiều
thứ bẩy này nhưng cô em gái tôi thì cho biết không thể đi
được vì mắc bận. Tôi nghĩ cô thích âm nhạc vậy cô có thể đi
nghe hòa tấu với tôi không ? Nếu bỏ đi thì uổng quá !
-A, Anh Tiến, anh làm em ngạc nhiên, em nghĩ anh chỉ thích
uống rượu và …và đuổi theo các bóng hồng thôi mà.
Tôi hơi bối rối vì nàng đã biết tẩy mình , nhưng rồi tôi
cũng thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện nàng :
-Điều cô nói cũng có đúng một phần nào nhưng cô phải thông
cảm cho tôi vì chức vụ và cũng có lúc để công việc trôi chảy
tôi phải làm vậy mình dễ ăn nói hơn…Nhưng không sao ! Nếu cô
không thích thì tôi kiếm người khác chứ bỏ buổi trình diễn
này rất uổng…
Tôi vừa nói vừa đứng dậy bước ra phía cửa, khi tay đụng vào
qủa đấm mở cửa thì tôi nghe thấy Ái Linh nói theo với giọng
dịu dàng :
-Em rất thích đi nghe buổi trình diễn này vì P.Q.T. là nhạc
trưởng thần tượng của em, em thích ông này nhất.
Không bỏ lở cơ hội tôi quay lại làm bộ tỉnh bơ rồi phán :
-Vậy chúng mình gặp nhau 8 giờ chiều thứ bẩy trước nhà hát
thành phố nhé !
Nói xong không cần đợi nàng trả lời tôi thản nhiên bỏ đi một
mách. Cá đã cắn câu rồi, nhưng phải dùng chiến thuật nào đây
dể dưa em vào hạ…
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần 2) |