| -Vì câu khen của anh em nói cho mà nghe. Em là Anh- Phương 
					Anh. Em cùng làng với anh đó. Bây giờ đã nhớ ra chưa hả. Cùng làng ư. Điều đố làm hắn thấy khá là lạ. Làng hắn có cô 
					bé xinh xắn thế này sao. Hắn thử nghĩ xem xem có đúng không.
 Lần này dữ kiện em cung cấp cho hắn rất là chính xác. Thế 
					nên hắn đã có thể biết được đã gặp em ở đâu. Hắn reo lên như 
					trẻ con thấy mẹ đi chợ về.-Anh nhớ ra rồi. Có phải em là người họ Lưu không.
 -Đúng rồi. Anh bắt đầu nhớ ra rồi đấy. Thế anh có nhớ là đã 
					gặp em ở đâu không hả.
 -Anh bây giờ thì nhớ chứ. Lần ấy làng mình có hội nên cả anh 
					và em đều phải ra đình. Hôm ấy anh gặp em mà. Em còn đánh 
					rơi mấy thứ. Và anh cúi xuống nhặt hộ nữa chứ.
 Anh hài lòng ra mặt vì hắn đã nói đúng được từng tình tiết 
					của cuộc gặp gỡ của cả hai. Nàng mỉm cười thật tươi làm hiện 
					ra hai cái núm đống tiền trên khuôn mặt bầu bĩnh của em. Làm 
					cho khuôn mặt đã dễ thương càng rạng rỡ và dễ nhìn hơn biết 
					bao nhiêu.
 -Phương Anh này. Em đang học đâu thế hả?
 -À em đang học ở trường khối kinh tế. Anh ra trường rồi đúng 
					không?
 -Ừ sao mà em biết rành về anh quá vậy.
 -Có gì đâu chẳng qua là anh rất nổi tiếng ở nhà đó. Nên ai 
					cũng đem anh ra làm gương mẫu cả. Nên em chẳng khó gì để mà 
					có tin tức đầy đủ về anh.
 -Em cứ nói quá chứ anh thì có gì mà nổi tiếng hả. Nhà anh 
					chẳng giàu có gì so với các gia đình khác trong làng. Thế 
					nhà Phương Anh ở đoạn nào vậy. Để có gì anh đến em chơi.
 -Nhà em ở cạnh nhà này này….. Nhà bác anh đấy.
 Cả đoạn đường còn lại thật là vui vẻ biết bao nhiêu. Vì hắn 
					được nói chuyện với một cô bé thật là đáng yêu biết bao 
					nhiêu. Mà nói chuyện cũng rất là hợp nữa. Lần đầu tiên hắn 
					nói chuyện với cô gái nào như vậy cả.
 Bọn con gái trước kia hắn gặp chỉ được dăm câu thì hết 
					chuyện. Còn Phương Anh thì hắn nói mãi chẳng hết chuyện. Và 
					cô gái cũng lắng nghe chăm chú. Có cả hai lên đoạn đường 
					trôi sao mà nhanh thế. Hắn muốn kéo dài để mà nói chuyện 
					được càng lâu càng tốt với cô bé. Nhưng đã đến lúc xuống ga 
					rồi.
 Vẫn muốn nói chuyện với nàng nên hắn cùng Phương Anh đi bộ 
					về tận đầu làng. Ở đây cả hai chia tay. Trước khi mỗi người 
					đi mỗi ngả hắn nói với cô bé:
 -Phương Anh tối em có rảnh không vậy.
 -Có anh ạ. Về nhà có khi ngày thì rảnh thôi. Chứ tối thì 
					chẳng bao giờ em có chuyện gì cả. Có chuyện gì không anh?
 -À tối anh định sang em chơi mà. Nói chuyện em anh thấy hay 
					lắm. Nên muốn sang nhà chào cô chú rồi vào nhà em cho biết 
					nhà. Có tiếp anh không đấy. Hay là sợ anh nào đấy biết hả cô 
					bé.
 Phương Anh véo hắn một cái thật mạnh vì cái tội cứ dám gọi 
					nàng là cô bé. Ngay trên tàu mấy lần hắn đã bị nàng cảnh cáo 
					rồi nhưng mà vẫn không chừa.
 -Không được gọi thế nữa nghe không. Tối nay em ở nhà. Em rất 
					vui nếu anh đến nhà em chơi. Bố mẹ em mà biết anh đến chơi 
					thì cũng rất thích cho mà xem. Thế nhé. Tối nhớ đến nhà em 
					đấy. Em đợi. mải chơi mà không đến thì mai em đến tận nhà em 
					gọi cho coi.
 -Anh sẽ đến mà. Yên tâm đi. Khoảng 7 rưỡi nhé. Thôi em về đi. 
					Anh cũng di về nhà đây.
 -Vâng anh về.
 Phương Anh quay bước đi khuất rồi hắn mới quay lại để đi về 
					nhà mình. Về lần này thực ra chẳng có việc gì quan trọng cho 
					lắm. Làm cho hắn rất lấy làm tức giận. Cũng may là hôm nay 
					còn gặp cô bé Phương Anh thế nên đỡ đi phần nào. Chỉ là một 
					cái chuyện con con mà cũng phải gọi hắn về. Hắn đã phải nói là lần sau không được vô cớ gọi về như vậy. 
					Vì hắn có rất nhiều việc. Bố mẹ hắn cũng ừ thôi. Nhưng hắn 
					biết rằng chắc khó có khả năng ấy lắm. Vì họ rất tự hào về 
					thằng con này. Một buổi chiều trôi qua thật vô nghĩa. Hắn 
					chẳng làm được một việc gì cả. Hắn còn phải ở nhà thêm hai 
					hôm nữa mới đi được. Cũng may là thứ bảy và chủ nhật. Nên 
					hắn cũng chẳng có buổ dạy thêm.Cơm tối xong bất chợt bố mẹ hắn đề cập đến một vấn đề mà 
					thực tình hắn chưa hề để ý đến.
 -Trường này. Bố có chuyện này cần nói với con. Con cứ nghe 
					bố nói xong rồi hẳng nói lại nhớ.
 Thế là bố mẹ hắn cứ thao thao bất tuyệt mà nói.” Bố thấy con 
					cũng đã lớn rồi. 25 tuổi rồi còn đâu nữa. Bây giờ bố mẹ muốn 
					con gặp mặt một cô gái. Con xem có đồng ý không, Nếu được 
					thì đề bố mẹ đặt vấn đề với nhà họ. Con cũng biết cô bé này 
					đấy. Đó là con nhà chú An. Năm nay nó 18 rồi. Học hết phổ 
					thông đồng thời rất chăm chỉ.
 Con đi suốt ngày lên bố mẹ muốn có người đỡ đần giúp đỡ. Vậy 
					nên bố mẹ nói như vậy xem ý kiến của con thế nào. Bố mẹ cũng 
					không muốn ép con mà muốn con làm theo sở thích. Con nghĩ 
					thế nào hả”:Bất chợt bị đề cập đến làm hắn chẳng biết phản ứng như thế 
					nào cả. Bố hắn thì cứ giục loạn lên. Không biết từ chối thế 
					nào cho phải đây. Một ý nghĩ thoáng qua đầu giúp hắn tháo gỡ 
					khúc mắc này.
 -Con thật lòng mong bố mẹ đỡ vất vả. Nhưng mà con đã có 
					người yêu rồi bố ạ.
 -Con có người yêu rồi. Sao chẳng bao giờ thấy con nói gì hả. 
					Thế nó là người như thế nào vậy.
 -Cô ấy năm nay 20 tuổi. Người xinh xắn đáng yêu. Tính cách 
					cũng rất tốt. Cô ấy đang học đại học trên Hà Nội.
 Hắn đề cập ở đây là Phương Anh. Hắn phải có người mà đưa ra 
					để đối phó với ông già chứ lị. Bố hắn nghe hắn nói rất tâng 
					cô gái lên thì cũng gật gù. Nhưng ông vẫn nói:
 -Con lớn rồi. nên bố cũng tin con có con mắt nhìn người và 
					cách đánh giá người chính xác. Nhưng bố vẫn muốn con đi gặp 
					con nhà chú An. Có thế con mới so sánh được chứ. Đến lúc đó 
					thì tùy con quyết định. Bây giờ đi luôn có được không con.
 Tối nay hắn có hẹn với Phương Anh rồi còn đâu. Nên phải 
					thoái thác mới được.
 -Để mai đi bố. Con còn cả hai ngày liền ở nhà cơ mà. Nên 
					nhiều thời gian lắm. Lát nữa con sang nhà bác cái. Lâu lắm 
					rồi con cũng chẳng sang đó vì không có thời gian. Nên con 
					muốn sang đó chơi. Bố có đi với con không?
 -Bố không đi đâu. Hôm nay mệt lắm bố chỉ muốn ở nhà thôi. 
					Thế thì con đi đi rồi về cho sớm. Mai sang nhà chú An cũng 
					được mà.
 -Vâng con đi đây.
 Hắn nói xong liền đi ngay. Chẳng ở lại làm gì không lại bị 
					nói cái gì đó thì chết. Bây giờ vẫn còn khá sớm. Mới có bảy 
					giờ kém. Thế nên hắn đến nhà bác mình một lát. Nhà ông bác 
					này cũng đã ăn cơm xong rồi. Thấy hắn vào là mứng lắm. Cả 
					mấy anh em chỉ có mình hắn là học hành tấn tới nhất. Thế nên 
					trong họ ai cũng quý hắn. Đặc biệt là mấy anh em ruột cùng 
					bố hắn.
 Bác hỏi han hắn đủ chuyện. Hắn cũng trả lời qua loa cho ông 
					hài lòng. Nói chuyện có ít mà đã thấy gần 8 giờ rồi. Nên hắn 
					đứng dậy bảo phải sang nhà mấy thằng bạn cái. Ông bác cũng 
					chẳng giữ hắn lại mà hẹn mai sang chơi ông mời cơm. Hắn ra 
					đến cổng thì ông gọi lại bảo:
 -Trường này cháu học Y ra đúng không?
 -Vâng ạ. Có gì không bác.
 -Chẳng là chị Hoa đứa con lớn nhà bác. Năm nay nó thi trường 
					y của cháu. Nhưng mà có nhiều chỗ học chưa chắc. Thế nên bác 
					muốn nhờ cháu giúp chị một chút có được không?
 -Cũng được bác ạ. Nhưng mà bác biết đấy cháu dạo này đi làm 
					trên Hà Nội nên chẳng mấy khi về làng đâu. Vì thế cháu sợ 
					không có nhiều thời gian cho chị ấy.
 -Bác cũng biết là cháu rất bận. Thế nên bác đang định cho 
					chị ấy lên Hà Nội ôn một tháng sau khi thi mà. Nên cháu cứ 
					trên đó mà bảo chị. Có được không cháu?
 -Vâng được bác ạ. Bác cứ đưa chị ấy lên còn cháu giúp gì 
					được cho chị Hoa thì cháu sẽ giúp hết sức.
 -Bác cảm ơn cháu trước. Chăm sự nhờ cháu. Mai bác sẽ sang 
					nói với bố mẹ cháu về việc này. Cháu đi cẩn thận nhớ.
 -bác cứ vào nhà đi. Đây là làng mình chứ xa lạ gì đâu mà. Mà 
					ở làng mình cháu quen hết cả mà. Nên sợ gì chứ.
 Ông bác tiễn hắn ra tận cổng trước khi đóng cửa còn cầm tay 
					hắn mà bảo hắn giúp. Hắn cứ phải gật đầu thôi vậy. Không thể 
					nào từ chối được. Mà tiền chắc chắn cũng chẳng được xu nào. 
					Thế này thì chết.
 Hắn được Phương Anh chỉ dẫn nhà cẩn thận lắm rồi. Nên tìm 
					nhà cái là ra ngay. Đến trước cửa thì đang là 8 giờ kém có 5 
					phút. Hắn gọi cửa. Từ trong nhà đã có tiếng thưa:
 -Anh Trường à. Đợi chút em ra ngay đây.
 Hắn chẳng phải đợi một chút nào cả. Cửa được mở ra luôn. 
					Người ra mở chẳng ai khác mà là Phương Anh. Nhưng hắn thấy 
					lạ chút nữa chẳng nhận ra. Nàng đang mặc một cái áo cộc khá 
					ngắn và mỏng làm hiện ra mờ ảo thân hình đầy đặn của em. Hắn 
					di qua cổng còn Phương Anh đóng cửa lại. mùi hương từ mái 
					tóc của nàng phả vào mũi làm hắn thấy thật là sảng khoái. 
					BIết trong nhà đang có người nhìn ra ngoài nên hắn chẳng dám 
					nhìn mãi được. Đành phải quay người nhưng vẫn cố liên tưởng đến thân hình 
					của Hoa. Cô bé đóng cửa xong thì mời hắn vào nhà. Trong nhà 
					có tất cả gia đình Hoa. Nhà nàng đúng là đột xuất ở vùng 
					nông thôn, Vì có đúng hai con. (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					3) |