| Sau buổi tối ngày hôm đó,Đồng Tố Tố như nguời 
					mất hồn,nhưng cũng may không ai biết chuyện gì đã xảy ra cả 
					.Thuờng thuờng sáng sớm sẽ có cung nữ vào đánh thức giúp 
					nàng trang điểm tắm rửa và nếu như vậy họ sẽ phát hiện ra 
					Đồng Thái Hậu cởi truồng với vô số vết tích của một trân làm 
					tình quyết liệt.Nhưng hôm đó Triệu Phi biết truớc đuợc là 
					hoàng thúc sẽ phong Vuơng cho mình nhờ đang tha thẩn trong 
					vuờn hoa nhỏ của tẩm cung và Triệu Cát nhìn thấy nó nói cho 
					nó biết để lấy tiếng tốt với cháu.Dù gì nó mà quí Triệu Cát 
					thì đối với Tố Tố, Triệu Cát cũng sẽ có lợi.Bởi vậy không 
					đợi đựoc đến sáng hẳn Triệu Phi lon ton vào khoe ngay với Tố 
					Tố truớc cả khi Lý nhũ nuơng kịp tỉnh dậy.Khi vào đến phòng 
					nó nhìn thấy Tố Tố đang nằm ngủ mặt huớng ra ngoài tóc dài 
					đen nhánh khuôn mặt trẻ măng xinh đẹp nhưng chỉ quấn mỗi 
					chiếc khăn tắm ở phần trên còn phần duới thì hoàn toàn không 
					có gì.Phần lông lún phún phía duới còn hơi bết lại.Nó ngạc 
					nhiên lắm.Thấy dạo này mẫu hậu sao đó.Không giống truớc 
					kia.Tuy nhiên nó ko đợi đựoc mẫu hậu thức dậy để khoe mà 
					phải khoe ngay mới hả.Vì có khi chỉ 1 canh giờ nữa 
					thôi.Thánh chỉ sẽ đến thì đâu có gì để khoe nữa.Nó cũng 
					thông minh lắm chứ.Chỉ có mấy chuyện nguời lớn kia thì quả 
					thật nó không biết gì.Nó lay lay Tố Tố miệng gọi khe khẽ.Tố 
					Tố giật mình tỉnh dậy ngay.Nhìn thấy nó mặt nàng lập tức đỏ 
					bừng.Như chợt nhớ mọi việc nàng chạy đi kê lại bàn ghế.Lau 
					lại nền tẩm cung ngay.Triệu Phi nhìn Tố Tố vội vã như vậy 
					thì quả thật không hiểu gì .Khi thấy mẹ nó từ phía sau ,nhìn 
					thấy âm đạo nó thấy không giống mình nên định bụng sẽ hỏi 
					cho biết.Mặc dù nó định hỏi từ lần truớc nhưng nghĩ trời tối 
					nhìn không kĩ nên lại thôi.Nhìn vẻ mặt của mẫu hậu Tố Tố quả 
					thật nó tự dưng không muốn khoe gì nữa.Chỉ đứng im.Một lát 
					sau nó thấy Tố Tố đi tắm.Sau khi buớc ra Tố Tố đã trông như 
					ngày thuờng nhờ vậy mà mọi chuyện vẫn đuợc giữ kín nhưng ánh 
					mắt nàng thì vẫn như nguời mất hồn .Triệu Phi lên tiếng : - Mẫu hậu à,nguời không khỏe sao?
 - Mẫu hậu vẫn khỏe - nàng thẫn thờ trả lời.
 - Mẫu hậu à,Hoàng Thúc tốt lắm,nguời đã nói là sẽ phong con 
					làm An Vuơng,vậy là từ nay con sẽ là Thiên Tuế Gia con lại 
					có đất phong thuộc vùng Hoài nam nữa.À mà Hoài Nam là ở đâu 
					vậy Mẫu hậu?
 - Đó là một vùng gần với con sông Truờng Giang,Phi nhi học 
					bài có nhớ câu "Truờng Giang sóng sau xô sóng truớc" không. 
					- Vẻ mặt nàng cố làm ra vẻ tuơi tỉnh.Có lẽ chỉ khi nào nói 
					chuyện với Triệu Phi nàng mới cảm thấy cuộc sống này có ý 
					nghĩa.
 - Có chứ,câu đó có ý nói về nguời hậu bối sẽ tiếp buớc nguời 
					tiền bối và có khi còn hơn cả nguời tiền bối đó nữa.Thì ra 
					đất phong của hài nhi ở nơi đó.Hay là Mẫu Hậu và hài nhi 
					cùng đến đó xem đi?
 - Ở đó xa lắm với lại muốn xuất cung phải có ý chỉ của Hoàng 
					Thuợng,Mẫu Hậu là Thái hậu nhưng ko quyết định đuợc chuyện 
					gì cả. - Nói đoạn nàng buồn rầu đưa tay xoa đầu Triệu 
					Phi.Triệu Phi nói tiếp ngay :
 - Mẫu hậu thử cho nguời hỏi Hoàng Thúc xem có đuợc không 
					đi.Nguời phong con làm An Vuơng đâu có lý do gì nguời ko 
					đồng ý cho con đi xem.Đuợc không mẫu hậu?
 Trong Tố Tố như chợt lóe lên một cơ hội thoát khỏi Triệu Cát 
					.Nếu đuợc ra khỏi cung ta đưa Phi nhi cao bay xa chạy.Sống 
					cuộc đời thuờng dân còn hơn là sống như hiện nay.Nang quyết 
					định thử vận may xem sao nên nói với Triệu Phi rằng :
 - Đuợc rồi đuợc rồi,Phi Nhi ngoan,Mẫu Hậu sẽ cho nguời đến 
					xin ý chỉ của Hoàng Thuợng.nếu Hoàng Thuợng đồng ý thì 2 
					chúng ta sẽ lên đuờng còn không thì Phi nhi vẫn phải ở lại 
					Hoàng Cung và không được buồn nghe chưa?
 - Dạ! Phi nhi đồng ý.
 Tố Tố bèn cho gọi cũng nữ A Anh vào truyền đạt ý chỉ tâu lên 
					Hoàng Thuợng.Nhưng khi A Anh đến đuợc thư phòng thì chưa kịp 
					nói gì đã bị Hoàng Thuợng cuỡng hiếp vì tội đã nhìn thấy 
					những gì không nên nhìn.
 **   *
 A Anh vẫn cố đợi vì toàn thân duới lõa lồ không còn mảnh 
					vải.hơn nữa máu trinh dây ra chảy dòng dòng xuống đôi chân 
					trần ả không thể đi đâu với bộ dạng đó đuợc. Đuợc một lát 
					Triệu Cấu quay trở ra với Điền Thu cả hai y phục đã chỉnh tề 
					và Điền Thu lại đứng một góc như thuờng lệ .Triệu Cát ngồi 
					chiễm trệ cất giọng :- Sao chưa quay về đi? Muốn đuợc Trẫm ân sủng nữa chăng?
 A Anh run lẩy bẩy nói cũng thiếu tự tin vì đang hở hang quá:
 - Nô tì không dám nữa đâu ạ! Nô tì đến để chuyển lời của 
					Đồng Thái Hậu.
 Triệu Cấu mặt hơi biến sắc nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên 
					lại thản nhiên như không bèn nói:
 - Nguơi nói đi.
 - Thưa Hoàng Thuợng,Thái Hậu và An Vuơng mong bệ hạ ân chuẩn 
					cho đuợc xuất cung đi thăm đất phong của An Vuơng tại Hà Nam 
					ạ.
 - Nguơi về đi.Khi nào có câu trả lời trẫm sẽ báo cho Đồng 
					Thái hậu.
 A Anh ngập ngừng.Cuối cùng cũng nói ra:
 - Xin hoàng thuợng ban ân cho nô tì một... chiếc quần .- Nói 
					đến đây thì suýt bật khóc
 - Không ban ân . Đi về. - Nói đoạn đứng dậy tiến lại phía A 
					Anh đá một phát đau điếng vào mông đít ả rồi ngoảnh mặt đi 
					mất dạng.
 A Anh dấm dứt tức tuởi khóc lếch thếch đi ra khỏi thư phòng 
					bộ dạng rất đáng thuơng.Đúng lúc đấy Điền Thu chạy lại đưa 
					cho ả chiếc quần khi nãy.A Anh chụp vội lấy chiếc quần mặc 
					vào rồi mới cám ơn nàng .Điền Thu không nói gì chỉ mỉm cuời 
					thật tuơi rồi vẫy tay chào A Anh hồi cung.
 **   *
 A Anh hồi cung báo cáo sự tình với Đồng Thái Hậu xong thì 
					xin phép đuợc nghỉ một hôm vì mệt.Tất nhiên ả không nói gì 
					về chuyện đã bị hiếp dâm.Triệu Phi nghe hoàng thúc phán như 
					vậy thì sốt ruột vô cùng cứ một chốc lại hỏi xem Hoàng Thúc 
					đã trả lời chưa.Đến tối vẫn chưa có tin gì nó buồn bã lắm 
					nhất định đòi ở lại với Tố Tố để ngóng tin.Từ ngày dọn ra 
					tẩm cung này đây là lần đầu tiên nàng ôm Phi Nhi đi ngủ.Nó 
					chưa buồn ngủ ngay mắt thao láo hỏi chuyện.- Mẫu hậu à,nguời thuờng hay không mặc quần đi ngủ hả?
 Tố Tố giật mình nhớ chuyện sáng nay lúng túng trả lời :
 - Đâu có đâu, sáng nay là mẫu hậu đi tắm xong rồi bị trúng 
					gió nên ngủ thiếp đi chưa kịp thay xiêm y đó thôi.
 - À ra là vậy.Mà tại sao cái chỗ này này của mẫu hậu lại 
					khác của con vậy .- Nó vừa nói vừa chỉ linh tinh trên nguời 
					nàng làm nàng hơi nguợng ngùng.Nhưng chỉ có 2 mẹ con nên 
					nàng cũng cố giải thích cho nó hiểu là Nam nữ khác biệt.Nói 
					lại hỏi tiếp :
 - Khi đi Hà nam sẽ có mẫu hậu,Triệu Phi,Lý nhũ nuơng và ai 
					nữa hả mẫu hậu.
 Nàng mỉm cuởi :
 - Tất nhiên còn cả A Anh và Tôn Bình công công nữa rồi
 Nó còn hỏi nhiều câu hỏi khác nhưng rồi cũng nhanh chóng 
					chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau Tố Tố dậy sớm,tắm rửa thay 
					xiêm y và trang điểm nhẹ. Nàng cùng Phi Nhi dùng điểm tâm 
					sau đó nàng dạy Phi Nhi học, mọi thứ lại trở lại yên bình 
					với nàng. Tố Tố cũng cảm thấy vui vẻ lên nhiều khi đuợc chăm 
					sóc dạy dỗ cho nghĩa tử của mình.Thần thái nàng rất tốt.Ánh 
					mắt không còn vẻ thẫn thờ.
 Tiếng của A Anh làm nàng giật mình :
 - Thưa Thái Hậu,Hoàng Thuợng cho mời nguời tới Ngự thư phòng 
					để bàn bạc về việc đi Hoài nam.
 Tố Tố thấy vui mừng quá nếu hắn cho mình đi thì tốt 
					rồi.Nhưng cứ đến gặp hắn xem sao đã nếu không lại làm Phi 
					nhi thất vọng.Nghĩ đoạn nàng cùng A Anh đến Ngự Thư Phòng để 
					gặp Triệu Cát.
 Tại thư phòng Triệu Cát đã ở đó như thuờng lệ. Hắn đang chăm 
					chú vẽ bức tranh về cỏ cây hoa lá như mọi khi.Đó là khả năng 
					tốt duy nhất của hắn ngoài ra hắn đến đây chỉ để đọc dâm thư 
					và gặp riêng hai tên tay sai thân tín Cao Cầu và Đồng 
					Quán.Thấy Tố Tố và A Anh buớc vào Triệu Cát đặt bút xuống 
					nghiêm giọng :
 - A hoàn kia có thể về truớc. Ta và Thái hậu có chuyện cần 
					bàn.
 A Anh lật đật rút lui ngay.Ả sợ Triệu Cát hơn sợ cọp giờ 
					thoát đuợc là thoát ngay chứ còn đợi đến bao giờ.Riêng Tố Tố 
					thì hiểu răng hắn lại thèm muốn xác thịt của mình nên đã có 
					tâm lý chuẩn bị từ truớc.Tuy nhiên sau khi A Anh đi mất hắn 
					lại nói khác hẳn những gì nàng dự liệu:
 - Bây giờ nàng đi theo trẫm hay không là tùy nàng.Nhưng nếu 
					nàng đi theo trẫm bây giờ thì dù có chuyện gì nàng cũng 
					không đuợc phản kháng.Nếu nàng phản kháng nhất định sẽ có 
					chuyện không hay xảy ra.
 Tố tố bắt đầu ngạc nhiên.Mọi chuyện đã khác ngay so với 
					những gì nàng dự đoán.Không nén nổi nàng liền hỏi ngay :
 - Nếu ta không đi theo mà hồi cung thì sao?
 - Thì vĩnh viễn chuyện Hoài nam sẽ không tồn tại thêm một cơ 
					hội nào tuơng tự nữa.Chỉ vậy thôi,không có gì khác cả.
 Nàng bắt đầu suy nghĩ :"nếu hắn không bao giờ cho mình buớc 
					ra khỏi cung thì đời này kiếp này sẽ là nô lệ cho hắn 
					mãi,chịu dày vò như vậy làm sao đuợc? Hơn nữa Phi Nhi từ khi 
					sinh ra đã bất hạnh.Mẹ mất vì bệnh sau khi sinh.Cha thì là 
					vị hoàng đế yểu mạng.Sống trong cung không một chút kiến 
					thức cơ bản nào về con nguời về cuộc đời.Cứ để nó sống vậy 
					khác nào đã chết.Hơn nữa nó rất mong muốn đuợc đến Hoài nam 
					nếu để nó thất vọng và biết rằng vì mình nên nó không đuợc 
					xuất cung nó sẽ buồn ghê lắm.Chuyến đi này ngoài ý nghĩa đó 
					còn có ý nghĩa giải thoát cuộc đời mình về sau.Dù chuyện gì 
					xảy ra chỉ cần còn sống thì có thể chấp nhận đuợc".
 Nàng nghĩ vậy nên nói với hắn:
 - Ta đồng ý.Hi vọng Hoàng Thuợng không nuốt lời.Nếu ta đi 
					theo hoàng thuợng bây giờ thì phải đồng ý cho ta và Phi nhi 
					đến thăm phong địa của nó tại Hà Nam.
 - Quân vô hí ngôn.
 Nói đoạn hắn buớc ra khỏi thư phòng và nàng lập tức đi theo 
					sau hắn.Xung quanh không hề có bóng thị vệ hay cung nữ,thái 
					giám nào cả.Bất giác nàng cảm thấy sợ hãi.Nhưng có lẽ hắn 
					cũng như nàng không muốn ai biết họ hẹn gặp ở đâu để tránh 
					điều tiếng không hay.Ở phía Bắc hoàng cung đã có một ngôi 
					đạo quán dựng lên tự bao giờ nhìn rất âm u hắc ám giống như 
					một nơi tà mà ngoại đạo.Nàng cũng biết rằng Triệu Cát rất 
					đam mê Đạo giáo nhưng có lẽ là một thứ Đạo giáo nào khác hẳn 
					với Đạo giáo bình thuờng thì mới có thể cuốn hút hấp dẫn hắn 
					đuợc.Hắn rảo buớc nhanh hơn về phía ngôi đạo quán khổng lồ 
					hắn đập cánh cổng lớn ba tiếng thì cánh cổng mở hé ra đủ để 
					nàng và hắn chui vào rồi lập tức khép lại.Không nhìn thấy ai 
					đóng mở cửa cả.Vừa vào bên trong nàng đã ngửi thấy một mùi 
					không khí khác lạ tất cả đều tối lờ mờ,cả hai đi tiếp một 
					đoạn thì xuất hiện cánh cổng thứ hai to gấp đôi cánh cửa 
					truớc và cách đóng mở cổng cũng như cánh cửa thứ nhất 
					vậy.Khi vào bên trong cánh cửa thứ hai là một gian điện thờ 
					lớn hơn cả nơi triều bái hàng ngày của Triệu Cát còn vòm 
					điện thờ thì cao hơn gấp ba gấp bốn lần chính điện Kiến 
					An,xung quanh bày ra đủ thứ đồ thờ cúng lạ mắt quái dị.Hai 
					bên tả hữu của điện là hai hàng đạo sĩ áo đen chùm kín đầu 
					ngồi khấn vái niệm chú,không khí hết sức ma quái.Ở giữa điện 
					có một đài hình tròn rộng cao gấp 3 lần nguời bình thuờng 
					xung quanh là các đạo sĩ áo đen nhảy múa miệng lẩm bẩm những 
					gì không rõ bởi vậy trên đó có gì nàng chưa nhìn thấy 
					được.Triệu Cát chậm rãi buớc lên đài và Tố Tố không biết làm 
					gì khác cũng buớc theo nhưng tâm lý đã sợ hãi lắm rồi.
 Khi buớc lên đài nàng nhìn thấy một chiếc cột cao đang treo 
					một thiếu nữ khỏa thân.Nhìn nàng rất xinh đẹp và có phần hơi 
					quen thuộc.Phía duới chân cột là ba nguời đàn ông nàng chưa 
					gặp bao giờ.Nguời đứng chính giữa lẩm bẩm :" Đạo giáo là đạo 
					công bằng trong đất trời,con nguời sống cần phải làm mọi 
					cách để đạt đến uớc mơ của mình,cùng bằng hữu chia sẻ niềm 
					vui,cùng bằng hữu chia sẻ nỗi buồn ,cùng bằng hữu chia sẻ 
					những gì có thể như vậy ai cũng có thẻ hưởng đuợc nhiều niềm 
					vui mà nỗi buồn thì bị tiêu biến mất .........." nàng nghe 
					qua thấy đó toàn là điều nhảm nhí. Niềm vui bị chia thì niềm 
					vui nhỏ đi mà nỗi buồn chia ra thì nỗi buồn cũng nhỏ đi là 
					gì có chuyện như ông ta nói đựoc.Đoạn sau ông ta còn ca ngợi 
					thuật truờng sinh bất lão ,tự tìm con đuờng đi đến niềm vui 
					v/v...Sống bất lo âu sầu muộn v/v...Quên đi thực tại v/v...
 Giọng nói của nguời đàn ông đó càng lúc càng to dần những 
					luận điệu chỉ lo huởng lạc dâm loàn càng lúc càng đuợc nhắc 
					đến nhiều.Các đạo sĩ ở duới thì nhảy múa tung hô.Triệu Cát 
					thì đăm chiêu và thỉnh thoảng lại gật đầu ra vẻ như thấm 
					nhuần tư tuởng lắm.Đoạn cất tiếng sau khi nguời đàn ông kia 
					thuyết giáo xong :
 - Sái khanh quả là cao nhân đắc đạo,trẫm tự hổ thẹn là nguời 
					mộ đạo mà đến hôm nay mới biết cách làm đúng với bằng hữu.
 Kẻ đuợc gọi là Sái khanh kia ra giọng khiêm tốn và lễ phép 
					đáp:
 - Giáo chủ đạo quán Hoàng Đế là Thánh trên trời phái 
					xuống.Những gì nguời làm bọn chúng thần sao xứng làm bằng 
					hữu.Như vậy là tự với cao đến thần thánh rồi.
 - Trẫm coi các khanh là bằng hữu không lẽ các khanh thấy 
					trẫm đạo pháp chưa đủ hay sao?
 Tất cả bọn giáo chúng quì xuống còn 3 tên trên đài thì nói : 
					- Vinh dự kiếp này ngàn kiếp khác không thể lặp lại,thần 
					nguyện làm hảo bằng hữu của Giáo Chủ Đạo Quán Hoàng Đế .Vạn 
					tuế vạn tuế vạn vạn tuế ....
 Bọn đạo sĩ phía duới cũng cùng hô theo.Triệu Cát lấy làm mãn 
					ý lắm.Cất tiếng cuời lớn :
 - ha ha ha ha.Thôi giờ chúng ta bắt đầu những gì bằng hữu 
					cần làm cần chia sẻ với nhau nào ! Từ giờ khi ở trên đài 
					này,quân thần không cần phân biệt.Chỉ có bằng hữu với nhau 
					mà thôi .
 Cả ba tên kia cùng cuời sảng khóai mỗi nguời một cây roi mây 
					vụt lia lịa và cô gái đang bị treo trên cột.Bọn đạo sĩ phía 
					duới thì lại ngồi yên lầm bầm cầu nguyện liên hồi .Triệu Cát 
					lại gằn lên :
 - Đánh cho luơng tâm của nó thức dậy dám chống lại ý của ta 
					sao?
 Tố Tố sợ xanh cả mặt không hiểu cô gái kia đã làm gì đến 
					nông nỗi đó và không hiểu Triệu Cát sẽ xử trí mình như thế 
					nào.Khuôn mặt còn nét thơ ngây của nàng càng lúc càng trở 
					nên tội nghiệp hơn.Mắt nhắm lại không dám nhìn cảnh cô gái 
					kia bị tra tấn .Cô gái đó thét lên thảm thuơng sau mỗi lần 
					roi mây chạm vào nguời.Triệu Cát đưa tay lên.Ba tên kia liền 
					dừng tay lại.Triệu Cát buông giọng :
 - Điền Thu,nguơi có còn dám làm nguợc với những gì trẫm muốn 
					không?
 Thì ra cô gái đó là Điền Thu ,nàng nuớc mắt dàn dụa lắc 
					đầu.Triệu Cát nói tiếp:
 - Dù sao đây cũng là lần đầu nhà nguơi phạm lỗi lầm trẫm có 
					thể tha cho nhà nguơi.Lần này chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng lần 
					sau mà còn làm trẫm phật ý e rằng những ngọn roi mây hôm nay 
					không nhẹ như vậy nữa đâu.Trẫm dám chắc lúc đó nguơi sẽ 
					không còn mạng mà trở về nữa.
 Tố Tố rùng mình khi thấy Triệu Cát vào đây đã như biến thành 
					một con nguời khác vậy.Nhưng nàng cũng đã thấy đuợc hậu quả 
					khi làm trái lời hắn.Nàng vẫn không hiểu Điền Thu có lỗi lầm 
					chi mà hắn lại tra tấn nặng tay như vậy với Điền Thu.Không 
					chịu nổi sự vô lý khi một Hoàng Đế lại nguợc đãi một cô gái 
					truớc đám đông bao nhiêu nguời như vậy nàng bèn lên tiếng:
 - Hoàng thuợng cho ta biết Điền Thu đã phạm tội gì mà hoàng 
					thuợng lại trách phạt sỉ nhục cô ta như vậy?
 Triệu Cát cuời nhếch môi nói :
 - Một con điếm thì việc cởi quần áo có gì là nhục.Còn việc 
					trách phạt vì chuyện gì nàng không cần biết.Nhưng giờ đây 
					trẫm đang cao hứng vì đã ngộ đạo trẫm cũng cho nàng biết 
					luôn.Khi A Anh đuợc trẫm ân sủng xong trẫm không muốn cô ta 
					mặc quần hồi cung thế nhưng con tiện tì kia lại lén trả lại 
					quần cho A Anh như vậy là tội khi quân.Phạt như vậy có gì là 
					không phải?
 - Thì ra là A Anh đã bị ngài ... - Nàng nhìn hắn và tỏ vẻ 
					ghê tởm con nguời hắn.Hắn đã bắt đầu vô luân vô lý quá quắt 
					rồi.Ỷ quyền hiếp nguời không phải hạng chính nhân quân 
					tử.Triệu Cát lại cuời nhếch mép ra lệnh cho hạ Điền Thu 
					xuống nàng bị vứt nằm sống soài trên nền sàn ,mắt đỏ hoe vì 
					khóc.Nguời phía lưng đầy vết roi vọt có các bộ phận khác chỗ 
					bị chỗ không.Bốn tên đàn ông nhìn nhau rồi cùng cởi hết quần 
					áo.Bây giờ Tố Tố có lẽ đã hiểu cái gì là không đựoc phản 
					kháng,cái gì là ngộ đạo ,cái gì là bằng hữu cùng chia sẻ của 
					Triệu Cát.Ba tên gian thần kia nhất định đã mê hoặc đuợc 
					Triệu Cát làm hắn tin vào những điều nhảm nhí và bệnh 
					hoạn.Giờ có hối cũng đã muộn Tố Tố ngồi im một góc hi vọng 
					bọn chúng sẽ bỏ quên mình.Nhưng Triệu Cát sau khi cởi hết 
					quần áo xong lôi ngay Tố Tố ra truớc mặt ba tên gian đảng 
					rồi nói :
 - Đã gọi là bằng hữu thì nay ta chia sẻ cho các nguời những 
					gì quí báu nhất của ta.Các nguơi hôm nay hãy thỏa sức mà 
					tung hoành đừng để ý chi cả.Mọi chuyện trẫm à quên ta sẽ 
					gánh giùm các nguơi.
 Tố Tố định phản kháng nhưng nhớ lại lời đe dọa của Triệu Cát 
					thì thực sự e sợ và không dám làm gì nữa.Đành chịu sự tủi 
					nhục mà bọn chúng sẽ mang lại.Cả ba tên kia săm soi nàng 
					thật kĩ rồi lên tiếng :
 - Đẹp chưa từng thấy trên đời dám hỏi nguời rằng liệu Đồng 
					Thái Hậu có đựoc như thế này không?
 - ha ha ha ,đây chính là Đồng Thái Hậu chứ còn ai.Các nguơi 
					hồ đồ sao.Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chỉ có nguời này mà 
					thôi.Điền Thu so ra còn kém chút đỉnh đó Cao Cầu à.Nguời của 
					nguơi thua nguời của ta rồi.ha ha ha
 Thì ra bọn chúng là họ Sái, thì nàng chưa biết nhưng Cao Cầu 
					ở đây thì tên còn lại chắc chắn sẽ là Đồng Quán rồi.Khuôn 
					mặt nàng đỏ bừng khi bị chúng mang ra bàn tán,nhưng nàng 
					biết giờ có xấu hổ có nghĩ đến thanh danh hay gì cũng vô 
					ích.Chỉ vì Phi nhi có thể bị đe dọa bất kì lúc nào nên nàng 
					đành nhắm mắt đưa chân.
 Sau khi nghe Triệu Cát nói xong cả ba nguời tay chân đều bủn 
					rủn nhưng nghĩ đã đến đây rồi hoa thơm không lẽ không ngửi 
					với lại có Hoàng Đế chống lưng thì còn lo gì nữa.Bọn chúng 
					vốn là côn đồ lưu manh vô học thức,may mắn đựoc Triệu Cát 
					huởng dụng,làm quan đã là điều mà không bao giờ chúng mơ nổi 
					giờ đây đuợc ân ái với Đồng Thái Hậu mẫu nghi thiên hạ 
					,nguời mà chỉ cần đuợc nhìn thấy mặt đã là một diễm phúc thì 
					không hiểu chúng sẽ phải mừng đến phát khóc như thế nào.Họ 
					Sái lên tiếng :
 - Sái Kinh này dù có làm trâu làm ngựa cũng xin hết sức vì 
					nguời.Cho dù phải bán cái mạng hèn này cũng không tiếc. Hai 
					tên Cao Cầu và Đồng Quán cũng hùa theo làm Triệu Cấu vô cùng 
					đắc ý.
 - Cao cầu nói: Cao Cầu tìm đựoc Điền Thu quả thật đã là nhân 
					gian hiếm có rồi nhưng quả thật so với Đồng Thái Hậu của 
					nguời thì Cao Cầu không thể kiếm ngừoi thứ hai.Nhãn lực của 
					nguời quả là đến thánh thần cũng phải nể vài phần.
 - Đồng Quán thì nói : họ Đồng dù bất tài cũng ngay ngày mai 
					xin dâng lên cho nguời một vưu vật mới để tỏ tấm lòng.Mong 
					nguời tiếp nhận.
 Triệu Cát cuời ha hả.Xua tay nói : Chuyện mai là của ngày 
					mai,hôm nay có hai tiên nữ ở đây,nếu chúng ta không tận 
					huởng thì chẳng phái lãng phí lắm sao.Đoạn xé toạc quần áo 
					của Tố Tố ra ngay lập tức khiến chính nàng cũng thật bất 
					ngờ.Khi giật mình nhìn lại thì trên nguời chỉ còn đôi hài và 
					ít vải vụn không che nổi phần nào trên cơ thể.Nàng vội vàng 
					lấy tay che lại những chỗ kín mặt mũi lúng túng đến khổ 
					sở.Truớc hành động đó và truớc cơ thể thon thả mịn màng của 
					Tố Tố cả bốn đều cương cứng duơng vật ngay lập tức.Triệu Cát 
					và Sái kinh cùng vác Điền Thu sang một bên để hành lạc 
					nhuờng Tố Tố cho họ Cao và họ Đồng huởng truớc.Bọn đạo sĩ ở 
					duới bắt đầu hò hét inh ỏi trợ oai,hai chiếc bàn ngắn lập 
					tức được đưa lên trên đàn để đặt các mỹ nhân.Điền Thu đuợc 
					đăt nằm sáp trên bàn.Nguời nàng như hết hơi hết sức do bị 
					tra tấn nhưng nét đẹp lanh lợi pha chút hoang dại á đông của 
					nàng lúc này thực sự làm cho cao tăng cũng khó có thể cầm 
					lòng.Sái Kinh túm tóc nhấc đầu nàng lên rồi đưa duơng vật 
					vào miệng nàng.Do quá mệt nên nàng hơi để răng chạm vào 
					duơng vật của Sái Kinh và đã bị hắn tát cho lằn cả 5 ngón 
					tay lên mặt.Cả bọn đồng loạt vỗ tay tán thuởng.Điền Thu mếu 
					máo cố gắng mút duơng vật của hắn một cách tập trung để khỏi 
					bị đòn.Nhìn nàng vô cùng khổ sở.Trong khi đó ở phía mông 
					nàng Triệu Cát banh lỗ đít nàng ra để liếm.Hắn liếm dọc từ 
					mép thịt bên duới lên đến lỗ đít.Chiếc luỡi của hắn như một 
					con rắn ngọ nguậy gãi khắp nơi khiến Điền Thu cảm thấy vô 
					cùng ngột ngạt mông đít ngọ nguậy liên tục và cứ mỗi lần như 
					vậy Triệu Cát lại đét vào đít nàng một cái thật đau với ý 
					bắt nàng giữ yên mông đít để hắn dễ dàng khẩu dâm.Tiếng bú 
					mút hòa lẫn tiếng thần chú vang đâu đây tạo nên một bầu 
					không khí nhầy nhụa dâm tà.
 Tại chiếc bàn bên kia hai tên Cao , Đồng đang run lẩy bẩy sờ 
					mó Tố Tố,nàng đang nằm ngửa,chúng tham lam không bỏ sót một 
					phần vuông nhỏ nào trên da thịt của nàng.Họ Cao hôn thật lâu 
					trên đôi môi nàng duờng như yêu nàng ghê gớm lắm còn họ Đồng 
					thì một tay bóp vú một tay day day nơi thầm kín của 
					nàng,miệng hắn không ngừng bú mút núm vú còn lại.Tố Tố cảm 
					thấy khủng hoảng vô cùng,nàng không ngờ Triệu Cát lại đưa 
					mình ra làm thứ đồ chơi nhục dục cho những tên lưu manh mà 
					nàng chưa biết mặt.Bọn chúng vô lại nổi tiếng nhưng lại là 
					hồng nhân bên cạnh Hoàng Thuợng Triệu Cát nên không ai dám 
					làm gì chúng.Đầu óc nàng choáng váng truớc không khí quỉ mĩ 
					ở đây cứ miên man trốn tránh thực tại không dám nhớ đến 
					những nguời thân quen.Cao Cầu nhả đôi môi nàng ra,nuớc miếng 
					hắn rơi rớt trên mặt nàng, rồi tay hắn cầm duơng vật chà 
					khắp mặt mũi nàng,Cao Cầu thầm nghĩ vinh dự này mấy ai có 
					đuợc,nguời con gái đang nằm phía duới hạ thể hắn chỉ có đế 
					vuơng mới đuợng ngự dụng vậy mà một tên lưu manh như hắn 
					cũng có quyền đó,thử hỏi trên đời này có gì khoan khoái 
					bằng.Đoạn hắn bóp mũi nàng khiến nàng phải há miệng ra hắn 
					nhanh chóng đưa duơng vật vào miệng nàng mắt lim dim rồi 
					nhấp loạn ,má nàng lúc phồng ra ở bên này lúc lồi ra ở bên 
					kia do sự dày vò của duơng cụ bên trong miệng.Đồng Quán tách 
					hai chân nàng ra hai bên rồi banh hai mép thịt nàng ra nhìn 
					cho rõ,hai tay hắn run run vì khoái cảm lan truyền từ những 
					sự đụng chạm nhỏ nhất vào da thịt Tố Tố,có lẽ hắn cũng có 
					cùng cảm giác như Cao Cầu vậy.Đồng quán nhìn như muốn xuyên 
					suốt bên trong âm đạo Tố Tố.Hắn lè luỡi ra,thỉnh thoảng lại 
					liếm một cái vào chỗ kín của nàng,mắt hắn lại nhắm lại như 
					huởng thụ mùi vị tinh khiết từ vùng cấm của nàng.ngón tay 
					hắn liên tục day day lỗ đít đang khít lại vì nhột nhạt của 
					Tố Tố.Đồng Quán đưa ngón tay trỏ đang day lỗ đít Tố Tố lên 
					miệng rồi mút cả ngón tay,đoạn hắn đưa ngón tay đó thọc lút 
					vào âm đạo nàng,Tố Tố khẽ rùng mình còn Đồng Quán thì thấy 
					thật âm ấm dễ chịu ngón tay hắn bắt đầu ngọ nguậy bên trong 
					âm đạo nàng,hắn cảm thấy từng cơ thịt khí khao mềm mại như 
					lụa bên trong duơng vật hắn cũng bị kích thích ghê gớm bởi 
					vậy mà cuơng cứng lên tột độ.
 Triệu Cát lúc này đàng liếm từng vết lằn đỏ trên lưng Điền 
					Thu,nuớc miếng của hắn làm vết thương thỉnh thoảng xót 
					lên.Duơng vật Triệu Cát đang vắt trên mông nàng.Có vẻ như 
					hắn muốn vờn nàng thêm một lúc trong khi đó Sái Kinh vẫn 
					đang mỉm cuời đầy khoái cảm khi đuợc nàng chăm sóc duơng 
					vật.Triệu Cát quay sang bàn bên kia lên tiếng:
 - Đồng Quán,ta có xem mấy quyển dâm thư nguơi gửi đến tại 
					sao bọn chúng dùng lỗ hậu môn đuợc mà ta lại không sao thử 
					với Điền Thu đuợc?
 Đồng Quán tạm ngưng chọc ngoáy âm hộ Tố Tố cuời nói:
 - Thưa,tại vì nguời con gái không thả lỏng cơ thịt chỗ đó 
					thì không sao cho vào đuợc hơn nữa phải có phuơng pháp để 
					chỗ đó làm quen dần với có vật chui vào như vậy cộng thêm 
					với việc duơng vật đuợc bôi trơn sẽ dễ dàng hơn ạ.
 Triệu Cát thấy vậy cuời lớn :
 - ha ha vậy hôm nào nhà nguơi phải biểu diễn cho ta xem đó.
 Nói đoạn hắn chọc ngón trỏ vào âm đạo Điền Thu rồi đút vào 
					lỗ đít nàng. Mắt Điền Thu lộ rõ vẻ thất kinh nhưng ko dám 
					động đậy ngoan ngoãn mút duơng vật của Sái Kinh tiếp.Triệu 
					Cát banh mép thịt nơi âm hộ Điền Thu ra rồi cắm duơng vật 
					vào chỗ đó.Các cơ thịt Điền Thu như co thắt lại,ngón chân 
					ngón tay đều co quắp chặt lại để chịu đựng sự thốn do âm đạo 
					bị lấp đầy quá nhanh.Sái Kinh chưa muốn xuất tinh ngay nên 
					rút duơng vật ra khỏi miệng nàng và dùng nó để quật vào mặt 
					nàng,lấy đó làm thích thú lắm.Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn 
					của nàng lúc bị quật sang bên này lúc bị quật sang bên 
					kia.Nàng nhìn thấy bên bàn bên kia cách chưa đến 1 thuớc có 
					thể với tay sang đựoc là Tố Tố đang ho sặc sụa vì không quen 
					phải khẩu dâm theo kiểu bọn vô lại này.Nàng không kịp nhìn 
					nhiều thêm vì Triệu Cát đã như con thú đói thúc dồn dập phía 
					sau nàng.Điền Thu cố trân mình chịu đựng.nàng đã kiệt sức 
					nhưng nàng không thể ngất đuợc,vì nếu ngất đi rồi có thể 
					Triệu Cát sẽ tức giận mà giết chết nàng.Điền Thu luôn cố 
					gắng mở to mắt... Lúc này Sái Kinh và Triệu Cát bắng đầu đổi 
					chỗ cho nhau khi Triệu Cát đã thấm mệt.Triệu Cát đưa duơng 
					vật vừa hành hạ hạ thể Điền Thu vào mồm nàng.Hai tay hắn ghì 
					đầu nàng về phía mình để duơng vật đi sâu hơn vào trong 
					cuống họng.Sái Kinh thì lại đút duơng vật vào nàng hối hả 
					tiếng da thịt chạm vào nhau kêu rõ mồn một .Mông đít nàng đỏ 
					ửng do vừa bị Triệu Cát đánh lại do sự hành lạc bạo lực của 
					Sái Kinh và Triệu Cát.Điền Thu thở không ra hơi bộ dạng thảm 
					hại vô cùng.Hai tay nàng cố ôm lấy mặt bàn để tránh bị chúng 
					húc bay đi mất.
 Lúc này Đồng Quán hai tay nhấc hai chân Tố Tố dạng sang hai 
					bên,chân hắn run run ko vững truớc giờ phút thiêng liêng đối 
					với cá nhân hắn.Hắn đưa duơng vật chạm vào âm hộ của 
					nàng,khắp nguời hắn như có một luồng điện.Hắn cố ấn vào sâu 
					dần sâu dần,hắn duờng như không biết đất trời gì nữa cho đến 
					khi duơng vật hắn ngập lút vào bên trong thì hắn thở gấp đổ 
					nguời xuống bộ ngực của Tố Tố mắt hắn như một kẻ sái nghiện 
					đang phê thuốc.Môi hắn nở một nụ cuời mãn nguyện.Duơng vật 
					hắn thỉnh thoảng lại co giật trong âm đạo nàng.Cao Cầu thấy 
					thế thì buồn cuời lắm nói :
 - Đồng huynh không sao đấy chứ,đừng có nói với ta là huynh 
					bị thuợng mã phong đó ha ha ha
 Đồng Quán đứng thẳng dập nhấp liên tục khiến Tố Tố phải nhăn 
					mặt đoạn phì phò nói:
 - Đâu có,huynh cứ giỏi nói chơi,quả thật vừa mới gặp Đồng 
					Thái Hậu lần này ta đã thấy yêu quá rồi nên muốn hít lấy mùi 
					huơng cơ thể của nàng để sau này mà ghi nhớ thôi.
 Cả bọn cuời ầm và nói :- Đồng Quán nguơi thật là đa tình.
 Đồng Quán hứng khởi lắm địt như búa bổ vào nguời Tố Tố chả 
					mấy chốc mà xuất tinh ồ ạt,tinh trùng tràn ra ngoài chảy qua 
					cả lỗ đít rồi rơi xuống bàn,xuống nền đài.Đồng Quán mãn 
					nguyện lắm ngồi bệt một bên thở dốc duờng như chả còn sức 
					lực nào nữa.
 Thấy vậy Triệu Cát vẫy Sái Kinh.Y hiểu ý bèn rút duơng khỏi 
					Điền Thu chạy sang thế chỗ Đồng Quán .Hắn đút duơng vật vào 
					Tố Tố thật dễ dàng nghe đánh chọt nhưng vẫn thấy Tố Tố rùng 
					mình.Cao Cầu rút duơng vật ra khỏi miệng Tố Tố làm nàng như 
					chết đuối vớ đuợc cọc ho sặc sụa rồi thở hổn hển như bị dìm 
					duới nuớc lâu lắm vậy.Cao Cầu chạy sang làm tình với Điền 
					Thu ngay.Điền Thu vốn là nguời của hắn nên hắn rất am 
					hiểu,hắn địt ngang dọc rồi lại ngoáy mông cho duơng vật chọc 
					loạn xạ bên trong làm nàng như bị điện giật ,cơ thịt co rút 
					từng cơn.Triệu Cát nhìn Tố Tố rũ ruỡi khổ sở lòng dâng lên 
					thú tính chuyển sang dập duơng vật vào miệng nàng điên 
					cuồng.Tố Tố sặc sụa nuớc mắt rơi lã chã ,chiếc cổ cao thon 
					tròn trắng muốt của nàng mỏi nhừ và chuyển sang đỏ ửng.Triệu 
					Cát rú lên hai tay bóp mạnh hai mầu vú Tố Tố tinh trùng phun 
					thẳng nơi sâu trong cuống họng nàng rồi do nhiều quá mà tràn 
					ra khỏi mồm nhoe nhoét chảy lan ra ngoài mặt vào tóc tai 
					nàng.Tố Tố nuớc mắt dàn dụa không kêu lên nổi tiếng nào 
					thỉnh thoảng lại ho lên và muốn ói vô cùng.Triệu Cát quay 
					sang Điền Thu để nàng mút sạch những chiến tích trên duơng 
					vật hắn, Điền Thu ngoan ngoãn mút sạch vì dù sao nàng cũng 
					đã quen thuộc với những trò thú tính của bè lũ Triệu 
					Cát.Đồng Quán cũng đứng dậy đưa duơng vật đã mềm xèo nhưng 
					nhơ nhớp của mình ra để Điền Thu làm sạch cho đoạn quay sang 
					cuời lớn với Triệu Cát ra điều thích thú lắm.Cùng lúc đó thì 
					Sái Kinh cũng xuất tinh vào trong nguời Tố Tố sau khi đã địt 
					cho nàng dã dời.Hai mép âm hộ trắng muốt với làn da thịt 
					mỏng manh của nàng nay đã đỏ ửng.Sái Kinh loạng choạng đứng 
					không vững đổ gục xuống nguời Tố Tố hắn hổn hển nói:
 - Ta cũng yêu Thái Hậu mất rồi, ai gặp nàng mà không yêu 
					ngay thì quả không phải là đàn ông mà ha ha ha
 Tố Tố trong lòng vô cùng khinh bỉ mắt nhắm nghiền để tránh 
					cái nhìn soi mói của bầy lang sói.Cao Cầu suýt xuất vào 
					nguời Điền Thu nhưng hắn kìm lại đựoc ,lê duơng vật sang 
					huởng thụ tấm thân ngọc ngà của Tố Tố.hắn thực tham lam khi 
					muốn huởng thụ cả hai nguời đẹp.Cao Cầu bắt đầu nhấp trong 
					vô thức.hắn nhìn khuôn mặt bê bết tinh trùng của Tố Tố nhưng 
					lại xinh đẹp lạ thuờng,khi nàng khóc ta lại càng thấy nàng 
					đẹp hơn thú tính càng dâng trào.Hắn chuyển duơng vật xuống 
					húc vào lỗ đít nàng .Hắn dùng tay banh lỗ đít nàng ra nhưng 
					duờng như nàng đang cố khép chặt để chống cự.Hắn bắt đầu 
					dùng một ngón tay để đưa vào lỗ đít nàng.Tố Tố dãy dụa liên 
					hồi nhưng Cao Cầu lại càng như lên cơn điên gắng cho đuợc 
					hai ngón tay vào như để trừng phạt sự chống cự của nàng 
					vậy.Hắn vừa nhấp duơng vật vừa thọt tay ngoáy liên hồi vào 
					lỗ đít nàng,tuy có khó khăn nhưng hắn khoái trá lắm.Ba tên 
					còn lại cũng chăm chú theo dõi hành động của Cao Cầu bàn tán 
					sôi nổi như trợ hứng cho hắn vậy.Cao Cầu cố gắng một lần 
					cuối và duơng vật hắn đã cho vào lỗ đít của Tố Tố đuợc trong 
					tiếng kêu thất thanh của nàng rồi nàng ngất lịm.Điền Thu 
					cũng phải nhăn mặt khi nhìn thấy cảnh tuợng đó.Triệu Cát 
					cùng Sái Kinh và Đồng Quán vô tay không ngớt khen :
 - Tuyệt vời.Cao Cầu đúng là Cao Cầu ,đáng học hỏi đáng học 
					hỏi.
 Lúc đó Cao Cầu không chịu nổi nữa duơng vật co giật liên hồi 
					và bắn tinh ngay khi duơng vật của hắn vừa ngập lút vào bên 
					trong lỗ đít Tố Tố đoạn như cố vớt vát bú mút loạn xạ trên 
					nguời nàng rồi hôn nàng ngấu nghiến.Hắn vẫn để duơng vật 
					trong lỗ đít nàng nói với ba tên kia:
 - Điền Thu thì ngoan ngoãn , Thái Hậu thì cứng cỏi cảm giác 
					hiếp một nguời lại đuợc một nguời chăm sóc thì quả thật thần 
					tiên cũng chỉ đến vậy.
 - Ha ha Cao Cầu nói đúng lắm - Triệu Cát nói trong vẻ thỏa 
					mãn và cao hứng vô cùng.
 - Sái Kinh ta không hiểu kiếp truớc đã tích đuợc công đức gì 
					mà kiếp này lại có giây phút đuợc thần tiên như vậy.Quả đúng 
					là nếu không có Giáo Chủ Đạo Quán Hoàng Đế thì họ Sái muôn 
					đời không có ngày đuợc mở mày mở mặt
 - Đồng Quán đuợc chạm vào nguời ngọc thế gian độc nhất vô 
					nhị này rồi thì nguyện cắn rơm cắn cỏ theo phù tá nguời đến 
					chết không thôi.
 Nói đoạn lạy như tế sao.Cao Cầu cùng Sái Kinh cũng quì xuống 
					làm Triệu Cát tự mãn vô cùng cuời lớn mà nói:
 - Trẫm ban cho các khanh ân huệ này vậy chỉ cần ý chỉ của 
					trẫm các khanh nhanh chóng thực hiện ,luôn mang lại niềm vui 
					mới cho trẫm thì sẽ còn nhiều điều thú vị trẫm cùng các 
					khanh phải huởng thụ đó ha ha ha
 - Chúng thần tuân chỉ.
 Nói đoạn bốn tên chạy lại hôn hít liếm láp Điền Thu và Tố Tố 
					thêm một hồi rồi bỏ đi mất.Lúc này tiếng thần chú lầm bầm 
					cũng mất hẳn bọn đạo sĩ phía duới không hiểu đã rút đi tự 
					khi nào.Trong gian điện âm u rộng lớn chỉ còn lại hai cô gái 
					tội nghiệp không còn mảnh vải che thân.Tố Tố vẫn chưa tỉnh 
					dậy ,lỗ đít nàng tinh trùng bắt đầu ứa ra ngoài ,cả nàng và 
					Điền Thu đều nhầy nhụa trông rất đáng tội nghiệp.Điền Thu 
					gắng guợng dậy lại gần Tố Tố dùng bàn tay còn sạch sẽ của 
					mình lau mặt cho Tố Tố.Một lát sau thì Tố Tố cũng tỉnh dậy 
					thấy Điền Thu đang chăm sóc mình thì cả hai cùng ôm nhau 
					khóc òa.Tố Tố lên tiếng hỏi:
 - Điền Thu nguơi không đau chứ?
 Điền Thu mỉm cuời không dấu đuợc nét đau đớn lắc đầu.
 - Tội nghiệp cho nguơi,nguơi mới ít tuổi mà đã phải chịu khổ 
					như vậy.Ta cũng nghe nói Hoàng Thuợng có một cung nữ bị câm 
					ở bên cạnh và rất yêu thích.Ta không nghĩ Hoàng Thuợng lại 
					đối xử với nhà nguơi như vậy.Ta cũng không khá hơn gì nhà 
					nguơi nên không thể giúp gì cho nhà nguơi đựoc.Nếu Tiên Đế 
					còn sống nhất định ta sẽ xin nguơi về ở với ta hoặc cho 
					nguơi về quê cũ tùy nguơi lựa chọn lựa.Nhưng giờ ta như thế 
					nào nguơi cũng thấy rồi đó.Thân mình không khác gì gái lầu 
					xanh cả.Không còn thanh danh thể diện gì của một thái hậu 
					truớc mặt bao nhiêu nguời.Chuyện này không nay thì mai sẽ 
					đồn ra ngoài như vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
 Nói đoạn lại khóc dấm dứt.Điền Thu đôi mắt u buồn cũng ngồi 
					im.Tố Tố lại vừa khóc vừa nói tiếp:
 - Qua chuyện nguơi giúp A Anh mà bị họa .Ta cũng biết đuợc 
					nhà nguơi là nguời nhân hậu,không hiểu vì sao nhà nguơi lại 
					rơi vào tay Triệu Cát,ta rất muốn biết chỉ tiếc rằng nhà 
					nguơi không nói đuợc.Nếu nguơi không chê ta là phận đàn bà 
					mà không giữ đuợc tiết hạnh thờ chồng.Ta muốn nhận nguơi làm 
					em gái.Không biết nguơi có chịu không?
 Điền Thu lắc đầu khóc.Cả hai im lặng một hồi lâu.Thì bỗng 
					một giọng nói như họa mi vang lên:
 - Thái Hậu tha tội,Điền Thu không bị câm.
 Tố Tố ngạc nhiên lắm rồi chuyển sang vui mừng.Nhưng nàng chỉ 
					mỉm cuời chứ không nói gì cả.Ánh mắt đầy nhân hậu nhìn về 
					phía Điền Thu như đợi nàng nói ra điều gì.
 - Điền Thu biết trong cung cấm nguy hiểm vô cùng cho nên đã 
					giả câm để tránh bớt đi những mối tai họa.Điền Thu vốn là 
					con một gia đình làm nghề dệt lụa ở Hội Kê.Khi xưa phụ thân 
					bị Cao Cầu lừa gạt trở thành thiếu nợ với hắn đành phải gán 
					Điền Thu cho Cao Cầu.Do buồn khổ vì phải xa phụ mẫu nên 
					không ăn uống không nói năng đuợc một thời gian.Cao Cầu gọi 
					Điền Thu là con câm rồi hắn bắt Điền Thu tập luyện nhiều trò 
					quái gở nơi khuê phòng.Lúc đầu Điền Thu không biết để làm gì 
					nhưng sau này mới hiểu là hắn làm vậy để mang Điền Thu làm 
					một món quà.Lúc đó hắn mới theo hầu Đoan Vuơng nên đã dâng 
					Điền Thu cho nguời để lấy lòng.Ngay sau đó Đoan Vuơng đuợc 
					kế vị và Điền Thu đã theo nguời vào cung.Từ đó đến năy cũng 
					chỉ mới vài tháng.
 Tô Tố giọng u buồn nói:
 - Điền Thu còn có số phận khổ hơn cả ta,vậy mà ta lâu nay cứ 
					tự cho mình là bất hạnh lắm rồi.Xem chừng Điền Thu giả câm 
					cũng có cái lợi .Tránh đựoc nguời trong cung tiếp xúc mua 
					chuộc.Tránh đuợc những chuyện thị phi nếu không một cung nữ 
					như nguơi không danh không phận mà đựoc Hoàng Thuợng yêu 
					thích e rằng sẽ bị những phi tần khác ganh ghét và hạ độc 
					mất thôi.Vậy sao nguơi không chịu làm em gái ta phải chăng 
					nguơi chê ta quá dơ bẩn mất rồi?
 Điền Thu khóe mắt vẫn chưa khô lệ đáp.
 - Điền Thu đâu dám có ý nghĩ vậy.Đối với Điền Thu Thái Hậu 
					luôn là nguời cao quí không thể với đến.Chuyện vừa rồi Điền 
					Thu không hiểu sao Thái Hậu lại bị như vậy nhưng chắc chắn 
					là có nguyên do chứ không phải do nguời tự nguyện huống hồ 
					Điền Thu cũng đâu có trong sạch gì.
 Tố Tố mỉm cuời:
 - Điền Thu thông minh lắm,ta trong cung danh phận thì cao 
					nhưng địa vị nào khác chi một cung nữ.Phụ nữ chúng ta mọi 
					thứ đều phụ thuộc vào đàn ông bởi vậy họ coi chúng ta như 
					thế nào thì chúng ta là như thế đó.Thực sự ta cũng tủi nhục 
					lắm nhưng u buồn mãi cũng chả có ích gì.Giờ đến đâu hay đến 
					đó thôi.Chúng ta coi như là nguời cùng cảnh ngộ dễ hiểu 
					nhau.Hơn nữa nhà nguơi đã tiết lộ chuyện nhà nguơi không bị 
					câm ra chứng tỏ nhà nguơi đã tin tuởng ta.Vậy từ giờ trở đi 
					nhà nguơi có thể gọi ta là Tố Tố tỉ đuợc rồi.
 Nói đoạn Tố Tố bèn nắm lấy tay Điền Thu và nhìn đầy nàng 
					trìu mến.
 Điền Thu lý nhí : Tố Tố tỷ.
 Tố Tố vui mừng đáp lại : Thu muội.
 Rồi cả hai như tủi thân ôm lấy nhau mà khóc.Rồi như chợt nhớ 
					ra cả hai đều không mặc quần áo và phải quay trở về Tố Tố 
					bèn kêu lên:
 - Thôi chết chúng ta phải làm thế nào để quay trở về đây.
 Điền Thu đáp :
 - Muội thuờng hay bị mang đến đây,lần nào cũng như thế này 
					cả bọn họ bỏ đi tất không còn một ai cho nên đã có chuẩn bị 
					một bộ xiêm y ở bụi cây phía sau Đạo Quán này để quay trở 
					về.Giờ muội đi lấy cho tỷ mặc về truớc nhé.
 - Thế còn muội thì sao? - Tố Tố lo lắng hỏi.
 - Ở quanh đây cũng không có ai cả.Muội chạy nhanh về là đuợc 
					rồi.Nơi đây khi nào không có Hoàng Thuợng thì không bao giờ 
					có ai đâu.
 - Đâu có đuợc.Từ đây về chỗ của Hoàng Thuợng đâu phải là gần 
					nếu có nguời trông thấy muội sẽ phạm tội dâm ô cũng 
					cấm.Huớng Thái Hậu sẽ không tha cho muội đâu.Chả nhẽ Hoàng 
					Thuợng không bao giờ hỏi là muội trở về như thế nào sao?
 - Lần đầu tiên muội có đợi đến đêm khuya để về may mà không 
					gặp ai còn từ lần sau thì muội đã có chuẩn bị sẵn xiêm y rồi 
					nên không lo nữa.Hoàng Thuợng mỗi khi hành lạc xong thuờng 
					ra ngoài ngự lãm kì hoa dị thảo từ các nơi gửi về đến sáng 
					cho nên muội viết ra giấy là đêm khuya về nguời cũng tin 
					ngay.Hoàng Thuợng hời hợt những chuyện này lắm.Tỷ cứ về 
					truớc ,muội đêm khuya về là đuợc rồi.
 - Đâu có đuợc với lại tỷ mà mặc xiêm y của muội thì nguời 
					trong cung sẽ nghi ngờ tỷ có chuyện mờ ám khi ở Ngự Thư 
					Phòng ngay.
 - Muội có cách rồi.Hay là muội mặc xiêm y vào rồi đến tẩm 
					cung của tỷ mang đồ quay lại đây cho tỷ.
 - Vậy mà tỷ không nghĩ ra.Tuy nhiên muội đâu có biết tẩm 
					cung ở đâu đâu.Muội mới vào cung mà.
 - Muội biết.Muội có một lần đi lạc ra thấy An Vuơng gia đang 
					đùa nghịch tại đó.Vì trong cung không có hoàng tử nào còn 
					nhỏ cả nên muội biết ngay đó là An Vuơng và đuơng nhiên An 
					Vuơng phải ở tẩm cung của tỷ rồi.
 Tố Tố reo lên :
 - Muội thật là thông minh.Tẩm cung của tỷ không lớn lại 
					không nhiều nguời.Gian phòng của tỷ nằm ở ngoài cùng bên 
					trái gần hoa viên nhỏ.Muội đi vào nhớ đừng để ai biết.Vì đó 
					là lãnh cung nên cũng không có nhiều thị vệ hơn nữa cung thữ 
					thái giám giờ chỉ còn A Anh và Tôn Bình.Muội lấy được nhớ 
					quay về đây nhanh không tỷ mong nhé.
 Điền thu lại mỉm cuời và gật đầu tồng ngồng chạy nhanh ra 
					ngoài lấy xiêm y mặc vào.Sửa sang đầu tóc và xem thật kĩ có 
					còn vết tích nhơ nhớp nào không.Nàng nhìn quanh quẩn không 
					có ai rồi mới đi thẳng về huớng tẩm cung của Đồng Thái 
					Hậu.Vuợt qua đoạn phía bắc hoàng cung thì mới bắt đầu có 
					bóng nguời .Ai gặp nàng cũng vẫy tay chào còn nàng thì hiền 
					lành mìm cuời gật đầu như chào lại đoạn đi thật nhanh thoăn 
					thoắt như con chim nhỏ.Chả mấy chốc tẩm cung của Tố Tố đã 
					hiện ra.Tẩm cung này thiết kế cũng khá đẹp mắt và tinh 
					xảo,tuy hơi nhỏ và cũ nhưng so với nguời dân thuờng thì vẫn 
					quá ư nguy nga và tráng lệ.Vòm nhà lợp bằng ngói có trạm 
					hình long phuợng.Các thanh chắn mưa đều sơn trổ kĩ luỡng tuy 
					màu sắc không còn tuơi nhưng cũng thấy đuợc sự tinh xảo khéo 
					tay của nguời thợ.Các cột nhà không lớn lắm đuợc quét sơn 
					màu đỏ và làm từ những loại gỗ quí,cứng mà rắn chắc. Các bức 
					tuờng đều có sơn màu trắng nhìn rất mịn và nếu lại gần sẽ có 
					mùi thơm.Trong tuờng đuợc trộn lẫn hồ tiêu nên có khả năng 
					giữ nhiệt rất tốt.Bức tuờng này không phải cao hẳn đến mái 
					mà nó chi cao một nửa độ cao đó vì bên trên các bức tuờng là 
					những cửa sổ sát nhau.Mỗi một cách cửa đều sơn đỏ khảm màu 
					vàng trạm trổ tinh vi và nối liền với mái.Chính giữa là hai 
					cánh cửa gỗ cao và lớn nhìn đẹp nhưng không thấy vẻ chắc 
					chắn thiết kế cùng một kiểu với những cửa sổ xung quanh. Tại 
					các hành lang nằm trong cột gỗ sơ đỏ và các bức tuờng trên 
					đều đuợc làm bằng loại đá nhẵn mịn nhưng không trơn.tất cả 
					kết hợp lại thành một tẩm cung nhỏ nhắn nhưng hài hòa và có 
					phần cổ kính.Tuy nhiên tẩm cung này chỉ hợp với những phi 
					tần lớn tuổi chứ không hợp với một Thái Hậu mới muời tám 
					tuổi như Tố Tố. Điền Thu nhanh nhảu buớc sát lại gần lớp 
					tuờng bao bên ngoài.Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói:
 - Tại sao Lý nhũ nuơng lại bảo chúng ta dẫn Vuơng gia đi 
					chơi nhỉ? - Điền Thu nhận ra đó là giọng của A Anh.
 - Ai mà biết chắc làm biếng rồi.Bà ta ghê gớm lắm nhưng 
					không nghe theo thì có chuyện ngay.Để bà ta nghỉ ngơi một 
					lát cũng là tích công đức rồi.
 - Thì là như vậy nhưng đâu cần dẫn hết thị vệ đi theo bảo vệ 
					chứ. - A Anh lại nói tiếp.
 - Có nhiều nhặn gì đâu,8 nguời chứ mấy.Hơn nữa giờ nguời đã 
					là An Vuơng rồi đâu có thể nào khinh thuờng,nếu nguời có 
					chuyện gì e răng chu di cửu tộc tất cả chúng ta cũng chưa 
					làm hoàng gia hết giận.
 - Nguơi nói cũng có lý lắm.
 Lúc đó thì giọng trẻ con vang lên :
 - Tôn Bình,nguơi hãy cõng ta chạy nhanh ra kia đi.
 Thế rồi đoàn nguời đi xa dần.Điền Thu trong lòng khấp 
					khởi.Nếu chỉ còn mỗi Lý Nhũ Nuơng thì sẽ không có gì phải lo 
					là không lấy đuợc xiêm y cho Tố Tố nữa.Nàng bèn rảo buớc 
					thật nhanh vào gian phòng của Tố Tố.Dáng nàng thuớt tha yểu 
					điệu vô cùng.Đi hết dãy hành lang thứ nhất nàng bỗng nghe 
					tiếng nói chuyện.nàng hơi chột dạ khi thấy có thêm nguời 
					đoạn toan buớc đi nhanh thì nghe thấy giọng một hoạn quan 
					nên đành đứng lại.Lý nhũ nuơng là vú nuôi của An Vuơng suốt 
					ngày ở trong tẩm cung này chăm nuôi An Vương đâu có quan hệ 
					với ai điều này ai cũng biết.Hơn nữa Tố Tố nói với nàng là 
					chỉ có mỗi hoạn quan Tôn Bình nay có một giọng hoạn quan 
					khác nên nàng đành nán lai lắng nghe :
 - Hoàng thuợng căn dặn ta bảo với nhà nguơi rằng trong 
					chuyến đi Hà Nam sắp tới phải trông chừng Thái Hậu và An 
					Vuơng cho cẩn thận.Họ nhất định sẽ bỏ trốn.Nguơi cầm lấy 
					túyt pháo này khi nào họ có ý định bỏ trốn thì bắn lên trời 
					sẽ có nguời bao vây tiếp ứng và lo chuyện còn lại.Tốt nhất 
					là nhà nguơi cũng nên giả vờ bỏ trốn cùng để lại tung tích.
 - Mong Vịnh công công bẩm báo lại với Hoàng Thượng rằng Lý 
					thị nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
 - Cài nhà nguơi vào bấy lâu nay quả không phải vô ích.Hoàng 
					Thuợng vốn đã quan tâm đến điều gì thì chắc chắn sẽ nắm chắc 
					mọi yếu tố có lợi trong tay.Nhà nguơi làm việc cẩn thận ta 
					sẽ có lời nói tốt với nguơi truớc mặt hoàng thuợng.
 - Đa tạ công công đã cất nhắc.
 Nàng không kịp nghe tiếp nhanh chóng chạy về phía phòng của 
					Tố Tố tim đập rất khẩn truơng.Tuy không hiểu lắm đầu đuôi 
					nhưng nàng sẽ nói cho Tố Tố biết để nàng lo liệu.Điền Thu 
					vào một căn phòng đầy trang nhã và nàng chắc chắn đó là 
					phòng của Tố Tố.Mọi thứ bày biện như phòng một khuê nữ vậy 
					tất cả đều tràn đầy sức sống đồ đạc đều đẹp và sang 
					trọng.nhưng Điền Thu không kịp nhìn nhiều hơn nàng nhanh 
					chóng chạy lại giương chứa đồ đặt ở đầu giuờng lấy một bộ y 
					phục khăn lau và một chiếc luợc gói vào cẩn thận rồi băng ra 
					ngoài.Lúc đó cũng may không có ai nhìn thấy,nàng rảo buớc 
					thật nhanh đến Đạo quán phía bắc hoàng cung không quên nhìn 
					xung quanh vì sợ có nguời theo dõi.Nàng cũng theo cách của 
					Triệu Cát để mở cửa và chả mấy chốc đã chui đuợc vào bên 
					trong điện thờ.Khi chạy lên đài thì không thấy Tố Tố đâu 
					.Nàng hoảng sợ quá toan cất tiếng gọi thì giọng Tố Tố vang 
					lên như oanh vàng :
 - Tỷ ở đây.Tỷ nghe tiếng mở cổng tuởng nguời lạ nên núp vào 
					góc tối.Thế nào rồi Thu muội?
 - Đồ của tỷ đây.Mặc vào nhanh rồi muội có chuyện muốn kể với 
					tỷ.
 Tố Tố hơi ngạc nhiên nhưng cũng lau sạch nguời chải lại đầu 
					tóc và mặc xiêm y xong rồi mới cất tiếng hỏi:
 - Muội có chuyện gì mà vẻ mặt lại lo lắng như vậy?
 Điền Thu lo lắng thuật lại đuợc những gì mình nghe đuợc 
					trong tẩm cung cho Tố Tố biết rồi tròn xoe mắt đợi Tố Tố lên 
					tiếng.
 - Muội có biết Vịnh Công Công là ai không?
 - Vịnh công công là tổng quản trong cung mà tỷ không biết 
					sao?
 - Tỷ đâu có biết gì ngoài tẩm cung của tỷ.Hoàng thuợng lên 
					ngôi thay đổi hết thảy tỷ có nhớ cũng không nổi nữa.Giờ Tỷ 
					lo quá.Muội vốn thông minh có cách nào giúp được tỷ không? 
					Thật không ngờ Lý Nhũ Nuơng lại là nguời của Hoàng 
					Thuợng.Như vậy Hoàng Thuợng luôn coi Phi nhi như đồ trong 
					túi cũng phải thôi.
 Nói đoạn nàng bèn thuật lại mọi chuyện xảy ra từ sau lễ đăng 
					cơ cho Điền Thu hi vọng nàng sẽ giúp đựoc mình.Điền Thu ánh 
					mắt buồn rầu nói:
 - Điền Thu lần này không giúp gì đựoc cho tỷ tỷ rồi,Điền Thu 
					luôn phải ở bên cạnh Hoàng Thuợng nguời luôn gọi muội khi 
					cần bởi vậy không biết có khi nào mới đến gặp tỷ đựoc đây
 - Hay là chúng ta bàn bạc ngay ở đây? - Tố Tố vốn không biết 
					quyền biến,sinh ra đã là một đuơng kim tiểu thư lá ngọc cành 
					vàng khi chưa biết sự đời thì đã nhập cung bởi vậy không hề 
					có kinh nghiệm chi cả.Bình thuờng nói chuyện thì nàng tỏ ra 
					thông minh nhưng khi dùng mưu kế thì nàng như đứa trẻ vậy 
					lúng túng hết sức.
 Điền Thu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
 - Chỉ sợ tỷ không đồng ý.Lần đi Hoài Nam này tỷ chỉ đi với 
					Lý Nhũ Nuơng thôi.A Anh và Tôn Bình cũng phải ở lại.Trên 
					đuờng tỷ tìm cách hạ độc Lý thị là xong.Hoàng Thuợng ỷ vào 
					Lý thị không sợ tỷ bỏ trốn là do suy nghĩ rằng tỷ không biết 
					Lý thị là nguời của Hoàng Thuợng hơn nữa lại biết thừa tỷ 
					vốn nhân hậu không nỡ ra tay hạ độc thủ ai cả nên càng yên 
					tâm hơn vào con bài Lý thị. Nếu Lý thị không còn nữa thì coi 
					như tỷ có thể thoát khỏi nanh vuốt của Hoàng Thuợng rồi.
 - Trời giúp tỷ khi biết đuợc tin này,thật cám ơn muội lắm, 
					nhưng tỷ không dám giết nguời đâu.Muội xem có cách nào để cả 
					muội cùng đi với tỷ đuợc không? Để muội lại đây tỷ sao đành 
					lòng?
 - Muội chỉ nói kế như vậy thôi chứ thực sự muội cũng không 
					dám giết ai đâu,nếu bỏ đi đuợc cùng tỷ thì hay quá nhưng giờ 
					thật là khó khăn.Lúc này chỉ có ông trời mới giúp đựoc chúng 
					ta thôi.Nguời tốt trời sẽ không hại đâu. Giờ chúng ta cứ đi 
					về đã.Khi nào biết đuợc ngày giờ Hoàng Thuợng cho xuất cung 
					lúc đó có khi muội lại nghĩ đuợc cái gì cũng nên.Giờ mọi thứ 
					còn mù mịt không tính gì đuợc đâu tỷ tỷ.
 Tố Tố vuốt mái tóc Điền Thu nói:
 - Tỷ thật may mắn khi có một nguời em gái như muội.Thôi 
					chúng ta về ngay kẻo lại sinh chuyện nếu có gì muội tìm cách 
					tìm tỷ ở tẩm cung nhé.Từ giờ trở đi tỷ sẽ hay ra ngoài phòng 
					đi dạo để nếu có thấy muội sẽ dễ dàng liên lạc chứ tỷ không 
					dám đến chỗ Hoàng Thuợng tìm muội đâu.Tỷ sợ lắm.
 Điền Thu đáp:
 - Tỉ cứ yên tâm nếu có dịp muôi sẽ chạy đến chỗ tỷ ngay.
 Nói đoạn cả hai bịn rịn chia tay ai về chỗ của nguời nấy.
 **   *
 Bè lũ của Triệu Cát lúc bấy giờ có thêm Sái Kinh,kẻ này tuy 
					có chút tà ma ngoại đạo nhưng trên chính truờng thì thực sự 
					khôn khéo không tham gia vào bè phái đấu tranh nào cả dần 
					dần đuợc Triệu Cát yêu quí quan chức tăng dần.Xét về ba tên 
					Cao Cầu Đồng Quán và Sái Kinh thì Sái Kinh còn có chút thực 
					tài không hẳn nhờ nịnh hót và tìm kiếm thú vui cho Triệu Cát 
					mà leo lên tuy nhiên cũng là hạng sâu mọt hại dân hại nuớc. Triệu Cát ngày hôm sau đã giữ lời chuẩn tấu cho Đồng Tố Tố 
					và Triệu Phi đuợc phép đến phong địa tại Hà Nam .Đó là một 
					địa phận thuộc Lư Châu cách Khai Phong về phía Đông Nam 800 
					dặm. Nơi đó nằm giữa con sông Hoài Thủy và con sông Truờng 
					Giang có vùng đồng bằng rộng lớn thóc gạo sản luợng cao là 
					vựa lúa phía Đông Nam của Trung Nguyên. (Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 
					4) |