| Cuối cùng hắn cũng có được một khoảng thời 
                  gian rảnh để tìm đến nhà của Ly, thực ra lúc này hắn chẳng có 
                  lúc nào gọi là „bận“ cả, nhưng vì hắn chẳng tìm ra lí do nào 
                  để rời nhà đi. Hắn tạt ngang qua vài cửa hàng mua được một đĩa 
                  nhạc hoà tấu của Beethoven, chả là nàng từng nói rằng nàng rất 
                  thích nghe nhạc của Beethoven. Một món quà lúc này cũng rất 
                  khó nghĩ đối với hắn. Tìm địa chỉ nhà còn khó hơn, hắn đi từ 
                  lúc 7 giờ sáng với đầy đủ tự tin rằng trừ hao tất cả mọi trục 
                  trặc có thể có, hắn sẽ ngồi tán chuyện với Ly vào lúc 8 giờ, 
                  nhưng bây giờ đă là 8 giờ rưỡi, và hắn còn ngơ ngáo giữa ngỏ 
                  hẻm rộng thêng thang. Hỏi nhà thì dễ, nhưng mấy ai mà biết rõ 
                  số nhà, người ta chỉ nhớ đặc điểm của người chủ nhà thôi. 
 „Cậu hỏi nhà ai?“
 
 „Dạ... nhà bạn cháu..“, hắn găi đầu
 
 „Bạn cậu là ai?“
 
 „Dạ... là Ly ạ...“, hắn trả lời cứ như cái máy mà chẳng hề để 
                  ý đến vẻ dở hơi của hắn lúc đó. Đúng là một câu trả lời dở hơi 
                  nhất của hắn. Đă gần 9 giờ, hắn cũng mệt lă người. Hắn tìm một 
                  quán nước rồi ngồi xuống cầm nón quạt lấy quạt để. Thời tiết 
                  nóng bức thật, gần Tết rồi mà cứ như là mùa hè.
 
 „Cậu uống gì cậu?“, người chủ quán ra hỏi lịch sự
 
 „Cho chai nước ngọt đi cô.“, hắn vẫn quạt nhanh.
 
 „Chai nước ngọt nè út...“, bà ta quay ra sau gọi to. Một thằng 
                  nhóc nhanh nhảu chạy ra, tay cầm chai Pepsi „lác_xê“ mát lạnh 
                  đưa cho hắn. Nó khui nắp chai một cái bụp rồi đưa cho hắn bằng 
                  hai tay. Hắn gật đầu rồi cầm lấy, ngậm vào cái ống hút nổi 
                  bồng bềnh trên miệng chai. Hắn lơ đăng ngó ra ngoải đường, xe 
                  cộ thưa thớt quá, chỉ có vài chiếc thỉnh thoảng chạy qua, lại 
                  còn bóp còi inh ỏi mặc dù chả có chiếc xe nào cản đường cả. 
                  Thật là một ngày buồn chán. Hắn thở dài, bỗng hắn giật mình 
                  thấy thằng nhỏ lúc năy vẫn chưa đi, nó đang đứng ngay tại chỗ, 
                  mắt nhìn hắn chăm chú. Hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn cố nhìn qua 
                  hướng khác, có lẽ thằng nhóc muốn trả tiền .
 
 „Bao nhiêu vậy nhóc?“, hắn hỏi
 
 „Ba ngàn.“, nó đáp
 
 Hắn móc túi đưa nó rồi tiếp tục nhìn ra đường. Nhưng quái lạ, 
                  nó vẫn đứng y nguyên chỗ đó, mắt vẫn ngó hắn chăm chăm như con 
                  vật lạ. Hắn ngẩng lên.
 
 „Còn gì nữa , nhóc?“
 
 „Hình như chú đang kiếm nhà ai hả?“,nó hỏi
 
 „Ừ...“, hắn hơi ngạc nhiên,“... có gì hôn?“
 
 „Chú kiếm nhà ai?“
 
 „Nhà bạn...“
 
 „Chú biết số nhà hông?“
 
 „Biết... chi vậy?“
 
 „Để con chỉ đường cho.“
 
 Lời đề nghị của thằng nhóc hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là hắn cần 
                  có người chỉ đường vào lúc này. Bà chủ quán vừa lao cái tủ 
                  lạnh vừa nhìn hắn. Thằng nhóc nhét hai tay vào túi quần sọt, 
                  nó trông có vẻ người lớn hơn cái vẻ ngoài của nó.
 
 „Nhóc biết trong xóm này có ai tên là Ly không?“
 
 „Biết...“, nó trả lời ngay mà gần như không suy nghĩ.
 
 „Thiệt chứ?“, hắn hơi nghi nghờ
 
 „Trong xóm này chỉ có một chị tên Ly thôi...“, nó khịt mũi,“... 
                  nhà chỉ ở cuối hẻm này, quẹo trái là tới liền, ngay trong góc 
                  hẻm đó.“
 
 Bà chủ quán vẫn lao đi lao lại cái tủ lạnh, mắt cứ nhìn chằm 
                  chằm vào hắn và thằng nhóc. Thấy vẻ lưỡng lự của hắn, nó nói 
                  luôn.
 
 „Nếu chú không tin thì để con dẫn đường cho.“
 
 „Thôi khỏi! “, hắn đứng dậy,“... có cần trả công không, nhóc?“
 
 „Cái gì cũng có giá...“, thằng nhóc nhún nhún chân. Rồi nó lại 
                  nhăn răng ra cười,“... nhưng mà chỉ đường thì free!“
 
 Hắn cười theo. Thằng nhóc này vui thật.
 
 „Cảm ơn nghen, nhóc!“
 
 „Không có gì.“. Nó giữ nguyên hai tay trong túi quần sọt quay 
                  người đi vào trong nhà. Hắn đội nón đi ra xe. Cuối con hẻm này, 
                  thì ra chỉ còn có một khoảng ngắn nữa. Hắn chạy đến cuối hẻm, 
                  queo trái theo lời thằng nhóc. Quả thật đúng như nó nói, ở đây 
                  có một ngôi nhà số 105/40. Hắn dừng lại nhìn kĩ tấm bảng số 
                  nhà màu xanh dương. Đúng nó rồi. Hắn vuốt áo rồi bấm chuông. 
                  Trong lúc chờ đợi, hắn ngước mặt nhìn toàn bộ căn nhà, đúng 
                  hơn phải gọi nó là biệt thự. Hai lầu, ngói lợp màu hồng, cửa 
                  sổ bằng kiếng đắc tiền phủ rèm hoa. Trông có vẻ như đây là 
                  ngôi biệt thự thuộc loại sang nhất trong xóm, giữa những ngôi 
                  biệt thự khác. Đường vắng hoe, khu này vắng vẻ đến lạ thường. 
                  Chắc khu nhà này toàn là của nhân viên hay công chức văn pḥng, 
                  họ thường đi làm từ sáng tới chiều tối mịt mới về. Có tiếng 
                  kéo cửa sắt, rồi ở cái ô nho nhỏ trên cánh cửa phát ra tiếng 
                  nói ...
 
 „Anh kiếm ai?“
 
 „Cho hỏi...“, hắn nói vào chiếc mic gắn gần đó,“... cho hỏi có 
                  phải đây là nhà của Ly không ạ?“
 
 „Anh tìm Ly có chuyện ǵ?“, giọng cô gái bên trong hơi khó 
                  chịu
 
 „Tôi... tôi là bạn của Ly...“
 
 „Ly không có ở nhà.“ "
 
 „Vậy à?“, hắn thở dài,“... vậy chừng nào Ly mới có ở nhà ?“
 
 „Anh hỏi nhiều vậy? Nếu anh là bạn của Ly thì phải biết chừng 
                  nào Ly có ở nhà chứ?“
 
 „Xin lỗi, vậy làm phiền chị nhắn giùm với Ly được không ạ?“
 
 Cánh cửa bỗng nhiên mở tung ra. Hắn nhìn vào... rồi hắn giật 
                  mình... Người đằng sau cánh cửa lại chính là....
 
 „Ly...!“, hắn thốt lên.
 
 Ly đang đứng bên trong. Cô mặc áo thun trắng với chiếc quần 
                  jeans màu xanh dương đậm, trông Ly lúc này có vẻ hơi... bụi, 
                  nhưng cô vẫn rất đẹp, vẫn khuôn mặt đó, nhưng mái tóc thì hơi 
                  ngắn hơn một chút. Cô đang khoanh tay nhìn hắn với ánh mắt bực 
                  bội.
 
 „Ly... còn nhớ mình không?“,hắn nói một cách vui mừng.
 
 „Không!“, Ly đáp. Hắn tự nhiên cảm thấy lạnh cả xương sống. 
                  Hắn lắp bắp nói lại...
 
 „Ly không nhớ à?“
 
 „Hoàn toàn không!“, Ly nheo mắt nhìn hắn chăm chú, rồi cô tủm 
                  tỉm cười. Hắn thấy khó hiểu...
 
 „Bạn chọc mình phải không Ly?“, hắn cười ngượng nghịu.
 
 „Lại sai nữa!“, Ly giơ ngón trỏ qua lại.“... cái sai đầu tiên 
                  : anh đă gọi tôi là chị, cái sai thứ hai: anh đă gọi tôi là 
                  Ly, cái sai cuối cùng: tôi không hề biết anh! Hiểu chứ?“
 
 „Chưa hiểu...“, hắn găi đầu.
 
 Cô gái che miệng cười rồi đẩy vai hắn một phát làm hắn muốn té.
 
 „Trời ơi là trời, sao mà anh khờ quá vậy? Thôi , vào nhà đi!“
 
 Hắn chẳng biết gì cả, nhưng vẫn đẩy xe đi vào. Cô gái vừa đi 
                  vừa nhìn hắn chăm chú, cô nàng vẫn cứ cười tủm tỉm.
 
 „Chị cười cái gì?“, hắn hỏi
 
 „Không có gì cả!“, cô gái không cười nữa,“... có thiệt anh là 
                  bạn của Ly không?“
 
 „Vậy... có thiệt đây là nhà của Ly không?“, hắn hỏi lại. Cô 
                  nàng nhét hai tay vào túi quần rồi nhún nhảy đi vào nhà. Hắn 
                  dựng xe xong cũng bước vào. Bên trong, cô gái đă rót một ly 
                  nước suối để lên bàn, hắn ngồi xuống thận trọng nhìn xung 
                  quanh.
 
 „Anh tên gì?“, cô ta hỏi
 
 „Vậy chị tên gì?“
 
 „Đừng có gọi chị này chị nọ nữa!“, cô nàng khó chịu ,“... em 
                  tên là Liên, em gái của chị Ly. Năy giờ cũng chưa đoán ra nữa 
                  hay sao?“
 
 „Em gái à?“, hắn trợn mắt. Đúng thật, cô nàng giống Ly như đúc, 
                  chỉ có tính nết là khác biệt. Hắn nhìn Liên từ trên xuống.Thảo 
                  nào...
 
 „Sao hả?“, Liên hỏi,“... bây giờ biết chưa?“
 
 „Ừ... biết rồi... thì ra ...em là em gái của Ly...“
 
 „Làm sao anh biết mà tìm tới đây? Ai chỉ hả?“
 
 „Ừ, bạn anh chỉ . Mà người đó cũng là bạn của Ly luôn.“
 
 „Ai vậy?“
 
 „Em biết chị Quỳnh không?“
 
 Sắc mặt Liên thay đổi nhanh đến độ hắn phải giật mình đặt ly 
                  nước xuống. Cô nàng nhìn vào mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt 
                  sống.
 
 „Con nhỏ mất gốc đó hả?“
 
 „Ai?....“, hắn hơi ngạc nhiên
 
 „Đừng có hỏi nhiều!! Con nhỏ đó không phải là bạn em, cũng chả 
                  phải là bạn của chị em.“, Liên tung người dựa hết cỡ ra chiếc 
                  ghế xa_long,“... anh là gì với con nhỏ đó?“
 
 „Ờ... là bạn thôi...“
 
 Liên nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô nàng gật gật đầu.
 
 „Vậy thì anh đừng có tới đây nữa!“
 
 „Khoan khoan đã... coi nào, chưa có gì hết mà...“, hắn ấp úng,“... 
                  anh chưa hiểu gì hết...“
 
 „Cần gì hiểu! Anh chưa nói là anh tên gì!“
 
 „Anh à... ờ ..ờ....“
 
 „Anh quên mất cả tên mình rồi à?“
 
 „À...ờ.. tên anh … tên anh xấu lắm…”
 
 “Tên xấu cũng là tên mà…”, Liên lại chồm lên, “… nói đi! Không 
                  nói thì đừng hòng gặp được chị Ly !”
 
 “Trời…”, hắn bật ngửa ra. Đang lúng túng chưa biết phải làm 
                  sao thì có tiếng cửa sắt mở. Cả hai người cùng quay ra nhìn. 
                  Có một người đang bước vào… Hắn vui mừng ra mặt… Lần này thì 
                  đúng là Ly rồi, không thể nhầm được nữa. Cô vẫn như lúc đầu 
                  gặp hắn, mái tóc ngang vai, khuôn mặt hiền dịu dễ gần, đôi mắt 
                  đẹp trong suốt như pha lê vẫn làm hắn ngơ ngẩn… Ly cũng ngạc 
                  nhiên, nàng nhìn hắn, rồi nhìn Liên. Nàng dựng chiếc xe máy 
                  ngoài sân rồi từ từ bước vào. Hắn vui mừng đứng luôn dậy, 
                  miệng cười toe toét…
 “Ly…”
 
 Rõ ràng là Ly bị bất ngờ, cô hơi nhoẻn miệng cười với hắn. 
                  Liên vẫn còn bực mình vì chưa hỏi được tên của hắn, cô nàng 
                  khó chịu nhìn cô chị đang bước vào.
 
 “Liên…”, Ly nói, “… đi học bài đi!”
 
 “Lại học bài!”, Liên nhăn nhó, nhưng cô nàng cũng đứng dậy bỏ 
                  đi sau khi liếc cho hắn một phát bén ngót. Hắn thở phào ngồi 
                  xuống ghế. Ly mỉm cười cất cái túi xách qua một bên rồi ngồi 
                  xuống nói chuyện. Hình như nàng vừa đi đâu đó rất xa về, lưng 
                  nàng vẫn còn thấm đầy mồ hôi.
 
 “Mình nhớ Ly lắm!”, hắn nói thì thầm để không cho ai nghe thấy, 
                  nhất là cô bé Liên đang ngồi trên lầu có thể đang ngóng tai 
                  nghe xuống. “Mình nhất quyết phải tìm ra nhà Ly mới thôi.”
 
 “Bạn cần gì phải làm vậy…”, Ly nói,”… trước sau gì mình cũng 
                  sẽ liên lạc với bạn mà…”
 
 “Đã hai tháng rồi Ly à… Hai tháng rồi mình không gặp bạn trên 
                  Yahoo.”
 
 “Mình xin lỗi!”, Ly hơi cúi đầu xuống, “… dạo này… mình bận…”
 
 “Không sao, không sao….”, hắn cười xuề xoà, “… bây giờ mình đã 
                  gặp Ly rồi là gì?”
 
 Ly có vẻ không được tự nhiên lắm, hắn cảm thấy thế. Chắc là cô 
                  còn bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn ở nhà cô, không sao, hắn 
                  còn một bất ngờ nữa dành cho cô.
 
 “ Ly nè!”, hắn lấy chiếc hộp đựng đĩa ra đặt lên bàn rồi đẩy 
                  nhẹ tới chỗ của Ly. Đúng là nàng bị bất ngờ thêm một lần nữa.
 
 “Tặng mình à?”, Ly hỏi lại.
 
 “Tất nhiên. Tặng riêng bạn!”, hắn nở nụ cười thân thiện.
 
 Ly mở hộp ra. Nàng mở to mắt khi nhìn thấy nhãn của bộ đĩa.
 
 “Ludwig van Beethoven!!?”, nàng buột miệng thốt lên.
 
 “Ừ, mình cũng không biết chính xác tên họ đầy đủ của ổng, chắc 
                  là vậy.”, hắn gãi gãi đầu.
 
 “Viator… mình cảm ơn bạn nhiều lắm!”, Ly ôm hộp đĩa sát vào 
                  ngực, hắn hơi liếc mắt nhìn theo.”.. làm sao bạn biết mình 
                  thích nhạc của Beethoven?”
 
 “Đã là bạn của nhau thì đừng hỏi như vậy, Ly à!”, hắn nháy mắt.
 
 “Ừ, đúng rồi…”, Ly bật cười khúc khích, trời ơi, hắn lại ngẩn 
                  người ra lần nữa… Nụ cười ấy càng lúc càng đẹp, đẹp còn hơn 
                  trong giấc mơ của hắn suốt hai tháng qua. Hắn cứ ngơ ngơ ngẩn 
                  ngẩn như vậy trong khi Ly đang đi bật dàn máy để thử những 
                  chiếc đĩa hắn tặng. Hắn khẽ liếc nhìn sang chiếc tủ kính đắt 
                  tiền đặt ngay phòng khách. Bên trong là bộ sưu tập những chai 
                  rượu đắt tiền thuộc đủ mọi nhãn hiệu trên thế giới. Hắn không 
                  biết nhiều về rượu, nhưng mà những chai nhỏ nhỏ màu nâu đen, 
                  nắp màu bạc kia thì chắc chắn là loại rượu nếp thơm của Áo. 
                  Loại này đắt cực kì. Bên cạnh là loại cô_nhắc của Nga, nước 
                  rượu màu vàng nhạt.
 
 “Bạn biết không?”, giọng của Ly làm cắt dòng suy nghĩ của hắn
 
 “Hả…bạn nói gì?”, hắn giật mình.
 
 “Mình mới hỏi bạn có biết gỡ bỏ hẹn giờ của loại dàn máy này 
                  không?”
 
 “Ờ…để mình thử!”. Hắn đứng dậy đi tới, Ly đang ngồi trước dàn 
                  máy Sony màu bạc sáng loá. Nàng mỉm cười.
 
 “Nãy giờ bạn nghĩ gì mà không nghe cả tiếng của mình vậy?”
 
 “À..ừm.. đâu có gì đâu…”, hắn ậm ờ cho qua chuyện. Thì ra có 
                  ai đó đã gài hẹn giờ tắt cho dàn máy, bây giờ mở lên phải 
                  chỉnh lại trong program. Hắn vừa bấm vừa cười tủm tỉm.
 
 “Có ai đó trong nhà này không cho Ly nghe nhạc thì phải…”
 
 “Con bé Liên chứ ai!”, Ly tựa cằm lên đầu gối, “… lớp 12 rồi 
                  mà cứ ham chơi, suốt ngày không nghe nhạc xập xình thì lại đeo 
                  theo xe của bọn con trai. Không giữ nổi chân nó ở nhà.”
 
 “Vậy lúc bằng tuổi Liên thì Ly có như vậy không?”, hắn vừa bấm 
                  vừa quay sang hỏi
 
 “Tưởng Ly ham chơi lắm à?”
 
 Hắn khẽ liếc nhìn chiếc áo sơ mi hơi đùn lại, đường cút áo hở 
                  ra một quảng nhỏ nhưng cũng đủ để lộ ra màu trắng tinh của 
                  chiếc áo lót nhỏ nhắn, Ly không để ý thấy ánh mắt của hắn, 
                  nàng còn đang chú ý vào bản nhạc đang chuẩn bị được bật lên. 
                  Hắn thì chỉ chú ý đến điều bí mật đã từng được hắn khám phá 
                  đang thập thò đằng sau chiếc áo kia, bây giờ bỗng nhiên hắn 
                  muốn “khám phá” thêm một lần nữa. Không khí hơi nóng bức, trán 
                  hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lưng áo của nàng cũng ướt đẫm, in 
                  lên lằn áo lót nho nhỏ. Đèn điện tử nhấp nháy, bài hát số 1 
                  bắt đầu chơi, Ly thích thú cầm cái list nhạc, hắn cũng ra vẻ 
                  đang lắng nghe, nhưng mắt hắn vẫn dán vào Ly.
 
 “Đây là bản Symphony số 9…”, Ly nói nhỏ, “… bản này được chơi 
                  lại tại Áo đó!”
 
 “Ừ!”, hắn đáp rồi nhích lại gần hơn một chút. Mùi hương con 
                  gái lại tỏa ra ngào ngạt từ cơ thể nàng, mùi mồ hôi của nàng 
                  bay phản phất làm hắn rạo rực hơn. Hắn cúi gần hơn đến khuôn 
                  mặt nàng, tay chỉ vào cái list nhạc.
 
 “Có phải bài này không?”, hắn hỏi
 
 “Ừ, mình nghe bài này rồi, nhưng lần này….ơ…”
 
 Ly hơi lùi lại khi hắn hôn nhẹ lên tai nàng, hành động của hắn 
                  làm nàng hơi bất ngờ. Hắn lại tiến thêm một lần nữa, môi hắn 
                  chạm nhẹ lên má nàng. Ly khẽ rụt người lại.
 
 “Đừng… Liên nó còn trên lầu.”, Ly nói thì thầm.
 
 “Có sao đâu…Vẫn còn trên lầu mà…”
 
 Hắn lai thử thêm một lần nữa, tay hắn choàng qua lưng Ly. Nàng 
                  cố né cánh tay hắn.
 
 “Ly à, mình…”, hắn nói rì rầm bên tai nàng…
 
 “Chị Ly!!!!!!!”, tiếng của Liên vang lên từ trên gác làm hắn 
                  giật thót người rút tay lại, Ly cũng xích ra xa thêm một đoạn. 
                  Liên đang đi xuống, vừa choàng cái áo jeans vừa nói.
 
 “Em đi ra đây một chút, trưa nay khỏi chờ em nghen!”, Liên vẫn 
                  không biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới, cô nàng xốc nhẹ cổ 
                  áo. “… chắc khoảng ba hay bốn giờ em về.”
 
 “Đi đâu đó?”, Ly quay lên hỏi. “… ngày mai còn bài kiểm tra mà 
                  ?”
 
 “Em học xong rồi! “. Liên bước xuống nhà, “… hôm nay sinh nhật 
                  nhỏ bạn, chị cho em đi chút xíu!”
 
 “Cô la cho coi, trưa về đi!”
 
 “Em xin cô rồi!”, Liên nhìn hắn, “… anh bạn của chị còn nợ em 
                  cái tên đó, chị Ly!”
 
 “Ờ…ừm….”, hắn gãi đầu. Liên bước nhanh ra cửa, cô nàng còn 
                  tinh nghịch quay lại nháy mắt.
 
 “Bản nhạc hay đó! Hai anh chị tâm sự dzui dzẻ nghen! Bái bai!”
 
 Ly chưa kịp gọi lại thì cô nàng đã chạy phốc ra sân mất dạng. 
                  Ly thở dài lắc đầu quay vào.
 
 “Nó cứ đi kiểu đó suốt ngày, lớp 12 gì mà….”
 
 “Liên đi sinh nhật đứa bạn mà…”, hắn châm chước
 
 “Bạn tin hả?”, Ly lắc đầu, “… có đứa bạn nào mà mỗi ngày đều 
                  tổ chức sinh nhật chứ?”
 
 Hắn cười cười cho qua chuyện rồi ra vẻ như chăm chú nghe tiếp 
                  bản nhạc. Ly cầm cái remote bấm tới bản kế tiếp. Hắn nhìn lại, 
                  rõ ràng lúc này chỉ có hắn và nàng trong căn nhà này, đúng như 
                  hoàn cảnh lúc trước, chỉ khác có một điều: lúc ấy trời mưa 
                  lạnh ngắt, còn lúc này thì trời nóng như đổ lửa. Một giọt mồ 
                  hôi chảy xuống tử một bên má nàng. Hắn đưa tay chùi lấy, Ly 
                  ngạc nhiên nhìn hắn lao nhè nhẹ giọt mồ hôi trên má cô. Hắn từ 
                  từ thật chậm xoa nhẹ khắp khuôn mặt nàng, từng ngón tay lướt 
                  qua lại đôi má mềm mại, trắng hồng đang đỏ ửng lên. Ly không 
                  lùi ra nữa, nàng lim dim mơ màng để hắn chu du khắp trên khuôn 
                  mặt đều đặn như tranh vẽ của nàng. Bàn tay tham lam của hắn 
                  bắt đầu tiến xuống cổ nàng, ngón tay hắn lướt một cách nghệ sĩ 
                  quanh cổ nàng, hắn vuốt nhẹ qua chiếc dây chuyền màu bạc trên 
                  cổ nàng. Chiếc mặt dây chuyền cũng nạm bạc, ở giữa là mặt đá 
                  rubi màu xanh lục xinh xinh. Hắn gỡ chiếc nút đầu tiên, cũng 
                  là lần đầu tiên hắn tự tay làm việc này với Ly. Bản hoà tấu 
                  chuyển sang tiếng sáo du dương, nghe thật lãng mạn, Ly chống 
                  tay để lấy điểm tựa ra phía sau, mắt nàng lim dim như một cô 
                  bé búp bê dễ thương ngoan ngoãn trong vòng tay chủ nhân mình. 
                  Hắn thận trọng cởi bỏ dần hết những chiếc cúc áo, chiếc sơ mi 
                  màu trắng tinh như lẫn với màu trắng của làn da nàng. Ly ngồi 
                  dậy, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt lên ngực hắn, như có một 
                  luồng điện chay theo từng ngón tay nàng, hắn rùng mình. Tay 
                  nàng tháo dần những nút áo của hắn giống hết như hắn đã làm. 
                  Không khí bỗng nóng bức thấy rõ, lưng hắn lấm tấm những giọt 
                  mồ hôi, người hắn như muốn bốc ra khói. Mùi hương tỏa ra từ cơ 
                  thể nàng lại ngào ngạt…. Hắn bất ngờ ôm chầm lấy nàng, cả hai 
                  ngã lăn ra nền nhà bằng nhung bông. Hắn ngã đè lên người nàng 
                  rồi cúi xuống hôn nồng nhiệt lên đôi môi hồng đỏ, mềm mại của 
                  Ly, đôi môi nàng ươn ướt, ngọt như đường, hắn nút lấy, lưỡi 
                  hắn luồn vào trong miệng nàng. Chiếc lưỡi nàng đẩy ra, hắn nút 
                  nhanh lấy. Nàng rên lên khe khẽ… Tay hắn xoa nhẹ làn da bụng 
                  ấm áp của nàg rồi trườn lên một bên ngực nàng xoa nhẹ nhàng. 
                  Ly như bừng tỉnh lại, cô chặn hai tay đẩy hắn ra…
 
 “Đừng… đừng như vậy nữa… đừng….”
 
 Tay nàng đẩy lên ngực hắn, mặt thì đã đỏ lên như gấc. Cơn thèm 
                  khát tình yêu đã lên tới tột đỉnh. Lúc này hắn không còn nghe 
                  thấy gì nữa. Hai bàn tay hắn vuốt nhẹ một cái đã lột văng 
                  chiếc áo lót nhỏ bé, cặp ngực trắng ngần quyến rũ của nàng một 
                  lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Miệng hắn ngậm lấy núm vú màu 
                  hồng nhanh như cắt, lưỡi hắn vuốt ve, ôm ấp chiếc nhũ hoa bé 
                  bỏng, tay kia hắn bóp đều đặn. Ly dường như đã bất lực trước 
                  sự ham muốn của hắn. Tay hắn lần nhanh xuống, lột phăng chiếc 
                  quần jeans của nàng. ……..
 
 
 
 Bản nhạc chuyển qua một tông khác, tiếng đại vĩ cầm mạnh mẽ 
                  trộn chung với tiếng violin chói tay, nóng bỏng, háo hức, dồn 
                  dập…..
 
 
 
 Hai cơ thể quấn lấy như hai con rắn lăn lộn trên nền nhà bằng 
                  thảm nhung. Không khí càng nóng hơn, mồ hôi nàng ướt cả mặt, 
                  quện lên người hắn, cơ thể cả hai ướt đẫm mồ hôi của nhau. Hắn 
                  hôn xuống cổ nàng, mùi mồ hôi của con gái thật lôi cuốn, hắn 
                  liếm lấy liếm để, hắn hôn cả khuôn mặt nàng đang mơ màng đê mê… 
                  Rồi từng nhịp từng nhịp một, hắn nhấp lên xuống thật chậm, lần 
                  này thì không khó khăn như lần trước, nhưng nàng cũng quằn 
                  người rên lên thê thảm. Tay nàng cào cấu lên lưng hắn, nhưng 
                  hắn mặc kệ, từng cơ bắp trên người hắn gồng cứng lên. Nàng 
                  chụp hai tay lên hai bắp tay cứng chắc của hắn, nàng bấu cứng 
                  vào đó, phần cơ thể dưới của nàng thả lòng dưới từng cú dập 
                  xuống mạnh mẽ. Nàng ưởn ngực lên, áp cặp vú cương cứng lên 
                  ngực hắn, miệng nàng há ra , hai hàm răng cắn chặt lại. Hắn ôm 
                  ấp nàng như một vật quí nhất trên đời, như là nàng không thể 
                  nào thoát ra được khỏi vòng tay hắn. Âm hộ bé bỏng của nàng 
                  bóp mạnh lấy dương vật hắn. Hắn chỉ kịp a một tiếng nhỏ trước 
                  khi bắn dòng tinh nóng phừng phừng vào thẳng bên trong người 
                  nàng, dòng nước ấm từ cơ thể nàng tuôn ra từng dòng từng dòng, 
                  ướt đùi của cà hai. Tiếng nàng thở gấp mệt mỏi bên dưới cơ thể 
                  hắn…. Hắn giật mạnh thêm một cái nữa rồi ngã sấp trên người 
                  nàng. Nàng vuốt nhe lên tóc hắn, âu yếm … rồi nàng nhắm mắt, 
                  ôm đầu hắn vùi vào ngực mình. Căn phòng chỉ còn tiếng nhạc êm 
                  êm. Bản hoà tấu đã đến điệp khúc, tiếng violin nhỏ dần, nhỏ 
                  dần rồi chìm trong cái âm trầm trầm của cây đại vĩ cầm, chìm 
                  dần… như một đốm sáng nhỏ chìm từ từ trong màn đêm….
 
 
 
 
 
 -o0o-
 
 
 
 Một ngày trôi dần qua, hắn cảm thấy hài lòng với ngày hôm nay. 
                  Hắn hoàn toàn hài lòng với ngày hôm nay, không sai sót, không 
                  trục trặc, không thất vọng. Hắn chạy một vòng ra đường hòng 
                  gió cho mát. Sắp đến Tết, đường đi buổi chiều trông cũng chẳng 
                  có gì là đông đúc cho lắm. Bỗng hắn thấy một cái dáng quen 
                  quen vừa lướt qua. Ngoái nhìn theo một quãng ,hắn nhìn theo kĩ…: 
                  vừa chạy vọt qua là một cặp trên chiếc Nova màu mận đò khá 
                  ngầu. Hắn nhận ra ngay: đó là thằng bạn học của hắn tên là 
                  Trung . Hắn cũng khá thân với thằng này, chính là thằng có cái 
                  nick Vanko_kid thường hay chat với hắn. “Vanko_kid… thì ra 
                  cũng siệng năng dữ nhỉ!”, hắn nghĩ. Nhưng hắn nhìn kĩ một lần 
                  nữa, cô nàng ngồi đằng sau đang ôm hắn “sát nhíp” trông cũng 
                  “quen quen”…. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi hắn giật mình 
                  nhớ ra… mới lúc sáng này thôi, cái dáng quen quen, áo khoát 
                  jeans, tóc ngắn ngang vai, dáng hơi “bụi” này thì chỉ có một 
                  nguời mà hắn vừa mới quen thôi:…. Chẳng ai khác chính là Liên!!!!!! 
                  Ghê thật, thằng bạn hắn lại dám đi dụ dỗ cả con gái lớp 12, mà 
                  lại còn là em gái của Ly mới hay chứ!! Cũng phải thôi, cô nàng 
                  Liên cũng đẹp đâu kém gì cô chị, nếu hắn mà gặp Liên trước thì 
                  hắn cũng dám đã…. Hắn cười thầm rồi dừng xe lại. Hai người đó 
                  đang chạy vào ngõ hẻm nhà Ly, chắc chắn là tên Vanko_kid này 
                  đang chở “nàng” về đây! Bây giờ cũng rảnh rang, hắn quay xe 
                  chờ ở đầu đường lớn. Thế nào tên Vanko kia cũng sẽ quay đầu xe 
                  ra đây thôi, nói chuyện với hắn một lúc cũng vui. Hắn rướn 
                  người nhìn vào. À, tên vanko đã thả Liên ở đầu ngõ hẻm sâu bên 
                  trong, chắc là Liên sợ bị chị la đây mà. Liên bước xuống xe, 
                  trời ạ, cô nàng còn rướn lên… hôn tên đó một cái tạm biệt nữa 
                  chứ, giống hệt như trong phim Hàn Quốc. Hắn bật cười quay mặt 
                  đi. Chắc là thằng Trung đang sướng rơn đây! Trời chiều cũng 
                  chập choạng tối dù chỉ mới bốn giờ, đường đã bật đèn lên sớm. 
                  Hắn nhìn đồng hồ, sao mà lâu quá vậy nhỉ? Sốt ruột, hắn ngó ra… 
                  bỗng một chiếc xe hơi phóng ào qua sát bên xe hắn mặc dù hắn 
                  đang đậu sát bên lề. Hắn nhìn theo…. Rồi hắn giật mình, đó là 
                  một chiếc Ferrari đỏ tía mui trần cực xịn, ngồi trước tay lái 
                  chính là… Quỳnh!!!! Thật đáng kinh ngạc, nhưng hắn còn kinh 
                  ngạc hơn nữa khi thấy người ngồi bên cạnh Quỳnh. Một cái dáng 
                  nhỏ nhỏ, trông có vẻ trưởng thành hơn cái vẻ ngoài… Đó là 
                  thằng nhóc chỉ đường cho hắn lúc sáng!!!!! Kì lạ thật, sao lại 
                  trùng hợp như vậy? Nó mặc một bộ vest láng bóng, tóc chảy mướt 
                  như dổ mỡ, khác hẳn với bộ dáng bụi đời, nghèo xác xơ lúc sáng. 
                  Chiếc xe chạy chậm dần khi ngang qua ngõ hẻm đi vào nhà Ly…. 
                  Quỳnh nói gì đó với thằng nhóc, nó gật gật, miệng nó nhếch một 
                  nụ cười thách thức, Quỳnh cũng nhếch mép khẽ. Vô tình, cô quay 
                  nhìn qua lề đường… Hình như cô ta thấy hắn đang đứng nhìn chăm 
                  chú. Chiếc xe bỗng rú ga vọt nhanh đi để lại một làn khói mỏng, 
                  Hắn gãi đầu cố lắp ráp từng chi tiết lại… nhưng không tài nào 
                  hắn hiểu nổi!!!! Hắn vò đầu…. Quỳnh, rồi thằng nhóc, có liên 
                  quan gì nhỉ?
 
 “Ê!!! Ê ê ê ê………..”
 
 Có tiếng ai đó gọi to. Hắn quay nhìn ngơ ngác, thì ra là thằng 
                  Trung. Nó không băng qua đường, nó chỉ đứng bên kia mà ngoắc 
                  hắn lia lịa. Hắn dẫn xe băng qua.
 
 “Gì đó mậy?”, hắn hất đầu, “.. đi đâu đây? Dẫn ghệ đi chơi hả?”, 
                  hắn vừa nói vừa hích chỏ thằng Trung với vẻ hài hước, nhưng mà 
                  nó không có gì là đáp ứng cả. Ngược lại, mặt mày nó xanh lét 
                  như tàu lá.
 
 “Mày… mày… chở tao về được hông?”, thằng Trung lắp bắp
 
 “Được chứ!”, hắn gật đầu, nhưng hắn chợt nhớ lại , “… ủa! 
                  Chiếc Nova của mày đâu rồi?”
 
 “Tao gởi ở quán bà Tư Đá! Mai lấy cũng được! Đi đi , lẹ lên!”
 
 Thấy vẻ hấp tấp của thằng Trung, hắn cũng chẳng muốn hỏi thêm 
                  làm gì. Hắn đạp máy xe, thằng Trung nhảy phốc lên. Hắn rồ ga 
                  vọt về phía đường Phan Đình Phùng, nhà thằng Trung ở đó. Thằng 
                  Trung từ lúc nhảy lên xe, nó im re. Hắn hơi ngoái đầu ra sau 
                  hỏi…
 
 “Ê, có gì đó mậy? Sao không lấy xe về?”
 
 “Nè, mày tin tao không?”, thằng Trung hỏi, giọng nó run run
 
 “Hỏi gì kì dzậy ?”, hắn cười, “… hôm nay sao dzậy mậy?”
 
 “Chạy lẹ lên mậy!!!!”, thằng Trung hối thúc.
 
 “Xe tao là đồ “chay” mà, chạy đâu có nhanh nổi!”, hắn khó chịu, 
                  “ …có cái gì ám mày hà? ”
 
 “Nè!! Mày có tin tao thì nghe cho rõ đây!”, thắng Trung ghé 
                  sát tai hắn
 
 “Có cái gì……”
 
 “Mày nín đi!! Nghe ta nói thôi!!!”, thằng Trung quát nhỏ, rồi 
                  nó tiếp tục “…. Tao đi nhiều, tao biết nhiều chuyện hơn mày 
                  một chút. Nhưng mà tại vì tao biết nhiều quá … nên… tao phải 
                  trốn… Mày hiểu không? Tao phải trốn tụi nó!!! Nhưng mà tao.. 
                  còn có công chuyện… Tụi nó biết đường đi của tao… Thế nào tụi 
                  nó cũng bám theo … chạy lẹ đi!!!!!!!”
 
 “Ai bám theo mày? Tụi nó đâu?”
 
 “Không có bám theo mày!”, tiếng thằng Trung hơi lạ, nó hình 
                  như hơi ngạc nhiên.”… dừng lại đi!”
 
 Hắn chống chân xuống. Hai thằng nhảy xuống con hẻm nhỏ, vắng 
                  vẻ. Thằng Trung ngó qua ngó lại, nó vuốt mặt căng thẳng. Hắn 
                  ngồi dựa lên ghế xe.
 
 “Bây giờ nói cho rõ ràng đi! Tao chưa hiểu!”
 
 “Nói thì dài lắm!”, thằng Trung đi qua đi lại, “… nhưng mà nói 
                  chung là tao đang trốn, hiểu chưa? Phù…”
 
 “Liên là bồ mày hả?”, hắn hỏi
 
 “Hả?”, thằng Trung giật mình, “… mày nói gì?”
 
 “Không, tao hỏi chơi thôi!”, hắn gạt tay
 
 “Mày… mày .. biết Liên hả?”, Trung lắp bắp
 
 “Sơ sơ thôi!”
 
 Thằng Trung nhìn hắn ngờ ngợ…
 
 “Còn mày thì sao? Mày biết gì con nhỏ Quỳnh mà làm dữ quá vậy?”
 
 “Tao nói rồi, tao không quen con nhỏ đó! Tao chỉ biết nó thôi!”, 
                  thằng Trung thở dồn, “… nó không phải là người Việt Nam.”
 
 “Thiệt hả?”, hắn ngạc nhiên ra mặt
 
 “Ừ, nó tên là Christy Quỳnh phải không? “
 “Tao không biết, ừ, đúng rồi, Christy gì gì đó! Tao tưởng đó 
                  chỉ là cái nick thôi chứ”
 
 “Tên thật của nó đó!”
 
 Cả hai im lặng một chút. Hắn gạt chống lên rồi đạp máy…
 
 “Thôi, lên đi! Tao chở mày về. Tối rồi!”
 
 
 
 
 
 -o0o-
 
 
 
 
 
 BẢN TIN BUỔI SÁNG
 
 Ngày 13 tháng 1 năm 2004
 
 Ngày hôm qua, 12 tháng 1 năm 2004 đã xảy ra một vụ án tại một 
                  con hẻm nhỏ tại dường Lý Chính Thắng thuộc quận 3, tp Hồ Chí 
                  Minh. Nạn nhân là một chủ quán bán nước giải khát, hung thủ 
                  dùng một con dao dài đâm xuyên qua đầu nạn nhân ngay trong 
                  quán. Đến tối, khi một người quét rác vô tình di ngang qua đã 
                  phát hiện thấy bà đã chết. Hiện cơ quan công an quận 3 đang 
                  tiến hành điều tra những chứng cứ có thể có để truy tìm hung 
                  thủ. Dự đoán ban đầu có thể đây là một vụ cướp của giết người.
 
 ( báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)
 
 
 -o0o-
 
 
 
 BẢN TIN NÓNG
 
 Ngày 13 tháng 1 năm 2004
 
 Ngày hôm nay, một vụ án khác tại quận Phú Nhuận. Một gia đình 
                  cư ngụ tại quận Phú Nhuận đã thiệt mạng toàn bộ cả nhà vào tối 
                  hôm qua, tổng cộng là bốn mạng người. Một đàn ông, một đàn bà, 
                  một thanh niên và một bé gái tám tuổi. Họ đã bị giết một cách 
                  dã man, đầu bị đập nát, không còn nhận diện được. Đây là một 
                  vụ án thảm khóc nhất từ trước đến nay tại thành phố, hiện cơ 
                  quan điều tra của bộ công an thành phố đang thu thâp toàn bộ 
                  chi tiết của vụ án. Có thể đây cũng là một vụ án cướp của giết 
                  người. Hung thủ của vụ này và một vụ án nữa cùng ngày có phải 
                  là một hay không…. Sự việc đang được điều tra.
 
 (báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)
 (Hết Phần 3 ... Xin 
					mời xem tiếp
					
					Phần 4) |