Tiếng nhạc vẫn
rập rình tiếp tục. Oanh xoạc tay, khoe cơ bụng. Một?
hai ? ba ? bốn ? năm ? sáu múi đều tăm tăm.
Xoay mông, co cơ, cái đùi vồng lên. Chà, đã
quá cỡ? Lý Đức vậy. Xoay lưng, tay đưa lên
trên, hít hơi! Cơ lưng? Lý Đức luôn.
Càng biểu diễn, Oanh càng say sưa. Phong càng ngơ
ngẫn. Càng ngày, Phong càng cảm thấy Oanh có nét
đẹp cơ bắp rất đáng nể. Hắn phục quá, phục
đến nỗi quên cả đau đớn, phục đến nỗi há
hốc mồm ra quan sát.
Hết bài nhạc, Oanh quay lại liếc nhìn vẻ mặt ngơ
ngẩn của Phong, cô cũng bồi hồi, thấy tội tội.
Hắn thán phục cô, hay giả nai? Bước lại nới
bớt dây buộc, cô nói giọng bớt gay gắt:
- Chàng tí hon! Muốn nhìn gần hơn không? Em đảm
bảo đàn bà đàn ông Việt Nam không có người
nào có được cơ thể như thế!
Phong nuốt nước miếng. Hắn bây giờ giống như
con nai con trong miệng "gấu mẹ", thật "trong trắng",
đáng thương. Oanh bước lại máy cátset, chọn
bài. Lần này là một bài nhạc tiết tấu nhanh,
nhưng khá êm dịu. Không, nó không êm dịu, sỡ
dĩ nó mang vẽ êm dịu vì nó mang màu sắc khích
động, gợi tình. Phong nghe có cả tiếng rên rĩ
như là tiếng ? làm tình trong lời nhạc vậy.
Oanh bước ra giữa nhà, cô nói:
- Nhìn cho kỹ nhé!
Thân thể nàng lại hòa vào tiếng nhạc. Lần này
không cuồn cuộn dâng trào, mà là lã lướt,
thanh thoát. Không rắn rỗi, bạo hành, mà là
uyển chuyển, phù phiếm như gió đưa. Nó khác
hẳn hoàn toàn với lúc nãy. Phong có cảm giác
nếu nàng nhỏ đi một chút, thì chắc chắn đó
là cơ thể của Dương Quý Phi, hay của Tây Thi,
đáng để cho người yêu, người quý. Khi không
gồng lên, cánh tay dềnh dàng của nàng săn chắc,
tròn lẵn như ngọc chuốt, chỉ có điều hơi to tí
thôi. Cái ngực trước kia toàn là cơ, giờ để
lộ ra hai trái đào tơ căng cứng, nhô thẳng về
trước. Mỗi gò ngực như ngọn Hy Mã Lạp Sơn (Hymalaya),
biết bao người muốn leo, leo mãi để rồi rốt
cuộc nhiều người bỏ xác không về.
Ánh mắt của Phong nhìn vào từng đường gân,
thớ thịt. Hắn nhìn một cách say mê, hắn nhìn
quên hết hiện tại, quên luôn tên hắn là gì,
quên luôn cái đứa em trai teo nhách vì sợ nãy
giờ từ từ hùng dũng đứng dậy đòi quyền?
bình đẳng.
Thân người Oanh càng uốn éo thì dương vật của
Phong càng căng to. Nó như cây đại thụ giữa
mùa thu khát khao, chờ đợi từng thử thách
cùng con mãng xà quấn quanh, xem ai là kẻ mạnh hơn.
Thân hình chữ V của Oanh lúc nảy bây giờ biên
thành tròn lẳng, cân đối đến tuyệt mỹ như
con mãng xà lột xác thành tiên nữ. Phong say mê,
đắm đuối. Phong nhìn ?nhìn?
?.cạch ! hết nhạc!
Oanh bước lại:
- Thế nào chàng tí hon? Rửa mắt đã chưa?
Phong nuốt nước miếng, ngọ ngoậy trên dây trói:
- Em? em? anh không thể tin được, em co ? có
thân hình q? quá ? đẹp!
Oanh cười tươi, nhướng mắt hỏi:
- Thật thế ư? Nhiều người không tin thế đâu!
Tui xấu xí, ô dề, cục mịt, Thị nỡ, bé bự?
Phong ngắt ngang:
- Không, anh nói thật tình mà.
Oanh nuốt nước miếng, chớp chớp mắt. Cô tin.
Dầu Phong không nói thật, cô cũng tin, phụ nữ
là vậy. Họ ít nhiều có sự tự tín ở bản
thân. Dù họ có xấu tới đâu, họ cũng thầm
so sánh: "Mình so với con nhỏ bán cá ngoài chợ
còn đỡ hơn" hay "Con Nga vợ thằng Tư Ếch hôi
nách như cú, còn mình không hôi" hoặc "Mình thế
này còn đỡ hơn Chung Vô Diệm"? Bởi vậy, lời
Phong khen, làm Oanh vui lắm.
- Bộ anh nghĩ chỉ có đàn ông các anh mới vai u
thịt bắp thôi sao? Còn phụ nữ tụi tui không có
à?
Cô lại lên giọng nói:
- Lý thuyết nói cơ thể đàn ông sinh ra là phải
to lớn hơn đàn bà. Điều đó hoàn toàn sai.
Thật chất phụ nữ còn có thể to hơn, mạnh hơn
nam giới nữa. Họ phải như thế mới gánh vác
được sinh con đẻ cái chứ. Đến một ngày nào
đó, toàn thể nữ giới đều to hơn nam. Khi đó,
nam giới sẽ là nô lệ, phải phục tùng nữ giới.
Họ sẽ trở thành phái yếu, sẽ bị nữ giới
chinh phục. Khi đó, các người sẽ biết thế nào
là nhục nhã khi nói câu "Đàn ông làm ra thế
giới". Khi đó?
Phong kêu khổ:
- Ôi trời, cô lấy đâu ra mớ lý thuyết ấy
thế? Đúng là đồ điên mà!
Oanh cụt hứng, trợn mắt:
- Anh vừa nói gì? Ai điên? Điên nè!
Oanh nắm dây trói kéo một cái làm Phong nhăn
mặt.
"Ối trời, mũi dại, ý quên miệng dại thân chịu
đòn nè trời"
Oanh nhìn Phong ghờm ghờm:
- Có thể tôi và anh không sống tới lúc đó,
nhóc ạ, nhưng anh không tin à, nhìn đây!
Cô nói xong bước tới một bước, gồng bắp
thịt lên, xoay lưng lại, để lộ từng cục, từng
cục thịt lồi ra hõm vào, trồng thật ghê ghớm.
Xong, Oanh quay lại, nhìn Phong cười nhăn nhỡ.
Phong giật mình, biết nguy tới nơi rồi. Lắp bắp
hỏi:
- Cô định làm gì tôi?
- Tôi đâu có ăn thịt anh đâu mà anh sợ dữ
vậy? Bức quá tôi muốn dạy cho anh một bài học!
- Bài học gì?
- Bài học dám coi thường tôi, dám giỡn mặt
với tôi, dám? dòm trộm tôi!
Oanh cười hì hì, nói tiếp:
- Anh chị đi chơi hết rồi, mốt mới về, phen này
tha hồ cho tôi muốn chặt, muốn nấu anh thế nào
cũng được!
Nghe nói vậy, Phong chết khiếp:
- Đừng nha! Tôi là con trai nheo nhẻo, chưa biết
mùi đời, còn ham sống lắm, tha cho tôi đi!
- Hừ, đến giờ này mà còn giỡn mặt được,
đúng là điếc không sợ súng mà!
- Ơ, tôi nói gì sai cơ chứ?
- Còn lẽo lự nữa hả? Lẽo lự nè! nữa nè!
Hai bàn tay to lớn ô dề của Oanh cù vào nách,
vào bụng của Phong liên hồi làm Phong oàn mình
lên, nửa vì đau, nửa vì nhột.
- Bất kể anh lẽo lự thế nào, cũng bị trừng
phạt đích đáng?
- Trừng? p?.. phạt ư? Cô ?. ô định trừng
phạt tôi thế nào vậy?
- Tôi sẽ làm cho anh kính phục nữ giới, Phong "thị
dâm" ạ! Tôi sẽ bắt anh quỳ dưới chân tôi
mà van xin để tôi bép đít anh!
Phong ơi, chết mày rồi. Giờ mày chẳng những bị
mọc thêm cái tên chết tiệc mà còn ? bị "má
my" đánh đòn nữa, lại còn phải xin "má my" đánh
cho nữa sao? Hu hu, ai đời có chuyện ngược
đời như thế? hic hic
- Đừng! ?
Nhưng tiếng khóc, những giọt nước mắt muộn
màng của hắn có ích gì? Thân thể hắn cong lên
theo từng cái cù của bàn tay to lớn kia. Nhột!
Khó chịu! Nhưng? hình như cũng có một phần
khoái cảm nữa! Vì ? thằng em của hắn không
hẹn lại ? lên! Và vì cái nút quần Jean của
hắn bị đứt từ bao giờ, cái quần xì trắng
lòi ra không thể che đậy nỗi cái vật cương cứng
ấy. Hắn ngượng. Hắn mắc cỡ vì là con trai
? ngheo ngẻo mà. Vì ngượng nên hắn phải lấy
tay che! Mà cố tình che đậy, mặt mày nhăn nhó
thế kia thì làm sao qua mắt khỏi cô nàng ? bé
Bự kia được?
- Gì mà giấu giấu diếm diếm, che che đậy đậy
đó, đưa coi coi!
Cánh tay bị kéo bật ra rồi,
hắn bèn che mặt vậy, không dám nhìn. Không khí
đột nhiên im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở của
hai người. Cái tay to bè ngập ngừng. Dừng lại.
Rồi tiến! Ngừng! Tiến! Cuối cùng nó vuốt ve
bên ngoài, xong lại thò vào trong, móc thằng em
của hắn ra.
- "Á? a ?.á" - Hắn hét!
- "Á cái gì mà á ? thằng em của hắn cự lại
? cha che mắt tui hoài, để tui ló mặt ra đời
làm ăn chút xíu chứ"
- Hừ, khiếp!" ? Oanh dè biểu
- "Á, đại ca ơi, cứu em, cổ nắm đầu em ngắt
nhéo kìa trời!"
- "Hừ hừ, cho đáng kiếp mày, cãi lời tao ?
á đau, nhẹ nhẹ tay cái, qủy cái? đau!"
Mặc tình hắn la hét, Oanh lúc bóp lúc vọc, lúc
nhẹ nhàng vuốt ve, lúc mạnh tay cấu nhéo làm
hắn chảy cả nước mắt, van xin trối chết:
- Chị Hai ơi nhẹ nhẹ dùm em cái, đau quá!
- Hì hì, ngộ quá hen, của con trai mắc cười quá!
Im lặng nào, đáng đời!
- Bóp người ta muốn lòi con mắt mà biểu im sao
im được ? hắn mếu máo.
- Ừ thì nhẹ ? Bé bự trả lời.
Quả thật kỳ này ả nhẹ
tay bớt, hết xăm xoi lại nắn vuốt. Thằng em của
Phong được thể vươn thẳng người, khoái trá
cười ha hả, nước dãi nhễu ra chút ít làm
tay cô nàng ươn ướt, cô ả càng khoái chí làm
nhanh hơn, hết kéo cái đầu khất của thằng em
hắn ra lại cào cào miếng da. Việc làm này làm
hắn trợn trắng con mắt, và bị kích thích không
kể gì xiết. Thân hình hắn bắt đầu giật giật,
một dòng điện buốt từ óc đến tận xương cùng.
Hắn than thầm, phen này chắc chết. Bèn thều thào:
- Ngưng! Ngưng!
Nhìn vẻ mặt thểu não của
hắn, Oanh ngưng. Cô lặng im đứng nhìn hắn, chợt
đỏ mặt. Có lẽ cô nhận ra mình vừa làm chuyện
gì rồi. Từng tuổi này không biết chuyện đó
sao được. Phong hí hí mắt hồi hộp theo dõi diễn
biến trên mặt Oanh. Mặt cô lúc đỏ bừng, lúc
trắng bệt, lúc lại ánh lên vẻ tinh ngịch. Bâng
khuân một hồi, cô à lên gật gật đầu ra vẻ
đắc ý, rồi mở dây thả Phong xuống.
Chân tay tê tái xụi lơ đứng không nổi, â ẩm
cả thân người nhưng Phong cố kéo quần lại và
ráng lên tiếng:
- Oanh thả cho anh đi chứ? Tha cho anh hen?
Oanh gằn giọng:
- Tha thế nào được? Bây giờ anh là nô lệ
của tôi, đâu có thả anh đi dễ dàng vậy?
Oanh chợt nắm áo Phong, xé toạt một cái, đứt
hết nút. Phong giật mình, la hoảng:
- Cô, cô làm ? gì thế?
- Muốn tôi làm nhè nhẹ thì im ngay, không
được la!
Phong than thầm: "chết rồi, nó lột da xé thịt mình
đây rồi"
- Á, mang tôi đi đâu vậy? Buông ra! buông ra!
- Im coi, tên nô lệ này hư quá! Ngươi phá đám
nãy giờ làm cho nước tắm của chủ nhân nguội
hết rồi!
Ùm một cái, Phong bị ném thẳng vào bồn tắm
thật to trong phòng bên. Quả là bé bự có khác,
bồn tắm gì to thế? Vứt quần áo bị đứt hết
nút của Phong sang một bên, Oanh bước vào, nhào
lại nắm lấy chân Phong xách hỏng lên. Lúc này
hắn đang cuốn cuồng bò ra ngoài tìm dường chạy.
Nhưng bồn tắm khá trơn, hắn luống cuống trượt
chân mấy lần. Vừa bước được một chân lên
thành bồn, bị kéo chân kia làm hắn té sấp.
May mà hắn có võ, dùng tay chống, bằng không
thì cái mặt ăn trầu, cái đầu xĩa thuốc rồi!
Nước trong bồn được Oanh pha sẵn để tập xong
vào tắm. Nó ngập hết thành bồn do không có
ai coi. Vì thế khi Phong té sắp vào thì đầu hắn
bị ngập trong nước. Hắn lại bị Oanh đè, loi
ngoi hết hơi, uống nước gần no bụng mới lóp
ngóp thở được. Thân hình Phong nằm gọn trong
lòng Oanh, bị cả ả quấn lấy, cuốn tròn trông
như đứa bé nằm trong bụng mẹ. Tinh thần hắn
hoang mang cực độ, nhưng cũng còn đủ để cảm
nhận hai trái bưởi đanh tròn đang chĩa thẳng vào
lưng hắn.
Oanh cười như nắc nẻ,
không ngừng ôm xiết Phong hết chọc lại cù, tìm
đủ chỗ nhột của hắn mà mò vào làm hắn như
điên như dại, muốn chết đi cho rồi. Mặt hắn
trắng bệt, thân thể buông xuôi, không còn sức
chống cự nữa. Hắn tưởng đâu đời hắn đến
đây là dứt. Nhưng không, chính cái dáng vẻ ấy
đã cứu hắn.
Hết cơn cuồng loạn, thấy hắn như thế, Oanh hốt
hoảng. Cô kéo hắn ngồi vào lòng, dịu dàng xoa
bóp, vỗ vỗ vào lưng cho hắn lấy hơi. Cô nắn
bóp từng làn da thớ thịt, chà xát, vuốt ve
nhẹ nhàng. Chừng thấy hắn tĩnh lại đôi chút,
cô nói:
- Da thịt của anh mịn màng thật, như con gái vậy!
Phong lờ đờ nhìn, ánh mắt của hắn ánh lên
cái nhìn van lơn trông rất tội. Ý nguyện của
hắn là muốn Oanh tha cho hắn đi cho rồi, nhưng hắn
biết không dễ như vậy. Oanh nựng nịu gương mặt
của hắn, rồi lấy ngón tay to bè vuốt vuốt cái
môi sưng vều của hắn.
Nhìn cái môi ấy một hồi, cô chợt cúi đầu,
cho hai làn môi chạm nhau, rồi rời ngay. Sau cái
chạm ấy, cả hai cùng giật mình. Oanh giật mình
có lẽ vì cảm giác tuyệt vời của luyến ái,
của cái chạm môi nam nữ đầu đời?
Còn Phong? Có lẽ vì ngạc nhiên? Cũng có lẽ vì
cùng cảm giác trai gái đó? Hay vì đau? Không
biết nữa. Chỉ biết hai người nhìn nhau bỡ ngỡ.
Môi giựt giựt nhích động từng cái như thôi
thúc chủ nhân mau cho chúng cảm giác có được
khi nãy.
Đôi môi của Phong chợt đỏ mọng như son, nhìn
rất gợi cảm. Đôi môi của Oanh cũng khát khao
không kém. Rồi cánh tay to bè vụt kéo lên, kéo
theo thân người trắng trẽo, trơn tru sát lên.
Còn cái đầu to lớn của cô gái cũng cùng nhịp
cúi xuống. Môi họ tìm nhau. Đầu tiên là những
nhịp chạm nhau đứt quãng, nhẹ nhàng, e ấp. Sau
đó là mạnh bạo dần, hai làn môi áp chặt vào
nhau không rời, ngấu nghiến, say sưa.
(Hết Phần 3 ... Xin xem
tiếp Phần
4)
|