| Tôi trốn vào một góc khuất nhỏ chỗ bãi đậu xe 
                  hơi và run run rút cái phong bì dày cộp từ trong cặp ra. Đây 
                  là tháng lương đầu tiên của tôi kể từ lúc tôi ra trường. Tháng 
                  lương đầu tiên nên tôi được nhận tiền mặt còn những tháng 
                  lương sau tôi sẽ được chuyển khoản vào thẳng ngân hàng. Tôi 
                  hít một hơi. Mọi chuyện đều thật tuyệt vời với tôi vào lúc này. 
                  Vừa tốt nghiệp tôi đã có ngay một việc làm mơ ước của thời 
                  sinh viên; năng lực của tôi được mọi người trong công ty xem 
                  trọng và trên hết quan hệ của tôi với Fiona hết sức tốt đẹp. 
                  Tôi và cô ấy quen nhau qua vài người bạn và tôi đã ngỏ lời hỏi 
                  cưới nàng. Fiona còn hơi lưỡng lự nhưng tôi biết nàng sẽ sớm 
                  nhận lời thôi. Lái xe vừa ra khỏi bãi xong, tôi liền bấm điện thoại gọi 
                  cho Fiona. Tôi muốn khao nàng nhân tháng lương đầu tiên. Tôi 
                  để nàng chọn nơi chúng tôi sẽ đến.Fiona dẫn tôi đi ăn tại một quán ăn mới. Thịt nướng kiểu Nga 
                  là món mà tôi thích nhất. Tuy nhiên tôi rõ ràng không biết nó 
                  làm từ thịt heo hay thịt bò.
 - Duke, anh nên ăn nhiều một chút. Em thấy anh hơi ốm rồi đó.
 - Ờ. Quần anh cũng hơi rộng. Chắc phải đưa thợ may tóp lại.
 - Quần nào rộng nhỉ? Fiona hỏi, vẻ mặt đầy ngây thơ.
 - Em biết mà, cái quần mà tối hôm đó em kéo giãn đến gần rách 
                  đấy.
 Hai má Fiona đỏ bừng. Nàng khẽ huỵch cùi chỏ vào eo tôi và 
                  cười khúc khích.
 Sau khi ăn tối xong, Fiona đề nghị tôi đến một quán cà phê có 
                  trình diễn nhạc. "Em chắc chắn anh sẽ thích cái quán này", 
                  Fiona nháy mắt.
 Tôi còn nhớ như in trong đầu mọi chi tiết kể từ lúc tôi đẩy 
                  cửa bước vào quán cà phê nho nhỏ đó. Cái quán với cái tên 
                  "Souls" đã làm tôi cảm thấy thích thú từ đầu và khi ngồi yên 
                  trong quán, tôi thấy mình hoàn toàn hài lòng. Chỗ tôi và Fiona 
                  ngồi sát với một cái bục tròn giữa quán. Ở đó có sẵn những 
                  nhạc cụ phổ thông: guitar, piano, violin, sáo và trống. Những 
                  nhạc công vẫn chưa đến nhưng không khí thì đã tuyệt lắm rồi.
 Tôi kêu một ly cà phê Freeze còn Fiona thì uống Capuchino. Anh 
                  chàng bồi bàn thông báo là năm phút nữa, nghĩa là đúng tám giờ, 
                  ban nhạc sẽ bắt đầu chơi và tôi có thể yêu cầu bài nhạc.
 - Duke, anh tặng em một bài đi. Bài nào hay hay đấy.
 - Em thích bài nào? Mà ban nhạc ở đây chơi Jazz hay Rock?
 - Không. Bọn họ chơi Classic, New Age và Celtic. Đa phần là 
                  hoà tấu nhưng cũng có khi họ hát nữa. Em và Renée đã đến quán 
                  này một lần rồi và chúng em rất thích. Bọn họ chơi tuyệt lắm 
                  và cái anh chàng kéo violin thì quá xá là đẹp trai.
 Tôi gườm mặt lại giả bộ giận:
 - Anh hơi bực mình rồi đó. Chưa gì em đã bắt đầu khen người 
                  đàn ông khác trước mặt anh rồi. Để xem họ chơi như thế nào đã 
                  rồi anh sẽ tặng em một bản của Mozart hoặc Bach.
 - Thưa quý khách, ban nhạc không chỉ chơi classic. Họ chủ yếu 
                  là chơi những bản hoà tấu hiện đại. Họ là những nhạc công tài 
                  ba và hầu như có thể chơi mọi bản nhạc phổ biến mà các ẩm 
                  khách ở đây yêu cầu.
 Tôi liếc nhìn anh chàng bồi bàn đang liếng thoắt cái mồm, khẽ 
                  nhếch mép. Fiona nhâm nhi cốc cà phê nghi ngút khói còn tôi 
                  mút một ngụm đá nhuyễn và bỏ vào miệng.
 - Được, anh biết phải tặng em bài hát nào rồi.
 Lúc đó mọi người trong quán đồng loạt vỗ tay. Fiona hăng 
                  hái hưởng ứng và đưa mắt yêu cầu tôi làm theo.Một cô gái trẻ tóc vàng buông xoã tự nhiên bước ra đầu tiên và 
                  ngồi vào vị trí của cây dương cầm. Tiếp theo một anh chàng tóc 
                  đen, dài, mập mạp ngồi vào bộ trống, một anh tóc vàng mặc áo 
                  sơ mi đóng thùng với hàm râu quai nón rậm rạp ôm lấy chiếc 
                  guitar. Cô gái thứ hai với mái tóc nâu nhuộm xen vàng cầm cây 
                  sáo và ngồi xuống ghế. Tôi liếc mắt tìm kiếm cái anh chàng kéo 
                  Violin đẹp trai quá xá của Fiona.
 Lúc đó đèn của quán tắt. Tôi nhận ra những thứ lờ mờ xung 
                  quanh bằng ngọn lửa le lói của cây đèn cầy nhỏ trên từng chiếc 
                  bàn. Rõ ràng có người bước lên sân khấu và cầm cây đàn violin 
                  lên.- Kính thưa quý vị, xin chào mừng quí vị đến với quán 'Những 
                  Linh Hồn'. Chúng tôi hy vọng quý vị sẽ có được những giờ phút 
                  tuyệt vời bên bạn bè và người yêu của mình. Xin lưu ý, chúng 
                  tôi sẽ chơi đến 11 giờ và trong suốt thời gian đó, bất cứ khi 
                  nào các bạn cần tặng một bài hoà tấu cho ai, hãy gửi giấy lên 
                  cho chúng tôi. Bản nhạc đầu tiên mà chúng tôi phục vụ quý vị 
                  là bản A Time For Us. Chúng tôi sẽ chơi hoà tấu bản này.
 Một giọng đàn ông ấm áp và rất vang mở đầu làm khơi gợi sự 
                  chú ý của tôi. Tự nhiên tôi háo hức chờ đợi quán cà phê sáng 
                  thêm một chút để có thể nhìn thấy người vừa nói. Lúc đó, bản nhạc bắt đầu. Âm thanh da diết vang lên trong 
                  không trung, ngọt ngào và đằm thắm. Đèn bắt đầu sáng dần lên 
                  và tôi đã có thể quan sát anh chàng chơi violin đang thư thả 
                  kéo đàn.Một chàng trai, có lẽ trẻ nhất trong ban nhạc và hầu như chỉ 
                  cỡ tuổi tôi, đang say sưa kéo đàn, còn những ngón tay trái thì 
                  lướt nhẹ trên những sợi dây. Anh ta có mái tóc đen, hơi dài 
                  nhưng gọn gàng và hơi ép sát đầu. Khuôn mặt dưới ánh đèn mỗi 
                  lúc một sáng lên khiến cho tôi bắt đầu thấy choáng ngợp. Anh 
                  ta đang sở hữu một đôi mắt xanh có màu đại dương và một cặp 
                  môi đỏ thắm. Vẻ đẹp đầy nam tính của anh ta làm tôi phát ghen 
                  lên nhưng cứ phải ngước nhìn.
 - Duke, anh thấy thế nào? Anh ta đẹp trai chứ? Fiona thì thầm.
 - Uhm... Tôi khẽ nhún vai trong khi mắt vẫn không rời được 
                  khỏi anh.
 - Em cứ nghĩ không có ai sánh được với anh. Vậy mà em đã tìm 
                  được anh ta.
 Tôi nhìn Fiona. Cô ấy cứ dán mắt vào chàng nghệ sĩ và hình như 
                  không hề có vẻ chú ý đến những lời mình nói.
 Bản nhạc chấm dứt, và đèn trong quán cà phê sáng lên trở lại. 
                  Chàng nghệ sĩ violin khẽ cúi người trong tiếng vỗ tay rào rào 
                  của thính giả. Anh chàng khẽ quay người sang nói gì đó với 
                  người chơi dương cầm, và khi đó, mắt chúng tôi chạm nhau. Anh 
                  ta hơi sững người lại, rồi bối rối nhìn sang một chỗ khác. 
                  Ngay lúc đó tôi cũng cúi mặt xuống bàn. Sao tôi có thể bất 
                  lịch sự nhìn chằm chằm một người cùng phái như thế?
 - Duke, anh tặng cho em bản gì đi? Fiona hối thúc
 Tôi gật đầu, lấy mảnh giấy và cây viết trên bàn rồi ghi
 Yêu cầu bản Elan của nhóm Secret Garden. Duke tặng cho Fiona. 
                  Mong tình yêu của ta mãi tươi đẹp và sống động như bài nhạc 
                  này.
 Fiona chộp lấy mảnh giấy rồi hấp tấp rời ghế, bước vài bước 
                  đến sân khấu và đặt nhẹ nó lên mui cây dương cầm. Cô nghệ sĩ 
                  piano khẽ mỉm cười chào lịch sự. Tôi ngước nhìn anh chàng kéo 
                  violin và bắt gặp ánh mắt kì lạ của anh trước khi anh kịp nhìn 
                  vào tờ giấy Fiona vừa đưa.
 - Sau đây là bản nhạc theo yêu cầu đầu tiên của tối nay. Anh 
                  Duke muốn tặng cho chị Fiona bài Elan của nhóm Secret Garden 
                  với lời nhắn "Mong tình yêu của ta mãi tươi đẹp và sống động 
                  như bài nhạc này"
 Người kéo violin khẽ liếc nhìn tôi một lần nữa trước khi tiếng 
                  trống dồn dập vang lên cuốn anh ta vào bài nhạc. Giai điệu 
                  nhanh, mạnh mẽ và dồn dập của bài hát làm cả quán cà phê thinh 
                  lặng. Fiona trố mắt hết nhìn ban nhạc lại nhìn tôi. Cô ấy khó 
                  lòng tin một người phi nghệ thuật như tôi lại biết những bản 
                  nhạc như thế này.
 Lúc đó, Fiona có vẻ như muốn hỏi tôi một điều gì đấy. Nhưng 
                  tâm trí tôi lại đang dồn hết cho bản nhạc. Đã đến lúc cao trào 
                  và kèm theo sự kinh ngạc sững sờ của tôi, chàng thanh niên kéo 
                  violin một cách nhanh nhẹn và điêu luyện. Những ngón tay trái 
                  hết lướt trên dây đàn rồi lại lay chúng còn tay phải thì điều 
                  khiển thanh kéo lên xuống một cách mãnh liệt và đầy sức sống. 
                  Đầu anh khẽ gật gù theo điệu nhạc và lúc này đây, trên sân 
                  khấu, tôi chỉ còn nhìn thấy anh ấy.Bản nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay không dứt và những nghệ 
                  sĩ phải cuối đầu chào những ba lần. Fiona, với đôi mắt vẫn còn 
                  đầy thán phục nhìn tôi dò xét:
 - Em không biết anh cũng có nghe thể loại này. Khi nãy em cứ 
                  tưởng anh tặng em một bài nhạc gì đó tương tự như A time for 
                  us chứ.
 - Anh chưa kể với em - tôi thì thầm - hồi học trung học, anh 
                  có nghe nhạc của nhóm này. Bọn họ khá nổi tiếng nhưng lại 
                  không phổ biến lắm. Anh thích âm nhạc của họ đến nỗi có lúc 
                  anh đã đi học kéo violin. Tuy nhiên anh không có khiếu và phải 
                  bỏ dở chừng.
 Lúc đó, nữ nghệ sĩ dương cầm bắt đầu đọc lời tặng. Cô được yêu 
                  cầu chơi độc tấu dương cầm bài Romance. Những nhạc công còn 
                  lại ngồi xuống ghế và chờ đợi.
 Đã từng học violin và thất bại, tôi hoàn toàn có thể hiểu được 
                  khả năng kéo vĩ cầm của anh chàng kia là tuyệt diệu đến mức 
                  nào. Trong lòng tôi dậy lên những cảm xúc kì lạ. Tôi tự nhiên 
                  thấy rất thích anh ấy và rất muốn làm bạn của anh ấy.
 Tôi khuấy ly cà phê đã tan gần hết đá tự nãy giờ lên cho đều 
                  và uống phân nửa. Rồi tôi nhìn về sân khấu và bắt gặp, chàng 
                  nghệ sĩ violin đang nhìn tôi, với một cái nhìn... một cái nhìn 
                  đắm đuối.
 Tự nhiên tôi thấy không được tự nhiên. Tôi liếc mắt đi chỗ 
                  khác nhưng vẫn biết chắc rằng anh ấy chưa rời mắt khỏi mình. 
                  Tôi hơi bối rối và không biết Fiona sẽ nghĩ gì khi thấy anh ấy 
                  nhìn tôi như vậy.
 - Duke. Xem kìa, anh ta đang nhìn anh.
 - Ừ... - tôi bối rối xác nhận.
 - Em nghĩ chắc anh ta đang ghen tị với anh vì anh có một cô 
                  bạn gái tuyệt như em.
 - Yeah! Phải... - tôi với lấy chiếc phao cứu sinh mà Fiona vừa 
                  vô tình quăng cho tôi - em tuyệt đến nỗi chàng trai nào cũng 
                  phải yêu em và cũng phải ghen tị với bạn trai của em.
 - Tất nhiên rồi - Fiona thẹn thùng đáp. Mặt nàng đỏ ửng lên và 
                  cuối xuống nhìn ly cà phê của mình. Chỉ có mình nàng trên thế 
                  gian này mới nói ánh mắt mà người kéo violin dành cho tôi là 
                  sự ghen tị.
 
 Ngay từ thời học cấp hai và cấp ba, tôi đã bắt đầu phải làm 
                  quen với sự để ý và vồ vập của cả những người khác giới và 
                  đồng giới. Lúc đầu tôi cảm thấy rất bực mình và đâm ra chán 
                  ghét cái mã bề ngoài của mình vì những sự phiền phức mà tôi 
                  gặp phải. Tuy nhiên ít lâu sau đó tôi bắt đầu quen và chấp 
                  nhận chúng như một phần của cuộc sống bản thân. Mọi người đều 
                  có thể chú ý đến tôi, miễn sao họ không đi quá đà thì tôi hoàn 
                  toàn có thể xem họ là bạn.
 Các bạn đừng nghĩ tôi kênh kiệu và hợm hĩnh chỉ vì tôi có một 
                  vẻ ngoài tuyệt vời. Thật ra tôi cũng đã có lúc khổ sở với nó. 
                  Những chàng đồng tính rất thích cặp kè với tôi và sau đó, họ 
                  đi rêu rao với những người xung quanh rằng, họ đã câu được tôi. 
                  Tất nhiên sau đó thì tôi không gặp gỡ những người như vậy nữa, 
                  và trong suốt mấy năm qua, tôi vẫn là một người đàn ông chân 
                  chính. Tuy nhiên, có một vài người cùng giới để lại những ấn 
                  tượng sậu sắc trong tâm trí tôi và thỉnh thoảng, khi để cho 
                  trí óc mình phiêu lưu quá đà, tôi thầm nghĩ, nếu một ngày nào 
                  đó mình buộc phải quan hệ với người cùng giới thì mình sẽ chỉ 
                  làm chuyện đó với những người mà mình có ấn tượng đặc biệt.
 Và bây giờ, chàng trai kéo violin đang chơi bản Foolish 
                  Games của Jewel, song tấu cùng cô gái chơi dương cầm. Rõ ràng 
                  bọn họ đã để lại cho tôi một ấn tượng hết sức tuyệt diệu. Khó khăn lắm, tôi và Fiona mới rời được quán cà phê sau khi 
                  nghe hết vẻ đẹp của âm thanh từ bài Foolish Games mà những 
                  nhạc công, đặc biệt là người kéo violin mang lại. Ngày mai là 
                  cuối tuần và tôi chắc mình hoàn toàn có thể tận hưởng chúng 
                  suốt ba tiếng đồng hồ. Fiona không thể đi cùng tôi. Cô ấy có hẹn đi xem nhà mới 
                  cùng Renée. Thế là tôi có thể tận hưởng không khí âm nhạc một 
                  mình, điều mà từ trước đến giờ, tôi luôn làm. Và một lý do lớn 
                  hơn nữa, mặt dù lúc đó tôi cố gạt ra khỏi đầu mình cái ý nghĩ 
                  đó, tôi đã háo hức lái xe đến quán cà phê chỉ vì tôi có thể 
                  nhìn chàng trai kéo violin mà không cần cảm thấy ngại với 
                  người cùng bàn. Những nhạc công chơi liên tục một giờ đồng hồ không nghỉ. 
                  Không có nhiều khách yêu cầu các bản nhạc classic. Họ thích 
                  nghe nhạc của các bài hát nổi tiếng mà họ biết hơn. Trong phần 
                  trình diễn ấn tượng của mình, các nhạc công thỉnh thoảng còn 
                  hát một số bài. Cô gái tóc vàng đánh dương cầm hát ca khúc 
                  Valentine của Jim Brickman và bài Pretty Good Time của Tori 
                  Amos. Còn chàng trai kéo violin thì hát đệm cho cô gái thổi 
                  sáo ca khúc That's the way it is của Céline Dion. Phải công 
                  nhận, giọng hát của bọn họ thật tuyệt vời. Tôi đã uống xong ly nước thứ hai và hầu như chuẩn bị tính 
                  tiền và đi về. Anh chàng violin có lẽ đang chú ý đến hành động 
                  của tôi trong khi nghệ sĩ dương cầm chơi độc tấu, nhưng tôi 
                  không chắc. Tôi e ngại đến nỗi không dám ngước mặt lên. Mấy 
                  lần tôi nhỏm người dậy định kêu tính tiền nhưng lại ngồi xuống. 
                  Tôi không nỡ rời khỏi chỗ này. Điên thật. Cái gì đang xảy ra trong đầu tôi thế này? Chưa 
                  bao giờ những chuyện vớ vẩn như thế này xảy ra với tôi. Chưa 
                  có thứ gì không hề rõ ràng mà có thể giam chân tôi ở một chỗ 
                  quá một tiếng đồng hồ. Nếu ở nhà, tôi có thể hoàn thành khối 
                  việc có ích. Mà những gì tôi đang cảm nhận, những gì mà chàng 
                  trai kéo violin đang làm với tôi... tại sao tôi có thể cảm 
                  thấy tất cả những thứ đó lại vô cùng êm dịu và dễ chịu đến độ 
                  chấp nhận tất cả không chút hồ nghi? Chưa có một người nào 
                  nhìn tôi một cách chằm chằm như vậy và lạ lùng thay, tôi không 
                  hề thấy khó chịu. Tiếng vỗ tay của khách thưởng thức cắt đứt dòng suy nghĩ 
                  của tôi. Tôi ngước mắt nhìn sân khấu. Anh chàng kéo violin 
                  đang nói gì đó với cô gái chơi dương cầm và sau đó cô ta trao 
                  đổi với anh chàng đánh trống. Lúc đó, chàng trai chơi violin 
                  tiếng sát lại cái micro. Anh ta cười với tôi và bắt đầu nói:- Cám ơn những tràng vỗ tay của quý vị và các bạn. Tuy nhiên 
                  xin được tạm ngưng phần quà tặng của các bạn vì chúng tôi muốn 
                  tặng bản nhạc kế tiếp cho một số vị khách đang ngồi một mình 
                  trong quán cà phê này. Các bạn có vẻ cô đơn, chúng tôi không 
                  biết là vì lí do gì nhưng bản nhạc sau đây là dành cho các bạn. 
                  Tôi là Jimmy và ca khúc tôi sẽ trình bày là Hello.
 Jimmy bắt đầu hát. Tôi thấy ngượng chín cả người. Cố hít một 
                  hơi thật sâu, tôi nhìn xung quanh quán cà phê. Một cách chắc 
                  chắn, tôi biết rằng mình là người duy nhất không có bạn đi 
                  cùng. Anh ta đã giới thiệu tên với tôi và đã hát bài hát đó 
                  cho tôi.
 "Hello... is it me you're looking for? I can see it in your 
                  eyes. I can see it in your smile. You're all I've ever wanted, 
                  and my arms are open wide..."
 Lấy hết can đảm khi bắt đầu nghe đoạn điệp khúc, tôi ngước 
                  nhìn chàng nghệ sĩ violin, bây giờ đang là một ca sĩ thực thụ, 
                  và nhìn anh ta chằm chằm đúng cái cách mà anh ta nhìn tôi kể 
                  từ khi tôi biết anh ấy. Anh ấy vẫn còn nhìn tôi, và khi thấy 
                  tôi nhìn lại mình, ánh mắt anh như có lửa cháy rực rỡ trong đó. 
                  Tôi dần dần thấy hơi thở mình nghẹn lại. Tim tôi đập thình 
                  thịch, mặt tôi đỏ bừng. Tôi chưa hề nhìn trực diện vào mắt một 
                  người cùng giới lâu đến vậy. Và khi anh mở rộng cánh tay ra, 
                  tôi thấy toàn thân run bắn. Tôi không thể ngồi thêm ở đây một 
                  chút nào nữa. Cái cảm giác mà tôi đang có thật là đáng sợ. Tôi 
                  không thể đối mặt với nó lúc này. Tôi tính tiền nhanh hết mức có thể và chạy ra khỏi quán. 
                  Không ai chú ý đến tôi ngoại trừ anh ấy. Tôi có thể thấy anh 
                  ấy dõi mắt theo tôi qua tấm cửa kính của quán cà phê. Tôi lái xe như bay và thoát khỏi cái chỗ đó trong vòng mười 
                  phút. Nhưng rồi tôi đậu xe trước cửa nhà. Ngồi trong xe với 
                  máy lạnh lớn nhất mà người tôi vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Thật 
                  bệnh hoạn, mình thật bệnh hoạn - tôi thầm nghĩ. Tại sao tôi 
                  lại đến cái quán đó một mình, lại chờ đợi gặp anh ta, chờ nghe 
                  anh ta chơi đàn và lại cảm thấy sung sướng cực độ khi nghĩ 
                  rằng, bài hát mà anh ấy trình bày là dành riêng cho tôi. Ngu 
                  ngốc và ngờ nghệch, tôi hoàn toàn thấy hệt như tôi bị mất trí. 
                  Tôi phát điên lên vì xấu hổ khi thoáng nghĩ đến những nguyên 
                  nhân khiến tôi lại hành xử như vậy.Cho dù gì đi nữa, tôi tự hứa với mình sẽ không đến cái quán đó 
                  nữa.
 Ít nhất là không đến một mình.
 
 Một tuần bận rộn với nhiều hợp đồng quảng cáo quan trọng cuốn 
                  phăng mọi băn khoăn trăn trở của tôi. Thậm chí tôi còn không 
                  có thời gian hẹn hò và đi chơi với Fiona. Chính vì thế, chiều 
                  thứ sáu hôm nay, sau giờ làm việc, tôi quyết định đi siêu thị. 
                  Tôi sẽ mua một số thức ăn và sẽ nấu một bữa ăn tuyệt vời cho 
                  Fiona. Chắc chắn cô ấy sẽ rất thích thú. Sau khi nấu xong mọi 
                  thứ, tôi sẽ phone cho cô ấy.
 Tôi lấy một hộp phômai trắng của Pháp, một bịch patê gan 
                  ngỗng béo ngậy. Vậy là chỉ cần đi mua thêm bánh mì, khoai tây 
                  và thịt bò là tôi sẽ có món bò cuốn phô mai ngon tuyệt. Mấy củ khoai tây có vẻ không ngon cho lắm. Tôi gạt những củ 
                  hơi xỉn màu phía trên sang một bên với hy vọng bên dưới sẽ có 
                  một ít củ ngon. Tôi cũng tìm ra được một củ ưng mắt, rồi hai 
                  củ, rồi ba củ. Nhiêu đó có lẽ cũng đủ nhưng tôi phát hiện ra 
                  củ khoai tây thứ tư, rõ ràng là một củ ngon tuyệt và to bự. 
                  Tôi dùng cả hai tay đào những củ khoai phía trên sang một bên 
                  và cố moi cho bằng được cái củ ưng mắt kia. Trước khi tôi với 
                  được nó, hầu hết những củ khoai tây trên mặt bắt đầu lăn xuống 
                  đất. Mấy cô gái đang chọn đậu kế bên la lên làm tôi thêm hốt 
                  hoảng và xấu hổ. Tôi quên cả cái củ khoai tây đó và cúi xuống 
                  thu gom những quả vương vãi trên mặt đất. Mọi người đứng và 
                  ngó chằm chằm tôi, cho đến khi tôi nhận thấy có một người đàn 
                  ông ngồi xuống và phụ tôi nhặt chúng. Tôi ngước mắt nhìn anh 
                  ta. Anh chàng tốt bụng nở một nụ cười với tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra anh ấy. Rõ ràng đó chính là Jimmy, 
                  chàng trai kéo violin, mặc dù việc thiếu ánh đèn sân khấu chỉ 
                  làm cho anh càng thêm lịch lãm. Tôi cứ trố mắt nhìn anh ấy 
                  trong khi anh cười nhẹ và tiếp tục nhặt những củ khoai tây. 
                  Chỉ khi mấy cô gái sà vào và nhặt cùng anh, tôi mới trở lại 
                  việc của mình.Khi các củ khoai nằm yên chỗ của mình, tôi lắp bắp gật đầu 
                  chào mấy cô gái. Bọn họ bẽn lẽn nhìn tôi và Jimmy rồi vừa bước 
                  đi vừa thì thầm gì đó. Tôi gượng cười và cố nặn ra một lời cảm 
                  ơn cho đủ lịch sự.
 - Cám ơn anh.
 - Không sao mà. Thật không ngờ lại gặp anh ở đây. Anh...
 - Xin lỗi - tôi nói nhanh - Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Cám 
                  ơn nhiều. Tôi nghĩ tôi phải đi mua hàng tiếp.
 - Không sao mà. Rất vui khi được gặp anh.
 Tôi đẩy chiếc xe đựng hàng đi thật nhanh. Tim tôi vẫn còn đập 
                  thình thịch và cái cảm giác mà tôi đã có trong quán cà phê nay 
                  lại dâng lên đầy ấp thân thể tôi. Cái quái gì đang xảy ra với 
                  tôi vậy. Tôi rất muốn đứng đó nói chuyện tiếp với Jimmy nhưng 
                  tại sao tôi lại bỏ đi. Và tại sao tôi lại muốn trò truyện và 
                  làm quen với anh ấy?
 Tôi để xe hàng phía ngoài gian bán thịt và bước vào bên trong. 
                  Nhiệt độ đột ngột hạ xuống và theo hơi thở của tôi, từng làn 
                  khói mỏng thoát ra ngoài đầy thú vị. Thật là lạnh.
 Cố xua hình ảnh về Jimmy, tôi bắt mình phải suy tính xem nên 
                  mua nạc đùi hay nạc lưng của con bò xấu số. Sau chót, tôi 
                  quyết định tốt nhất là mua phi lê. Lúc cúi người xuống để lấy 
                  tảng thịt, mông tôi chạm vào một ai đó phía sau lưng. Cả hai 
                  tiếng "xin lỗi" cùng bậc ra và lại một lần nữa, người mà tôi 
                  đụng phải là Jimmy. Anh ấy nhoẻn miệng cười.
 - Chúng ta cứ gặp nhau hoài nhỉ. Anh mua thịt bò à? Anh định 
                  làm món gì?
 - Uhm... Bò cuốn phô mai. Còn anh?
 - Tôi mua một con bồ câu. Tự nhiên tôi thấy thèm bồ câu Úc. 
                  Anh mua nhiều thịt quá nhỉ? Chắc là ăn hai người phải không? 
                  Thật chán. Lúc nào tôi cũng phải ăn một mình.
 - Vâng...
 - Anh chưa mua bánh mì phải không? Tôi cũng cần mua một ổ. 
                  Chúng ta đi đến đó đi, ở đây lạnh quá.
 Tôi đang hết sức bối rối. Cái thằng liếng thoắt trong tôi tự 
                  dưng nín bặt. Tôi rất thắc mắc sao Jimmy có thể ăn nói trôi 
                  chảy và cởi mở đến thế.
 - Anh tên gì?
 - Duke - tôi đẩy nhanh xe hàng hơn để có thể đi song song cùng 
                  anh - còn anh là Jimmy phải không?
 - Đúng rồi. Anh nhớ tên tôi à. Tuyệt quá.
 Tôi nhún vai, và vẫn chưa tìm được gì để nói. Trong khi tôi 
                  quyết định nên khen tài kéo violin của anh hay khen giọng hát 
                  của anh, chúng tôi đã đến gian hàng bánh mì.
 "Quý khách vui lòng chờ khoản năm phút. Bánh mới sẽ xong ngay."
 - Cũng tốt - Jimmy nói nhỏ trong lúc chúng tôi tìm một chỗ 
                  đứng chờ - chúng ta có một ít thời gian trò chuyện với nhau.
 - Uhm. Anh kéo violin hay lắm - tôi hít một hơi - và hát cũng 
                  hay nữa.
 - Cám ơn nhiều. Tiếc là tôi không đến quán đó trình diễn nữa.
 - Sao vậy? Chuyện gì xảy ra, anh đàn hay lắm mà?
 - Ờ, tôi chỉ thay bạn tôi hai tháng. Vai anh ấy có vấn đề và 
                  anh ấy phải nghỉ ngơi. Nhưng đến hôm qua thì anh ấy đã ổn rồi. 
                  Anh ấy đã trở lại và thế là tôi thành thất nghiệp.
 - Thất nghiệp.
 - Ha ha ha... tôi đùa thôi. Tôi không phải là nhạc công chuyên 
                  nghiệp. Tôi làm nghề tổ chức trình diễn. Còn anh?
 - Tôi làm copywriter.
 - Tuyệt. Anh làm công ty nào?
 - Công ty T&T. Tôi không biết anh có biết nó không.
 - Tất nhiên rồi. Ba tháng trước tôi vừa hợp tác với công ty 
                  anh. Tuy nhiên tôi không có thấy anh.
 - Tôi mới làm được gần hai tháng thôi. Vậy ra, anh không phải 
                  nhạc công cũng không phải ca sĩ à?
 - Ừ. Tôi nghĩ tôi hát không tốt cho lắm - Jimmy tỏ vẻ khiêm 
                  tốn.
 - Không. Anh hát hay lắm.
 - Anh thấy bài hát đó thế nào?
 - Uhm... tuyệt... tôi thích nó lắm.
 - Thật chứ. Tôi thấy anh bỏ về nửa chừng. Tôi hơi thất vọng 
                  một chút.
 - À, lúc đó tôi có việc phải giải quyết gấp.
 - Thật à. Tôi cứ sợ anh ngại khi thấy tôi hát tặng anh bài hát 
                  đó và bỏ đi. Rồi cả tuần lại không thấy anh xuất hiện. Nói 
                  thật, tôi cảm thấy hơi tiếc khi nghĩ là không bao giờ gặp lại 
                  anh.
 Tôi trợn mắt và nhìn Jimmy. Tôi thực sự bị sốc. Anh ta rõ ràng 
                  đang e thẹn và bối rối. Rồi hơi ngập ngừng, Jimmy giải thích:
 - Anh giống hệt một người bạn thời trung học của tôi. Giống 
                  hệt từ mái tóc đến ánh mắt. Cả khuôn mặt nữa chứ. Khi gặp anh 
                  lần đầu, tôi cứ ngỡ đó là anh bạn của mình. Đến tận bây giờ 
                  tôi cứ thắc mắc sao lại có người giống người đến thế.
 - Thật à?
 - Vâng. Để tôi cho anh xem hình anh ấy.
 Jimmy móc bóp và đưa cho tôi tấm hình mà anh để ngay trong bóp. 
                  Trong bức ảnh, Jimmy với mái tóc ngắn và quần áo trang trọng 
                  đang khoác vai một anh chàng mặc đồ tuxedo. Tôi chớp mắt mấy 
                  lần.
 - Anh ấy tên là Orleans. Rất giống anh phải không?
 - Bây giờ anh ấy ở đâu?
 - Có gì không?
 - Không. Tôi chỉ nghĩ là việc gặp một người giống hệt mình 
                  cũng thú vị lắm.
 Jimmy tự nhiên buồn hẳn.
 - Thật tiếc. Tấm ảnh này đã được chụp một năm trước. Lúc đó 
                  anh ấy và tôi đang ở nơi tổ chức lễ cưới của anh ta. Cô dâu bị 
                  xe tải cán chết trên đường đi đến nhà thờ. Ba ngày sau thì xe 
                  anh ấy được phát hiện ở một hẻm núi gần đó. Xe bị lật từ trên 
                  đường đi và rớt xuống vực. Mọi người nói anh ấy đã tự vẫn... 
                  Nhưng tôi không tin điều đó.
 - Anh ấy đã qua đời rồi à... Xin lỗi vì chuyện đó. Tôi rất 
                  tiếc.
 - Không sao.
 - Anh... ờ... có vẻ thân với anh ấy lắm nhỉ.
 - Vâng. Thật ra, suýt chút nữa thì... ờ...
 "Bánh mì mới đã xong. Xin mời quý khách"
 Câu chuyện bị bỏ dở nửa chừng. Jimmy lấy cho anh một ổ và cho 
                  tôi hai ổ. Tôi đón lấy bánh mì từ tay anh và gật đầu cảm ơn.
 Chúng tôi gặp lại nhau tại bãi gửi xe. Jimmy lại cười với tôi.
 - Chúc anh và bạn anh ngon miệng. Ăn hai người thì thật là 
                  tuyệt. Chào anh.
 Tôi gật đầu. Hầu như Jimmy sắp sửa ngồi vào xe, thì không hiểu 
                  tại sao, tôi lại mở lời với anh:
 - Thật ra... tôi cũng chỉ ăn có một mình.
 - Vậy à? - Jimmy đứng yên trước cánh cửa xe hơi - anh mua 
                  nhiều thịt đến thế mà.
 - Mua phần nhỏ hơn thì tôi không đủ ăn. Anh...
 - Anh... - Jimmy gần như nói cùng một lúc với tôi.
 Tôi thực sự thấy mặt mình nóng lên:
 - Anh nói trước đi Jimmy.
 - Ờ... tôi chỉ định hỏi là món Bò đó có ngon không?
 - Tôi nghĩ mình làm cũng được. Còn món bồ câu của anh?
 - Chắc ổn... Ờ... ừ... Thật ngại quá, nhưng quả thật tôi muốn 
                  mời anh ăn tối. Nếu anh không ngại thì đến nhà tôi, hoặc nhà 
                  anh cũng đuợc. Anh đồng ý chứ?
 Tôi gật đầu thật nhanh trước khi kịp lấy lại tỉnh táo để suy 
                  nghĩ. Jimmy cười rất tươi và tỏ vẻ hài lòng.
 - Vậy đến nhà anh hay nhà tôi?
 - Nhà anh ở đâu? Ở đây hơi xa nhà tôi đó.
 - Nhà tôi cách đây hai dãy phố. Tuy nhiên nó chỉ đủ chỗ cho 1 
                  chiếc xe hơi. Vậy đi, chúng ta ghé công ty anh. Nó cũng nằm 
                  trên đường về nhà tôi. Anh hãy gửi xe ở đó. Tối nay sau khi ăn 
                  xong tôi sẽ chở anh về và sáng mai tôi sẽ đến đón anh đi làm 
                  được chứ?
 - Tôi tin là chắc không có vấn đề.
 (Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 2) |