| Thầy Ogden kiểu cách xóa những câu hỏi bài 
					kiểm tra trên bảng đen. Tiếng chuông tan học ngừng reo từ 
					lâu. Ông thường ở lại một mình trong lớp những lúc như thế 
					này, ông muốn có thời gian yên tĩnh để chấm bài. Đó là cách 
					giải quyết tốt nhất, ông chấm điểm cho từng lớp trong những 
					lúc nghỉ giải lao hoặc chuyển lớp, sau đó ông chỉ mất thêm 
					độ nửa giờ để chấm số bài còn lại, sau đó thì ghi vào sổ 
					điểm và về nhà nghỉ ngơi cuối tuần mà không phải bận tâm gì 
					đến chuyện trường lớp. Một thầy giáo có nhiều bổn phận phải 
					thực hiện, và đây là bổn phận được thực hiện nhanh nhất, gọn 
					ghẽ nhất. 
 Có tiếng bước chân vọng vào từ hành lang bên ngoài. Họ bước 
					vào, 4 cậu thanh niên. Tất cả những sự mạnh mẽ, sung mãn - 
					hiện thân của tuổi trẻ - hiện ra trong bốn con người đó.
 
 Người đầu tiên là Roger, một cậu học trò mất dạy nhất lớp. 
					Thằng này chơi tennis rất nghề và thường chơi tạ nên vừa đẹp 
					trai mơn mởn như táo chín, vừa thon thả rắn chắc, với mái 
					tóc nâu sẫm. Nhìn cách mặc quần áo có thể nói cậu ta sắp 
					định đi chơi đâu đó. Nhưng vấn đề là điểm của cậu học trò 
					này quá tệ !
 
 Người kế tiếp là Morris, cao ráo, vai rộng, đô con, một 
					chàng trai da đen khá điển trai, đầu cạo trọc, như thế không 
					phải mất thời gian cho việc chăm sóc bộ tóc của chàng trai 
					gốc Phi hoặc không phải bận tâm vì mớ tóc xoắn tít trên đầu. 
					Cậu học trò này là cầu thủ gạo cội trên sân bóng, nơi đó 
					những cú "dội bom" ngoạn mục của nó khiến cho đối phương 
					phải điên đầu.... ngoại trừ bài kiểm tra sáng nay cho thấy 
					rằng nó khó lòng lên lớp năm nay.
 
 Kế đến là Tad, người muốn trở thành nhạc sĩ. Tóc nhuộm sọc 
					trắng lởm chởm dựng đứng trên đầu, thân thể cân đối. Người 
					nó lủng lẳng những chiếc khoen kim loại để trang trí cho có 
					vẻ "bụi" và "ngầu đời" hơn tí xíu. Thằng nhóc chơi guitare 
					rất cừ, nó còn có thể sáng tác nhạc và lời không chê vào đâu 
					được. Chỉ cần nó chú tâm chút xíu, chỉ chút xíu thôi vào 
					danh động từ và quá khứ phân từ thì nó sẽ là một cậu học trò 
					hoàn hảo.
 
 Còn kia là Willis, mà tài viết văn của cậu ta thể hiện năng 
					khiếu bẩm sinh, một khi bạn gặp phải lỗi chính tả hoặc cấu 
					trúc câu trúc trắc hoặc lối hành văn khó hiểu, qua tay cậu 
					học trò này sẽ trở nên trôi chảy, dễ hiểu. Thầy Ogden cũng 
					thường hay khuyến khích nó. Willis có sự đam mê giới tính 
					mãnh liệt, nó sử dụng những vần thơ để mô tả mọi thứ trong 
					váy đàn bà theo trí tưởng tượng của nó. Nếu như nó không mất 
					quá nhiều thời gian vào mấy thứ dâm dục ấy thì hẳn là sẽ đạt 
					được điểm cao trong bài kiểm tra hôm nay một cách dễ dàng.
 
 Thế đấy... Thầy Ogden thở dài, "Coi nào các cậu, tôi có thể 
					giúp gì cho các cậu nào ?".
 
 "Tụi tui đến hỏi chuyện điểm số bài kiểm tra", Tad nói chẳng 
					úp mở gì cả.
 
 "Có vấn đề gì với điểm của các em sao ?", thầy Ogden hỏi. 
					Bốn cậu học trò này học lớp thứ hai của ông, ông đã công bố 
					điểm của lớp vào giờ nghỉ trưa. Còn lớp học chiều sẽ biết 
					điểm số vào sáng mai.
 
 "Phải, thầy làm tui gặp rắc rối !", Morris nói.
 
 "Bạn có a problem", thầy Ogden sửa lưng chúng.
 
 "Đó là điều tui nói, nhưng cả bốn đứa đều gặp rắc rối".
 
 Thầy Ogden thở ra, "Rắc rối gì nào ?".
 
 "Điểm số thầy cho chính là rắc rối của tụi tui !", Willis 
					nói, "thầy cố tình đánh trượt tụi tui, đó mới là vấn đề ! 
					Ông già kia, bộ ông không muốn tụi này lên lớp hay sao ?".
 
 Thầy Ogden cáu lên, "Tôi chẳng làm gì các em cả".
 
 "Sao lại không ?", Roger điềm tĩnh nói không quên nhấn giọng 
					cuối câu, nhưng không thấy nó cười.
 
 "Vì các em không chịu học", thầy Ogden nói, "thì chẳng bao 
					giờ có điểm cao cả. Nhưng các em sẽ biết ơn khi biết tôi có 
					mở lớp học hè, chỉ có các em phải tham gia vào lớp đó và các 
					em vẫn còn kịp lấy chứng chỉ vào mùa thu năm tới. Dĩ nhiên 
					là các em sẽ không được dự kỳ thi năm nay..."
 
 "Không đời nào", Moriss gầm lên, "Làm đéo gì mà ông cố tình 
					hại tụi tui như vậy hả ?"
 
 "“Chẳng có gì cả”, thầy Ogden nói với giọng lạnh tanh, "Các 
					anh vốn đã có cơ hội để lên lớp như bao người khác. Các anh 
					là những học sinh sáng dạ, các anh sẽ lên lớp nếu như học 
					hành đàng hoàng. Nhưng các anh đã không làm như thế, tại sao 
					tôi phải dễ dàng với các anh chứ ? Các anh chỉ muốn ăn chơi, 
					mặc kệ, các anh không đủ điểm trong bài kiểm tra là tất yếu, 
					bây giờ các anh chỉ có thể sửa chữa bằng cách tham gia lớp 
					hè. Là người chủ nhiệm lớp, tôi cũng sẽ dạy lớp hè đó, các 
					anh biết rồi đó, học hè bao giờ cũng khó hơn khi học bình 
					thường".
 
 Morris nói, "Tui còn phải dự tập huấn mùa hè để được nhận 
					vào đội bóng bang Alabama"
 
 "Tui còn phải kiếm việc làm thêm ở Tucson !", Roger than 
					van.
 
 "Ban nhạc tụi tui có nhiều hợp đồng phải làm trong mùa hè 
					tới", Tad thêm vào.
 
 Willis kết luận, "Ông không được làm như vậy với tụi tui".
 
 "Tôi có quyền và tôi phải làm như thế", thầy Ogden nói, "Tôi 
					sẽ gặp lại các anh vào hè này. Có lẽ từ đây đến khi ấy, các 
					anh còn phải chú ý tới công việc hiện tại nhiều hơn là mơ 
					mộng chuyện tương lai. Tôi nói đã rõ ràng, các anh hiểu rồi 
					chứ ?".
 
 Thầy giáo quay lại bảng và nhặt chiếc giẻ lau bảng, quay 
					lưng về phía lũ trẻ. Thực ra đó không phải là lỗi của thầy 
					giáo, bất kỳ ai trong số bốn đứa nó đều hiểu, nếu chúng học 
					hành tử tế thì bài kiểm tra không phải là chuyện khó khăn 
					với chúng. Chỉ cần chúng không bỏ bê chuyện học...
 
 Một bàn tay chộp lên vai và xoay người ông lại khiến ông 
					giật mình ! Đây là một trường có nề nếp, ông chẳng có lý do 
					gì phải sợ hãi, dẫu bị đe dọa.
 
 “Ông phải sửa điểm lại cho tụi tui, ông già khốn nạn !” 
					Morris nói. Quát tháo mới đúng.
 
 "Ông không cần ai trong số tụi tui trong lớp hè", Tad nói, "ông 
					sẽ không lấy gì làm vui vẻ khi có mặt tụi tui lảng vảng 
					quanh đó đâu".
 
 "Phải, ông phải cho tụi tui lên lớp". Morris chỉ ra.
 
 "Điều đó là hiển nhiên. Bất cứ ai đều cũng muốn lên lớp cả", 
					thầy Ogden nói, giọng thầy giáo hơi run, có tới bốn thằng cô 
					hồn, đứa nào cũng đều qua cái sinh nhật thứ mười tám của 
					chúng. Đây là những người đàn ông rất cần cho quân đội hoặc 
					các giải thể hình !
 
 Thầy Ogden chỉ là một giáo viên môn tiếng Anh, nếu so với 
					thằng lớn nhất ông chỉ hơn 10 tuổi là cùng (thằng này mới 
					vừa bước sang tuổi hai mươi ba vào tuần trước), không khỏe 
					bằng chúng mà cũng không đô con như chúng. Ông đã có quá đủ 
					những chuyện phiền phức dưới quần vào mỗi khi đông đến và 
					mỗi khi xuân về cái khó chịu buộc ông phải thực hiện cái bổn 
					phận với nó bằng cách ngày đêm xóc cho ra. Bây giờ những 
					chuyện như vậy đã qua, đủ giúp ông tạm thời quên lãng trong 
					mùa hè.
 
 "Vậy làm con cặc gì mà ông chơi tụi này hả ?", Tad lại giở 
					giọng mất dạy.
 
 "Vì các anh không làm được bài kiểm tra".
 
 "Ông có thể cho bài kiểm tra mẫu cũng được mà", Tad nói, "Chẳng 
					phải giữa học kỳ ông cũng làm như thế rồi sao".
 
 "Và lúc đó tôi có bảo các anh rằng, đó chỉ là bài mẫu, chứ 
					tôi đâu có nói là bài kiểm tra", thầy Ogden nói và lùi lại. 
					Lùi cho tới lúc đụng vào người thằng Roger đang cùng thằng 
					Willis đứng đằng sau. Thầy giáo kẹt cứng ngay giữa cái bàn 
					và tấm bảng đen.
 
 "Ông định tổ chức lớp học hè chỉ dành cho bốn đứa tôi sao 
					?", Roger lên tiếng, "Ông làm vậy vì chúng tôi ư ?".
 
 "Các anh phải học vì bản thân mình", thầy Ogden nhăn nhó, "vì 
					chính các anh, các anh đã không thèm cố gắng dù chỉ một chút 
					xíu, không thèm nghe giảng trong lớp...".
 
 "Thôi được, nghe này", Willis nói, "Cho dù ông có cho tụi 
					tui lên lớp trong ba tuần tới nữa hay không thì ông vẫn phải 
					nhận lãnh hậu quả".
 
 "Chúng mày cứ đánh tao đi để cho cả trường cùng biết", thầy 
					Ogden cứng giọng. Chúa ơi, không chừng chúng đập cho ông một 
					trận thật sự cũng nên !
 
 "Ồ, tụi tui sẽ không để bất kỳ dấu vết nào trên người ông 
					đâu", Roger nói, "Ít ra là ở những chỗ thấy được cũng không 
					thấy được gì".
 
 "Tôi sẽ báo cáo", thầy Ogden nói, "sẽ có ai đó nghe tôi nói".
 
 "Nhân chứng đâu ?", Roger nói, khẳng định lời đe dọa của 
					chúng là hoàn toàn có thể.
 
 Vào những chiều thứ sáu, ai nấy đều cũng muốn lĩnh sớm về 
					nhà, luôn như thế. Tòa nhà bây giờ trống rỗng không một bóng 
					người, có mặt ở trường lúc này may ra còn người gác cổng. 
					Thầy giáo chực nhớ thằng Roger lại là bạn bè của thằng cha 
					gác cổng ấy kia chứ, hai người còn tỏ ra thân thiết hơn cả 
					tình cảm bạn bè, một trường trung học trống lốc, có kêu cứu 
					cũng không có người giúp !
 
 Bây giờ thì thầy giáo Ogden không còn nghi ngờ gì chuyện 
					mình đang gặp nguy hiểm. "Các anh định làm gì tôi ?", thầy 
					giáo hỏi bọn chúng với vẻ mặt dững dưng. "Cho dù các anh làm 
					bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn không thay đổi ý kiến. Các anh 
					phải trả giá vì không chịu học hành nghiêm túc trong giờ học 
					của tôi, cái giá ấy... còn tùy thuộc vào khả năng của từng 
					người...", giọng thầy giáo bỗng lạc hẳn.
 
 Roger đang cởi quần dài ! Còn thằng Willis cũng vậy ! Hai 
					thằng đang mở khóa kéo và tụt quần xuống.
 
 "Các anh định làm gì vậy ?", Thầy Ogden lại hỏi.
 
 "Cho ông nếm mùi hậu quả chứ làm gì !", bây giờ Roger vừa 
					nói vừa tủm tỉm cười. Thỉnh thoảng thằng này cũng nói đùa, 
					nhưng không bao giờ thấy nó hé miệng cười lớn. "Tụi này 
					tưởng tượng ra cảnh chỉ còn lại tụi này với ông trong cái 
					lớp hè ở trường này, không biết mùi vị có như thế này không. 
					Một khi tổ chức lớp như vậy, chắc rằng ông sẽ cho tụi này 
					điểm A ráo trọi". (ND : tác giả lại mượn từ đồng âm để chơi 
					chữ "fucking A's" và "fucking ass / arse".
 
 "Chơi lổ đít", Morris cười toe toét, "ý hay đấy".
 
 Thầy giáo Ogden ngước nhìn Morris và Tad. Hai thằng này cũng 
					định làm chuyện này. Trời ơi, chúng định bề hội đồng mình 
					hay sao !
 
 "Này, các anh không biết mình đang làm cái trò nguy hiểm đến 
					cỡ nào đâu", thầy giáo lắp bắp nói, "khi mọi người biết được 
					chuyện các anh làm...".
 
 "Ồ, ông định kể cho họ nghe sao ?", Morris nói, "Ông có còn 
					dạy học được nữa hay không khi bị bốn thằng học trò đè đụ hả 
					?", nó ngưng một chút rồi tiếp, "Suốt cả mùa hè đấy", nó nói 
					thêm, "nếu ông không chịu sửa điểm cho tụi tui".
 
 “Không đời nào”, thầy Ogden đáp.
 
 "Vậy thì vô đi tụi bây", Roger đứng đằng sau lên tiếng. Nó 
					và thằng Willis mỗi đứa chộp một cánh tay thầy giáo giữ 
					chặt.
 
 Thầy giáo Ogden vùng vẫy. Nhưng ông không la to lên. Ông 
					vùng vẫy trong sự im lặng đến khó tin. Bốn thằng yêu tinh 
					này nói đúng, ông không thể bị tai tiếng trong trường. Cho 
					dù tình trạng tồi tệ đến cỡ nào thì cũng không một ai được 
					biết. Ông chỉ còn biết dọn đi nơi khác... và như thế có 
					nghĩa là ông sẽ mất căn nhà, mất bạn bè và cả cuộc đời mình 
					!
 
 Tad quỳ xuống cởi thắt lưng thầy Ogden. Biết đâu chúng dùng 
					thắt lưng "đét đít thầy" ! Chúa ơi, thật là nhục nhã !
 
 Nhưng... chúng bỏ sợi thắt lưng qua một bên, bàn tay thằng 
					Tad lần mò cởi quần dài của ông.
 
 "Đừng, đừng làm thế, các em", thầy Ogden nói, "Các em chỉ 
					làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Bộ các em không muốn...".
 
 "Tụi tui thì không, nhưng ông thì có đấy", Tad nói và tụt 
					quần thầy Ogden nghe cái rột, "Tụi bây lại đây coi, thằng 
					chả không mặc cái quần xì nào mới ác chiến chứ !".
 
 Đó là sự thật, sáng nay ông đã không mặc quần lót, một quyết 
					định tình thế và là một trò tinh quái bí mật của ông, để ông 
					đối diện với cả lớp trong khi không mặc quần lót. Ông thích 
					làm chuyện này chỉ đôi ba lần mỗi năm, cốt làm sao cho lũ 
					quỷ nhỏ tha hồ đoán hưu đoán vượn cái khối lủng lẳng trong 
					quần ông. Một trò hư đốn !
 
 Vì không có quần lót giữ lại, nên con cặc ông tòi ngay ra 
					ngoài, lủng lẳng trước cặp môi thằng Tad, cặp môi ấy thỉnh 
					thoảng vẫn hát những khúc nhạc dễ thương, nhưng bây giờ đang 
					vễnh lên cứ như nó sắp sửa hôn vào đầu con cặc của thầy giáo 
					!
 
 Và thế là con cặc thầy Ogden từ từ duỗi dài ra và dựng lên.
 (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |