| Bức tranh tôi vẽ sao 
              mà linh động thế. Đã nhiều đêm tôi mơ thấy cái Lài và 
              âu yếm nó. Giống như những truyện liêu trai vậy. 
 Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào căn phòng làm ửng lên phần 
              da thịt của con bé. Tôi liếc nhìn cái nốt ruồi đỏ nằm 
              giữa cặp ngực vung tròn của con bé mà thấy nóng cả 
              người. Thật đúng như thằng anh trời đánh nó nói ; Những 
              đường cong vệ nữ trên thân hình của cái Lài thì bằng cả 
              tá hoa hậu. Những đường tròn của cặp mông và cặp đùi 
              thì không chê vào đâu dược. Toàn thân trắng toát.
 
 Cái Lài đẹp mê hồn, hờ hững, đoan trang đến mức lộng 
              lẫy. Tôi ngồi trên ghế, cái Lài ngồi trên đùi tôi xoay 
              mặt vào tôi. Mùi nồng nàng thân xác của nó làm cho tôi 
              như chết đi dược. Tôi từ từ hôn lên những ngón tay im 
              lặng của nó. Cái Lài không phản kháng. Tôi liền nâng 
              lấy bầu vú vun to tròn, bấm tay và xe vào cái núm xinh 
              xắn đang vương cứng lên. Cái Lài nhắm mắt lại run nhẹ 
              người lên.
 
 Tôi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên cái nối ruồi đỏ. 
              Tôi kéo cổ cái Lài xuống rồi hôn vào đôi môi thơm như 
              mộng của nó. Tôi rà lưỡi vào miệng nó liếm những cái 
              răng khểnh dể thương. Cái Lài ghịt cổ tôi giữ cho nụ hôn 
              lâu hơn. Tôi như bị say bởi nào môi, nào mắt, nào hương vị 
              ngọt ngào và thân hình tròn trịa của cái Lài. Cái phần 
              da thịt mịn màng, đang toả hơi nóng ngan ngát làm cho Tôi 
              quên hết mọi việc trên đời. Tôi mê mụ úp mặt vào 
              những vùng cấm trên thân thể đẹp loã lồ đó.
 
              Cái Lài nằm yên, và bắt đầu bị 
              kích thích. Con bé cứ nằm yên ra đó để tôi bú liếm khắp 
              nơi. Có lẽ một cảm giác mê ly đã lan tràn khắp thân thể 
              nó, nó bấu hai tay lại và rên thật nhỏ trong miệng. Đến 
              nước này tôi không còn cao thượng nữa. Tôi banh rộng hai 
              bờ mu cái Lài ra, bên trong là một miếng thịt đỏ hỏn. 
              Tôi liếm lạch bạch làm cái Lài kêu bật ra tiếng. Cái 
              đê mê đang làm nó quíu cả người. Tôi hôn liếm lâu lắm mà cái 
              Lài cứ yên ra đó. Nó cứ rên lên nho nhỏ. Chất nước 
              nhờn nhờn đục đục cứ tiếp tục tiết ra hai bên mép âm 
              hộ của nó. Cho đến một lúc sau, Cái Lài như đã đến lúc 
              cực sướng, nó rên rít, oằn oại, quíu tay quíu chân lại 
              rất là dể yêu. Nó ngây ngất như mê lịm đi.  Tôi cầm lấy dương vật của mình 
              chĩa vào âm hộ đang căng đỏ của Cái Lài mà ấn mạnh. 
              Một tiếng hét xé trời "Aaaa". Con bé run bắn ngừơi , há 
              hốc miệng nhìn tôi trân trân.  Cái Lài thở hổn hển , trong khi 
              cái dương vật của hắn cứ nhấp nhô trong cái hố thâm cung 
              ấm áp. Sự?ngây ngất hiện rõ lên trên gương mặt tái 
              xanh của con bé. Tôi cứ nhắp ra nhắp vào mãi ... con bé 
              rướn người lên từng hồi, chân tay run bây bẩy như muốn 
              ngất đi. Toàn thân tôi giật nẩy lên, cu 
              tôi cũng giự? liên hồi , đầu dương vật tôi bắn ra thật 
              mạnh một giòng tinh khí nóng bay ào trong âm đạo cái Lài. 
              Ngay lúc đo thì Cái Lài bỗng nhiên tan biến đi. Trước mặt 
              tôi là bức tranh khoả thân của cái Lài với cái nốt 
              ruồi son đỏ trên ngực ?Tôi giật mình tỉnh mộng ! trời đã sáng rồi ?
 o O o Ba mươi lăm năm trôi qua. 60 tuổi 
              rồi mà tôi vẫn là một hoạ sĩ nghèo. Tôi chỉ có một 
              quầy hàng bán tạp hóa và tranh báo ở một góc phố. Có 
              nhiêu người hỏi mua bức tranh cái Lài, nhưng tôi không bao 
              giờ bán. Bức tranh đã theo tôi 35 năm. 
 - Ông treo bán bức tranh này ư?
 
 Người hỏi là một ngừơi đàn bà già nua, hai hốc mắt tối 
              thẫm, hai gò má nhăn nhúm nhô lên như hai cục xương khô.
 - Tôi không bán nó . Tôi chỉ treo đó để nhớ tới một 
              người quen.
 - Ông có phải là hoạ sĩ Anh Khoa ?
 - Đạ vâng, tôi đây.
 - Thế ông còn nhớ tôi không ?
 
 Tôi nhìn bà ta một hồi. Hai hốc mắt tối thẫm, nhưng ánh 
              mắt còn trong veo và quen lắm. Tôi sững sờ, chao ôi, 
              người đàn bà già nua sầu muộn lại là người đẹp trong 
              tranh đấy ư ? Tôi không tin đó là sự thật. Không thể nào 
              có sự liên quang giữa hai nghịch cảnh nầy. Tôi lên tiếng:
 - Bà là cái Lài ngày xưa đấy à?
 
 Người đàn bà khẽ cười gật đầu. Tôi nhìn thấy bà ta 
              không còn cái răng khểnh nữa, mà bà ta lại mất đi hai 
              cái răng cửa nữa, trời ạ. Khi vẽ bức tranh người thiếu 
              nữa khoả thân ngày ấy, tôi không tưởng tượng nổi một 
              mớ gân đậm xỉn, nhăn nhúm này.
 
 Tôi ngây đại dần dần nhận ra bà ta la cái Lài ngày xưa. 
              Hỡi ôi cái đẹp của con người !?
 
 Hết |