| Xin chào tất cả các bạn đọc trên mạng 
					Cõi Thiên Thai. Tôi là một người viết truyện tình dục cho 
					người lớn (viết chơi thôi, không phải là cây viết chuyên 
					nghiệp, amateur).  Sau khi viết truyện “Lửa Dục Vọng” được 
					13 “hồi” thì tôi có nhận được một số email của độc giả trong 
					nước và hải ngoại. Khen cũng có mà chê cũng không ít. Ở đây 
					tôi xin miễn nói đến những lời khen của các bạn ưa thích 
					truyện “Lửa Dục Vọng”, mặc dầu những lời khen của các bạn là 
					nguồn cảm hứng, và là sự tác động để cho tôi tiếp tục viết 
					tiếp.  Một số độc giả trách tôi là tại sao 
					thích viết truyện về “loạn luân”, nhất là các nữ độc giả. Họ 
					nói là truyện “người lớn” có nhiều cảnh ân ái, yêu đương, 
					diễn tả rất chi tiết, nên họ thích đọc, nhưng lại không 
					thích các truyện nói về “loạn luân”. Họ nói viết như như vậy 
					là hơi quá đáng, mất cả nhân tính. Thật ra các bạn nữ độc 
					giả cũng có cái lý của họ. Tôi xin nói trước, tôi không phải một 
					nhà tâm lý học, lại càng không phải là một “học giả” trong 
					lảnh vực này. Đây chỉ là ý kiến cảm nghĩ của tôi qua thâu 
					nghiệm những sách vở đả đọc qua. Nếu có dịp các bạn nên đọc 
					qua bài viết “Loạn Luân Đúng hay Sai ?” của anh Kinh Bích 
					Lịch (có trong mạng CTT) để tham khảo thêm, bài viết rất có 
					giá trị cho những ai muốn tìm hiểu về vấn đề này. Tôi là người rất thích đọc các loại 
					sách “cấm”, trong đó có truyện tình dục cho người lớn. Lúc 
					trước, khi chưa có các truyên viết bằng tiếng Việt, thì tôi 
					đọc trên các tạp chí viết bằng Anh ngữ hay tiếng Pháp, và 
					một số truyện bằng hoạt hình bằng tiếng Nhật (Hentai). Trong các câu truyện đả đọc qua, tôi 
					rất hứng thú với các mẫu truyện về “loạn luân”, nó giống như 
					một thứ “trái cấm”, càng “không thề nào được” càng khích 
					thích mảnh liệt. Những chuyện “loạn luân” xãy ra giửa những 
					cùng chung một huyết thống (Cha-và-con gái, mẹ-và-con trai, 
					anh-chị-em ruột, v.v..), ít khi xãy ra, nhất là thời buổi 
					bây giờ. Vì tất cả mọi người đều biết, khoa học đả chứng 
					minh sự “di truyền” bởi nhửng người cùng chung một huyết 
					thống sẻ bị “thoái hoá” vô cùng tai hại. Lịch sử của các 
					thời vua chúa cổ đại của Ai Cập đả cho chúng ta thấy điều đó. Như vậy, câu hỏi là “Tại sao trong 
					chúng ta (không ít đâu bạn ạ, thữ coi phần vote trên mạng 
					của CTT thì rõ) vẫn mơ tưởng hoặc dễ bị khích thích, đam mê 
					khi nghe nói đến vấn đề “tế nhị” này?”. Trong khi đó phần 
					lớn các bạn phái nữ cảm thấy “ghê tởm”, “rùng mình”, “ghét 
					cay ghét đắng” khi nghe nói hay đọc về những sự việc có liên 
					quan đến “loạn luân”. Tại sao vậy? Câu trả lời là như thế 
					nào??? Phải chăng một người có trình độ học 
					thức cao sẽ không bao giờ có những tư tưởng “loạn luân”? 
					Không đúng đâu bạn ạ, nếu như bạn có dịp đọc những cuốn sách 
					nói về những “nạn nhân” của tội “loạn luân” của những nước 
					tiên tiến hiện đại (Hoa Kỳ, Anh, Pháp,…). Đa số những tội 
					phạm “loạn luân” đều là những nhà trí giả, có địa vị trong 
					xã hội. Trong đó có cả giáo sư, bác sỹ, mục sư, kỹ sư, giám 
					đốc, v.v… Phải chăng sự nghèo đói dễ mang đến cho 
					người ta những tư tưởng “điên rồ”, thí vụ như là “bệnh” loạn 
					luân chẳng hạn? Điều này thì thật là sai bét, ít ra trên các 
					bản tường trình, khảo cứu một cách khoa học, họ chỉ tìm thấy 
					phần nhỏ (6%) trong số những nạn nhân của sự “loạn luân” là 
					nghèo khổ. Thật ra thì ngược lại, phần lớn trong số này (nạn 
					nhân của loạn luân) có cuộc sống dư thừa, đầy đủ, nếu không 
					muốn nói họ thuộc loại tầng lớp trung lưu hoặc thượng lưu 
					trong xã hội. Nếu đã có danh từ “bệnh Loạn Luân”, 
					nhưng vậy phải chăng là tâm lý không được bình thường? Có 
					“vấn đề” đối với những người hay “hoang tưởng” đến sự “loạn 
					luân”? Có nhiều giả thiết đối nghịch nhau. Có sách nói rằng 
					những người mắc “bệnh loạn luân” khi còn nhỏ thường thiếu sự 
					thương yêu của người thân, lúc mới lớn rụt rè nhút nhát, 
					không có mấy người bạn khác phái khi đang lúc còn đi học, họ 
					lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn một cái “gì đó”. Có sách lại viết họ (những người mắc 
					bệnh loạn luân) là những nạn nhận bị lạm dụng tình dục khi 
					còn rất nhỏ, bây giờ họ làm như vậy chỉ là để “trả thù” thôi. 
					Còn một tác giả khác nêu rằng “mơ tưởng loạn luân” lúc nào 
					củng nằm trong tiềm thức của chúng ta từ ngàn đời, chỉ chờ 
					đợi có “cơ hội” là nó sẻ bùng phát ra. Sự giáo dục tốt và tình thương trong 
					một gia đình sẽ không có vấn đề này? Không hẳn là vậy, trong 
					một gia đình có một người thích loạn luân không có nghĩa là 
					những người trong cùng gia đình cũng vậy. Như trên đả nói, 
					có những gia đình rất mẫu mực, là gương sáng cho tất cả 
					những người xung quanh, tuyệt đối không ai có thể ngờ những 
					chuyện “đó” có thể xãy ra trong gia đình họ, nhưng nó “đã” 
					xãy ra. Nếu không họ không thể viết thành sách vỡ để nghiên 
					cứu tìm hiểu về vấn đề này (Master-Johnson) 
					
					Sự thật là như thế nào???? Tại sao có những người ưa thích (hoang 
					tưởng) đến sự “loạn luân”?? (Hết 
					Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
					Phần 2)
 |