| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | CHỒNG BẠN, BẠN 
            CHỒNG |  
            | Tác giả: Vô DanhTruyện do anh Dê Cụ sưu tầm
 E-mail: 
            [email protected]
 Truyện do Calvin - Cõi Thiên Thai Webmaster đánh máy
 Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn anh Dê Cụ đã gửi 
            truyện.
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5][Phần 
            6][Phần 
            7][Phần 
            8][Phần 
            9][Phần 
            10][Phần 
            11][Phần 
            12][Phần 
            13][Phần 
            14][Phần 
            15][Phần 
            16][Phần 
            17][Phần 
            18][Phần 
            19][Phần 
            20]
 [Phần 
            21][Phần 
            22][Phần 
            23][Phần 
            24][Phần 
            25][Phần 
            26][Phần 
            27][Phần 
            28][Phần 
            29][Phần 
            30]
 |  
            | Phần 
            1 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Thắng uể oải 
                  ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ ra khu vườn trống cằn cỗi đang 
                  nằm im lìm dưới cái nắng hè chói chang của miền bắc Texas. Một 
                  vài cuộn cỏ khô lăn nhẹ xào xạc càng tăng vẻ tỉnh lặng của một 
                  làng nhỏ. Quyển sách bệnh lý Harrison dầy cộm mở trước mặt. 
                  Anh thấy tất cả cái chán ngán phải quay trở lại với sách vở, 
                  cũng chỉ vì miếng cơm manh áo! 
 Mới cách đây chưa đầy 4 tháng, Thẳng chạy theo hạm đội đồn trú 
                  tại Sơn Trà, Đà Nẳng rút về Nam, cuối cùng tái phối trí tại 
                  Vũng Tàu.
 
 Bệnh xá Hải quan anh chưa kịp thiết lập thì lại di tản đi 
                  Subic Bay, rồi sau đó đi Guam bằng C-130 của MAC cuối cùng tạm 
                  dừng chân ở trại tị nạn Fort Chaffee. Nơi đây anh gặp gia đình 
                  Lập, bạn học cũ hồi còn ở Petrus Ký. Lên đại học thì mỗi người 
                  một ngã, thắng vào quan y, Lập đi Võ-bị Dalat. Tuy vậy họ vẫn 
                  thường xuyên liên lạc với nhau. Ngày Lập cưới Quỳnh Tiên, 
                  Thắng đã đi phù rể. Lần này gặp lại nhau, họ bàn sẽ cùng chờ 
                  một hội thiện nguyện bảo trợ cho cả ba người cho có bạn trong 
                  lúc lưu lạc nơi đất khách quê người. Đầu tháng 6/75 gia đình 
                  Lập và Thắng xuất trại. Một làng nhỏ 500 dân ở Sherman bảo trợ 
                  cho Thắng về đây học lại để sau này mổ một phòng mạch giúp dân 
                  làng. Căn nhà Thắng cho ở miễn phí một năm. Lập cũng nhờ sự 
                  giúp đỡ tích cực của dân làng nên có việc ở hãng làm thực phẩm 
                  đóng hợp Campell phía Bắc sông Hồng, một địa danh mà Lập và 
                  Thắng quen gọi đùa để chỉ con sông Red River chảy giữa Texas 
                  và Oklahoma. Thắng cũng được mấy ông bác sĩ làng bên tặng cho 
                  một ít sách bệnh lý để ôn luyện. Riêng Quỳnh Tiên, vợ Lập, tuy 
                  là một dược sĩ ở Saigon nhưng Anh ngữ rất lờ mờ nên cần học 
                  cái ngôn ngữ mới trước khi nghĩ đến chuyện đi làm.
 
 Những tuần mới tới đây, Lập được người làng đưa đi nhiều nơi 
                  xin việc. Thắng và Quỳnh Tiên bận thu xếp nhà cửa nên càng có 
                  dịp thân mật với nhau hơn. Nàng vốn là bạn rất thân của Quỳnh 
                  Dao em ruột Thắng, nên nàng coi thắng như anh ruột mình. Nhất 
                  là Thắng lại là một bác sĩ có thể trả lời cho nàng một thắc 
                  mắc lớn vẫn ám ảnh từ hồi lập gia đình với Lập tới nay. Dạo 
                  còn ở Saigon, vì công việc bận rộn làm ăn buôn bán nên cái ám 
                  ảnh đó bị tạm quên đi. Nàng chỉ có hai nhỏ bạn thân thiết là 
                  Bích Huyền và Quỳnh Dao. Nhưng đến khi lên Đại học thì Bích 
                  Huyền lập gia đình ngay rồi theo chồng ra Nha Trang. Còn Quỳnh 
                  Dao được bố mẹ gửi đi Pháp du học. Những bạn mới ở Dược chỉ là 
                  bạn học chứ không có cái thân thiết của bảy nằm trung học hồi 
                  xưa. Thành ra Quỳnh Tiên không còn ai để tâm sự về cái bí mật 
                  từ hội lấy Lập lúc đang học năm thứ ba được. Thắng cũng mê 
                  Quỳnh Tiên nhưng không tích cực trong việc tán tỉnh nên Lập đã 
                  cưới nàng. Lập là người đàn ông duy nhất đã cho nàng biết thế 
                  nào là đời sống tình dục. Nhưng sau khi lập gia đình cả năm mà 
                  chả có triệu chứng thụ thai Quỳnh Tiên đâm ra thắc mắc không 
                  biết bộ phận tình dục của chồng mình có bình thường hay không?
 
 Thà có Bích Huyền, ở đây thì nàng còn có thể hỏi dò xem kích 
                  thước con cu của chồng nó ra sao để còn so sánh với chồng mình. 
                  Thêm một điều nữa là nàng không thấy hai hòn trứng dái của 
                  chồng đâu cả, trong khi đứa con trai ba tuổi của bà chị đã 
                  thấy rõ lủng lẳng, hai hòn đậu nhỏ rồi. Nàng hỏi Lập thì được 
                  bảo là hai hòn dái nằm trong bụng. Cái bìu dái của Lập được 
                  thì đẹp tựa phần da thịt hai bên cửa mình nàng. Lông ở góc cua 
                  rất thưa ngắn. Chính con cu khi cứng lên dài ngang với ngón 
                  tay út nàng. Quỳnh Tiên cũng không rõ như thế có phải là bình 
                  thường hay không? Nhưng thắc mắc này từ hồi ở chung với Thắng 
                  tại Texax đã khơi dậy một mối nghi ngờ là bộ phận sinh dục của 
                  Lập không bình thường như nàng vẫn nghĩ. Lý do là đôi khi nàng 
                  vô tình chạm phải chỗ kín hay thoáng nhìn thấy chỗ kín của 
                  Thắng.
 
 Lần đầu tiên, cách nay chừng một tháng trong lúc Quỳnh Tiên 
                  kiểng chân lên xếp bát đĩa vào một ngăn tủ cao thì suýt tuột 
                  tay để rout, may có Thắng trông thấh nên đỡ kịp. Anh đứng sát 
                  sau lưng nàng, hai tay vươn cao lên khỏi đầu để đỡ chồng đĩa 
                  nặng. Con cặc anh ịn sát vào phần trên mông nàng trong bộ đồ 
                  ngủ, Thắng cũng chỉ có một cái quần tây cụt bằng hàng bông 
                  mỏng, bèn trong lại không bận sì líp, nên nàng cảm thấy như có 
                  một cây súc sích đang áp lấy mông đít mình. Sự cọ xát này dù 
                  chỉ kéo dài có mấy giây đồng hồ, nhưng nàng cũng cảm thấy một 
                  luồng hơi nóng dâng lên trong xương sống, hai chân nàng như 
                  muốn sụm xuống. Mấy ngày sau đó nhân dịp sửa lại cái bàn cũ 
                  Thắng ngồi xổm dưới gầm bàn mặt ngửng lên chăm chú vào mấy con 
                  vít bắt từ chân bàn vào mặt dưới gầm bàn. Anh không dè đã để 
                  lòi ra một nửa cái bìu dái đỏ hồng với một hòn trứng dái to 
                  như quả trứng gà ra ngoài ống quần. Quỳnh Tiên đương lúi húi 
                  nhặt mấy cái vònt treo màn cửa đánh rout lăn lóc gần đấy được 
                  dịp nhìn no mắt viên ngọc quý của đàn ông mà chồng đã nói dối 
                  là nằm trong bụng. Tim nàïng đập dữ dội trong lòng ngực tưởng 
                  chừng muốn nghẹt thở trong khi nườc lồn hình như đang ứa tràn 
                  trề trong quần.
 
 Qua hai lần đụng chạm như thế, lần đầu Thắng ịn con cu vào 
                  mông, lần thứ nhì được nhìn hòn ngọc hành trong cái bì dái lòi 
                  ra ngoài ống quần nàng cũng đủ thông minh để cảm thấy một sự 
                  khác biệt giữa chồng mình và Thắng. Nàng thấy cần phải điều 
                  tra thêm chi tiết nhưng kín đáo xem cái bửu bối của Thắng nó 
                  “cây dài, đầu lớn” ra làm sao. Nàng thường có những cử chỉ săn 
                  sóc đến anh như mang nước vào phòng lúc Thắng đang học bài rồi 
                  rón rén đi ra. Có lần bạo hơn nàng để chân trần để lên chân 
                  anh trong lúc ăn trưa mà anh cũng không có phản ứng rút chân 
                  lại. Có lần trong một lúc ăn tráng miệng buổi tối có cả Lập, 
                  nàng đã bóc vỏ chuối tuột ra đến một nửa rồi ngậm đầu chuối 
                  vào miệng mà không chịu cắn ngay lại còn kín đáo liếc nhìn 
                  Thắng như thầm nói “Anh có muốn em bú cu anh hay không?” Dù 
                  sao Thắng cũng không dám quả quyết là nàng có tình ý với anh 
                  mà chỉ nghĩ là nàng muốn trêu chọc mình.
 
 (Hết Phần 1 … Xin mời xem tiếp
                  Phần 2)
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: July 10, 2003This story has been read (Since July 10, 2003):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |