| Thấm thoát là chỉ còn một năm nửa
          tôi sẽ phải rời khỏi ghế nhà trường mến yêu, rời
          xa các bạn hiền của lớp 12A1 của tôi. Trường tôi
          tên gọi Trưng Vương đã từng vang danh là nơi có nhiều
          con gái đẹp hết sẩy của cả cái thành phố này. Tôi
          nói đâu có ngoa, Trưng Vương đã được đi vào bài
          hát " Trưng Vương Khung Cửa Của Mùa Thu!" ấy
          mà! Năm ấy, không hiểu sao đã là năm cuối cùng
          của chúng tôi rồi màlớp lại có chuyện thay đổi
          giáo sư. Thầy Cường, chủ nhiệm chúng tôi từ lớp
          1Ạ cho đến 11 nay đã được đổi đi dạy trường khác,
          không biết vì lý do gì?, nhưng sự ra đi cửa thầy cũng
          chã làm cho chúng tôi quan tâm mấy, vì thầy càng ra
          đi càng sớm thì càng...tốt và chúng tôi càng khoái. Tôi chán nhất là cái ngày thứ hai, thứ
          hai nào cũng như thứ hai nào, nó dài ơi là dài. Thế
          mà cây kim đồng hồ lại càng đáng ghét hơn, trong lớp
          tôi trông cho nó chạy lẹ bao nhiêu thì nó lại càng
          chạy chậm bấy nhiêu. Có lần bực mình cởi ra định
          lấy chân dậm cho nó một phát....đứt bóng. Nhưng chẳng
          hiểu sao tôi lại tiếc, đập rồi lấy quái gì xem giờ?
          Rồi lại nếu Ba tôi hỏi thì biết nói làm sao đây?. Ngồi tít ở bàn dưới cuối dãy 1 và lại
          gần cửa sau là một vị trí rất đắc ý của tôi. Năm
          nào cũng như năm nào ( Có lẽ chỉ vừa hai năm trong
          Trung Học thôi), thầy Cường luôn cho ngồi mút chỉ phía
          dưới để có thể quan sát được tình hình của lớp.
          Ấy thế mà tôi cũng ghiền và chả có đứa nào giành
          với tôi. Chẳng biết tôi ăn cái khỉ khô gì mà mới
          17 tuổi đã cao 1m72 bằng Ba tôi. Bự con, to tướng, tuy
          không tập tạ nhưng tôi chơi thể thao rất nhiều nên
          rất lực lưông, cũng ngực nở bụng thon như ai,chấp
          hết tụi bạn cũng chẳng dám đụng tới tôi. Hơn nửa
          lại là lớp trưởng của lớp 12A1 ....trùm xóm quậy,
          có đứa nào nghe danh "Hắc Hải" mà không ớn?.Không biết từ lúc nào tụi bạn ở cái xóm
          nhà lá trong lớp đã gán cho tôi hai chữ "Hắc
          Hải" này nửa, mà cũng ngộ, tôi lại khoái cái
          tên này, vì nghe nó oai oai sao ấy. Tôi tên Hải, nhưng
          có lẽ tại tôi có làn da đen tự nhiên cho nên chúng
          gọi tôi là "Hắc Hải" thôi. Thây kệ, gọi
          "Hắc Hải" cũng còn đỡ, những khi không có
          mặt tôi tụi nó gọi là "Hải Dưới" mới tức
          chớ!! Tuy nhiên nếu tụi nó thấy được phần hạ bộ
          của tôi thì chắc chắn là tên "Hắc Hải" hay
          "Hải Dưới" cũng không còn mà thay vào đó
          có thể là "Hải Cột Buồm" hay "Hải Ngựa"
          cũng nên, vì thú thật tôi có một bộ đồ nghề tuyệt
          hảo, vừa to vừa dài mà lại đen đúa như của ngựa
          vậy!^Ấy vậy mà tôi còn .....Trinh!
 Tiếng trống thùng!...thùng!...đã qua hơn 5 phút
          mà vẩn chưa thấy bóng dáng người chủ nhiệm mới
          của lớp tôi. Đang ngồi ngáp gió và định đứng dậy
          để lên văn phòng hỏi thì....chợt thấy một bóng hồng
          đang đi đến bên ngoài cửa sổ. Một cô con gái trạc
          23, 24 tuổi rất xinh xắn và tươi mát trong chiếc áo dài
          trắng trinh nguyên đang bước vào lớp tôi. Trực giác
          cho biết đây chính là cô giáo chủ nhiệm mới của
          chúng tôi ( Có lẽ cũng mới ra trường Sư Phạm luôn
          ) . Tôi hân hoan la lên:-" Tiên nữ giáng trần tụi bây oii!!!!!!!. Cả
          lớp đứng dậy!!".
 Cả lớp chưa hiểu gì và ngơ ngác nhìn về
          phía cửa trước lớp. Cô chủ nhiệm bước vào
          thật ung dung. Ngay từ đầu tôi đã bắt đầu chú ý
          tới cô. Tôi sửng sờ "địa" riết, như soi
          mói, muốn nhìn xuyên qua người hay sao ấy. Cô bước
          vào lớp và đứng ra chính giửa bục giảng nhoẻn
          một nụ cười thật xinh chào tất cả chúng tôi. Cô
          đẹp như một nàng tiên, cặp mắt nai tơ đen láy với
          hàng mi cong vút, cái mủi cao thon với cặp môi tươi
          mát thoa son hồng cam, khuôn mằt trái soan với chiếc
          càm hơi chẻ duyên dáng vô cùng, tóc cô vén lên
          cao để lộ cái gáy trắng ngần trông muốn cắn. Cô
          cũng tự giới thiệu là cô tên Huỳnh Ngọc Thy,
          giáo sư dạy toán. Tôi tự hỏi : "Cô có phải
          là tiên nữ giáng trần thật không sao mà lại đẹp
          đến thế?". Tôi để ý thấy cô thật xinh đẹp
          mà lại biết cách ăn mặc, trên mình cô là một
          chiếc áo dài trắng may rất khéo, bao nhiêu đường
          cong chết người đèu được phơi bày trông càng
          đẹp làm sao. Nhưng tôi đặc biệt chú ý nhất là
          bộ ngực của cô, đôi gò bồng đảo tuyệt vời ẩn
          ẩn hiện hiện sau làn vải trắng và bóng dáng mờ
          ảo của chiếc xú-chiêng màu hồng nhạt. Hai cái núi
          lửa căng cứng như muốn xé vải chui ra làm tôi
          thẩn thờ. Tôi đang ước ao rồi sẽ có một ngày
          tấm thân ngà ngọc này sẽ thuộc về tôi, thì cô
          đã vẩy tay cho phép tất cả chúng tôi ngồi xuống
          và cả lớp đã vâng lời ngồi xuống hết chỉ còn
          riêng tôi đứng và chăm chăm dán đôi mắt vào hai
          trái tuyết lê xinh xinh ấy.Cô nhoẻn miệng cười thật xinh khoe đôi
          hàm răng trắng như ngọc và hỏi:
 -" Em gì.....cuối lớp sao không ngồi
          xuống?"
 Giọng cô êm ái lôi tôi trở về thực
          tại. Tôi bàng hoàng như người vừa tỉnh cơn mơ,
          tôi mặt đỏ bừng sợ cô phát giác ra hành vi khả
          ố đó ấp úng trả lời lí nhí:
 -" Dạ...dạ....thưa cô....!!".
 Từ lúc đó trở đi tôi bổng chú ý tới
          cô Thy. Trong giờ cô, tôi chỉ biết ngắm nhìn cái
          dáng bốc lửa của cô chứ chẵng được chử hay
          số nào vào đầu. Ngày nào cô cũng mặc chiếc áo
          dài trắng với chiếc nịt vú size Minium khi hồng nhạt
          lúc đen tuyền là tôi thèm rõ giải nhất là những
          khi cô mặc những loại vải mỏng và mềm thì ...Ối
          chu cha ơi! Hai đầu núm vú cồm cộm nổi lên làm tôi
          thiếu điều muốn đứt mạch máu.
 Đã bao nhiêu lần ngồi trong lớp học nhìn
          thân hình tuyệt mỹ của cô giáo dạy toán Huỳnh
          Ngọc Thy bước bên cạnh nơi tôi ngồi với mùi
          nước hoa và da thịt đàn bà thoang thoảng làm tôi
          ngây ngất trố mắt nhìn chòng chọc vào cái dáng
          yêu kiều và cái eo thon nhỏ kia, nơi có vùng cấm
          địa mà tôi đã đặt cho cái tên là " Vùng
          tam giác giết người " mổi khi ngồi trong lớp
          học mà được cô bước ngang bên cạnh là không
          thể nào tôi bỏ qua được cái khoảng da thịt trắng
          ngần nằm e ấp giửa khe hở cuả 2 vạt áo dài và
          lưng quần, mổi lần nhìn thấy vùng này là dương vật
          tôi như dài thêm lên. tôi chỉ biết thừ người ra
          ngồi "hiếp dâm hàm thụ thôi!". Chỉ cần nhìn
          thấy những đường gân của áo quần lót nổi lên
          bên dưới làn vải y phục của cô Thy là trí tưởng
          tượng đưa tôi lạc vào khung trời mộng tưởng ngay,
          một khung trời đầy mùi da thịt đàn bà, nước hoa,
          son phấn với những vạt áo bung nút, những áo quần
          lót bay phất phới và tiếng rên ư ử......... Rồi một hôm trong lúc tôi đang thơ thẩn
          đứng ngoài hành lang đễ nghĩ về cái dáng thướt
          tha của cô Thy cho hết giờ giãi lao thì tình cờ tôi
          nom thấy cô bước vào nhà vệ sinh. Tự nhiên lúc
          đó trong đầu tôi nghĩ tới chuyện đi rình xem cô
          thoát y. Thế là tôi bí mật theo cô vào nhà vệ sinh
          nữ. May cho tôi hôm đó không có nàng nào trong nhà
          vệ sinh. Và tôi đã rón rén chọn một phòng bên
          cạnh phòng cô mà chui vào. Tôi nhẹ nhàng rướn
          người lên trên đầu vách nhìn trộm cô. Cô đang
          ngồi "tưới cây" một cách thong thã. Ôi!
          Tôi nhìn cửa mình xin xắn của cô mà chảy nước
          giải. Âm hộ của cô rất ít lông, chĩ vài sợi lún
          phún, chắc cô chơi điệu cạo quá, ở giửa cái khe
          đỏ hồng của cô từng tia nước.....tiên bắn ra.
          Lúc đó dương vật tôi bắt đầu rụt rịt, vì Hắc
          Hải tôi tuy mang tiếng quậy phá vang lừng nhưng đây
          là lần đầu tiên trong đời được tận mắt nhìn
          thấy cái cửa mình đàn bà. Giải quyết xong bầu tâm
          sự, cô còn chưa chịu đứng dậy ngay mà còn đưa tay
          lên bầu vú no tròn nâng lên sửa chiếc xú-chiêng
          cho ngay ngắn, sửa xong hình như cô cũng mãn nguyện
          với tấm thân vệ nữ của mình nên thấy cô bụm hai
          bàn tay lên hai trái tuyết lê dùng ngón trỏ và
          ngón cái se se hai đầu vú, cặp mắt lim dim, miệng mỉm
          cười và từ từ bước ra khỏi phòng. Thật là
          một cảnh tượng nhớ đời, phê quá là phê.... Cô giáo đã rời khỏi nhà vệ sinh từ
          lâu mà tôi còn thừ người ngồi đó chờ cho ngọn
          lửa dục và dương vật tôi hạ xuống mới rình rình
          lom khom bước ra. Từ lúc được chiêm ngưởng vùng
          cấm địa của cô, tôi đã quyết định là cô giáo
          Huỳnh Ngọc Thy kiều diễm này phải có ngày sa vào tay
          tôi mới được.
           
          (Hết Phần
          1 ... Xin xem tiếp Phần
          2) 
                   |