| Tôi về sống chung 
              dưới mái nhà cô Trà Mi không phải là một ngẫu nhiên mà 
              dường như đó là sự sắp đặt sẵn của ông trời thì phải. Những năm ấy nhà tôi nghèo rớt 
              mồng tơi, tôi sống đùm bọc với mẹ dưới một căn nhà lá 
              lụp xụp mà hàng ngày mẹ tôi phải ra chợ bán chè để 
              kiếm sống qua ngày. Rồi mẹ tôi qua đời một cách đột 
              ngột, tôi chỉ được nhà trường cho hay rằng mẹ tôi bị 
              trúng gió chết bất đắc kỳ tử khi đang bán hàng. 
               ... Trường Phổ Thông Trung Học 
              Huyện Bình Chánh ... Biết bao nhiêu nỗi bàng hoàng, 
              xốn xang, kinh ngạc, tôi sững người đi, người tôi chợt 
              cứng ngắc trơ trơ như người đá khi hay tin mẹ tôi qua đời. 
              Tôi nhớ lại tôi chỉ có cách xa mẹ vài giờ thôi mà, 
              sáng nay cũng như thường lệ tôi còn còn được ăn chén 
              chè đầu tiên của mẹ trước khi mang bán kia mà, lúc nào 
              cũng vậy, và gần như thành thói quen, mẹ thường múc cho 
              tôi chén chè để ăn sáng trước khi mẹ gánh chè ra chợ 
              bán. Trước khi cắp sách đến trường tôi cũng không quên 
              chào mẹ một câu, cũng như ngày nào nụ cười sung sướng 
              của một người mẹ tiễn đưa đứa con trai duy nhất đến 
              trường hiện lên trên khuôn mặt người đàn bà quanh năm 
              suốt tháng tảo tần, chắt chiu từng cắc chè bán được 
              nuôi con. Hai dòng lệ tôi tự nhiên chảy dài xuống má. 
              Không gian lớp học 12A1 của tôi dường như trở nên yên 
              tĩnh hơn bao giờ hết, thời gian cũng gần như đứng lại chào 
              từ biệt một người mẹ đáng kính của tôi qua đời. Tôi 
              nhắm mắt lại ngồi chết lịm trên chiếc ghế để mặc hai 
              dòng lệ tuôn rơi chảy xuống như sẽ không bao giờ ngừng 
              lại. Cũng không biết rõ cho tới khi 
              nào, nhưng tôi chỉ biết dường như có một vòng tay ấm áp 
              vòng quanh ôm lấy đầu tôi và ghì thật sát vào lòng. Tôi 
              chợt hiểu rằng cô giáo dạy Trà Mi dạy toán đang cố gắng 
              ôm ấp tôi như vỗ về, như cố xua đi nỗi buồn trong lòng 
              tôi hiện giờ. Mùi hương da thịt trinh nữ của cô dường như 
              luồn qua khe mũi làm tôi cảm nhận được một sự yêu thương 
              kỳ lạ. Có lẽ cô không để ý khi vục đầu tôi vào lòng, 
              thế là vô tình đầu tôi đã cạ sát vú của cô mà cô 
              không hay biết. Có lẽ giờ phút ấy cũng chẳng mấy ai để 
              ý làm gì những cử chỉ, những hành động của cô đối với 
              tôi, nhứt là tôi lại là một học trò ngoan đứng đầu lớp. 
              Với tôi, mọi người đều nghĩ tôi là một kẻ bất hạnh, mẹ 
              tôi ra đi trong lúc tôi sắp sửa bước vào một bước thử 
              gay go: Thi lớp 12 và vào đại học. Bà con lối xóm, xã phường hết 
              sức tốt bụng, họ biết gia đình tôi nghèo nên không ít thì 
              nhiều, tiền bạc đã được quyên góp cũng sắm được cho mẹ 
              tôi một cái quan tài hạng bét. Đối với tôi mà nói, mẹ 
              tôi mất mà có một cỗ áo quan là mừng lắm rồi, tôi sợ 
              mẹ phải nằm dưới lòng đất với một chiếc chiếu cuốn 
              quanh. Hoàn cảnh của tôi lúc đó lấy đâu ra một cắc để 
              mà sắm được chiếc quan tài cho mẹ chứ ? Bà con lối xóm 
              cũng giúp cho tôi hoàn tất những nghi lễ thông thường 
              của một đám ma. Hai ngày quanh quẩn với cỗ quan tài mẹ 
              trước khi chôn, nhiều bạn bè tôi cũng đến điếu tang rồi 
              luôn cả cô giáo Trà Mi. Rồi thì quan tài mẹ tôi cũng 
              được chôn cất đàng hoàng nơi bãi tha ma không người. Đưa tôi về tận nhà, trước khi 
              tiễn cô về, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào tôi nói với 
              cô:- Cô ơi, xong đám tang này ... em chẳng phải biết làm gì 
              nữa....chắc em phải nghỉ học, ờ nhà đi làm lơ xe đò quá 
              ...cô ơi.
 - Đừng nha Huy, ...em không nên nản chí như vậy ... mẹ em 
              mất nhưng còn có cô, có các bạn bên cạnh kia mà. Vả 
              lại năm nay là năm cuối của em, em còn phải thi Tốt 
              nghiệp rồi vào Đại học nữa chứ. Một tài năng như em 
              không nên lãng phí như vậy.
 - ...nhưng mà ...
 - Cô tính nói với em thôi thì dọn tới ở nhà cô tạm thời 
              vậy. Lương giáo viên cô không nhiều, nhưng cô nghĩ có thể 
              nuôi sống nổi hai chúng ta.
 - Nhưng mà cô ơi ... làm vậy em thấy phiền cho cô quá ... 
              cô còn trẻ lại phải nuôi thêm em hay sao ?
 - Thì đâu có sao, cuộc sống của cô hiện giờ cũng không 
              vất vả cho lắm, thêm một người thì thêm một đôi đũa 
              thôi đó mà. Nếu em học xong có thời gian thì đi làm kiếm 
              thêm càng tốt. Như vậy đi, ngày mai em dọn tới nhà cô ở 
              luôn thể nhé!
 Tôi sung sướng, hân hoan cám ơn cô rối rít. Tôi thầm tạ 
              ơn bề trên đã không bỏ tôi trong hoàn cảnh khó khăn thế 
              này.
 o O o Nhà cô không lớn lắm có lẽ chỉ 
              đủ ở cho một người, nhưng có lẽ tốt hơn nhà tôi gấp mấy 
              chục lần bởi nhà cô là mái ngói trong rất tơm tất thế 
              mà chỉ có mình cô ở. Ngày tôi về nhà cô, cô chỉ dùng 
              bức rèm trắng để chắn căn phòng cũ của cô ra làm hai 
              để cho tôi được một phòng. Thế thì cũng xong, rốt cuộc tôi 
              cũng có một nơi nương tựa với cô giáo Trà Mi dạy toán 
              của tôi trong nhà đầy tình nghĩa này. Sau này cô cho biết, 
              nhà này là nhà của một người bà con đã nhường lại cho 
              cô với giá rẻ. Cô Trà Mi hãy còn rất trẻ, 
              tuổi cô quá 30, cô không xinh đẹp tuyệt trần nhưng phải 
              nói các cô hoa hậu hiện giờ khó mà qua mặt được. Cô tuy 
              sống nơi nông thôn thế này, nhưng với cặp mắt tinh khôn 
              của tôi, nhất định cô sinh trưởng ở thành phố. Nhiều khi 
              tôi tự hỏi, không biết cha mẹ, thân nhân cô ở đâu mà 
              cô lại sống nơi này một mình một bóng. Câu hỏi đó vẫn 
              chưa được trả lời cho đến khi .... o O o Phòng tôi vốn cách 
              phòng cô không đầy 5 bước và ở giữa cũng chỉ treo ngang 
              một tấm vải trắng để cách ly hai phòng ra làm hai bên. 
              Nhiều khi không cố ý nhưng tôi biết được những lúc cô 
              thay đồ ở phía bên kia phòng. Rồi cũng có khi cố tình tôi 
              nhìn thẳng qua bức màn trắng khốn nạn chắn giữa hai bên, 
              tuy không thấy được thân thể loã lồ phía bên kia nhưng 
              cái bóng in trên bức màn trắng vô tình bán đứng cô, nó 
              cho tôi thấy được những đường cong ẻo lã của thân thể 
              một người con gái in hẳn lên bức màn. Chính những giây 
              phút đó đầu óc tôi trở nên tò mò, hai mắt tôi nhìn 
              chăm chăm lên bức màn trắng  như muốn soi thủng nó 
              để được tận tường nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra 
              bên kia trong khi thằng nhỏ của tôi đã cứng ngắc tự bao 
              giờ. Tôi biết rồi cũng 
              sẽ có một ngày, tôi sé khám phá được sự bí mật phía sau 
              bức màn trắng kia. Trời ơi, tôi với cô tuy ở cách nhau 
              chừng 5 bước mà gần như xa cách muôn trùng. Tôi không bao 
              giờ bỏ dỡ những lúc cô thay đồ trước khi đi ngủ, những 
              lúc đó phía bên kia nếu để ý kỹ thì là những âm thanh 
              của tiếng giựt nút áo nghe "phựt phựt", rồi tiếng tuột 
              quần xuống nghe "xoẹt xoẹt". Cu tôi cứng lên một cách 
              thô bỉ và không thương tiếc khi hai mắt nhìn chầm chầm vào 
              những đường cong đang in hằn trên bức màn trắng với mớ 
              tóc dài buông thả theo bờ vai. Nếu tôi là hoạ sĩ có lẽ 
              những đường cong này là những đường cong tuyệt mỹ nhất 
              trên thế gian. Thế nhưng tôi chẳng làm được gì, tay tôi 
              không chính thức được sờ, nắn những đường cong đó, mắt 
              tôi không  thấy được những cái đẹp thực tế của 
              thiên nhiên. Ấm ức, tôi chỉ biết ôm con cặc cứng ngắc 
              nằm thiu thỉu chìm vào giấc ngủ ...trong mơ tôi vẫn thường 
              mơ tôi có can đảm để bước chân qua bên căn phòng cô để 
              nhìn cho thoả thích... (Hết Phần 1 ... Xin 
              xem tiếp
              
              Phần 2) 
              Calgary, November 9, 2001Kỳ Phong
 (Viết xong từ 5:00 A.M. đến 6:15 A.M.)
 |