| Tôi tên là Cường. Ngày hôm nay là ngày cuối 
                  cùng tôi ở lại Việt Nam. Lòng bồi hồi bâng khuâng không biết 
                  cho tương lai sau này. Mới một tháng trước đây, tôi nhận được 
                  thư bảo lảnh do cậu tôi bên Úc gửi qua cho tôi qua bên đó. Cha 
                  mẹ tôi thì đã qua đời sau một tai nạn xe cộ để lại mình tôi 
                  với cậu hai và ông nội. Ông tôi cũng đón lẽ theo tôi bên đó để 
                  đoàn tụ bên Úc nhưng ông nói ông đâu còn sống bao lâu nữa đâu 
                  mà phải lìa xa quê cha đất tổ này. Tôi không muốn xa ông, xa 
                  bạn bè, xa đất nước nhưng vì ông và chú tôi mong muốn tôi 
                  thành tài bên xứ người nên tôi cũng ngậm lòng cất bước ra đi. 
 Sau hơn 9 tiếng đồng hồ ngồi máy bay, cuôùi cùng tôi cũng đã 
                  đến được Úc Châu. Tôi bỡ ngỡ bước ra phi trường mà dòm tới lui 
                  xem ra ai đón tôi. Vòng quanh phi trường Melbourne là đủ loại 
                  dân tàu, tây, ấn làm tôi mờ mắt mà đi kiếm ông cậu yêu dấu của 
                  tôi. Kiếm hoài kiếm không thấy, bực mình, tôi ngồi vào một 
                  chiếc ghế bang công mà thở dài. Rồi đột nhiên tôi thấy một cô 
                  thiếu nữ Á châu trạc chừng 23-24 gì đó chạy đến tôi và hỏi:
 -Em là em Cường phải không?
 Tôi bỡ ngỡ đáp:
 -Dạ phải! Chị là…???
 Giọng người con gái ấy êm diệu phát ra:
 -Chị là chị Tuyết, là hàng xóm thân của chú Phúc (tên của cậu 
                  tôi). Hôm nay chú em bận chuyện quan trọng nên nhờ chị đến đón 
                  em về nhà.
 Dù đã hiểu, nhưng tôi còn dè dặt:
 -Chị không nhận lầm người phải không chị Tuyết?
 Cuời mỉm, chị đưa tôi tấm hình lúc tôi chụp hai năm trước gửi 
                  qua cho cậu tôi đưa tôi:
 -Đây nè! Em xem hình cậu trai trẻ ‘đẹp trai’ trong hình phải 
                  là em hay là người khác đây?
 
 Ngượng ngùng, tôi dạ lí nhí theo chị Tuyết ra xe. Chiếc xe của 
                  chị Tuyết là một chiếc xe Ford đời mới. Tôi đoán rằng đời sống 
                  của chị cũng thuộc loại khá giả. Ngồi trong xe, mà tôi lặng 
                  thinh không dám cọ quậy gì. Có lẽ tôi vì mắc cỡ với tiếp xúc 
                  phái nữ và nhất là chị Tuyết lại là một người phụ nữ đẹp và 
                  duyên dáng. Lắm lúc tôi lại liếc mắt nhìn lấy chị. Chị Tuyết 
                  có một khuôn bầu dục, và một cặp mắt vui tươi và linh động mái 
                  tóc nhuộm nữa vàng xoã ngang vai tạo cho chị một nét đẹp trẻ 
                  trung đầy sức sống. Chiếc xe cũng như cá tánh chị được xếp đặt 
                  ngay ngắn và bốc tỏa một mùi xạ thơm. Có thể là do từ mùi thơm 
                  xe hay là do mùi thơm do người chị tỏa ra. Tôi ngây ngất ở đó 
                  mà liên tưởng đủ thứ chuyện. Trên đường về nhà, chị Tuyết hỏi 
                  tôi đủ mọi chuyện, nào là dạo này Việt Nam có gì mới không? 
                  Rồi ở Việt Nam tôi có sở thích hay bạn bè gì không? Tôi bị 
                  cuốn cút bởi giọng nói của chị, tôi đã hoà dẫn vào cuộc trò 
                  chuyện. Chị Tuyết đã tạo cho tôi một cảm giác dễ chịu để tôi 
                  bộc lộ tâm sự mà tôi hằng ôm ấp bấy lâu. Chị Tuyết như một 
                  người chị hiền biết lắng nghe và dễ thông cảm cho tôi. Cuộc 
                  trò chuyện với chị làm tôi hiểu rõ về con người chị hơn. Chị 
                  là một cô giáo dạy lớp ESL trong trường trung học Springvale. 
                  Ba mẹ chị sống bên Mỹ nhưng chị dọn qua bên Úc ở với chồng mới 
                  dạo có hai, ba năm trước đây thôi. Rủi cho chị là chồng chị 
                  bất hạnh qua đời sau một vụ cướp ngân hàng mà chồng chị bị bắn 
                  chết khi từ chối giao ra tủ hàng bí mật có tài liệu quan trọng 
                  của nhưng công ty quốc tế. Hiện giờ chị sống độc thân và thừa 
                  hưởng di sản của chồng và tiền bồi thường tử nạn từ công ty 
                  bảo hiểm. Chị tâm sự với tôi rằng, đời sống chị không còn phải 
                  lo lắng về vật chất nữa nhưng chị lại không muốn ngồi yên một 
                  chỗ mà quyết định làm gì đó cho xã hội để quên đi thời gian. 
                  Tôi như muốn khuyên chị nên kiếm một người đàn ông khác nhưng 
                  lại sợ chị Tuyết chưa quên mối tình cũ e làm mích lòng nhau……
 
 Rồi cuối cùng chiếc xe đã dừng trước cửa một căn nhà lầu hai 
                  tầng. Chị Tuyết nói đây là nhà của cậu tôi. Rồi đột nhiên một 
                  người đàn ông mở cửa nhà. Tôi nhận ngay đó là cậu tôi. Cậu tôi 
                  trông già đi rất nhiều. Mái tóc đã có phần bạc màu. Nhưng trên 
                  khuôn mặt ấy tôi còn nhận ra được vẻ hiền hoà và thân thiện 
                  của thưở nào. Tôi chạy vội đến ôm chầm lấy cậu mà lòng mừng rỡ 
                  vô cùng. Từ ngày cha mẹ tôi chết đi, chú và ông là hai người 
                  thân nhất còn lại bên tôi. Vì chú độc thân nên coi tôi như là 
                  con ruột của chú. Rồi cuối cùng cuộc gặp gỡ ngày đầu đã xong 
                  xuôi tốt đẹp. Trời lúc đó đã xế chiều, sau một buổi ăn chiều 
                  thân mật với cậu và chị Tuyết, tôi về căn phòng mới dọn mà lăn 
                  ra ngủ khì khì.
 
 Không biết đã bao lâu, tôi cảm giác như có ai đang lay thức 
                  tôi dậy. Ráng mắt nhắm mắt mở, tôi thấy chị Tuyết đang dòm tôi 
                  mà miệng cười chủm chỉm thiệt có duyên. Tôi giật mình thức 
                  giấc. Trời ơi, đêm qua tôi có nằm mơ thiệt nhiều về chị Tuyết. 
                  Tôi mơ thấy tôi được chị yêu thương, rồi tôi được chị ôm ấp 
                  vào lòng tỏa hơi ấm hương nồng sang cho tôi. Lòng tôi rạo rực 
                  quá. Không biết chị Tuyết có nghe tôi nói mớ những lời tâm sự 
                  ôm ấp của tôi không? Tôi choàng dậy, bỡ ngỡ hỏi chị:
 -Ủa chị Tuyết, có chuyện gì không?
 Chị hiền hỏa cười mỉm chi nói với tôi:
 -Cậu em tôi ơi, đã 10 giờ sáng rồi sao chưa chịu dậy nữa vậy? 
                  Chú Phúc đã đi làm sớm nên chú nhờ chị qua kêu thức em dậy đó! 
                  Lẹ lên, thức dậy tắm rửa ăn sáng xong chị chở em đi mua đồng 
                  phục cho trường mới rồi chị còn dẫn em đi tham quan khắp nơi 
                  nữa.
 
 Tôi lí nhí dạ theo mà trăm điều ngổn ngang tơ lòng. Tại sao 
                  cậu tôi lại thân với chị Tuyết quá vậy? Rồi mình sao lại cứ 
                  tưởng tượng để mong chị Tuyết ôm ấp lấy mình?? Thừa hiểu trong 
                  lòng là sẽ không bao giờ có chuyện như vậy mà tôi vẫn không 
                  ngừng suy nghĩ đến nó. Thế rồi, sau khi súc miệng, đánh răng 
                  và tắm sáng xong, tôi theo chị đi ra trung tâm chợ để kiếm đồ 
                  ăn sáng. Aên xong, chị chở tôi lên một hãng bán quần áo khá xa 
                  nhà tôi để mua lấy đồng phục học sinh. Trên đường đi, chị 
                  Tuyết vui miệng kể về quan hệ giữa chị và cậu tôi và những gì 
                  cậu tôi an bày cho tôi trong thời gian tới. Chị kể rằng chị 
                  quen biết cậu tôi ngay từ ngày đầu khi đến Úc. Vì cùng là 
                  người Việt Nam nên cậu tôi và hai vợ chồng chị rất thân với 
                  nhau. Khi chồng chị qua đời, cậu tôi phụ giúp chị đủ chuyện về 
                  đám tang cũng như an ủi tinh thần cho chị. Quan hệ từ đó giữa 
                  hai người gần nhau hơn. Chị Tuyết hàng tuần vẫn thường qua dọn 
                  dẹp nhà cậu tôi, và bù lại, chú tôi cũng thường xuyên cắt cỏ 
                  và sửa những đồ điện bị hư trong nhà chị. Cậu tôi là một kỹ sư 
                  giỏi cho một hãng computer nổi tiếng nên rất giàu có. Năm nay 
                  cậu tôi đã ngoài năm mươi mấy gần sáu mươi, cái tuổi chuẩn bị 
                  hưởng tuổi già . Có thể nói bây giờ cậu tôi chỉ muốn sống 
                  trong tình gia đình, và mong tôi học hành đến nơi đến chốn là 
                  cậu đã mãn nguyện rồi. Một bên mất chồng, còn một bên cô hiu 
                  tuổi già nên họ đùm bọc nhau như hai chú cháu ruột thịt. Cậu 
                  tôi dự định cho tôi bắt đầu học lớp 10 bên đây để tôi thích 
                  nghi dần với những môn học bên đây và sang năm tới sẽ để tôi 
                  tự chọn những môn học mình thích cho hai năm VCE này.
 
 Đến cái hãng đó, chúng tôi lựa chọn đồng phục xong cũng hơn 
                  một tiếng mấy đồng hồ. Khi ra về, chúng tôi lại gặp chuyện bất 
                  trắc. Trên đường ra carpark, có một gã da trắng xằng bậy đến 
                  chúng tôi và móc con dao nhọn hoắc chỉa về phía chúng tôi ra 
                  hiệu phải đưa túi tiền cho hắn. Vì đó là một con hẻm nhỏ vắng 
                  lặng nên ít người lui tới. Chị Tuyết hoảng hồn, tay lập cập 
                  đưa túi tiền cho nó còn tôi thì bất lực nhìn nó mà không biết 
                  phải làm gì. Thằng Úc rặc đó to con và đô lắm nên tôi có phần 
                  sợ cộng thêm tay gã lại có con dao sắc bén cứ chỉa về hướng 
                  tôi thì còn làm gì được nữa. Sau khi cầm lấy túi tiền, gã dòm 
                  ngó tới chị Tuyết mà đôi mắt cú vọ đó cứ ngó vào cặp ngực căng 
                  tròn của chị mà như thấy hết nhưng gì nằm sau lớp áo vải đó. 
                  Chị Tuyết sợ sệt lùi lại mấy bước cả thân mình chị rung lên vì 
                  sợ. Gã Úc ấy đột nhiên đưa cánh tay nhơ nhám của gã sờ lên cặp 
                  tuyết lê của chị Tuyết. Chị ấy giật nãy mình, nét mặt xanh xao 
                  và đầy vẻ sơ sệt cũng như phẫn uất. Lửa giận tôi bùng bùng nỗi 
                  lên, tôi bước đến dang tay trước người chị và chặn lại thằng 
                  Úc đô con kia. Gã Úc thấy có người ngăn chặn nên nóng giận xô 
                  mạnh tôi ra một bên. Sức gã đó quả là mạnh như trâu nên tôi bị 
                  bắn vô bức tường một cái ‘rầm’ mà toàn thân đau nhức. Tôi đã 
                  nóng giận thiệt sự. Tôi quyết không cho gã đụng tới người chị 
                  Tuyết và cũng quyết trả thù mối nhục vừa qua, tôi phóng người 
                  đến đấm một quyền thôi sơn lên mặt hắn. ‘Bình’ cú đấm ấy đã 
                  làm hắn xiển tản và chân đứng không vững. Một chiếc răng rơi 
                  ra từ miệng gã. Gã Úc rầm to lên một cái tay phải dùng dao đâm 
                  loạn xạ lên người tôi. Tôi cố gắng dùng những thế tránh né học 
                  được ở võ Tây Sơn Nhạn mà lách né luôn hồi. Những bài bản học 
                  suốt sáu năm qua bây giờ đã phát hiệu quả. Càng đánh gã Úc 
                  càng mệt nhào mà cứ vẫn đâm vào khoảng không khí. Tức mình, gã 
                  quay sang phía chị Tuyết mà dùng dao thọc mạnh hướng về chị. 
                  Chị Tuyết hoảng hồn và la lên:
 -Trời ơi!
 Trong tình thế hiểm nghèo ấy, tôi bất chấp nguy 
                  hiểm phóng đến trước người chị, ngăn chặn mũi dao nhọn hoắc 
                  kia cứ lao vung vút đến. Bên hông tôi đột nhiên nhói đau dữ 
                  dội. Lưỡi đao vô tình ấy đã xuyên ngang bên hông tôi và máu 
                  tươi đã lả tả trào ra. Trong trí óc tôi bùng ra một tia ý 
                  nghĩ, ‘ráng lên Cường, mày không thể gục được, mày gục xuống 
                  là chị Tuyết sẽ bị hãm hiếp’.Tôi rú lên môt tiếng vang dội, cơ 
                  thể tôi nhấc lên, phóng một cú phi cước, tuyệt kỹ mà tôi rèn 
                  luyện suốt những ngày, tháng dài, đá vào mang tai của gã Úc 
                  kia. ‘Bầm, Rầm’ gã Úc ấy bị gục vì cú đá hết sức mình của tôi 
                  và tôi cũng rơi xuống cái ‘ịch’ và ngất đi trong một nụ cười 
                  héo hắt. **   *
 Trong cơn mê, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng xe cứu thương, 
                  tiếng chị Tuyết khóc nức nở và tiếng nghẹn ngào của cậu tôi. 
                  Rồi tôi lại mơ đi… Khi tôi tỉnh dậy, thấy chung quanh là một 
                  màn đêm dày đặc, rồi mũi tôi hữi được một mùi hương quen 
                  thuộc. Dòm qua bên phải, tôi thấy chị Tuyết đang ngủ gục bên 
                  giường tôi. Có lẽ chị đã ở đây lâu quá nên nét mặt chị bơ phờ 
                  hẳn đi. Dòm chị Tuyết ngủ, tôi thấy chị đẹp vô cùng. Nét đẹp 
                  sắc sảo mặn mà của chị tạo lộ nét tuyệt vời của người phụ nữ 
                  thời nay. Chị có khuôn mặt đầy đặn và đôi lông mày lá liễu tạo 
                  ra một nét xuân sơn ảo mộng. Làn da của chị trắng mịn như tên 
                  của chị và mái tóc mượt mà và pha lẫn với nhuộm vàng óng ánh 
                  trông chị Tuyết thật diễm tuyệt. Tôi khẽ lay động mà toàn thân 
                  đau nhức. Chị Tuyết chợt thấc giấc. Có lẽ chị nhạy cảm có 
                  người lay động nên tỉnh lại. Thấy tôi đang ngồi dậy, nét mặt 
                  chị lộ vẻ hân hoan. Chị nói với giọng thật truyền cảm:-Em Cường! Em tỉnh rồi hả? Ôi em đã ngủ hơn suốt ba ngày ba 
                  đêm rồi đó. Em làm chị và chú Phúc lo lắng quá!
 Chị đứng dậy tính bấm chuông kêu bác sĩ nhưng bị tôi cản 
                  lại. Tôi nói với chị là để tôi nằm nghỉ chút lát nữa rồi hãy 
                  kêu. Chị chiều ý tôi. Chị Tuyết khẽ kể lại những gì đã xảy ra 
                  khi tôi ngất xỉu. Lúc đó, chị Tuyết bàng hoàng quá độ, chị vội 
                  gọi xe cứu thương và cảnh sát đến. Không đầy năm phút sau, xe 
                  cứu thương chở tôi và thằng ăn cướp vô bệnh viện còn chị bận 
                  rộn gọi cho cậu tôi và lo thủ tục nhập viện cũng như hồ sơ với 
                  cảnh sát. Sau đó, bác sĩ đã khâu lại vết thương cho tôi và nói 
                  với chị là tôi đã qua thời kỳ nguy hiểm. Thế là chị ngồi ở đây 
                  đợi tôi tỉnh lại. Kể xong, chị Tuyết cười với tôi và nói:-Cường cũng bạo lắm đó. Chị nghe nói em làm tên ăn cướp bị 
                  điếc một bên luôn đó. Nhưng mà cũng may là trong trường hợp tự 
                  vệ nên Cường không bị gì hết đó.
 Tôi vô tình thốt ra lời trong đáy lòng:
 -Giả sử em có bị tù em cũng chịu miễn là chị Tuyết không bị gì 
                  là tốt rồi.
 Nói xong tôi chết điếng và hối hận những lời tôi vừa nói 
                  ra. Tại sao tôi lại quá dại dột để nói những lời như vậy. Có 
                  lẽ trong yêu đương, tôi đã mù mờ và không chịu nỗi những cơn 
                  khát vọng yêu thương của tôi với chị Tuyết. Lén nhìn chị, tôi 
                  thấy chị cũng hơi ngượng trước câu nói của tôi. Cả hai im lặng 
                  mà không biết nói gì. Rồi một lát sau, chị khẽ đứng lên nhướng 
                  tay vô nút chuông kêu bác sĩ. Tôi như bị ma đẩy nắm lấy tay 
                  chị, và hôn nhẹ lên ấy. Chị Tuyết rùng mình nhưng không rút 
                  tay lại. Tôi từ hôn lên dần, từ những ngón tay dịu dàng lên 
                  đến cổ tay trắng ngần và lên tới người chị. Mùi xạ hương thơm 
                  ngát quyện lại nơi mũi tôi. Tôi thấy mê ly quá, tôi kéo chị 
                  Tuyết lại gần, và khẽ hôn lên môi của chị. Nụ hôm ban đầu còn 
                  bỡ ngỡ, nhưng rồi khi lưỡi tôi nút lấy lưỡi chị, tôi thấy chị 
                  Tuyết không cầm chế nổi bản thân mình nửa. Chị vòng hai cánh 
                  tay qua người tôi dính chặt hai cơ thể lại với nhau. Từ trong 
                  miệng chị, mùi hương ngọc lan theo hơi thở của chị truyền cho 
                  tôi làm từng mạch máu trong người tôi sôi sục lại. Chiếc lưỡi 
                  tôi le liếm với lưỡi chị làm cho tôi thích thích làm sao. Tay 
                  tôi dần cởi bớt áo trên người chị ra. Từng mảnh áo cởi xuống 
                  làm tôi thấy rõ da thịt của chị Tuyết hơn. Làn da trắng mịn và 
                  mát rượi đã làm tôi mê mẩn. Con cặc tôi nãy giờ đã cứng như 
                  cây que sắt. Cuối cùng, khi tôi đã nhìn trọn cơ thể của chị 
                  Tuyết, tôi thốt lên một tiếng ‘whòa’ tự đáy lòng. Chị Tuyết 
                  đẹp không tả nỗi. Dưới một ánh đèn mờ của chiếc đèn ngủ, chị 
                  Tuyết để lộ một thân hình cân đối toàn vẹn của người thiếu nữ 
                  xuân thì. Chị năm nay chỉ khoảng chừng 24, 25 gì đó thôi. Chị 
                  đang sống trong thời kỳ sung sức nhất của người đàn bà và đã 
                  từng được yêu nên chị biết rõ về cơn vui sướng của ái lạc và 
                  mê sướng. Chị Tuyết dịu dàng đẩy tôi xuống giường và nói:-Em hãy còn bị đau, để chị chủ động cho.
 Tôi nghe lời chị, nằm xuống giường và mắt cứ như không dời 
                  khỏi nỗi hai cặp vú tròn và căng đầy kia. Chị Tuyết ngồi lên 
                  trên đùi tôi, tay chị cầm lấy con cu tôi quét ngang qua âm hộ, 
                  nước nhờn trong lồn chị đã chảy ra tự hồi nào và thấm ướt lấy 
                  con cu của tôi. Con cu của tôi giựt giựt và cái khi cà sát vào 
                  hai mé lồn của chị. Một cảm giác khoan khoái và kích thích 
                  dâng đầy trong tôi. Rồi chị Tuyết ấn người xuống. Con cu tôi 
                  đã nhích mạnh vào trong lồn của chị. Chị khẽ rên một tiếng 
                  ‘Ư’, nét mặt chỉ căng thẳng lại biểu lộ sự hưởng thụ của 
                  sướng. Người tôi bấy giờ khó chịu khôn tả, cảm giác con cu tôi 
                  ở trong lồn như đang được ở trong một bao da thịt ấm áp và ướt 
                  át. Tôi lay ray bứt rứt làm sao và chỉ dễ chịu khi chị Tuyết 
                  nhấp người lên xuống mang theo sự kích thích thèm thuồng và 
                  thỏa mãn cho tôi. Chị nhún như vậy được vài mươi cái thì người 
                  chị đã toát mồ hôi. Những giọt mồ hôi nhẫy nhệ tỏa ra từ cổ 
                  chị xuống dưới phần hạ bộ. Chị Tuyết bây giờ như được bôi lên 
                  thêm một lớp mỡ cá nên người chị trơn ra trông thật bắt mắt. 
                  Tôi khẽ hôn lên cặp nhũ hoa của chị, miệng tôi thèm khát để 
                  ngậm một cái gì đó, và hai cái núm vú đen sẫm của chị lại cứ 
                  rung đều trước mắt tôi. Tôi ngậm lấy núm bên phải và tay không 
                  ngừng xoa bóp chiếc vú còn lại. Chị Tuyết lại rên lên những 
                  tiếng ú a ú ớ, nhưng tôi hiểu chị muốn biểu lộ sự khoái lạc 
                  của chị. Chị bây giờ càng nhún người càng mạnh. Tôi thấy kích 
                  thích dần ở phía cu, tôi bắt chước chị nâng lên xuống con cu 
                  của tôi theo nhịp trái của chị để con cu không rời khỏi âm hộ. 
                  Tôi nắc càng lúc càng nhanh và và mạnh hơn vì tôi có cảm giác 
                  như có gì đó trong cu tôi muốn bắn ra và tôi rất muốn bắn nó 
                  ra. Chị Tuyết cũng như tôi, chị sàng người lên tôi lắc qua lắc 
                  lại để hai bộ phận sinh dục sát rạt với nhau hơn và co sát với 
                  nhau. Chị bấu chặt lấy tôi và nhún đẩy mạnh ơn bao giờ hết.. 
                  Ọp ẹp..Ọp ẹp…Chị đột nhiên thở dài ra, rồi trong cổ họng chị 
                  nấc ra những tiếng..Ưư ưư sướng…sướng quá đi Cường..Mạnh mạnh 
                  lên nữa..Rồi tôi thấy được lồn chị co bóp lại. Con cu của tôi 
                  bị bao da thịt thơm ngát ấy lúc co và giãn nhanh và kích thích 
                  hơn bao giờ hết.. Tôi gồng người lại… trong cu tôi một chất gì 
                  đó đã bắn ra..tôi thấy nó nóng hổi và ướt át làm sao. Tôi cũng 
                  thấy chị Tuyết rũ người lên tôi, dường như trong người chị 
                  cũng xuất ra một bãi nước đục gì đó quyện lại với chất đục của 
                  tôi. Tôi dần dần mất đi cơn kích thích và con cu tôi cũng teo 
                  lại trong lồn chị Tuyết. Nhưng bù lại lòng tôi lại có một cảm 
                  giác thoải mái và an lành hơn bao giờ hết. Tôi thấy chị Tuyết 
                  như đã kiệt sức sau cơn ái ân mà thiếp lên người tôi. Cơn mệt 
                  nhoài và đau đớn từ vết thương đã làm tôi từ từ nhắm mắt lại. 
                  Trong cơn mê, tôi vẫn luôn cảm giác được mùi hương thơm ngát 
                  của chị luôn bám lấy tôi. **   *
 Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Nhìn quanh không 
                  thấy chị Tuyết đâu, lòng tôi lo lắng và như thiếu thốn đi một 
                  cái gì quan trọng lắm. Tôi bước xuống giường và đi ra ngoài để 
                  dòm kiếm chị Tuyết. Vết thương tuy còn bị đau nhưng miễn cưỡng 
                  tôi vẫn còn đi được. Tôi bước ra khỏi cửa phòng thì thấy một 
                  gian phòng lớn hơi với đủ bác sỹ y tá đi qua lại tấp nập. Chắc 
                  có lẽ tôi đang nằm lầu dưỡng sức nên khiến có nhiều người qua 
                  lại hơn những từng lầu kia. Tôi ráng bước đi phòng quanh để hy 
                  vọng kiếm bóng dáng của chị Tuyết. Rồi càng đi, tôi càng đuối 
                  sức và tôi đã khịu xuống ở một hành lang. Đang lúc tuyệt vọng 
                  và chán chường, một bóng hồng như gió thoảng đã đến bên tôi. 
                  Tôi quay người nhìn kỹ bóng dáng ấy thì chính là chị Tuyết, 
                  người đã đem đến cho tôi một cuộc sống mới. Chị lo lắng hỏi 
                  tôi:-Cường! Tại sao em lại ra đây? Sao không ở trong phòng dưỡng 
                  sức?
 Nhìn thấy chị, tôi như quên đi mọi chuyện, tôi ôm lấy chị mà 
                  lòng vui sướng như đã kiếm lại một bộ phận trong cơ thể tôi. 
                  Tôi nói với chị với một giọng chân thành.
 -Sáng nay Cường dậy, không thấy chị nên Cường tưởng chị đã bỏ 
                  Cường mà ra đi rồi. Chị Tuyết ơi, chị đừng bỏ Cường nha! Cường 
                  cần chị lắm! Cường…Cường..yêu…yêu chị lắm..lắm.
 Tôi ghì chặc lấy chị và muốn ôm lấy tấm thân mỹ miều ấy 
                  mãi. Tôi nhận ra những giọt nước ấm ấm rơi lên vai tôi. Tôi 
                  buông chị ra và thấy chị Tuyết mắt đỏ hoe và rươm rướm những 
                  giọt lệ trong suốt như những hạt chân châu. Trên môi chị lộ ra 
                  một nụ cười, một nụ cười sung sướng và trên khuôn mặt hiền hậu 
                  của chị Tuyết, tôi nhận ra được sự cảm động vui sướng. Chị nắm 
                  lấy tay tôi mà không nói được lời nào. Con tim hai chúng tôi 
                  như đã hòa lẫn với nhau mà hiểu rõ mọi chuyện. Chị dìu tôi 
                  đứng dậy và đỡ tôi về phòng. Chúng tôi thu xếp đồ đạc rồi ra 
                  về trong một niềm hạnh phúc dâng đầy. (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2) Đây là lúc tôi không biết có nên viết tiếp cuộc sống sau 
                  này của họ ra sao? Các bạn nếu thấy hay thì cho ý kiến tại 
                  thùng thư 
                  [email protected] nha. Còn nếu dở thì cũng nói cho 
                  tôi một tiếng để tôi biết sửa đổi cho những câu chuyện sau 
                  này.Thankz you very much
 Lạc Hồng Bàng.
 |