| Sáng sớm 6,30 giờ anh Thành, chồng của Hạnh Nhi từ bến phà 
					An Hóa mang cặp vịt xiêm thật to, dừa, trái cây vườn đặt mua 
					lên bằng xe lôi ôm thật sớm mừng vợ và con đầy tháng. Bà Xuân ra mở cửa đón nhận, thấy cặp vợ chồng nầy thiệt thà 
					và nhiệt tình. Nhìn tướng mạo chàng trai khá đẹp, cao ráo 
					tuấn tú hơn thằng rễ, tay chân vạm vỡ, da ngâm đen vì lao 
					động ngoài trời. Cuối đầu chào bà cách lễ phép, con đem lên 
					biếu cô dượng trên nầy. Chỉ sang nhà bếp, vì nơi gia đình bà 
					ở là dãy nhà dài của Tây cất từ xưa còn thật chắc tốt. Trên 
					lầu làm văn phòng ông Giám đốc, các phần hành, dưới thư ky,ù 
					nhân viên và bảo vệ qua hành lang là dãy nhà bồi bếp của Tây 
					ở ngày xưa.
 Ông Xuân lấy căn nhỏ làm phòng ngủ, nay dẹp trống phòng 
					khách ngăn đôi cho Nhi nằm ổ, rồi đến nhà bếp tuy nhỏ nhưng 
					đầy đủ tiện nghi.
 -Cháu qua căn chót bỏ cặp vịt ở phía sau bếp chút có người 
					làm, trở lại đây sắp xếp trái cây, vô dĩa chia làm ba phần 
					dùm cô, chờ Nhi dậy hun mừng con chúc nó mau lớn. Bà đã dậy 
					sớm đang xôi nếp, nấu đậïu xanh làm nhưng cho xiêu nước, 
					trên bếp củi lửa đỏ hừng hực nổ tý tách reo mừng.
 -Cháu uống cà-phê sửa nhen, cô pha chung phần với dượng, bà 
					bỏ về nhà bếp xem chừng nồi xôi. Hạnh Nhi ở trong phòng thức 
					nghe chồng đến mừng lắm, nàng lo sợ không biết có dám cho 
					chồng hôn, rờ rẫm tìm nguồn cảm hứng của vợ chồng không?. Sợ 
					ông Xuân gặp giận hờn, ghen tương, bậm môi cứ bước ra trong 
					lúc Thành còn sắp trái cây một mình.
 -Anh mới lên, nàng nắm tay kéo chồng vô buồng cách tấm vách 
					ngăn hai người ôm hôn, trật áo cho chồng nựng cặp vú mình, 
					nay chứa bầu sửa thật to, cả năm nay nàng ở trong mát giờ 
					sanh nở ra tháng, da thịt tươi hồng nhìn vợ quá đẹp như Tiên 
					giáng thếù. Nhi cảm thấy sướng miên man trong âm hộ từng cơ 
					vân co giật liên hồi, nước nhờn chợt muốn tuôn, cô lấy tay 
					vuốt hạ bộ chồng cho Thành hưởng sự hòa hợp, hai người như 
					muốn bay bổng chín tầng mây sung sướng bên nhau giây lát. Sợ 
					ông Xuân ở phòng kế nghe nàng ra dấu người chồng ngưng quay 
					ra lo sắp trái cây tiếp.
 Ngoài sân nghe vợ chồng Thế lên tới, dựng honda nói hỏi điều 
					gì với bà Xuân ở nhà bếp. Anh Thế bưng hai phin cà-phê sữa 
					lên phòng khách uống với Thành. Vợ chồng anh nghĩ mình lên 
					sớm nhất đã có chồng cô Nhi còn đến sớm hơn. Vài phút sau, 
					Ông Xuân cũng thức dậy, ba người ở phòng khách đang trò 
					chuyện, chú xuống bếp làm thêm ly cà phê cho ông Xuân
 Bà Xuân nói với chồng muốn nhờ chú Thế chở đi chợ sớm mua 
					vịt quay bánh mì, với bông hoa cho tươi, các nhu yếu cần 
					thiết. Ông Xuân dành phần cho có công đóng góp, thôi để chú 
					ở nhà phụ sắp xếp bàn ghế dọn dẹp phía trước khoảng sân 
					trống, để tôi lái xe đưa bà đi với cháu Thành theo phụ xách 
					được không.
 -Bà thay đồ ra rồi xe tôi chờ, ông kêu Thành bước vô phòng 
					thăm con và vợ. Nhi ngồi bật dậy thấy ông Xuân và chồng bước 
					vô bất thình lình, trong bộ đồ lụa trắng mới nhìn nàng tuyệt 
					đẹp, cô nhìn hai người mĩm cười vui vẻ liền đứng dậy hôn ông 
					Xuân trước mới quay ra ôm chồng-anh Thành sau. Thằng cu đang 
					ngủ....
 -Em ở nhà xem chừng con nhen, ba người đi chợ mua đồ trưa 
					đãi anh chị em trong cơ quan. Ăn gì anh mua về
 -Cám ơn “Ba” nhà có đồ ăn của em rồi, hai người bước ra 
					ngoài. Nghe bà Xuân dặn chú Thế
 -Nếu có Nam nào lại nhờ làm lông cặp vịt, bắt lửa sân sau 
					luộc nấu cháo, hỏi thiếm Thế chỉ cho. Chị tính món vịt quay, 
					gà luộc cầm tay ăn với bánh mì và chè xiêu nưóc, xôi buổi 
					trưa cho gọn. Giờ có nồi cháo vịt nóng của cháu Thành thịnh 
					soạn hơn. Vậy chú lo gìum tô, nhà có chừng chục cái chắc 
					thiếu đó.
 Ông Xuân ngừng ở trước sân đầu chợ ngồi giữ xe, hai người vô 
					mua vịt, gà quay, bánh mì ổ nóng Thành mang ra trước, quay 
					vào tìm bà ở hàng hoa trái, cả ba quay về nhà chưa đầy 30 
					phút, trước 8 giờ nhân viên chưa một ai lại. Thành phải ra 
					tay nấu nước, vặt lông cặp vịt của mình mang lên; bà Xuân 
					loay hoay ở nhà bếp với thiếm Thế. Còn ông Xuân vô thăm “vợ 
					bé” dặn có ai đến thăm ẵm bé ra phòng khách, đừng cho vô 
					buồng ngủ.
 -Anh đi chợ về lẹ quá vậy. Ừ xong rồi em.
 -Em ăn sáng nhen, săn sóc vợ. Dạ rồi.
 Quá sớm, vả lại không việc gì làm lại nhìn Hạnh Nhi lộng lẫy 
					đứng cạnh bên, trong đồ bộ áo lụa trắng nhấp nhô cặp vú to 
					tướng căng đầy tăng sự khêu gợi, mùi sửa, mùi da thịt cô vợ 
					ông hứng tình kềm lòng không được bèn ôm nàng hôn, Nhi hôn 
					trả lại cách trìu mến chân tình đắm say.
 -Anh nút chút sửa tươi ngon, bổ lắm hay muốn em nặn vô ly 
					cho anh. Ông bèn khom người Nhi vừa trệ nịch ngực, dòng sửa 
					được tự do bún vọt ra thành giọt li ti óng ánh tủa văng tứ 
					tung rồi tồn đọng trên đầu núm, ông đứng nút cách ngon lành, 
					hết vú trái sang vú phải, Nhi cảm thấy sung sướng như đang 
					màn giao hợp, dòng âm khí tươm bên háng mát mát, bên dưới âm 
					hộ co thắt, giật giật liên hồi tạo khoái cảm cho nàng đến 
					bủn rủn cả tay chân. Chẳng mấy chốc “ông bố” nốc cạn nguồn 
					sửa thừa mứa do thằng cu để lại.
 Hạnh Nhi hiểu ông còn thèm muốn, để em phục vụ, chớ vụ kia 
					“âm cung” còn chưa hoàn chỉnh làm sao?. Nàng thụp xuống qùy 
					hai chân trên chụp của qúy chồng nút cách say sưa, càng lúc 
					càng mạnh “cây súng” được lau chùi kỷ căng đứng. Ông Xuân 
					sướng khoái ngả đầu chết lặng như hưởng niềm khoái lạc, đến 
					ngất ngư sau hơn cả tháng mới gần nhau. Nhưng không kích 
					ngất ông để bắn bầu tinh dịch buổi sáng sớm cho uổng phí, để 
					còn làm việc, thấy chồng hoàn toàn thỏa mãn, nàng ngưng đứng 
					lên hôn, xây lưng cho chồng tưng tưng cặp ngực của mình. Nhi 
					khôn nói nhỏ nhẹ khi em đủ ba tháng chờ anh “khai trương” 
					rồi, hôm sau cho phép em về thăm nhà chơi một hai hôm nhen 
					anh.
 -Ừ! việc ấy khó khăn gì, anh cho chị Thế theo hầu hạ em vừa 
					có bạn, vừa săn sóc con cho anh an tâm. Nhi thấy thật vui 
					đầy hạnh phúc ngày đầy tháng tổ chức khá tươm tất, chắc thôi 
					nôi còn to nữa, bởi vợ chồng ông có uy tín, quen sống trong 
					môi trường xa xỷ, giao thiệp rộng rải trong tỉnh, trong giới 
					buôn bán ăn chơi.
 Ông nhìn đồng hồ gần 8 giờ 30, hôn vợ rồi sang phòng ngủ 
					mang giầy lên văn phòng làm việc.
 
 Khoảng gần 8 giờ30, nhân viên tuần tự đến nhiệm sở trên tay 
					người nào cũng có gói quà, hay bao thơ màu hồng đơn lỳ xì. 
					Đưa tận tay cho Hạnh Nhi đang ôm con đứng ở phòng khách tiếp 
					nhận mừng ngày đầy tháng của Cu-Tý chất trên bàn uống nước ở 
					phòng khách. Ai nhìn thấy Nhi bây giờ phong cách đài các của 
					một mệnh phụ phu nhân, nàng đáp lễ nở nụ cười thân thiện với 
					mọi người để lộ hàm răng đều đặn trắng toát, dưới ánh mắt 
					long lanh như tiên nữ giáng thế tuyệt trần, khiến các cặp 
					mắt luôn chú mục vào đôi gò bồng đảo lồ lộ trong bộ đồ lụa 
					của Nhi, từ các cô nữ thư ký, đến các nam đồng nghiệp dưới 
					quyền của chồng, có vẻ ganh tỵ vẻ đẹp trời ban nhưng lòng 
					thầm kính nễ, họ nở nụ cười thiện cảm trao gói quà, liền 
					rờøi bước lo lên làm việc.
 Chú Thế chỉ kê ba bàn dài thành hai dãy trải khăn nhựa màu 
					trắng in hoa lá, ăn đứng không cần ghế; đặt ba bình bông 
					trên bàn, căng dây hoa giấy tréo khoảng rộng, dọc trên vách 
					từng chùm hoa vải trang trí gió thổi đùng đưa nhìn càng lạ 
					mắt. Xong chú tìm soạn dĩa chén, phụ với bà Xuân và vợ, thấy 
					thiếu tô chạy về nhà mình soạn lấy mang lên, khỏi lo lái xe 
					hôm nay.
 Trưa lại mọi người làm việc văn phòng đều no say trước.
 Xế nhóm cán bộ từ Phó phòng, Trưởng phòng Thương vụ từ Tỉnh, 
					quận, huyện chạy lên nhậu ông bà Xuân đãi đợt hai. Họ vừa ăn 
					uống vừa bàn thảo tìm địa điểm mới nói rộng Thương vụ Xuất 
					Nhập trong tỉnh, lên một bước- nâng chức Giám đốc hiện tại 
					lên Tổng Giám đốc. Câu chuyện đã phát họa gần cả năm- đúng 
					ra họ đưa lên tầng lầu có phòng họp hẳn hoi kín đáo hơn, 
					nhưng vừa ăn vừa nói –rượu vào lời ra- đã thấy câu chuyện có 
					phần thuận bườm xuôi gió. Phần họ nễ trọng ông Xuân, vừa có 
					tin vui, lại thăng chức. Mở đầu đa số họ đề nghị viên Thương 
					vụ quận Châu thành- anh Cao văn Vỹ- là ứng cử viên sáng giá, 
					vì anh điều hành mọi dịch vụ trôi chảy cả 5 năm, mạch sống 
					Công ty và vị trí có khu đất rộng, địa bàn hoạt động cất 
					thêm một cao ốc 4, đến 6 phòng, còn lại kho bãi gần mọi 
					phương tiện xe cộ, tàu bè.
 Dưới huyện Cái Bè anh Vỹ đề nghị anh Mai văn Luân, rút về 
					làm trưởng phòng Tài vụ tạm thời 6 tháng sẽ đảm nhiệm luôn 
					Giám đốc Tài vụ tương lai. Có người trách nhiệm lo vay ngân 
					hàng Tín dụng Phát triển Thương mãi ta mới tiến hành được.
 Còn ông Giám đốc Xuân muốn nâng anh Trưởng phòng Nhân viên 
					hiện tại lên đảm nhiệm Giám đôác Nhân viên kiêm Tài vụ, 
					nhưng anh không bằng tốt nghiệp Tài chánh chỉ có lợi là có 
					uy tín quen và giao tế trong Tỉnh lâu nay- e người có bằng 
					họ so bì. Chức vụ Trưởng phòng ở địa phương thăng lên Giám 
					đốc dễ điều hành tạm trong một năm. Thêm việc, cơ quan bành 
					trướng, phải thêm người, cần tuyển thêm. Như thế ta có thêm 
					ba vị Giám đốc mới, và xây cất ngôi cao ốc, phát triển địa 
					bàn quận Châu thành là xong. Vốn tích lũy hiện của ta thặng 
					dư khỏang hơn tỷ bạc việc rút anh Luân ai sẽ thế ở địa 
					phương, theo Ông Xuân đề nghị anh chọn người hợp tính dễ 
					điều hành hơn. Chúng ta bắt đầu tháng Năm nầy, tức 2 tháng 
					nữa, tiến hành từng bước một, chức Giám đốc Tài vụ quan 
					trọng cần trước. Biên bản được ghi chép đầy đủ trình Bí thư 
					tỉnh.
 
 * * *
 
 Xong phiên họp mọi người tản mác ra về, riêng anh Cao văn Vỹ- 
					Trưởng phòng Xuất Nhập khẩu quận Châu thành Tiền Giang, chạy 
					kiếm bà Xuân- người tình cũ- giống như kiểu gà mắc đẻ. Bà 
					đang còn ở nhà bếp dọn dẹp nồi soong, chưa xong.
 -Người đẹp khỏe không?, lâu không lại thăm, nhớ em, thèm 
					muốn chết hà. Bà lấy tay chỉ trán người bạn tình, kiểu nựng- 
					xí nhớ mà không lại để người ta trông chờ.
 -Tại lỗi em không xuống anh chớ biết giờ nào em rảnh.
 Tụi mình lâu làm tình cũng gần hai năm từ khi bà Lan “bị nạn” 
					, hễ bà thấy Nam giới là tránh xa, nếu không nói bị ác cảm 
					tình dục. Hôm nay chồng vừa vắng anh Ông Vỹ lại biết khơi 
					dậy bản năng tình dục của người tình.
 Bà Thanh Lan, vốn nữ sinh trường trung học công lập Nguyễn 
					Đình Chiểu, nam nữ học chung cấp III, trước khi lấy ông Giám 
					đốc Xuân là mối tình “ô môi” lúc học trung học, nhưng tánh 
					anh Vỹ vui đâu chốc đó, lại ưa lăng nhăng nhà gái không 
					thuận. Dù hai gia đình đều khá giả có đủ điều kiện tác hợp 
					hai trẻ, mới biết duyên phận do căn duyên tiền định sẵn dành. 
					Ông Xuân lớn hơn bà Lan độ 5 tuổi, lấy nhau sanh một đứa gái 
					là Thanh Mai nay hơn 25 tuổi, là cán bộ dưới xã Nhị Qúy 
					chánh quán của ông Xuân.
 Tréo ngoe hơn nữa, anh Vỹ lại phục vụ dưới quyền chồng bà, 
					thỉnh thoảng vợ đi vắng, nhắn bà Lan lên chơi, hai người 
					thông dâm thả giàn, nay có dịp gặp nhau nữa làm sao tránh 
					khỏi.
 -Giờ em theo anh ra ngoài được không?
 -Đi đâu cho xa ghé qua phòng ngủ em bên nầy “đáp bãi” xong 
					hãy về vừa tiện nghi vừa kín nữa. Anh Xuân đi vô bệnh viện 
					rồi. Ông bác sỹ nầy hay lắm, mát tay khám em cho thuốc uống, 
					vợ chồng gần nhau nay bụng em hơi lớn đó anh. Anh giao dâm- 
					nhập cung gắn thêm tay chân cho hài nhi chớ gì, bà nắm tay 
					người tình hướng về phòng ngủ, anh vô thay đồ, mở cửa sổ bật 
					đèn cho sáng rồi chờ em đôi phút.
 Bà cẩn thận ghé qua phòng Nhi cho hay thiếm Thế vừa nhập 
					viện anh Xuân vừa lên thăm, em ăn cơm xuống tự lo nhen chị 
					bận tay chút đừng chờ- để khỏi quấy rầy. Lòng bà nao nao, 
					cơn dục vọng thúc đẩy muốn dâng hiến cho nhau dù chồng vợ 
					còn đề huề đôi bên, bà Xuân ngẩm nghĩ hễ giao dâm phải hưởng 
					thụ đủ kiểu, đủ bài bản cho thật lâu. Vừa mở cửa bước vào đã 
					thấy người tình còn quần xì trên người, bà vội vả đi laiï 
					ông Vỹ phụ tay ra áo cho bà Lan thoát y, trần truồng giờ mới 
					có dịp nhìn không chớp đôi mắt một phụ nữ đứng tuổi có thai 
					nét đẹp rạng rỡ từ vu,ù mông hương sắc không thua gì thiếu 
					nữ. Ông Vỹ áp mặt sát đám lông mu, ông rà mũi hít khắp nơi 
					từ rốn dần xuống vùng hạ bộ ra tuồng thích thú. Ông banh hai 
					đùi để mút tiếp hai mép thịt âm môi đầy nhóc nhóm lông đen 
					đậm dài mượt. Bằng chiếc lưỡi khám phá hết vùng nhạy cảm 
					trên cơ thể người tình, chiếc lưỡi tham lam thọt sâu âm cung, 
					để ngâm trong đó giây lâu, mới khuấy động nơi âm hạch mút 
					mạnh chỡm đầu mồng đốc, bà Lan giật ưỡn người cao vì sướng 
					khoái. Hai tay ông Vỹ lòn ra sau bóp cặp mông trắng hế của 
					bà như thể đang nhồi, đang nắn bột làm bánh mì vậy.
 Ông thích quá vừa hôn vừa liếm lại khen đáo để:
 -Ôi âm môi đẹp, mùi vị thơm quá.
 Bà Lan vừa dạng hai chân ra phơi bày âm hộ bị kích thích đỏ 
					hồng, để tìm chút men say nồng cháy bên người tình. Ông Vỹ 
					cầm dương vật mình chà qua, quét lại vài cái trên âm môi 
					chợt nhấn sâu nghe tiếng ọ..t, ọ.t... vào người bà Lan, bà 
					phát ra tiếng hự.. hự.. đón nhận. Cảm giác ấm áp, bót chặt 
					vào dương vật của mình, rồi ông nhịp vài cái cho có trớn, 
					hứng tình bắt đầu dồn dã, hùng hục nắc mạnh tới tấp hai vùng 
					da thịt chạm nhau nghe bạch, b.ạ..c.h.
 Ông Vỹ cảm thấy sướng khoái không nắc nhanh như lúc nảy mà 
					chậm rãi từng cái, từng phát một, vừa chơi vừa khom người 
					lên phía trước bóp vú bà Lan, thỉnh thoảng lại vổ vô mông 
					trắng hế nghe đánh “chát, chát” hai ba cái, khiến bà như bị 
					kích thích. Bà nhắm nghiền đôi mắt đón nhận cảm giác khoái 
					lạc tột đỉnh, dâm thủy trào ra thành dòng, để thỏa mãn bản 
					năng đòi hỏi của mình, từ ngày bác sỹ chích thuốc lại ham 
					muốn tình dục cao hơn chồng may mà ông Ông Vỹ đến đúng lúc. 
					Ông Vỹ cũng chơi vơi giữa vùng trời đất bao, không muốn kéo 
					dài giây phút thăng hoa, ông bất thần phát tiếng la á,... ah 
					lớn bắn vọt sạch bầu tinh dịch đặc sệt vào âm đạo người tình. 
					Hai người nằm ôm nhau một lúc thật lâu mới vào nhà tắm làm 
					vệ sinh. Dự định làm một hiệp nữa nhìn đồng hồ hơn 12 giờ 
					đêm sợ ông Xuân về bất thần, ngày mai còn làm việc đành thôi.
 Ông Vỹ bước ra về, bà Lan cảm thấy thoáng vui trong lòng, 
					cảnh ăn vụng nó sướng trong từng thớ thịt, từng sợi gân thấm 
					tạn cốt tủy và hồi hộp hơn vợ chồng làm tình bình thường, 
					bởi con tim đập mạnh ham muốn cuồn cuộn tuôn trào trong 
					lòng, bà cứ mơ mơ màng màng nằm ngủ không nhắm mắt được đành 
					chờ ông Xuân về.
 
 
 Còn ông Xuân phải vào nhà thương thăm vợ tài xế- vì Nga xuất 
					huyết âm đạo, chú Thế lấy xe của ông chở vợ vào bệnh viện, 
					có Thành theo kè bên nách vì nàng đi đứng không được. Trong 
					khi bận họp bàn ông Xuân không hề hay biết, tan họp hay tin 
					ông cứ nghĩ có lẽ đêm qua ông xả láng, giao hợp với nàng đủ 
					kiều bị ảnh hưởng chăng?
 Bệnh viện đang tiêm chai nước biển-sodium-, chuẩn bị vào ca 
					mổ để cắt 2 cục bướu trong cổ tử cung của Nga. Sau khi bác 
					sỹ Nguyễn Mạnh- Tiến chuyên khoa phát giác. Ông tốt nghiệp 
					về sản phụ, thai nhi ở Việt Nam phục vụ bệnh viện Chợ Rẩy 
					lâu năm, từng tu nghiệp ở Hoa kỳ và Anh quốc lấy thêm kinh 
					nghiệm, rất nổi tiếng, quê ông ở huyện Cái Bè nên xin về Mỹ 
					Tho phục hơn 10 năm nay.
 Hiện bệnh nhân Nga đang đặt nằm chờ trên băng-ca cao có bốn 
					bánh như chiếc giường, thấy ông Xuân vừa đến Nga oà lên 
					khóc.
 -Anh Xuân em đau trong bụng lắm. Ông vỗ về Nga không sao...,
 -Anh cưng em, lau nước mắt cho nàng, sẽ bên em lo mọi sự. 
					Chờ gặp bác sỹ quen mổ thật ổn định mới về, bằng không ở lại 
					ngủ đêm.
 Xong quay sang nói chú Thế lái xe đưa chú Thành về nhà vì 
					hơi tối, khi cất xe chú thông báo cho chị và cô Nhi hay sự 
					việc để họ yên tâm.
 Chú Thế và Thành rời bước có lẽ ra đến bãi xe, họ đẩy Nga 
					vào phòng mổ không cho thân nhân theo, khu vực ngăn bởi cánh 
					cửa bằng cây có chừa khung kiến to, gia đình hay thân nhân 
					có thể nhìn qua đó. Ông Xuân ôm hôn Nga và nói ngồi chờ ở 
					bên ngoài. Ông hỏi bác sỹ đến thường vào lối đường nào, Nam 
					trợ tá chỉ hướng sau, rảo bước theo người di chuyển Nga, ông 
					đứng ở hành lang của phòng mổ chờ.
 Cô y tá yêu cầu Nga trần truồng vào phòng tắm với loại xà 
					phòng sát trùng, sau đó lên giường làm vệ sinh -lavement rửa 
					trong âm đạo, cạo sạch sẽ lông hạ bộ của Nga xong cho mặc áo 
					blouse bệnh nhân, chích thuốc giảm đau, kiểm soát tâm động 
					đồ ghi vào mẫu in mang biển tên bệnh nhân.
 Y tá trực chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bác sỹ chuyên khoa đến, 
					ông Trưởng ty Y tế vụt đi ngang qua hành lang, ông Xuân chặn 
					lại bắt tay nhau gửi gấm.
 -Anh yên tâm, tôi nhớ cô bêïnh nhân của tôi. Cô cháu bệnh 
					bướu vì lâu sanh nở, giống như nòng súng lâu không bảo trì- 
					lau chùi- nó rĩ sét bị ”đùn cục”, ví như da thịt con người 
					thì nó nổi mụn ũng to, trong chỗ kín kêu bướu thế thôi. Loại 
					bướu hiền hai cục khá to, cản ngăn không cho dương khí vào 
					âm cung. Tôi sẽ dùng tia liser cắt, đốt rất nhanh và gọn, 
					bệnh nhân cảm thấy đau đau như bị kiến cắn, không chảy máu 
					nhiều, anh kiên nhẩn chừng 30 phút hay hơn xong tôi hứa cho 
					anh vào thăm.
 -Bây giờ tuyệt đối cấm bất cứ ai vào phòng mổ, vì vệ sinh sợ 
					lây nhiễm vi trùng. Anh sẽ gặp “cô cháu” trước khi họ đẩy 
					bệnh nhân xuống khu giường bệnh. Ông Xuân nóng ruột, bồn 
					chồn cứ chốc nhìn đồng hồ đeo tay liên tục; sau tự trấn an 
					bằng cách kêu điện thoại về cho vợ và Nhi nói chuyện, dứt 
					cuộc điện đàm đã thấy một Nam trợ tá-người đẩy Nga lúc nảy- 
					đưa ông nón vải mỏng tròn trùm đầu, khoác áo blouse trắng 
					dẫn vào thăm Nga, đúng chỉ hơn 20 phút sau. Bước vào trong, 
					ông Xuân đứng kề giường Nga, nghe bác sỹ căn dặn nữ y tá ghi 
					mẫu đơn của bệnh nhân.
 -Đêm nay cô phải nằm ở lại đây tịnh dưỡng nếu không biến 
					chứng, không hiện tượng chảy máu âm ỷ bên trong âm đạo, ngày 
					mai tái khám sẽ cho bệnh nhân xuất viện. Tuyệt đối không cho 
					uống nước, nếu cần kêu y tá trực cho uống loại nước riêng, 
					thường bệnh nhân cảm thấy khô rát ở cổ vì lượng thuốc chích 
					giảm đau tan.
 -Thôi tôi chào anh Giám đốc Xuân, hai người bắt tay nhau.
 Nga thấy ông Xuân rất mừng như được của, nàng còn tỉnh táo 
					bình thường. Nhờ vào uy tín và chức vụ của ông, Nga được 
					xuống phòng riêng biệt dành cho cán bộ cao cấp trong Tỉnh 
					nằm. Căn phòng còn hai người ông mới hôn Nga thật lâu, nàng 
					cảm nhận giá trị nụ hôn chân tình của ông Xuân với lời an ủi 
					vỗ về mình lúc ốm đau hữu sự thêm ấm lòng.
 -Em còn đau không, Nga hơi lắc đầu, rồi ông Xuân tung áo 
					blouse khám hạ bộ nàng không thấy gì được, đang bị nịch cứng 
					bằng loại nappy-loại tả đặc biệt như chiếc xì-líp quấn kín 
					hạ bộ.
 Ông dùng điện thoại di động liên lạc chú Thế, cho biết số 
					phòng và khu bệnh nhân của Nga, xong giao cho nàng nói 
					chuyện với chồng.
 Chú nghe tự sự thầm cám ơn, dựa vào uy danh ông Xuân mà vợ 
					mình hưởng phước hạnh, chứ cán bộ cấp nhỏ- như gia đình chú- 
					phải nằm khu giường bệnh nhân tập thể, thuốc men phải mua 
					lại đâu được bác sỹ săn sóc đặc biệt. Không những đối với 
					Nga là chỗ thâm tình từng qua lại, với tấm lòng nhân ái 
					thường nhân viên Nam, Nữ ốm đau, sanh nở gặp hoàn cảnh bất 
					khiết vợ chồng ông luôn thăm viếng, biếu quà hay cho chút 
					tiền làm chi phí. Ngoài tiền, ông còn lấy sản phẩm mẫu của 
					công ty Xuất nhập mang biếu, như áo quần mới đồ gia dụng cho 
					nhân viên nghèo dưới quyền.
 Vì vậy sau nầy ông Xuân có ôm hôn hít Ngọc Nga trước mặt, 
					thậm chí mang bầu mình không màng lo nữa. Người đàn ông hiểu 
					trách nhiệm phu thê, đầy ân tình bài học khiến anh Thế phải 
					rút kinh nghiệm.
 Hết BÙI THƠM NGON |