| 1 Cô Giáo Thuận khoảng trên 30. Tóc dài mắt to 
					mủi thanh môi đỏ,người nẫy nỡ da trắng, nhưng ăn mặc lúc nào 
					rất kín đáo nên khó nhận.Cô dạy trung học Việt Nam nhưng 
					theo chồng qua Mỹ chỉ làm phụ giáo.Cái nghiệp lúc nào bắt cô 
					cũng phải nghiêm trang.Cô trang điểm vừa phải nhã nhặn.Đi ra 
					đường ngoài giờ dạy lúc nào cũng có chồng cô bên cạnh,ông 
					cũng từng làm làm giảng sư đại học,nhưng vì không hợp với 
					đường lối chánh phủ nên ông tìm cách qua Mỹ theo diện đoàn 
					tụ gia đình anh em.Tên ông là Tính,
					người ta thường gọi ông giáo Tính.Nhưng qua Mỹ thời gian ông 
					bị đứt gân máu nên một bên hoàn toàn bại xụi phải ngồi xe 
					lăn,từ đó không thấy ông xuất hiện nữa.Cô Thuận càng ngày 
					càng ít tiếp xúc mọi người ngoài giờ đi dạy phụ giáo .
 Tôi qua Mỹ theo diện HO của Bố,vì chưa 18 nên phải ghi tên 
					vào trường trung học(Ở Mỹ dưới 18 phải đi học,vì học không 
					trả tiền,nên gọi là ép buộc học đường)Tiếng Anh kém nên được 
					nhà trường cho người kèm thêm nhưng không mấy gì tiến,sau 
					này phải qua trường nghề,tôi chọn nghề điện.Tuy học dở nhưng 
					chơi thể thao được nên tôi vào đội đá bóng.Nhờ lanh lẹ nên 
					huấn luyện viên thích.Thể thao ở Mỹ chạy theo từng mùa như: 
					Mùa Basketball,nùa Hockey,mùa football v...v. nên sau mùa đá 
					bóng là hết.Tôi được cô Thuận kèm vài môn phụ .Khuôn mặt cô 
					lạnh lùng nghiêm trang nhưng có tí cảm tình với tôi.Tuy trên 
					30 nhưng cô chẳng có con cái nào.Biết tôi học nghề điện nên 
					có một lần cô nhờ tôi sửa lại hệ thống điện bị hư.Sau khi 
					sửa xong tôi biết cô:đơn chiếc cùng với người chồng ngồi xe 
					lăn.Cô nói: “Em cũng biết nhà cô...như thế đấy...nên khó 
					khăn!”Sau đó tôi cũng đến nhà cô giúp những công việc dành 
					cho đàn ông như: quét lá mùa thu,hay xúc tuyết mùa đôngv...v.. 
					thường thì cô cũng đưa cho chút tiền tiêu vặt.
 Sau khi ra trường tôi đi làm thơ điện, vẫn liên lạc giúp cô 
					nhưng không nhận tiền nữa. Cô Thuân là người đằm thắm,không hé lộ tình cảm,cô thường 
					trầm ngâm và ít nói,nên khó hiểu. Mùa thu tôi tới nhà cô Thuận đúng lúc cô đang ở ngoài 
					sân.Mùa thu ở đây nhìn rất đẹp,nhưng dọn lá thì cực.Trời hơi 
					lạnh mà trán cô có chút mồ hôi,má cô hồng môi cô đỏ như gái 
					Đà Lạt.Tôi liếc nhìn cô nói:“Cô nghĩ đi,em làm hết cho!”
 “Cám ơn Bình,tôi làm mệt mà chẳng tới đâu!có uống gì không!”
 “Nếu không phiền cô cho em lý cà phê nóng!”
 Cô Thuận nhìn tôi một thoáng rồi quây vào nhà.Tôi bắt đầu 
					cào lá rồi bỏ vào những bao lớn cho xe rác lấy.Cô đem ra cho 
					tôi ly cà phê nóng hổi.Chúng tôi lây quây cho đến chiều mới 
					xong.Trong mùi thơm của lá khô tôi nghe mùi hương của cô 
					Thuận,cái mùi dịu dàng quyến rũ khác với lá khô,tôi bỗng 
					nhiên yêu đời. Sau mùa thu,mùa đông năm nầy thật nhiều tuyết.Tôi nghe TV 
					nói trường học đóng cửa nên tôi lấy xe Truck qua nhà cô 
					Thuận.Bầu trời xám sáng ửng lên trắng cả vùng tuyết lạnh.Gõ 
					cửa,mắt cô Thuận sáng lên từ trong nhà khi thấy tôi.Cô mở 
					cửa chỉ lí nhí cám ơn tôi qua giúp.Thầy Tính ở trên lầu,lên 
					xuống bằng thang máy bắt dọc theo cầu thang do bảo hiểm cấp 
					miễn phí cho người tàn tật hay một đầu lương. Đang xúc tuyết thì cô Thuận ra trao cho tôi ly cà phê nóng 
					và cô cũng ở lại ngoài sân làm công việc nhỏ.Chợt tôi cắc cớ 
					lấy tuyết ném vào người cô,cô quây lại và tự nhiên cô cũng 
					ném trả lại kèm theo nụ cười rất trẻ thơ.Chúng tôi đùa 
					nghịch nhau tự nhiên và lần đầu tiên tôi thấy cô rạng rỡ 
					xuân thì. Sau khi làm xong tôi tìm một số củi vào đốt lò sưởi.Chúng 
					tôi ngồi ấm áp trước lò sưởi,ngọn lửa bắt đầu reo tí 
					tách.Tôi chợt hỏi nhà cô có rượu vang không?cô trả lời có và 
					nhiều nữa,tôi ngạc nhiên,nhưng cô nói ngày xưa thầy Tính 
					thích rượu vang nên còn lại.Chúng tôi uống rượu vang và nghe nhạc Tịnh công Sơn.
 “Nơi em về ngày vui không em?
 Nơi em vê ngày xanh không em?...
 
 Từ lúc đưa em về!
 Là biết xa ngàn trùng...
 
 Tôi chợt cầm tay cô Thuận.Tôi nghe không phản ứng.Tôi bóp 
					nhẹ, cô để nguyên.Tôi kéo cô lại gần.Cô run lên:
 “Đừng.....Bình….....đừng em!”
 Tôi đứng dậy xin lỗi cáo từ ra về không quên nói vì thấy cô 
					đẹp.Cô Thuận ngồi yên nhìn theo không nói năng.
 
 Bẵng đi thời gian chợt nghe cô Thuận gọi:
 “Bình hả! Lại đây tôi nhờ tí nha!”
 Tôi hớn hở lại nhà.Cô muốn di chuyển cái tủ.Mùa xuân ở ngoài 
					chim chóc líu lo,cô khoe là có trồng nhiều hoa ra ngoài 
					xem.Cô có vẻ diện hơn và vui lần trước. Vài tuần sau tôi lại nhận được tin thầy giáo Tính mất.Tôi 
					đến tiễn thầy ra nghiã trang.Không có nhiều người.Tôi thấy 
					khuôn mặt cô lạnh lẽo. Rồi cô Thuận lại gọi tôi qua.Lần nầy cô bán nhà dọn ra một 
					căn hộ nhỏ.Sau khi hoàn tất việc dọn nhà cô nói: Không con 
					nhờ tôi quét lá và xúc tuyết nữa rồi,vì căn hộ nầy thuê có 
					người làm của khu nhà nầy.Có một điều là cô tránh xưng cô và 
					gọi tôi bằng tên.Trong căn nhà nhỏ tôi thấy mình không đủ 
					thời gian chờ lâu hơn nữa,nên tôi lại gần cô Thuận nắm tay 
					giật mạnh,cô ngã chúi vào tôi.Tôi nói thật nhanh:“Không quét la,xúc tuyết,chỉ muốn hôn thôi!”
 Chúng tôi ngã xuống thảm,tôi trườn lên mình cô,môi tôi tìm 
					lấy môi cô.Cô Thuận cố gắng xoay qua một bên nói: “Từ từ đã 
					nào!” Còn gì sung sướng hơn khi biết chuyện đã đến phải 
					đến.Chúng tôi hôn nhau đắm đuối thật lâu.Chợt tôi nhìn thấy 
					những giọt nước mắt của Thuận ứa ra,tôi bật dậy,nhưng Thuận 
					với theo “Không…...! không sao đâu!” Nhưng chúng tôi đã ngồi 
					dậy,Thuận sưả lại quần áo nói: “Thôi! Mình ra ngoài tiệm tìm 
					gì ăn,tôi đâu có nấu nướng gì.!”Ăn xong tôi cầm bàn tay 
					Thuận.Thuận để nguyên không rụt về.Tôi từ giã ra về. Về nhà tôi không ngủ được,gần 01 giờ khuya,tôi bật dậy cầm 
					điện thoại.“Cô Thuận ...phải không!?”
 “Tôi đây!”
 “Chưa ngủ sao?!”
 “Chưa!...nhưng...Ưmmm!”
 “Qua ngay bây giờ!”
 “Thôi!...đừng!...nhưng!”
 
 Như con hổ đói,tôi lao vào ôm Thuận.Tôi xé,tôi nhai,ngấu 
					nghiến.Thuận cũng đáp lại mảnh liệt không kém.Chúng tôi làm 
					tình như vũ bão.Trận đấu đầu vừa dứt,chưa 15 phút sau chúng 
					tôi lao vào trận đấu thứ nhì.Thân hình chúng tôi quấn nhau 
					như không muốn rời.Thuận hừng hực,sung mãn,quyến rũ.Người 
					đàn bà bị bỏ quên và anh con trai mới lớn đến gần sáng mới 
					rời xa để nhìn thấy nhau.Tôi nhìn thấy đồi núi lồi lõm trên 
					người Thuận thật tuyệt vời,săng cứng chào mời gợi cảm.Từ đôi 
					vú cho tới âm hộ, tôi mò mẫm vào đám lông như rừng chưa ai 
					khai phá.Thuận nói nhỏ:
 “Chắc mang bầu quá!”
 Thuận 36 tuổi.Sau nầy tôi biết ông giáo Tính trở ngại nên 
					nàng không có con được. Sau đêm đó Thuận không còn gọi tôi là em,chỉ gọi trống 
					không,cô nghĩ dạy ra tìm việc làm khác.Cái lớp áo đạo mạo 
					ngày trước thay vào cái trẻ trung yêu đời hẳn.Thuận nồng nàn 
					hưởng ứng trong chuyện gối chăn,sex không còn là chuyện thầm 
					kín,trốn chạy,che dấu,mà là gọi mời đáp ứng,cởi mở ,đam 
					mê.Chúng tôi như những người hưởng tuần trăng mật.Nếu có thể 
					làm tình được bất cứ chổ nào chúng tôi không từ và Thuận 
					nồng nàn đáp trả như một người vợ mới cưới.Vài tháng sau.
 Thuận nhìn tôi nói vẻ mặt đăm chiêu:
 “Thuận có bầu rồi Bình ơi!”
 Tôi chửng hửng nhìn Thuận ngạc nhiên,Thuận tiếp:
 “Tháng nầy chẳng thấy kinh kệ gì!”
 Cuối cùng chúng tôi thu xếp tất cả việc gia đình,tôi thú 
					thật với gia đình tôi và từ giã để cùng Thuận đi về một 
					phương trời khác. Chúng tôi định cư một thành phố gần biển ở miền Nam, qua sự 
					giúp đỡ một người bạn Mỹ tên Steve.Tôi và Thuận cưới nhau 
					thành chồng vợ. Con trai chúng tôi ra đời,thằng nhỏ giống y chang tôi.Tôi đi 
					làm hãng điện và Thuận xin được chân chạy giấy tờ trong một 
					hãng khác.Thành phố ít người Việt nên chúng tôi không giao 
					tiếp ai và Cô giáo Thuận không còn là người đàn bà trùm chăn 
					cỗ điễn trang nghiêm mà là người đàn bà trẻ trung đầy sức 
					sống và quyến rũ.Sau khi sanh con Thuận nẫy nỡ thân người 
					toàn diện rất mực khiêu gợi,kèm theo sự ăn mặc rất thời 
					trang nên ít ai nghĩ Thuận lớn tuổi nhiều hơn tôi,với lại 
					tôi là người biết thế nào là cần thiết và quí hiếm của tự 
					do.Con người sinh ra bất cứ xã hội tự do nào đều có cơ hội 
					thăng hoa hạnh phúc.Tôi hiểu Thuận trước khi nàng lấy 
					tôi,nên chúng tôi có một đời sống rất thoải mái từ tinh thần 
					cũng như thể xác. Chiều nầy chúng tôi đi phố.Thuận hỏi tôi khi cầm một bộ áo tắm trong tiệm.
 “Bình thấy bộ bikini nầy Thuận mặc ra sao?”
 “Mảnh duới hơi lớn nên không hấp dẫn!”
 “Bộ Bình tính để vợ đưa hết cho người ta xem sao!”
 “Thì có sao! Thân hình như đẹp như thế... mà che hết... 
					uổng!”
 Thuận cười lớn nói:
 “Tôi mặc là muốn cho ông xem chứ phải cho thiên hạ đâu!”
 “Trật! Ra ngoài là cho thiên hạ xem nữa,Bình chỉ muốn xem 
					phía trong thôi!”
 “Ham! Vậy tôi lựa một bộ thật sexy...thì đừng co ghen!”
 Tôi hôn phớt vào má Thuận nói:
 “Tốt thôi!...vợ có thân hình đẹp...nên cho mọi người chiêm 
					ngưỡng...mai mốt hết đẹp thì hối tiếc!”
 “Chê tôi gìa hả!”
 “Không! Hảnh diện thôi! cô cứ tìm cái thật hấp hẫn coi!”
 Vợ tôi sung sướng nhìn tôi,nàng biết tôi không nghĩ vậy. Tối về tôi phải giúp Thuận cạo lông âm hộ.Ngày xưa âm hộ 
					nàng như rừng chưa khai phá,nay lông gọn gàng phơn phớt trên 
					hai môi âm hộ cao quyến rũ mời mọc.Nhưng lần nầy nàng mặc 
					bikini quá nhỏ ôm sát nên phải cạo thêm.Tôi ngây ngất nhìn 
					hai môi âm hô Thuận khép kín như chớ đợi khai phá.Từ ngày 
					gặp tôi, Thuận biết thế nào là khẩu dâm,biết thế nào là 
					đường lưỡi,biết thế nào khi không thể kèm chế rên rĩ bởi 
					những cái mút sâu vào mồng dóc,những cái liếm mạnh vào giữa 
					khe và Thuận cũng không thể không hẫy mạnh đôi mông vào sát 
					mặt tôi để từ giữa khe ướt nhẹp bắn những giòng tinh trắng 
					xuống nệm bởi cơn cực sướng.Thuận nói: “Từ lúc có Bình, 
					Thuận mới biết làm tình lý thú như thế nào, đúng nghĩa của 
					một giống cái rên rĩ theo sứ ham muốn của nó! Ngày xưa hiểu 
					theo nhà mô phạm là tội lỗi là không đạo đức,thật ra... là 
					láo,là đánh lừa bản thân của mình,là đánh lừa bản năng sự 
					thật,dấu kín bởi những lý luận tốt đẹp dưới cái hình thức 
					mang tên luân lý,thật ra là gĩa dối!”Thuận tiếp với lối nói 
					chắc nịch: “Cũng như chữ: Làm tình,chữ Đụ,hay Fuck! Đều 
					giống nhau,nhưng người ta tránh dùng chữ “Đụ” vì nó tục.Thực 
					ra nó không tục,nó mang tính thiêng liêng của Trời Đất,vì 
					không có nó loài người chẳng biết từ đâu ra!!” Thuận ưa dùng lý luận,nên sau nầy nàng sống rất tự do,nàng 
					nói : “Từ trong rọ người ta chỉ biết nhìn những màng lưới 
					chung quanh,nhưng khi thoát ra mới thấy đất trời lồng lộng 
					bao la.Từ con kiến đến cả tỉ giống sinh vật chung quanh đều 
					yêu thích sự tự do của mình,thì bức phá gông xiềng để đòi tự 
					do thì chỉ là tự nhiên thôi!”  Vợ chồng Steve cở bằng tuổi tôi,gốc Ái Nhĩ Lan rất đẹp 
					trai,là người giúp đỡ Tôi và Thuận từ thuở ban đầu về cái 
					thành phô biển nầy.Vợ tênSusan.Có lần Steve nói với tôi là 
					Susan thích tôi, muốn ngủ với tôi.Tôi ngạc nhiên về lời nói 
					táo bạo đó.Vợ Steve là người đàn bà đẹp theo kiểu gái quê 
					chất phát.Tôi cho đó là lời nói chơi.Nhưng có lần Steve cho 
					tôi coi tấm hình Susan chụp trần truồng thật đẹp tôi đâm 
					hoãng.Thuận cũng rất thích Steve bởi vì anh ta đẹp trai và 
					ga lăng hết mực.Vợ chồng Stevevẫn giữ chừng mực cho đến khi 
					Thuận nói nhỏ với tôi là vợ chồng thằng Steve muốn ngủ chung 
					với mình.Tôi nói ngủ chung như thế nào,Thuận nói không 
					biết,nhưng Susan muốn vậy.Được thể tôi nói luôn ý định của 
					Steve về cách anh ta và Susan muốn là làm tình tập thể.Thuận 
					suy nghĩ và nói: “Nếu Bình bằng lòng thì tại sao chúng ta 
					không thử.Steve và Susan rất đẹp đôi,là bạn, là ân nhân của 
					hai đứa mình.Nếu chúng ta không thử một lối sống mới thì làm 
					sao biết để phỉ nhổ nó.Còn hơn là mấy người đàn ông đốn 
					mạt,hèn hạ,bẩn thỉu,mất dạy, đêm quây cảnh làm tình của mình 
					và người yêu rồi phóng lên Net cho thế giới coi,như Yến Vi 
					và Hoàng Thùy Linh.Thuận không sợ lên Net nhưng có điều 
					chính mình bằng lòng không đã,hay những người đàn ông đốn 
					mạt hèn hạ đó muốn xử nhục bạn tình của mình bằng cách 
					đó.Nếu có những súc vật không đầu không tim thì Thuận sẽ 
					dành tặng cho những ông đó.Người ta không khinh Yến Vi hay 
					Hoàng Thuỳ Linh nhiều bằng những người đàn ông và bọn thủ 
					lợi trên thân người đàn bà! Nếu có ai quây Thuận và Bình làm 
					tình với sự bằng lòng của hai đứa thì Thuận đâu ngán phải 
					không nào!”Lần đầu tiên chúng tôi thực hiện ngủ cùng nhau trên giường 
					lớn tại nhà Steve,trước giường chúng tôi là cái TV lớn.Thuận 
					năm cạnh tôi và Susan nằm cạnh Steve,chúng tôi giữ một 
					khoảng cách vừa phải.Chúng tôi uống rượu và ăn thức ăn nhẹ 
					ngay tại giường.Steve cầm cái remote bấm TV nói:
 “Cho anh chị coi phim tôi và Susan! Thử thôi,đừng chê!”
 Màng hình nhấp nháy,Susan trong bộ áo quần gái quê Mỹ đứng 
					trong khu vườn toàn dâu,nàng hái những trái dâu đưa lên 
					miệng cắn,chất nước dâu ứa ra trên môi nàng gợi cảm,chợt 
					Steve xuất hịên,hắn đến từ phía sau ôm vợ,hai vợ chồng dìu 
					nhau đi trong hoàng hôn đang xuống,khi đến cái nhà chưa đầy 
					rơm rạ,Steve dìu vợ nằm xuống tấm nệm cũ bên cạnh những đống 
					rơm cao ngất dành cho bò mùa đông.Susan dịu dàng trườn lên 
					và nàng từ từ lần xuống tìm zipper trong cái quần Jeans của 
					Steve.Dương Vật Steve bung ra từ lòng bàn tay của 
					Susan,dương vật không lớn nhưng cứng sạch sẽ và đẹp.Susan 
					mơn trớn vuốt ve trước khi cho vào miệng mút liếm.Khuôn mặt 
					hưởng thụ cho đến lúc Steve mở từng khuy áo của nàng.Cô gái 
					quê trần truồng như bức hình Steve cho tôi coi.Cảnh làm tình 
					sôi động rất nghệ thuật từng cái bú liếm vào âm hộ Susan 
					trông sống động,như những cái nhấp,cái nắc,chắc nịch của hai 
					bộ phận sinh dục giao nhau và tràn đầy chất kích thích ứa ra 
					ngây ngất theo tiếng rên rất rõ của hai người.Chúng tôi im 
					lặng khi bóng hình trên TV mờ dần rồi tắt hẳn.Tôi nghe rõ 
					tiếng thở mạnh của Thuận bên cạnh.Chợt Steve thò tay qua 
					Thuận,nàng giật mình cầm tay Steve lại và nhìn tôi,cái nhìn 
					thấu suốt như một câu hỏi “Có được phép chưa?”Tôi nhìn Thuận 
					gật đầu với nụ cười thật vui như ngầm bảo: “Cuộc vui hãy bắt 
					đầu đi!”Steve xoay người lăn qua trườn xuống phía dưới người 
					Thuận,trong lúc Susan đang trườn lên trên người tôi cầm 
					dương vật đã cương cứng của tôi đút vào âm hộ của nàng.Miệng 
					Thuận ú ớ khi Steve còn đang ở dưới háng,tôi nghe tiếng rên 
					nhỏ của nàng cho đến khi Steve cũng trườn lên nằm trên người 
					Thuận.Thuận nẫy người và tôi biết dương vật của Steve đã vào 
					sâu trong người nàng.Hai vợ chồng Steve nằm trên hai vợ 
					chồng tôi,tôi thò tay qua cầm lấy tay Thuận,tôi thấy nàng 
					bóp chặt tay tôi co thắt rất mạnh.Thuận đang sướng.
 Tình bạn của chúng tôi và vợ chồng Steve không còn đơn 
					giản.Chúng tôi coi như đại gia đình dù vẫn sống hai mái nhà 
					khác nhau. Steve và Susan không thể có con.Tôi có thêm con 
					và những đứa con chúng tôi gọi Steve và Susan như bố mẹ thứ 
					hai của chúng,ngược lại Steve và Susan yêu chúng nó như con 
					của mình.
 Sáng thứ bảy Steve và Susan uà vào nhà tôi.Chúng tôi sửa 
					soạn cho một chuyến về thăm lại chốn cũ.Chúng tôi dự định 
					thăm lại mái trường xưa lúc Thuận còn làm phụ giáo,những con 
					đường,những ngồi nhà chúng tôi qua,nơi chúng tôi đến từ quê 
					hương xa và sau chuyến đi nầy chúng tôi dự định vê thăm lại 
					Việt Nam. Susan mặc bộ váy đầm jean rộng,cô ấy lúc nào cũng mặc đồ đàn 
					bà đồng quê,nơi có những vườn dâu vườn cam ngút mắt.Có một 
					lần chúng tôi đi chơi miền quê cô chợt hỏi tôi “Bình có biết 
					tôi mặc quần lót màu gì không?”Tôi ngập ngừng sau đó trả lời 
					đại: “Màu đỏ!” Susan mặt tươi rói nói: “Đúng phót! Sao hay 
					vậy!” Lúc đến chổ vắng nàng kéo lên cho tôi coi,tôi thấy rõ 
					một cái quần lót màu đỏ thật đẹp ôm trọn âm hộ của 
					nàng.Susan nói: “Bình sờ thử coi, sao đoán hay thế!vải mềm 
					và tốt lắm!”Tôi sờ cái vùng hấp dẫn đó nói: “Chỉ hên thôi! 
					Không hay! Nhưng sờ đã lắm!” Susan nói: “Trong hay ngoài?!” 
					Tôi cười đáp “Cả hai!” Susan rất tự nhiên và thoải mái những 
					lần như vậy,nàng thả áo xuống đi tiếp.Steve hỏi:
 “Thuận đâu?”
 “Còn ngủ nướng!”Tôi trả lời.
 “Tôi lên thức cô ấy được không?”Steve chờ tôi trả lời.
 “Được quá đi chư!nếu không,cả tiếng nữa đấy!”
 Susan đi về phía tôi nói:
 “Để ông ấy lên gọi Thuận,tôi giúp anh làm điểm tâm!”
 Khi Steve lên lầu tôi hỏi Susan:
 “Naò cô muốn tôi làm gì? Xúc xích, bacon, trứng ốp la,bánh 
					mì nướng? hay thứ khác!”
 “Anh là tay đầu bếp giỏi,tôi chỉ cần khúc dồi của anh?!”
 Nàng thò tay xuống mân mê hồn đái tôi,tôi cười nói:
 “Mấy đứa con còn ngủ đó nhưng coi chừng!”
 “Chuyện đó để Thuận và Steve lo!”
 Nàng kéo nút quần tôi xuống,dương vật tôi cứng chỉa ngay 
					miệng nàng.Phiá trên lầu Steve lên phòng thấy Thuận vẫn còn 
					ngủ ngon,hắn nhè nhẹ ngồi xuống kéo chiếc mền ra.Thuận đẹp 
					như công chúa trong cái kén.Phần trên vu,ù nàng không mặc gì 
					phía dưới là một cái quần lót màu mỡ gà ôm trọn mông và hạ 
					bộ phình ra rất đẹp.Steve cuối xuống lấy tay vuốt nhẹ vào âm 
					hộ của Thuận,thoáng sau Thuận chợt thức giấc nhìn thấy khuôn 
					mặt thật đẹp trai của Steve kề sát.Thuận quây người dụi mắt.“Mới đến ư!?”
 “Vâng,Susan và Bình đang làm điểm tâm cho tụi mình!”
 “Khẻ chứ!phòng bên cạnh mấy nhỏ còn ngủ!”Thuận nói.
 Steve vừa xoa âm hô Thuận và ngón tay khẻ lách vào bên 
					trong.Thuận nhìn Steve trong suốt nói khẽ:“ Bình có biết anh lên đây không?!”
 “Vâng! tôi có nói! yên chí!”
 (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |