| Hôm nay là ngày thi cuối, xong, sẽ giã từ thuở áo trắng thơ 
					ngây để lên đại học. Môn thi chẳng gì khó, thế mà Phương cứ 
					cắn bút ngẩn ngơ. Cả tháng rồi Khoa bỏ bê nhỏ. Không một cú 
					điện thoại, không lời hỏi thăm. “Khoa ơi, em buồn và hận anh 
					lắm, anh biết không?”. Bài thi văn của Phương hôm nay quá dễ, 
					là đề tài bình luận tự do, Phương lấy chủ đề Tình Yêu để 
					bình luận. Đây là một đề tài xưa như trái đất, viết ra, chỉ 
					mong đủ điểm vào đại học, không mong gì hơn, nhưng nếu nói 
					về đề tài khác thì Phương chịu! vì đầu óc rối loạn, làm sao 
					bình luận được. Nói là dễ, nhưng viết ra rồi mới thấy đó là 
					một vòng luẩn quẩn không đoạn kết. Tình yêu trai gái trong 
					sáng … làm sao mà có!!!! Không sex thì cũng vụ lợi, không vụ 
					lợi thì cũng bon chen, không bon chen thì cũng áp đặt, và 
					mọi thứ cũng đến giai đoạn sex! Khi nộp bài xong, Phương tự 
					nhủ “bình tâm lại đi nhỏ, mi quá đà rồi, hắn có chi làm mi 
					mê? Sex, ai cũng biết làm, đẹp trai, tướng phong độ đâu hiếm 
					hoi! Vậy mà tại sao mi buồn và ngớ ngẩn vì hắn ? đừng nghĩ 
					tới hắn nữa, tối nay đi party, chắc chắn mi sẽ kiếm được một 
					hoàng tử cho đời mình! “ Vừa nghĩ vẩn vơ vừa bước ra khỏi 
					phòng thi, bỗng đâu cơn gió lốc ào đến, làm bay mất tập giấy 
					đang cầm trên tay, đang loay hoay lượm thì có ai đó trao 
					nàng mấy tờ giấy vừa bay, giật mình ngước lên, hóa ra đó là 
					…. Khoa!!!!! Phượng mừng muốn khóc thế nhưng cơn giận mạnh 
					hơn nên đã làm nàng mất tự chủ, nàng đập ngực Khoa thùm thụp 
					và hét “tại sao bây giờ anh mới xuất hiện ? anh có biết là 
					em nhớ anh lắm không ?” Khoa đứng như trời trồng, chàng 
					không ngờ Phương lại mất tự chủ dễ vậy, bao cặp mắt đổ dồn 
					vào Khoa, anh chàng thường ngày rất phong độ nhanh nhẹn, tự 
					tin đối phó mọi tình huống, thế mà hôm nay lại đứng như trời 
					trồng! Nước mắt Phương đầm đià rơi, Khoa bỗng thấy mình như 
					tội phạm, không biết nói gì hơn là khoác vai cô nhỏ dìu ra 
					khỏi sân trường. Đưa Phương vào quán cà phê Hồng, không để 
					Phương mở miệng, Khoa đã ôm mặt nàng và đắm đuối hôn, nụ hôn 
					dài cháy bỏng làm tâm trí Phương lú mê, nàng đã quên hết 
					những giận hờn, nàng ôm chặt vai Khoa như sợ chàng biến mất. Sau khúc dạo tình tự, Khoa làm hoà:
 - Cả tháng nay anh lênh đênh ngoài biển đâu có đến nhà em 
					được, vô tới đất liền là tới thẳng trường em đó.
 - Anh có …gạt em không ?
 Khoa nhìn vào mặt Phương nói: Em nhìn vào mắt anh đi, có 
					thấy dối gian trong đó không?
 - Em không biết, vì Mẹ làm em nghi ngờ là hai người đã đổi 
					địa điểm!!!
 - Nghi ngờ gì ?
 - Mẹ vẫn vui vẻ, có nhiều đêm không về, không trông mong anh 
					như lúc ba có nhà.
 - Sao em không hỏi Mẹ ?
 - Em có hỏi, Mẹ cũng nói là không gặp anh, nhưng em không 
					tin.
 Khoa không ngờ Phương tinh mắt thế, chàng và Hạnh đã đổi 
					chiến thuật lấy nhà chàng làm nơi gặp gỡ. Chính Hạnh cũng 
					xin Khoa đừng bướm hoa với con nàng, nó còn trong trắng lắm, 
					Khoa cũng đã hứa với Hạnh từ nay không gặp Phương nữa, nhưng 
					sáng nay Hạnh gọi phone và nhờ Khoa đến trường đón Phương vì 
					nàng sợ con nàng sẽ sa ngã vào bữa tiệc tốt nghiệp đêm nay. 
					Với Khoa, Hạnh là người đàn bà dâm dục, quyến rũ và giàu có, 
					nàng lo lắng từ miếng cơm, tấm áo đến chi phí chi tiêu hàng 
					ngày của chàng. Không có Hạnh, Khoa sẽ phải dọn về với ba và 
					chị hai, sẽ không có xe hơi xịn, sẽ mất hết toàn bộ. Còn 
					Phương ngoài sự trong trắng ra, nàng không có gì, tương lai 
					còn mịt mờ, xa vời vợi. Yêu nàng, Khoa sẽ không lo lắng cho 
					nàng được gì ngoài chuyện sex! Đang chán ngán với dòng suy 
					nghĩ “bế tắc”, Khoa bỗng giật thót người vì sự nhột nhạt và 
					tê dại mà Phương đang dành cho chàng: cô bé đang hôn và nút 
					vú chàng!
 Khoa ngã người trên ghế bố, mặc cô nhỏ thao túng, trả bài. 
					Kể ra, Phương đã tiến bộ rất nhiều, tuy không kinh nghiệm 
					bằng những ngường đàng bà đã và dang ngự trị trong đời chàng 
					nhưng, so với “bài học vỡ lòng” thì nàng khá lắm!
 Phương say sưa bú vú liếm và hôn môi Khoa, nàng thiệt là yêu 
					chàng trai này lắm, nàng muốn Khoa sẽ là người đầu tiên và 
					cuối cùng trong đời mình. Nàng đoán, có lẽ Khoa có nhiều đàn 
					bà lắm, sẽ rất khó chiếm ngự trái tim chàng nhưng nàng sẽ 
					dùng hết sức mình để nắm giữ chàng.
 Khoa mắt nhắm nghiền, thoải dài lưng trên ghế bố hưởng thụ, 
					chàng cố đánh tan những ý nghĩ đen tối trong đầu nhưng sao 
					khó quá vì thằng nhỏ không chịu nghe mệnh lệnh của chàng, nó 
					cứ ngóc đầu như muốn nhảy ra khỏi quần. Cầm tay Phương để 
					lên cu mình, Khoa nói nhỏ: Em xem nè, nó đòi em đó. Phương 
					không trả lời, miệng vẫn bú vú Khoa, tay dịu dàng xoa thằng 
					nhỏ, đây là lần đầu cô bé đụng cu dàng ông, tuy là qua lớp 
					vải nhưng nàng cũng đã rất thích thú, nó như một thế giới 
					mới đối với nàng.
 Định mở dây kéo để Phương đụng vào nó, nhưng lý trí đã kéo 
					tay Khoa lại, chàng không muốn phụ lòng Hạnh và cũng không 
					muốn phá hỏng đời Phương. Chàng biết, nếu phá trinh Phương 
					thì cô nàng sẽ sa ngã, sẽ làm tình với bất cứ ai muốn nàng… 
					nhưng cứ cái đà xác thịt này chắc là chàng chịu không nổi và 
					sẽ ….
 Miên man nghĩ, tay Khoa lần tìm vú Phương hồi nào không hay, 
					chàng bóp, nắn, vân vê nhủ hoa Phương với trăm ngàn thèm 
					muốn, đặt Phương lên đùi mình, cởi nút áo sơ mi nàng ra, 
					vòng tay ra sau, cởi luôn chiếc áo ngực màu da ren mỏng, cặp 
					vú Phương kiêu hãnh đứng dựng, hai đầu vú nhỏ như một nhụy 
					hoa, Khoa tham lam nút, nghiến, trong khi đó, Phương ôm lấy 
					cổ Khoa và ngã người ra sau như muốn cho Khoa toàn bộ cặp vú 
					của mình. Miệng ngấu nghiến cặp vú , tay lần sờ từng đường 
					cong trên người Phương. Cái eo thon dài làm Khoa muốn tuột 
					hết áo quần Phương ra, muốn nàng khoả thân múa cho mình coi 
					và sau đó sẽ cho nàng nếm mùi đàn bà! Đầu Khoa đầy nhục dục, 
					nhưng cũng may, đây là quán cà phê, dù có chòi riêng, nhưng 
					cũng không thao túng được nhiều, Khoa định là bước kế tiếp 
					sẽ dạy Phương cách liếm cu và cho nàng hưởng thụ sự sung 
					sớng khi đàn ông liếm chim mình nhưng bỗng nhiên, chuông 
					điện thoại chàng reo lên. Không bắt phone, Khoa tiếp tục vần 
					vũ cặp ngực cô bé 17 tuổi, nhưng Phương lại bị cú điện thoại 
					chi phối, cô bé ghen hỏi: Phải mẹ gọi anh không ? “anh không 
					biết” “em muốn anh nghe điện thoại” “ừ, thì nghe!” Khoa bực 
					mình trả lời, tuy nhiên, để cô bé không chú ý khi chàng noí 
					chuyện nên Khoa đã bạo tay, mở quần và lần sờ vào chim cô bé, 
					mồng đốc bé xíu làm chàng chi phối đầu, giá mà …. Nhìn được, 
					chắc là phê lắm …. “Khoa đây” ….. “oh, chị Hai hả, có gì 
					không?” …… “hôm nay là sinh nhật của chị ?” ….. “em về liền, 
					em quên mất”, Khi nghe Khoa nói hai chữ CHỊ HAI là Phương đã 
					quên hết mọi thứ trên đời, nàng bắt đầu ríu người theo những 
					ngón tay của Khoa, tuy người ríu lại, nhưng chân thì cứ dạng 
					to ra để mặc khoa mò mẩm chim mình. Dâm thủy cô bé bắt đầu 
					tràn nhiều, Khoa lấy ngón tay mình ra, thản nhiên mút: NGON! 
					Và cứ như thế, chàng say sưa thọc tay vào lồn nàng, rồi mút, 
					rồi NGON! Khoa định sẽ ngưng để về ăn sinh nhật chị mình 
					nhưng thấy Phương sướng quá nên chàng quyết định cho cô bé 
					hưởng thụ. Khoa bắt đầu dùng kỹ thuật của mình: miệng bú vú, 
					tay trái bóp vú, tay phải móc mòng đốc, Phương rên hư hử làm 
					Khoa thích chí, trổ hết tài nghệ của mình.
 - Khoa ơi, em … chịu không nổi nữa rồi, á ….u …ơ ….
 Như không nghe cô bé nói, Khoa lấy ngón tay thọc vào chim cô 
					bé bỗng trong đầu chàng loé lên một dã tâm: Ừ, thì giữ trinh 
					cho cô bé, nhưng…. đụ đít vẫn được mà! Nghĩ vậy nên Khoa bắt 
					đầu lấy nhớt nơi lồn nàng, trét lên lỗ đít và cứ thế xoa 
					nhấn lỗ đít nàng, chàng chăm sóc lỗ đít Phương thật tận tình, 
					vì chàng biết, một ngày thật gần, chàng sẽ khi nhụy lỗ đít 
					nàng, có như thế, Phương sẽ không bị đau như lần đầu chàng 
					bị Hạnh dùng cà rốt phá trinh đít chàng.
 Riêng Phương, vừa nhột, vừa đã, lại không có kinh nghiệm gối 
					chăn nên nàng nghĩ chuyện thọc tay vô đít cũng là một phần 
					trong bài học “YÊU”, thế cho nên nàng không phản ứng dù có 
					đôi lúc ngón tay Khoa thọc vô đít nàng rất đau… Cuộc vui 
					dang đến hồi sôi động thì Khoa bỗng ngưng tay, chàng nói: 
					Thôi, để hôm khác anh dạy em tiếp, bây giờ em gọi về nhà, 
					báo là sẽ đến nhà anh ăn sinh nhật chị Hai, nhân tiện anh 
					giới thiệu em với chị của anh luôn.
 - Dạ
 Phương ngoan ngoãn gọi cho Mẹ, khi nghe Phương nói, Hạnh có 
					vẻ không vui nhưng biết làm sao được, nàng chỉ đành dặn con 
					về sớm rồi cúp máy.
 Suốt đoạn đường tới nhà Khoa, Phương cứ mỉm cười một mình 
					hoài, nàng cười vì hạnh phúc, vì biết mình sẽ được Khoa dẫn 
					vào thế giới huyền ảo “tình nhân”. Lâu lâu thấy Phương cười 
					một mình, Khoa hỏi: Em cười gì đó ?
 - em hạnh phúc được anh thương
 - cô bé khờ! Đó không phải là thương mà là … YÊU!
 - Dạ … YÊU
 - Em thích không?
 - Thích
 - Từ nay phải nghe lời anh, học hành cho giỏi biết không ?
 - dạ, nhưng học giỏi anh có …. thưởng em gì không ?
 - có
 - gì ?
 - thưởng YÊU, nhiều hơn hồi nãy nữa.
 Phương sung sướng, nắm tay Khoa đưa lên miệng hôn.
 
 Đến nhà Khoa, thấy vài chiếc xe đậu trước cửa, Phương mới 
					giật mình nhìn lại mình: quần áo đồng phục trung học nhìn kỳ 
					quá, nên cô bé xin Khoa:
 - Cho em đợi anh ngoài này
 - Sao vậy ?
 - Em …. thấy mặc như vầy kỳ quá
 - Không sao mà
 - Thôi, em đợi anh ngoài này
 - Đi vào nhà với anh, đánh đòn bây giờ
 Vừa nói, Khoa vừa kéo Phương vào nhà.
 Tiếng ồn áo phía trong vọng ra ngoài, thế nhưng khi chàng và 
					Phương bước vào thì bàn tiệc im lặng hẳn, ai cũng đổ dồn mắt 
					vào Phương. Mấy anh chàng trong bàn tiệc nheo mắt nhìn Khoa 
					như ngầm nói: mày ngon, gặm được cỏ non rồi! Khoa thản nhiên 
					nắm tay Phương kéo đến bên chị Hai giới thiệu: Đây là 
					Phương, con thuyền trưởng Phong. Từ ánh nhìn không mấy cảm 
					tình, Vân chuyển qua thân thiện, cô vồn vã nắm tay Ph.: Em 
					lớn đến thế rồi sao, lâu rồi, sao không ghé nhà chị chơi… 
					Ph. lý nhí trả lời, nàng muốn độn thổ khi mấy chàng thanh 
					niên trong bàn tiệc soi mói nhìn đồng phục của mình.
 - Happy birthday chị Hai, Em vừa tan học, không kịp về nhà 
					thay đồ, mong chị thông cảm.
 - Có gì đâu, Thôi hai em vào bàn ngồi đi.
 Cả bàn tiệc bắt đầu rôm rang lại. Tuy đi chơi rất nhiều, bạn 
					bè cũng đông, nhưng đây là lần đầu Ph. dự tiệc với tư cách 
					bạn gái của chủ nhà, và cũng là lần đầu nàng dự tiệc với 
					“những người dã trưởng thành”.
 
 Tan tiệc, trên đường đưa Ph. về, Khoa hỏi:
 - Em vui không?
 - Vui nhiều lắm
 - thiệt ?
 - Phải, vì được anh chăm lo như một người tình
 - bộ …. Em không muốn là người tình của anh sao ?
 - Muốn lắm, nhưng khó ở gần anh quá nên em …. sợ
 - Sợ gì ?
 - Không giữ được cho anh!
 
 Phong bỗng thắng xe lại, chàng ôm lấy khuôn mặt thiên thần 
					của Ph. Và cứng rắn nói:
 - Em nghe đây, anh sẽ lấy em , em biết chưa ? Vì anh đi làm 
					xa, mình sẽ ít gặp nhau, nhưng em phải nhớ em là của anh, 
					phải học cho giỏi, khi hai đứa mình kiếm được tiền, anh sẽ 
					làm đám cưới với em. Nếu nghèo, và nếu em ngủ với ai khác 
					thì giao ước này hủy bỏ, em biết chưa ???
 - Anh sợ em … thuộc về kẻ khác vậy sau anh không …. lấy em 
					bây giờ đi ?
 - Em còn không hiểu được tình trạng của anh sao ? Anh nghèo 
					không lo được cho em nên anh đã lánh mặt em từ ngày đầu, 
					nhưng đến hôm nay thì anh biết là anh đã thuộc về em, mình 
					sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình, em có đồng ý giữ 
					mình và vì anh mà học cho giỏi không ?
 - Em hứa nhưng anh phải giữ liên lạc với em dù mình không 
					gặp mặt, đừng trốn em như anh đã từng làm.
 - Anh hứa, nếu đi xa, anh sẽ báo em biết, sẽ gọi cho em mỗi 
					ngày nếu ở trong đất liền và sẽ gặp mặt em nếu có thời gian.
 
 “hiệp ước tình yêu” được đôi tình nhân dùng môi ký kết, nụ 
					hôn dài như thể lần đầu tiên!
 Phượng Vỹ
 (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					4)
 |