| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | ĐÊM ÁI ÂN MẶN NỒNG |  
            | Tác giả: Minh TrungMong các bạn đọc thử và mua sách ủng hộ tác giả tại
            
            http://www.coithienthai.biz/muasach.html
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5] |  
            | Phần 
            1 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Một buổi chiều vừa mới đi học về được năm phút, tôi bỗng nghe 
                  tiếng mẹ tôi quát tháo từ trong bếp vọng ra: - Lan, chắc là mày thích lắm chứ gì?
 
 Lúc ấy tôi đang ở trong nhà bếp và đang vội kiếm một miếng 
                  bánh nhét vào cái bụng cồn cào vì đói.
 
 Mẹ tôi giận dữ:
 - Mày xem nè! Nhà trường mới vừa gởi học bạ của mày về đây. 
                  Tao không làm sao hiểu được mày có thể hỏng cả hai môn Anh văn 
                  và Y tế cùng một lúc như vậy.
 
 Mẹ tôi chống nạnh đứng quắc mắt nhìn tôi. Tôi phân vân và lúng 
                  túng tìm một lý do nào đó để giải thích cho việc này Lẽ ra thì 
                  ngay từ khi các thầy cô giáo lưu ý tôi về kết quả việc học thì 
                  tôi phải tìm lấy một lời biện hộ cho mình rồi, nhưng đàng này 
                  tôi ngu quá, vả lại tôi cũng không ngờ giấy của trường lại gởi 
                  về nhanh đến như vậy.
 
 Trong lúc tôi không thể trả lời thì tiếng mẹ tôi tiếp tục:
 - Chắc mày hãnh diện về chuyện học hành của mày lắm chứ gì? 
                  Tao biết ngay mà…
 
 Tôi mong muốn có ngay một câu trả lời lúc này, nhưng tôi không 
                  thể nào giảng giải cho mẹ tôi về kết quả kém cỏi này được. Tôi 
                  ngồi thừ xuống bàn chịu đựng lời quở trách của mẹ tôi một lúc 
                  lâu.
 
 Hàng ngày, mẹ tôi vẫn thường bảo tôi rằng tôi đẹp và bà đều 
                  mong muốn tôi cũng sẽ làm việc hay học hành tốt đẹp như vậy. 
                  Nhưng đã bao nhiêu lần tôi cố gắng, tôi chưa bao giờ thành 
                  công đúng như sự mong ước của bà mẹ tôi.
 
 Cuối cuong, tôi nói:
 - Con hứa với mẹ rằng con sẽ học hành tốt hơn.
 Mẹ tôi thở dài và bảo:
 - Tối nay ba mày về thì ông ấy sẽ bảo mày nhiều điều hơn.
 Mẹ tôi quay lưng bước ra cửa, bà đứng lại hồi lâu và nói thêm:
 - Bây giờ thì hãy lấy bài làm ở nhà ra mà học đi!
 
 Tôi buồn tủi khi nghĩ đến thân phận mình. Tôi có một người chị 
                  và một người em. Ba mẹ tôi đều nghĩ rằng chị và em tôi đều 
                  hoàn thiện và luôn luôn dùng hình ảnh của họ để so sánh về tôi. 
                  Em gái tôi tên là Hồng, nó là một đứa học sinh giỏi nhất trong 
                  lớp và bao giờ cũng được phần thưởng vào dịp cuối năm. Ai ai 
                  ai cũng thích nó cả. Chị Nguyệt của tôi cũng không kém, năm 
                  nay đang là sinh viên trong một trường cao đẳng và đang nhận 
                  học bổng dành cho sinh viên xuất sắc. Những gì tôi nghe nói về 
                  chị tôi đều là một thiên tài.
 
 Tôi cố gắng tảng lờ như không hể để ý đến những yếu đểm của 
                  tôi, nhưng thật khó để làm ra vẻ như vậy. Tôi không được thông 
                  minh và sắc sảo như Hồng, tôi không khôn ngoan và tài giỏi như 
                  Lan. Tôi chỉ có một khả năng duy nhất là vẽ. Nhưng ba mẹ tôi 
                  lại thường cho rằng tôi vẽ để tránh làm công việc nhà. Và 
                  chẳng có ai để mắt đến những tác phẩm của tôi cả. Chỉ có một 
                  cô giáo khen rằng tôi có tài hội hoạ mà thôi, và đó là người 
                  duy nhất trên đời.
 
 Tiếng xe hơi vọng qua cửa sổ, tôi vội chạy đến nhìn và trông 
                  thấy Hồng bước xuống xe.
 
 Tôi nhận ra người đưa Hồng về là anh chàng đẹp trai và học 
                  giỏi trong trường.
 
 Hồng chạy vào nhà bằng cửa sau khi hai người hôn nhau nồng nàn.
 
 Hồng là một đứa con gái xinh đẹp và tự tin. Rất dễ dàng làm 
                  cho tôi buồn mỗi khi tôi so sánh mình với nó. Nhưng nó bao giờ 
                  cũng là một đứa em gái dễ thương và tôi không thể nào giận nó 
                  được. Nó chào tôi và chạy đến thẳng cái tủ lânh, và không quên 
                  hỏi tôi:
 
 -Cái gì vậy chị Lan?
 
 Chắc là trông thấy gương mặt ủ dột của tôi. Tôi nhún vai trả 
                  lời nó với một thái độ hững hờ:
 
 -Cũng là những chuyện cũ rich! Mẹ mới vừa la tao một trận vì 
                  tao bị một con D và một con F rong hai môn.
 
 Nó tỏ vẻ thông cảm với tơi và thở dài vì chán nản hay vì 
                  thương hại tôi, bởi vì tôi không muốn nghe một chút nào. Trước 
                  khi nó tiếp lời, tôi nói:
 
 - Thôi, giờ tao phải đi…
 
 Khi đi ngang qua phòng khách, tơi đưa mắt nhìn qua khung cửa 
                  sổ và trông thấy cảnh chiều mùa thu thật đẹp. Những chiếc lá 
                  thu vàng úa rơi đầy và phủ kín mái nhà người hàng xóm. Xa xa 
                  những áng mây xám lũng lờ trôi, ngọn gió nhẹ lay động làm đong 
                  đưa cành hoa cạnh khung cửa. Tôi mơ nghĩ đến cảnh cổ được một 
                  người nào cuong chia xẻ với tôi cảnh đẹp như thế này, tôi hình 
                  dung ra một anh chàng đẹp trai cao lớn cầm tay tôi dìu đi 
                  trong công viên, chung quanh chúng tôi là những chiếc lá vàng 
                  rơi ruing. Dĩ nhiên lúc ấy tôi không còn là một Môtng Lan buồn 
                  bã, héo hon nữa, mà tôi là một người con gái yêu kiều. Tôi 
                  phân vân tự hỏi làm sao giấc mơ như vậy có thể trở thành sự 
                  thật được?
 
 Tôi vơ vội vài cuốn sách nhét vào trong cặp. Tôi nói với mẹ 
                  tôi rằng tôi d8i ::145ô29::n thư viện. Tiếng mẹ tôi nhắc nhở:
 
 -Trở về đúng giờ để a7n cơm tối đấy nhé….
 
 Tôi mừng rơn và thấy lòng thư thả vì thoát ra được căn nhà. Từ 
                  nhà tôi đến thư viện chỉ cách nhau mấy dãy phố, tôi bước đi mà 
                  nghe lòng thư thái, lòng nhủ lòng gắng siêng năng học hành để 
                  cho mọi người biết rằng tôi có thể là một học sinh giỏi. Tôi 
                  đặt những cuốn sách lên bàn và đến cạnh kệ sách lục tìm cuốn 
                  sách về lịch sử.
 
 Hai tiếng đồng hồ trôi qua, trước khi về nhà, tôi quyết định 
                  ghé ngang phòng tập thể dục để “work out” một lúc cho đỡ căng 
                  thẳng tâm hồn.
 
 Phòng tập Holiday Spa hôm nay đông hơn thường lệ. Thông thường 
                  tôi hay đến đâu vào mỗi ngày thứ hai, thứ tư và thứ sáu, để 
                  tập aerobics, chạy bộ môtt lúc, bơi một vòng hồ bơi và vào 
                  ngồi trong sauna room. Lúc nào trong cái giỏ của tôi cuing có 
                  đầy đủ quần áo để tập thể thao. Tôi đóng tiền hàng tháng cho 
                  phòng tập này, và những sinh hoạt thể thao có phần làm tôi 
                  khoẻ mạnh hơn và vững vàng về tinh thần hơn.
 
 Đó chỉ là một lý do. Lý do thứ hai là ở trong phòng tập này, 
                  tôi có thể nhìn ngắm những chàng trai với thân thể hết sức 
                  cường tráng, để tôi có thể mơ mộng một chút trên đường về. 
                  Những bắp thịt tay chân cuồn cuộn, mùi mồ hôi, mùi đàn ông 
                  toát ra từ những khuôn mặt đẹp trai đó đã là một thu hút tôi 
                  phải đến phòng tập.
 
 Nhìn những khối cứng trong đũng quần bó sát, tôi đã tưởng 
                  tượng ở dưới làn vải đó là nỗi đam mê chất ngất. Và với hình 
                  ảnh đó, đêm về tôi đã có những giấc mộng thật đẹp, bên cạnh 
                  bàn tay êm ái của chính mình.
 
 Đang suy nghĩ miên man trong lúc đi bộ trên chiếc máy 
                  treadmill chạy từ từ, bỗng có một giọng nói vang lên bên cạnh 
                  tôi:
 
 -Nhìn anh chàng kia kìa, thật là đẹp trai và lôi cuốn , phải 
                  không Lan?
 
 Tôi quay lại:
 
 -Ủa , cô Thư… Cô cũng đi tập ở đây à?
 
 Cô giáo của tôi, cô giáo lớp nhạc mà tôi rất mean, cô Thư, 
                  đang đứng bên cạnh tôi.
 
 Cô mặc một bộ đồ leotard bó sát, khoe thân thể thật khiêu gợi 
                  với những đường cong không thể nào chê được. Mái tóc cô dài 
                  xoã xuống vai. Gọi bằng cô, nhưng tôi nghĩ cô chỉ hơn tôi vài 
                  tuổi, giỏi lắm chừng bốn năm tổi là cùng. Cô quay lại nhìn tôi 
                  cười:
 
 - Ừ tôi thường tập ở Holiday Spa trên Anaheim, nhưng tôi mới 
                  dời về đâu nên ngày hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến tập ở đây.
 
 Tôi cười:
 -À, như vậy thì em và cô có dịp tập chung rồi. Em tập ở đây 
                  hoài à…
 
 Cô giáo cười, và nói với tôi:
 
 -Đừng gọi tôi bằng cô, cứ gọi bằng Thư được rồi. Tôi không lớn 
                  hơn Lan bao nhiêu đâu…
 
 Tôi ngập ngừng:
 
 -Thôi cho phép em gọi bằng …chị vậy nhé…
 
 Thư có ánh mắt thật đẹp. Nàng hỏi tôi khi ánh mắt nở một nụ 
                  cười ý nhị:
 
 - Nãy giờ Thư thấy Lan đang ngắm anh chàng kia có phải không? 
                  Anh ta có vợ rồi đừng mơ mộng…
 
 Tôi đỏ mặt:
 
 -Đâu có, chị Thư đừng có chọc Lan. Lan đang tập đi bộ, đâu có 
                  nghĩ ngợi gì…
 
 -Thôi, đừng có dấu chị. Chị thấy em ngắm anh chàng kia không 
                  chớp mắt.
 
 Rồi nàng dừng lại, cười cười:
 
 -Mà không chịu ngó phía trên, cứ ở phía dưới mà ngó!
 
 Tôi đỏ gay mặt, nóng bừng lên tới tai:
 
 -Chị này, chọc em hoài à…
 
 Hai chị em hàn huyên một lúc rong khi đi bộ trên máy 
                  treadmill. Được môtt lúc, Thư rủ tôi xuống bơi. Tôi đồng ý 
                  ngay lập tức. Hai chị em phóng xuống nước. Nước mát lạnh làm 
                  chúng tôi tỉnh người. Đùa giỡn một lúc, Thư hỏi tôi có thích 
                  nằm phòng Sauna không? Tôi gật đầu ngay và theo Thư vào phòng.
 
 Phòng Sauna tức là phòng tắm hơi, hôm nay thật vắng người, chỉ 
                  có hai chị em tôi mà thôi. Chúng tôi cởi hết quần áo tắm, chỉ 
                  choàng có mỗi một chiếc khăn trên người và bước vào phòng. Thư 
                  không ngần ngại , cởi phăng chiếc khăn choàng, trải xuống mảnh 
                  ghế dài và nằm lên trên đó. Tôi cũng bắt chước nằm phía bên 
                  kia. Thư gác tay lên trán, nằm yên, mắt lim dim như ngủ. Tôi 
                  không thể nào không liếc sang nhìn lén thân thể của nàng. Ngực 
                  Thư không lớn lắm, chỉ vừa tròn trĩnh nhưng rất đẹp. Hai đầu 
                  vú nảng căng cứng và đỏ hồng như gái vừa lớn. Tôi tự so sánh 
                  với ngực mình. Nhìn xuống, tôi không hổ thẹn cho lắm và biết 
                  rằng ngực mình với cặp nhũ hoa của Thư không thua kém gì.
 
 Nhìn ngắm Thư một lúc, với làn da trắng muốt và khuôn mặt trái 
                  soan thật yên bình nằm thản nhiên relax, tôi bỗng nảy ra ý 
                  nghĩ táo bạo làm mặt tôi đỏ lên mì ngượng. Tôi làm bộ xoay 
                  chiều, quay đầu lại để có dịp ngắm Thư từ phía dưới. Đôi chân 
                  dài và trắng thon thả hơi cong lên, để lộ phần bên dưới của 
                  nàng. Nhìn đôi mông tròn trịa và cặp đùi dài thon thanh nhã 
                  của Thư làm đầu óc tôi nghĩ miên man đâu đâu.
 
 Thư bỗng bất chợt quay lại hỏi tôi:
 
 -Dạo này em còn vẽ nữa không?
 
 Tôi ngần ngừ:
 
 -Lâu lắm rồi em không cầm cọ lại.
 
 -Nhà chị có mấy tấm ranh chị mới mua về, chút nữa em muốn ghé 
                  xem không?
 
 -Dạ, nếu chị cho phép…
 
 Hai chị em ói chuyện với nhau một lúc, Thư rủ tôi ra tắm nước 
                  lạnh lại rồi sửa soạn đi về. Tôi nói với Thư phải gọi điện 
                  thoại về xin phép bố mẹ, Thư nói rằng để Thư xin phép hộ cho.
 
 Tôi gọi điện thoại về nhà, gặp ba tôi nhấc điện thoại lên. Vừa 
                  nghe tiếng tôi, ông nói:
 
 - Ba muốn nói chuyện với con, Lan! Ba hiểu rằng con có một vài 
                  khó khăn trong việc học ở trường. Hãy nói cho ba biết tại sao 
                  con lại rout hai môn học trong trương?
 
 -Thưa ba, con không biết…Tôi thẳng thắn thừa nhận.
 
 Ba tôi ngần ngừ một lúc, rồi nói:
 
 -Ba không biết phải làm gì với con bâu giờ cả. Ba đã hỏi con 
                  cần ba giúp đỡ gì, con bảo chẳng cần gì cả, thế rồi con rout 
                  hai lớp…
 
 Tôi im lặng không dám trả lời. Ba tôi hỏi tiếp:
 
 -Con đang học ở đâu đó? Sao không chịu về nhà học bài?
 
 Tôi nói dối:
 
 -Con đang ở nhà cô giáo Thư. Con nhờ cô kèm cho con học bài.
 
 Nghe đến tên cô giáo, ba tôi có vẻ chùng xuống:
 
 -Đưa ba nói chuyện với cô giáo.
 
 Cô Thư nhấc điện thoại lên và nói vài câu cho ba tơi yên lòng. 
                  Xong hai chúng tôi ra bãi đậu xe, lái xe về nhà của cô.
 
 (Hết Phần 1 … Xin xem tiếp
                  Phần 2 trở 
                  đi dành cho members)
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: August 20, 2002This story has been read (Since August 20, 2002):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |