| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | ĐỒNG HƯƠNG |  
            | Tác giả: SịpE-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả, hãy gửi e-mail đến Cõi 
			Thiên Thai, CTT sẽ chuyển e-mail cho tác giả)
 Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi 
            truyện
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5][Phần 
            6][Phần 
            7][Phần 
            8] |  
            | Phần 8 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Chúng tôi trở thành vợ chồng không qua một lễ 
					cưới hỏi, nhưng sống lứa đôi thật vô cùng hạnh phúc. Nhiều 
					khi tôi e chị mặc cảm nên ngỏ ý muốn làm một cái tiệc đơn sơ 
					cho thành lễ hợp cẩn chính thức theo phong tục trước giờ, 
					nhưng chị bảo : vẽ chuyện, tốn kém vô ích. Bộ có lễ cưới thì 
					mới bện chặt nhau mà sống suốt đời sao. Thiếu gì đám tổ chức 
					linh đình mà chỉ ba bảy hai mươi mốt ngày là rệu rạo dần rồi 
					rã đám. Trái lại, nhiều người theo về với nhau dưng không mà 
					ở ăn đến tóc bạc, răng long. Để tôi khỏi áy náy và thắc mắc, 
					chị còn nói hớn hở : thì anh cũng đã lo lễ cưới cho em rồi 
					còn gì, đêm sinh nhật anh đốt nến hồng, lung linh và lịch 
					duyệt gấp mấy lễ cưới của công nương với hoàng tử. 
 Cả hai đều đồng ý không sanh con vội, dù đều lớn tuổi chút 
					đỉnh, nhưng tụi tôi muốn dành những ngày son rỗi để sống hết 
					mình trước khi bị buộc ràng vào con cái. Tôi những muốn xóa 
					thật sạch ám ảnh của chị để đừng bao giờ mặc cảm vì thiếu 
					sót dung nhan phụ nữ.. Còn chị cũng muốn tôi thật chín chắn 
					trong việc chọn lựa sống chung rồi mới sanh con thì sanh. 
					Dần dần chị có vẻ vững chãi và tin tưởng nơi tôi. Vậy mà 
					cũng có lúc thấp thoáng chị vẫn còn e dè ngờ vực. Có thể là 
					chị muốn thử lại lần nữa lòng tôi yêu chị, hoặc có thể là 
					chị chưa thể xóa hết mặc cảm tự ti của mình.
 
 Chẳng hạn chợt bắt gặp ngoái đường vài cô bé ngổ ngáo, ăn 
					mặc hở hang quá đáng, hay để ngỏ vú mông rành rành, hoặc 
					những em bộ ngực đồ sộ quá khổ thì chị nhấm nháy để tôi nhìn 
					rõ và sau đó dò xét ý tôi. Chị bảo : con bé có hai vú súp pe, 
					to như cái ấm tích chứ không ít, đàn ông có thứ đó nằm gối 
					đầu cũng đã. Còn nói chi là ngày nào cũng được sờ, được bóp, 
					được ngậm tỉ tê. Tôi thiệt tình không ham vì nếu có lòng tơ 
					tưởng như thế thì tôi đã chẳng nhất tâm tìm ra nguyên do chị 
					dấu diếm để rồi chọn quyết định cưới chị.
 
 Tuy nhiên vì không phải là thần thánh gì, nên tôi vẫn hòa 
					hợp theo nhận xét của chị và sau đó đi tới kết luận khác : 
					em nói đúng, vú lớn thật đẹp, dễ lôi cuốn khiến mọi người 
					nhìn, song cũng là oan gia. Vì khiêu khích người ta quá nên 
					dễ bị người khác tìm cách tước đoạt hoặc có khi chính nạn 
					nhân bị những tai ương, bị hiếp, ngực bị lệch hư vì mỡ nhiều 
					quá, em thấy có nhiều người vú chảy xệ dài quá rún, đẹp hóa 
					thành xấu. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Rồi để bảo vệ lập trường của tôi, thí dụ về phụ 
					nữ Hàn Quốc có nhiều bà vú dài đén kéo ra phía sau cho con 
					bú được. (Điều này tôi dám nói mạnh miệng là chính do ông 
					bác tôi kể lại trường hợp chính ông đã gặp khi vào một phạn 
					điếm ở Hán Thành). Chị nghe thú vị cười hề hề.
 
 Vợ chồng son có cái hay, chẳng sợ con cái mè nheo phá giấc 
					ngủ. Lỡ có bông phèng xả láng với nhau quá độ, mệt đến díp 
					cả mắt lại, lăn ra ngủ một mạch quên trời quên đất cũng 
					chẳng ai bắt bẻ. Quả vậy đêm nào tụi tôi cũng thức khuya, có 
					khi hàng phố ngủ yên hết mà chị với tôi còn lục đục. Nào 
					công lên việc xuống gì cho cam, chẳng qua cứ đè nhau ra mà 
					nghịch phá cho sướng.
 
 Chị hồi này quen quá rồi, chiều tắm rửa xong đã biết cởi bỏ 
					xú cheng để vú trần xì ra. Tôi có ương ngạnh đòi là lột 
					phăng áo ra lập tức. Rồi bắt tôi gối đầu lên đùi để chị xoa 
					tóc cho dễ ngủ. Nào có ngủ nghê gì được, thấy cái vú chị 
					nằng trĩu lơ lửng trên mặt là muốn điên lên rồi. Vậy là hôn 
					hôn hít hít, sờ sờ soạng soạng và có họa là trời sụp đến nơi 
					mới đành để lơ, còn không cũng táy máy bóp bóp cho bằng được. 
					Cũng may chị chỉ còn một vú mà sức phản xạ nhanh không thể 
					tưởng. Cứ vo tròn cái vú trong tay, xoắn cho vài vòng là y 
					như đầu vú căng mọng lên như quả nhót. Bảo sao tôi không rên 
					lên mà ập vào ngậm bú cho bằng được. Bú măn chán là hành tội 
					đến cái lồn, liếm láp đến tê nhão ra, móc cạp đến long cả 
					gốc, bú nút đến moi hết cả bên trong lộn ngược ra ngoài và 
					chị thì lồng lên như ngựa vía.
 
 Chả bảo liền theo đó sẽ là một màn đưa nhau vào địt đụ. Bẻ 
					giò gác cẳng, banh háng chổng mông, phành phành liên tu bất 
					tận, như tàu suốt chạy nhanh, chị rên vì thích, vì sướng, vì 
					thỏa mãn, vì thấu đến trời xanh, chớ bộ giỡn. Cả hai dán 
					khít nhau cơ hồ vắt thành nước, nhập chỉ còn một cục, nếu 
					buồi dái không nhốt kín trong lồn thì nghĩ là hai người bị 
					xà nẹo vì dính lẹo nhau. Chán chê mê mỏi, buông nhau ra chỉ 
					còn thở với thở, tay chân rã rời, mắt mờ, lưng gập, xả người 
					ngáp ngáp lấy hơi lên.
 
 Chính lúc đó tôi thỏ thẻ dặn dò chị : này em, phải tính đến 
					việc xin đi khám vú truy tìm ung thư, đừng lơ là không nên. 
					Chị có vẻ ngần ngừ, song đáp lại cho qua : anh bảo em còn 
					khám làm gì. Cái thằng khốn nạn nó xẻo mất một vú, em nghĩ 
					con vi trùng ung thư chẳng dám thập thò chui vào vú còn lại, 
					nhìn cái sẹo thôi chắc cũng vội nản. Nội việc khâu vá chỗ 
					thịt bị cắt làm rỗ như tổ ong cũng khiến chúng thối lui.
 
 Tôi nói mãi cũng lơi vì nghĩ chị không muốn y tá, bác sĩ 
					khám phá ra khoản tai nạn của chị. Thôi thì chị dấu diếm 
					cũng được, nhưng còn việc khám tử cung hay soi trực tràng 
					thì tôi nhất định không cho chị từ chối. Tuy vậy cũng phải 
					thuyết phục mãi chị mới hứa nghe theo. Chị luôn nửa đùa nửa 
					thật : hằng ngày anh cho máy rà chui vào lồn em rồi, ép còn 
					hơn máy nghiến mía, nếu em có đau thì đã biết. Anh nghĩ cái 
					đầu rùa của anh nào có thua gì máy soi của bệnh viện. Nó còn 
					nhanh nhạy và hung hăng, ngóc ngách đâm tới đâm lui, chứ nào 
					lịt lịt vô tri như máy móc. Tôi không chấp nhận đề nghị này 
					mà vẫn duy trì ép chị phải đi khám để tôi yên lòng. Chị lại 
					kiếm cớ thoái thác : không lẽ em nằm để mấy ông bác sĩ mằn 
					mò dùng cái banh mở rộng cửa mình ra, rồi nhìn nhìn ngắm 
					ngắm, sờ sờ vọc vọc, có khi còn dùng đèn soi lùa tít vào 
					trong để xem xem xét xét nữa.
 
 Tôi lại phải hứa hẹn tìm bác sĩ phụ khoa là giới nữ để chị 
					yên chí. Đến đây thì chị có vẻ khuất phục song vẫn còn nạnh 
					thêm một lý do khác để lơ việc đi khám : còn việc lông lồn 
					em quá rậm rạp, vào bác sĩ vạch vạch dòm dòm, tuy cùng là nữ 
					giới với nhau, nhưng em cũng nhột nhạt chớ. Tôi đến bật cười 
					cái lối lý luận cùn của chị : tưởng là gì, chứ em sợ rậm thì 
					gọt cạo nó đi. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Chị lại phụng phịu : eo ơi, ai lại đưa chỗ đó 
					cho mấy ông thợ cạo cắt xén và gọt nắn. Tôi đâm chịu vì cái 
					lối cố tình ngớ ngẩn ăn tiền thiên hạ của chị, chẳng thà chị 
					không ưng quách thì là lẽ, đằng này cứ nạnh hết cớ này cớ 
					kia quanh quẩn. Cho nên tôi phải đánh mạnh cho chị quỵ, tôi 
					bảo : em có muốn đi lại chỗ thợ cạo anh cũng không cho. Lồn 
					em tuyệt đối là của anh, chỉ có anh mới được quyền sờ vọc, 
					bất đắc dĩ khi em đau thì mới đành để bác sĩ khám trị liệu, 
					còn bình thường thì cấm tiệt. Anh sẽ đích thân lo cho em, 
					vén khéo o bế, chẳng những lồn sạch mà còn mỹ thuật nữa. Anh 
					cam đoan.
 
 Chị ngúc ngắc đầu, so vai, rụt cổ, lè lưỡi thán phục : anh 
					giỏi thật, gì cũng biết, chả trách anh thâu phục được trái 
					tim em. Quả như thế thiệt, vì trong mỗi cuộc chơi của hai 
					người, tôi vẫn luôn là vị nhạc trưởng cầm chiếc đũa điều 
					khiển dàn nhạc mà chị là một trong những nhạc công phụ họa 
					vào. Tôi giành lấy nhiệm vụ này là để chị không phải áy náy, 
					và tôi hết sức tránh nhắc lại thảm cảnh nàng đã gặp, đã trải.
 
 Điều khiến tôi hết sức ngạc nhiên là gần đây chị đã vui và 
					tham gia tích cực vào chuyện vợ chồng. Tôi sờ bú lồn, chị đã 
					biết phản ứng lại, mở rộng càng cua ra cho tôi tiếp xúc sâu 
					vào chỗ thiêng liêng đó. Khi tôi xùm xụp nút cắn hết mu đến 
					yếm, và cả hạt le nữa thì chị đã biết co rúm người vào và 
					trong lúc xuất thần sướng nứng thì chị đã tíu tít xin tôi 
					cho chị được dự vào việc ngậm cái của tôi để cả hai cân phân 
					nhau, chia đều sự chiếm hữu, chứ có đâu chỉ mình tôi được 
					hưởng mùi vị lồn chị mà miệng chị thì bị bỏ lãng quên không 
					có dái tôi chui vào mồm.
 
 Đó là lần tôi cảm động đến ứa nước mắt. Trước khi chìu ý chị, 
					tôi đã hai tay ôm lấy khuôn mặt chị mà hôn thắm thiết để cám 
					ơn và sau đó trịnh trọng chìa khúc dồi của tôi để chị bú. 
					Tôi ngạc nhiên khi thấy chị không nhợn hay khiếp như hồi bị 
					thằng bỏ mẹ bắt bú cặc nó.
 
 Năm sau, vợ chồng tôi sanh đứa con đầu lòng, lại là đứa 
					trai, như hai đứa hằng mong ước. Chị bảo : anh thích nhé, 
					khỏi sợ cụt mất dòng giống. Thằng bé có con chim khá đồ sộ, 
					chị tủm tỉm nhắn nhe : đúng là cha nào con nấy, con nhà tông 
					chẳng giống lông cũng giống cánh, không rõ sau này nó lớn 
					lên có làm cho các cô gái liểng xiểng như bố nó chăng. Tôi 
					cười hề hề cầu tài và nịnh vợ nhất mực : gái cỡ như mẹ nó 
					hiện tại thì dẫu nó có chết dấm chết dúi anh cũng cố cột cho 
					nó không thoát nổi.
 
 Vợ chồng tôi cùng cười trong vòng ôm âu yếm của nhau.
 
					Hết |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: January 23, 2008This story has been read (Since January 23, 2008):
 
 |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: [email protected]
 |  |