| Chú đi xuống dưới sảnh của khách sạn, người 
					phụ nữ tối qua đã chờ sẵn tự bao giờ, bà đã tới sớm để trả 
					tiền phòng khách sạn cho chú. Bà ta cúi đầu khúm núm chào 
					chú, chú chỉ nhếch mép cười bước ra ngoài. …
 Trên đường về nhà, lòng chú thật phấn chấn. Chú bảo hôm nay 
					cho anh tài xế nghỉ phép 5 ngày, anh tài xế cảm ơn ríu rít. 
					Đến gần nhà, chú nói anh tài xế dừng lại từ xa, cho phép anh 
					sử dụng xe để về quê như là phần thưởng cho một đêm thức 
					trắng của anh. Chú bước đi về phía cổng, định bấm chuông 
					nhưng nhận ra cửa chỉ khép hờ. Hơi ngạc nhiên nhưng chú vẫn 
					khẽ đẩy cửa vào rồi khóa lại, vừa đi vào nhà chú vừa nghĩ: 
					“Ai lại quên khóa cửa thế này?”. Chú vào phòng khách, đồ đạc 
					xộc xệch hết. Chú bắt đầu lo lắng: “Chẳng lẽ lại có chuyện 
					gì đây?”. Nghi ngờ, chú khẽ thò tay vào ngăn kéo nhỏ móc ra 
					một khẩu súng…
 Đi ngang qua phòng thằng Dũng, cửa phòng mở 
					toang, súng lăm lăm trong tay chú quan sát chung quanh không 
					thấy ai trong phòng. Đến phòng ngủ của mình, cửa phòng khép 
					hờ, chú đưa mắt nhìn vào chợt chết lặng người vì cảnh tượng 
					trước mắt không phải là kẻ trộm nào cả mà là cảnh hai người 
					thân yêu của chú đang trần truồng ôm nhau ngủ. Trời đất như 
					đổ sập trước mặt chú, chú quay cuồng như đứng không vững 
					trên đôi chân bao ngày tháng chưa biết run rẩy. Vậy mà giờ 
					đây nó không còn nghe lời chú nữa, nó như rã rời, bủn rủn… 
					Sau một lúc choáng váng, chú từ từ trấn tĩnh lại, máu trong 
					người chú đang sôi lên. Chú đẩy cửa thật khẽ bước vào, hai 
					thân thể trần trụi kia vẫn không hay biết. - Cái quân khốn nạn kia – Chú quát to giận dữ - chúng bay 
					đang làm trò bỉ ổi gì ở đây?
 Đôi tình nhân choàng tỉnh trong kinh hãi sau tiếng thét vang 
					trời, họ cuống cuồng quơ lấy chăn phủ lên thân thể tội lỗi 
					lõa lồ vẫn còn đang nhơ nhuốc mùi hoan lạc. Lăm lăm súng 
					trong tay, chú nắm tóc cô Như lôi ra khỏi giường rồi xô cô 
					ngã dúi dùi vào một góc phòng, cô nằm im khúc thút thít 
					không dám phản ứng gì. Còn thằng Dũng cũng thất kinh hồn vía 
					không dám nhúc nhích, mắt lấm lét nhìn theo chú đang mở tủ 
					lấy ra hai cái còng số 8. Quắc mắt về phía nó, chú quát:
 - Nằm sấp mặt xuống đưa hai tay lên đầu!
 Thằng Dũng ngoan ngoãn tuân theo. Chú còng hai tay nó lại. 
					Cái còng còn lại chú khóa một đầu vào song sắt đầu giường, 
					một đầu vào giữa đoạn xích củ cái còng kia. Trong tư thế này 
					thì thằng Dũng có thể lật sấp hoặc ngửa dễ dàng như không 
					thể dùng hai tay chống cự được. Cô ngồi co ro trong góc theo 
					dõi từng hành động của chú trong nỗi sợ hãi tột cùng.
 Xong xuôi chú quay ra cô, nắm tóc cô lôi ra giữa phòng 
					trong tiếng khóc lóc van xin của cô. Cơn giận của chú đang 
					chạy đến tận cổ nên chú cũng chẳng màng gì đến những lời van 
					xin kia. Chú kẹp đầu cô vào giữa hai chân, tay tháo khóa 
					thắt lưng, cái thắt lưng bằng da đen bóng ánh lên vẻ lạnh 
					lùng kinh rợn. Cô đang chổng cái mông trắng muốt, đầu bị kẹp 
					chặt giữa hai chân chú, cô vùng vẫy trong yếu ớt, tay bấu 
					víu vào hai ống quần chú… “Chát”… Tiếng kêu chát chúa của 
					cái thắt lưng quất vào mông trắng toát mềm mại… “Áh…!” Cô ré 
					lên đau đớn… “Chát… chát… chát…”… “Ah… ah… ah” rồi lại 
					“Chát… chát… chát…”… Chú quất lia lịa không thương tiếc… Cô 
					la hét thảm thiết trong đau đớn nhục nhã ê chề… Chú vẫn tiếp 
					tục quất xuống… Vết lằn hiện lên ngang dọc trên mông và lưng 
					cô… Cô không còn đủ sức chịu đựng nữa nằm bẹp xuống sàn nhà, 
					mắt đờ đẫn, tiếng rên đau đớn như nghẹn lại trong cổ họng 
					rồi dần dần không thể thoát ra được nữa… Chú thôi không quất 
					nữa buông cô ra, cô nằm sấp ngất lịm trong đau buốt khắp 
					mình mẩy.Thằng Dũng nãy giờ quan sát cũng sợ quá vãi đái ra giường. 
					Chú quay qua nó, chú mới chạm nhẹ cái roi trên người nó mà 
					nó đã quắn cả người lại. Tay trái chú đè lên cổ nó để giữ 
					cho không cựa quậy, tay phải chú vung thắt lưng quất thật 
					mạnh vào mông nó trừng phạt “Chát… chát… chát…” thằng Dũng 
					khóc oà như một đứa con nít, giãy giụa trong đau đớn… Chú 
					quất lên mông, lên lưng, lên đùi nó cho trút hết cơn giận 
					khủng khiếp của mình… “Chát … Chát… Chát…” …. Có vài roi 
					quất cả vào bụng nó khi nó cố lăn qua lăn lại né roi trong 
					vô vọng… “Chát… chát… chát…” … “ah… ah… ah…”. Dũng quằn quại 
					tắm mình trong đòn roi trừng phạt….
 … Chú quất mãi, quất mãi cho đến khi cảm thấy mệt mới thôi. 
					thằng Dũng cũng chết ngất trong đau đớn, nó nằm lịm người 
					không còn biết gì cả.
 Chú mệt lả người ngồi phệt ra nhìn hai thân thể trần 
					truồng bầm tím vết đòn roi trừng phạt. Chú ngồi nhìn, nhìn 
					mãi… Cơn giận từ từ lắng xuống kéo chú trở về với phần còn 
					lại của mình. Trước mặt chú bây giờ là hai thân thể đáng 
					thương. Một là người chung chăn gối, một là đứa con của 
					người bạn, người anh em kết nghĩa từng vào sinh ra tử với 
					mình, đã bao lần cứu mình thoát chết, đó là anh Hưng yêu quý. 
					Thời còn nông nổi chú đã có lúc say mê anh như người yêu của 
					cuộc đời mình. Anh Hưng hồi đó là cấp trên của chú. Người cao ráo, đẹp 
					trai và đặc biệt là rất giỏi. Chú ngưỡng mộ, lúc nào cũng 
					coi anh Hưng là thần tượng của mình. Một hôm nọ, sau một hồi 
					giao tranh khốc liệt với quân địch, chú và anh Ba (bí danh 
					của anh Hưng) rút êm vào hầm bí mật. Bên trên quân địch đang 
					tìm kiếm ráo riết. Dưới này, hai người chỉ còn vài chục viên 
					đạn, không thể liều lĩnh xông ra, phải nằm lại chờ đợi thật 
					lâu. Căn hầm thực ra cũng tương đối rộng so với hai người, 
					có thể nằm duỗi chân thoải mái. Vào khoảng nửa đêm (thực ra 
					chú cũng không biết là đêm hay ngày, chú chỉ đoán vậy thôi), 
					anh Ba lay chú dậy nói:- Năm ơi! Hai đứa mình không biết sẽ sống hay chết, anh có 
					một ước nguyện này không biết em có thể giúp anh được không? 
					– Giọng anh thật buồn.
 - Anh Ba đừng nói vậy, tụi mình chắc chắn thoát mà – Chú an 
					ủi.
 - Thôi đi! Lúc này không cần phải lạc quan rởm như vậy.
 Chú nghe vậy lặng im nghe anh Ba nói tiếp:
 - Hồi đóng quân ở một làng nọ, anh đã yêu và có con với một 
					cô gái. Anh chưa kịp nhìn mặt con thì đơn vị phải dời đi 
					thật xa nên không biết bây giờ mẹ con họ ra sao. Đây là mảnh 
					giấy có ghi tên tuổi, địa chỉ của nàng và một tấm hình anh 
					chụp chung với nàng. Nếu anh có mệnh hệ gì thì em phải tìm 
					đến đó xem mặt đứa con cho anh, nếu có thể, anh nhờ em chăm 
					sóc nó cho anh. Anh có ở dưới suối vàng sẽ phù hộ cho em.
 Chú nghe thấy những lời này thật cảm động ôm ghì anh Ba vào 
					lòng. Anh lại tiếp tục vẻ nài nỉ:
 - Bây giờ anh muốn có được cảm giác với nàng nhưng không 
					được. Anh xin em hãy giúp anh làm điều đó được không?
 Chú trố mắt ngạc nhiên không hiểu anh Ba nói gì. Chưa hết 
					ngạc nhiên thì anh Ba đã ôm trầm lấy chú hôn môi chú. Chú 
					trợn tròn mắt kinh ngạc nhưng vẫn cứ để anh Ba tự nhiên. Anh 
					ghì chặt chú, môi anh kề sát môi chú, lưỡi anh khuấy động 
					trong miệng chú… Lần đầu tiên trong đời chú biết hôn là gì 
					nhưng mà lại ngược ngạo thay khi người kia lại là kẻ đồng 
					giới nhưng cũng là người ngưỡng mộ yêu mến. Chú bất giác trở 
					nên phục tùng, ôm ghì chặt lại anh Ba. Anh Ba sờ soạng khắp 
					người chú… chú cũng thấy phấn kích vô cùng, quên hết mọi 
					hiểm nguy đang rình rập ở bên ngòai… Rồi cả hai cũng đã cởi 
					hết quần áo, trần truồng trong bóng tối ẩm ướt của căn hầm, 
					ôm chặt nhau, quấn quít và cọ sát… bốn bàn tay sờ soạng khắp 
					người nhau, họ ép dương vật vào nhau. Cả hai cái dương vật 
					đã đói khát thèm thuồng suốt bao nhiêu ngày tháng nay được 
					tự do đang căng ra hết sức…
 Anh Ba lật sấp chú Năm lại, để cho hai gối chú quỳ trên 
					mặt đất ẩm ướt. Anh dùng một tay banh hậu môn chú ra, tay 
					kia cầm dương vật ấn vào hậu môn chú. Chú thấy nhói đau 
					nhưng cũng chẳng màng. Dương vật của anh Ba đã lọt thỏm 
					trong hậu môn chú và đang chạy ra chạy vào làm chú cảm thấy 
					có một cảm giác cực kỳ lạ lùng đang chạy rần rần quanh hậu 
					môn. Chú cứ nhíu hậu môn lại rồi thả lỏng ra làm cho anh Ba 
					bị kích thích vô cùng… chẳng mấy chốc mà anh Ba đã đạt đến 
					tột đỉnh bắn tinh khí vào hậu môn chú… Anh ngã nhoài lên 
					người chú… Rồi anh động viên chú làm giống như anh… Chú chưa 
					bao giờ có được cảm giác sung sướng tột độ đến như vậy… Chú 
					cũng xuất tinh vào hậu môn anh Ba…  Cả hai thay phiên nhau làm như vậy đến ba bốn lần mới 
					thấm mệt lăn ra ngủ… Khi cả hai tỉnh dậy thì bên ngoài bọn 
					địch đã rút đi hết. Hai người chui ra khỏi hầm rút nhanh về 
					phía phe ta đang đóng quân. Nhưng không may, trên đường rút 
					anh Ba bị đạp phải mìn đứt lìa hai chân, do anh đẩy chú ra 
					xa nên chú chỉ bị thương nhẹ, chú vác anh Ba lên vai chạy 
					thật nhanh về phía quân ta đang đóng nhưng không kịp nữa, 
					anh Ban đã tắt thở trên vai chú miệng vẫn còn nở một nụ cười. Sau khi chiến tranh kết thúc, chú tìm về nơi ấy theo lời 
					trăn trối của anh Ba. Tìm được gia đình cô gái đó thì biết 
					rằng cô vừa chết cách đây không lâu để lại một đứa con trai 
					cho ông bà ngoại nuôi nấng. Chú Năm đưa ra hình ảnh và kể 
					lại những gì anh Ba đã trăn trối, xin được đem đứa nhỏ về 
					nuôi nấng. Sau đó chú gửi đứa nho cho người anh cùng mẹ 
					khách cha nuôi hộ. Nay lại đem nó về nuôi nấng trong nhà như 
					con ruột mình. Đến bây giờ thằng Dũng cũng chưa biết được sự 
					thật lai lịch của nó. Tiếng rên rỉ làm chú bừng tỉnh, thằng Dũng đang đau đớn 
					cựa mình. Bỗng dưng chú cảm thấy thương nó như thương ba của 
					nó. Nó thực sự không có tội. “Có lẽ mình đã quá nặng tay với 
					nó”, chú tự nghĩ. Chú lấy chì khóa tháo còng cho nó. Chú ra hiệu cho cô lại 
					gần. Cô bò lại gần mà trong lòng lo sợ không biết đến hình 
					phạt nào đây? Nhưng chú đỡ cô lên giường, ra lệnh cho cô 
					liếm những vết bầm trên người thằng Dũng. Cô ngoan ngoãn 
					nghe theo. Lưỡi cô liêm đến đâu là thằng Dũng thấy nhẹ nhàng 
					êm ái đến đó, cứ y như là cô đang thoa thuốc tiên lên người 
					nó. Còn chú cũng chẳng dửng dưng, chú ở phía sau liếm vết 
					thương trên lưng cô tạo nên một cảnh tượng cực kì hấp dẫn… 
					Chẳng mấy chốc mà hai người tội nghiệp vừa trải qua một trận 
					đòn roi thê thảm nay đã cảm thấy bình phục lạ thường. Chú ra hiệu cho thằng Dũng nằm ngửa ra, còn cô leo lên 
					bụng Dũng nhét dương vật vào âm hộ cô, cái âm hộ đã ẩm ướt 
					tự lúc nào. Cả hai người vừa sợ vừa ngạc nhiên không biết 
					tại sao chú lại thay đổi nhanh như vậy? Nhưng dù sao thì cứ 
					phải nghe lời, nếu không thì ôi thôi làm sao chịu được thêm 
					một trận đòn nữa… Xong xuôi, chú nhét dương vật vào hậu môn 
					cô mà trong lòng hồi tưởng lại lúc mây mưa trong hầm bí mật 
					với anh Ba. Cô nhăn mặt đau đớn vì chưa bao giờ được làm như 
					vậy… Chẳng mấy chốc cô cũng quen với cảm giác này và bắt đầu 
					thấy sướng vì cùng một lúc có hai dương vật cứng ngắt nằm 
					trong người, hai cái đó bắt đầu ngọ nguậy chui ra chui vào… 
					“Uh uh uh… chưa bao giờ em dám nghĩ đến chuyện này anh Năm 
					ơi!…Uh uh uh…”. Ba người cùng phối hợp nhịp nhàng, đều đặn. 
					Tiếng rên của cả ba vang khắp phòng. Chỉ có cây súng là vẫn 
					nằm im trên bàn quan sát, nó mừng vì không phải rên lên như 
					họ, vì mỗi khi nó rên lên thì chắc chắn sẽ có chuyện đáng 
					tiếc xảy ra.  Ông Năm tự nhiên trở thành người đạo diễn của gia đình. 
					Dương vật ông bị hậu môn cô Như bóp chặt quá nên chẳng mấy 
					chốc đã xuất tinh ồ ạt vào hậu môn cô. Thằng Dũng không lâu 
					sau đó cũng tuôn xối xả tinh khí vào người cô. Hai luồng 
					tinh khí lần lượt bắn vào người cô làm cô quá kích thích và 
					đạt đến cực khóai ngay sau đó. Cả ba ngã vật ra ôm chặt lấy 
					nhau trong sự yêu thương vô bờ bến. Ba thân thể trần truồng trên một chiếc giường như trên 
					một con thuyền lênh đênh trên cuộc đời đầy cám dỗ của dục 
					vọng, tuy ba mà một… Nhưng căn phòng còn bỏ ngỏ, có thể sẽ có một cơn gió mát 
					thổi vào, nhưng cũng có thể là một cơn bão. Có ai biết trước 
					được không nhỉ? Thôi! Hãy để cho cuộc đời tự định đoạt và 
					gắn lên số phận cho mỗi một con người. Hết Sattrinh 09/2004. |