Sau khi vượt biên đến Pulao Bidong- Mã Lai,
chờ đợi hơn 2 năm. Năm 1986 được phái đoàn Úc nhậân theo
diện nhân đạo. Hai anh em tôi được gia đình người Úc gốc
Anh, ông bà Jonhson Smith bảo trợ cho về định cư tại tiểu
bang New South Wales, đây khu nhà giàu nằm phía Bắc thành
phố Sydney.
Chúng tôi đến quốc gia đệ tam, lo tiến hành thủ tục bảo
lảnh người thân từ Việt Nam sang gồm cha mẹ, em gái và chị
dâu Phương Thảo. Sau hai tháng tạm sống chung với nhà cha mẹ
nuôi, cả gia đình chúng tôi xin dời ra riêng, mướn nhà vùng
Cabramatta- vùng Tây Nam thành phố Sydney- mệnh danh thủ phủ
của đông người Việt tỵ nạn.
Khu phố Việt thương mãi khá sung túc gồm đầy đủ tiện ích
tư và công: ngân hàng, bưu điện, phòng khám bác sỹ người
Việt gần trạm xe lửa (xe hỏa), lò bánh mì, các hiệu ăn lớn
nhỏ, các hiệu áo quần thời trang, các siêu thị tư nhân bán
các thực phẩm Á châu, và Woolworth, đủ đầy nhu yếu cho đời
sống... những thứ bách hóa giúp người mới định cư còn bở ngở.
Tiếng mẹ đẻ dùng ở khu vực nầy nhiều nhất, từ cửa hàng thứ
thứ gì đều mang biển Việt Hoa. Giá thuê nhà vừa rẻ, có thể
nói ra đường phố toàn gặp gương mặt người tỵ nạn sắc tộc da
vàng, tóc đen, mũi tẹt (Việt, Miên Lào, Trung hoa... tất cả
92 sắc dân) chiếm đa phần. Chánh phủ khuyếch khích mở các
lớp Anh ngữ cao, trung cấp cho di dân, cho người mới đến tầm
cư (new-commer) ở các trường college, và bậc đại học, văn
phòng tìm việc, bệnh viện... (Nhưng nếu so với khu phố Phước
Lộïc Tho - Bolsa ở Nam California- Hoa kỳ và vài khu thương
mãi lân cận của người Việt tạm cư- về kiến trúc, đồ sộ, sầm
uất... Uc chào thua dài dài).
Sau thời gian một tháng an cư cho thích ứng môi trường
khu vực miền Tây.
Cuộc sống gia đình chúng tôi thật hạnh phúc trong những
ngày đầu đoàn viên cha mẹ anh chị, em. Sau đó, bắt đầu bận
rộn với sanh hoạt, vật lộn quần quật công ăn việc làm, và ăn
học mới hằng ngày hầu như ai ai cũng quên lần chuyện khó
khăn kinh tế bên Việt Nam. Chúng tôi bắt đầu học lái xe,
đăng ký đi tìm việc ở Trung tâm xã hội phúc lợi của chánh
phủ. Tuy rằng trợ cấp của nhà nước đủ sống nhưng người Việt
vốn cần cù chịu cực để thích ứng hội nhập, vươn lên trong
cộng đồng đa văn hóa Úc.
Anh Long tôi nhờ bạn bè quen xin được chân công nhân
trong hảng in, và họ giúp đở chở đi, rước về làm ca trưa đến
tối. Chị dâu và tôi học lớp Anh ngữ trung cấp, tôi theo bậc
đại học, trong khi em gái- Thiên Kim học trường trung học
lớp 11. Cha mẹ tôi cũng có việc làm lặt vặt ngoài khu phố,
sáng rời nhà sớm có khi 6- 7giờ tối mới về.
Nói học lái xe cho có bằng lái treo giàn bếp chơi !- chứ
nào có tiền mua chiếc xe cũ với giá khiêm nhường-làm chân
gia đình khi di chuyển, mọi người trong gia đình đều dùng
phương tiện công cộng xe bus, xe hỏa. Dù rằng cả gia đình
sang Úc gần hai năm, các thứ gia dụng: bàn ghế, giường tủ cũ...
đều do các Hội Từ thiện cho, hoàn cảnh thuyền nhân ai cũng
“hao hao” giống nhau, an bình và thỏa thích như vậy!. Chúng
tôi không còn bận rộn lo cái ăn, cái mặc nhất thời như những
tháng ngày sống lao đao, vất vưởng chờ đợi ở trại tỵ nạn
Bidong và lẩn quẩn, chật vật kế sanh nhai như ở Việt Nam.
Thường thường hai chị em chúng tôi học về sớm, chị dâu
tôi lo cơm nước trong nhà bếp, tôi cũng phụ tay để dư thời
giờ đối thoại Anh ngữ, hoặc xem Tivi nghe tin tức trao dồi
thính thị ngoại ngữ. Tôi phụ giúp đang trút bao gạo vào
thùng, dọn dẹp nhà sau xong, thanh toán đóng quần áo dơ cho
vào máy giặt.
Không thấy chị dâu -Phương Thảo đâu?, nghe im lặng phăng
phắc, hơi ngạc nhiên nhưng cứ cắm cuối lo việc của mình cho
xong. Chợt từ nhà trên đi xuống, chị cầm hai viên thuốc cảm
Panamax, đến bàn nước định uống thuốc.
-Chị Hai bị cảm hay sao vậy?
-Ừ, chị bị cảm từ tối hôm qua, sáng nay vẫn rán đi học.
Hình như trúng gió người cảm thấy sốt nóng và tứ chi hơi
rũ rượi.
-Nhà không có đồng xu cạo gió, cạo bằng đồng bạc 20 cent của
Úc, chắc rách thịt chị đau lắm. Bên Úc rất ít ai cạo gió,
giựt đỏ chót giữa hai chân mày, màng tang như thể bên Việt
Nam, chỉ cần giác hơi- nhưng không ống giác. Cạo gió tạo vì
vết đỏ bầm thành xọc trên thân thể. Nếu vào lớp học thầy, cô
giáo, bạn bè thấy lạ sẽ hỏi.
Tôi nghĩ cách ra sau vườn tìm lá dược thảo: lá xả, lá
chanh, hoa hồng, lá cây khuynh diệp hay bạch đàn
(eucalyptus)- mọc ở sau vườn hay ven lộ đường đi... nấu nồi
nước xông, nhờ hơi nóng hóa giải cơn cảm cúm, áp dụng kinh
nghiệm dân gian truyền lại. Các thứ lá mang vào dồn tất cả
vào nồi nấu cơm điện vừa to vừa tiện nghi. Nồi nước sôi ùn
ụt bốc mùi của các thứ lá thiên nhiên bung toả ra ngào ngạt
thơm lừng cả phòng, chị Hai tôi trùm chiếc mền kín phủ cả
người, banh nút áo cho hơi nước nóng làm toát mồ hôi ở ngực
dễ thở, phế-quản thông thương, giản hở các lổ chân lông và
xua tan cảm cúm rất hiệu nghiệm.
Chị dâu tôi, cẩn thận mang nồi xông vào phòng ngủ cho kín,
tránh không ai thấy lại vừa tránh gió xâm nhập; tôi theo kè
một bên săn sóc. Khi chị vừa quăng chiếc mền trùm đầu ra,
chị cỡi áo phơi ngực trần ướt đẩm mồ hôi tua tủa thành từng
giòng khắp châu thân trắng ngà tuyệt mỹ của chị, tôi vội đưa
khăn lông chị tự lau mặt, phần trước; còn phía sau lưng tôi
tiếp tay thấm chùi khô những giọt nước tuôn dài ướt cả lưng
quần và trong hạ thể. Tôi lau đến đó ngưng không dám chạm
vào da thịt phía dưới sợ chị phiền; choàng khăn lên vai bảo
chị vào nhà tắm rửa ráy, khi chị quay lại vói lấy chiếc áo
dơ, phơi bày bộ nhũ hoa săn cứng đẹp thật nảo nùng, tôi chầm
chầm nhìn say sưa không chớp mắt. Chị ngước lên bắt gặp ánh
mắt dâm dục của đứa em chồng, đâm ra sượng sùng, nở nụ cười
bẻn lẻn, chứa chan sự mắc cở vì sự vô ý thức, lấy tay che
ngực bươn bả vào nhà tắm.
Chị vội không có mang áo quần khô để thay, nên khi tắm
rửa xong vẫn quấn khăn lông phần dưới bước về phòng ngủ mình,
được dịp rửa mắt lần thứ hai nhìn kỷ khoảng ngực chị, vú đẩy
đà và khêu gợi
Anh Hai tôi, Vương Hiển Long tánh tình rộng rãi, chỉ hơn
tôi một tuổi, hai anh em sống bên đảo nhỏ bé vậy mà cũng
“gù” một vài em tỵ nạn sờ mó hôn hít sương sương cho thoả
cơn dục vọng của thanh niên dậy thì. Khi sang Úc thời gian
học Trung học thường nhật, vào ngày thứ Bảy, chủ Nhật xin
phép cha mẹ đở đầu đi làm bồi bàn ở các nhà hàng, hay phụ
đứng bán trong các siêu thị của người Úc, có thêm tiền chi
xài và gửi về tiếp tế người thân ở Việt Nam, tụi tôi cũng
tìm chút lảng mạn, vui vầy bên các em người Hoa, hay sắc tộc
khác ở khu phố China-town. Khi gia đình cha mẹ sang Úc đoàn
viên, có bảo lảnh chị Thảo đồng hành, người cùng một khu phố,
chị đẹp trầm nhả đoan trang, nhỏ hơn anh Hai tới ba tuổi.
Gia đình có ý “cáp” cho anh Long- vì anh lớn ưu tiên trước;
nhưng thực tế chị Thảo luôn gần gủi bên tôi khi đi học chung
trường Anh ngữ, đăng ký tìm việc... lúc về ở nhà thường đàm
đạo trò chuyện thân mật hay lo cơm nước chung.
Chị Thảo vừa bị mắc cở tắm xong nói vói theo bước chân vô
buồng
-Em gom áo quần dơ của chị đem ra máy giặt.
Cám ơn em, rồi trở ra đây chị nhờ lau tiếp mồ hôi
Trong khi chị làm vệ sinh, tôi lo bưng và dọn dẹp chỗ ngồi
xông lúc nảy, sau khi mang áo quần dơ vào bể giặt, tôi trở
ra vào buồng thấy chị còn phơi ngực trần đứng lau chùi mồ
hôi, tôi phụ lau tiếp, hơi nước nóng hừng hực còn tươm nhễ
nhại từng hột trên lưng.
-Ủa chị không tắm nước ấm sao còn mùi xông còn nồng nặc?
Chị sợ cảm đâu dám xối xịt dòng nước vào người, chỉ rửa
ráy thôi.
Tôi làm bộ chê để lấy cớ tiến đến gần chị hơn, tiếp tay lau
nhưng lòng rạo rực sôi bỏng quá hứng khi thấy tấm lưng trắng
ngần, thật là nàng tiên đẹp và gợi hứng, kềm con lợn lòng
không được, bạo gan hai tay vòng ra chụp hai trái vú xoa xoa.
Một tay nặn nặn bóp bóp cái bên kia, người áp sát vào nhau
khiến âm tính ấm áp lan tỏa tạo cảm giác sung sướng của qúy
bắt đầu bung ra theo đà mân mê thân xác người chị dâu; tôi
liên tưởng từng “xào nấu”em Tàu, mấy cái “dấm sửu”- vú xẩm-
khu phố Chinatown giờ mơ màng đến tái tê như đang bay bổng.
-Lân làm gì kỳ vậy bộ thèm lắm hả?,
Cẩn thận Lân làm vậy người ngoài thấy đánh giá sai về chị em
mình!
Nàng sợ làm sứt mẻ tình anh em lâu nay khi có bóng người đàn
bà chen vào. Còn không nói ấm ức trong lòng. Để em chồng
không áy náy, Thảo mĩm cười nói:”Chị không chấp đâu” -, Lân
yên tâm.
Tuy miệng thối thác, buông lời năn nỉ em chồng nhưng chị cứ
đứng yên, không hành động chống trả, mặc cho hai tay tôi
thao túng cặp vú, rồi xoay người chị lại đặt nụ hôn thật đê
mê, cảm xúc trên môi trong vòng tay âu yếm của tôi. Có lẽ
chị muốn trả công săn sóc chị vừa rồi hay sao?
-Ôi!, miệng chị thơn lừng, càng làm tôi hăng say bất biết
Tôi lòn tay xuống kéo tuột cái khăn quấn ngang người, chị
như giật mình đánh thót, phát ra tiếng nấc:
-Ah a... a ra vẻ giẩy nẩy, tránh né
Tôi cứ ôm cứng hôn lấy hôn để, hương trinh nữ ngạt ngào, âm
dương hạ thể áp sát vào nhau vài phút, chị cảm nhận hơi nóng
kích dục bừng bừng đưa tay chụp lấy của qúy của tôi còn
vướng trong lớp quần. Có lẽ lần đầu tiếp cận Nam nữ với nhau
chị Thảo hơi ngượng ngùng đến vụng về, nặn vọt cục gân nổi
cộm cho tôi thỏa mản thế thôi
-Lân à, kỳ quá mình ngưng nhen!
Chúng tôi sợ cô em gái- Thiên Kim đi học về, tuy nhiên chị
nhanh tay tuột quần ra khám kỷ “súng đạn” của tôi ra sao mà
rậm rật quá vậy!.
Còn tôi thì cứ muốn vòi vỉnh một chút. Cả hai hơi hốt
hoảng nhìn đồng hồ gần 5 giờ, có lẽ em gái và học sinh tan
trường đang rảo bước ngoài lộ, nghe lao xao bước chân và
tiếng nói cười... Tôi đành mất hứng, nín chịu nhưng lòng cảm
thấy lâng lâng vui thỏa.
*
* *
Anh Long, sau khi làm xưởng in một thời gian, gia đình
tôi gom góp vốn và bà má nuôi phụ giúp tiền mua xe truck lớn.
Anh đi thu mua thổ sản ở tiểu bang Queenland, về giao cho
các cửa hàng thực phẩm Á châu trong khu vực, nên thường vắng
nhà. Chúng tôi người Việt gốc Hoa như có “máu kinh tế” thích
tự lập, làm chủ về thương vụ hơn làm công cho người khác.
Còn tôi sau khi đậu khóa Thông phiên dịch cấp III, (tương
đương Cử nhân Văn chương), thông thạo ngôn ngữ: Việt, Hoa
Anh, gốc cha mẹ tôi vốn người Việt gốc Hoa ở khu Minh Phụng-
Chợ Lớn, cho học trường Tàu và ngôn ngữ Quan thoại từ bé.
Tôi được chánh phủ tuyển dụng có việc toàn thì ở các dịch vụ
Cộng đồng sắc tộc của Bộ An Sinh Xã hội. Chị Thảo theo chân
tôi đang thi khóa thông phiên dịch cấp II kế tiếp, nhà
trường giới thiệu cho chị làm bán thời, vì lúc nầy cộng đồng
người tỵ nạn nhiều di dân Á châu ồ ạt được nhận nhập cư, họ
không nói Anh ngữ, không rành rẻ các thủ tục xin trợ cấp
chánh phủ.
Có việc toàn thời làm tôi mua xe trả góp. Đưa đón chị
Thảo đi học, đi ra ngoài như cặp tình nhân; chị luôn có cảm
tình nhưng giữ phong cách người chị dâu kín đáo hàng động dè
xẻn từng cử chỉ nhất là cho ôm hôn và lời nói bởn cợt. Có lẽ
vào lớp học tiếp xúc với bạn bè người Tây phương, cử chỉ hôn
hít, nắm tay quá tầm thường trong nghệ thuật giao tế, từ đó
chị hiểu tâm lý trước khi rời xe thường nghiêng đầu sang kề
má cho tôi gửi nụ hôn, hay chị hôn trước tỏ cử chỉ xả giao
cám ơn. Chúng tôi có sự thân thiện và gần gủi nhau hơn, xua
tan mặc cảm tội lỗi trước đây.
Mãi một hôm, được lá thư từ Anh gửi sang cho anh Long, chị
Thảo biết anh đã có người yêu cô Linda Smith là cháu của ông
bà đở đầu- ngụ chung một nhà lúc trước đang về London du học
bậc đại học.
Chị tâm sự với tôi để biết rõ trắng đen; tôi bộc bạch tất
cả tình cảm nẩy nở đôi trai gái gần nhau, nhưng ông bà đở
đầu có tiền và khôn khéo, sợ “cảnh lửa gần rơm” mang bầu bỏ
học ngang, chuyển trường về London và khuyên tốt nghiệp sẽ
tác hợp. Chị nghe xong có vẻ buồn buồn trong lòng và nét mặt
đâm chiêu, nhưng không thố lộ cho ai biết, chỉ có tôi là tôi
cảm thông nổi niềm.
Còn anh Long dù mến thương cô bạn gái- Linda- nhưng lòng
vẫn hướng về quê hương cội nguồn dân tộc, nên bảo lảnh chị
Phương Thảo trước làm vừa lòng cha mẹ và họ hàng. Kỳ thật
chúng tôi biết mặt chị Thảo kể từ 6 năm về trước, giới trẻ
thường qua lại chơi với nhau, ba má tôi thấy tánh tình chị
đoan trang, trổ mả cô gái phúc túc, học hành đàng hoàng,
không hay đua đòi kêu sa với bạn bè dù gia đình thuộc loại
khá gia,û chị là con ông Bang chủ (lãnh đạo người Hoa). Cha
mẹ tôi xem chị như con dâu dưới con mắt kinh nghiệm của bậc
trưởng thượng.
Anh Long tốt nghiệp trung học (HSC) điểm cao dư sức vào
đại học, nhưng “quyền huynh thế phụ” chấp nhận hy sinh nghĩ
học, tìm việc làm để giúp gia đình những ngày đầu mới đến Úc
nhập cư và gửi chút ít cho Linda yên tâm ăn học, hai người
liên lạc bằng điện thoại luôn như lời hứa sẽ nên duyên sau
khi tốt nghiệp đại học, chị Thảo hoàn toàn không biết những
cảnh éo-le, nhưng anh đối với chị như cô bạn gái không có gì
đi quá xa trong vòng lễ giáo.
Tình cảm của tôi và Thảo nẩy nở theo thời gian, từ cái nắm
tay ấm áp đi học, tin tưởng nhau qua cử chỉ, từ cung cách
ngồi ăn hai ánh mắt không rời nhau một giây, âu yếm hôn nhau
tỏ tình thân mật hơn. Dần dần yêu nhau lúc nào không hay.
Tôi cảm nhận việc gần gủi xác thịt vợ chồng với nàng chỉ
là thời gian!?. Nhưng mang mặc cảm tội lỗi vây quanh, trái
luân thường đạo đức: loạn luân với chị dâu mình và sợ khi
gia đình phát giác, có tình ý hất hủi chị thật tội nghiệp
đời người con gái ở đất khách.
Hai chúng tôi đành gặp riêng mẹ tôi:
-”Mẹ tôi ôn tồn”, cho biết đâu ngờ Long có bạn gái Linda,
cháu bà đở đầu- người có lòng từ tâm bao la cứu độ hai con,
ba má mừng nên trả ơn cho ông bà kẻo trể. Gia đình ba má
thương Thảo xem nó như dâu con, nay hợp nhản với con thì
cũng qúy vậy thôi.
Sau đó tôi gặp bà má nuôi tự sự đầu đuôi lần nửa, tình
yêu chúng tôi quang minh chánh đại, để anh Long vui vầy với
Linda, không phụ lòng nàng đang cố học tạo mái ấm với người
tình bên xứ sương mù.
Từ đó, Phương Thảo bắt đầu có cảm tình lần lần sâu đậm với
tôi qua ánh mắt cử chỉ, và chuyển đổi cách xưng hô: anh và
em ngọt ngào, thân thiện... Do được sự thỏa thuận trước, tôi
và nàng di chuyển lên nhà cha mẹ đở đầu ở chung, vừa lúc
nàng thi đậu khóa Thông phiên dịch cấp II.
Bây giờ chúng tôi như con chim tự do hót líu lo dưới ánh
bình minh, vui vầy, hạnh phúc bên nhau trong thú gối chăn
không sợ ai dị nghị. Căn biệt thự hai tầng, 5 phòng ngủ
thênh thang, chọn căn phòng to ở góc cũ của tôi lúc trước,
cho hai con tim “làm tổ” hằng đêm. Tư trong phòng ngủ qua
khung kiến nhìn quang cảnh bên ngoài, ánh đèn điện muôn
trùng đang cháy rực từng nhà tạo thành từng đốm nối kết từng
vùng trải dài như xua tan màn đêm của khu nhà giàu.
Lòng nao nao háo hức, chúng tôi trút bỏ xiêm y thật lẹ.
Tôi âu yếm hôn hỏi Phương Thảo trước:
-Em có thấy tội lỗi hay mặc cảm gì?
Anh sẽ “biến” em thành người đàn bà và từ nay chúng ta là vợ
sống chung bên nhau.
-Em thật cám ơn ba mẹ và anh Long tốt bụng bảo lảnh sang.
Nghĩ mình là vợ anh chứ đâu éo-le và nghịch lý:”Duyên tình
lại lạc bến” vậy.
Anh ơi!, dù hoàn cảnh thế nào lòng em luôn qúy trọng anh
Long suốt đời.
Thời gian gần anh Long em thầm cám ơn anh một điều, vừa cho
tiền chi xài, nhưng chỉ sờ mó “sơ bộ” bề ngoài cho có “cớ
gọi là”ø vợ chồng, nhất là đốc thúc em cố ăn học thành tài,
rồi nuôi anh trở lại bậc đại học- nghe anh xin delay- hoản
học để kiếm tiền cho gia đình.
-Em hạnh phúc lắm lấy được làm vợ anh hay anh Long, cuộc
đời giao trọn bên nhau, chấp nhận làm dâu con trong ngôi nhà
nầy là toại nguyện. Thuyền tình vẫn trên một dòng sông, êm
ấm vui vầy, chỉ khác bến cây đa đầu làng và bến bãi cuối
gành.
Trải thảm giường ổn định chỗ ngủ xong, tôi chiêm ngưỡng nét
đẹp kiêu sa của Thảo -cô gái Hoa sanh trưởng và lớn lên
trong gia đình giàu có, phúc túc, kiến văn đủ đầy. Thân hình
diễm tuyệt làn da trắng mịn màng, tầm thước, ngực nở phương
phi dáng điệu thượng lưu đài các, thuộc lá ngọc cành vàng.
Mày tròn, tóc xấp xỏa úp kín mang tai.
-Phương Thảo tuyệt đẹp!
Nàng hấp dẩn từ ánh mắt đến gương mặt và nụ cười, nàng
tiên gợi hứng của lòng tôi. Bỗng nhiên tim tôi rộn ràng,
giọng nói trở nên lấp bấp, trong khi Thảo cố tình nép người
vào ngực tôi như nủng nịu, mùi da thịt tươi mát thơm thoang
thoảng tận ngách mũi. Tôi khẻ cuối người đặt hôn trên vầng
trán, má, dài xuống vùng ngực của cô vợ còn tuyết trinh. Nụ
hôn của tôi đầy ngạc nhiên, nồng nàng ngẫu hứng, khiến cho
người nhận luôn luôn muốn nhiều hơn nữa. Phút giây sung
sướng lâng lâng, tôi cho tay vân vê cặp nhũ hoa vun úp săn
cứng, xinh xắn tròn lẳng như quả bưởi tơ, núm hồng hồng, cảm
giác mát mẻ toát ra từ da thịt kích dục lan tỏa khắp châu
thân và hai con tim.
-Ô! sao nó tuyệt vời, sướng đến rung tay.
Tôi miên man lâm trận, miệng mút nhăng nhăng đầu núm vú
vợ cách say mê, như một ma lực của trái vú hấp dẫn tôi mấp
kéo lên lại nhả xuống, tay không thờ ơ được, bèn mân mê khối
thịt mềm nhũn êm êm, bất giác Thảo rướn người chồm lên cao
tỏ sự sung sướng trào dâng...
Bây giờ tôi ráo riết cho chiếc lưỡi thám hiểm điạ phận
mới, lã lướt thân thể trắng ngà rồi lần xuống đồng bằng vùng
bụng, khu thung lủng:“trũng rốn”, rà riết theo hai bên háng,
nhột và kích dục, cảm thấy nàng giật co từng thớ thịt tăng
tăng. Thao dược lần vào khu gò mu cao chiếc bẹn- điểm nóng
chiến lược. Liếm lẹ và mạnh hơn khiến Thảo như bị điện giựt
bắn người lên trong cơn dâm dục bị khuấy động. Đùi non mon
mỡn phô bày giữa khe sâu chòm lông đen mượt mà, hương trinh
nguyên người con gái toát ra- cùng vào cuộc tình vợ chồng
bừng phát đến ngây dại bên nhau bất tận.
Phương Thảo bây giờ như mê man lạc vào thế mê hồn trận, một
thiên đàng hạ giới; gái đang tuổi xuân thì nên da thịt rất
cảm xúc, lần đầu trong đời giao tình bị kích dục dòng nước
trắng đục đang rịn rịn trong niếu đạo... Nàng cố nén thẹn
thùng cắn răng chịu đựng không dám rên lên, thét lên thành
tiếng vì nổi sướng khoái nằm sâu trong huyệt lạc thú bị chấn
động.
Nàng tiên nga bắt đầu dang rộng đôi chân để đón nhận
khoái cảm mới, nhưng tôi hơi có kinh nghiệm không vội vả,
thể hiện nghệ thuật của chiếc lưỡi liếm vào khe lạch, vét
tém lên, rà xuống cho âm mao ướt ướt rẻ ngôi sang hai bên,
bất giác tôi liếm dài ngược lên cao chót vót lưỡi chạm vào
đầu nụ hồng-mồng đốc, không thể gượng chịu nổi đam mê nhục
dục dâng tràn nàng thét lớn:
“Ah.. ah. á... anh ơi sướng”.
Tôi ngồi dậy chủ động bắt đầu cầm thỏi gân to đang hùng
dũng biểu dương, đặt ngay cửa âm môn, bắt đầu chà lên, trây
quét xuống vài lần cho Thảo hưng phấn để cùng nhau đồng nhịp
nhàng leo núi. Tôi cố đưa nàng từ lạc thú này qua khoái lạc
khác, để bước vào giai đoạn tuyệt vời, nương tay ấn thật nhẹ,
âm môn trinh nguyên của Thảo quá nhỏ hẹp, lại gặp đầu khấc
dình dàng của tôi len vào không được, xoáy xoáy chui vào bị
trối ngược, rồi cố ấn thêm đôi lần, khi dâm thủy nàng bắt
đầu tiếp nhận, cảm giác ấm tê tê chạy rần rần khắp đầu khúc
gân của tôi chạy dồn lên não bộ tôi, lại ấn ấn thử mạnh thêm
chút nữa, mặc dù “cái nợ đời” chen được vào trong sâu âm đạo
cách êm ả. Giai đọan gần chinh phục mục tiêu được ngập vào
“hang sâu” ở Phi luật Tân, thì chính “công chúa Phương Thảo”
cảm thấy đau, rát, nhốn nháo toàn thân quíu cả người lại:
-Trời ơi em đau quá!
Nàng như ngất lên gương mặt đỏ hồng nhăn lại, nhìn vợ tôi
thật thảm thương đúng lúc chiếc màng trinh bị dương vật xoi
rách, nghe răn rắc tiếng xé thịt bung rách toác ra từng cơn
nho nhỏ bên trong, những đốm máu hồng tươi từ từ rướm rướm...
dính theo. Có lẽ Thảo khiếp đảm bèn la lớn:
-Ôi! em chết mất ...! Thương em với.
Âm hộ đã bị xé thịt cô vợ oằn người sang bên. Dù nghe vợ
rên la trong nổi đau đớn, nhưng cơn hứng tình với âm hộ bót
sát ấm ấm của nàng, tôi càng rướn tiếp đẩy sâu vô đôi lần
nữa. Tôi tiếp ngâm giữ của qúy mình trong động sâu “cái ngàn
vàng” của nàng không muốn rút ra...
Phương Thảo sướng khoái trong cơn đau vật vã, người nàng
bật sang một bên như kẻ sắp chết.
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần 2) |