Chưa đầy ba tháng
từ ngày về sống với Loan, Hồng đã trả xong món nợ nàng thiếu,
chưa kể trong tủ cũng tròm trèm 20 ngàn đô la, cùng lũ khũ áo
quần, đồng hồ, nữ trang.
Đến hôm nào thì Hồng đã có tất cả là năm nhân tình. Gã nào
cũng giàu cũng xộp. Mà lẽ dĩ nhiên là phải chịu chi. Nếu không
chịu chi thì sức mấy mà rớ tới được nàng.
Đặc biệt một điều là chỉ có Đoàn biết nhà và số điện thoại của
Hồng thôi. Vì hắn là kép chính, còn bốn gã kia thì chỉ có số
beeper của Hồng. Đối với họ, lúc nào Hồng cũng mở miệng ra nói:
- Hồng ở chung với ba má. Ba má Hồng khó lắm. Thế là mấy gã
đàn ông cứ tưởng bỡ, cho Hồng là con nhà lành. Họ thi nhau
cung phụng cho Hồng như là lo cho người vợ sắp cưới.
Cứ như vậy, nay Hồng đi với người này, mai hẹn với gã kia, mốt
vào hotel với chàng nọ. Và dĩ nhiên là tiền vô đều đều.
Loan còn muốn kiếm thêm mối giới thiệu cho Hồng, nhưng nó thấy
năm người là quá đủ. Tánh Hồng không có tham.
Loan càng ngày càng trở nên khắng khít với Hồng. Cứ đứa này có
kép lại nhờ kép giới thiệu bạn cho đứa kia. Hai đứa làm ăn với
nhau rất hợp gu. Những lúc rãnh rồi, Loan còn bồi dưỡng nghiệp
vụ thêm cho Hồng. Loan chỉ dạy cặn kẽ:
- Đừng bao giờ mở miệng xin xỏ hay đòi hỏi kép phải đưa tiền,
hay mua quà cáp gì cả.
Hồng ngạc nhiên hỏi lại:
- Vậy rồi làm sao nó biết mình ngứa ở đâu mà gãi?
Loan thong thả giải thích:
- Mình biểu nó đưa tiền dĩ nhiên là kép phải đưa mình rồi,
nhưng mà tụi nó sẽ sợ và né mình.
- Vậy mình phải làm sao?
- Bồ khờ quá. Mấy thằng đó cũng chưa chắc gì yêu mình thật
tình đâu. Nếu có thong nó đã tính chuyện hỏi cưới mình rồi.
Đằng này tụi nó chỉ muốn chơi mình mà thôi. Bởi vậy muốn chơi
thì phải chi. Giản dị vậy thôi.
- Nhưng mà mình hỏng đòi làm sao nó chi?
- Dễ lắm, hễ nó hẹn đi chơi với mình là mình đủ biết nó đang
thèm chơi. Mình đừng thèm đi liền. Cứ giả bộ nói là mắc bận
công chuyện. Thế nào tụi nó cũng hỏi bận chuyện gì, thì mình
lại bịa ra. Chẳng hạn như em phải lại nhà bà cô, bà thím gì đó,
mượn tiền để trả tiền nhà, hoặc là em lỡ đụng cái xe Mercedes
của người ta, bây giờ phải chịu tiền cho họ sửa, em phải đi
mượn…
Tụi nó nghe vậy là lật đật móc tiền ra chi. Còn tụi nó làm lơ
thì mình lơ lại.
Hồng càng nghe càng phục Loan sát đất. Những lời nói của Loan
như khuôn vàng thước ngọc để nàng phải noi theo.
Loan thấy Hồng chịu khó học hỏi, nàng càng cao hứng giảng dạy
thêm:
- Đó chỉ là một mánh nhỏ thôi. Còn hàng trăng mánh khác nữa.
Chẳng hạn như hôm nào đi chơi với kép, mình cứ làm bộ buồn rầu,
đưa cái gương mặt đưa đám ra cho nó thấy. Thế nào tụi nó cũng
hỏi tại sao. Lúc đó thì mình mới suit sịt khóc mà nói rằng:
“Nhà má em đang mướn ở lâu nay, tự nhiên họ đòi lấy lại bán.
Bây giờ chưa biết mẹ con em sẽ ở đâu đây. Phải chi có chừng 20
ngàn, em down xuống mua lại căn nhà cho má ở….”
Hồng càng trố mắt phục Loan, làm cô nàng càng hứng chí, chỉ
thêm cho Hồng một chiêu nữa:
- Đó là đối với mấy thằng business, chịu chi bạo thì mình hãy
đòi mua nhà, mua xe chiến. Nhưng gặp mấy thằng chỉ hơi kha khá
mà mình đòi kiểu đó là tụi nó hô biến hết.
Đối với mấy thằng này thì mình chỉ nên đào mỏ cạn cạn, đủ tiền
ăn xài, trả tiền nhà, tiền payment xe lặt vặt thôi.
- Loan chỉ cho mình cách đào mấy thằng này coi?
- Dễ thấy mồ. Hễ tụi nó hẹn đi chơi thì mình cứ từ chối. Nói
là em hỏng có quần áo đẹp, đi ra đường thấy ngại. Hoặc là, đàn
bà con gái ra đường mà trên người hỏng có cái món nữ trang, em
mắc cỡ lắm. Tuỳ cơ ứng biến, đào được cái gì cứ đào. Nhưng nhớ
là để tụi nó tự nguyện dâng tới chớ đừng mở miệng đòi hỏi.
Hồng thật thà nói lên cảm nghĩ của mình:
- Cặp bồ với tụi nó, để tụi nó chơi mà chỉ lấy lặt vặt, mình
thấy hỏng đáng.
Loan mỉm cười, phân bày:
- Nếu hên, cặp được với mấy thằng big boss thì hỏng nói chi.
Nhưng thường thường mấy thằng đó nó cũng lén vợ lém con mà lo
cho mình, nó đâu có dám chi ào ạt. Mình cứ rút rỉa lai rai. Ăn
ít no lâu, ăn nhiều tức bụng.
Hồng cứ tính đi. Một thằng kép hạng bét nó cũng phải chi cho
mình hai, ba ngàn một tháng. Mà năm thằng như vậy Hồng thử
nhơn lên coi.
Hồng thấy Loan có lý. Bằng chứng là mới có mấy tháng vào nghề
mà Hồng coi một, hai ngàn là chuyện nhỏ.
Đoàn quả đúng là một con cọp dữ trên giường. Nhìn cái bề ngoài
của hắn ai cũng tưởng hắn là một nhà đạo đức. Áo quần lúc nào
cũng lịch sự, đeo kính trắng, cà vạt rất là đạo mạo. Nhưng
trên giường ngủ hắn là một con cọp đói, hay có thể nói là một
con qủy râu xanh thì đúng hơn. Thế mà Hồng càng ngày càng mê
hắn. Thứ nhất là Đoàn giàu, và thứ nhì là hắn dâm.
Từ sáng sớm Loan đã lên đường đi với kép, du lịch Hawaii, một
tuần lễ mới về. Chỉ một mình Hồng ở nhà. Chạng vạng tối thì
Đoàn đến. Đã quá quen thuộc, Đoàn tự động lấy chìa khoá mà
Hồng đã trao, mở cửa vào nhà, coi như nhà riêng của hắn. Hồng
lại trở về với vai trò tình nhân. Hai người quấn quit lấy nhau
không rời.
Đoàn chơi Hồng từ trên xuống giường tới đất, chơi từ phòng tắm
ra tới phòng khách. Hai giòng máu dâm gặp lại nhau, hai thân
xác khoẻ mạnh đụng nhau. Đoàn chơi càng bạo thì Hồng càng cảm
thấy sướng.
Hai người bày ra đủ kiểu đủ cách. Chơi sấp, chơi ngữa, chơi
đứng, chơi nằm đủ kiểu. Khi nào chơi hỏng nổi nữa thì họ lại
bú nhau. Bú một lúc hứng lên lại đè nhau ra chơi tiếp. Đoàn
chơi Hồng tơi tả, chơi như đây là lần cuối cùng hai người chơi
với nhau vậy.
Đến tối thì hai người đều hết xí quách. Đoàn với Hồng trần
truồng nằm bên nhau rũ rượi.
Nghỉ ngơi một chút Đoàn mặc quần áo ra về, không quên để lại
cho Hồng một xấp tiền ba ngàn đô la trên mặt gối. Đoàn còn cẩn
thận khoá cửa lại cho Hồng trước lên xe.
Sau cơn giao hoan, Hồng rã rời thân xác. Nàng nằm dài, lười
biếng nhìn số tiền ba ngàn rồi nhìn theo Đoàn đang ra về,
không buồn ngồi day.
Đoàn vừa đi chưa đầy một tiếng đồng hồ thì Hồng lại nghe tiếng
chìa khoá mở cửa. Hồng cứ tưởng là Đoàn bỏ quên cái gì nên
quay lại.
Cánh cửa vừa mở. Ba tên thanh niên bịt mắt nhanh chóng phóng
vào. Một tên đứng chận ở cửa. Một tên kê súng vào đầu Hồng uy
hiếp nàng. Còn một tên đi thẳng lại tủ, lấy hết mấy chục ngàn
mà Hồng đã dành dụm từ mấy tháng nay, cùng mớ nữ trang, vàng
vòng mà nàng đã tích luỹ được. Trước khi rút lui, chúng không
quên cầm luôn ba ngàn trên giường mà Đoàn mới để lại.
Hồng như người chết rồi. Nàng bàng hoàng thờ thẩn, chạy lại
chúp lấy điện thoại định gọi cho cảnh sát, nhưng nghĩ sao nàng
lại bỏ trở xuống, ngồi phịch xuống sàn nhà khóc tức tưởi.
Bọn cướp hành động quá nhanh, quá gọn như là quen thuộc căn
nhà này lắm. Chúng biết cả chỗ cất tiền, cất vàng ở đâu, chẳng
cần phải lục lạo tìm kiếm.
Riêng Hồng thì có lẽ nàng quá sợ hãi, chẳng kịp suy nghĩ gì.
Vả lại, Hồng mới vừa làm tình liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ,
người nàng rã rời, nhấc tay lên không nổi, lại đang trần
truồng như nhộng khi bọn chúng xông vào, nên nàng cũng không
để ý đến cái chìa khoá mà bọn cướp mở cửa nhà nàng có lủng
lẳng cái miếng da đen, trên đó có phù hiệu Mercedes tròn tròn
mà Đoàn thường xài.
Hết |