| Quang năm nay 16 tuôi rồi mà trông như một thằng trẻ con. 
                  Quang có vóc người nhỏ bé, gầy trơ xương đã thế lại còn đen 
                  đúa xấu xí với cặp kính cận. Với dáng hình như vậy, Quang hoàn 
                  toàn mất tự tin khi giao tiếp với bạn bè xung quanh, từ đó, 
                  cậu càng ít nói, tính tình lầm lỳ nên bạn bè cũng dần xa lạ 
                  với Quang. Cha Quang qua đời khi cậu còn khá nhỏ. Đối với cậu, mẹ luôn là 
                  chỗ dựa tinh thần duy nhất. Hằng ngày, vào đúng 6h, Quang trở 
                  dậy khi mẹ cậu còn đang ngủ. Cậu lầm lũi lấy ít đồ ăn trong tủ 
                  lạnh nhét vào cặp rồi dong thẳng tới trường. Tại đây, cậu ngồi 
                  im một góc cố định, chăm chú lắng nghe lời thầy cô giảng. Rồi 
                  đúng 11h, trường tan học, cậu lại làm một hành trình ngược về 
                  nhà, một mình! đơn độc!. Lúc này, mẹ Quang không có ở nhà mà 
                  đang ở công ty với trăm công nghìn việc. Quang một mình ngồi 
                  trong căn nhà lớn. Lặng lẻ gặm ổ bánh mì cho qua cơn đói rồi 
                  lại ngồi vào bàn học cho đến khi mẹ Quang trở về nhà. Cuộc sống của Quang cứ bình ổn, lặng lẻ, và đơn độc như thế, 
                  và không biết sẽ còn tiếp tục bao nhiêu năm nữa nếu như Nhung 
                  không xuất hiện ... Vào một buổi sáng trời mưa phùn lất phất, Quang lầm lũi tới 
                  trường. Vì quên mang áo mưa, cậu đành phải nép tạm ở một mái 
                  hiên chờ trời vơi bớt mưa sẽ tiếp tục. Nhìn cơn mưa sáng nay, 
                  Quang cũng đoán biết được hôm nay chắc cậu sẽ lại một phen đội 
                  mưa mà đến lớp như con chuột lột. Ngao ngán Quang ngó quanh. 
                  Bất chợt, một nàng con gái chạy ù vào mái hiên, nơi Quang đang 
                  trú mưa. Cô ta hình như cũng quên mang áo mưa và đã ướt gần 
                  như hết cả người. Quang thật sự choáng ngợp trước những gì cậu 
                  đang thấy. Cô gái đó thật đẹp. Mái tóc dài ướt mưa càng tôn 
                  thêm sự quyến rũ cho gương mặt cô nàng. Đôi mắt nàng to, đen 
                  láy. Và còn nữa chứ! Trời ơi! nàng đang mặc một bộ áo dài 
                  trắng tinh. Quang càng nhìn càng chăm chú. Nhìn lướt từ đầu 
                  đến chân xong cậu lại dán mắt vào ngực và mông của nàng như là 
                  đang thèm lắm. Phải nói cái nhìn của Quang hơi lịch sự khiến 
                  cho cô nàng phải đỏ mặt. Cô ta lúi cúi nhìn lại mình, và tự 
                  hỏi xem tại sao chàng trai kia lại cứ dán cái nhìn bất lịch sự 
                  kia vào mình. Cô chợt ngó xuống, thì ra vì trời mưa ướt hết 
                  làm bộ áo dài mỏng như vải mut-sơ-lin của cô dính vào da thịt 
                  làm áo ngực và silip màu trắng như nổi hẳn ra ngoài trông như 
                  đang mặc bikini hai mảnh trên bãi tắm. Như vô thức, cô bối rối 
                  lấy cái cặp đen ôm trước ngực và quay đi. Hành động đó làm 
                  Quang chợt bừng tỉnh cơn mê. Cậu cũng hơi mắc cỡ vì cử chỉ 
                  thiếu quân tử nhã vừa rồi của mình. Mặt Quang đỏ dần lên quay 
                  đi nơi khác. Trời bên ngoài thì khá lạnh vì mưa, mà không hiểu 
                  sao toàn thân quang nóng ran, mồ hôi vã ra như tắm. Quang liếc 
                  nhìn cô gái thì thấy cô ta cũng lâm vào tình trạng như mình. Mưa phùn tiết xuân sao ngày càng nặng hạt, Quang hối hận không 
                  nghe lời mẹ mang theo áo mưa nên bây giờ phải mắc kẹt ở đây. 
                  Đã gần tới giờ vào lớp, Quang không thể trú mưa lâu hơn được 
                  nữa, phải liều thôi. Cậu liếc nhìn lại cô gái lần chót với vẻ 
                  luyến tiếc rồi lặng lẻ đội cặp chạy ù một mạch tới trường. 
                  Trong đầu cậu không ngừng bùng lên hàng trăm câu hỏi về người 
                  con gái kia: nàng là ai vậy nhỉ? Nàng học lớp mấy nhỉ? Tại sao 
                  nàng đẹp vậy mà trước nay mình vẫn chưa thấy? May mắn sao, Quang không vào lớp quá muộn. Thầy cô giáo vẫn 
                  chưa đến lớp. Quang ngồi vào vị trí của mình ở cuối lớp rồi 
                  thừ ra đó, mắt cậu nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Quang thầm 
                  mong phải chi mình lại được một dịp gặp lại người con gái 
                  tuyệt vời ấy. Lạ thật! Đã qua giờ học 15 phút rồi mà sao thầy chủ nhiệm vẫn 
                  chưa lên lớp. Cả lớp học nhao nhao lên. Nhưng quang chẳng thèm 
                  để ý, cậu cứ ngồi thừ ra đó. Đột nhiên, có tiếng của anh chàng 
                  lớp trưởng vang lên:- Nghiêm! Chúng em chào thầy ạ!
 Quang dụi mắt đứng lên. Trước mắt cậu là thầy giáo chủ nhiệm, 
                  đứng kế bên thầy là ...
 Ôi! Đó chính là cô gái xinh đẹp thước tha mà lúc nãy Quang gặp 
                  khi trú mưa. Quang nhìn chăm chăm vào cô gái khi thầy bắt đầu 
                  giới thiệu.
 - Chào cả lớp! Hôm nay chúng ta có bạn mới. Đó là bạn Hồng 
                  Nhung. Bạn mới chuyển về trường ta. Mong cả lớp giúp đỡ bạn.
 Cô gái mang tên Hồng Nhung đó cúi chào mọi người rồi lí nhí 
                  câu gì đó mà Quang không nghe rõ. Mọi con mắt trong lớp đều đổ 
                  dồn vào Hồng Nhung, có lẽ do bộ đồ lót của cô nổi rõ hẳn ra vì 
                  bị ướt, cô như đang khoả thân trước mắt mọi người. Ngay cả 
                  thầy chủ nhiệm cũng tỏ ra bối rối, không dám nhìn dáng vẻ sexy 
                  của Hồng Nhung.  Trong lớp chỉ còn mỗi bàn cuối của Quang là trống chỗ nên cũng 
                  không lạ gì khi thầy bảo Nhung ngồi vào đó. Hồng Nhung bẽn lẽn 
                  đi vào chỗ ngồi của mình, đầu cúi gằm vì bao cặp mắt kia xăm 
                  xoi lên mình nàng. Một lát sau lớp học đã trật tự trở lại, 
                  nhưng vẫn nghe tiếng xì xầm từ bàn bọn con trai và một vài cặp 
                  mắt tò mò thỉnh thoảng còn liếc về phía Hồng Nhung. 
                   Thầy bắt đầu giảng bài. Tuy hơi bực bội vì thái độ của bọn con 
                  trai và quần áo đã ướt hết, nhưng Nhung vẫn ráng bình tĩnh lấy 
                  trong cặp mình một cuốn vở rồi cúi gằm mặt lại nghe thầy giảng 
                  và chăm chú ghi chép. Lúc này, hai má Nhung đỏ hồng lên, nàng 
                  vẫn còn lộ ra vẻ mắc cỡ khi ngồi gần Quang. Nàng không nhìn 
                  mặt Quang, cũng không nói gì. Riêng Quang, trong đầu cậu lùng 
                  bùng tiếng giảng bài của thầy, hai mắt cứ liếc liếc Hồng Nhung.
                  Chợt Nhung lên tiếng thật nhỏ:
 - Cậu làm gì mà nhìn mình hoài vậy? Bộ thấy lạ lắm hả?
 Quang thu mắt về. Cậu lí nhí:
 - Xin lỗi! xin lỗi!
 Phải trải qua ba tiết học Quang mới lấy lại bình tĩnh trước vẻ 
                  đẹp của cô gái mới quen mặt kia. Lúc này áo dài của Nhung đã 
                  khô ráo nên cũng không còn vẻ sexy nữa. Hồng Nhung quả là một 
                  nàng con gái đẹp. Dù mới vào lớp có một buổi mà nàng đã được 
                  thầm công nhận ngay là hoa khôi số một của lớp. Đôi mắt tròn 
                  xoe và đen láy của Hồng Nhung làm cho bao nhiêu đứa con trai 
                  trong lớp say đắm. Nhìn vào mặt nàng họ cứ ngỡ như mình bị 
                  ngụp lặn trong hồ thu huyền bí. Thân hình nàng thật là quyến 
                  rũ trong bộ áo dài trắng tinh khôi và bộ ngực căng tròn với 
                  phần thịt hồng ló ra khỏi áo ngực ẩn hiện dưới lớp áo mỏng.
 Kể từ khi Nhung vào ngồi cạnh Quang thì vị trí đó trở thành 
                  trung tam của lớp. Giờ ra chơi, hầu hết bọn con trai trong lớp 
                  đều tụ tập quanh nàng. Có đứa tò mò hỏi nàng nhà ở đâu, có đứa 
                  hỏi nàng có cần giúp đỡ gì không.v.v. Ôi thôi không biết sao 
                  kể hết.  Qua vài lời giới thiệu, Quang biết Nhung đang học ở Củ Chi. 
                  Cha Nhung giàu lắm nên rước mẹ con Nhung lên trung tâm thành 
                  phố sinh sống. Nhung tự giới thiệu mình đang ở một biệt thự 
                  khá sang trọng ở ngoại ô. Buổi học hôm đó quả là quá căng thẳng và nhiều biến động xảy 
                  ra đối với Quang. Cái làng quê yên tĩnh của cậu ngày nào bỗng 
                  biến thành một thành phố náo nhiệt, vui tươi. Thật là điên cái 
                  đầu. Quang thầm so sánh mình với Nhung. Ngồi cạnh bên nàng, 
                  anh chẳng khác nào như một tên hầu, một kẻ xấu xí. Vẻ đẹp của 
                  Nhung càng làm nổi lên những khuyết điểm ở Quang. Chiều đó, 
                  Quang ôm cặp chạy thẳng về nhà mà lòng không khỏi bồn chồn. 
                  Chẳng biết những ngày tới đây ở lớp học, cậu có "sống" yên 
                  lành được không với "hủ mật" bên cạnh. Khi Quang vừa bước chân vào nhà thì gặp ngay mẹ cậu. Quang 
                  ngạc nhiên sung sướng ôm mẹ. Cậu hỏi mẹ:- Hôm nay mẹ không đi làm hả mẹ? Ôi! con nhớ mẹ quá!
 Mẹ Quang trách yêu:
 - Coi kìa! Trông như con nít ấy! Làm như mẹ con ta xa cách lâu 
                  lắm rồi vậy! Ừ! Hôm nay mẹ phải ở nhà chờ người khách tới mướn 
                  nhà.
 Quang ngạc nhiên:
 - Ủa! Nhà mình cho mướn hả mẹ?
 - Ừ! mẹ thấy mấy căn phòng trên lầu bỏ không thì uổng quá nên 
                  đăng báo cho mướn. Mẹ phải tranh thủ kiếm thêm tiền để nuôi 
                  con nữa chứ. Với lại mẹ thấy con thường ở nhà một mình thì 
                  buồn lắm nên kiếm thêm người ở nhà với con cho vui!
 Quang bỏ cặp, ngồi xuống rồi nói:
 - Mẹ ơi! mấy người đó phức tạp lắm, mẹ không sợ họ làm hư con 
                  sao. Với lại con không thích ồn ào. Con chỉ muốn yên tĩnh thôi.
 Mẹ Quang trầm ngâm một lát:
 - Ừ! con nói mẹ mới thấy đúng. Nhưng mà thôi, cứ đợi người ta 
                  tới, mẹ con mình coi mặt mũi ra sao rồi mới tính chuyện cho 
                  mướn hay không. Vậy nhé! Thôi, trưa rồi, vào tắm đi ông tướng. 
                  Mẹ pha nước rồi đó. Khiếp! Sáng nay chắc ướt như chuột lột 
                  phải không! Ai biểu hổng nghe lời mẹ. Con cái gì mà. Đúng là...
 Quang giơ tay lên cắt ngang lời mẹ:
 - Ôi mẹ ơi! Đừng lằng nhằng nữa, con đầu hàng! Con đi tắm đây! 
                  Con đầu hàng! Mẹ là tốt nhất!
 Nói rồi Quang chạy ù vào nhà tắm. Mẹ cậu nhìn theo mỉm cười. 
                  Mãi tới hôm nay bà mới nghe được thằng bé nói vài câu dí dỏm, 
                  trước đây lúc nào nó cũng tỏ ra buồn bã làm cho bà cũng buồn 
                  theo...
 Bỗng, tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Mẹ Quang ra mở cửa. Trước mắt bà là hai người đàn bà, một già, 
                  một trẻ. Người đàn bà ăn mặc có vẻ quê mùa với bộ bà ba lấm 
                  lem bùn đất. Còn cô gái kia thì đỡ hơn một chút, cô ta mặc áo 
                  dài trắng, có vẻ là học sinh. Người già hơn đưa tờ báo ra 
                  trước mặt rồi ôn tồn nói:- Xin lỗi! cho hỏi bà có phải là bà Trần, cho mướn nhà ở không?
 - Vâng! Tôi đây.
 Bà ta mừng rỡ nói tiếp:
 - Chào bà! Tôi là người hôm qua gọi điện đến cho bà đây. Tôi 
                  đến mướn nhà.
 Mẹ Quang vội vã mở cửa rồi nói:
 - Ôi! mời vào! Mời vào! Tôi chờ chị nãy giờ.
 Người đàn bà khệ nệ đeo túi đồ to kềnh lên vai rồi dắt tay cô 
                  gái trẻ vào. Hai người kép nép ngồi vào ghế. Người đàn bà mở 
                  lời:
 - Tôi tên Lài, đây là con gái tôi, nó tên Nhung. Hôm nay nó 
                  phải vào học bữa đầu tiên mới về nên còn mặc áo dài. Mẹ con 
                  tôi lặn lội từ quê lên thành phố sinh sống. Ở dưới đó cực quá. 
                  Nếu như bà có thể cho mẹ con tôi mướn phòng với giá rẻ rẻ một 
                  chút thì tốt quá.
 Mẹ Quang nhìn người đàn bà với cặp mắt dò xét. Bà thấy người 
                  này có vẻ có ăn học, lại hiền lành. Chỉ có điều là quê mùa quá. 
                  Mà dân quê thì phức tạp lắm, không biết sao đâu mà lần. Mẹ 
                  Quang thấy có vẻ không được rồi, định bắn tiếng từ chối.
 Chợt Quang xuất hiện:
 - Mẹ ơi! Cái quần đùi của con đâu rồi! Mẹ lấy dùm con đi, con 
                  quên mang vào rồi!
 Mẹ Quang ngồi dậy, nói với hai mẹ con kia:
 - Xin lỗi! tôi vào một chút. Hai người cứ ngồi nghỉ ở đây!
 Nói rồi bà quay đi. Mẹ quang nói vọng vào:
 - Hư quá! lớn rồi mà đi tắm không biết mang quần áo vào. Rủi 
                  không có mẹ thì dám đi lòng thòng ra ngoài lắm. Thôi! Để tôi 
                  lấy cho cậu, cậu ấm ạ!
 Quang nhận cái quần từ tay mẹ, cậu mặc vào rồi hỏi:
 - Mẹ ơi! Sao rồi! có cho họ mướn không? Mà ai mướn nhà vậy mẹ?
 Mẹ Quang ỡm ờ:
 - Ừ! có hai mẹ con tới mướn nhà! Không biết con nghĩ sao, chắc 
                  mẹ không cho họ mướn đâu. Họ là dân quê, mà dân quê thì phức 
                  tạp lắm. Con ra xem thử coi.
 Quang xua tay:
 - Thôi! con không ra xem đâu! Kì lắm, làm như nhà mình là phú 
                  hộ không bằng. Mẹ để con nhìn qua khe cửa xem họ ra sao.
 Nói rồi, Quang ghé mắt qua khe cửa nhìn ra phòng khách. Nơi đó, 
                  có hai mẹ con đang ngồi tâm sự với nhau, bà mẹ có vẻ già và 
                  hình như hơi quê mùa một chút. Còn cô con gái thì mặc áo dài. 
                  Hình như là đi học. Mặt cô ta bị cái tủ che mất rồi Quang 
                  không nhìn thấy. Cậu cố chồm ra xem, bỗng thốt lên:-
                  Ôi! Đúng rồi! đưa con gái đó chính là Hồng Nhung, người bạn 
                  mới vào lớp của Quang. Quang nhìn là nhận ra ngay cái dáng vẻ 
                  yêu kiều với nét mặt lúc nào cũng đỏ hồng như là sợ sệt điều 
                  gì đó vậy. Quang nhìn mãi không biết chán.
 Thấy cậu con trai nhìn say sưa không biết gì, mẹ Quang nói:
 - Thôi! mẹ quyết định rồi, không cho họ mướn đâu!
 Nghe mẹ nói vậy, bất giác, Quang la to:
 - Hả! Mẹ không cho họ mướn à! Sao vậy?
 Quang quay lại hỏi mẹ. Vì không để ý, cậu tuột tay, cánh của 
                  bật ra. Quang té nhào ra phòng khách, ngã vật ra đất.
 Hai mẹ con hình như lúc nãy đã nghe những gì Quang nói nên hơi 
                  lo. Họ đứng dậy, tay cứ dầy vò mớ hành lý chuẩn bị cáo từ. Bất 
                  giác thấy Quang ngã ra đất họ còn lo hơn. Không biết có điều 
                  gì đang xảy ra nữa. Quang lồm cồm bò dậy. Nhung nhận ra cậu 
                  ngay, nàng gọi:
 - Ủa! Quang đấy hả? Phải cậu không?
 Lúc này, Quang không mặc áo. Chỉ độc mỗi cái quần đùi nên 
                  sương xườn Quang lộ ra hết. Quang bối rối vò đầu nói (ra vẻ 
                  làm như ngạc nhiên lắm):
 - Hả! Nhung đó hả! Là bạn sao! ... Chào!
 Nói rồi Quang chạy ù vào trong. Nhung nhìn theo. Vẻ mặt nàng 
                  lúc này thật khó tả. Nhung hoang mang hơn không biết xử sự ra 
                  sao. Nếu để lớp biết nàng phải đi mướn nhà ở thế này chắc 
                  Nhung chết vì xấu hổ mất. Mặt Nhung đỏ gay, nàng cứ vò hai tay 
                  lại.
 Mẹ Quang bước theo Quang, gặp cậu ở nhà sau, đưa tay vuốt ve 
                  cậu con trai yêu quí rồi nói:
 - Trời! Sao bất cẩn vậy con! Có sao không! Thôi lộn xộn quá, 
                  mẹ ra đuổi hai mẹ con họ đi vậy! Cái gì đâu mà xui quá, mới 
                  vào nhà mà con bị té rồi.
 Quang xua tay, cậu nói với vẻ cầu khẩn:
 - Thôi mẹ à! Con thấy họ tội nghiệp quá à! Mẹ cho họ mướn đi! 
                  Mẹ lấy giá rẻ thôi! Đi nha mẹ! Mẹ! Đi mà! Cho họ mướn đi!
 Quang lắc lắc tay mẹ mình cầu khẩn. Mẹ Quang xoa đầu con:
 - Ừ! được! Mẹ nghe lời con! À! Sao con đổi ý nhanh vậy!
 Mẹ Quang nhìn ra bên ngoài, thấy dáng vẻ bối rối của đứa con 
                  gái. Bà nói tiếp:
 - A! Hay là con thích con gái người ta rồi! Ghê nhé! Mới gặp 
                  đã "yêu" rồi! ghê nha!
 Tới lượt Quang đỏ mặt vì xấu hổ. Quang nói:
 - Không! Không có đâu mẹ. tại bạn ấy học chung lớp với con 
                  thôi! tại con thấy bạn ấy tội nghiệp quá! Tại ... vì ...
 Mẹ Quang trêu con:
 - Tại vì con thấy nàng dễ thương quá! Phải không! Hì hì!
 Quang xấu hổ chỉ còn nói được một câu: "Mẹ! kì quá à!" rồi 
                  chạy ù lên phòng đóng của lại. Mẹ Quang nhìn con mỉm cười. Bà 
                  có quyết định rồi. Bà phải giữ hai mẹ con này lại. Họ sẽ làm 
                  cho cuộc sống của con bà vui hơn.
 Nghĩ đoạn, mẹ Quang bước ra ngoài rồi nói:
 - Thôi! Được rồi! Tôi cho hai mẹ con mướn nhà! Lấy giá rẻ một 
                  chút cũng được!
 Bà mẹ kia mừng quýnh. Bà reo:
 - Thật hả! Cám ơn bà nhiều lắm. Bà tốt bụng quá! vậy mà nãy 
                  giờ tôi cứ lo!
 Mẹ Quang nói tiếp:
 - Mà tôi có điều kiện à!
 Bà mẹ kia hơi lo:
 - Điều kiện gì vậy bà?
 Mẹ Quang chỉ về phía bên trong rồi nói:
 - Tôi có duy nhất cậu quí tử đó, nhờ bà mỗi ngày nấu ăn cho nó 
                  dùm tôi. Tiền ăn tôi sẽ chịu. Được chứ?
 Bà mẹ Nhung nói:
 - Được! Tưởng gì chứ cái đó thì dễ!
 (Hết Phần 1 ... Xin xem 
                  tiếp
                  
                  Phần 2) |