| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | HAI NGƯỜI HÀNG XÓM |  
            | Tác giả: Hoàng Tố NữE-mail: N/A
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2] |  
            | Phần 
            1 |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Năm ấy Lâm vừa đúng 19 tuổi, đã vào Đại Học và học rất chăm 
					chỉ vì chàng biết cha chàng đã phải hy sinh rất nhiều để 
					chàng được thảnh thơi không bận tâm vào việc gì hết ngoài 
					việc đèn sách. 
 Ông Trần, cha của Lâm góa vợ từ lúc Lâm mới được 10 tuổi, 
					ông ở riêng nuôi đứa con độc nhất vì sợ rằng cảnh mẹ ghẻ con 
					chồng sẽ làm con trai ông có thể bỏ nhà ra đi. Ông Trần có 
					một tiệm bán vải, cũng có môn bài nhập cảng hàng vải nên có 
					thể nói rằng cuộc sống của ông và Lâm rất sung túc. Thỉnh 
					thoảng ông cũng vui với anh em hàng xóm kéo nhau đi nhậu 
					nhẹt và la cà ở những vũ trường, nhưng ông chỉ vui chơi 
					trong một đêm rồi thôi, không cặp bổ vơi một vũ nữ nào.
 
 Cứ tưởng cuộc sống ra hai cha con ông Trần sẽ không có gì 
					thay đổi, nào ngờ có mặt bà đồng nghiệp của ông đã để ý đến 
					cảnh cô quạnh của ông và bà ta thảo kế hoạch quyết chinh 
					phục ông. Bà Ngọc cung có tiệm bán vải nhưng chỉ bán lê. 
					không cô môn bài nhập cảng. Bà Ngọc thèm muốn làm nhà nhập 
					cảng lắm nhưng bả không có đủ ti đông thế chân để lấy môn 
					bài, không có vốn để lấy hàng ngoại quốc nên bà đành chịu. 
					Bây giờ bà quyết bắt xác ông Trần, để trở thành bà Trần và 
					từ đõ se nghiễm nhiên là một nhà nhập cảng vải.
 
 Để thực hiện mộng ước, bà Ngọc hằng ngày lân la đến tiệm của 
					ông Trần và cũng đến thăm ông ta vào nhữg buổi tối. May cho 
					bà Ngọc là cạnh nhà ông Trần có một biệt thự đang rao bán, 
					thế là bà mua ngay căn nhà ấy.
 
 Từ khi dọn về ở gần nhà ông Trần, bà Ngọc sang mời ông Trần 
					qua dùng cơm với bà hầu như môi buổi tối.
 
 Một buổi ông Trần sang nhà bà theo lời mời để bàn chuyện 
					buôn bán và dùng cơm tối luôn và ông ngạc nhiên mở tròn đôi 
					mắt khi thấy bà tiếp ông trong bộ đồ ngủ mỏng như giấy kiếng. 
					Bên trong bà Ngọc không mặc nịt vú và quần lót màu trắng 
					trong suốt ông nhìn thấy rõ đôi gò bồng đảo ở phía trên và 
					phía dưới ẩn hiện sau làn vải ni lông một màu rậm đen hấp 
					dẫn.
 
 Bà Ngọc mở một chai rượu sâm ra mời, miệng bà cười tinh mắt 
					liếc đong đưa, ông Trần lúc ấy 45 tuổi còn bà Ngọc vào 
					khoảng gần 30 mươi thuộc lớp phụ nữ "sung sức", phơi phới 
					xuân tình.
 
 Ông Trần vừa hớp rượu sâm vừa chiêm ngưỡng thân hình lồ lộ 
					của bà Ngọc xuyên qua lớp vải mỏng. Bà Ngọc mừng thầm trong 
					bụng, tự phục mình đã
					nghĩ ra cách trình bày hàng họ theo kiểu nửa kín nửa hở. Làm 
					sao ông Trần có thể thoát khỏi tay bà trong đêm nay?
 
 Ông Trần vừa uống cạn một ly thì bà đã vội rót thêm ly thứ 
					hai. Đây là thứ rượu sâm thượng hạng, ngâm bằng hồng sâm để 
					lâu đến mấy chục năm, chính góc thứ thiệt Đại Hàn dân quốc. 
					Rượu này chỉ dành riêng cho các ông bà sồn sồn muốn tăng 
					thêm sức lực để có thể vật lộn với nhan trên giường, hoặc 
					các ông đã thuộc vào hạng kiệt lão mà còn thòm thèm gái tơ. 
					Bà Ngọc biết rõ công hiệu của thứ rượu sâm Cao ly này nên 
					mới mua về, chủ ý là để dụ ông Trần. Mấy cái thứ rượu thuốc 
					bá láp do lăng băm xứ Miên xứ Lèo gì đó đặc chế ra thì có 
					tặng không bà
					cũng không thèm.
 
 Quả nhiên thư rượu hồng sâm này có hiệu quả thật sự vì chỉ 
					vừa cạn ly rượu thứ nhì mà ông Trần đã thấy rạo rực, sự thèm 
					khát dục tình đã bắt đầu nổi dậy trong cơ thể. Giữa lúc ấy 
					thì bà Ngọc lại ngồi sát vào người ông, trên chiếc ghế sofa. 
					Hơi nóng từ cơ thể bà truyền qua người ông làm cho ông ngây 
					ngất.
 
 Bà Ngọc vừa liếc mắt đưa tình, miệng cười duyên, tay cầm 
					chai rượu mở nắp ra rót thêm một ly nữa:
 - Anh Ba uống thêm ly nữa nghe. Thứ rượu này uống vào làm 
					tăng sức khỏe chứ không có hại như những thứ rượu rẻ tiền. 
					Em phải nhờ mấy ông Đại Hàn gởi mua từ bên xừ họ đem qua đó. 
					Những thứ rượu sâm thường so với thứ nây khác nhau một trời 
					một vực.
 
 Vừa nói bà vừa cầm ly rượu đưa lên tận miệng ông Trần. Ông 
					vội đỡ lấy uống cạn ly. Khi ông đặt cái ly xuống bàn thì bà 
					Ngọc mở ngay cuộc "tấn công" đối phương. Bà choàng tay qua 
					vai ông Trần, mắt nhìn thẳng vào mắt ông, đoạn bà kéo đầu 
					ông Trần nhè nhẹ để miệng cho môi ông phạm vào môi bà.
 
 Giữa lúc hai người quyện đôi môi vào vơi nhau một cách say 
					đắm thì bà khẽ cằm tay ông đặt vào bắp vế non của bà. Bàn 
					tay phải ông Trân đã nằm trên đùi bà Ngọc. Hơi nóng từ phía 
					bụng dưới và háng bà chuyền qua bàn tay của ông khiến cho 
					ông không còn tự chủ được nữa. Mấy ngón tay ông khởi sự xoa 
					nhè nhẹ trên quần bà Ngọc, trong khi ấy thì đôi môi bà vẫn 
					còn dính chặt với môi ông. Kỹ thuật hôn môi của bà không kém 
					các tài tử màn ảnh cho nên hồn phách của ông Trần lúc đó như 
					bay bổng trên chín từng mây.
 
 Một lúc sau, bà Ngọc buông ông Trần ra nhưng đùi bà kẹp bàn 
					tay ông để cho bàn tay ông nằm lọt giữa hai đùi.
 
 Bà Ngọc cườl lả lơi:
 - Anh Ba hôn mùi mẫn lắm! Bàn tay anh cũng biết gợi hứng nữa.
 
 Ông Trần bẽn lẽn định rụt tay về, nhưng bà vội chụp lấy để 
					nó nằm nguyên nơi vị trí cũ.
 - Em nói chơi mà anh Ba. Đối với ai chứ với anh, em đâu có 
					ngại gì. Anh cũng đã dư biết là em thương anh, để ý đến anh 
					từ lâu rồi. Có phải vậy không anh? Bây giờ em hỏi thiệt: Anh 
					có yêu em không?
 
 Miệng hỏi, mắt bà nhìn vào mắt ông Trần như muốn thôi miên 
					ông ta. Thật ra thì ông Trần mới chỉ có cảm tình và chỉ thấy 
					thích bà Ngọc thôi chứ ông chưa hề yêu bà. Tuy nhiên, vào 
					lúc này vì lửa dục nung đốt cơ thể ông và vì muốn chiếm đoạt 
					bà Ngọc ngay giờ phút này nên ông Trần đáp liều:
 - Anh cũng yêu em. Tuy anh chưa tỏ tình vơi em. Thú thiệt ra 
					anh đã. . . mê em rồi.
 - Có thật anh yêu và mê em hay không? Hay anh chỉ nói thể để 
					lấy lòng em?
 - Thiệt mà Ngọc, anh đâu có nói dối em làm gì.
 - Nếu thiệt vậy thì qủa là anh và em có duyên nợ với nhau. 
					Chắc hai đứa mình có thể chung sống vơi nhau lâu dài. Nhưng 
					chuyện đó mình hãy gác lại, để rồi bàn sau. Bây giờ anh uống 
					thêm một ly rượu nữa để rồi em nhờ anh đấm bóp cho em một 
					chút. Em có tật hay mỏi long, nhức vai và cả hai chân nữa. 
					Mấy đứa cháu gái của em đi chơi cả nên không có ai ở nhà để 
					em nhờ đấm bóp dùm.
 - À, à… gì chứ đấm bóp cho phụ nữ, nhất là một phụ nữ đẹp 
					như em thì anh sẵn sàng làm ngay, đâu có gì mà ngại.
 
 Bà Ngọc lại rót thêm một ly rượu nữa cho ông Trần. Đoạn bà 
					ỡm ờ, nửa như ra lệnh nửa như van xin:
 - Anh Ba bằng lòng đấm bóp cho em hả. Em cảm ơn anh trước, 
					vậy bây giờ anh hãy cởi bộ đồ ngủ này ra cho em đi, vì đấm 
					bóp thì đâu có để nguyên áo quần được phải không anh?
 
 Được bà Ngọc cho phép ông Trân đâu có e ngại gì nữa. Ông 
					cũng thừa biết là cởi quần áo bà ra rồi và sau màn đấm bóp 
					giả vờ thì ông chỉ có việc xua quân hạ thành mà thôi. Và hạ 
					thành mà lại có quân nội ứng ở bên trong mở sẵn cửa thành 
					cho vào thì thiệt khỏe ru. Khi trên người bà Ngọc chỉ còn có 
					cái xì líp trắng nhỏ xíu, mỏng tanh, nhìn thấy rõ mớ lông 
					đen ẩn hiện ở bên trong thì ông Trần đã cảm thấy nổi hứng, 
					ông muốn đè ngay đối phương xuống mà làm ngay, nhưng ông cố 
					kềm hãm "con heo lòng" của ông lại “Gì thì gì, mình cũng 
					không thể hấp tấp vội vã quá con nhỏ nó khinh". Bà Ngọc đã 
					nằm sấp trên chiếc sofa.
 
 Bây giờ là lúc ông Trần phải trổ tài chinh phục đối tượng 
					bằng ngón nghề đấm bóp mà ông đã học được của anh thợ vẫn 
					đẫm bóp cho ông.
 
 Nhìn cái lưng phơi trần của bà Ngọc, ông tấm tắc khen:
 - Em có thân hình đẹp lắm! Lưng của em đung là lưng ong, anh 
					ít khi thấy cô nào có cái lưng đẹp như thế này. Và cái eo 
					của em cung thon lắm!
 
 Bà Ngọc được khen thì nở mũi. Bà cười ròn rã:
 - Anh Ba khen như vậy để nịnh em đó phải không? Em không 
					nghĩ là em có thân hình đẹp đâu. Có thể là người em còn săn 
					chắc vì em chưa sanh nở bao giờ và em cũng có bơi lội dữ 
					lắm.
 
 Miệng tuy nói vậy nhưng thật ra trong thâm tâm, bà Ngọc lấy 
					làm tự phụ và hãnh diện vì cái thân hình có nhiều đường cong 
					hấp dẫn của mình. Bà vẫn
					thường khỏa thân trước gương lớn, dùng hai tay vuốt ve bộ 
					ngực căng tròn. Bà tự hào có một bộ ngực đẹp vì đôi gò bồng 
					đảo của bà trông như hai trái bưởi nhỏ,
					căng cứng, hai đầu vú đỏ hồng và làn da bà trắng muốt nên 
					màu hồng của đôi vú và mớ lông đen ở hạ bộ trông như những 
					nét chấm phá trên bức tranh da thịt của bà.
 
 Bây giờ bà đang nằm sấp trên ghế sofa, trên người chỉ còn 
					mặc có chiếc quần lót mỏng. Nhìn cái cổ và cái gáy tròn trịa 
					của bà khiến ông Trần không thể tự chủ được nữa. Ông cúi 
					xuống hôn lên cái gáy trắng ngần, bà Ngọc hơi nghiêng đầu vẻ 
					phía sau, cười khúc khích:
 - Anh Ba có biết là cái gáy của đàn bà là nơi nhạy cảm nhứt 
					hay không?
 - Biết chớ. Nói thật với em là mỗi khi anh làm tình với 
					người đàn bà nào thì anh cũng đều vuốt ve và hôn gáy của cô 
					ta. Tất cả đều tỏ ra thích thú. Hồi còn là
					một sinh viên anh đã từng được nhiều cô "cho hết" chỉ vì các 
					cô đã lỡ để cho anh hôn và vuốt ve, xoa bóp cổ và gáy. Trong 
					khi xoa gáy anh lại ngậm vành tai và trái tai của các cô nên 
					các cô cảm thấy bủn rủn tay chân. Có khi anh vừa hôn môi vừa 
					xoa cái gáy rồi vuốt dài xuống sống lưng. Cô nào cũng lim 
					dim đôi mắt, đê mê và để anh cởi quần áo một cách dễ dàng, 
					không có phản ứng gì ráo.
 
 Bà Ngọc cười, tiếng cười lẳng lơ, dâm đãng:
 - Ừ… ừ… anh Ba nói là em tin ngay. Như em trong lúc này đây, 
					chưa được anh hôn hít và vuốt ve mà em đã cởi hết quần áo 
					rồi nè, chỉ chừa có cái sì líp. Vậy anh Ba có khởi sự đấm 
					bóp cho em hay không?
 Ông Trần cười cười, miệng nói:
 - Có chớ, có chớ…
 
 (Hết Phần 1 … Xin mời xem tiếp
					Phần 2 dành 
					cho Members)
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: April 14, 2005This story has been read (Since April 14, 2005):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: [email protected]
 |  |