| Sau khi rút ống tiêm dẫn nước khoáng và ăn 
					uống trở lại bình thường, bác sỹ cho về gia đình và cấp 
					chiếc xe lăn tay để Bảo Châu, tên bà xã của tôi- di chuyển 
					trong nhà một mình. Trong tuần có Nữ y-tá bệnh viện đến thăm 
					nom, tiêm thuốc riêng ngoài giờ, kể cả khẩu phần đặc biệt, 
					đều miển phí. Còn Bội Ngọc vào thi tốt nghiệp lớp 10 xong 
					đang ở nhà, ngoài giờ tập dợt nó mượn cuộn bằng Video của 
					thư viện xem các tuyển thủ đội volley ball nhồi bóng với 
					nhóm bạn cùng sở thích vui chơi ở phòng khách, để tiện chăm 
					sóc má nó khi cần. Do đó tôi an tâm làm việc tăng thêm giờ 
					phụ trội-overtime trong xưởng in, vào cuối năm công việc dồn 
					dập. Sáng thứ Hai đầu tuần, Bội Ngọc nhờ tôi chở vào Viện Thể 
					thao vùng Olympic Park- khu vực chơi thế vận cũ, để thi đợt 
					nhất. Ngọc không biết đường của xe bus, vả lại xa xôi, cần 
					phải đến sớm và đúng giờ. Từ hơn 6.00 sáng nổ máy chạy rước 
					các đứa bạn đồng môn của Ngọc cùng thi. Chở bốn cô vào gặp 
					cô giáo để hướng dẫn thi thực tập, tôi lủi xe vào car park 
					định đánh một giấc ngủ; tôi cẩn thận dặn Ngọc có gì gọi điện 
					thoại di động đến rước, vì suy tính thi cử xong kéo dài thời 
					gian từ 4 đến 6 giờ, không biết đi đâu cho hết thời gian. 
					Tôi đang mơ màng, Ngọc biết tôi đang chờ đâu đó, mới điện 
					thoại căn dặn tôi khỏi đón rước nó, lúc thi xong viện Thể 
					thao tập hợp thí sinh sẽ chở đến khu bể bơi để biết vị trí, 
					mai thi môn bơi tự do thử sức, rồi sẽ đưa ra trạm xe lửa về 
					nhà sau.
 Tôi nổ máy vừa ra cổng trả tiền parking. Chợt có điện 
					thoại của vợ tôi gọi phải quay về gấp, vì bà y tá đến không 
					ai phụ giúp và họ cung cấp số thuốc viên mới, cần phải có 
					người biết để cho uống theo liều lượng và giờ quy định.Phóng xe về nhà, tôi phụ giúp với bà y tá cho bà xã ngồi dậy 
					thay áo quần, nay Bảo Châu hơi gượng đứng và vịn đi lại được 
					trong xe lăn có khung sắt. Chích và uống thuốc và cho ăn 
					theo khẩu phần xong. Bà y tá căn dặn liều lượng thuốc rồi 
					chào tạm biệt. Tôi mừng nghĩ mình nhịn, kiên khem hổm nay 
					giờ có thể “tiệc” với vợ được rồi.
 Quả đúng, vợ tôi di 
					chuyển trong khung sắt có bánh xe lăn, từ nhà trên di chuyển 
					xuống bếp dễ dàng, tự rót nước hay lấy món gì vừa ngang tầâm 
					tay. 
					 Khi vợ tôi đứng tay chống rót nước, trong chiếc váy mỏng 
					xùng xình, chưng cặp giò trường túc trắng nõn quá hấp dẫn, 
					tôi lại gần tung váy lên tính gắn khẩu súng vô bắn một phát. 
					Anh Phú:-Thương em, giao hợp sẽ chấn động vết mổ.
 Tôi tiu ngỉu mất hứng, nhưng bên dưới của nợ cương cao chống 
					lớp quần thành cục đòi hỏi, không thể nào nhịn thèm được. 
					Bảo Châu vốn khéo léo tinh ý, nhìn mặt và khuyên tôi lại ghế 
					em thoả mản bằng tuyệt chiêu khẩu dâm chứ giao hợp đường âm 
					hộ không ổn.
 -Hay để chờ Ngọc về hai dượng cháu tha hồ ái ân mặn nồng!
 
					Tôi đẩy xe đưa vợ lại giường để bà xã tự chống tay ngồi vào 
					mép giường, cỡi áo quần trần truồng cho tiện. Vị trí người 
					vợ ngồi, còn tôi đứng tuột quần đưa dương cụ ngang tầm miệng 
					cho vợ ngậm, hai tay bóp cặp vú say mê, rồi thoa sau lưng âu 
					yếm cùng khắp châu thân đến tận khe đít. Miệng bà xã ngậm, 
					còn đầu ngụt ngặp ra vào như kiểu giao hoan bằng đường âm 
					đạo. Như luồng điện chạy thẳng lên thần kinh não bộ, làm tôi 
					lâng lâng con cu căng cứng sướng khoái không thể tả, nhìn 
					cảnh vợ tôi chân tình phục vụ cho chồng như đứa bé đang mút 
					cây cà-rem sữa vừa lạnh lại vừa béo ngậy, tuông chảy tùm lum 
					nuốt không kịp. Tôi đưa tay vuốt mái tóc vợ cách âu yếm như 
					cám ơn.-Anh thỏa mản chưa, đừng để ra khí uổng lắm
 Chờ con Ngọc về dành phần cho nó. Bây giờ anh mau lên giường 
					bú lại em đi, hai tuần nay “bên dưới” chưa “lảnh lương” đó!.
 
					Lên giường nằm đối đầu, tôi cố banh hai bắp đùi to lớn ra có 
					khoảng trống. 
					 Tôi tránh giao hợp đường âm hộ; chỉ còn hậu môn trong cơn 
					hứng của vợ. Nghĩ phương kế trong đầu nhờ “chị Năm” vừa an 
					toàn và lẹ, chớ dương vật đang thất nghiệp lại không hợp với 
					“job”, không chánh danh, đút vô hang sâu làm cho tôi sướng, 
					nhưng vợ đau ảnh hưởng vết thương nội tạng. -Nhất dương chỉ -ngón tay trỏ!. cứng thần sầu của võ lâm?
 Tôi bèn đưa ngón tay trỏ thắm nước miếng cho ướt, rồi thoa 
					ngoài vòng vòng thành mép, mãi miết một lúc mới ấn sâu vô 
					hậu môn, lỗ đít nhỏ chật cứng bọc lớp da nhăn nhúm, như 
					miệng “hang dế cơm” đùn cao, nhấn nhấn nhấp nhữ nhờ nước 
					miếng ướt đã lút một lóng; tôi bắt đầu ngoái móc, xoay xoay 
					kiểu xiết con ốc vào miếng gỗ; lóng tay vào sâu... bất thần 
					bà xã giật nảy người la lớn:
 -Anh ơi, sướng quá. Nàng như quá ngất ngây, mắt đờ đẫn...
 
					Em rán chịu chút đi, cách nào em cũng sướng hết thỏa mản cho 
					em, phương cách nầy an toàn, thỏa dục hơn...-Thôi tha cho em đi. Em sung sướng lắm rồi
 Anh hứa đừng bỏ 
					em nhen, nhịn một đôi tuần em hồi phục chớ lâu lắc gì. Hai 
					vợ chồng kéo chăn vải đấp nằm nói chuyện vẩn vơ thế sự, an 
					ủi nhau như lời hứa một ngày nên duyên vợ chồng, tôi cảm 
					thấy hạnh phúc vô cùng. **   *
 Chiều tối hôm đó, Ngọc về báo tin thi môn 
					bóng volley, hy vọng đậu cao có thể lảnh học bổng toàn niên. 
					Nó vui mừng kể:”Từ xa con ném banh vào giỏ lưới 10 quả trót 
					lọt cả; nghệ thuật nhồi bóng dành banh với đồng đội được 
					thầy cô huấn luyện cấp liên bang xuống chấm đều cho 10 điểm, 
					cả nhóm nó 4 đứa đều đạt điểm cao”. Mai con thi bơi lội. Nếu đậu con học lớp Cao đẳng 3 năm.
 
 Ngọc hỏi thăm sức khỏe má nó xong, quay sang tôi:”Ngày mai 
					dượng khỏi bận tâm, có anh trai của Tuyết hứa chở đi thi, 
					còn về ra ga xe lửa đón chung nhóm. Tụi con luân phiên mỗi 
					gia đình lo một ngàycho công bằng.
 -Thôi con xuống bếp lo món ăn cho gia đình. Giọng má tôi 
					tiếp:
 Dượng chờ con đó, nghe mẹ nó nói, Ngọc ngước nhìn sang tôi 
					hơi cuối đầu như cám ơn, giúp chở nó và nhóm bạn đi thi hôm 
					nay đầy may mắn, rồi đứng xoay người lại hai tay nắm đưa ra 
					trước ngực nó như tặng thưởng tôi.
 -Cám ơn dượng, hôn chúc hên con đi.
 Tôi ghì ôm hôn con gái 
					riêng trước mặt vợ tự nhiên không chút ngượng ngùng, dương 
					vật gặp mùi nữ tính bung ra cao chỉ vào mông đít của nó cảm 
					giác ấm ấm như khiêu khích. Ngọc ngửa mặt nhìn để dò la thái 
					độ tôi và má nó. Tôi hứng quá tung áo ngực lên bóp mạnh vào 
					cặp vú săn cứng, làm dương cụ cạ vào mông đít thêm nở to 
					nóng hừng hực trong quần nữa.-Chao ôi!, sao nó sướng khoái biết chừng nào!
 Tôi thủ thỉ nhỏ to vào tai Bội Ngọc:
 -Về phòng ngủ của con đi, trong thế hai người cứ ôm dính 
					cứng, bước chân chàng hảng nhịp nhàng như con lân ăn pháo 
					đang cuồng say theo tiếng trống và chập chỏa rùm beng biểu 
					diễn vào dịp mùng Một Tết.
 -Dượng Phú à, con muốn kêu dượng bằng “anh” được không?
 Em thương dượng, yêu dượng em cho dượng tất cả?
 -Mẹ thương dượng, mẹ cưng em không ghen nhau, có tấm chồng 
					chung hạnh phúc lắm. Mà dượng phải hứa đừng bỏ má em nhen?
 Tôi hoàn toàn cảm động, không ngờ Ngọc thương má nó, tình 
					thương vô bờ mà hy sinh sự trinh trắng, sợ tôi tìm cô gái 
					khác từ khi vào nằm bệnh viện.
 -Dượng cho một diễm phúc, muốn thơm chim “em” được không?
 Bội Ngọc nghe qua cảm động kéo ghịch đầu tôi vào ngực, hơi 
					ấm giữa hai quả núi bốc ra tôi tưởng phỏng cả vầng trán. Rồi 
					nâng mặt tôi lên hôn nhẹ vào má, đẩy nhẹ người tôi ra, tự 
					tay trút bỏ xiêm y.
 -Em thuộc về anh rồi đó!
 Dượng Phú khom xuống, chiếc môi ngậm hết cái chõm âm môn bé 
					tý của tôi, lòng tôi rộn ràng phát ra tiếng rên nhỏ:
 -Anh thương mẹ là thương em đồng đều.
 Ôi thật! Cái lưỡi 
					thần sầu, liếm láp vòng vòng ngoài cửa âm môn lạnh lạnh kích 
					thích lạ kỳ. Trời đất như quay cuồng tôi chẳng còn biết cớ 
					sự gì nửa. Trong lúc miệng dượng thì bú chùn chụt, tay vân 
					vê chùm lông tơ óng mượt trên vùng mu da thịt non mơn mởn. 
					Tôi sướng khoái lên tột đỉnh miệng la ré lên trong niềm thổn 
					thức như cơn chấn động bùng nổ khắp châu thân. Âm tinh tôi 
					phọt ra liên tục, trong khi hai tay tôi quơ quào và hai chân 
					khép vào, mở ra lung tun, điên cuồng như ép khuôn mặt người 
					dượng vào hạ bộ mình.-Chim của em thật thơm phức, nút chẳng ba giờ nhàm chán.
 
					Dượng Phú cứ nút hết dòng âm tinh trinh trắng của tôi cách 
					thỏa thuê, vừa ráo tôi rùng mình lại tuôn ứa ra thêm, đến 
					nổi tôi cảm giác cực khoái quên cơn đau rát rát, tăng tăng 
					giựt bên trong người. Thật tuyệt vời phí công tôi chờ đợi cả 
					tháng. Rồi dượng ngồi dậy ôm ngang người tôi vào lòng, tôi 
					dựa vào ngực ngoan ngoản như con mèo con, tôi cảm động quá 
					mức đến tuôn trào dòng lệ. Bảo Châu- bà xã lăn xe ngừng 
					ngay ngạch cửa, thấy hai chúng tôi cứ nằm ôm ấp. Ngở rằng 
					trở ngại việc gì? Chúng tôi ngồi dậy lẹ trên thân không mảnh 
					vải.-Xong rồi, hai chúng tôi sẽ từng bước em ơi
 
 Chiều tối thứ sáu, tôi đã hoàn tất các môn thi hy vọng tràn 
					đầy vào viện Thể dục, Thể thao với học bổng toàn niên, đang 
					soạn lại bộ đồng phục, vớ và khăn trong xách tay đổ ra đầy 
					giường để chuẩn bị giặt. Dượng Phú đi làm về lo cơm, cho 
					uống má tôi uống thuốc xong, chu đáo giường nằm đâu đó. 
					Dượng bước vào phòng đứng kề bên tôi, với hai ly nước cốt 
					táo thập cẩm, thấy đống quần áo ngổn ngang nhăn nhúm.
 -Con cần đồ bộ track suit bằng thun đi tập thể dục mỗi ngày, 
					dượng chở đi mua sắm ở David Jones vào chiều mai.
 Dượng đưa ly nước hai người cùng uống. Tôi hớp một ngụm nói 
					liền:
 -Cám ơn “anh”, hiểu được nhu cầu của em.
 -Tối nay ngủ chung giường với “cưng” được chưa?
 Tôi biết 
					“anh” đến và cần ái ân với tôi giây phút bên nhau tối nay. 
					Nhớ lại dượng chờ má tôi về nhà và tôi thi xong mọi sự. Giờ 
					phút dượng phải chờ. Hai tay tôi hất lẹ đống áo quần dơ bẩn 
					xuống mặt sàn phía bên kia, lòng đầy vui thỏa quay lai cười 
					duyên nghênh đón đã thấy “anh Phú” sẵn sàng trong tư thế 
					“chiến đấu”, muốn hiến dâng cho nhau. Tôi ở nhà thích mặc 
					áo quần thun cộc cho khỏe như của vận động viên; không áo 
					ngực cho thanh thỏa tôi nắm kéo lên cao vuột khỏi đầu là hoá 
					ra con gái của bà Eva trong một giây. Bội Ngọc thật trẻ đẹp 
					trầm nhả đoan trang, nét đẹp tự nhiên của cô trinh nữ, khi 
					cười má lún đồng tiền. Hàm răng đều trắng tinh duyên dáng, 
					sống mũi cao, hai chân mày đậm đen, da xạm nắng thật mịn 
					màng. Lúc ấy dượng Phú say sưa chú mục vào khuôn mặt tôi 
					không hề chớp mắt, khiến tim tôi rộn ràng tránh né ánh mắt 
					của dượng mà không thoát được. Ngọc đi lại rồi xà nằm ngay 
					lên giường, lấy tay như che đôi gò bồng đảo đang căng đầy 
					sức sống, lòng cô rung động hồi hộp, tim nhảy mạnh hơn dù 
					biết dượng nâng niu tôi như trứng, hứng như hứng hoa nhưng 
					phản ứng tự nhiên vẫn lo vẫn vơ không sao bình tỉnh được. 
					Dượng nhấc đầu tôi cho tay vào làm gối, ghìm ôm hôn nhau cho 
					hơi ấm da thịt truyền sang và làm quen, tay phiêu lưu những 
					vùng nhạy cảm núi đồi một lúc thật lâu. Dượng mằn mò trên 
					châu thân tôi đếm từng sợi lông, cọng tóc như chứa đựng sẵn 
					những tế bào dâm đảng, khoái lạc. Tôi chợt linh tính bây 
					giờ khác các lần trước âu yếm nhau hễ dứt nụ hôn là xong 
					việc, chỉ còn niềm khoái lạc tiềm ẩn theo từng thớ thịt. Sau 
					mươi phút dượng Phú ngồi dậy, thận trọng vói lấy tupe kem KY 
					jelly diệt trùng, để ở cạnh mép giường thoa vào dương vật 
					dài thượt, đẹp mượt mà của dượng và ngay mép âm môi của tôi 
					cho trơn tru, sau nầy tôi biết dượng thường dùng thoa hậu 
					môn để làm tình với má tôi lúc bệnh. Một cảm giác mát lạnh 
					trong vài giây tác dụng vào cả vùng da thịt hạ bộ nhờ chất 
					nhờn giúp cho trơn tru và giảm cơn đau. Một vài phút sau, 
					vật gì cứng cứng như khúc thịt xâm nhập lút sâu vô cửa mình. 
					Âm môn tôi vừa tiếp nhận con cu của người dượng, tôi yêu qúy 
					như chồng, chứ không còn gọi dượng như là một người tình, 
					theo đầu óc non nớt và cơn sướng khoái. Dượng Phú có lẽ cảm 
					động không kém phát xuất từ con tim chân tình của người đàn 
					ông biết hương vị ái ân đầu đời của cô gái.-Thật hạnh phúc quá!
 Sống chung với vợ- Bảo Châu lại được 
					phép làm tình với Bội Ngọc con gái riêng nữa, cảnh “hoa thơm 
					đánh cả cụm”, cả mẹ lẫn con hài hòa.-Cám ơn em cho anh tất cả.
 Người tình, dượng Phú, anh Phú 
					yêu qúy thiết tha của tôi- chồm ôm hai bên hông tôi, “anh” 
					hít thở vào mùi da thịt non nớt trinh trắng của người tình 
					bé nhỏ ngoan hiền. Theo cái ấn nhẹ, dương vật chui ngập vào 
					trong vài phân thịt, tôi nhấp nhô theo bản năng giống đực 
					khoan thai khêu gợi. Còn Ngọc bật lên tiếng rên nho nhỏ có 
					lẽ “em” đã cảm nhận được sự khoái lạc tình dục giữa nam và 
					nữ lần đầu. Tôi quá hưng phấn, còn Bội Ngọc bị khuất phục 
					trước dương cụ đâm ra mê man lạc vào mê hồn trận, một thiên 
					đàng hạ giới; cô gái đang tuổi dậy da thịt rất nhạy cảm, lần 
					đầu được giao dâm bị kích dục dòng nước trắng đục đang rịn 
					rịn trong niếu đạo.Ngọc hơi tỏ vẻ e-thẹn, ngượng ngùng cắn 
					răng chịu đựng không dám rên lớn lên vì huyệt lạc thú nằm 
					sâu trong âm đạo bị khơi dậy mãnh liệt, cứ oằn người như né 
					tránh, hai tay bấu víu vào mông trong khi dương vật tôi bị 
					ngậm cứng bên trong. Tôi rướn người lên ấn mông đít tiếp đẩy 
					sâu vô đôi lần nữa, tiếp ngâm của qúy mình trong âm đạo 
					không muốn rút ra để cả hai đón nhận nổi đam mê nhục thể 
					trào dâng. Chợt nghe tiếng Ngọc thét lên:-Trời ơi đau quá!
 Màng thịt bầy nhầy của lớp biểu bì trinh nữ bị rách, nghe 
					răn rắc tiếng xé thịt rách, như bong bóng cao su căng phồng 
					hơi bơm, âm thanh nho nhỏ bên trong, cho đến lúc toạt nghe 
					“bực” thành tiếng. Ngọc tê tái ôm sát mạnh người tôi hơn vào 
					mình.
 -Chết... em, anh ơi!.
 Âm đạo bị đau nhói Ngọc oằn người 
					sang bên. Còn tôi hoàn toàn đạt cơn sướng khoái. Cực khoái 
					mê ly vì âm hộ bót sát ôm dương vật cứ tăng tăng co giật như 
					nhảy múa bên trong, cổ tử cung mở cửa đón nhận dòng tinh khí 
					trắng đục ấm ấm xịt thẳng vào nội cung. 
					 Miệng tôi sảng khoái bèn la lớn:“Ah.. ah. á.. . ”. Tôi 
					rút hẳn dương vật ra lốm đốm từng giọt máu đỏ hồng rướm rướm... 
					dính theo dương vật. Chúng tôi cứ ôm nhau nằm nghĩ dưỡng sức 
					thật lâu cho đến khi Ngọc hoàn toàn tỉnh mỉnh, rưả ráy sạch 
					sẽ cả hai đánh giấc tới sáng.Tờ mờ hôm sau, Bội Ngọc sang thăm mẹ, nghe nói gì nho nhỏ 
					với nhau từ lúc nào. Tôi giật mình mở mắt choàng dậy, không 
					thấy “em” đâu, bước sang phòng vợ nhìn ánh mắt của Bảo Châu 
					tôi đọc được tất cả sự tự hào của hai mẹ con nàng.
 
 Trong tình yêu trai gái ái ân để lại vết tích mà thời gian 
					khó xóa đi ấn tượng ấy, nhất là mối tình đầu, dù là bất 
					chánh, thể hiện: Say đắm, cuồng nhiệt ngất ngây và chết lịm 
					trong cơn mê của tột đỉnh ái ân. Cảnh tượng, hình ảnh ấy dấu 
					kín trong tận đáy lòng thân thương cô bé Bội Ngọc con riêng, 
					giờ là người yêu thật sự cho đến ngày vào Viện Thể dục thể 
					thao thụ huấn.
 Hết 
					BÙI-THƠM-NGON |