Ánh trăng tròn vành vạnh đã đổ dài ra sau núi,
trong sân một ngôi đạo quán tên là Hộ Hoa, vị đạo trưởng trụ
trì Tô ngồi xếp bằng tọa thiền. Một nữ đệ tử xinh tươi khoác
hờ ngang vai một tấm lụa trắng từ từ đi tới, nhẹ nhàng cởi
bỏ toàn bộ y phục ra. Nàng ta kính cẩn kê đầu lên giữa đùi
vị đạo trưởng Tô, toàn thân nằm sấp mặt xuống đất, hai cánh
tay nõn nà đưa lên áp vào bẹn ông đạo trưởng Tô, con quái
vật ở đó cứng như đá đang vươn cao cái đầu đen sì ngạo nghễ.
Họ đang trong tư thế luyện nguyệt hoa nhân tinh, bởi đây là
thời cơ tốt nhất để hấp thụ khí thái âm, tinh hoa thiên địa.
Cô nữ đệ tử cất giọng thầm thì:
- Thầy có công nuôi dưỡng chúng em từ nhỏ, thì thân này có
nát tan dâng hiến cho người cũng chẳng sao.
- Ừm, ráng cố gắng một tý nữa lên nữ thí chủ. Chốn bồng lai
cực lạc đã gần kề, ngày bần đạo nhập tiên cảnh không thể
không có nữ thí chủ bên cạnh.
Cô đệ tử như được tiếp thêm một nguồn năng lượng lớn, miệng
chóp chép muốt mạnh hơn con cặc bóng lưỡng của sư phụ, tay
không ngừng mân mê hai hòn dái tổ chảng lắc lư kế bên. Bởi
đó là nơi phát ra nguồn dương khí vô lượng từ ngọc thể trân
quý kia; ông thầy đạo cao đức trọng hình như đang chuẩn bị
bước sang một cảnh giới khác, miệng lầm bầm niệm chú:
- Ôi sao mà đã quá! Ôi sao mà quá đã!.
Sau mấy hồi vận công, toàn thân vị đạo trưởng Tô ưỡn ra, hai
vai giật giật liên hồi. Ông ta đang truyền dương khí trực
tiếp từ con cặc mình sang cuống họng cô đệ tử tin cẩn nọ,
thật là một quá trình tu luyện vạn lần vất vả.
Lúc này đạo sĩ Thiết và phó tu Tú còn nằm trên giường. Lão
dụi chiếc cằm trơn vào ngực mỹ nhân, những cọng râu cằm mới
nhú làm nàng nhột nhạt, bật cười khúc khích. Mùi trầm hương
bay thoảng thoảng trong không gian, tiếng tụng kinh Huỳnh
Đình đà im bặt.
Phó tu Tú run rẩy dưới bàn tay của đạo sĩ Thiết, cơ thể nàng
nóng lên những cảm giác khát khao khó tả. Cái vòi ban giống
của đạo sĩ Thiết tì mạnh lên đùi cô gái, nóng hổi. Cô áp sát
người vào lão đạo sĩ, vạt áo trước không chứa hết bộ vú đồ
sộ của cô, hai bầu vú nẩy tưng tưng lúc cô đứng thẳng người
dậy.
- Sư phụ là người xuất gia mà vẫn còn tâm hưởng lạc !
Ðôi tay to bè, sần sùi của đạo sĩ Thiết hăm hở lột nốt cái
quần lót cô gái, rồi xoay ra tự cởi y phục: - Người xuất gia
cũng là người.
Tú buông giọng trêu chọc: - Người xuất gia không phải là tứ
đại giai không à ?
- Người xuất gia càng sống lâu càng hữu tình, bởi đạo sĩ là
tội nhân của Thái thượng Lão quân mà. Nữ thí chủ vốn kiếp
trước khéo tích đức nên phận này mới có duyên song tu cùng
bần đạo đó, liệu thân mà hưởng nhé.
- Dạ, em xin hết lòng tuân theo ý chỉ của sư phụ.
Ðạo sĩ Thiết đã hơn 50 tuổi - nhưng cơ thể nhờ thường xuyên
rèn luyện nên rắn chắc, da dẻ mịn màng. Lão say đắm vuốt ve
người ngọc, ngọn bạch lạp lung linh soi tỏ những núi đồi,
thung lũng trên thân thể người đàn bà song tu; lão đạo sĩ
đặt tay lên cặp mông căng mẩy của phó tu Tú, lần vào giữa
hai đùi cô, dùng cái con cặc của lão lách đẩy chúng ra và
thọc mạnh vào nơi mềm mại nhất. Ðạo sĩ Thiết mê mẫn thỏa mãn
dục vọng nên không nhìn ra ánh mắt căm hận bi thương của Tú.
Nàng vẫn rên rĩ như đang tận hưởng khoái lạc nhưng vẻ mặt
lạnh lùng khó tả. Nửa giờ sau, nhịp giao hoan chậm dần, đạo
sĩ Thiết khẽ rên và sụp xuống. Sau khi dùng mái tóc dài đen
óng mượt của cô phó tu chùi sơ qua con cặc mình, đạo sĩ
Thiết thiếp ngay đi trên người phó tu Tú.
Nàng mỉm cười bí ẩn, khẽ lay gọi:
- Sư phụ ơi, sư phụ!
Thấy lão không đáp, Tú khẽ đẩy lão đạo sĩ xuống và mặc lại y
phục. Bước chân xuống giường, nàng giẫm mạnh lên lớp nệm mềm
như nhung dưới chân. Lớp nệm ấy được kết bằng tóc của không
biết bao nhiêu nàng trinh nữ, thiếu phụ, nạ giòng… từng song
tu trên giường cùng đạo sĩ Thiết, số ấy phải kể đến hàng vài
trăm chớ chẳng dưới. Như lệ thường, mỗi người đàn bà trước
khi bước vào song tu cùng sư phụ Thiết, phải tự cắt một nắm
tóc trên đầu kính cẩn dâng lên thầy. Số lượng tóc cắt xuống
nhiều hay ít cũng thể hiện một phần tấm lòng chân thành của
nữ đệ tử, phần lòng thành còn lại sẽ được chứng nghiệm trên
giường thầy. Cho nên có nữ đệ tử vì quá sùng đạo đã không
ngần ngại cạo trọc đầu hiến tóc dệt nệm lót chân cho thầy,
nhưng lại có vú quá bự… Ðến khi tụt quần lên giường, đạo sĩ
Thiết không phân biệt được đâu là vú, đâu là mông, còn đâu
là đầu, bởi chỗ nào cũng láng bóng cả. Sáng ra đạo sĩ Thiết
cất nhắc ngay nàng đệ tử vú bự nọ lên thêm mấy bậc, bởi thầm
khen nàng nọ có cái mông quá săn, đã kinh qua không biết qua
mùa chiến chinh mà vẫn chưa nhão.
Phó tu Tú lặng lẽ bước ra hành lang Hộ Hoa đạo quán, vạn vật
xung quanh im lìm. Trong một căn tịnh phòng khác của ngôi
đạo quán đồ sộ, gã Lân đồ đệ của đạo sĩ Thiết đang trong một
cảnh tượng cũng khá kỳ lạ...
Nữ đệ tử Mai thản nhiên trút bỏ xiêm y, sà vào lòng đạo sĩ
Lân. Tay Lân bị hai thân hình nóng bỏng kia áp sát người mà
lòng bối rối. Chợt Mai hôn lên má đạo sĩ và thò ra tay se sẽ
cởi quần cho gã. Cùng với cô em gái tên Thi khẽ đẩy ngã ông
đạo sĩ trẻ ra giường, hai cô gái chia hai bên vuốt ve toàn
vùng hạ bộ của Lân. Hết tay rồi tới lưỡi, hai nữ đệ tử trẻ
chăm chỉ thi hành bổn phận của mình. Ông đạo sĩ trẻ chưa
động tâm mà lòng xuân nữ đã sôi sục hơn nồi nước nóng, lần
lượt từng nàng niệm tụng:
- Chúng em xin đem trọn kiếp sống thừa này hầu hạ thầy. Mai
ngày rong ruổi trời xa, xin thầy đừng quên hai đứa đệ tử nhỏ
này nghen.
Dứt lời, Mai lần lượt cởi các nút áo. Ðôi vú trinh nữ mởn
đào tơ lồ lộ như mời gọi, cái run rẩy khe khẽ từ bầu vú chạy
lan tỏa khắp người Mai. Ðạo sĩ Lân háo hức đi lại vuốt ve
nắn bóp, núm vú cương to dần. Cô ta vừa rù rì tâm sự, vừa
nắm chặt đôi tay thầy Lân bóp mạnh lên đôi vú căng cứng của
mình. Ánh mắt đạo sĩ Lân mờ dần, ngay lúc ấy, gã nghĩ: Làm
gì có tình yêu, để chiếm một phụ nữ, chỉ cần thuyết phục
rằng ta yêu cô ta là đủ. Tay kia của đạo sĩ bắt đầu luồn vào
dưới áo nữ đệ tử Thi, tuột dần nịt vú cô ta ra, trong khi
cặp môi cô ta cặp chặt cái khúc thịt dư của gã.
Thi nhận thấy sức hấp dẫn đàn ông của đạo sĩ Lân làm kích
thích các giác quan của cô ta, một phản ứng thuần túy về thể
xác mà cô không thể kiểm soát được. Tình dục và tình yêu
không cứ phải lúc nào cũng ở bên nhau, điều ấy cũng đúng với
cả phụ nữ. Hơi ấm từ cơ thể đạo sĩ Lân như một hấp lực làm
Thi u mê đi, cô không thể tự phủ nhận sự thật này đã làm cô
yếu đuối khi ở gần đạo sĩ Lân. Mùi mồ hôi ngai ngái của đàn
ông hấp dẫn vạn lần những làn khói trầm hương hạng nhất, cõi
cực lạc chỉ là ảo ảnh nếu con cặc to đùng của đạo sĩ Lân
chưa ngọ nguậy chui vào cái lồn xinh xinh của nữ đệ tử Thi.
Lát sau, cả ba người cùng mệt lả cả người. Trời bắt đầu sáng
dần, ngoài cổng đạo quán có hai tín nữ ưỡn ẹo đón khách vào,
lắc lư đôi mông khêu gợi mời mọc. Sắp tới ngày rằm Trung
Thu, các thiện nam tín nữ tới đạo quán cúng dường cũng rất
đông. Lớp cầu mua may bán đắt, lớp cầu an. Không ít người
chán nợ hồng trần mà xin vào đạo quán Hộ Hoa tu tập, cầu đạo
trường sinh bất tử. Hai cô khoác bộ áo the mỏng tang, không
mặc nịt vú với chiếc áo có đường viền cổ khoét thật sâu,
những vùng cao thấp của thân hình rực lửa căng lồ lộ...Hai
cô đã từng được các đại đạo sĩ trong đạo quán bẻ hoa hái
nhụy, nên có vẻ tươi vui hoạt bát, không lờ đờ si ngốc như
các thiếu nữ mới vào Hộ Hoa đạo quán. Cũng không quá lạ, một
khi ngôi đạo quán uy nghiêm Hộ Hoa đang trong giai đoạn tiến
hành hợp hoan tu đại pháp: mượn khí âm dương hai bên giống
mà bổ khuyết cho nhau. Trong tịnh phòng đạo sĩ Lân, nữ đệ tử
Thi mơ màng nhớ lại lời chị Mai đã kể:
- Khi đối diện với ông ta trong Hộ Hoa đạo quán, chị cảm
thấy rất rõ sức mạnh trong cái nhìn của tiểu sư phụ. Trong
khoảnh khắc, chị thấy mình như sống trở lại trong thời điểm
mình là một cô bé, không lo âu, không buồn phiền. Ôi! Những
khoảnh khắc thần tiên không thể quên được em ạ.
Một sáng kia, đại đạo trưởng Tô ra dấu gọi Mai vào phòng của
lão, năm ấy cô mới 14 tuổi. Lão bắt Mai cởi quần áo ra, nữ
đệ tử Mai ngây thơ nghĩ rằng lại thêm một nghi thức nữa
trước khi được mặt áo choàng xanh. Lão đạo trưởng Tô bắt cô
gái quỳ xuống, vục mặt ngay vào háng của lão.
- Ơ... Sư phụ làm sao vậy
- Bần đạo làm cái điều theo tự nhiên và định số đã an bày
của nữ thí chủ.
- Sư phụ sao lại làm cái việc đó ở đây, mà không phải tại
Ðền thờ chính ?
Lão đạo trưởng Tô ngây người: - Hê... bần đạo thích làm lúc
nào thì cao hứng lúc nấy thôi. Nữ thí chủ không thích chiều
sư phụ này ư ? Nữ thí chủ có thể từ chối và đánh mất một cơ
hội trở thành Hiệp sĩ Hợp Hoa!
Nữ đệ tử Mai bẽn lẽn, nhỏ nhẹ nói: - Không phải con không
muốn chiều sư phụ, nhưng lúc này không tiện.
- Ở đây chỉ có bần đạo và nữ thí chủ, không lý lần tiên của
nữ thí chủ mà tiến hành ở giữa Ðền thờ chính là thuận tiện
hơn sao ?
Nữ đệ tử Mai cúi đầu im lặng, lão đạo trưởng Tô cười thé lên
đưa bàn tay thô kệch xoa lên đôi gò bồng đảo chưa kịp lớn
của nữ đệ tử cho đến khi nó căng tròn hơn. Nữ đệ tử Mai uốn
éo người với cảm giác nhột nhạt, không hề có một chút ý
kháng cự...
Sau khi hưởng trọn tấm băng trinh ngàn vàng đầu đời con gái
của cô đệ tử nhỏ, lão đạo sĩ ra lệnh cho Mai không bao giờ
được tiết lộ bí mật ấy. Mai là một cô gái sớm có thân hình
nở nang, eo lưng mềm mại. Cô không phải là nữ đệ tử dự lễ
phong cấp đầu tiên theo kiểu này. Trong trướng gấm của đạo
trưởng Tô, còn có hàng vài trăm phụ nữ khác, tất cả họ đều
là nữ phó tu của Hộ Hoa đạo quán. Họ phải hiến dâng thể xác
của mình lần lượt cho các sư phụ đạo sĩ để được đón nhận cái
áo choàng Hiệp sĩ Hợp Hoa, ở đây quan hệ nam nữ và sư đồ
trộn lẫn vào nhau.
Hơi thở dồn dập của nữ đệ tử Mai dần dần biến thành tiếng
thều thào khe khẽ, tuyệt vọng. Bàn tay lão đạo Tô không ở
yên đến một giây, chúng vuốt trượt cơ thể người đệ tử, dường
như muốn nhào nặn tái tạo lại nó theo cảm xúc của lão đạo
trưởng Tô. Nữ đệ tử Mai bị đưa vào thế giới của tình dục,
đạo trưởng Tô dẫn dắt cô bé ngang dọc trong các mê lộ của
cảm xúc. Trong cơn tột đỉnh của cảm giác làm Mai không còn
nghĩ được đến cái gì khác. Ðạo trưởng Tô gạt phắt cái áo nịt
vú của Mai xuống, phủ hai bàn tay to xù lên đó và nâng nó
lên như nâng một vật báu. Ðó là nghi thức mà đạo trưởng Tô
vẫn làm với các người phụ nữ khác trong buổi lễ nhận áo
choàng Hiệp sĩ Hợp Hoa.
Ngày trước lão đạo trưởng Tô do yếu sinh lý, không đáp ứng
nổi được chuyện chăn gối cho Sương - người vợ đầu tiên của
mình, cô ta đã cặp bồ với Tám - một người cháu ruột của lão.
Nghe đồn lão ta vô cùng tức giận, suốt ngày đi tìm kiếm,
nghiên cứu những vị thuốc Bắc tráng dương. Cuối cùng do sử
dụng quá liều lão trở thành một tay cuồng dâm, nạn nhân đầu
tiên của lão lại là Sương. Do chịu đựng không xiết cái cảnh
một ngày hơn mười cữ, sau một đêm sáng trăng mặt mũi bơ phờ
tóc mai rũ rượi, hồn Sương đành du địa phủ.
Kể từ khi vợ chết, lão Tô đi hành hiệp giang hồ, chuyên canh
me ở đâu đó có phụ nữ có chồng bỏ theo vợ bé, thì xáp lại
nấu cơm chung. Ông ta đi lại với những người đàn bà này,
khống chế họ bằng cách sẽ kể lại việc ăn nằm giữa ông với bà
con lối xóm họ. Bọn đàn bà bị rơi vào cảnh: Ðói lòng, ăn
trái khổ qua. Nuốt vô sợ đắng, nhả ra bạn cười, đành trở
thành nô lệ tình dục của lão Tô. Lão đã đóng nhiều vai, từ
một giám đốc giàu có cho đến một nhân viên môi giới đầu tư;
như có lẽ vai diễn thành công nhất là mẫu nhân vật một vị
chân tu có kiến thức uyên bác và hay cả thẹn mới từ nước
ngoài về. Trong ký ức của nhiều nạn nhân bị lão lừa, họ vẫn
còn nhớ rằng đó là một con người rụt rè, ngây thơ và hay lầm
lẫn với đôi mắt nhìn đau đáu. Họ vẫn nhớ những giây phút gần
như ngất xỉu trong cơn say mê cuồng nhiệt, trong khi miệng
không ngớt rên rỉ:
“Ôi anh, em yêu anh biết chừng nào! Ôi, trời ơi, sướng quá
!”.
Mặc dù lão Tô đã bắt bọn họ dùng mồm, dùng tay và lưỡi. Mỗi
lần lão bắt họ phải làm những việc đồi bại hơn, lão Tô lại
khen ngợi bọn họ theo cách người ta khen ngợi con chó vì đã
học được một trò mới, còn bọn họ cảm thấy sung sướng vì đã
làm lão vui lòng. Với những thành công đã đạt được, lão Tô
đắc ý tự xưng mình là Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng. Rồi vận động
tiền bạc của đám nữ nô lệ tình dục cất lên một ngôi đạo quán
nguy nga, chọn một cái tên không phần mỹ miều: Hộ Hoa đạo
quán.
Trong một căn phòng khác ở Hộ Hoa đạo quán, tay phải Tô Hộ
Hoa Ðạo trưởng giật thật mạnh chiếc áo khoác mỏng trên người
Châu, cô gái hoảng hốt nhìn. Châu là con gái một tỷ phú,
thường lảng vảng trước các trường trung học cơ sở. Chấm được
cậu nào vừa ý, Châu đưa ngay về nhà cô hát karaoke, rồi bày
ra ăn uống. Rồi Châu vô phòng tắm thay đồ, chỉ quàng tấm
voan mỏng trên người và đưa con mồi vào cạm bẫy của cô ta.
Ðó là chuyện ngày trước, vốn ham của lạ nên Châu liên tục
thay đổi người tình nhí. Khi mọi chuyện bại lộ, để trốn sự
truy nã của cảnh sát, gia đình Châu gởi cô ta vào Hộ Hoa đạo
quán.
- Sư phụ không cần phải ...
- Nữ thí chủ câm cái mồm lại !
Châu lùi dần, lùi đến sát tường không thể lùi được nữa, còn
Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng từ từ bước tới.
- Nữ thí chủ kia, có cần phải để bần đạo xé nốt những mảnh
vải còn lại trên người nữ thí chủ không ?
Châu lắc đầu. Hai tay run rẩy đưa ra phía sau lưng và vài
giây sau chiếc nịt vú rơi xuống chân. Ánh mắt cô cố tìm ánh
mắt lão đạo trưởng Tô dò hỏi trong khi hai ngón cái thọc vào
chiếc quần lót từ từ kéo xuống.
Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng vung vẩy nhè nhẹ chiếc thắt lưng trong
tay. Trên mặt Châu chỉ còn là nổi khiếp sợ khó tả của một
con thú cùng đường, cô dựa tấm lưng trần vào sát tường, mặt
xanh mét .
- Sư phụ hãy nghe em, em van sư phụ. Không phải ...
Lão Tô ngắt lời: - Nữ thí chủ câm cái mồm đi, đừng lải nhải
nữa ...
Cái bụng phẳng phiu của cô gái thót lại bởi nỗi khiếp sợ làm
toàn thân Châu vốn cao to ửng hồng từ đầu đến chân, Tô Hộ
Hoa Ðạo trưởng bị kích thích cao độ trước đôi vú săn chắc
phập phồng của cô gái, lão bắt đầu thượng lên. Chiếc thắt
lưng rít lên trên đùi non cô gái, mấy ngón tay lão Tô bấu
vào cặp vú tròn ủng cô nhưng Châu không thốt lên một tiếng.
Nữ đệ tử Châu không dám kháng cự, dù chỉ là yếu ớt, đôi môi
ướt mọng đỏ run rẩy, cái lưỡi qua lại mời chào. Áp lực những
ngón tay của Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng đột nhiên nhẹ nhàng thay
đổi, sự tàn ác bộc lộ một khiá cạnh khác của nó là nỗi đam
mê. Những giác quan phản bội của Châu chọc thủng hết những
ngưỡng cửa còn án ngữ, để nỗi thèm khát của cô được sinh sôi,
nảy nở, đùa nghịch theo quy luật riêng của nó.Adams_yes,
ngày 06/09/2004
(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2) |