Sáng nay tôi lại hụt nàng. Tôi đã gặp lại
nàng sáng nay tại bộ ngoại giao. Cái hình dáng đó dù có phải
xa suốt một cuộc đời thì tôi cũng không thể nhầm lẫn được.
Nhưng tại sao nàng lại lẩn tránh tôi? Lúc tôi bất chợt nhận ra
nàng thì nàng vội quay mặt đi, làm như không trông thấy tôi,
rồi nàng vội vã gọi một chiếc xích lô đang đỗ gần đó. Tay nàng
dắt một đứa tr~ Họ bước lên xích lô trước sự ngơ ngác và thất
vọng của tôi. Đó là lần hụt thứ hai kể từ ngày chúng tôi cách
biệt. Lần trước, tôi hụt nàng tại một nơi mà tôi không bao giờ
ngờ tới được, tại một lầu xanh. Có thể gọi như thế vì tôi
không tìm được một danh từ nào hợp hơn để đặt tên cho nơi đó.
Đây là một loại lầu xanh đặc biệt kỳ lạ ở Hà Nội vào thời đó.
Nó nằm lút trong một hang sâu thẳm. Những con chồn lông vàng
dù có đánh hơi cũng không mong có ngày tìm được. Nó thờ ơ,
cách biệt với cuộc đời cực khổ, bon chen bên ngoài. Người được
vào đây phải là người quen biết với chủ. Khách chơi là những
trí thức sầu đời. Tôi được Đắc dẫn tới đây. Đắc quen bằng cách
nào với chủ, tôi không rõ. Từ ngày Kim bỏ tôi ra đi, về nhà mẹ,
tôi sống lẻ loi sầu muộn, cô đơn. Thỉnh thoảng có Đắc tới thăm
làm bạn giải sầu. Trước đây đã có lần Đắc đánh bạo rủ tôi,
song cái con người tên là "Lương Tâm" trong tôi trợn ngược mắt
lên mắng tôi xa xả: "Làm gì có chuyện nhưthế được! Tình yêu!
Lòng chung thủy! Anh nên nhớ cho..." Rồi cũng như mọi vật ở
trên đời, con người có tên gọi là "Lương tâm" cũng thay đổi.
Một hôm nó thẹn thùng, như nhớ lại có lần nó đã lên gân cốt
mắng tôi, nói: "ư, thì đi theo nó một lần cho biết, chết ai mà
anh sợ, tôi cho phép đấy! " Thế là tôi nhập cuộc với Đắc.
Những người đang ngồi đây mặt mũi đều đẹp đẽ , sáng sủa nhưng
buồn. Họ coi khinh tất cả, coi khinh cả những đồng tiền mà
không có chúng thì họ đâu có được vào dây. Một số đang ôm nhau
nhảy dập dìu, chậm chạp. Các động tác của họ cũng như bản nhạc
đều dịu dàng, tha thiết. Ánh đèn màu hồng buông lả lướt trên
da thịt họ. Số khác đang ngồi uống rượu. Ai muốn ăn gì chỉ cần
gọi nhẹ chủ nhà một tiếng là có người mang ra ngay. Một điều
rất lạ là ai cũng cởi truồng. Từ chủ cho tới khách. Từ những
người đang ôm nhau "đi bộ" dìu dặt cho tới những kẻ phục vụ
đang loăng quăng chạy ra chạy vào. Tất cả họ đều trẻ trung,
không quá 30 tuổi. Khách chơi không chỉ là đàn ông, và "chủ
nhà" không chỉ là đàn bà. Có khi khách là một cặp uyên ương
thèm khát tự do, yên tĩnh, thèm những trò lạ của ái ân.
Tôi hỏi nhỗ Đắc:
- CÔ chủ đẹp lắm hả?
Đắc chỉ tay:
- Chủ kia kìa !
Tôi nhìn về hướng Đắc vừa chỉ. ở đó một người đàn ông đang
đứng. Hắn còn trẻ, rất đẹp trai. Có khuôn mặt như tượng. Và,
cái dương vật của hắn mới đẹp làm sao ? To và dài, cứng ngắc,
chĩa thẳng về phía trước. Bao xung quanh nó và hai hòn dái
tròn trịa là đám lông màu nâu hung hung, rậm rạp. Tôi thoáng
nghĩ: "Tay này ăn chơi lạ nhỉ, tổ chức được một lầu xanh theo
kiểu ăn lông ở lỗ của người đời xưa tại đây như thế này chẳng
phải là tay vừa. Tiền đã đành mà phải là tay ăn chơi có bằng,
có cấp mới làm được". Đắc kéo tôi đi vào phía trong. Luật ớ
đây là: thứ che lại phải quá ít và thứ bày ra phải quá nhiều.
Ai cũng phải đeo mặt nạ vào mắt, còn lồn, vú và dương vật thì
phải bày ra. Người ta gắn vào mắt tôi một đôi mắt hổ. Từ nay
tôi là người mang con mắt tinh ranh của hổ. Tôi đưa đôi mắt hổ
nhìn khắp lượt xung quanh xem có con nai vàng ngơ ngác nào lọt
vào đây không. Xung quanh tôi chưa có con nai vàng nào xuất
hiện. Chỉ có những trái vú mỡ màng đung đưa. Những cặp mông
tròn trịa chuyển động. Những chòm lông đen mượt mà. Những con
cặc to dài đủ cỡ đang ngúc ngắc tứ phương. Một bản nhạc nhẹ
cất lên. Từng đôi ôm nhau "đi bộ", "dạo chơi" an nhàn, thong
thả. Người ép sát người. Các bộ phận ma sát vào nhau. Mu lồn
gồ lên ép sát vào con cặc. Ngực dán chặt vào hai trái vú tròn
căng. Hơi thở hòa vào hơi thở. Bẫn nhạc nhẹ kết thúc. Tôi
tưởng mọi người rời nhau. Nhưng không, kìa, lại một bản nhạc
khác vang lên. Một bản nhạc ả rập, réo rắt, dồn dập. Tiếng
nhạc như mời chào, như vẫy gọi con người tới chốn hoan lạc.
Lần này họ nhảy tay ba. Một trai, hai gái. Một người con gái
giơ chân lên thật cao, y như điệu múa tuyệt vời của một vũ nữ
ba lê vậy. Người con gái khác đưa hai tay lên cao, uốn éo thân
người. Cả hai lượn xung quanh một người đàn ông. Người đàn ông
lượn theo tiếng nhạc và cùng lúc đưa một tay ra móc lồn một
người con gái, còn tay kia bóp vú người con gái kia. Cứ thế bộ
ba.thay đổi vị trí cho nhau, quay tròn, uốn lượn thân người
mềm dẻo như ba con rắn nhưng mười đầu ngón tay của người đàn
ông không rời khỏi một chiếc lồn và hai trái vú ở một chỗ khác,
giáp với bờ tường, tôi thấy người đàn ông mang nhãn hiệu "con
hạc" đang đứng dựa lưng vào tường, chĩa dương vật đã cứng lên
to bự ra phía trước và một người con gái đang qùy xuống, dùng
hai trái vú to thây lẩy của mình kẹp cứng con cặc vào giữa.
Bỗng người đàn ông đưa tay ra bế thốc người con gái lên lòng,
lấy một ngón tay móc lồn người con gái, rồi nhét con cặc vào
lồn cô, dùng hai bàn tay ôm lấy eo hông cô gái, đẩy mạnh ra,
rồi lại kéo sát vào. Mỗi lần như thế tôi thấy âm hộ cô gái ưỡn
ra để đớp lấy dương vật của người đàn ông. Nét mặt hai người
đầy hoan lạc. Tiếng nhạc dìu dặt vang lên. Tiếng lép nhép do
dương vật rút ra, thọc vào lỗ âm đạo đã ràn rụa nước nhờn,
vang lên.
Nàng bỗng xuất hiện trong khung cảnh như thế. Nàng xuất hiện
như một thiên thần của sắc đẹp, rồi lại vụt biến đi như một hư
ảnh mong manh. Sau này tôi vẫn theo Đắc lại đó với niềm hi
vọng mong manh sẽ gặp lại nàng. Nhưng niềm hi vọng như một
chồi cây khô héo cứ chết dần trong tôi. Nàng không bao giờ
quay trở lại nơi lầu xanh đặc biệt ấy nữa.
Cuộc đời chẳng khác gì một con tàu dài dằng dặc chạy trên
chặng đường dài vô tận. Tại mỗi ga nó dừng lại để cho hành
khách biệt ly hay gặp gỡ. Tôi tưởng con tàu cuộc đời tôi cứ
thế mà tốc hành, không dừng lại ga nào, có chăng chỉ dừng lại
để chia ly, như tôi đã chia ly nàng, như Kim đã chia ly tôi.
Ai ngờ trong cuộc đời vẫn còn có những phút giây huyền diệu,
như sáng nay chẳng hạn. Sáng nay tôi đã gặp nàng. Bóng nàng
lại xuất hiện như một ảo ảnh trước mắt tôi, chỉ một khoảnh
khắc rồi biến mất, để lại trong lòng tôi biết bao ngơ ngẩn,
sầu thương và oán giận. Đàn bà thật chóng quên những gì người
đàn ông đã mang lại cho họ !(Hết Phần 1 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 2) |