| Jerome đột ngột tỉnh dậy. Có điều gì đó làm 
					nó sợ; hơi thở nó dồn dập, đứt quãng. Có gì đó kỳ lắm. Nó 
					nhìn vào bóng đêm mù mịt, hai mắt thao láo, cố nhìn xem... 
					thứ gì, hay bất cứ thứ gì. Có tiếng động bên trái. Nó nín 
					thở và chờ....nhưng không có gì xảy ra hết và Jerome nhận ra 
					rằng mình cần phải thở bằng không sẽ ngạt thở mà chết. Vài 
					phút kế đó, Jerome nằm im lắng nghe tiếng cọt kẹt và tiếng 
					rên, giống như từng xảy ra hàng đêm. 
 Đã sáu tháng trôi qua từ khi xảy ra vụ tai nạn, nhưng Jerome 
					vẫn chưa hoàn toàn hồi phục để có thể chuyện trò tự nhiên ở 
					trường. Nó đi cùng Todd đó là lúc tai nạn diễn ra. Quá nhanh, 
					việc xảy ra hoàn toàn bất ngờ và quá nhanh. Người anh trai 
					của nó không còn cơ hội sống sót : chiếc xe tải cán chết tại 
					chỗ anh trai nó. Ai cũng nói với Jerome rằng ít nhất nó cũng 
					nên cảm thấy an ủi vì Todd không phải chịu đựng đau đớn kéo 
					dài, nhưng họ đâu có nghe tiếng va chạm khi xe tông vào một 
					con người bằng xương bằng thịt, họ đâu có nghe tiếng gãy vỡ 
					trong cơ thể nạn nhân và cũng không hề nghe được tiếng rít 
					của thắng hơi khi hãm mạnh đột ngột, phải, họ không nghe 
					được tiếng thét kinh hoàng và tức tưởi trong cổ họng nạn 
					nhân. Nó không chỉ chứng kiến mà còn cảm nhận gần như mọi 
					thứ, mà nó hiểu là do lỗi của nó.
 
 Jerome chỉ kém hơn Todd hai tuổi nhưng hai anh em cứ như một 
					cặp song sinh. Jerome lúc nào cũng trông nhỏ hơn một chút và 
					cơ thể hơi chậm phát triển, nhưng dù vậy nó vẫn có một thân 
					hình cân đối của một cậu con trai 15 tuổi ham thích thể thao. 
					Cả hai đều có màu tóc vàng nhạt ngã sang xám trắng vì luôn 
					để đầu trần phơi dưới ánh mặt trời khi ra ngoài, cả hai đều 
					có làn da mịn dễ bắt nắng, đều có đôi mắt xanh mà mẹ bảo 
					rằng mắt chúng giống cha như khuôn đúc. Hai đứa chưa từng 
					biết một người cha như vậy vì ông đã mất sớm khi chúng còn 
					rất bé. Nhưng bất kể đôi mắt chúng giống cha hay giống mẹ 
					thì chúng có nhiều điểm rất giống nhau.
 
 Lúc nào Jerome cũng nhớ đến chuyện đó, sự việc cứ ám ảnh 
					trong đầu nó : Trong những tuần cuối, Todd phải đến các 
					trường đại học khác nhau để dự các cuộc phỏng vấn và hôm nay 
					là cuộc phỏng vấn thứ hai tại trường mà nó chọn học. Jerome 
					gặp anh tại ga xe lửa, đang hỏi thăm việc phỏng vấn thế nào 
					rồi, "Vậy là họ cướp mất anh của em rồi !"
 
 "Coi nào Jez, chỉ là trường đại học thôi mà, Luân Đôn chỉ 
					cách vài giờ đi đường, mình có thể thăm nhau thường xuyên. 
					Làm gì mà em phải xuống tận đây để gặp anh, nhưng đừng có 
					nói rằng em chỉ tiện đường ghé đây chỉ để gặp anh đấy nhé". 
					Lúc đó Todd rất vui vẻ, nhìn nét mặt người anh trai Jerome 
					có thể tin như thế.
 
 "Ư..., em, ơ..., em có chuyện muốn nói với anh, nhưng ở nhà 
					nói không tiện lắm", Jerome lí nhí nói, trong bụng chỉ mong 
					đừng nói ra thì hơn.
 
 "Vậy thì bây giờ nói ra được rồi đấy, Jez, Anh sẽ đến trường 
					học suốt cho tới cuối hè, muốn nói gì thì nói đi".
 
 Jerome im lặng, nó cảm thấy lo lắng và căng thẳng trong lúc 
					cả hai rảo bước băng qua đường, nó cố tìm cách tự bảo vệ 
					mình khi định nói với anh nó, người bạn tốt nhất trên đời 
					của nó, rằng nó là gay !
 
 "Tệ quá, Todd ạ, em thấy khó nói quá chừng, nếu em nói ra, 
					anh đừng ghét em có được không ?" giọng Jerome hơi run nhưng 
					Todd đã ngắt lời trước khi nó có thể nói tiếp.
 
 "Jez, nghe ra chuyện nghiêm trọng phải không, em không đợi 
					khi anh về rồi nói sao, em muốn nói ngay sao ?"
 
 "Todd, em là gay". Jerome nói xong, đứng chôn chân tại chỗ.
 
 Nhưng Todd không dừng lại. Todd ngoáy đầu nhìn nó trân trối, 
					một vẻ xúc động tột cùng hiện ra trên gương mặt Todd, khi nó 
					định nói điều gì đó thì nó bỗng vấp và ngã chúi ra đường. Vẻ 
					kinh hoàng bao trùm gương mặt Todd, nó thét lên, tiếng thét 
					lập tức im bặt, chỉ nghe tiếng thắng hơi rít lên trong khi 
					bánh xe đã nghiền nát đầu Todd.
 
 Jerome bật khóc. Đêm nào cũng vậy, nó khóc rấm rứt ngay sau 
					khi giật mình tỉnh dậy, nó nghĩ đó chỉ là cơn ác mộng làm nó 
					thức giấc, nhưng nó vẫn luôn cảm thấy hốt hoảng, giống như 
					có ai đó trong phòng.
 
 Nó ngồi dậy, bước khỏi giường và kéo mở rèm cửa; ánh trăng 
					ùa vào phòng. Khi quay trở lại giường nó lại nghe những âm 
					thanh như trước đó, giống như tiếng va chạm, tiếng thì thào. 
					Nó lại ngồi dậy, đưa mắt nhìn khắp phòng, cẩn thận quan sát 
					ở những góc tối mà ánh trăng không thể chiếu tới. Rồi nhìn 
					ra cửa sổ. Nó há miệng sắp kêu thét lên.
 
 Todd bụm chặt miệng nó lại và nói nhỏ bảo nó đừng la. Một 
					loạt sự việc qua ý nghĩ của Jerome : thực tình nó không nghe 
					Todd nói gì, không thấy những cử động nơi miệng Todd, giống 
					như là nó hiểu được ý nghĩ của Todd; nó còn thấy Todd như 
					vẫn còn đang sống, rõ ràng không thể nhầm lẫn không phải là 
					cái bóng lờ mờ hoặc trong suốt, và nếu như Todd là ma thì nó 
					đâu thể nào trông thấy rõ ràng như thế chứ, đúng không ? Hơn 
					thế nữa, nó còn ngữi thấy mùi của Todd, một thứ mùi đàn ông 
					mạnh mẽ mà Jerome chỉ chú ý đến sau khi Todd qua đời, bởi vì 
					cái mùi ấy không còn nữa, cái mùi đã khiến khứu giác nó sôi 
					sục thèm muốn trước đây.
 
 Jerome lắc lắc đầu nói, "Có phải anh đấy không ?", nói xong 
					nó cảm thấy mình hỏi một câu thật ngớ ngẫn.
 
 Nó nghe câu trả lời từ trong "đầu" Todd, "Phải, anh đây, Jez. 
					Em phải bình tĩnh lại nào, anh đến đây vì anh, cậu em nhỏ 
					của anh, anh không làm gì hại em đâu. Anh đến vì em cần có 
					anh mà".
 
 "Em xin lỗi anh Todd, em... em... em..., ôi nếu như em đừng 
					nói gì hết, thì anh vẫn ở đây với em mà đâu có..." Jerome 
					nghẹn ngào.
 
 "Không sao đâu Jez, thực ra thì... Anh chết bởi vì phần số 
					đã tận, một ngày nào đó em cũng thế. Anh muốn em biết rằng 
					đó không phải do lỗi của em. Nhưng có một nguyên nhân khác 
					nên anh mới đến đây, Jez."
 
 Jerome không trả lời, không thể trả lời được, ở đây ngay 
					trong căn phòng của nó là hồn ma người anh trai. Anh trai nó 
					đã qua đời đến nay đã 6 tháng; người đã chết vì câu nói của 
					Jerome, khi nó nói rằng nó là gay. Dù sao đi nữa, Jerome 
					biết nó đáng được nhận sự trừng phạt.
 
 "Jez, em bảo anh em là gay, nhưng... đó không phải là tất cả 
					những điều em muốn thố lộ với anh, đúng không ? Anh muốn 
					biết tất cả mọi điều em suy nghĩ vào hôm ấy, Jez, anh muốn 
					biết mọi thứ !"
 
 "Nhưng em... em... Todd, em không thể nào nói được. Em yêu 
					anh, Todd, anh là anh trai và là bạn thân của em. Vì em, vì 
					những điều em nói đã đưa anh đến cái chết, em không thể nói 
					thêm được điều gì nữa biết đâu có thể làm anh... làm anh..." 
					Jerome rưng rưng khóc thầm, nó nghẹn lời không nói hết câu.
 
 "Jez, anh hiểu rồi, bây giờ thì anh đã hiểu về em. Hàng đêm 
					anh nhìn em như đứa em trai bé nhỏ của mình, nhưng chỉ có 
					hôm nay anh mới có thể nói với em điều này. Anh không thể 
					giải thích vì sao như thế, bản thân anh không hiểu rõ lắm, 
					anh biết rõ rằng nếu em không nói lên những cảm nhận của 
					mình về anh lúc này, ngay đêm nay... thì sau này cả hai ta 
					đều phải hối tiếc, làm ơn đi Jez, em hãy nói hết sự thật". Ý 
					nghĩ của Todd vang lên trong đầu Jerome, nằn nì, thúc giục 
					nó.
 
 Jerome nhìn anh mình; nó uống từng giọt nồng của thân hình 
					người anh trai, rồi khi mắt hai người gặp nhau, nó thì thầm, 
					"Em yêu anh Todd, nhưng không chỉ là tình anh em, em yêu anh 
					vì sự hiện hữu của anh. Em yêu ánh mắt và thân thể anh, mỗi 
					khi nhìn những bắp cơ trên người anh cử động làm em mê muội 
					khi hai ta chơi đùa hoặc làm việc cùng nhau. Em yêu những ý 
					tưởng thông minh và nhạy bén của anh, lòng nhân hậu biết yêu 
					thương kẻ khác. Em yêu tính cách hóm hỉnh và cả cái mùi trên 
					thân thể anh", Jerome khóc òa, nước mắt lả chả tuôn rơi, 
					phản chiếu dưới ánh trăng, nhưng nó vẫn nói tiếp, "Ngay cả 
					khi chúng ta cãi nhau em vẫn yêu anh, nhưng bây giờ và từ 
					đây đến cuối đời, em phải sống với mặc cảm tội lỗi vì chính 
					mình lả thủ phạm, là kẻ giết anh trai mình, người yêu của 
					mình. Và nếu anh hiểu mọi chuyện chắc là anh cũng sẽ hiểu em 
					tự căm hận bản thân đến thế nào, ngay cả trong mơ em vẫn chỉ 
					muốn ân ái cùng anh, muốn làm tình với anh, em đã giết anh 
					và mọi điều em nghĩ là sẽ không bao giờ có cơ hội nằm trong 
					vòng tay anh nữa rồi !". Lúc này, Jerome đã bình tâm hơn nên 
					chỉ sụt sùi, nhưng không dám ngẫng đầu nhìn Todd.
 
 "Jez, Jez nhìn anh đi nào", Todd nói.
 
 "Nhìn anh đi Jez, hãy nhìn anh đi."
 
 Jerome ngước lên nhìn, nhận ra mình đang nghe giọng nói trầm 
					ấm của anh trai. Tiếng nói rõ ràng, không chỉ nghe bằng cảm 
					giác qua ý tưởng trong đầu. "Nhưng làm sao mà...", Jerome 
					lắp lắp nói, trước khi nó nhận ra Todd đặt ngón tay lên môi 
					cậu em trai.
 
 "Suỵt..., Jez. Em, cậu em trai của anh, không phải là người 
					đồng tính duy nhất trên thế giới, ít ra cũng có anh, anh 
					cũng vậy em ạ, và đêm nay anh đến với em. Chính vì em đó, 
					Jez, tối nay anh đến đây để nghe em nói. Nguyện ước lớn nhất 
					đời anh là muốn làm tình với em Jez. Anh luôn yêu em và đêm 
					nay anh sẽ cho em thấy anh yêu em biết đến chừng nào, vì vậy 
					đừng nói gì thêm nữa, hãy vui vẻ và tận hưởng điều cả hai 
					anh em mình mong đợi".
 
 Todd cởi bỏ áo và quần dài, chiếc quần lót căng phồng bởi 
					cái vật đang gây áp lực bên trong, nó đứng trước mặt em trai 
					mình. Sau đó, nó kéo tấm chăn đắp khỏi thân người trần 
					truồng của cậu em trai và thở dài, "Ồ, anh ao ước chuyện này 
					đã lâu lắm rồi".
 (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					2) |