| Trường cẩn thận nhét cuốn sổ tay và giấy 
                  thông hành trong một túi nhỏ ở trước ngực, bên trong chiếc áo 
                  khoác mỏng màu cream. Hai vật này đối với Trường rất quan 
                  trọng. Nhất là cuốn sổ tay được ghi chép một đống địa chỉ và 
                  số phone. Đây không phải là lần đầu tiên Trường trở về Việt 
                  Nam. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rộn rã, xen lẫn sự hồi 
                  hộp. Tiếng phi hành đoàn một lần nữa vang lên, nhắc nhở mọi 
                  người thắt lại dây an toàn vì phi cơ sắp được hạ cánh. Chỉ một 
                  loáng sau những nóc nhà và mặt đất dần dần được xuất hiện lờø 
                  mờ sau làn mây mỏng, để rồi mỗi lúc một rõ dần. Rời phi trường Nội Bài. Trường khoan khoái châm điếu thuốc rít 
                  một hơi dài, vẫy tay đón chiếc taxi cho chạy về hướng khách 
                  sạn Thăng Long. Sau khi ăn uống, tắm rửa sạch sẽ. Hắn nằm dài 
                  lên giường, moi cuốn sổ tay, nhấc phone gọi một hơi bốn năm cú, 
                  xong xuôi hắn yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc để lấy lại sức sau 
                  một chuyến bay dài.Trường vặn người tỉnh giấc, bên ngoài trời đã tắt nắng, nhìn 
                  đồng hồ đã gần bảy giờ tối. Hắn đứng lên đi lại phía tủ lạnh 
                  lấy lon bia ngửa cổ uống ừng ực, hơi lạnh cùng chất men thấm 
                  vào cơ thể khiến cho Trường cảm thấy tỉnh táo và khoẻ khoắn 
                  trở lại. Hắn đưa mắt nhìn quanh, bất chợt trông thấy tấm hình 
                  tươi mát của một cô gái được in trên tấm lịch, treo ở góc 
                  phòng, mà từ lúc vào ở đến giờ hắn không để ý. Ngay lập tức 
                  dương vật của hắn ngỏng lên. Hắn tiến lại gần bức hình. Một 
                  tay mân mê lên những chỗ gợi cảm của cô gái, tay còn lại cho 
                  vào quần vuốt “ khẩu súng da “ đang cương cứng như khúc củi. 
                  Nhịn hết nổi hắn bước tới cái bàn nhỏ kê ở đầu giường lấy cuốn 
                  sổ, lật vội mấy trang cuối, nơi có những giòng chữ được viết 
                  bằng bút nguyên tử màu đỏ. Thiên đàng hạ giới , gái gọi, 
                  massage… Cá mú Hà Nội…. Hắn chấm đại một số, rồi bấm lên cell 
                  phone. Sau một hồi cò kè giá cả, hắn cúp máy, miệng lẩm bẩm 
                  chửi “ Địt mẹ vậy mà bảo chỉ có 300.000 ngàn “ Hắn rút ở trong 
                  bóp ra tờ giấy bạc năm mươi đô la, để trên mặt chiếc bàn con, 
                  rồi nâng tấm nệm giường lên nhét cái bóp, cuốn sổ tay và toàn 
                  bộ giấy tờ tùy thân của hắn xuống bên dưới. Làm xong hắn yên 
                  tâm ngồi trên giường ngửa cổ uống nốt phần bia còn lại trong 
                  lon…
 Khoảng nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa phòng. Hắn hân hoan ra mở 
                  cửa. Một cô gái chừng mười chín, đôi mươi toét miệng cười tình 
                  với hắn, đàng sau lưng là một gã đàn ông mặt mày trông thật cô 
                  hồn.
 - Chào anh “ giai “. Phải anh Trường không ạ? Em là Đào, chị 
                  Nụ bảo em đến thăm anh đấy.
 - Ừ , được rồi vào đây.
 Cô gái lại cười thật tươi rồi nói:
 - Gớm gì mà vội thế. Hihi … Anh “ giai “ làm ơn…ứng cho em xin 
                  trước.
 Trường chợt hiểu nên nói với cô gái chờ một chút. Hắn quay vào 
                  phòng cầm tờ giấy năm mươi đô la ra đưa cho Đào. Cô nàng cầm 
                  tiền đưa cho gã đàn ông nói nhỏ mấy câu gì đó với gã, rồi mới 
                  theo Trường bước vào phòng.
 Vào đến bên trong Trường mới được dịp ngắm kỹ cô ả giang hồ. 
                  Đào không đẹp nhưng được cái tươi tắn, thân hình tròn trịa. Cô 
                  nàng mặc cái rope rộng cổ, ngắn củn chỉ vừa đủ che khuất phần 
                  giữa háng. Những đường cong trên thân hình của cô được chiếc 
                  áo bó sát, nhất là nơi phần ngực, làm tăng thêm sự ham muốn 
                  của Trường. Hắn cuống quýt đẩy Đào dựa vào vách tường, miệng 
                  hôn tới tấp khắp nơi lên mặt lên cổ, trong khi hai tay thì vồ 
                  vập lấy bầu vú mà bóp. Đào cười khúc khích thỏ thẻ:
 - Gượm tẹo cái nào. Gớm anh giai sao mà tham lam thế ! Cho em 
                  đi giải trước cái đã anh.
 Cô ả không nói thì Trường cũng muốn buông ra, bởi vì trong lúc 
                  sục mũi vào da thịt của cô ta để hôn hít. Mùi mồ hôi trộn lẫn 
                  với mùi nước hoa rẻ tiền của Đào làm cho hắn muốn lợm giọng.
 - Ừ! Đi giải xong, luôn tiện tắm luôn một phát cho tớ nhờ.
 Đào nguýt Trường một cái, rồi ngúng nguẩy đi vào nhà tắm. Ở 
                  bên ngoài ngồi đợi lửa dục vọng từ trong người hắn đã bị hơi 
                  hám trên thân thể của cô gái giang hồ làm giảm đi hết tám chín 
                  phần. Thằng nhỏ trong quần xìu đi thấy rõ.
 Một lát sau Đào bước ra với tấm khăn lông quấn ngang ngực, mái 
                  tóc dài đã được buông xoả xuống tới mông, uyển chuyển tiến lại 
                  nơi Trường ngồi.
 - Gớm anh giai Việt kiều khó tánh quá. Xong cả rồi đấy. Bây 
                  giờ muốn em yêu kiểu nào nào?
 Nhìn thấy da thịt trắng hồng cộng với mùi xà bông thơm thoang 
                  thoảng từ thân thể của Đào toát ra, khiến cho sự thèm muốn 
                  giống cái trong Trường lại bốc lên ngùn ngụt. Hắn chỉ muốn 
                  nhào tới đè cô ả ra địt một phát cho hạ hoả. Nhưng cố kềm lại 
                  nói:
 - Em từ từ tháo khăn tắm cho anh ngắm em một tí, chậm thôi nhá.
 Cô ả y lời vừa ỏng ẹo nhún nhảy, vừa hát chế lời một bài hát, 
                  rồi chậm rãi tháo cái gút của cái khăn tắm đang được quấn 
                  quanh người.
 “ Mặt hồ gươm vẫn lung linh mây trời, và toả ngát hương thơm 
                  hoa Thủ đô…
 Tay ta tháo lòng ung dung tự hào. Kìa nòng pháo đã vươn lên 
                  trời cao… “.
 Hát xong câu đó thì cả một thân hình trần truồng của Đào đã 
                  được phơi bày. Đôi nhủ hoa tròn xoe, trắng hồng với hai núm vú 
                  màu nâu nhạt, tròn như hai hạt đậu luộc cong vểnh lên như 
                  khiêu khích, mời gọi. Đám lông giữa háng rậm rạp, đen nhánh 
                  che khuất đường rãnh của âm đạo, nhưng lại làm nổi bật nước da 
                  trắng trẻo của Đào. Trường vội vàng tuột hết quần áo của mình 
                  ra khỏi người và nói trong hơi thở gấp gáp:
 - Lại đây bú buồi anh đi.
 Đào quỳ gối xuống sàn cầm cái dương vật trong tay cười nói:
 - Pháo anh to thật! Thế này thì chết em bé của em mất thôi.
 Nói xong Đào dùng môi hôn lên cái đầu rùa, rồi kéo rê lưỡi 
                  liếm dọc theo thân cu xuống tới hòn dái. Lập tức hai hòn dái 
                  của Trường tròn xoe lại như hai trái trứng. Đào điêu luyện 
                  dùng môi nhay nhay lên hai hòn dái rồi nuốt trửng vào trong 
                  miệng, rồi lại lè ra. Chửng giỡn với hai hòn dái một lúc, Đào 
                  mới lại rê môi trở lên cái đầu khấc, dùng lưỡi của mình liếm 
                  thật nhẹ phía dưới hai chóp nón. Bất thần Đào hả miệng nuốt 
                  trọn dương vật của Trường vào trong cuống họng. Hai môi Đào 
                  miết nhanh lên thân dương vật khiến Trường phải trân người, cổ 
                  họng tự động bật ra tiếng Ààhhhh…Thống khoái. ..
 …Bây giờ thì Đào đã có thể dùng tay để nắm lấy khúc gân nóng 
                  hổi mà vẫn còn dư cả một khúc. Tay vuốt thân, miệng mút đầu 
                  rùa động tác của Đào thực hiện mỗi lúc một nhanh. Khiến một 
                  cảm giác rờn rợn chạy dọc theo sống lưng của Trường, máu trong 
                  người như dồn hết về hạ bộ. Trường biết nếu để cô ả cứ tiếp 
                  tục bú liếm như thế thì sẽ xuất tinh cho nên hắn vội níu lấy 
                  tay của Đào kéo lên. Cô nàng như còn tiếc rẻ mút mạnh thêm một 
                  cái “ chuỵttt “ rồi nói:
 - Gượm tí nào, để em mặc áo cho anh đã chứ.
 Nói xong cô ả xé bao condom, lấy nó ra ngậm vào miệng. Bằng 
                  động tác sành sõi chỉ trong nháy mắt Đào đã dùng miệng đeo 
                  xong bao cao su lên dương vật của Trường rồi leo lên giường 
                  nằm ngửa bên cạnh hắn. Tưởng rằng Trường sẽ hối hả trèo lên 
                  người của mình, nhưng không. Hắn vẫn ngồi yên và chỉ dùng hai 
                  tay vuốt nhẹ hai bên má của Đào lướt qua cổ, rồi đi xuống thấp 
                  dần. Đến gò ngực đang phập phồng lên xuống theo hơi thở của 
                  Đào thì hắn dừng lại ôm trọn mỗi bầu vú vào trong mỗi lòng bàn 
                  tay để vừa bóp vừa day tròn. Không biết có bao nhiêu bàn tay 
                  đã vầy vò lên bầu vú của Đào, nhưng theo hắn cảm thấy thì nó 
                  vẫn còn săn chắc lắm. Hai núm vú bị ngắt véo chẳng mấy chốc đã 
                  săn cứng chỉa ra phía trước. Không để chúng phải chờ đợi lâu 
                  Trường cúi người ghé môi mút lấy nó, trong khi bàn tay tiếp 
                  tục lướt qua phần bụng thon gọn và di chuyển dần xuống dưới. 
                  Khi bàn tay chạm vào đám lông rậm rạp thì Đào hơi rùng mình, 
                  hai chân tự động dang rộng ra.  Lúc đầu những ngón tay của Trường chỉ ve vuốt bên ngoài âm đạo, 
                  nhưng một thoáng sau các ngón tay đã chui hẳn vào bên trong để 
                  bươi móc. Đến lúc này thì Đào không thể không thốt lên những 
                  lời rên rỉ, phần bụng dưới của nàng không ngớt ưởn lên hụp 
                  xuống. Trường không cần biết là Đào đang sướng thật hay đang 
                  đóng kịch hắn vẫn chuyên cần dùng những ngón tay thụt thật 
                  nhanh, thật mạnh vào âm hộ của cô nàng.- Ối!… Ối..Anh ơi!… Anh đéo em kiểu này thì em chết mất.
 Miệng thì tru tréo làm như sắp ngất đi vì sướng, trong khi tay 
                  của Đào cũng chẳng vừa gì, nó thò xuống dưới háng của Trường 
                  nắm lấy dương vật không ngừng bóp vuốt theo nhịp kéo đẩy của 
                  hắn.
 - Yessss!…Yeahhh!
 Trường thoả mãn thốt ra thành tiếng khi thấy những dòng tinh 
                  dịch của Đào đang túa ra làm ướt đẫm mấy ngón tay của hắn. 
                  Tính hắn là thế. Bất cứ làm tình với một cô gái nào, hắn đều 
                  muốn được nhìn thấy những giòng chất lỏng từ trong âm hộ của 
                  cô gái đó phải chảy ra thì hắn mới cảm thấy được kích thích. 
                  Đồng thời hắn cũng ghiền mùi vị của thứ dung dịch này. Bởi vì 
                  mỗi người có một mùi vị đặc trưng riêng. Cho nên đối với hắn 
                  lúc nào cũng là món ăn mới lạ. Tuy nhiên với ả giang hồ chưa 
                  từng quen biết này thì Trường hơi e ngại không dám dùng miệng 
                  bú, liếm cô ta để hưởng thụ cái hương vị ấy.
 - Ối dzời ơi! Là dzời! Buồi anh đâu? leo lên địt cho em một 
                  phát đi nào. Anh mà không chịu cho buồi vào, thì em sẽ tự ngồi 
                  dậy đéo anh đấy.
 Tiếng Đào tru tréo vừa dứt thì Trường cũng vừa rút mấy ngón 
                  tay ra khỏi âm hộ của Đào đưa lên miệng liếm láp cái chất lỏng 
                  đặc kẹo đang dính trên mấy đầu ngón tay. Cuối cùng thì hắn 
                  không nhịn được thèm đành phải nếm chút ít. Trong lúc Trường 
                  say sưa mút mấy đầu ngón tay, thì Đào tự động nhỏm người cầm 
                  cái dương vật cứng ngắc hướng dẫn cho nó đi vào âm hộ của mình. 
                  Chỉ một cái hẩy mình tới trước của Đào. Cả một dương vật dài 
                  ngoằng của Trường đã tuồn tuột chui sâu vào trong âm đạo. Hai 
                  chân Đào quặp chặt lấy hông Trường, hai tay chống xuống dưới 
                  giường làm điểm tựa hối hả hẩy mu liên tục.
 Được một lúc như cảm thấy âm đạo chưa được lấp đầy trọn vẹn. 
                  Đào liền đẩy Trường nằm xuống giường, rồi ngồi hẳn lên. Trong 
                  tất cả các ngón nghề phục vụ, Đào thích nhất là kiểu cưỡi ngựa 
                  này. Với tư thế ngồi bên trên, nàng như được làm chủ tình hình. 
                  Đã biết bao nhiêu khách làng chơi thuộc loại “ đại-du “ cũng 
                  đành phải “ ọc sữa “ đầu hàng bỡi những cú sàng, lắc tuyệt kỹ 
                  của nàng. Bởi vì không muốn cuộc truy hoan phải chấm dứt một 
                  cách ngắn ngủi khiến cho Trường có thể cảm thấy tiếc rẻ đồng 
                  tiền, nên thoạt đầu Đào chỉ phi nước kiệu thật là từ tốn. Tuy 
                  nhiên cũng đủ làm cho Trường phải cắn môi, xuýt xoa. “ Bạch … Bạch… Bạch “ . Âm thanh của đôi mông chạm vào đùi mỗi 
                  lúc một to dần. Khi thấy Trường nhăn nhó như hết chịu nổi thì 
                  Đào lại hạ háng dính sát xuống ngườiø Trường, ngoáy mông chầm 
                  chậm để cho hắn giảm bớt cơn cảm xúc, đợi đến khi Trường ở 
                  phía dưới thúc lên, thì Đào mới lại tiếp tục nhấp nhổm. Nhưng 
                  rồi cuộc chiến cũng không thể kéo dài được bao lâu. Trong một 
                  lần ép sát âm hộ xuống người của Trường và sàng mông theo hình 
                  vòng tròn của Đào. Trường đã đành thúc thủ. Hắn dùng hai tay 
                  bóp chặt lấy hai bầu vú của Đào, gồng người xuất khí. Tuy chưa 
                  đạt đến tuyệt đỉnh nhưng Đào cũng làm bộ rú lên rồi phủ phục 
                  lên người Trường dùng bắp thịt âm hộ co bóp lấy dương vật 
                  khiến cho bao nhiêu tinh khí tích tụ cả tháng nay của hắn rùng 
                  rùng phọt ra…
 Đợi cho dương vật tuột ra khỏi âm hộ, Đào mới nhẹ nhàng chuồi 
                  người xuống tháo bỏ cái condom, rồi dùng môi lưỡi chùi sạch 
                  những giọt tinh trùng còn xót lại nơi đầu khấc rồi mới trườn 
                  lên nằm áp đầu lên ngực Trường thỏ thẻ:
 - Thích không anh? Hay anh bao em luôn tối nay nhé, Em đảm bảo 
                  sẽ làm cho anh sướng cực kỳ.
 Trường cũng muốn giữ Đào lại để làm thêm một quả nữa cho đã 
                  thèm, nhưng nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối. Sắp đến giờ có 
                  cái hẹn rất quan trọng cho nên hắn từ chối:
 - Địt em thích lắm, nhưng lát nữa anh có bạn đến thăm rồi. 
                  Thôi để hôm khác đi nhá.
 Đào hơi thất vọng vì không bám được anh chàng Việt kiều này 
                  lâu hơn như dự định. Hai người nằm trò chuyện một lát, thì 
                  Trường dục Đào ngồi dậy mặc quần áo rồi đưa nàng ra khỏi phòng. 
                  Trước khi hôn từ giã, Đào dúi vào tay Trường mảnh giấy nhỏ 
                  không biết đã được viết từ hồi nào? Trong đó có ghi tên và địa 
                  chỉ nhà nàng, Trường vui vẻ đút mảnh giấy vào túi. Khi Đào đi 
                  khuất, hắn tính quay mình bước vào phòng, thì chợt trông thấy 
                  một cặp trai gái cách phòng hắn độ vài căn, bước ra tình tứ 
                  dìu nhau đi về phía cầu thang. Dáng người phụ nữ trông thật 
                  quen thuộc. Đột nhiên Trường Ahhhh! lên một tiếng nhỏ, bởi vì 
                  hắn đã nhận ra người phụ nữ đó là ai…
 **  *
 Trường đảo một vòng trong cửa hàng mậu dịch để tìm mua thêm 
                  một vài thứ làm quà cho đứa cháu. Đang ngắm nghía thì một cô 
                  bán hàng thật trẻ trung, xinh xắn liền bước ra mời chào.- Anh muốn mua gì ạ? Cửa hàng của em hôm nay khuyến mãi mua 
                  một món, món thứ hai chỉ tính nửa giá thôi ạ.
 Trường thấy cô bán hàng xinh đẹp nên cười đểu hỏi:
 - Mua thứ gì cũng thế…, cả cô?
 Cô bán hàng không biết Trường chơi chữ nên thật thà quảng cáo:
 - Dạ, tất cả mọi thứ ở đây đều bán thế.
 Sau khi chọn mua một vài thứ, đến quầy trả tiền Trường nhìn 
                  bảng tên của cô thâu ngân ra vẻ hào phóng nói:
 - Tiền dư còn lại tặng riêng cho Thảo và cô chào hàng tên Mơ 
                  nhá.
 Cô thâu tiền còn đang ngơ ngác thì Trường nheo mắt với cô ta 
                  rồi lững thững rời cửa hàng.
 Chân vừa chạm tới đầu cổng thì Trường đã nghe được tiếng reo 
                  mừng ngạc nhiên:
 - Ối dào ơi! Đạm ơi! Chú Trường về này.
 Một thân hình với những đường nét quen thuộc chạy ra đón 
                  Trường.
 - Chú về chơi sao không báo cho nhà biết, để chị ra đón chú 
                  chứ. Đưa bớt túi để chị xách đỡ nào.
 Trường đành đưa cái xách tay đeo ngang người cho Liên để khỏi 
                  bị lôi kéo.
 - Em tính dành ngạc nhiên cho cả nhà nên không báo. Chị với 
                  cái Đạm vẫn khoẻ chứ?
 Hai chị em vào bên trong vừa ngồi xuống ghế salon, thì Đạm ở 
                  trên lầu chạy xuống nhào ngay vào lòng Trường. Mới cách biệt 
                  có một năm mà con bé lớn bổng, ngực đã thấy hơi nhu nhú. Con 
                  gái đang tuổi dậy thì có khác, da thịt trơn láng, mát rười 
                  rượi. Tiếng của Liên vang lên làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của 
                  Trường:
 - Cái con này! Sao không chào chú, lớn rồi đấy nhá, phải biết 
                  giữ gìn ý tứ chứ!
 Trường chột dạ nới lỏng vòng tay đang vuốt ve, ôm siết con 
                  cháu ra nói lảng qua chuyện khác:
 - Em có mua một chút quà cho hai mẹ con chị. Chị lấy hộ em, để 
                  cả ở trong cái túi xách tay đấy.
 Cái Đạm nhanh nhẩu sà xuống cái túi xách nằm ở dưới đất để tìm 
                  kiếm quà. Liên thì làm như không màng đến cất tiếng hỏi:
 - Bu dạo này sao rồi, vẫn khoẻ hả chú?
 - Thì vẫn thế, già rồi nên lúc nào cũng than mệt!
 - Thế chú định ở lại ăn tết với gia đình chị hay ở đâu?
 Tuy mọi năm Trường về cũng chỉ ở nhà mẹ con Liên có vài tuần, 
                  rồi dọn ra ngoài khách sạn ở cho được tự do Nhưng khi nghe 
                  Liên hỏi câu này Trường vẫn cảm thấy khó chịu. Trường hỏi vặn:
 - Năm nay ở nhà chị luôn không tiện à?
 - Không, chị hỏi thế thôi. Vì có lần nào chú chịu ở nhà mẹ con 
                  chị cho đến lúc chú đi đâu . Nhà này bu đi để lại cho mẹ con 
                  chị thì cũng như là nhà của chú. Phòng của chú hồi nào đến giờ 
                  chị vẫn để trống đấy mà.
 Liên nói dứt lời thì có tiếng kêu ở ngoài cổng:
 - Chị Liên ơi! Ra lấy hàng này.
 - Chú chờ chị một tị nhé. Có cái Mơ đưa quạt tới.
 Liên nói xong đứng dậy đi ra cửa “Mơ “ cái tên nghe thật quen 
                  tai. Trường tò mò lững thững bước ra theo. Vừa thấy cô gái 
                  Trường mừng rỡ lên tiếng:
 - À! Thì ra là cô đấy à, hèn gì mà nghe tiếng quen quá.
 - Ủa! Thế ra hai người biết nhau à?
 Liên ngạc nhiên hỏi. Còn Mơ ngờ ngợ như nhận ra người Việt 
                  kiều hào phóng mua đồ hồi nãy ở cửa hàng nên e dè nói:
 - Dạ… Anh ấy có ghé cửa hàng của em sáng nay.
 Trường đứng đàng sau đưa tay lên miệng ra dấu đừng nói, rồi 
                  tiếp lời Mơ:
 - Ừ! Anh đấy, hồi nãy về gần nhà, nom thấy có cửa hàng mới mở 
                  nên mới đảo một vòng tham quan xem sao ấy mà.
 - Thế anh là?…
 Liên đáp thay:
 - Chú Trường, em chồng của chị mới ở Úc về ăn tết . Thôi vào 
                  đây uống ngụm chè đã nào.
 - Thôi em mới xuống ca phải về nhà, kiếu chị để khi khác.
 Từ chối xong Mơ cho nổ máy xe, vẫy tay chào hai người, rồi 
                  chạy đi như bị ma đuổi. Trường nhìn theo hơi nuối tiếc vì 
                  không giữ được Mơ ở lại để tán tỉnh. Hồi nãy nơi cửa hàng, hắn 
                  đã định bụng sau khi mọi công việc giao dịch xong xuôi, thì 
                  hắn sẽ quay trở lại “ chim “ cho bằng được con bé bán hàng 
                  xinh xắn. Té ra con bé ấy lại là người quen ở đầu xóm. Thế thì 
                  càng hay, hắn mỉm cười thích thú trong bụng, rồi giúp Liên ôm 
                  cái thùng đựng chiếc quạt máy, vừa đi vào nhà vừa nói :
 - Em có mang về mấy hộp chè sâm tặng chị, nhưng bây giờ chắc 
                  em phải xin chị lại hai hộp nhé.
 Liên nhìn Trường cười ra điều hiểu chuyện.
 - Ừ ! Mang tặng ai thì tặng, chị cũng chẳng mấy khi dùng chè.
 Hắn nhìn Liên dò xét rồi cười hỏi:
 - Hình như chị đã biết em lấy lại để làm gì thì phải?
 - Chú thì chị còn lạ gì? Kể ra cái Mơ cũng xinh xắn. Nhưng mà 
                  này chị bảo trước hình như cô ấy đã có người yêu rồi đấy.
 - Vụ này thì chị khỏi lo, có người yêu thì đã có sao nào?
 **   *
 Bằng một món quà thật đơn giản: Hai hộp trà sâm, cái thiệp 
                  chúc tết viết những lời lẽ nực mùi cải lương, kèm theo năm tờ 
                  giấy một trăm đô la mới cứng Trường theo lời chỉ dẫn của Liên 
                  tìm tới nhà Mơ. Đón Trường là một người đàn bà đứng tuổi mà 
                  hắn đoán chắc là mẹ của Mơ.- Dạ chào bác. Cháu là Trường nhà ở cuối phố. Chị Liên sai 
                  cháu đến cám ơn cô Mơ về việc mua hộ dùm chị cháu cái quạt máy 
                  đang được khuyến mãi. Nhân tiện cháu mới ở xa về có ít chè sâm 
                  biếu bác và cô Mơ dùng lấy thảo.
 Hôm qua bà Báu có nghe cái Mơ nói loáng thoáng về đứa em chồng 
                  của Liên mới từ ngoại quốc về Việt Nam ăn tết. Bây giờ bà mới 
                  có dịp gặp mặt.
 - À! Cậu Trường em của cô Liên mới ở Úc về đấy phỏng? Quý hoá 
                  quá vào đây, cái Mơ nó đang ở trên gác để tôi kêu nó xuống nhé.
 Nói thế nhưng bà Báu lại không gọi Mơ xuống. Bà muốn trò 
                  chuyện với Trường trước đôi chút, để hiểu được phần nào về 
                  Trường. Nhất là tình trạng gia đình của hắn.
 - Nghe bảo cậu về ăn tết,vậy khi nào thì quay về bên ấy?
 - Dạ, cháu về kỳ này nhân thể lo luôn một chút công việc làm 
                  ăn, nên ở lại chừng vài tháng ạ.
 - Thế xin lỗi cho tôi hỏi. Chứ cậu làm nghề gì ở bên ấy?
 - Dạ, cháu ở bên đó làm ruộng.
 Nói xong Trường rút trong túi ra tấm danh thiếp mà hắn đã in 
                  hàng loạt trong các máy tự động ở bên Úc “Trần Trường General 
                  Manager… Agricultural Implements Export Pty Ltd điện thoại số…“ 
                  đưa cho bà Báu.
 Tuy không hiểu rõ hết tấm danh thiếp ghi những gì? Nhưng bà 
                  đọc được chữ “ Manager “ Nên cười nói:
 - Cậu khiếm tốn quá giám đốc mà bảo là dân làm ruộng.
 Thật ra thì Trường không nói sai. Khi sang Úc hắn chẳng chịu 
                  học hành làm ăn gì cả. Lợi dụng sự dễ dãi của chính phủ trong 
                  việc trợ cấp thất nghiệp. Hắn vừa lãnh tiền thất nghiệp vừa đi 
                  hái trái cây cho chủ farm, hay cắt cỏ mướn để có tiền nhậu 
                  nhẹt đàng điếm. Một hôm có người gạ cho hắn một số tiền về VN 
                  ăn chơi, với điều kiện hắn phải bảo tiêu nửa ký bạch phiến. 
                  Đường dây sẽ lo liệu hết mọi thứ. Hắn chỉ việc tới nhận hàng ở 
                  Việt Nam, ký gởi rồi đi theo hàng trở về Úc. Hàng thường được 
                  dấu trong mấy bức tranh sơn mài ký gởi tên của một người nào 
                  đó. Nhưng hắn giữ lấy cùi hành lý. Khi nhập vào Úc, giả như 
                  hàng bị phát hiện có vấn đề thì hắn bỏ của chuồn êm, còn không 
                  thì hắn lãnh nhận mang về cho chủ. Lúc đầu hắn hơi teo, nhưng 
                  nghĩ bụng nếu có lỡ mà bị bắt ở Úc thì chẳng sợ bị án tử hình, 
                  vả lại tù ở Úc chỉ bị mất tự do thôi chứ vẫn được ăn uống, 
                  giải trí sướng như tiên. Thế là hắn nhận lời đi thử một lần.
 Sau khi làm được vài chuyến trót lọt, quen nước quen cái. 
                  Trường được tên chủ tín nhiệm giao luôn cho việc giao dịch trã 
                  tiền mua bạch phiến ở Việt Nam. Cũng vì vậy dạo này trong 
                  người hắn lúc nào cũng rủng rỉnh tiền, hàng năm bay về Việt 
                  Nam đều đều.
 - Dạ, Bác tinh ý quá không dấu được bác. Thật ra cháu làm đại 
                  lý buôn bán công cụ Nông Nghiệp ở bên đó. Năm nay có vài công 
                  ty ở trong nước muốn mua một số máy cày, máy thái cỏ ( máy cắt 
                  cỏ ) của cháu, cho nên cháu phải về ký kết hợp đồng.
 Trường nổ một hơi, khiến bà Báu nghe cũng mát cả lòng.
 - Có thế chứ! Nhìn là biết cậu là con người có ăn học rồi. Thế 
                  cậu đã có vợ con gì chửa?
 - Dạ, chưa bác ạ. Sự nghiệp cháu còn chưa có, thì có cô nào mà 
                  thèm cháu chứ. Hay là bác giúp cháu được không ạ?
 - Cậu cứ khiêm tốn mãi. Thôi được để tôi để ý dùm cho cậu xem 
                  sao nhé.
 Nói chưa dứt thì Mơ từ trên gác đi xuống. Thấy Trường Mơ ra 
                  điều ngạc nhiên:
 - Chào anh! Sao biết nhà em mà tới thế? Anh đã tới lâu chưa ạ?
 Thật ra từ lúc Trường vào nhà nói chuyện với mẹ nàng thì nàng 
                  đã biết là Trường em của Liên tìm đến. Nhưng nàng không vội 
                  xuống chào vì muốn nghe lén những lời đối đáp của hai người. 
                  Đến khi nghe Trường nói chưa có vợ, con. Mơ liền so sánh 
                  Trường với Trung, người bạn trai của nàng. Quả thật Trường 
                  không có dáng dấp nghệ sĩ như Trung. Về tiền bạc thì Trung 
                  thuộc loại “ Phá gia chi tử “ con của một cán bộ gốc gộc, nên 
                  có lẽ còn nhiều tiền hơn Trường nữa là đàng khác. Nhưng bù lại 
                  Trường có cách ăn nói nhã nhặn của người khôn ngoan có học. 
                  Một điều quan trọng là nếu như nàng lấy được Trường thì nàng 
                  có thể đạt được mơ ước: đi ra nước ngoài mở mang tầm mắt, cũng 
                  như được trông thấy những hạt tuyết rơi trắng xoá như trong 
                  những phim tập tình cảm Hàn quốc mà nàng hay mướn về coi.
 - À! Đâu có khó gì cô Mơ. Nếu có lòng tìm thì sẽ kiếm được mà 
                  phải không?
 Bà Báu thấy Mơ đã xuất hiện nên kiếm cớ rút lui để cho đôi trẻ 
                  được tự do thoải mái.
 - Hay bữa nay cậu ở lại dùng cơm nhé. Tôi chạy ra chợ mua thêm 
                  tí chất
 Trường không khách sáo nhận lời, tiện tay anh dúi bà Báu tờ 
                  giấy một trăm đô nói:
 - Vâng, thế thì quý hoá quá cho cháu xin phép được đóng góp tí 
                  chất cho bữa ăn.
 Bà Báu đưa đẩy:
 - Ấy chết sao lại thế . Có tốn kém gì đâu mà cậu phải đóng góp.
 Trường nhất định không nhận lại tiền, hắn cương quyết nói:
 - Nếu bác không nhận cho cháu đóng góp, thì cháu chẳng dám ở 
                  lại dùng cơm.
 Thấy có dằng co mãi cũng không tiện bà Báu liền cười nói:
 - Thôi được chỉ lần này thôi đấy nhé.
 Nói xong bà vào trong cắp giỏ đi ra chợ. Trong đầu bà nghĩ 
                  ngay phải mua về những món thịt rừng “ mông, dái, vú, đít “ để 
                  cho Trường lai rai. Có như thế mới là đồ ăn hiếm, chứ còn heo, 
                  gà, bò, vịt, thì chắc ở bên ngoại quốc Trường đã ăn ê hề rồi…
 
                  (Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 2) |