Hắn vẫn không nói một lời nào, dừng lại vẫy
vẫy tay và lắc lắc đầu ra vẻ không đồng ý. Tôi ức quá khóc
oà lên khi hắn bắt đầu bước đi… hắn bước chưa được ba bước
thì Yến Thi nhổm đầu dậy hét lên:
- Dượng đứng lại…!
Hắn giật bắn cả người, đứng sững ngay tại chỗ. Tôi hoa cả
mắt, ù cả tai vì không biết mình có nghe lộn hay không? Lúc
này tôi không còn nhìn theo hắn nữa mà chuyển hướng sang đứa
em gái của mình. Nó trông thật hiên ngang trong bộ dạng đang
bị trói trần truồng nhục nhã. Giọng nói của nó thật mạnh mẽ:
- Con đã biết đó chính là dượng rồi! Không thể có ai khác có
thể có cái nốt ruồi ở mông như của dượng. Đúng không? Ngoài
ra còn có một cái thẹo ở sau gáy.
Hắn nghe nói vậy thì kinh ngạc lắm. Hắn đứng như bị trời
trồng ngay cửa phòng ngủ, tay phải vịn vào tường để không bị
ngã. Tôi thầm nghĩ: “Trời! Không lẽ lời của Thi nói là thật
sao? Nốt ruồi thì người giống người là chuyện thường thôi mà?…”.
Tôi chưa nghĩ hết thì Thi lại nói:
- Chưa hết đâu! Cách làm tình của dượng con đã quá thuộc rồi.
Rất nhiều đêm con đã coi lén dượng và mẹ con làm chuyện đó.
Bây giờ dượng cũng đã làm cái chuyện đó với chúng con thì
dượng không thể bỏ đi được trừ khi dượng giết hai chúng con
đi.
Tôi tái xanh cả mặt, bụng nghĩ: “Trời ơi! Em có bị điên
không Thi. Thách thức hắn là toi mạng mất”.
Hắn tiến gần đến chỗ của Thi. Thi vẫn nghếch mặt lên vẻ
thách thức:
- Nếu ông không phải là dượng tôi thì hãy giết tôi đi!
Hắn rút dao ra vung lên…
Tôi nhào tới ôm lấy chân hắn van xin thảm thiết:
- Đừng! Đừng đụng đến nó! Xin ông tha cho nó, tôi sẽ làm tất
cả những gì ông muốn!
Hắn vẫn không thèm nghe.Hắn chĩa mũi dao về phía Thi. Tôi
vùng lên níu tay hắn lại nhưng hắn khỏe hơn hất tôi ngã xoài
xuống đất. Tôi gượng dậy lao tới… nhưng tôi chợt sững lại vì
khi mũi dao kia cắt phăng dây trói của em tôi… Cắt luôn sợi
bên kia… Hắn quẳng dao, nhẹ nhàng cầm lấy hai tay đỏ bầm vì
vết trói của Thi mà hôn thật trìu mến. Tôi sững người:
“Chẳng lẽ lời Thi nói là đúng sao? Hắn… hắn chính là…?”.
Chưa kịp nghĩ hết câu thì hắn đã lột mặt nạ ra quăng xuống
đất. Tôi ngồi phệt ra đó thẫn thờ vì không thể tin vào mắt
mình nữa… “Hắn… Hắn chính là kẻ mà mình đã từng ghét cay
ghét đắng đến nỗi phải kiếm cớ ra ở riêng đây sao? Tại sao
lại như vậy được? Thế mà vừa mới đây thôi mình đã van xin
hắn ban phát cho một tình yêu thương hại… Thật là không thể
ngờ được mà! Trời ơi là Trời! Không thể hiểu nổi chính bản
thân mình nữa rồi. Sự thật quá rõ ràng là mình không thể mất
hắn…!”
Hắn bước tới đỡ tôi dậy và để tôi ngồi cạnh Thi. Rồi hắn
quỳ xuống trước mặt hai đứa tôi. Giọng hắn rất thành thực:
- Bây giờ mọi sự đã rõ ràng rồi. Xin cho tôi được nói hết
nỗi lòng mình với hai người. Xin hãy nghe tôi kể rồi lúc đó
hãy quyết định làm gì thì làm. Cho dù tôi có phải chết để
đền tội tôi cũng vui lòng.
Tôi gật đầu đồng ý và Thi cũng không khác gì. Hắn tiếp tục:
- Cả hai đồng ý nghe thì tôi vui lắm và sẽ kể lại cho hai cô
sự tình của tôi. Tôi mới chính là mối tình đầu của mẹ hai cô.
Lúc đó hai người chúng tôi cũng đang độ tuổi như hai cô bây
giờ. Đang hồn nhiên mơ mộng, luôn khát khao một tình yêu
cháy bỏng bất diệt. Hai người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp
bên nhau… Sau bao nhiêu ngày tháng trăn trở suy nghĩ, mẹ cô
quyết định giới thiệu tôi với gia đình. Tưởng đâu đó là ngày
mừng vui nhất, nào ngờ đó lại là ngày mà hai đứa phải xa
nhau. Hai cô có biết vì sao không?
Hai đứa tôi vẫn ngây người ra không biết. Hắn tiếp tục:
- Bởi vì chúng tôi là con người nên phải lâm vào cái nghiệt
ngã do chính con người bày ra. Cha mẹ nàng chính là ông bà
ngoại của hai cô, họ không muốn cho con gái mình cưới một kẻ
thuộc gia đình dân giả tầm thường bởi vì họ là những là
những người có chức có quyền và đang nắm giữ trong tay một
tài sản to lớn. Cậu và dì của hai cô đã lập gia đình với
những người cũng có chức quyền tương đương như ông bà ngoại
hai cô nên mẹ của hai cô là con gái đầu lòng thì không thể
nào lấy một người chồng quá tầm thường được.
Hai tay dượng siết chặt lấy hai tay của tôi và Thi. Mắt
dượng đỏ hoe ngấn lệ:
- Mẹ của hai cô đau khổ lắm nhưng là một người yếu đuối nên
không dám cãi lời cha mẹ. Cuối cùng mẹ hai cô phải gạt nước
mắt nghe theo lời cha mẹ đi lấy một người thuộc gia đình
danh giá đó là cha ruột của hai cô. Tôi đau khổ vô cùng. Cái
ngày mà hai người thành thân cũng là cái ngày mà tôi ra đi
biệt xứ. Trong đầu tôi không lúc nào quên được hình bóng của
người mình yêu. Tôi như người điên sống vất vưởng cả năm
trời, sống lăn lóc nơi đầu đường xó chợ… Một đêm nọ, tôi
đang lang thang ngoài đường thì bị một chiếc xe hơi đụng,
tuy không nặng lắm nhưng họ vẫn đem tôi về chữa trị tận tình.
Họ thật là những người tốt, đã biến đổi cuộc đời tôi. Sau
bao ngày nằm trên giường bệnh suy gẫm sự đời, tôi đã thay
đổi hẳn. Tôi yêu đời hẳn ra và tôi quyết định mình phải vươn
lên. Gia đình đó đã nhận tôi vào làm bảo vệ trong công ty
của họ. Họ thấy tôi siêng năng thật thà, động viên và cho
tôi tiền đi học… Rồi tôi tốt nghiệp Đại học. Tôi được thăng
chức… Và tôi thành đạt một cách nhanh chóng.
Dượng vuốt tóc rồi nói tiếp:
- Khi mà người ta có đầy đủ tiền tài, danh vọng thì bao giờ
cũng sẽ tìm kiếm cái thiếu thốn nhất đó là tình cảm. Tôi
cũng là một con người nên không thoát khỏi cái cám dỗ đó.
Tôi đã đổ tiền ra cho các cuộc mây mưa với những người có
vóc dáng và khuôn mặt giống mẹ hai cô ngày ấy… Nhưng rồi họ
cũng chỉ là những kẻ làm tình vì tiền không hơn không kém.
Tôi không thể tìm kiếm ở họ cảm giác yêu thương. Vì vậy tôi
đã trở về quê cũ. Tôi đã gặp lại người mình yêu chính vào
thời điểm nàng đang cô đơn. Nàng đã chấp nhận lấy tôi. Nhưng
người yêu tôi không còn như trước nữa, nàng bây giờ đã là
một người đứng tuổi và đã có hai con gái lớn. Không phải là
tôi không còn yêu nàng nữa, mà vì trong đầu tôi đã in sâu
hình bóng người con gái mười tám hôm nào. Hình bóng đó đã in
sâu vào trong tâm trí và cứ lởn vởn trước mắt tôi từng giờ
từng phút. Và hai cô chính là bản sao chính xác của mẹ mình…
Và…
Dượng im lặng một lát rồi tiếp:
- Tôi đã đấu tranh với bản thân rất nhiều. Nhưng trong một
lần làm tình với vợ, tôi đã phát hiện ra có người nhìn trộm.
Từ đó tôi đã nảy ra một quyết định táo bạo nhằm thỏa mãn ước
muốn có được cảm giác tuổi thanh niên hôm nào. Cái lần đầu
tiên lỡ dại, tôi hối hận vô cùng. Tôi đã muốn thú nhận nhưng
không chịu nổi cảm giác phải mất đi tất cả, tôi đành phải
dấu kín…
Tôi vặn hỏi dượng:
- Thế tại sao lại có lần thứ hai vậy dượng?
Dượng buồn bã trả lời:
- Cũng lại như lần trước. Tôi cũng phát hiện ra Yến Thi nhìn
trộm cảnh tôi làm tình mỗi khi nàng về nhà thăm mẹ. Tôi biết
nó cũng đang thèm khát như chị nó và thế là……..!
Thi nghiến răng:
- Thế là ông đã bắt trói tôi rồi hãm hiếp tôi chứ gì!?
Dượng cúi đầu vẻ hối lỗi:
- Tất cả đều là tội của tôi. Hai cô muốn xử lí thế nào tôi
cũng chịu. Nhưng xin cho tôi được nói thật lòng mình… Tôi đã
thực sự yêu…….hai…….em!
Không biết tôi có nghe lộn hay không? Mới lúc nãy Dượng lắc
đầu bỏ đi mà bây giờ…? Tôi bất ngờ và xúc động quá. Mắt tôi
như nhoà đi vì xúc động. Tôi… tôi…. Tôi muốn nhào đến ôm
dượng vào lòng nhưng Yến Thi đã tiến tới nắm lấy hai tay
dượng… nàng đỡ dượng đứng lên… và ôm ghì lấy dượng. Tôi cũng
tiến tới ôm chặt lấy hai người…
Những giọt nước mắt đàn ông đã lăn dài trên khuôn mặt của
dượng. Nó như đang rớt vào trong trái tim tôi và Thi. Có lẽ
cả hai chị em tôi đang cảm nhận được vị mặn của những giọt
nước mắt đó… Cả ba người không ai biết được sẽ có ngày hôm
nay và giờ đây cũng không cần biết trước ngày mai sẽ ra sao.
Vì thực sự, có ai mà biết trước được tương lai của mình?
********************************************************************
Có thể các bạn sẽ cho rằng câu chuyện này là hư cấu và không
logic một chút nào. Vâng đó là ý kiến của các bạn. Nhưng xin
chớ quên rằng cuộc đời mỗi người không phải là một bàn cờ để
cho bạn có thể biết đường đi nước bước và cái logic sẽ chẳng
bao giờ là điều quyết định một tương lai. |