| Tôi đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh trăng 
					tròn bên ngoài. Bây giờ là ba giờ sáng, thời điểm yên ắng 
					nhất trong đêm. Tôi có thể nghe tiếng thở đều của người tình 
					phía sau lưng. 
 Khó có thể tin được mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua, kể từ lúc 
					tôi đến đây.
 
 Tôi là Jon, 42 tuổi và là tài xế xe tải.
 
 Tôi làm nghề này từ rất lâu, tôi đoán là do di truyền. Cha 
					tôi từng là một tài xế xe tải, chú tôi, anh tôi cũng như thế... 
					Tôi đoán bạn có thể hiểu điều này. Cha truyền con nối.
 
 Tôi thích nghề này, thích nghe tiếng động cơ mạnh mẽ gầm rú 
					làm rung rinh cặp mông khiến bạn có cảm giác thật phê.
 
 Tài xế xe tải là những lãng tử, những tâm hồn cô đơn, và tôi 
					không phải là trường hợp ngoại lệ. Những dặm đường dài vô 
					tận trên xa lộ, chỉ có chiếc radio làm bạn, còn lại cuộc đời 
					bạn gắn liền với con đường và bánh xe.
 
 Nhưng cho dù đó là sự thật thì chúng tôi hầu như chẳng lo 
					lắng gì về nơi ăn, chốn nghỉ.
 
 Một giấc ngủ ngon ban đêm là điều giúp chúng tôi rong ruỗi 
					trên dặm đường dài cho ngày hôm sau.
 
 Trong nhiều năm làm nghề này, mỗi người lái xe đều có những 
					chỗ riêng mà họ yêu thích. Đôi khi đó là một khách sạn bình 
					dân, đôi khi là một nhà trọ nhỏ xinh xắn ở đâu đó trong thị 
					trấn.
 
 Nơi tôi thích là Khách sạn “The Brit”.
 
 Nơi đây do một cặp vợ chồng người Anh lớn tuổi làm chủ, 
					những con người đáng yêu có khả năng làm cho bạn có cảm giác 
					ấm cúng, tự nhiên như đang ở nhà, ngay cả khi bạn thực sự 
					cách nhà một quãng đường rất xa. Bất cứ khi nào đi ngang 
					qua, tôi đều muốn ghé vào đây nghỉ đêm.
 
 Charles và Edna Rood quản lý khách sạn trong hơn ba mươi năm 
					nay mà tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có bất cứ sự thay đổi 
					nào.
 
 Nhưng tôi đã lầm và đêm qua tôi đã phát hiện mình sai lầm 
					như thế nào. Trong khi tôi chộp chiếc túi xách để bên chỗ 
					ngồi của phụ lái, tôi để ý thấy chiếc xe Ford Mustang cũ kỹ 
					của vợ chồng họ không còn ở nơi đậu xe như trước. Thay vào 
					đó là một chiếc Avalanche mới toanh, xinh xắn. Một chiếc xe 
					thật to.
 
 Khi tôi bước vào hành lang hẹp, tôi để ý ngay rằng có điều 
					gì đó thay đổi. Vậy là cái gì ? Trời đất ơi, hầu như mọi thứ.
 
 Những tấm rèm cũ tối om đã được mang đi, được thay bằng 
					những tấm có màu xanh lá non, làm cho phòng ốc trông dễ 
					thương hơn. Cái sừng nai đã không còn, ngay chỗ ấy là một 
					bức tranh nhắc tôi nhớ đến Bob Ross thật nhiều.
 
 "Tôi có thể giúp gì cho anh ?".
 
 Một giọng nói mượt mà hấp dẫn làm tôi quay lại nhìn người 
					đàn ông sau quầy. Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.
 
 Bạn có hiểu cái cảm giác khi bạn làm cho một gã tài xế như 
					tôi bị sốc không ? Nếu có thì bạn sẽ hiểu ngay khi tôi nhìn 
					thấy người đàn ông đó. Tôi suýt nín thở. Người này trông chỉ 
					quá ba mươi đôi chút, vẫn nhỏ tuổi hơn tôi, mái tóc nâu xẫm, 
					mắt cũng màu nâu đen. Những người như vậy tôi đã gặp nhiều 
					trong đời.
 
 Người đàn ông có đôi mắt khiến bạn mới nhìn phải dè chừng, 
					nhưng cùng lúc ấy bạn chỉ muốn ôm chầm lấy, đẩy vào góc nhà 
					và đắm đuối với những nụ hôn cháy bỏng. Vẫn đôi mắt ấy, sâu 
					thẳm bên trong dường như thấp thoáng một nỗi buồn kỳ lạ.
 
 Người đàn ông cười thật tươi, lúc ấy tôi mới để ý rằng mình 
					nhìn người đàn ông không chớp mắt.
 
 “Thưa ông, tôi có thể giúp được gì ạ ?”, người đàn ông lại 
					hỏi.
 
 Tôi nghĩ rằng đó là lúc bắt đầu mọi chuyện, ít nhất là theo 
					suy nghĩ riêng tôi.
 
 Trong suy nghĩ của mình, tôi lột trần người đàn ông và nhét 
					cặc vào trong thân thể nóng hổi ấy. Tôi phải lúc lắc đầu đôi 
					ba lần trước khi lấy lại bình tĩnh để trả lời.
 
 "Tôi... ơ... tôi cần một phòng, chỉ cần nghỉ một đêm thôi".
 
 Tôi đọc tên mình để người đàn ông ghi vào sổ đăng ký. Tôi 
					nhích tới gần bàn, cố để nhìn kỹ người đàn ông ấy một chút. 
					Đôi mày dài, rậm; không giống mày đàn bà. Lưỡng quyền cao 
					ráo, đôi tay khỏe khoắn nhưng hơi nhỏ. Đôi vai rộng và eo 
					thon hẹp. Tôi bóp lấy tay mình cố kềm chế lòng ham muốn, 
					không để tay mình chạm vào người đó.
 
 Người đàn ông trao chiếc chìa khóa cho tôi (con số 6, con số 
					may mắn của tôi), rồi quay lại làm việc. Vừa quay lưng đi, 
					thì tôi quay lại gọi người đàn ông :
 
 "Xin lỗi, thưa ...".
 
 Người đàn ông nhìn tôi, đôi mắt nâu mở to.
 
 "Cứ gọi tôi là Rood, thưa ông. Tôi là Malcolm Rood”.
 
 Tôi cười đáp, và lập tức quáng mắt vì nụ cười tươi tỉnh của 
					người đàn ông.
 
 "Ông Rood. Xin được hỏi Charles và Edna hiện đang ở đâu ạ ?”
 
 Người đàn ông chồm tới sát quầy, như sẵn sàng trò chuyện.
 
 "Ba mẹ tôi về Anh rồi. Ông bà đã lớn tuổi không còn đủ sức 
					để làm việc 24/24, suốt cả năm. Vì vậy tôi từ Luân Đôn đến 
					đây. Trước là giúp cho ba mẹ và bây giờ như ông thấy đấy. 
					Khách sạn “The Brit" đã thuộc về tôi. Ông là khách quen của 
					ba mẹ tôi phải không ? Tôi nhận ra tên ông”.
 
 Tôi nhìn người đàn ông mà thực ra chẳng nhìn thấy gì cả, trí 
					óc tôi đang quay về những đêm mà Charles, Edna cùng tôi bên 
					nhau, uống bia, tán gẫu, cười cười nói nói.
 
 Lúc ba mẹ tôi mất cách đây 6 năm trong một tai nạn giao 
					thông, tôi đến đây với trái tim đau khổ. Đêm ấy không có ai 
					có thể cảm thông và gần gũi, chia sẻ với tôi như Edna.
 
 Và mỗi lần tới đây, tôi biết chắc căn phòng tôi yêu thích sẽ 
					được để dành riêng cho tôi. Luôn luôn như thế.
 
 Luôn luôn là con số 6.
 
 Tôi xăm xoi chiếc chìa khóa trong tay, sau đó ngẫng đầu lên 
					đáp :
 
 "Phải, tôi là khách thường xuyên. Và giờ vẫn thế. Tôi không 
					thường thay đổi thói quen của mình. Tôi thích nơi này".
 
 Bây giờ còn khoái hơn thế nữa, tôi nghĩ thầm.
 
 "Ông có dùng bữa tối không ?".
 
 Trước đây, tôi vẫn ăn tối cùng Charles và Edna. Tôi gật đầu 
					và trở về phòng mình.
 
 * *
 
 *
 
 Bữa tối hôm ấy thật dễ chịu. Thức ăn ngon, bia lạnh, và có 
					cả bạn bè - Malcom. Sau khi dọn món cho khách, Malcolm đến 
					ngồi ở bàn ăn của tôi.
 
 Không lâu thì tôi cảm thấy anh chàng tự nhiên như đã quen từ 
					lâu, giống như cách cư xử của cha mẹ anh ta. Người đàn ông 
					chỉ trò chuyện đúng lúc, không làm phiền trong lúc tôi đang 
					ăn. Và dần dần tôi có cảm giác thoải mái như ở nhà.
 
 Sau đó thì tôi trò chuyện về những điều riêng tư, cũng giống 
					như tôi đã từng nói với ba mẹ người này.
 
 Càng về khuya, khách trọ lần lượt trở về phòng, chỉ còn 
					Malcom và tôi còn ngồi lại.
 
 Vẫn không để ý, đề tài trò chuyện chuyển dần sang những điều 
					thân mật hơn. Mãi một lúc tôi mới có đủ can đảm hỏi xem tại 
					sao anh chàng lại có đôi mắt buồn như thế. Người đàn ông 
					ngước lên nhìn tôi tỏ ra kinh ngạc. Sau đó thì nói nhỏ :
 
 "Anh là người đầu tiên nhận ra chuyện ấy".
 
 "Bộ những người khác ngu ngốc hoặc mù hết sao".
 
 Tôi không ngờ mình nói khá lớn tiếng, tới khi thấy có một 
					người đàn ông trong quán nhìn tôi cười, thì tôi phát ngượng 
					và chột dạ.
 
 "Hoặc có thể là cả hai cũng nên", anh chàng đáp lời.
 
 Tôi gật gù.
 
 "Có lẽ là cả hai. Chuyện gì xảy ra vậy ? Có muốn kể cho tôi 
					nghe không, dù rằng tôi hoàn toàn là người xa lạ ?".
 
 Người đàn ông liếc nhìn tôi một lúc như để xét đoán trước 
					khi quyết định kể sự thật về mình.
 
 "Lúc tôi quyết định đến đây thì... chính là lúc người yêu 
					tôi bỏ đi".
 
 Tim tôi đập thình thịch muốn rơi ra ngoài. Bạn gái người này 
					đã bỏ anh chàng, thế là anh chàng tới đây và giờ đang ngồi 
					với tôi ở bàn ăn này, cùng tôi trò chuyện.
 
 Chẳng nghĩ ngợi gì khác, tôi vỗ vai người đàn ông, an ủi :
 
 "Rồi anh sẽ tìm cho mình một người khác. Một người xứng đáng 
					với tình yêu của anh".
 
 Người đàn ông lại liếc nhìn tôi, lần này tôi thấy trong ánh 
					mắt ấy bừng lên tia hy vọng.
 
 "Anh nghĩ vậy thật sao ?".
 
 Tôi gật đầu. Người đàn ông nghiêng người chăm chú nhìn tôi. 
					Sau đó, người đàn ông sầm mặt tỏ vẻ giận dữ, quay mặt nơi 
					khác.
 
 Tôi ngạc nhiên và hỏi xem có chuyện gì, nhưng người đàn ông 
					cứ lắc đầu và dợm đứng dậy.
 
 Một lần nữa tôi quàng tay lên vai người đàn ông vỗ về, lần 
					này người đàn ông không tỏ ra khó chịu. Tôi lại hỏi vì sao 
					anh chàng có thái độ như thế, người đàn ông trả lời với 
					giọng nói vẫn còn run.
 
 "Anh làm tôi nhớ tới anh ấy".
 
 Anh làm tôi nhớ tới anh ấy. "Anh ấy" ư ?
 
 Những từ này cứ u u trong đầu và tôi không thể gạt bỏ ra 
					ngoài được.
 
 Người đàn ông còn khá lúng túng và đẩy tay tôi ra. Người này 
					lẩm bẩm gì đó, sau đó bảo người giúp việc dọn bàn, hấp tấp 
					nói lời chúc ngủ ngon rồi lĩnh đi mất.
 
 Tôi ngồi ở đó ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì... cái cảm 
					giác lúc chạm vào người đàn ông và nghe những lời tâm sự 
					người ấy khiến con cặc tôi ngọ ngoạy trong quần.
 (Hết Phần 
					1 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					2) |