| Bà Thoa với ông Hậu vừa đi, thì Cttờng nghe 
                  tiếng gõ cửa. Nó hỏi vọng ra: . . - Ai đó.
 Từ ngoài, giọng con gái trong trẻo vang lên:
 - Em đây.
 - Dung hả? Đi đâu mất dạng mấy bữa nay vậy?
 Vừa nói nó vừa bước lại mở cửa cho Dung vô nhà.
 - Em di Đà Lạt với ba má cả tuần nay.
 Cường ngạc nhiên:
 - Đi sao không cho anh biết?
 Dung phân trần:
 - Em cũng dâu có biết trước ổng với bả nổi hứng biểu em sửa 
                  soạn không tới một giờ dỏng hồ là lên xe đi liền. Đâu có kịp 
                  cho anh hay.
 Cường nửa giởn nửa thiệt:
 - Đúng vậy hôn? Đi với ba má hay là đi với thằng nào.
 Dung nhăn mặt: .
 Anh nói kỳ. Có thằng nào đâu mà thằng.
 Cường trêu Dung:
 - Thiệt vậy phâi hôn? Hỏng có di với thằng nào thì. . . đâu. . 
                  . để anh khám coi.
 Vừa nói Cường vừa chụp lưng quần con Dung kéo tuột xuống cái 
                  rột. Dung hoảng hốt chụp lại, miệng la tía lia:
 - Ê. Đừng có ầu. Coi chừng bà già thấy kìa.
 Cường tỉnh bơ:
 - Bả đi chơi với kép rồi. Đừng lo.
 - Phải cái ông nội hay nhìn em như muốn hiếp dâm dó phải hôn?
 - Chứ còn ai nữa. Mà thôi, quên thằng chả đi.
 
 Cường vừa nói vừa nắm lưng quần xì líp của con Dung mà kéo 
                  tuột xuống luôn tới dầu gối, luôn tiện nó.. bế xốc con nhỏ đặt 
                  lên cái ghế salon nằm giửa nhà.
 
 Dung làm bộ dãy nãy hai chân, làm cái quần nó rớt hẳn xuống 
                  gạch.
 
 Một tuần lễ nay, Dung bị bắt buộc phải theo ba má di chơi xa. 
                  Nó nhớ thằng Cường đến phát điên phát cuồng. Từ sáu tháng nay, 
                  kể từ ngày bắt bồ với thằng Cường, gần như ngày nào thằng 
                  Cliờng cũng chơi nó một hai cái. Lỡ những lúc có kinh nguyệt 
                  phải ngưng vài ba ngày là con Dmlg nó dã chịu không nỗi. Nó cứ 
                  mong cho "lá mít" mau khô để tiếp tục đụ đéo cho sướng chim.
 
 Sau một tuần lạnh lẽo trên Đà Lạt. Suốt ngày nằm trùm kín mền, 
                  nứng lồn mà không có chổ để sỏ. Nó nhớ thằng Cường thiếu điều 
                  muốn cắn lưỡi chết.
 
 Con Dung phải làm bộ ngã bệnh hối thúc ba má nó trở về Sài Gòn 
                  gấp để gặp thằng Cường. Thử hỏi chẳng phải dể thằng Cường đéo 
                  nó chớ dể làm gì.
 
 Sau khi lột hết áo quần con Dung, Cường vừa ôm ấp vuốt ve nó, 
                  vừa hỏi:
 - Em đi hổm rày hỏng nhớ anh sao?
 Dung nũng nịu:
 - Ai nói với anh là hỏng nhớ. Hỏng nhớ sao mới về tới là lật 
                  dật tới kiếm anh?
 Cl~ờng trây trúa, nó kê sát lỗ tai Dung nói nhỏ:
 - Tới kiếm anh đâu phải là tại nhớ.
 Dung ngạc nhiên:
 - Chớ. . . tại cái gì?
 Cường thì thào:
 - Tại em. . . nứng chứ gì?
 Con Dung vừa cười, vừa thò tay nắm con cặc thằng Cường vặn một 
                  cái thật mạnh, làm thằng nhỏ la lên oai oái:
 - Ê. Coi chừng gãy của anh bây giờ.
 Dung cũng hỏng vừa:
 - Gãy cho bỏ cái tật. . nứng cặc ẩu.
 - Anh đâu có nứng ẩu. Nứng đúng chổ đàng hoàng chớ ẩu hồi nào.
 - Con trai gì mới chơi xong, chưa kịp mặt qnần là nứng nữa rồi. 
                  Chơi tối ngày sáng đêm mà cũng hỏng thấy đủ sao chớ.
 - Thì. . . tại em cứ dí chim vô mặt anh hoài chớ bộ.
 Con Dung ôm dầu Cường, kéo đè xuống dưới háng nó rồi nói:
 - Có anh úp mặt vô chim em thì có. Đó. . . cho anh xả láng đó. 
                  Bú đi.
 
 Cường hé miệng, kê ngay mép lồn Dung mà ngậm mà nút. Đang nói 
                  tía lia như con két, tự nhiên con Dung im bặt. Người nó nhốm 
                  lên nhốm xuống như có gắn lò xo dưới đít. Miệng nó cứ dẫu lên, 
                  mõ chu dài ra mà hít hà như ăn trúng miếng ớt cay.
 
 Cường đã quá quen thuộc với cái tính nết của con Dng. Chơi nó 
                  mà hỏng sướng là nó cứ cằn nhằn, cau có như mấy bà già khó 
                  tính. ..
 
 Đã có mấy lần, thằng Cường vừa đút cặc vô, con Dung rướn mình, 
                  ôm siết lấy nó mà rên ư ứ, thì thằng Cường dã bắn khí ra liền. 
                  Mà con trai đã bắn hết khí rồi thì coi như thua. Cặc thằng 
                  Cường từ từ mềm xìu lại, trong khi con Dung đang hứng. Nó chụp 
                  lấy con cặc thằng Cường mà bú, nút, liếm đủ kiểu cho thằng 
                  Cường lên lại đặng chơi nó tiếp.
 
 Hôm nào sung sức thì thằng Cường chơi càng táo bạo hơn, lâu 
                  hơn, nên con Dung mới càng sướng. Sau cuộc mây mưa, nó cảm 
                  thấy con Dung như thương yêu nó hơn, vui vẻ với nó hơn.
 
 Ngược lại, hôm nào thằng Cường yếu trong người, không làm tròn 
                  bổn phận, thì con Dung đối với nó y như mẹ chồng nàng dâu. Nó 
                  khó chịu, bắt bẻ thằng
                  Cường từng chút một.
 
 Bây giờ Cường dã có kinh nghiệm. Nó biết phải làm cho con Dung 
                  thật nứng. Nứng cho đến khi nào đầu nó bốc khói thì càng tốt. 
                  Tới lúc đó, chỉ cần đút cặc vô là con Dung đủ sướng tới óc rồi. 
                  Mỗi một cái nắc của nó là mỗi lần con Dung thét lên vì sướng. 
                  Phải làm cho khí nó ra dầm dề thì nó mới thỏa mãn.
 
 Thằng Cường bú lồn một hồi, lại quay trở lên bú vú Bú vú một 
                  hồi cho dến khi con Dung thật kích thích thì nó lại quay xuống 
                  nút hột le. Nó làm con Dung cứ rên la khàn cả cổ họng. Chờ cho 
                  tới lúc con Dung dã sắp sửa tới thiên đàng. Thằng Cường mới 
                  chịu cầm cặc mà đút vô.
 
 Cường chơi con Dung từ trên ghế Salon rồi lôi con nhỏ xuống 
                  dưới đất bắt con nhỏ cởi ngựa, cả hai người chơi nhau gần ba 
                  tiếng đồng hồ, không biết bao nhiêu
                  kiểu mà dếm cho hết. Đứng, ngồi, bò, nằm gì họ đều đem ra mà 
                  chơi xả láng coi như bù lại cả tuần lễ vừa qua họ không được 
                  chơi. Hai người nằm sãi tay gần
                  như họ không còn biết trời trăng mây nước là gì sau cuộc ân ái 
                  đã tàn.
 
 Hùng bóp trán suy nghĩ câu nói của con Lan làm hai lỗ tai nó 
                  lùng bùng.
 - Anh tính sao thì tính di. Em có bầu gần ba tháng rồi. Nay 
                  mai cái bụng nó chình ình lên còn dấu diếm gì, được nữa.
 Hùng cũng rất khổ tâm. Hắn hỏi lại con Lan:
 - Em tính sao thì tính. Chớ anh cũng đâu có biết.
 Con Lan dẫy nẫy lên:
 - Anh nói gì lạ vậy? Chơi cho cố bây giờ lại biểu em tính.
 Hùng cau có:
 - Sướng thì sướng chung hai đứa. Em hỏng cho chơi thì làm sao 
                  có bầu. Bây giờ lại đổ thừa anh.
 Lan dịu giọng:
 - Lỡ rồi bây giờ tính thế nào chứ hỏng lẽ cứ đổ qua đổ lại. 
                  Hỏng ấy. . . em trốn nhà theo anh nhe.
 Hùng hoảng hốt la lên:
 - Rồi lấy cái gì mà sống đây? Anh hiện giờ còn phải sống bám 
                  ông bà già. Rước thêm em về rồi anh lấy cái gì mà nuôi. Hỏng 
                  lẽ. . . đụ déo trừ cơm à?
 - Trời sanh voi sanh cỏ. Lo gì, từ từ rồi mình kiếm cái gì làm 
                  chớ ai bắt ba má anh nuôi đâu mà lo.
 Hùng cương quyết:
 - Anh dã nói là hỏng được. Em trốn theo anh ba má em di thưa 
                  anh về cái tội dụ dỗ gái vị thành niên thì chết anh.
 Lan chán nãn. Nó nói liều:
 - Anh hỏng cho em theo, mai mất cái bụng phình to lên thì ba 
                  má em cũng biết hà.
 Hùng bứt đầu bứt tóc khổ sở. Nó suy nghĩ một hồi rồi quyết 
                  định:
 - Hết cách rồi. Bây giờ chỉ còn có cách là đi phá thai thôi.
 Con Lan thoáng nét mừng rỡ. Nó hỏi tới:
 - Ba tháng rồi, hỏng biết có ai chịu phá không?
 - Có tiền chi là họ làm tuốt hết. Có gì mà hỏng được em.
 Lan lo lắng hỏi:
 - Làm sao để có tiền bây giờ?
 
 Hùng đúng là một tay lanh lẹ, khéo xoay xở. Vừa nghe con Lan 
                  đề cập dến vụ tiền là nó nhớ tới cái áp phe mà bà Mai vừa cho 
                  người đến nhờ nó. Nó nói nhỏ
                  vào tai con Lan:
 - Tiền hỏng phải là chuyện khó. Ăn thua. . . là em cỏ chịu 
                  chơi hay không thôi.
 Lan nói với vẻ hãnh diện:
 - Anh hỏi cái chuyện đó thừa quá. Đất Sài Gòn nầy ai mà hỏng 
                  biết cái tên chịu chơi biệt danh con Lan ngựa nầy.
 
 Hùng có vẻ bình tĩnh lại. Mọi bế tắc giờ đã có lối thoát. Nó 
                  kéo con Lan ngồi sát lại, thì thầm to nhỏ vào tai con Lan một 
                  hồi.
 
 Không nghe con Lan trả lời, chỉ thấy đầu nó gật gật, mặt tươi 
                  hẳn ra…
 (Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
                  Phần 5) |