Đó là Tử Liên;
đang đi tới giường, mỉm cười và nói, "Có
phải thiếp nói những điều vô lý chăng?"
Mộng Côn không còn lời nào để biện bạch nữa;
im lặng một lúc lâu, rồi thú nhận là chàng
đã sai lầm, và cám ơn nàng đã cứu mình.
"Một khi chất độc đã ngấm vào ngũ tạng
lục phủ," Tử Liên trả lời, "thì cơ
hội giải trừ thật mong manh. Thiếp định đến đây
để nói lời từ biệt, và giải trừ mối nghi
ngờ về sự ghen tuông của thiếp với Khoáng
Vân." Mộng Côn cố gượng dậy nhờ nàng
lấy dùm một vật ở dưới gối và tiêu trừ
nó đi; và nàng lấy đôi hài ra đem tới ánh
đèn để xem xét, xoay qua xoay lại .Thoáng đó thì
Khoáng Vân xuất hiện tưởng đâu Mộng Côn gọi
nàng, nhưng khi thấy Tử Liên thì nàng quay đầu
định bỏ chạy, nhưng Tử Liên nhanh như cắt phóng
giây lụa quấn chặt cửa ra vào và đứng chặn
ngay lối thoát. Mộng Côn với tay theo nàng gọi
tên, nhưng Khoáng Vân không trả lời; lúc đó
Tử Liên nói, "Cuối cùng thì chúng ta cũng
đối mặt. Lúc trước ngươi gán tội cho ta gây
hại tới người thanh niên này; Còn bây giờ
ngươi nói sao ?" Biết mình không phải là đối
thủ của Tử Liên, Khoáng Vân cúi đầu thú
nhận tội lỗi, và Tử Liên tiếp tục nói,
"Làm sao mà một cô nương trẻ đẹp như ngươi
mà có thể biến tình yêu thành sự thù hận?"
Lúc này Khoáng Vân mới quị người ra đất, nước
mắt tuôn như mưa và van xin được tha tội; và
Tử Liên, đỡ nàng dậy, để soi sáng nàng trở
về kiếp trước...
"Tôi là con gái của tổng binh triều đình,
tên Khoáng Vân, tôi chết hoang lúc còn trẻ, như
còn tằm nhả tơ vào mùa xuân xong rồi chết.
Khi tôi chết đi, linh hồn không được siêu thoát,
lang thang khắp nơi tìm bè bạn, bỗng tình cờ gặp
chàng, tôi liền chọn chàng làm người đồng
xuồng cho có bè có bạn; thật tình tôi không
có ý làm hại đến chàng." "Tôi có
nghe qua," Tử Liên nhấn mạnh, "sức mạnh
của ma quỹ là giết người và cướp đi linh hồn
của họ sau khi chết. Có đúng vậy không?"
"Không phải vậy," Khoáng Vân trả lời,
"Mối giao hảo giữa ma quỹ và người không
cho một trong hai được sung sướng chút nào, mà
còn ngược lại tạo nên đau khổ khi cách biệt
âm dương, tôi không cướp linh hồn của chàng,
chỉ muốn ở chung với chàng, tôi thực sự không
nên tìm một kẻ tri âm để mang xuống cõi âm với
tôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết, làm sao ma như
tôi có thể kềm chế bản thân không làm hại
tới con người. Tôi là con ma không tự chủ."
"Ngươi đã thú nhận ngươi là ma chuyên nhập
vào linh hồn của con người ?," Tử Liên nói
tiếp, "Tuy ta không phải là ma, nhưng ta chính
thực là loài Hồ Ly tu lâu năm biến thành người.
Nhưng ít ra ta không hại đến chàng thanh niên này;
ngươi nên nhớ, không phải yêu tinh nào cũng ác
độc bởi vì trong giòng máu ta có sự thánh
thiện."
Mộng Côn nghe qua lời đối
thoại của hai bên, lúc bấy giờ mới biết rằng
cả hai vị cô nương trẻ đẹp này: một là linh
hồn ma bị chết hoang, và một kia là giống hồ ly
tu luyện thành người; tuy nhiên, từ sự tri kỹ
lâu ngày, chàng không đến nỗi hoảng sợ. Nhưng
hơi thở chàng bỗng yếu dần, cắt quảng, và
chàng bật ra tiếng khóc đau khổ như sắp chết,
rồi ngất xỉu, ba hồn mất đi còn một, bảy phách
tán đi còn ba. Tử Liên nhình quanh và nói,
"Chúng ta làm thế nào để chàng..." Lúc
đó Khoáng Vân cúi đầu thẹn thùng hối hận;
và Tử Liên nói chen vào, "... nếu chàng
khỏi bệnh, ta sợ người sẽ lại ghen tuông."
Khoáng Vân hạ mình xuống và trả lời, "Nếu
có một vị thần y nào có thể chửa hết bệnh
của chàng, tôi sẵn sàng đi đầu thai, hứa sẽ
không làm hại đến ai cả" Lúc này Tử Liên
mở một cái túi vải và lấy ra vài viên linh
dược, nói: "Ta đã đoán trước là có
ngày hôm nay đây. Khi ta rời chàng là ta đang
đi tìm phương thuốc để giải độc; ta phải mất
ba tháng trời mới bào chế được linh dược
gọi là Cửa Vĩ Hồ Hoàn Đơn; nhưng rồi không
biết thuốc này có thể mang chàng trở lại từ
cõi chết. Chỉ có một điều cần phải làm là
dùng chính bàn tay người đã gây nên chất độc
cho chàng thì mới mong cứu khỏi. Đó là ngươi
phải dùng Hấp Tâm Tinh hút hết khí âm trong người
chàng ra." Lúc đó trời gần sáng, là lúc
Ngưu Đầu Mã Diện sắp tới rước đi linh hồn
những người sắp chết, Khoáng Vân làm theo lời
nàng nói, và đặt mấy viên linh dược của Tử
Liên đưa cho vào miệng Mộng Côn; chúng đốt
cháy trong lòng ngực chàng; nhưng chẳng bao lâu
thì tan biến, người chàng đỡ hơn trước. Khoáng
Vân liền trút bỏ xiêm y của mình và của chàng
ra . Dùng thân thể áp lên người chàng, tay kề
tay, chân kề chân, hai thân vị nhập nhau thành một,
và dùng âm tinh bao phủ lấy người chàng để
truyền nhiệt lượng. Mộng Côn bỗng thấy bao
nhiêu tử khí chàng trôi theo đường niệu đạo
phóng thẳng ra ngoài, Khoáng Vân mừng rỡ dùng
Hấp Tâm Tinh hút hết vào trong; và Tử Liên mừng
rỡ la to, "Chàng đã được cứu!" Chỉ
trong thời khắc này Khoáng Vân bỗng nghe tiếng
quạ vọng hồn réo gọi và biến mất, Tử Liên
vụt chạy ra ngoài cổng la to, giả vờ là Mộng
Côn đã trở về đất Tô Châu, cho Ngưu Đầu
Mã Viện tưởng chàng đã đi khỏi và linh hồn
chàng sẽ được cứu. Ngày và đêm hai nàng
đều chăm sóc cho chàng, vẫn dùng miệng hút bớt
đi âm khí tiết ra từ lỗ niệu đạo, và mỗi
tối Khoáng Vân đều đến giúp nàng dùng Hấp
Tâm Tinh hút hết âm tinh của chàng; từ đó
coi Tử Liên như là người chị ruột, và đối
đãi ân cần hiền từ.
Ba tháng sau, Mộng Côn khỏe
hẳn do lấy âm bổ dương mà thành, dương tinh
chàng trở nên cường tráng, ngày đêm giao
hoang cùng lúc với hai nàng tiên không biết mệt
mỏi; và rồi nhiều đêm liền sau đó Khoáng Vân
đột nhiên không tới thăm họ nữa, chỉ ở lại
giây lát nếu có ghé ngang, và dường như có
điều gì phiền não . Vào tối nọ, Mộng Côn bỗng
thấy nàng xanh xao, té xĩu thì bồng nàng trên
tay, mới hay nàng còn nhẹ hơn cọng rơm; và rồi
nàng cong mình lại và nằm xuống, toàn thân bất
động, dần dà chỉ còn cái bóng mờ và biến
mất. Tử Liên nói cho chàng biết là do Khoáng
Vân hy sinh thân thể để truyền chân khí cho chàng
mạnh khỏe, cuối cùng kiệt sức, hồn phách tiêu
tán. Nhiều ngày sau, họ không còn nghe tới nàng
nữa, và Mộng Côn thật buồn rầu nhớ nhung
Khoáng Vân, chàng lấy ra đôi hài và lắc nó
. "Thiếp thông cảm được nỗi khổ của chàng,"
Tử Liên nói, "Thiếp cũng nhớ nàng không
kém." "Trước kia," Mộng Côn nhìn đôi
hài nói, "khi huynh lắc đôi hài thì nàng
xuất hiện. Huynh chỉ tưởng đó là sự trùng hợp,
nhưng không nghi ngờ nàng là hoang hồn. Và bây
giờ , trời ơi! Huynh chỉ có thể ngồi đây và
tương tư nàng với đôi hài này trong tay. Mà
không thấy nàng xuất hiện" Rồi chàng khóc
như mưa .
Lúc bấy giờ một người nữ trẻ tên là Trác
Đơn, con của một viên ngoại họ Chu, vào khoảng
15 tuổi cũng chết hoang; và đột nhiên sống lại
trong một đêm, khi đó nàng đứng dậy và đòi
đi ra ngoài . Họ ùa nhau ra ngoài cửa hoang mang,
ngạc nhiên và mừng rỡ khi thấy nàng sống lại,
lúc đó nàng nói, "Tôi là linh hồn tiểu nữ
của một vị tổng binh triều đình tên là Khoáng
Vân. Có một người tên là Mộng Côn rất tốt
đối với tôi, và tôi đã để lại đôi hài
ở nhà chàng. Tôi thực sự là một linh hồn,
Trác Đơn đã chết; các người giữ tôi lại
cũng không làm được gì ? Hãy cho tôi đi."
Có nhiều lý do ngờ vực khi nghe nàng nói thế,
họ hỏi nàng tại sao lại đến đây; nhưng nàng
chỉ nhìn lên và xuống mà không nói lời nào
giải thích. Lúc đó có vài người để ý biết
chuyện nói rằng Mộng Côn đã trở về đất Tô
Châu, nhưng nàng không tin họ.
Gia đình viên ngoại rất
đỗi phiền muộn về chuyện này; và khi người
hàng xóm của Mộng Côn nghe qua câu chuyện, anh
ta trèo qua tường, và lén nhìn xem, Mộng Côn đang
ngồi đó trò truyện với một cô nương xinh đẹp
như tiên. Và khi anh ta đi vào, gây ra tiếng động
thì cô nương kia biến mất, và khi người hàng
xóm hỏi đầu đuôi câu chuyện, Mộng Côn cười
đáp, "Tôi đã nói với anh rằng nếu có
bất cứ cô nương nào đến đây tôi nên mời
họ vào mà, an không nhớ sao." Người hàng
xóm bèn đem câu chuyện của Trác Đơn sống lại
thuật cho chàng nghe; và Mộng Côn, vụt chạy ra cửa,
định đi tìm nàng, phân rõ thực hư, nhưng tiếc
thay không có lý do nào để thực hiện. Trong lúc
đó Trác Đơn, tưởng đâu chàng đã đi xa, thất
vọng não nề, và gởi người hầu cận đi lấy
lại đôi hài của nàng ở chỗ Mộng Côn. Mộng
Côn nghe chuyện, lập tức đưa nó cho bà ta, và
Trác Đơn vui mừng nhận ra nó, mặc dù khi nàng
thử mang nhiều lần nhưng nó quá nhỏ cho bàn
chân nàng.
Lúc đó quá hoảng sợ, nàng chạy đến bên gương
và ngắm mình trong đó; và thình lình nhận thức
rằng người nàng nhập hoàn toàn không giống
Khoáng Vân chút nào. Nàng vội báo tất cả
chuyện cho lão phu nhân hay, và cuối cùng cũng
thuyết phục lão phu nhân tin là nàng chính thực
là Khoáng Vân chứ không phải Trác Đơn; nàng
khóc suốt buổi bởi vì nàng đã thay đổi hoàn
toàn, về dung mạo có phần xấu hơn nhiều . Và
bất cứ lúc nào nếu nàng tình cờ gặp Tử
Liên, nàng sẽ rất là hối hận, nghĩ rằng làm
hoang hồn sẽ tốt hơn làm con người . Nàng ngồi
xuống và xoa xoa lên mặt chiếc hài, không ai có
thể an ủi nàng; và cuối cùng, nàng mặc vào
bộ đồ ngủ, nằm bất động, từ chối hết tất
cả thức ăn mang đến. Thân thể nàng bỗng sưng
lên, và bảy ngày nàng đã không ăn, nhưng không
chết; và rồi nàng bị sưng to hơn, cơn đói cực
độ đến với nàng và thúc dục nàng ăn. Rồi
nàng trở chứng bệnh lạ ở ngoài da, tróc lở
từng mảng; và khi nàng thức dậy vào buổi sáng,
nàng phát hiện đôi giày rớt ra khỏi chân rơi
xuống giường. Cố gắng mang nó trở lại, nàng
phát hiện rằng đôi giày quá rộng; rồi nàng
lấy ra đôi hài cũ của Khoáng Vân mang thử
sao, bỗng thấy vừa vặn với đôi chân. Thật
vui mừng, nàng chạy đến bên gương, và thấy hình
ảnh mình cũng thay đổi trở lại như lúc đầu
vẻ đẹp của Khoáng Vân; vì thế nàng mau rửa
mặt và thay đồ, đi thẳng tới thăm lão phu nhân.
Mọi người gặp nàng thì
ngạc nhiên hết cỡ, không biết là ai mà đẹp
như tiên nga, nhưng nghe nàng thuật lại đầu đuôi
thì vui mừng biết mấy; và khi Tử Liên nghe
được câu chuyện kỳ lạ đó, nàng cố gắng
thuyết phục Mộng Côn xin đến cưới nàng. Nhưng
vị cô nương đó giàu có trong khi Mộng Côn nghèo
nàn, và rõ ràng không có cách nào khác hơn.
Tuy nhiên, vào ngày sinh nhật của Trác Đơn, tức
Khoáng Vân biến thành, Mộng Côn cùng với nhiều
người khác đến chúc mừng; và khi mẹ của
Trác Đơn biết ai đã đến, bà liền bảo Trác
Đơn lén nhìn chàng từ phía sau tấm rèm. Mộng
Côn đến sau chót; và không kềm chế được lòng
mình, lập tức chạy tới bên Trác Đơn, gọi tên,
"Khoáng Vân, Khoáng Vân, nàng hãy trở về
cùng huynh." Mẹ nàng vui mừng cho là phải và
cố ý ghép nàng cho chàng, nàng mắc cỡ bỏ
chạy vào trong; nhưng Mộng Côn đã nhìn thấy nàng
trước đó, rõ ràng là khuôn mặt và hình dáng
của Khoáng Vân không chối cãi được; chàng
bắt đầu khóc, và quì lại mẹ nàng, bà đỡ
chàng dậy không nói lời nào . Mộng Côn cáo
từ lão phu nhân và sau đó mời người chú
ruột từ Tô Châu đến xin lễ hỏi; kết quả là
một ngày tốt lành được chọn cho hôn lễ .
Vào thời điểm đã định Mộng Côn tiến lễ
sang nhà gái để rước dâu; và khi chàng trở
về thì phát hiện rằng, thay vì bàn ghế tiện
nghi nghèo nàn thì là những tấm thảm nhung
được lót từ ngạch cửa vào, và hàng ngàn
chiếc đèn lồng sang trọng với chữ "Song Hỷ"
được treo lên khắp mái hiên và quanh cột nhà.
Tử Liên đưa tay đỡ lấy cô dâu nhập gia, và
kéo khăn che mặt của nàng lên, phát hiện nàng
vẫn là cô nương xinh đẹp như ngày nào, gọi,
"Khoáng Vân, muội đã trở về". Tử
Liên cũng gia nhập với đôi tân lang và giai
nhân uống ly rượu giao bôi, sau đó cả ba người
cùng hoang lạc trên giường tân hôn thật vui vẻ
. Chị em hòa thuận, không ghen tuông, cùng nhau và
coi Mộng Côn là một vị phu quân tốt. Sau đó Tử
Liên mời Trác Đơn kể lại hết sự tình từ
ngày mất tích. Trác Đơn nhớ lại:
"Trải qua những điều
đau khổ khi xa tỉ và chàng, muội mới hiểu hết
được tình yêu; và sau cái ngày xa rời tỉ,
muội tưởng chừng sẽ là một cô hồn các đảng
mãi mãi không biết trôi dạc về đâu. Vì thế
muội đi lang thang không định nơi chốn, và bất cứ
lúc nào muội thấy một tia hy vọng sống còn,
muội điều lao vào tìm kiếm. Ban ngày muội núp
trong tán cây và bụi cỏ, nhưng ban đêm muội
bay đi tứ phương. Và một lần nọ, muội đến
trước nhà viên ngoại, ngoài cổng có khắc chữ
"Chu Viên Trang"; ở đó, thấy một vị cô
nương trẻ đang nằm trên giường chết, bấm huyệt
muội thấy rằng cô ta sanh cùng ngày cùng tháng,
quả thật là nhân tuyển thích hợp; muội liền
mượn xác hoàn hồn để trở lại dương thế."
Khi Tử Liên nghe hết câu chuyện, nàng đâm chiêu
suy nghĩ điều gì đó mông lung; và một tháng
hoặc hai tháng sau đó thì bỗng trở bệnh trầm
trọng một cách vô cớ. Nàng từ chối tất cả
các linh dược, và càng lúc càng tệ hơn, Khoáng
Vân và Mộng Côn buồn rầu đứng khóc như mưa
bên cạnh giường. Thình lình nàng mở mắt ra và
nói, "Thiếp ước gì được sống cùng chàng
và Vân muội như một con Người nên thiếp sẵn
sàng hy sinh 500 năm tu luyện để đạt được. Nếu
có duyên thì chúng ta sẽ tương phùng vào 14 năm
sau." Khi nàng dứt lời, linh hồn cũng lìa
khỏi xác, và tất cả chỉ còn lại cái xác của
con chồn. Tuy thế, Mộng Côn vẫn mai táng đàng
hoàng với lễ nghi đầy đủ như con người.
Lúc bấy giờ vợ chàng không có con, đang mong
ngóng; và một ngày kia, người hầu chạy vào
và nói, "Có một lão bà ở bên ngoài dẫn
một đứa bé gái gạ bán." Vợ của Mộng
Côn cho vời bà vào; và vừa trông thấy mặt
đứa bé gái, nàng nói to kinh ngạc, "Tại
sao cô bé lại giống hệt như Tử Liên!" Mộng
Côn bèn nhìn cô bé, và không còn chối cải gì,
quả thật là cô bé giống y vị cố nhân. Lão
bà nói cô bé14 tuổi; và khi hỏi giá cả ra
sao, thì báo rằng chỉ muốn cô bé được nơi nương
tựa và đủ sống qua ngày, không bị chết đói
. Thế là Mộng Côn trả một giá tốt cho lão bà;
và vợ chàng, dẫn đứa bé gái vào thư phòng.
Rồi nàng bệu cằm cô bé, hỏi và cười,
"Em có biết tôi không?" Cô bé nói là
không biết; sau đó cô bé nói tên là Quan Liễu
Đề, và cha của cô bé là một thương gia ở
Giang Nam, đã chết ba năm trước vì bạo bệnh.
Gặp được lão bà cứu vớt và trôi dạc về
đây.
Vợ Mộng Côn liền tín
toán thời gian mà Tử Liên chết vừa đúng cách
đây 14 năm; và, nhìn cô bé không khác nào
trong bất cứ cử chỉ hay lời nói, vỗ nhẹ vào
đầu cô bé, nói, "À, em gái của tôi, em
đã hứa đến thăm chúng tôi trong 14 năm, và
em đã giữ được lời hứa." Cô bé nghe
nói thế dường như tỉnh lại một giấc chiêm
bao, và thốt lời kinh ngạc, nhìn chầm chầm vào
vợ của Mộng Côn xúc động. Chính Mộng Côn,
lúc này đã trạc tuổi trung niên, cũng cười
to và nói, "Giống như mạch nước đã trở
về nguồn xưa...Tốt lắm tốt lắm!"
"Bây giờ tôi đã hiểu," cô bé khóc
lóc nói; "Em nhớ lại lời mẹ nói rằng:
khi em sinh ra em không thể nói chuyện được; và
đó, tưởng rằng em bị tà ma quỹ ám, họ cho em
uống chu sa (máu chó), thế là em quên tất cả
các chuyện xưa kia, quên đi lời hứa hẹn. Có
phải đây là giấc chiêm bao, em mừng quá, chị
đây chắc là chị Khoáng Vân ngày nào, người
đã nhập xác vào Chu Trác Đơn đây mà"
Thế là họ trò chuyện về những tháng ngày xưa
kia, nhắc lại bao kỷ niệm, với những giọt lệ
hạnh phúc; nhưng khi đến thời gian giỗ mộ, Trác
Đơn giải thích rằng vợ chồng nàng có thói
quen hàng năm thăm viếng và cúng vái trên mộ
của Tử Liên. Cô bé đáp rằng cô sẽ cùng
đi với họ ; và khi họ đi tới mộ thì phát
hiện khắp nơi vung vải, và chiếc hòm cây đã
bị tung nắp. Ở đó có bộ xương trắng của con
chồn.
"Tử Liên và muội," Trác Đơn nói với
chồng, "đã có sự liên hệ mật thiết với
nhau ở hai cõi âm dương, quả là duyên số. Nay
mộ đã vỡ, ắt do trời định. Hãy để cho chúng
em không tách rời, chôn bộ xương em ở đây với
bộ xương nàng." Mộng Côn đồng lòng, và
lên kinh thành tìm kiếm bộ xương của Khoáng Vân
đem về và chôn cùng với bộ xương chồn Tử
Liên; sau đó cả ba người lên núi sống ẩn dật
hạnh phúc bên nhau. Trong bạn bè và bà con dòng
họ, hay tin câu chuyện lạ kỳ, tụ họp vòng
quanh nấm mộ trong trang phục nghi lễ đến viếng
thăm và ngưỡng một mối tri âm của ba người,
và năm này qua năm khác phong tục đó vẫn còn
giữ tới ngày nay vào mỗi ngày rằm.
Hết
Vài dòng tâm sự: Hầu hết chúng ta đều nghe
qua câu chuyện hồ ly tinh, nói về con chồn tinh tu
lâu năm biến thành người . Nói đến đây thì
phải nhắc tới cái tên Đắc Kỷ cũng là con
chồn tu luyện thành người dụ dỗ và sai khiến
vua Trụ Vương làm cho cảnh đói lầm than, oán hận
ngút trời, nhưng bị Tỉ Cang, là một vị quan trung
thành, tố cáo Đắc Kỷ và giết chết hết giòng
họ chồn của Đắc Kỷ . Vì mối thù cả giòng
họ bị thiêu chết, Đắc Kỷ giả ho gà phải bắt
Tỉ Cang dâng trái tim (chín lỗ), ăn thì mới khỏi; và Tỉ Cang vì trung thần, đành moi tim ra dâng.
Các bạn nào chưa biết thì con hồ ly nghĩa là
con hồ và con ly: cả hai đều là giống chồn.
Câu chuyện trên cho thấy tuy là loài chồn tinh
hay ma quỹ đều có tốt , có xấu . Cũng giống
như con người vậy cũng có kẻ thiện, người
gian. Nói chung, chúng ta phải biết sống cho phải
đạo làm Người để kiếp sau luân hồi sẽ
được quả báo tốt . "Ở hiền thì gặp lành"
còn "gieo gió thì gặt bão" là thế
|