Và thế là nhờ
cái ÐỤ mà cả Khuê lẫn Bông đã nghiễm nhiên trở thành hai tân
triệu phú. Vì ông ngoại đã giữ lời, trở về Sóc Trăng làm giấy
tờ như đã hứa. Và cũng nhờ cái ÐỤ mà thằng Hoành, từ một thằng
chăn vịt nghèo hèn đã nghiễm nhiên trở thành cậu ấm « con nuôi
» bà Hội. Bây giờ nó “cơm no bò cỡi”. Áo quần bảnh bao, râu
tóc ngắn gọn, được bà chủ “ấp” triền miên. Cái nhà lẫm được
xây lên một cách khang trang thành hai tầng, lợp ngói đỏ, ba
phòng tắm, bốn phòng ngủ, có trồng hoa giấy mọc leo lên tường.
Những bồn hoa huệ mọc dọc theo lan can trông như một biệt thự
sang trọng ở Sài Gòn.
Khuê và Bông được ngoại “cưng” cỡ nào thì Hoành cũng được bà
Hội “nâng niu” cỡ đó. Gia đình ông Hội đã giàu lại trở nên
giàu hơn. Riêng con Khuê hưởng được đến hai nguồn lợi tức :
một của ông Hội, một của ngoại. Nếu không tặng cho Khuê thì
tiền bạc của hai ông ấy cũng chẳng biết để đâu cho hết. Các
phòng ngủ ở nhà lẫm có cửa nẻo đàng hoàng. Nhưng có những lỗ
nhìn, để phòng này có thể quan sát phòng kia một cách tự nhiên,
dễ dàng.
Hè năm đó Du về. Con Khuê ra tận cổng đón « tình nhân ». Hai
đứa tự nhiên ôm nhau hôn đắm đuối thật lâu dưới gốc cây mận.
Cậu tú Du đẹp trai hơn năm ngoái trong bộ veste đen. Cả Khuê
lẫn Du đều mất đi cái biên giới ruột thịt (việc này hẳn đã có
từ lâu) nhưng hôm nay, nó thể hiện hồn nhiên chẳng tí e dè,
ngại ngùng. Hôn xong, Du cúi xuống xách valise, tay kia ôm sát
Khuê qua vai. Khuê quàng tay ôm lưng Du. Hai người sánh bước
chậm rãi vào nhà. Du hỏi :
- Khuê có nhớ anh không ?
Du có thể hỏi bất cứ câu nào khác, nhưng chàng chọn câu đó cho
thích hợp với không khí trữ tình lúc bấy giờ. Du hỏi để mà hỏi,
cho có gì để nói, chớ không hỏi để biết lòng Khuê. Vì, chàng
chắc như đinh đóng, ngoài những cuộc « rong chơi » xác thịt
với những người đàn ông khác, Khuê chỉ yêu có chàng, chứ chẳng
còn ai. Nghe hỏi thế, Khuê chận Du lại, bá cổ, níu chàng xuống
mà ngất ngây hôn. Từ lâu lắm, ngoài cách dày dạn làm tình,
ngoài cách táo bạo giao hoan, Khuê vẫn là một thiếu nữ có quả
tim.
Cho nên vẫn có những cô gái ăn sương, làm đĩ để nuôi chồng,
nuôi con, có trái tim thành thật, chung thủy, lãng mạn. Cái
quái lạ, bất thường này chẳng làm được ai tin, nhất là những
nhà mô phạm, đạo đức. Nhưng, nó đã có và đang có trong từng
nhân vật của gia đình này như : bà Hội, Khuê, ông ngoại, con
Bông…cả Du nữa.
Chiều hôm đó, hai « nhân tình » Du – Khuê rong chơi trên đường
quê. Những khóm tre, bụi cỏ vàng kỷ niệm, ngôi miếu hoang, bờ
sông vắng, cây cầu tre lắc lẻo hãy còn đó làm tiềm thức, trí
nhớ cả hai sống dậy. Một điều vô cùng quái lạ trong tình yêu
của những nhân vật này là : nghe người yêu mình vừa có một đêm
giao hoan, hay một buổi sáng ngất ngây xác thịt, là họ mừng
cho nhau, mừng như người yêu dấu của mình vừa bắt được của. Và
vì không ghen nên khi có « của lạ », họ vẫn biếu xén cho nhau.
Nhưng tình của nhau thì vẫn thế, bất hủ, keo sơn. Cả hai đang
đi giữa ruộng bắp bao la, cao quá đầu người thì trời ập tới
cơn gió lạnh, mây đen, sấm chớp. Trong khoảnh khắc, lác đác
vài hạt mưa báo hiệu cơn giông đang tới. Du đưa Khuê chạy thục
mạng đến chòi canh bắp, đứng đó trú mưa.
Mưa mù trời. Gió rít từng cơn. Những đám mây đen nghịt làm bầu
trời tối hẳn lại giữa hoàng hôn. Sao nó giống hệt chiều mưa ở
hoang miếu. Du dìu Khuê ngồi ở chiếc sạp tre để nghe trời «
khóc ». Du đỡ Khuê nằm xuống, gối đầu trên tay chàng và hát
khe khẽ. Khuê ngắm Du. Cũng gương mặt này, tẩm đầy nước mắt ở
hoang miếu. Cũng gương mặt này say ngất men tình lần đầu ở bờ
sông. Trời đã chỉ còn mờ mờ hư ảo. Gió thổi qua liếp tre tạo
thành tiếng rít buồn xa xôi. Những tia chớp tiếp theo là tiếng
sấm ầm vang cả cánh đồng. Những giọt mưa tạt nhẹ vào sạp tre
làm ướt chỗ nằm của hai đứa. Du gác chân qua người Khuê ôm
chặt. Tay Du mở một nút áo, đưa vào vú Khuê. Và đắm đuối, cả
hai chìm vào nụ hôn dài. Chẳng nói gì, nhưng diễn tả vạn nỗi
nhớ niềm thương.
Khuê quấn Du như con bạch tuột. Tay nó đưa xuống cởi nút quần
Du, thọc hẳn vào bên trong cầm cu Du nóng hổi, no tròn. Ống
quyển của chân Du đưa lên đưa xuống chỗ mu lồn Khuê. Tiếng
Khuê rên nhè nhẹ trong khi Du rót giọng ấm áp của chàng vào
tai nó : « Yêu ai, yêu trọn một đời… », Khuê đang chìm dần vào
bể ái ân. Nó nhắm nghiền mắt, để cho thính giác thu nhận hết
cái âm thanh chiều mưa trong ruộng bắp. Nó rạt rào, xa xăm…
Mấy sợi tóc bị tẩm ướt nằm rối trên mặt Khuê. Gió càng nổi lên
thống thiết, tình hai đứa cũng dâng lên như sóng triều.
- Du ơi ! Chín tháng xa anh, em nhớ anh quá ! – Khuê nói – em
có làm tình với cha, ông ngoại và cả thằng Hoành nữa mà sao
cõi lòng vẫn vương vấn mối tình của Du. Hình như thân xác em
nằm hứng những trận làm tình ngây ngất có khi suốt ngày với
cha, cả đêm với Hoành, mà rồi vẫn còn có khoảng ngắn thời gian
để mộng mị về anh. Và, những lúc đó, Du biết không, trọn vẹn
hình ảnh của anh chế ngự tim em. Lúc đó, dù có đang nằm dưới
thân thể của cha hay bất cứ ai, em vẫn cất tiếng gọi tên anh :
DU, và sướng cái sướng của hai đứa vào những đêm thần tiên ở
cầu tre hay hoang miếu, hay bờ sông… Du ơi ! Có phải anh là
người tình tiền kiếp của em không ? Em tháo gỡ anh không nổi.
Môi anh, lưỡi anh, và chẳng biết gì gì đó nữa, đã trói cứng
hồn em, cảm xúc em, từng sợi gân sướng của em… Anh thở hơi ấm
vào tai em đi. Anh cắn vú em đi. Dày vò, giết chết lồn em
chiều nay đi. Ðừng để gì lại hết trên cõi sống này nghe Du !
Gió vẫn rít, lùa qua kẽ hở vách phên. Mưa vẫn hung hăng tạt
mạnh vào vách lá. Chớp lóe lên chỉ kịp cho Khuê nhìn thật
nhanh gương mặt Du đang đắm đuối. Khuê lấy những ngón chân tự
kéo cái quần lụa tuột hẳn xuống dưới. Ðầu của Du nằm lộn ngược,
hôn chùm lông của Khuê trong khi Khuê đã ngậm mút cu Du. Du
chỉ há miệng mà thưởng thức, không để ý đến cửa mình của con
Khuê đã ướt nhẹp. Cả hai nằm nghiêng. Tay Khuê nhấn đầu Du vào
và Du bị kẹp cứng bởi hai bắp vế của Khuê. Du bắt đầu ngậm hột
le của Khuê mà nút, mà nuốt nước lồn. Âm thanh hung bạo của
mưa gió ngoài kia ru Du và Khuê vào tiên cảnh. Nó rần rần, êm
đềm, khoan thai, dìu dặt, nghịch hẳn với cái hùng hổ của trời
đất chung quanh. Rồi cả hai trở đầu lại. Du nằm lên Khuê.
Chàng đưa cu vào thật chậm, nắc thật chậm, sợ người yêu đau
đớn. Hai đứa làm tình thật lâu trước mặt mưa bão. Cả hai cũng
« mưa » cho nhau, sấm sét cho nhau để cả hai ướt sũng, mệt
nhoài. Ôm Du tìm hơi ấm, Khuê thủ thỉ :
- Tình lang ơi ! Tối nay em phải phục vụ cha. Mẹ thì với Hoành.
Nằm không chắc anh buồn lắm phải không Du ? Nếu buồn, em dẫn
anh vào tiên cảnh khác.
- Nói vậy nghĩa là gì hở em ? – Du hỏi.
- Nghĩa là sẽ có người vào cùng anh chia ngọt sẻ bùi.
Du trở mình, ôm Khuê hỏi tới :
- Thật vậy sao, Khuê ?
- Em chưa bao giờ dối anh, nhưng bí mật. Tối nay anh cứ nằm
đợi đi…
Rồi cả hai cùng đội mưa về nhà lúc bảy giờ. Tắm rửa, cơm nước
xong, Du vào phòng mở nhạc nghe và đọc sách. Khoảng chín giờ,
cửa xịch mở. Bông bước vào tráng lệ diễm kiều. Nghe lời Khuê
dạy, Bông đóng vai đứa em còn trinh trắng, e lệ. Bông mới tắm
xong, bộ đồ lụa mỡ gà mỏng dính, khoe hết thân hình diễm tuyệt
của nó. Du để sách xuống, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường.
Du ngỡ ngàng, hồi hộp vì chàng cứ tưởng đứa em gái út 15 tuổi
vẫn còn là trinh nữ. Du nhìn con Bông không chớp mắt. Chàng
không thể tưởng tượng được con bé nở nang, hấp dẫn kỳ lạ đến
thế. Mớ tóc vừa tắm gội còn màu lóng lánh khiến khuôn mặt Bông
như hoa mới nở. Hai bàn chân xinh nhỏ trắng ngần của Bông rón
rén đến gần giường Du, ngồi khép nép ở cạnh giường. Bông nhìn
Du hỏi :
- Anh mới về có mệt không anh Du ?
Du vội trả lời mà mắt chẳng rời Bông :
- À…à có, có hơi mệt thôi. Nhưng sao giờ này em chưa ngủ ?
Bông lả lơi kín đáo, mắt nhìn xuống tấm trải giường, hai tay
chụm vào nhau :
- Dạ còn sớm ! Với lại…với lại cũng khó ngủ. Ði ngang qua
phòng anh, thấy còn mở đèn, em muốn vô thăm anh.
Nói thế, rồi Bông đứng dậy, đi lại chỗ dàn máy chơi nhạc, vờ
chọn chọn một cuốn băng, nhưng mục đích của Bông là cố tình để
Du nhìn thấy thân hình khêu gợi mê ly của nó. Cặp vú không có
áo lót vun lên nhọn hoắt. Ðôi nhũ hoa màu hồng. Eo thon nhỏ.
Cái nhỏ nhắn đầy đặn của đứa con gái 15 tuổi. Cái lồn nhẵn
nhụi lông phía trong quần ửng ra, trông thật gợi tình. Du lần
ra phía mép giường ngồi, nhìn trân trối con Bông. Du không ngờ
được đó là Bông. Nó đẹp như nàng tiên giáng thế.
- Bông, em đẹp quá ! Lại ngồi đây với anh.
Con Bông cầm một tape nhạc, từ từ e ngại đi lại. Nó ngồi cạnh
Du, mà mắt vẫn nhìn xuống đất. Ngồi gần, Bông tỏa ra một hương
thơm con gái như mùi hoa ngâu. Du hít vào, lòng ngập tràn yêu
thương. Như lời Khuê nói chiều nay, Bông tự nguyện vào phòng
chàng. Như vậy có nghĩa là Bông đã bằng lòng hết một nữa. Du
táo bạo đưa tay choàng vai đứa em gái mình. Bông ngước nhìn Du
« e thẹn ». Nó khép nép, kín đáo làm như chưa biết đụ là gì.
Tim Du đánh thình thịch. Du chỉ sợ Bông đứng dậy, từ chối và
bước ra khỏi phòng.
- Sao em không mặc đồ lót ? – Du hỏi xa xa.
- Dạ tại vì ban đêm. Với lại mới tắm xong, làm biếng lắm. Có
bữa tắm xong, em chẳng mặc gì, cứ lau cho khô mình mẩy rồi…ở
truồng vậy ngủ.
« Máu nóng » Du sôi sùng sục. Mặt Du đỏ rần khi nghe Bông nói
hai chữ « ở truồng ». Chàng cho một tay cầm bàn tay Bông. Còn
tay kia ghì sát Bông vào mình. Con nhỏ ngước đôi mắt thơ ngây
nhìn Du. Chàng nâng khuôn mặt Bông hất ngửa ra. Bông không
phản ứng gì. Dùng môi, chàng hôn lên má nó, mắt nó, trán nó và
môi nó. Môi Bông hơi hé ra đưa mấy cái răng trắng khêu gợi. Du
đặt Bông nằm xuống trên tay chàng và hôn đắm đuối môi Bông.
Con nhỏ vờ đưa lưỡi cho Du nút. Du gác chân qua háng nó, ghì
chặt. Hai anh em cuộn nhau. Du nằm hẳn trên người Bông. Chân
Bông vòng tréo lên quấn lấy Du. Vẫn mặc quần, chàng để con cu
cứng ngắc ngay lồn Bông mà ép xuống. Tay chàng bóp nhẹ vú Bông.
Con nhỏ nâng mặt Du mà hôn say đắm. Ðây là người đàn ông thứ
ba trong cuộc đời nó. Bông muốn “thử tài” của Du cho biết thêm
mùi đời. Nó để Du muốn làm gì tùy ý. Du cởi banh nút áo Bông
ra và bú hùng hục hai trái vú no tròn chắc cứng. Bông rên nhè
nhẹ. Nó quyết làm cho Du lầm rằng nó hãy còn trinh nguyên. Du
tha hồ. Như con hổ đói bắt được con nai tơ. Miệng bú vú, tay
thọc vào quần sờ lồn Bông. Du ngây ngất với cái lồn không có
lông của Bông. Rồi từ từ Du tuột cái quần lụa xuống, xuống nữa
cho đến khi ra hẳn khỏi hai chân con Bông. Du cởi áo Bông ra
để nó trần truồng đẹp tuyệt trần trên tấm vải giường màu da
cam. Chàng cởi bộ đồ ngủ, đứng ngắm tòa thiên nhiên đang nằm
đó. Một chân Bông co lên, hai tay buông thỏng. Du nằm lên
người Bông hôn môi con bé say nồng và cứ để cho con cu ơ hờ cà
nhẹ trên mu lồn của Bông. Hai háng Bông tự động mở ra và con
cu của Du có dính nước lồn của Bông. Du tuột xuống, lấy gối kê
lồn Bông cao lên, rồi liếm hai bắp vế của nó. Bao nhiêu sở
năng làm tình, Du tung hết vào trận địa. Chàng bú từng ngón
chân xinh xắn của Bông, liếm ống quyển, bắp vế non. Dù đóng
kịch tối đa, Bông cũng không chịu nổi sự cọ xát dâm dật của
anh mình. Nó buột miệng :
- Ahhh ! Du ơi, Du làm gì em vậy ? Em thở hết nổi rồi Du ơi !
Chỉ nói có thế rồi Bông bặm môi nằm chịu trận. Du tuột xuống
bú lồn con nhỏ ngon lành. Rồi Du trèo lên, để cu vào dễ dàng
trong âm đạo của Bông mà nắc tới. Lúc đó Bông mới trổ ngón
nghề. Nó nắc sắc cạnh, xông xáo. Nó quyết làm cho Du ra trước.
Nhưng Du cũng không vừa gì. Hai anh em đụ nhau vang trời dậy
đất… Mùi thơm con gái và tiếng rên rĩ của Bông làm Du điên
cuồng. Dục vọng của chàng ngùn ngụt sôi lên, chàng nắc như
điên dại, tay chàng bóp mạnh vú của Bông. Con cu dập vào lồn
con bé tưởng chừng như muốn bằm nát nó ra.
Bông gào thét trong cơn sung sướng :
- Ahhhh!!!! Anh Du…ohhh…ohh…anh…Du…ơi ! ahhh…ahh…
Và cứ thế, Bông đã tận hiến cho Du một đêm dài liên tiếp những
trận làm tình ngập trời, tặng cho nhau bao nhiêu lạc thú của
nhục dục. Hai anh em quấn quít lấy nhau, môi trao môi… Rồi,
mỗi đêm, cũng giờ đó, Bông lại thơ thẩn đến phòng Du, sáng đêm,
miên man…
(Hết Phần 8 ... Xin xem tiếp
Phần
9)
Mời các bạn Vote và bàn luận truyện này trong Diễn Đàn tại
đây! Nhấn chuột vào đây! |