| 
        
        
          
            | 
            COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |  
            | 
            
             |  
            | Please click the banner to support Coi Thien Thai 
            ! |  
            | 
            
             |  
            | MỐI DUYÊN TÌNH NỒNG |  
            | Tác giả: N/ATruyện do Thanh Thanh - 
            [email protected] gởi đến
 |  
            | [Phần 
            1][Phần 
            2][Phần 
            3][Phần 
            4][Phần 
            5][Phần 
            6][Phần 
            7] |  
            | Phần 2: Một Tai Nạn 
            Xe Cộ |  
            | 
             |  
            | 
              
              
                
                  | Ôi, nghĩ lại đêm ái ân lần đầu với Hân mà Kỳ 
                  thấy say mê. Rồi Kỳ lại hồi tưởng tới những cuộc làm tình 
                  trong hai tháng sau đó. Cứ cách hai ba ngày là Kỳ lại lẻn đi 
                  kiếm Hân rồi đi mướn hotel để đụ hết sức mình. Cách đây hai 
                  ngày, Hân đột nhiên tạm biệt Kỳ để về Carramatta thu xếp 
                  chuyện nhà trên đó thì Kỳ cảm giác một nỗi buồn bâng khuâng 
                  trống vắng. Chàng là một trai tơ cộng thêm là vì con nhà giàu 
                  nên ăn toàn sơn trân hải vị khiến sinh lực luôn dồi dào thì 
                  làm sao chịu nổi cơn hứng tình cứ hừng hực tỏa ra khắp mình. 
                  Mặc dù là Hân hứa sẽ về lại Melbourne trong vòng hai, ba tuần 
                  gì đó nhưng đối với Kỳ thì đây là một thời gian rất dài. Để 
                  rồi hôm nay bị thằng Khang khích đi chơi điếm thì Kỳ nhịn 
                  không nổi sự đòi hỏi dục vọng của mình nên cuối cùng cũng gật 
                  đầu đồng ý. Nghĩ chán rồi, Kỳ bèn đứng dậy đi tắm, thay lại 
                  quần áo để chuẩn bị cho một đêm giao hoan sung sướng. Khi làm 
                  xong chừng ấy việc thì tiếng chuông gỏ cửa vang lên oi ỏi. 
                  Biết là thằng Khang đã đến, Kỳ bèn mở cửa cho nó vào và nói: - Mày đợi tao một lát, tao đi lấy tiền và chìa khóa xe rồi 
                  dzọt, ok?
 - Sure man!!
 Rồi Kỳ chạy lẹ vô phòng mình lấy khoảng hơn $1000 bỏ vào bóp 
                  rồi lấy chía khóa xe. Sau khi khóa cửa nhà cẩn thận, Kỳ lái xe 
                  phóng thẳng về hướng Richmonds mà thẳng tiến…
 *
 * *
 Trên đại lộ Princess, một chiếc xe phóng bon bon về hướng 
                  Richmonds. Trong xe làù hai hành khách, và không phải ai xa lạ 
                  mà chính là Kỳ và Khang. Trầm tư trong khói thuốc, hai thằng 
                  đều lim dim suy nghĩ về tương lai vô định của mình. Rồi thì Kỳ 
                  chợt lên tiếng hỏi:
 - Không biết tao với mày quen nhau bao lâu rồi Khang hả?
 Suy tư một hồi, Khang trả lời:
 - Độ khoảng chừng hơn 10 năm rồi đó. Tao nhớ lần đầu tiên tao 
                  gặp mày là lúc tao sắp chết đuối trên biển cả. Lúc đó thuyền 
                  vượt biên của gia đình tao bị đắm thuyền rồi phải ôm lấy những 
                  mảnh gỗ gãy để lênh đênh trên biển hơn hai ngày trời thì 
                  thuyền của gia đình mày đi qua vớt được tao và ông bà già tao 
                  lên. Hahaha…Đúng là một thời gian khá dài đó, Kỳ hả?
 - Ừ quả đúng là một thời gian dài nhưng trôi qua rất nhanh đó!!
 Trong đầu óc của hai thằng lãng tử ấy bừng lại những ký ức 
                  trong quá khứ mà hai thằng sống trên đảo. Nhớ hồi đó, lẽ ra 
                  sau khi được cứu vớt từ biển cả thì hai gia đình của Kỳ và 
                  Khang phải thân nhau lắm. Nhưng rồi, trong một lần xích mích, 
                  hai gia đình đã trở mặt với nhau nên khoảng cách hai đứa không 
                  còn khắn khít như ban đầu. Để rồi một hôm, chính hai đứa Kỳ và 
                  Khang cũng xảy ra những xích mích nhỏ nhặt nhưng càng gây càng 
                  lớn, và hai đứa đã trở mặt quýnh nhau. Sức của hai thằng bằng 
                  nhau nên không thằng nào thắng thằng nào. Để rồi đến lúc hai 
                  thằng kiệt lực, tụi nó hẹn nhau lúc khác đánh tiếp. Và cứ như 
                  thế, cuộc đánh lôn của hai thằng nhỏ diễn ra nhiều lần trong 
                  hai tháng dài. Lạ một chỗ là khi hai thằng đấu với nhau, Kỳ và 
                  Khang đều chơi kiểu ‘anh hùng’ cả. Tụi nó không xách vũ khí, 
                  và cũng không nói chuyện này với ba mẹ tụi nó. Có nhiều khi, 
                  hai thằng đánh đến nỗi chảy máu, u mặt thì cũng chỉ nói dối là 
                  bị vấp té hay bị chó hoang cắn mà thôi. Một ngày nọ, trong lúc 
                  hai thằng chuẩn bị quýnh lộn thì có một đám nhóc nghe nói trên 
                  đảo có hai đứa cứ thường xuyên đánh lộn với nhau nên đến xem 
                  coi. Ngờ đâu, Kỳ và Khang nghe tụi nó nói vậy nổi xung, thay 
                  vì đánh nhau như mọi khi thì hai thằng liên hợp xông vào đánh 
                  cho tụi nhỏ một trận nên thân. Ai dè, đám nhỏ ấy tuy nhỏ tuổi 
                  hơn và yếu hơn nhưng tụi nó đông người hơn và bề hội đồng 
                  quýnh trả lại, khiến cho trận đấu long trời lở đất. Càng đánh, 
                  Kỳ và Khang càng bị lép vế, rồi bị tụi nhỏ ấy đánh cho tơi bời. 
                  May là lúc đó có đám người lớn đi ngang qua và can thiệp, chứ 
                  bằng không, là hai thằng phải vô bệnh viện may vài mũi ở sọ 
                  rồi.
 
 Cũng là từ lúc đó, Kỳ và Khang bắt đầu thân lại. Tụi nó chia 
                  sẽ nỗi buồn vui với nhau, thân thiết vô cùng. Một thời gian 
                  sau, khi gia đình Kỳ và gia đình Khang thân lại với nhau thì 
                  hai đứa trẻ ấy đã coi nhau như anh em ruột thịt trong nhà. Sau 
                  khi định cư sang Uùc, hai thằng học chung một trường. Mặc dù 
                  sau này, gia đình Kỳ làm ăn khá giả và trở nên giàu có, nhưng 
                  hai thằng vẫn không vì đó mà mặc cảm. Đến tuổi trưởng thành, 
                  hai thằng lén lút share nhau những cuốn phim cấp 3, những cuốn 
                  tạp chí playboy nổi tiếng để dòm hiểu đàn bà. Trong một lần 
                  tiếp xúc với đống đàn anh trong giới ăn chơi, Khang được họ 
                  chỉ cho một cái động điếm ở vùng gần nhà. Nó rủ thằng Kỳ đi 
                  chung để ‘mở cu’. Ban đầu, hai đứa còn non nớt nên dễ dàng bị 
                  nọc sữa sau khoảng 5 phút nhấp lên nhấp xuống khiến cho đám đĩ 
                  cười sức mống. Nhưng sau vài lần, tụi nó bắt đầu dày dạn với 
                  cảm xúc khoái sướng nên cầm cự rất lâu khiến cho đám đĩ con 
                  bắt đầu phát ớn. Hai thằng còn mò thêm mấy động nữa và thế là 
                  từ đó mỗi khi nứng cặc là tụi nó phóng xe kiếm mấy con đĩ chơi.
 
 Đang lúc hai thằng còn đang mơ màng về cuộc hoan lạc sắp tới 
                  thì chiếc xe ở trước mặt đột nhiên thắng lại. Đã vậy không 
                  thôi, nó còn de lùi lại và tính đậu vào chỗ parking ở phía 
                  trái trước xe Kỳ không quá 10 mét. Kinh hoàng, Kỳ vội thắng xe 
                  mạnh lại nhưng không còn kịp nữa…Boom… Chiếc xe của Kỳ đang 
                  phóng với tốc độ hơn 80 km/h cộng thêm với sự de mạnh lùi lại 
                  của chiếc xe trước mặt tạo ra một cuộc đụng xe vô tiền khoáng 
                  hậu. Khi hai thằng bình tĩnh lại thì thấy đầu máy phía trước 
                  xe bị móp méo và khói đen bốc hơi lên nghi ngút. May quá! Hai 
                  thằng còn sống. Cũng hên là nhờ ông bà già Kỳ lo thằng con 
                  mình hay phóng xe quá tốc độ nên đã gắn thêm một cái gông sắt 
                  trước xe để phòng hờ nhỡ bị đụng xe cũng sẽ giảm đi 20% sự va 
                  chạm với nhau và bảo toàn tánh mạng của người lái. Cũng nhờ sự 
                  lo lắng quá xa của ông bà già Kỳ mà hôm nay đã cứu được thằng 
                  con mình xém chút phải xuống chầu diêm vương. Khi đã hồi phục 
                  lại trí giác, hai thằng nổi nóng, toan bước xuống xe đập chết 
                  cha cái thằng lái xe mất dạy xém làm cho hai thằng phải đi bán 
                  hột vịt muối. Rồi thì cánh cửa lái của xe đằng trước đã mở và 
                  một cô thiếu nữ bước xuống. Chao ôi, Kỳ và thằng Khang cùng 
                  ‘ồ’ lên một tiếng và đứng sững ra. Cô gái ấy có một nhan sắc 
                  hoa nhượng nguyệt thẹn. Cô ta là một người phụ nữ Á Châu với 
                  dáng người thon thả và cân đối. Cô ta mặc một bộ đồ rất sexy 
                  để khoe hết những bộ phận khiêu dục trên người cô ta ra. Vì 
                  mặc váy đầm nên cô ta để lộ một đôi bàn chân dài và thon thả. 
                  Làn da cô ta trắng và mịn mà vô cùng. Cộng thêm một mùi hương 
                  như xạ hương vô cùng thơm tho quyến rũ lòng người cứ như chui 
                  vào lỗ mũi tạo ra một cảm giác say đắm. Nhưng trái với cơ thể 
                  yêu kiều ấy thì vẻ mặt của cô ta lạnh lùng vô cùng. Với đôi 
                  lông mày liễu mi trên một chiếc mũi dọc dừa và khuôn mặt trái 
                  xoan, vẻ đẹp của nàng có thể liệt vào loại người mẫu quốc tế. 
                  Nhưng sao, khi nhìn vào đôi mắt của cô ta thì lại thấy cặp mắt 
                  ấy vừa lạnh lùng và vừa sâu thẳm như là một con người đã từng 
                  trải qua bao kinh lịch. Cả hai chợt định thần lại khi nghe cô 
                  ta lên tiếng hỏi:
 - Excuse me? Are you Vietnamese?
 Ôi chao ôi, giọng nói của cô ta sao lại trong trẻo và dễ nghe 
                  như vậy. Đúng là một khưu vật trong thế gian. Kỳ thầm nghĩ, 
                  nếu được e ấp cô ta một đêm thì với giá gì chàng cũng chịu trả 
                  bao gồm cả tánh mạng của mình. Rồi như sực nghĩ đến câu nói 
                  hồi nãy của cô gái, Kỳ chợt nghĩ ra, thôi rồi, là gái Việt. 
                  Ôi, thế gian sao lại có gái Việt đẹp đến thế. Kỳ từ tốn trả 
                  lời:
 - Vâng! Tôi là người Việt.
 Cô gái kia mỉm cười như dễ nói chuyện với tiếng Việt hơn:
 - Ok! Nếu vậy dễ nói chuyện hơn. Tôi thấy trong vụ này không 
                  ai có lỗi cả. Chúng ta ai tự sửa xe người ấy là xong.
 Đang mê mẩn với nhan sắc của cô gái kia, thì hai thằng chợt 
                  như bị dội gáo nước lạnh lên đầu khi nghe cô ta trả lời một 
                  cách vô lý như vậy. Tuy vậy, Kỳ vẫn lịch sự trả lời:
 - Xin lỗi cô, tôi không nghe lầm chứ ạ. Rõ ràng cô là người de 
                  xe ngược và đụng vào chúng tôi thì sao cô lại bảo là cô không 
                  có lỗi cho được. Cô nên biết là hồi nãy cô de xe rất nguy hiểm 
                  có thể làm chúng tôi bị thương dễ như chơi vậy mà cô lại còn 
                  nói…
 Cô gái nghe nói vậy xầm mặt lại và gay gắt hỏi:
 - Anh lấy chứng cớ gì là tôi đụng anh? Tôi còn chưa kiện các 
                  anh khi không đụng vào xe tôi mà các anh còn dám hỏi đến nữa 
                  sao?
 Thằng Khang đứng nghe cạnh thấy tức mình, nói xen vào:
 - Ê, con mẹ kia, sao ăn nói láo khoét như vậy. Đĩ mẹ cái quân 
                  chó cái đàng điếm này. Tao cho mày biết mày mà không giải 
                  quyết cái vụ đụng xe này ổn thỏa thì mày biết tay tao đó.
 Cô gái nghe bị chửi như vậy, nét mặt sầm lại và cãi:
 - Tôi ăn nói sao là quyền của tôi, anh có chứng cớ thì cứ kiện 
                  tôi. Anh cẩn thận lời nói không thôi tôi thưa anh tội phỉ bán 
                  đó.
 Càng nghe càng tức, thằng Khang nổi hóe hét:
 - Đụ mẹ cái con quỷ cái này, mày muốn ăn đòn hả?
 Cô gái ấy cũng lồng lộn hét lại:
 - Mày có gan thì dám đụng vào tao. Bạn trai tao là Sát Hổ 
                  trong bang 5T đó. Mày mà gây tổn hại đến cọng lông nhỏ của tao 
                  thì e bạn trai tao bằm thịt cả gia đình mày, khiến cho tụi mày 
                  không đất mà chôn xác nữa đó là…
 Thằng Khang nổi nóng thiệt sự, nó cười một cách điên khùng và 
                  nói:
 - Sát Hổ là đứa chó má nào tao đéo biết. Mày tưởng đem thằng 
                  đại ca nào đó ra hù tao hả. Cho mày biết tao là cây súng đầu 
                  tàu dưới tay anh Hai Que ở băng Sọ Dừa. Hôm nay phải cho mày 
                  ăn tát để học khôn mới được.
 Chỉ nói bấy nhiêu là Khang vung tay tát thẳng vào mặt cô gái 
                  ấy. Đột nhiên có đôi cánh tay cứng như gọng sắt khóa ngang vai 
                  của Khang, khiến gã không tát xuống mặt cô gái đó được. Khang 
                  quay người lại thì thấy kẻ ngăn mình quýnh cô gái đó là Kỳ, 
                  thằng bạn thân của mình. Đang tức mình, thì Khang nghe Kỳ nói 
                  khẽ bên tai:
 - Bình tỉnh lại Khang! Để chuyện này tao xử cho..Ok?
 Chỉ bấy nhiêu đó thôi thì Kỳ quay sang nói với cô gái ù:
 - Cô có quyền đi nhưng xin cô nên nhớ là những gì mình đã làm 
                  thì phải ghánh trách nhiệm lấy ù. Chúng ta sẽ còn gặp lại sau.
 Giọng nói Kỳ vừa ôn nhu vừa lịch sự, khiến cho cô gái ấy cũng 
                  dịu cơn nóng mà chỉ hừ một tiếng rồi phóng xe đi luôn. Trên 
                  con đường hoang vắng chỉ còn lại Kỳ và Khang. Bấy giờ, Khang 
                  cất giọng oang oang:
 - Mày làm gi vậy Kỳ? Mày để con nhỏ đó dzọt đi rồi thì lấy ai 
                  trả tiền sửa xe đây?
 Kỳ mỉm cười nhìn thằng Khang mà đáp:
 - Mày đừng lo, lúc nãy khi mày đang cãi vã với con nhỏ đó thì 
                  tao đã kịp ghi lại bảng số xe, lẫn số Vicroad của con nhỏ đó 
                  rồi, nó chạy không thoát đâu.
 - Hừ, mày nói dễ nghe quá vậy, mày dòm lại con đường này coi! 
                  Mày đâu có thấy người nào qua lại con đường này đâu thì lấy ai 
                  làm nhân chứng cho mình?
 Kỳ cười ha hả rồi chỉ về một cái cột điện ở cách sau lưng 
                  Khang vài mét mà nói:
 - Mày có thấy cái camera treo trên cái cột điện đó không? Tao 
                  dám đoán chắc với tọa độ đó, nó có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc 
                  đụng xe xảy ra thì tao hỏi mày con nhỏ đó làm sao mà chối 
                  được. Con nhỏ đó ỷ y không có người nào trên đường để làm nhân 
                  chứng cho tụi mình nên nó mới cãi chầy cãi chối đó thôi. Chứ 
                  bây giờ chứng cớ rành rành trước mắt thì còn cãi sao được. Để 
                  mai tao đi xin hỏi mượn cuộn băng đó làm chứng cớ là xong xuôi 
                  rồi. Bây giờ mày có còn muốn đi kiếm đĩ chơi không hay là muốn 
                  về nhà đây?
 Thằng Khang mới vỡ lẽ và khâm phục sự quan sát tinh vi của 
                  thằng bạn mình. Nghe Kỳ nói vậy, Khang tiếc rẻ cho cuộc đi 
                  chơi đầy xui xẻo này nên nói:
 - Tao thì muốn đi nhưng xe mày vậy thì còn đi đâu được nữa hả?
 - Cái chuyện đó thì mày đừng lo. Tao có nhà ông chú ở gần đây 
                  thôi. Bây giờ hai thằng mình ráng lết cái xe lên nhà ổng để đỡ 
                  đó rồi mượn xe ổng đi. Tao biết ông chú Tám ấy dễ dãi lắm, 
                  mượn là được à.
 - Hahahah, thằng này tính kỹ thiệt. Hay lắm! Xứng đáng là đại 
                  ca của tiểu đệ. Ok, bây giờ không đi thì thiệt có lỗi với tổ 
                  tiên à.
 Thế là hai thằng r lết cái xe móp méo đến nhà ông chú Tám nào 
                  đó cách chỗ đụng xe không xa mấy.
 *
 * *
 Động điếm, nơi bao lãng tử giang hồ và các tay ăn chơi lớn đã 
                  dừng chân trong giây phút nào đó của đời họ. Động điếm vùng 
                  Richmonds có phần đặc biệt hơn những vùng á châu khác. Nơi đây 
                  là chốn tụ tập của những thủ lãnh đại ca trong các bang hội 
                  nên động điếm được mọc lên như nấm. Hơn nữa những cô gái bán 
                  thân ở đây đều được tuyển chọn kỹ hơn các vùng khác nên cô nào 
                  cũng là mỹ nhân, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Do đó, giá 
                  cả gái điếm vùng này cũng cao hơn gấp mấy lần gái điếm ở vùng 
                  khác.
 Trên một con hẻm nhỏ vùng Richmonds, căn nhà số 12, Kỳ và 
                  Khang tiến đến cửa nhà và gõ cửa. Giây lát sau, một người con 
                  gái trạc chừng 17,18 tuổi mở cửa và hỏi:
 - Xin lỗi anh muốn kiếm ai ạ?
 - Dạ, chúng tôi muốn giao dịch hương phấn son ạ. (Nghĩa bóng 
                  là tôi muốn kiếm những cô gái buôn hương bán phấn.. gái đĩ
 - Không biết anh gạ giá bao nhiêu một mối ạ? (Trả bao nhiêu 
                  một cô?)
 - Vâng, tôi là công ty lớn, miễn là giá hàng vừa đối là chúng 
                  tôi giao dịch. Không sao đâu cô ơi. (Chúng tôi là khách sộp, 
                  miễn là cô tính tôi vừa phải thì chúng tôi trả liền.)
 - Vậy mời hai anh vào ạ.
 Khi bước vào nhà, Kỳ để ý dòm quanh căn nhà ấy. Tuy nói là một 
                  căn nhà nhưng thực ra kích thước của căn nhà đó rất nhỏ không 
                  hơn gì một căn unit. Căn nhà có độ chừng 4 phòng ngủ và 1 
                  phòng ăn thông với phòng tắm. Rồi Kỳ lại thấy có hai người đàn 
                  ông đang ngồi đợi ở phòng ăn. Kỳ và Khang bèn bước vào phòng 
                  ăn ngồi kế bên hai người khách đó. Bấy giờ cô gái mở cửa cho 
                  Kỳ và Khang vào cất tiếng:
 - Dạ, không hiểu hai anh thuê 1 hay 2 cô vậy?
 Kỳ như đã quen với cách phục vụ nên trả lời liền:
 - Tôi tính thuê 2 cô bao qua đêm, vậy cô cho giá đi.
 Nghe cách Kỳ nói, đoán là khách trong nghề, nên cô ta cũng mau 
                  lẹn đáp:
 - Đón lẽ thấy hai anh lạ mặt nên em tính giá $250 một cô, 
                  nhưng thấy anh có lẽ là khách trong nghề nên em tính anh $450 
                  cho hai cô. Vậy được không?
 Nghe cô gái ăn nói có duyên và dịu dàng Kỳ bèn chú ý đặc biệt 
                  đến cô ta. Cô gái này dáng người hơi nhỏ. Nhưng bù lại, cơ thể 
                  cô ta phát triển đều đặn. Cặp ngực nhô cao và bụng không một 
                  chút gợn mỡ. Cô ta có mái tóc dài, khuôn mặt bầu dục, và chiếc 
                  miệng xinh xinh cứ luôn miệng tươi cười. Điều đẹp nhất trên 
                  khuôn mặt ấy là cặp lộng mày lá liễu và đôi mắt trong cuốn hút 
                  người. Người cô ta tỏa ra một mùi nước hoa êm dịu khiến người 
                  đắm say. So với người con gái hồi sáng Kỳ gặp thì cô gái này 
                  còn kém một bậc, nhưng xem ra cũng là một trang quốc sắc thiên 
                  hương. Trong lúc còn đang chú ý đến từng nét khiêu ngợi trên 
                  người cô gái này thì Kỳ chợt nghe cô gái ấy khẽ vỗ vai mình và 
                  hỏi:
 - Are you alright?
 Giật mình, Kỳ chợt tỉnh giấc và thấy cô gái nhìn mình một cách 
                  ngạc nhiên. Hơi đỏ mặt nhưng Kỳ cũng lấp liếm nói cho qua 
                  chuyện:
 - Ok! Không sao đâu em. Anh bằng lòng với giá đó. Em đi kêu 
                  thêm 1 cô thôi rồi em đi chơi với tụi anh luôn nhe!
 Cô gái ấy mỉm cười nói:
 - Sorry anh nghen, em chỉ dàn xếp mọi việc ở đây thôi chứ 
                  không phục vụ khách hàng ‘kiểu đó’ đâu anh ạ.
 Ừ thì thôi vậy, giọng Kỳ nói ra một cách thất vọng.
 Cô gái ấy vội bước vào trong một căn phòng, một lát sau thì cô 
                  ta đi ra với hai cô gái khác. Hai cô này phấn son loè mặt như 
                  để che lại những nét tàn nhang. Tuy hai cô gái này không đẹp 
                  bằng cô gái mở cửa nhưng xem ra cũng có duyên. Hai cô ấy tiến 
                  bước đến hai ông khách trước Kỳ và Khang, rồi dắt họ ra ngoài 
                  cửa. Sau khi hai ông khách kia đã đi thì cô gái ấy lại bước 
                  vào trong phòng như định kêu thêm gái ra phục vụ khách.Vài 
                  phút sau, đột nhiên trong căn phòng ấy phát ra một tiếng kêu:
 ‘Oái trời, Có ai vào đây giúp tôi đi, làm ơn’
 Nghe tiếng kêu ấy thì Kỳ và Khang vội chạy vào thì thấy một cô 
                  gái đang nằm sóng nhoài trên sàn nhà và bên cạnh cô là cô gái 
                  hồi nãy và một cô gái khác bu quanh, nét mặt họ vô cùng lo 
                  lắng. Khi hai thằng đến bên cạnh thì thấy cô gái đang nằm dưới 
                  đất khẽ rên lên:
 - Ôi chao! Em đau bụng quá, chắc có lẽ bị đau dạ dày rồi.
 Trong khi cô gái ấy còn rên là thì cô gái mở cửa vội chạy ra 
                  ngoài lấy vội mấy viên thuốc vào và nâng cô gái đang đau bụng 
                  lên mà đổ vào miệng. Sau đó, cô ả mở cửa nhờ Kỳ và Khang đỡ cô 
                  gái đang đau bụng về phòng ngủ. Cô gái đang đau bụng sau khi 
                  uống thuốc, một lát, đã đỡ đau và đã ngủ thiếp đi. Xong 
                  chuyện, cô gái mở cửa kia bèn quay lại nói với Kỳ:
 - Sorry anh nhe, có lẽ hôm nay tụi em không phục vụ hai anh 
                  được rồi. Con Loan thì bị đau, trong khi còn con Trang thì mới 
                  tiếp khách xong nên e hơi mệt. Thôi vậy đi, mai mốt anh đến, 
                  tụi em bớt 15% cho. Tụi em thành thật xin lỗi hai anh.
 Khang và Kỳ nghe vậy cũng chán nản; hai thằng tính bước ra đi 
                  kiếm động đĩ khác mà chơi. Vừa bước ra cửa, hai thằng thấy một 
                  người bước vào. ‘Ối chà’ hai thằng rên lên một cách kinh ngạc. 
                  Người con gái bước vào là cô gái hồi sáng đã đụng vào xe của 
                  Kỳ. Tim Kỳ đập loạn xạ, chẳng lẽ cô ta cũng là gái điếm ư?
 Cô gái như cũng ngạc nhiên với sự hiện diện của hai người. Tuy 
                  vậy, nét mặt lạnh lùng lại ở trên khuôn mặt ấy và bước vào 
                  nhà. Cô gái mở cửa thấy cô kia bước vào là tíu tít kể mọi 
                  chuyện đã xảy ra. Kỳ lúc đó đang bần thần suy nghĩ, ‘nếu cô ta 
                  là loại gái đó, hay là…’ Chỉ nghĩ bấy nhiêu đó thôi là Kỳ đã 
                  vội bước trở vào nhà tạo ra sự ngạc nhiên cho Khang và hai cô 
                  gái kia. Cô gái hồi nãy mở cửa cho Kỳ hỏi:
 - Bộ anh để quên vật gì ở đây sao?
 - Không, tôi muốn bàn một cuộc làm ăn với cô thôi. Cô có vui 
                  lòng nghe không?
 - Dạ, anh nói ra nghe ạ.
 - Rất đơn giản, tôi tính rủ hai cô đi một đêm với tôi, thì giá 
                  bao nhiêu tôi cũng trả, vậy được không?
 Trông lúc cô gái mở cửa đang từ chối thì cô gái đã đụng xe Kỳ 
                  lên tiếng:
 - Anh có nhắm trả nổi chúng tôi $400 mỗi người thì hãy mở 
                  miệng.
 Tạo ra sự ngạc nhiên cho cả Kỳ lẫn Khang, vừa rồi cô mở cửa 
                  chỉ gạ giá $450 cho hai cô thì bây giời giá cả đã gần như gấp 
                  đôi. Suy nghĩ một lát, Kỳ trả lời:
 - Giá như vậy hơi mắc, nhưng tôi thấy đáng! Ok, Tôi chịu trả 
                  giá đó.
 - Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, vậy anh hãy trả $500 
                  trước khi giao dịch đi, cô gái đụng xe Kỳ lên tiếng.
 Kỳ lặng lẽ mở bóp lấy ra đúng $800 đưa cho cô gái ấy và nói:
 - Tôi không quen rút tiền hai ba lần vậy đây là $800, cô đừng 
                  nuốt lời nha.
 Ngạc nhiên về cách xài hào phóng của Kỳ, cô gái như có một sự 
                  ảm giác xao xuyến với chàng trai trẻ tuổi trước mặt này. Ban 
                  đầu cô ta chỉ định kéo giá lên cao để đuổi hai người khách đi 
                  mà thôi, ai dè, cô ta không ngờ người trước mặt mình coi tiền 
                  như rác trả thẳng $800 cho nàng. Tuy không thật sự muốn đi, 
                  nhưng vì đã nói ra cộng thêm sự ham muốn về số tiền quá cao. 
                  Nàng thở dài và tự suy nghĩ, ‘Thôi kệ, coi như hôm nay bị ma 
                  đè là xong!’
 Nghĩ nhiêu đó thôi, cô ta xoay qua bàn bạc với cô gái kia một 
                  lúc rồi xoay lại nói với Kỳ:
 
 - Ok, let's go!
 
 (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp 
                  Phần 
                  3)
 |  |  
            |  |  
            | Xin các bạn vui lòng nhấn 
            chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |  
            | 
			 |  
            | (VIETNAMESE 
            STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |  
            | Join Cõi Thiên Thai's 
            Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who 
            live in Viet Nam) |  
            | 
             |  
            | Last Update: March 1, 2004This story has been read (Since March 1, 2004):
 
  |  
            | 
             |  
            | This page is using Unicode 
            font - Please
            
            download Unicode Font here to readWeb site: http://www.coithienthai.com
 E-mail: 
            [email protected]
 |  |