| Những tia nắng xế chiều màu cam đậm đang từ 
                  từ tan rã sau chân trời tím. Ánh sáng đủ mầu rực rỡ của đèn 
                  đóm ban đêm đang chiếu sáng trên kính cửa sổ chiếc xe Toyota 
                  Camry của Hương. Nàng ngừng xe lại ở đèn đỏ góc đường ngã ba. 
                  Trong lúc đợi đèn xanh, Hương với tay sang ghế bên cạnh, mở 
                  cái xách tay hiệu Louis Vuitton mầu nâu nhạt ra, lục túi lấy 
                  cây son hiệu Clinique ra khỏi bao. Nàng nhìn vào cái gương 
                  trang điểm ở trên cái đồ che nắng, khẽ hở hai mép môi cong mềm 
                  mại ra, vẽ một đường son đậm. Nàng biết Quang ưa thích cái mầu 
                  son hồng nhạt “mauve crystal” này nhất, và nàng chỉ xài tới 
                  cây son đặc biệt ấy khi nàng có hẹn với người tình. 
 Qua ánh sáng vàng của hai bóng đèn nhỏ bên cạnh tấm gương, 
                  Hương tự nhìn khuôn mặt duyên dáng của mình, rồi mỉm cười 
                  trong lòng. Ngoài 1, 2 đường nhăn thật nhỏ trên cái trán cao 
                  ra, làn da mặt của nàng vẫn còn trắng trẻo, mịn mà như thời 
                  con gái. Có ai mà đoán được năm nay nàng đã ngoài 35 tuổi. 
                  Nàng đang nằm trong cái lứa tuổi của những người phụ nữ mà 
                  nhan sắc được coi như là quyến rũ và nổi bật nhất. Cái thân 
                  mình petite nhỏ bé chưa một lần mang bầu của nàng vẫn còn cân 
                  bằng, đầy đặn. Nàng nhìn thật là “thơm tho” như trái hồng mới 
                  chín. Mái tóc nhuộm mầu nâu đậm thật sexy dầy cộm phủ dài 
                  xuống đằng sau lưng. Hương mím môi lại, lấy miếng giấy chùi 
                  tay, chấm lại vết son.
 
 Đèn đường đã xanh trở lại. Nàng vò miếng giấy bỏ vô hộp rác, 
                  vội vã đóng bóp lại, nhấn gas chạy tiếp trên con đường hướng 
                  về phố tiệm VN. Cái váy đầm ngắn ngang đầu gối của nàng hơi bị 
                  tốc cao lên trong cái tư thế ngồi duỗi chân lái xe, làm hở 
                  hang hai bắp đùi thon thẻo của nàng ra. Hương vừa lái vừa thầm 
                  nhớ lại cái lần đầu nàng gặp mặt Quang. Anh chàng chuyên gia 
                  kế toán “CPA” ấy bước vô trong căn tiệm Nail của nàng, nụ cười 
                  “mời mọc” toét rộng trên khuôn mặt sáng sủa dễ nhìn – cằm 
                  vuông, mũi cao, lông mày rậm, đầu tóc chải chuốt láng cóng. 
                  Quang nhanh tay móc cái business card từ bộ Italian suit mới 
                  toanh ra trao cho nàng, cái miệng ngọt lớt lẹ làng giới thiệu 
                  dịch vụ lo sổ sách thương mại. Hương đã bật cười khúc khích 
                  với mấy cô thợ của nàng sau khi chàng trai tếu lâm trẻ tuổi đó 
                  bước ra khỏi cửa.
 
 Cho dù thế, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, cái quan hệ 
                  “business” giữa Hương và Quang đãtrở thành thân mật hơn. Nàng 
                  đã gan dạ nhận lời đi ăn trưa với Quang, một chàng trai thua 
                  nàng tới hơn 6, 7 tuổi. Hương đủ biết việc nàng làm rất là sai 
                  trái. Nàng cũng hiểu rằng Quang đang gạ chuyện bay bướm với 
                  nàng chứ. Thế mà nàng vẫn lẳng lơ thả diều trong cơn gió đầy 
                  quyễn rũ đang thổi mạnh từ cõi thiên thai ra. Và cái chuyện có 
                  thể xẩy ra đã xẩy ra.
 
 Mea Culpa – nàng đã có lỗi.
 
 Nàng đã có lỗi với anh Tâm, ông chồng của nàng. Như một con 
                  trâu điên lao cổ vô đầu máy xe lửa, Hương đã điên khùng nhào 
                  vô cái cuộc tình lén lút với Quang – một cuộc tình đầy tội lỗi 
                  nhưng rất tuyệt vời. Lúc nàng mới sang Mỹ, trong cái tình 
                  trạng “chân ướt chân ráo”, nàng đã theo lời bạn bè đi học nghề 
                  sơn móng chân tay. Nàng đã cực khổ đi làm công cho người ta, 
                  chịu đựng cái tình trạng “sáu bốn”, chủ ăn 6, thợ ăn 4. Và khi 
                  cô bạn giới thiệu nàng với anh Tâm, nàng đã vội vã nhận lời 
                  hỏi cưới. Nàng cũng cần dựa đầu lên vai của một người phái nam 
                  để nàng có tí an ủi trong cái đời sống khó khăn trên đất khách 
                  quê người. Nàng không còn phải cô đơn “chạy” theo việc làm, 
                  dọn từ tiểu bang này qua tiểu bang nọ, ăn thuê ở mướn ở nhà 
                  người chủ tiệm nữa.
 
 Sau nhiều năm kinh nghiệm, Hương đã tự để dành đủ được số vốn 
                  để mở tiệm Nail riêng. Bây giờ nàng làm bà chủ, ăn 6 phần của 
                  thợ, tiền mặt hàng tháng “take home” cũng khẩm. Đời sống hàng 
                  ngày trở nên dễ thở hơn, nàng đã có nhiều cơ hội hơn để chăm 
                  sóc tới cái sắc đẹp, cái ham muốn ăn diện của mình.
 
 Nhưng nhiều lúc khi nàng nằm suy nghĩ trên giường sau khi mở 
                  mắt thức dậy, nàng vẫn thấy nàng thiếu thốn một phần quan 
                  trọng nào đó. Nàng đã sắp vào lứa tuổi xế chiều, thế mà nàng 
                  và anh Tâm vẫn chưa có tin mừng sau nhiều năm ăn ở chung nhà, 
                  chung gối. Kiếp nhân sinh của người phụ nữ đâu phải là lâu dài 
                  mãi mãi, vậy mà ông chồng lại chẳng quan tâm gì cả, cứ ỳ thần 
                  cụ ra. Mỗi lần nàng nhắc tới chuyện xây dựng gia đình, vợ 
                  chồng lại cãi lộn, mở cuộc “chiến tranh” nóng lạnh. Ổng lại 
                  chẳng có trí để tiến lên trong đời, cứ lù lù ngồi một chỗ, rồi 
                  ỷ lại để kệ nàng lo lắng cho đời sống hai người.
 
 Enough – nàng không tài nào chịu đựng được nữa.
 
 Mr. CPA của nàng lại là một tên giỏi về cái trò nịnh bợ tán 
                  gái. Cái hôm đầu tiên khi hai người ngồi ở bàn ăn ban trưa, 
                  hắn đã lẻo mép đổi chuyện từ luật lệ bớt thuế má cá nhân của 
                  ông George W. sang mấy câu truyện tình dục đăng ở trên 
                  Internet. Hương vừa lái xe vừa tự bật tiếng cười khi nàng nhớ 
                  lại cái giây phút nửa dại dột, nửa khôi hài ấy. Nàng biết nàng 
                  là một con cừu già đã bị mắc bẫy của chú chó sói non! Nhưng 
                  thật sự Quang đã làm nàng thật “ướt” quần trong lúc tán chuyện 
                  qua lại với hắn…..
 
 - Vậy lúc đọc mấy câu truyện … ấy ở trên Net, … Quang … thấy 
                  sao? – Hương ngập ngừng nói, mấy câu lãng mạn làm như bị vướng 
                  lại trong cổ họng.
 - Thì thấy … rất là … ngồ ngộ đó mà, chị Hương.
 - Ngồ ngộ là sao cơ chứ?
 - Thì thấy thật là … hh … hứng đó.
 
 Hương mím đôi môi lại, hít một hơi thở dài. What I am doing? 
                  ,,,,, nàng tự nhủ. Nàng không ngờ nàng lại thấy thật hứng thú 
                  qua những lời nhảm nhí của Quang.
 - Vậy chứ … Quang phải làm gì … để hết hứng?” – lời nói của 
                  Hương rung động, cơn dâm trong trái tim đang tràn ra khắp thân 
                  thể làm cặp đùi của nàng không cần thúc đẩy đã tự khép chặt 
                  lại ở dưới tấm khăn trải bàn.
 
 Tên Quang há hốc miệng một cách ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng 
                  cái con diều đằng trước mặt hắn lại bay phất phới theo cái 
                  chiều gió dâm đãng cũa hắn thật dễ dàng như vậy. Quang càng 
                  thấy khoái chí hơn, tiếp tục nói tiếp.
 - Em … lấy cái đàn guitar ra … khẩy.
 
 Hương ôm miệng cười khăng khắc. Hề hề, cậu “em út” này cũng 
                  biết ăn nói lắm ấy chứ.
 - Chị quên mất em cũng là một anh chàng nghệ sĩ. Vậy chứ em … 
                  khẩy đàn … một mình … hay khẩy đàn với ai?
 - Thì … một … một mình chứ. Em độc thân mà … đâu có cô nào ca 
                  nhạc .. chung với em.
 Hương quay mặt sang một bên, không nói một lời. Hai người ngồi 
                  im lặng, một lát sau, Hương nói tiếp.
 - Vậy chứ … Quang có fantasy … riêng không?
 - Fantasy? Fantasy như ở trên Net đó hở?
 - Yes.
 Quang suy nghĩ đôi chút. Hắn uống một ngụm nước đá lạnh rồi 
                  trả lời Hương.
 - Em …. fantasize … em là người trong cuộc … của một cái … 
                  affair.
 - Y…. yes?
 - Cái affair này giữa em và một người đàn bà lớn tuổi hơn em. 
                  Một người đàn bà đã có chồng.
 
 Hương nín thở. Cái giọng êm dịu của Quang đang đưa đẩy nàng vô 
                  trong giấc mộng cấm. Nàng muốn nhắm nghiền đôi mắt đang lim 
                  dim lại, để nàng dễ hình dung ra những lời diễn tả của Quang 
                  hơn. Nhưng nàng vẫn mở đôi mắt lả lớt của mình, nhìn thẳng vô 
                  cặp mắt đen sáng quắc như mắt chim diều hâu của chàng trai đẹp 
                  trai đang kể chuyện cho nàng nghe. Hôm đó, Quang mặc cái áo sơ 
                  mi trắng, cái thuyền buồm nhỏ của hiệu Nautica khâu trên túi 
                  áo bên trái. Chàng đeo cái cà vạt mầu đỏ đậm trên cổ, ở trên 
                  cà vạt có nhiều đường vẽ vàng xanh đỏ thật phức tạp. Hừm … nếu 
                  muốn hiểu biết tâm lý, sở thích của người đàn ông, hãy nhìn 
                  tới cái loại cà vạt mà họ chọn lựa. Hương tự nhủ không biết 
                  Quang là một người như thế nào ở ngoài đời và trong phòng the, 
                  chắc rất là … phức tạp.
 
 - Và hôm đầu tiên … hẹn hò nhau … em sẽ mời người phụ nữ đó đi 
                  ăn trưa.
 - Rồi sao nữa Quang? ngực nàng nhô lên nhô xuống đều đặn, hai 
                  núm vú đã bắt đầu nhỏng dài ra vì nứng.
 - Tới lúc ăn xong … em sẽ kề môi bên tai người đàn bà ấy … và 
                  em sẽ nói thật nhỏ, xin nàng … làm một chuyện.
 - Chuyện gì vậy?
 - Em sẽ hỏi nàng có thể vô trong phòng toilette và … cởi bỏ … 
                  quần lót ra … được không.
 - T….ttt … tức là không mặc quần trong ?… ??
 
 Cái đáy quần xì-líp bằng satin mầu kem hột gà của Hương lúc 
                  bấy giờ đã ướt đẫm. Hương cảm thấy hơi khó chịu. Nàng phải 
                  chồm mông lên, luồn tay trên váy đầm điều chỉnh cái eo quần 
                  lót lại. Nàng muốn xỉu đi vì mắc cỡ.
 
 Hương cong hai chân lại dưới bàn, kẹp hai mắt cá chân lại với 
                  nhau, đong đưa co bắp đùi nàng lên xuống. Một cảm giác sướng 
                  tuyệt chạy từ háng nàng lên trên ngực, toả ra ngoài nền không 
                  khí theo từng hơi thở phập phồng của nàng. Hơi ấm của nàng 
                  toát ra từ từng cái chân lông trên mình, mang theo cái hương 
                  vị nước hoa Chanel No. 5 ngọt ngào thơm phức bay bổng từ da 
                  thịt. Hai cánh bướm ở trong vùng tam giác cấm của nàng đang từ 
                  từ tách ra, nở rộng ra. Quang đã mở cửa mời nàng bước vô trong 
                  cái đầu óc đen tối của hắn, và nàng đang tụt mình lên xuống 
                  trên cái cầu vồng bảy mầu loè loẹt ở trong cái trí óc tưởng 
                  tượng thật phong phú mầu mè của Quang.
 
 - Y..yyyes. Phong trả lời không ra lời.
 - T.. tt.. tại .. s … ss… sao vậy?
 - Để .. khi mà em đang lái xe tới … khách sạn … em có thể vừa 
                  … lái xe … bằng tay trái, vừa.
 - Vừa … thám hiểm … bằng tay phải??? Hương trả lời giùm Quang.
 - V..vâng … vừa … kích thích … người đó … bằng mấy ngón tay 
                  của em.
 - M..mm… mấy … ngón ???? Hương giật thót mình, vội nuốt ực 
                  nước bọt vướng víu trong cổ họng một cái thật lẹ.
 - Mới đầu thì … một ngón … rồi nếu hứng … thì … hai. Còn không 
                  … thì dùng ngón … cái.
 
 Hương cảm thấy như mình vừa mới bị rớt xuống hố sâu, và trái 
                  tim của nàng mới chạy tọt lên trên cổ họng. Nàng đang muốn 
                  chết ngất đi vì nứng. Nàng thấy như nàng có thể đoạt được 
                  khoái cảm tột đỉnh ngay tại chỗ ngồi qua những lời vẽ hoa lá 
                  cành của Quang.
 
 Nàng cắn hàm răng trên của nàng vào môi dưới khi nàng hình 
                  dung thấy nàng ngồi cạnh Quang trên xe, váy đầm tốc cao quanh 
                  eo. Cái quần lót nằm ở trong túi xách tay, không còn ở trên 
                  mình nàng nữa. Nàng thấy hơi choáng váng bất bình tĩnh, nàng 
                  rung mình co người lại, hai cánh tay tự động ôm quanh vòng 
                  ngực khi nàng nghĩ đến bàn tay của người đàn ông đang cạ vô mớ 
                  lông mềm ở trên cái mons veneris. Một ngón … rồi hai .. ngón … 
                  từ từ … thật từ từ ... rất từ …. từ luồn vô trong thám hiểm 
                  cái hang động bí ẩn đầy kho tàng mật ngọt. Ngón tay cái nhẹ 
                  nhàng mân mê cái hòn ngọc “pearl” đã được con bướm đen phủ 
                  cánh che đậy lại.
 
 - K… không đợi tới .. hotel … hẵn … làm chuyện ấy … à?
 - No, phải sửa soạn từ trên đường tới … cho cả hai người hứng 
                  thú hơn.
 - Không sợ bị đụng xe hoặc cảnh sát bắt à?
 - No, fantasy mà.
 Thấy đây là cơ hội ngàn vàng, Quang vội vã nói thêm một câu:
 - Chị có thể làm gì cũng được hết trong mộng.
 
 Hương cúi mặt xuống bàn, không dám nhìn Quang. Hai bên má của 
                  nàng đỏ bửng nóng ran lên vì ngượng. Quang cũng chẳng còn nói 
                  ra lời được nữa. Hắn nhấc ly nước đá lạnh lên uống ừng ực cho 
                  nguội lòng. Cái cà vạt hiệu DKNY thắt chặt trên cổ làm hắn 
                  thấy nóng nực khó thở.
 
 Hai người ngồi im ro thật lâu cho tới lúc người tiếp bàn ra 
                  dọn chén đĩa đi. Trong lúc Quang đang trả tiền, Hương với tay 
                  lấy cái bóp “L.V.” bên cạnh ghế đeo lên vai rồi đứng bật dậy. 
                  Nàng đã quyết định!
 
 Nàng hơi khom mình xuống, kê mặt bên cạnh Quang, kề môi thều 
                  thào nói thật nhỏ vô tai hắn, hơi thở hổn hển ấm át của nàng 
                  mang đầy nhục dục:
 
 “Chị đi toilette tí nha.”
 (Hết Phần 1 ... Xin xem tiếp
                  
                  Phần 2) |