Đời nhà Nguyễn lấy việc thi cử làm nẻo tiến
thân, lấy việc thi đổ quan làm vinh hiển. Ở làng nọ có thư
sinh họ Nguyễn tài cao học rộng, nức tiếng gần xa. Đến khoa
thi năm nọ, những kẻ học cao đều náo nức chuẩn bị về kinh
thành Huế để thi tài hòng kiếm chút công danh vinh hiển tổ
tông. Nguyễn sinh từ biệt vợ con, khăn gói lên đường. Dọc
đường, chàng gặp ba người ở làng bên cùng về kinh để thi cử,
bèn kết làm bạn đồng hành. Ngờ đâu ba người kia đều là kẻ ác.
Ba người bạn đồng hành này là ba anh em người làng Đông,
mang họ Vương, tên tự là Thái, Bạch và Thẩm. Huynh đệ họ Vương
tài học không được bao nhiêu, nhưng cậy quyền thế dòng họ
chuyên làm chuyện ác. Họ từ chuyện cướp bóc giữa ban ngày,
chiếm đoạt vợ người, hãm hiếp con gái nhà lành… đều không từ
chuyện gì. Do quen thói hung hăng, lại ưa chuyện trò nhơ bẩn,
nên tuy đi chung mà Nguyễn sinh nhiều lần phải cau mặt khó
chịu. Nhưng sức yếu thế cô, nên chàng nhiều lần phải ngậm bồ
hòn làm ngọt.
Một ngày nọ đi đến con suối chảy ra từ ngọn núi nhỏ cạnh
làng quê hẻo lánh, bốn người bèn dừng chân định uống
nước.Nguyễn sinh đang đứng thả hồn theo gió nhìn phong cảnh
hữu tình của núi non mà nhớ vợ nhà thì bỗng ùm một cái, từ
dưới hồ nhỏ dưới lòng suối có đầu của một cô thôn nữ nhô lên.
Thì ra nàng này nhân buổi trưa oi bức không người, xuống hồ
tắm táp một chút. Dĩ nhiên bọn thôn nữ khi tắm ở cảnh thanh
vắng thế này, làm gì có chuyện mặc y phục. Nhìn xuống hồ, thân
hình nàng lồ lộ những đường cong tuyệt vời, rõ ràng là một cô
gái đang độ xuân, sắc đẹp có thể kể vào hàng nhất phẩm.
Cô gái nhỏ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng sau khi
phát giác trên bờ suối có người, kêu “á” lên một cái cong
người lo sợ.
Nguyễn sinh dù sao cũng là chính nhân quân tử, sau khi phát
giác ra sự việc vội vàng quay mặt ngoảnh đi, tránh cho cô gái
nhỏ khỏi phải ngượng ngập. Không ngờ anh em họ Vương tánh xấu
trỗi dậy, mắt cứ long lên sòng sọc nhìn vào thân hình trắng
muốt của cô gái.
Vương Thái đưa mắt ra hiệu cho Vương Bạch và Vương Thẩm.
Hai người kia gật đầu. Vương Thẩm bèn nhìn Nguyễn Sinh dò hỏi:
- Nguyễn huynh! Đang độ đường xa không người bầu bạn mà được
gặp tuyệt thế giai nhân như thế này, sao chúng ta không nhân
cơ hội…?
Nguyễn sinh hiểu ý, liền lắc đầu xua tay:
- Không nên! Không nên! Chúng ta đang trên đường thi cử! Vả
lại cô ta là con gái nhà lành, sao chúng ta lại có thể như thế
được?
Vương Thái lắc đầu, cười nói:
- Nguyễn huynh biết một mà không biết hai! Anh em ta từ trước
đến giờ làm chuyện này như cơm bữa, sao lại có thể kể đến
chuyện con gái nhà lành hay không? Vả lại, cô ả kia sau khi
được anh em ta cho nếm mùi đời, không chừng con van xin cho đi
theo nhập bọn nữa à! ha ha ha…
Nghe tiếng cười dâm ác của cả bọn, Nguyễn sinh không khỏi ớn
lạnh đến nỗi da gà. Tuy nhiên, chàng cũng cố gắng vớt vác:
- Đệ khuyên các huynh nên bình tâm lại, cổ nhân có câu “Thiện
ác đáo đầu chung hữu báo”, các huynh không nên làm như thế để
người đời…
Nguyên sinh chưa nói hết câu thì Vương Bạch gạt ngang:
- Nơi đây thanh vắng, việc bọn ta làm ngoại trừ chúng ta ra,
ai mà biết được?
Nguyễn sinh đáp:
- Tuy không ai biết, nhưng có trời biết, đất biết! Các huynh
không sợ quả báo…
Nguyễn chưa nói dứt câu thì có tiếng hừ nhẹ, rồi chàng cảm
thấy đau nhói ở sau gáy, ngã gục xuống liền. Thì ra Vương Thái
đã ra tay, đánh vào huyệt Đại Chẫm của Nguyễn sinh làm chàng
mất tri giác ngay lập tức. Thường những tên cường hào ác bá
không chỉ cậy vào oai lực của dòng họ mà làm chỗ dựa. Chúng
còn kết bè tập đảng, tập tành chút ít võ công hòng để trấn áp
kể yếu. Tuy Vương Thái có thể ra tay một cái là giết chết
Nguyễn sinh ngay, nhưng hắn chỉ đánh để khống chế chàng mà
thôi.
Ra tay xong, Vương Thái nói:
- Anh em ta không muốn nói nhiều với ngươi làm gì. Nễ tình
ngươi cùng quê hương, lại hứa giúp đỡ anh em chúng ta trong
việc thi cử, nên ta không giết ngươi đó thôi.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy. Nay chú
em đi với bọn ta rồi, không muốn nhúng tay vào cũng không được.
Thôi chú không thích thì bọn ta cho chú một phen thị dâm để
biết thế nào là tuyệt đỉnh phong lưu vậy!
Nguyễn sinh tuy đầu đau như búa bổ sắp ngất đến nơi nhưng toan
dỡ tấc dạ can trường, định mắng chữi mấy người vài câu rồi
chết cũng yên dạ. Nào ngờ vừa cất tiếng định quát tháo thì
Vương Thái đã nhanh tay điể m vào trọng huyệt, khiến cho
Nguyễn bị cấm khẩu, không thốt lên lời nào được nữa.
Lại nói chuyện cô gái, qua câu chuyện của mấy người đã đoán
được điềm chẳng lành sắp đến với mình. Ban đầu vì tính cả thẹn,
cô trầm mình dưới hồ để tránh con mắt trần tục của nam nhân
nhìn vào thân thể. Sau thấy Nguyễn sinh bị hành hung, cô không
dám chần chờ nữa vội leo lên bờ chạy đi.
Không ngờ khi Vương Thái ra tay kềm chế Nguyễn sinh, thì
hai anh em họ Vương đã nhảy bổ về phía thân thể nỏn nà của cô.
Nàng hoảng hốt kêu cứu và lùi lại, cuối cùng phải nhảy tạm
xuống hồ tránh. Ba anh em họ Vương đứng trên bờ cười một giọng
cười khả ố, Vương Bạch cất cái giọng the thé như một vị hoạn
quan nói:
- Hí hí, mấy bữa nay không động sắc dục không ngờ gặp người
đẹp như vầy. Huynh trưởng ơi, sao ba người mình không làm
những con cá quả rượt bắt và ăn thịt con cá rô kia?
Cả hai tên quái vật kia đồng thanh cười hệt hệt hưởng ứng
và đưa tay cởi bỏ quần áo. Vương Thái là người to khỏe và đô
con nhất. Từng bắp thịt cuồng cuộn, nước da đen bóng lộ ra
dưới ánh nắng mặt trời. Hai gã kia nước da trắng nhợt như
người bệnh, cho thấy là những người dâm dục quá độ lại lười
lao động. Thật ra những tên này tên nào cũng chưa từng động
đến cái cuốc, cái cày, chỉ sống trên xương máu của bọn nông
phu nghèo khổ. Sỡ dĩ Vương Thái có thân hình rắn chắc như vậy
vì gã là người có tập qua võ nghệ.
Ba gã súc sanh từ từ cửi bỏ quần áo ngoài, rồi từ từ nắm
dây kéo rút một cái lột luôn cái quần lót còn lại phơi bày hạ
bộ. Cô gái tuy sợ sệt kêu cứu vang trời nhưng vẫn cả thẹn,
không dám nhìn vào ba tên hung thần kia. Nếu nàng nhìn kỹ, sẽ
thấy Vương Thái giật phăng cái quần lót để lộ một cái dương
vật to đùng, vừa dài vừa đen cong vòng như cái sừng trâu cui
trong làng của nàng. Hai gã kia một gã thì dương vật trắng bệt,
bèo nhèo như cái cùi bắp bị chuột gặm, một gã thì da vàng ệt
như con tắc kè bông. Ngoại trừ dương vật của Vương Thái đã tỏ
lộ dâm uy, còn hai tên đàn em nhìn bèo
nhèo như gà chết.
Đưa tay sục sục lấy cái giống đen trủi chủa mình, Vương Thái
hất hàm:
- Hai đứa bây còn đợi đến bao giờ? Xuống đi!
Hai tên nghe lệnh đồng loạt nhảy ào xuống nước, bơi đuổi cô
gái. Hai gã cất tiếng cười khả ố nói:
- Này cô em, lại đây với bọn ta, bọn lão gia sẽ thương! Rồi cô
em sẽ biết tuyệt đỉnh Vu Sơn là thế nào!
Cô gái vẫn hét lên đến lạc giọng:
- Đi chỗ khác, đồ khốn kiếp, đừng đụng đến ta! Bớ người ta!
Cứu! Cứu!
Rất tiếc là nàng quá yếu ớt, ở đây lại quá xa dân cư, không
ai nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng. Thật tội cho cô gái nhỏ,
vừa cố sức bơi tránh bàn tay dâm ô của hai gã kia, vừa la hét
đến khan cả cổ. Hồ thì nhỏ, mà nước lại không sâu, nên tránh
được hai người rượt bắt quả thật là rất khó khăn. Rất may là
thủy công của cô gái cũng thuộc vào loại khá, nên nhiều lúc
tưởng như sắp bị hai gã bắt được, ôm trọn vào vòng tay, nàng
lại tránh thoát. Bực tức, Vương Bạch dừng lại nhìn đại ca của
hắn trên bờ đang vừa nhìn vừa cười khoái trá, tay lại không
ngừng vò nắn cái vật giống của mình.
Vương Bạch cất tiế ng khẩn cầu:
- Đại ca! Còn đứng trên bờ làm gì nữa, đệ chịu hết nỗi rồi!
Vương Thái cất giọng cười khả ố:
- Ha ha, hai con cá quả1 này coi vậy mà chẳng làm gì được con
cá rô kia, giờ lại cầu mong đến “Cá quả tướng quân” sao?
Vương Thẫm cười hí hí, nói:
- Hai cá quả nhí làm sao làm ăn nổi với cá quả phu nhân? Mời
cá quả tướng quân xuống an bày!
Vương Thái cười hì hì, nhìn cô gái nói:
- Cô em chịu đại cho rồi, còn chờ ta ra tay sao?
Cô gái gân cổ hét to như trút hết nỗi căm hờn:
- Không đời nào! Dừng mơ tưởng! Đồ dâm tặc! Đồ súc sinh!
Tiến chửi vừa dứt thì ầm một tiếng, Vương Thái đã nhảy
xuống hồ. Tài bơi lội của gã quả đúng là giao long giỡn nước,
vùng vẫy hai ba cái là đã đến sát cô gái. Cô gái một phần vì
đã quá mệt, quá sợ hãi, một phần trong hồ lại thêm người, nên
phút chốc đã bị Vương Thái túm được. Tuy nhiên, mèo có khi nào
bắt chuột mà ăn ngay? Hổ có khi nào vồ hươu
mà để cho chết hẳn. Chúng phải để cho con mồi ngất ngư. Chúng
phải để cho con mồi sợ hãi đến cùng cực. Chúng phải chơi giỡn
với con mồi đến chán rồi mới an tâm mà nhai ráo ráo từng đốt
xương, lóng thịt. Như thế thì mới ngon! Như thế thì mới thú!
Vương Thái quả nhiên làm vậy. Bàn tay to bè của gã nắm lấy
chân cô gái kéo lại. Rồi làm như vô tình để vuột. Cô gái hoảng
hốt bơi đi. Rồi gã đuổi theo. Rồi hai tay gã chộp được tóc
nàng, kéo lại, vòng tay ôm lấy bộ ngực vừa trắng, vừa tròn. Gã
bóp, gã vò. Gã kéo, gã trì, gã nhận nước cô gái nhỏ. Tội cho
nàng! Nàng la hét! Nàng sợ hãi như chết đi sống lại. Nàng uống
nước đến no hơi. Xong gã lại bỏ ra. Lần này cô gái phát hiện
chỗ trống, vội bơi đến bờ, leo lên. Hai tên họ Vương vội vã
đuổi theo, còn Vương Thái cứ từ từ mà bơi vào bờ, đến gần
Nguyễn sinh mà đá một cái, bắt chàng xoay mặt về phía tảng đá
bằng phẳng cạnh bờ nước. Không biết cú đá đó điểm vào huyệt gì,
mà Nguyễn sinh mắt cứ trợn trừng, không nhắm lại được. Cô gái
vừa thoát lên bờ, sinh cơ đã mở. Bao nhiêu sức lực mất đi sau
trò đùa đầy thú tính của bọn nhà họ Vương, giờ trở lại. Nàng
vội vã chạy đi. Nhưng không. Con mồi vào tay sao bọn họ Vương
để xổng? Chúng đuổi theo. Hay nói đúng hơn đây là kế hoạch của
chúng. Chúng muốn dồn con mồi đến đường cùng, rồi giả vờ để
xổng, rồi lại dồn tiếp.
Chúng chơi đùa cho đến khi con mồi của chúng tự nguyên dâng
hiến đến tận miệng. Quả thật là độc ác. Vì cô gái không thể
nào chạy nhanh bằng hai tên súc sinh đó được. Chúng chẹn đầu.
Nàng đổi hướng! Chúng vòng sang chặn. Chúng nhảy chồm chồm gầm
gừ hò hét! Chúng như những con quái vật. Chúng hù dọa nàng?
Đúng, vì cô gái cuối cùng gục xuống, ôm lấy đầu lắc lắc, thở
không ra hơi và khóc rưng rức.
Bấy giờ hai tên mới nhảy chồm vào, tên nắm tay, người kéo
chân. Những cái miệng dơ bẩn của chúng áp vào mặt mũi, gò ngực
của nàng. Tay chúng sờ soạng khắp mọi chỗ trên người nàng. Cô
gái bây giờ không thể hét la nỗi nữa, cổ họng nàng tắt ngẹn,
mắt nàng rực nỗi căm hờn. Hai tên họ Vương bồng cô gái nhỏ đến
bờ hồ, rồi bất thần quẳng xuống. Cô
gái bất ngờ rú lên một tiếng. Muốn vùng vẫy nhưng cũng không
còn sức nữa. Nàng coi như phận mình nay đã hết. Thà chết đi
thế này còn hơn! Nhưng không, Vương Bạch sau cú ném người đã
nhảy theo. Mục đích của hắn không phải là giết nàng, mà là
muốn rửa cho nàng sạch sẽ sau trận rượt đuổi man rợ đó thôi.
Khi cô gái bắt đầu chìm cũng là lúc hắn nắm tóc nàng, cười ha
hả kéo về phía tảng đá, chỗ đại ca của hắn đang đứng chờ.
Nguyễn sinh nãy giờ nhìn rõ lắm, cái chàng nhìn rõ nhất là nét
mặt đanh ác của gã họ Vương, cùng thanh thép nguội mà hắn đang
vọc vọc trong tay.
Chàng thấy mà không cách gì tránh được, vì gã cố tình chọc
tức chàng! Vương Bạch bồng tấm thân trắng muốt, mềm nhũng của
cô gái đặt ngữa trên ghềnh đá cạnh mép nước. Sau cơn hãi sợ
tột độ, mắt nàng giờ đã khép kín, hơi thở như sợi tơ. Bờ ngực
tròn có đôi núm vú trắn g hồng nhấp nhô lên xuống nhè nhẹ.
Chùm lông mao lún phún nhòe nhoẹt nước đang bị phơi bày. Nó
càng lộ rõ hơn khi Bạch nắm hai chân nàng kéo cho xa ra.
“Chuyện gì tới thì sắp sữa tới rồi. Hà, tội quá. Ừ mà thà nàng
ngất đi như thế còn đỡ khổ đau hơn”. Nguyễn sinh nghĩ thầm như
thế. Nhưng không, chuyện lại khác hẳn. Vương Thái chậm chậm
quỳ xuống giữa hai chân cô gái, xong hất hàm cho hai gã kia.
Chúng hiểu ý xà xuống
bên nàng, một tên hôn ngấu nghiến, mặt ngập vào đôi nhũ hoa
nung núc. Nhưng hắn bị đại ca tống cho một chưỡng, quát:
- Từ từ đã, người muốn qua mặt đại ca hả?
Tên đó bị đau, bẻn lẻn lùi lại chuẩn bị kềm cánh tay cô gái,
còn một tên nắm tóc ở màng tang của nàng giật mạnh.
Bị đau, cô gái tỉnh dậy. Nàng biết sự việc gì sắp sữa đến.
Nàng vội khép chặt hai đùi. Nhưng làm sao được? Nó bị vướng
bỡi đôi chân to bè của kẻ bẻ hoa. Nàng cố sức, nhưng sức nào
đâu hết rồi. Mắt long sòng sọc, cô gái khẽ nhếch mép, quay hàm
bạnh ra. Vương Thái quát!
- Con nhãi này thật cứng đầu!
Tay gã vun nhanh, điểm vào khớp huyệt dưới quay hàm của nàng,
không cho cắn lưỡi tự tử. Nước mắt nàng chảy ra, nàng cố ép
chặt hai đùi giữ chặt cửa động đào. Nhưng mọi chuyện dường như
vô ích. Vương Thái bây giờ toàn thân nóng rực, vụt mặt vào nơi
e thẹn nhất nhì của nàng mà dày vò. Hai chân gã thì tìm mọi
cách bẹt hai đùi nàng rộng ra hơn rồi cong người thúc tới.
Cô gái nhỏ bây giờ đau khổ lắm! Từ khi lớn lên tới giờ,
nàng có dám để cho nam nhân nào chạm vào tay chân mình bao giờ,
đừng kể là tiếp xúc toàn thân như thế. Bản năng của nữ nhân là
vậy. Ngực là nơi thiêng liêng nhất, chỉ nên nhẹ nhàng, không
nên mạnh bạo. Có mạnh bạo chăng là khi nàng hứng tình, nàng
muốn dâng trọn cho tình lang. Thật đau khổ biết bao khi bị một
kẻ hung bạo, lạ mặt dày vò không thương tiếc!
Vương Thái khi đè sấp thân hình lên cô gái, thì dương vật
của hắn cũng không ngừng cọ sát vào cơ thể nàng. Cái giống đực
của hắn đã to lớn như thế, khi đụng chạm vào da thịt trinh nữ
lại càng bành trướng hơn. Động đào của cô thôn nữ mặc dù cố
tình khép, nhưng sức quần thoa sao cản nỗi gió mưa phong vũ.
Cái giống đực đó không ngừng lấn vào cửa ngõ động tiên, lúc
bằng đầu to như cái nấm, lúc bằng khúc thân gồ ghề những đường
gân.
Hai gã lâu la một tay thì cầm giữ hai tay cô gái đè chặt
xuống ghềnh đá, tay kia không ngừng tranh thủ cơ hội. Vương
Thái sau khi thoã mãn với bờ ngực trần, bèn nhỏm dậy, khuôn
ngực đó liền có hai cái miệng tham lam chen vào nút chụt chụt,
cắn gậm ngấu nghiến. Mặc cho hai tên đàn ép tham gia, Vương
Thái vương hai cánh tay lực lượng banh rộng chân của cô thôn
nữ ra. Cầm cái giống đực của mình trên tay, hắn chà lên chà
xuống chỗ âm vật của cô gái. Âm mao của nàng bây giờ vẫn còn
ướt, không phải vì nước nhờn mà do chỗ nước từ dưới hồ. Nữ
nhân bị hãm hiếp thì có chảy nước
bao giờ? Nàng cũng thế! Chỗ hiểm ác của Vương Thái là dâm dục
trinh nữ mà vẫn còn chần chờ chứ không làm ngay. Hắn muốn nàng
hứng tình chăng? Không, hắn cọ sát nàng để hắn đạt trọn vẹn
cái cảm giác của kẻ chiếm đoạt đấy thôi.
Hắn cho cái giống to lớn của mình đi qua đi lại từng chút một.
Nó du ngoạn từ âm mao trên cùng xuống đến điểm vu sơn, nó phớt
qua cửa động thiên thai mà bò dần xuống đại môn. Nguyễn sinh
nằm đó, chứng kiến rõ nhất. Dù muốn dù không, chàng thầm so
sánh với cái giống đực của mình, cảm thấy một trời một vực. Và
chàng cũng cảm thấy bất nhẫn cho cô gái, vì mới chạm mùi đời
đã gặp phải đại ma công.Khẩu đại ma công của Vương Thái bắt
đầu kê nồng vào cửa ngắm. Nó to quá, trong khi âm đạo của cô
gái thì nhỏ, dù cho hắn đã giang chân nàng ra hết cỡ.
Cơ bắp ở mông của Vương Thái căng ra, hắn thực hiện một cú
đẩy từ từ, nhưng dứt khoát. Mặt cô gái nhăn nhó. Sau cú đẩy đó,
đầu vật giống của hắn đã nằm trọn trong cửa mình của nàng.
Chòm lông lưa thưa bao quanh cửa âm môn cũng theo đó tiến vào.
Gã bèn rút ra, vẹt chúng qua hai bên và đẩy dương vật của mình
vào lại.
Vương Thái bắt đầu đưa đẩy từ từ, hắn không muốn làm mạnh
ngay. Hắn muốn biết thật sự cô gái có còn là trinh nữ hay
không? Thật ra thì với vật giống to đùng như thế, người đã nếm
mùi ái ân cũng không tránh khỏi bị đau nếu không được chuẩn bị
kỹ.
Vương Thái từ từ đè mạnh dương vật vào. Vừa được một chút
hắn đã cảm nhận có cái gì đó vướng mắc, còn cô gái thì run
run, mặt nhăn nhó chừng như đau đớn lắm. Nhìn thấy cái nhăn đó,
Vương Thái bỗng bật cười cuồng dại, hai tên đàn em chưa biết
vì sao hắn cười, ngẫng mặt lên nhìn thì hắn ruớn người sốc tới.
Theo cú sốc, dương vật to đùng như khẩu pháo của hắn tàn nhẫn
xé toát âm môn của nàng, tiến trọn vào thân thể. CÔ gái hét
lên một tiếng rùn rợn rồi ngất đi.
Vương Thái vẫn tiếp tục cười, đưa đẩy thân mình nắc như
điên dại. Hai tênhọ Vương còn lại hiểu ra vội tiếp tục công
việc của mình. Cả ba bọn chúng châu vào thân hình bé bỏng kia,
trông giống như bầy sơn cẩu châu đầu vào cấu xé một chú linh
dương bé bỏng. Không gian như ngừng lại theo từng cái thúc
người tội lỗi. Người cô gái cứ giật giật lên theo nhịp rung
động của dương vật trong âm dạo mình. Máu âm ỉ chảy ra, theo
rãnh nhỏ trên nền đá hòa vào dòng nước. Nó càng lúc càng nhiều
hơn cùng với cử động điên cuồng của Vương Thái. Để rồi cô gái
chợt tỉnh lại, hét lên rùng rợn vì sợ mạnh bạo quá đáng của
hắn. Nàng lại thét lên lần nữa, lại ngất tiếp theo tiếng hú
của hắn. Trước khi mất hết tri giác, nàng còn cảm thấy từng
dòng nước tội lỗi bắn thẳng vào thâm cung mình. Nó nóng bỏng
như lửa của địa ngục, nó làm cho mặt của con thú đội lốt người
dãn ra rồi gục xuống. Vương Thái vừa thỏa mãn thì Vương Bạch
lên thay. Dương vật của hắn bây giờ cũng to lớn lắm. Hắn muốn
chứng tỏ mình cũng là cao thủ sừng sỏ trong làng ăn chơi. Và
hắn cũng biết cách hành hạ cô gái như lão đại của mình. Kết
quả là cô thôn nữ bé nhỏ kia chết đi sống lại mấy lần nữa.
Vương Thẩm là em út, nên phải hưởng sái chót. Hắn tức khí lắm,
nhưng hắn phải chờ. Cái chờ trong bức rức đó làm vật giống của
hắn căng ra hết cỡ. Lúc bình thường, nó vốn vàng khè như người
mắc bệnh gan. Bây giờ nó lại đỏ rực như máu, lại có thêm vài
ánh sáng lánh lánh dười ánh mặt trời.
Nhìn vật giống đó của hắn, đại ca của hắn khen:
- Tam đệ! Từ khi đệ cấy thiết sa đạn vào rồi thì quả đúng là
thế gian tuyệt đại cao thủ nghen!
Vương Thẩm hãnh diện, nhưng cũng giả lã với đại ca hắn:
- Đệ đâu có được như đại ca! Nếu được như vậy đệ còn chịu cực
khổ như thế này làm gì nữa?
Vương Thái gật đầu khen phải. Nếu hắn không có cái giống
đực to lớn như thế này, thì hắn thế nào cũng hi sinh như hai
đứa em của hắn vậy. Nguyên ba người lăn lộn ăn chơi, luôn tìm
cách biến cải dương vật mình sao cho to lớn, mạnh, dai để
hưởng khoái lạc nhiều hơn nữa.
Phải tốn rất nhiều mười một vạn quan tiền, và phải lặn lội
về tận vùng Hà Tiên ở dãy đất phía nam, hắn mới mời được một
thầy pháp về làm cho hai em hắn. Người đó là cao thủ về môn
“thiết sa phi đạn”, là chuyên gia ám khí ở vùng Hà Tiên, con
cháu của đại gia Mạc Cửu bên Trung Quốc di cư sang.
Thiết sa phi đạn là môn ám khí giết người như chớp, nó có
chất độc tối nguy hiểm, khi chạm vào người thì thân thể lập
tức ngứa ngáy khiến người bị hại cào cấu như điên, cuối cùng
thân thể chảy nước vàng ra mà chết. Tuy nhiên, thiết sa phi
đạn không phải đơn thuần là món ám khí. Nó còn có một điểm
khác mà người thuộc bàn môn tả đạo ít ra mới có người biết đến:
diệu thuật phòng the.
Thật ra không biết đó là diệu thuật hay ác thuật, chỉ biết
rằng khi dùng những viên phi đạn này khi cấy vào dương vật,
người được cấy phải chịu khổ đau vô hạn: bị mổ dương vật ra,
rồi bỏ các viên phi đạn vào, chịu ngứa ngáy khó chịu đến bảy
lần bảy 49 ngày đêm mới xong, lại phải uống thuốc chống độc
liên tục. Tác hại của việc làm này không phải là ít: người
chịu cấy thiết sa phi đạn sẽ bị vô sinh, và yểu mệnh vì chất
độc và chất giải độc có ảnh hưởng rất nhiều đến tinh – khí –
thần trong con người. Vương Bạch và Vương Thẩm chấp nhận chịu
cấy Thiết Sa Phi Đạn, chẳng qua là chúng ham chơi, và vì cái
hiệu dụng trước mắt:
Tác dụng thứ nhất là đem đến khoái cảm tột độ cho nữ nhân
mà chúng dâm dục (thường là gái lầu xanh hoặc những nữ nhân
lòng lang dạ sói đem dạ ngoại tình với chúng).
Tác dụng thứ hai là biến nữ nhân đó thành nô lệ dục tình
của chúng, vì chất độc từ những viên phi đạn sẽ làm cho âm môn
của nư nhân đó sau khi hợp hoang ngứa ngáy không thể nào chịu
nỗi. Nàng sẽ biến thành dâm nữ thật sự, suốt ngày cứ nghĩ đến
chuyện gối chăn không có người đàn ông nào thõa mãn được ngoại
trừ chúng.
Tuy nhiên, chúng không ngờ đại ca Vương Thái có thâm ý khác:
Hắn muốn chúng vô sinh, chết sớm, gia tài đồ sộ của cha ông sẽ
về tay một mình hắn. Vương Bạch nhấp nha trên mình cô gái thật
lâu. Những viên phi đạn gồ ghềnh làm cho dương vật hắn sù sì
như một gốc tre già. Một cô gái còn trinh trắng như cô thôn nữ
kia thì làm sao chịu nỗi cái thứ hắc ám ấy. Chất độc làm thân
thể nàng đã xám nghoét lại càng xám hơn. Miệng nàng rên rĩ nho
nhỏ như sắp chết đến nơi.
Độ một khắc đồng hồ sau, dưới sự thúc giục của Vương Thẩm,
Vương Bạch phóng tinh rồi dừng lại. Vương Thẩm bắt đầu phần
việc của mình ngay sau đó mặc cho tình trạng của cô gái lúc
này ra sao. Vương Thái liếc nhìn Nguyễn sinh lúc này nhìn
trừng trừng mọi chuyện như muốn ăn tươi nuốt sống cả bọn. Hắn
đắc ý với vẽ bất lực của chàng, bước tới với tay vò mạnh đôi
nhũ hoa của cô gái. Đôi nhũ hoa căng tròn lúc đầu bây giờ bầm
tím, chắc chắn đã bị dập phần sụn bên trong. Mắt liếc nhìn
Nguyễn Sinh, Vương Thái từ từ cúi xuống. Hắn kê miệng cắn mạnh
một cái, núm vú cô gái đứt lìa. Đang ngất đi mà bị đau đớn
cùng cực như thế, cô gái buộc phải tỉnh dậy. Vương Thái cười
ha hả thò tay giải huyệt xong kê dương vật bắt đầu cứng lại
của hắn vào miệng nàng.
Hắn nói:
- Bú đi! Mạnh vào!
Làm sao cô gái có thể làm được trong tình trạng hiện nay? Hắn
bóp miệng nàng, rồi ngồi hẳn lên mặt nhét vật giống của hắn
vào. Cô gái bị đè đến ngẹt thở. Một chút ý chí cuối cùng còn
sót lại, nàng nghiến chặt quay hàm. Một tiếng thét rùng rợn
phát ra, Vương Thái đứng vụt dậy, kèm theo đó là gót chân đạp
thẳng vào mặt cô gái. Một cái! Hai cái! Ba cái! Mặt nàng giờ
đã dính đầy máu, xương ở lồng ngực gãy vụn. Cô gái giật giật
người lên mấy cái toàn thân co lại rồi xuôi tay, lìa trần. Vừa
khéo Vương Thẩm cũng xuất tinh. Có lẽ sự co giật của nàng làm
cho hắn đạt khoái cảm tột cùng
nên mới phóng tinh sớm như vậy.
Chứng kiến sự bạo dâm và cái chết thê thảm của cô thôn nữ,
Nguyễn sinh gần như chết giấc. Chàng hận cho thân mình không
thể bay lại mà bâm vầm lũ xúc sinh mặt người dạ thú ấy. Chàng
cũng cảm phục cho sự dũng cảm của cô gái ấy và hả hê khi nhìn
thấy vết răng trên cái vật giống khốn kiếp kia.
Nguyễn Sinh nghĩ thầm:
- Rất tiếc là nàng không đủ sức cắn cụt luôn cho rồi để thế
gian đỡ khổ!
Rồi chàng nguyện tiếp:
- Nguyện cho vong hồn của cô thôn nữ kia sớm siêu sinh! Ta sẽ
vì nàng mà trả thù, ta sẽ quyết làm cho ba kẻ kia chết không
toàn thây! Ta sẽ dùng cẩu đầu đao mà chém chúng ra trăm mảnh!
Ta nguyện với đất trời, xin đất trời chứng giám và giúp ta
hoàn thành tâm nguyện.
Lúc Nguyễn sinh đang lâm râm khấn vái thì Vương Thái quát bảo:
- Phân thây rồi phi tang nó đi!
Bước lại giải huyệt cho Nguyễn sinh, Vương Thái lạnh lùng hỏi:
- Sao?
Thù hận ngất trời, Nguyễn sinh nói:
- Ngươi giết ta đi!
Vẫn ánh mắt lành lạnh giết chóc, Vương Thái cười ha hả nói:
- Sao có thể dễ dàng như thế được?
Nguyễn sinh trả lời:
- Ngươi không giết ta, một ngày nào đó ta sẽ báo thù!
Vương Thái cười lớn:
- Báo thù cho con nhãi khốn kiếp đó à?
Nguyễn sinh đáp:
- Cho những người con gái vô tội đã bị bọn ngươi chiếm đoạt
tiết hạnh, những người đã bị bọn ngươi làm hại.
Vương Thái lạnh lùng:
- Ngươi đừng có mơ! Hừ, đáng lẽ ta giết người để phi tang,
nhưng ta hãy đợi xem ngươi hoàn thành bài thi cho bọn ta xong
rồi ra tay cũng không muộn. Thân ngươi còn lo không nổi, để
coi ngươi trả thù như thế nào?
(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2)
___________________________
1 Cá lóc, hay cá chuối, một loại cá dữ |