| 
              
              
                
                  | Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo. Từ 
                  nhỏ tôi đã được ba má tôi cho lên ở nhà cô dượng để đi học. 
                  Không phải vì ba má tôi không có tiền lo cho tôi đi học mà vì 
                  nhà tôi ở một tỉnh lỵ heo hút lại nghèo. Trường lớp không ra 
                  sao, lại xa nhà mà đường sá hết sức khó khăn. Mới 12 tuổi đã 
                  phải xa gia đình sống dưới sự giáo dục nghiêm khắc của cô 
                  dượng, tôi lại còn nhỏ nên hầu như không biết gì về tình dục, 
                  chỉ cảm thấy mơ hồ có một điều gì đó đòi hỏi. Thực ra nói đòi 
                  hỏi thì cũng không đúng với tuổi 12 của tôi, tò mò thì đúng 
                  hơn. Sự tò mò này bắt đầu từ vài câu đối đáp của cô dượng tôi. 
                  Có một lần cô tôi nói với dượng - Thằng Phan (tên tôi) sao nó có con cu ngộ quá! Còn nhỏ mà da 
                  đã tuột lên trên rồi.
 - Có gì đâu, có nhiều đứa nhỏ như vậy lắm. Sau này lớn lên 
                  cưới vợ nó khỏi cắt da qui đầu thôi và cũng tốt vì như vậy 
                  sạch sẽ ít bị nhiểm trùng.
 Tôi chen vào hỏi
 - Cắt da qui đầu là sao dượng ? sao cưới vợ lại phải cắt ?
 - Ừ, con còn nhỏ chưa biết đâu, lớn lên rồi biết!
 Quả thật là tôi chưa biết nhưng từ đó tôi bắt đầu tò mò. Một 
                  lần đang tắm, tôi tuột da con cu lên trên ngắm nghía, rồi lại 
                  kéo xuống. Sạch sẽ, ít bị nhiểm trùng ? là sao nhỉ ? Tôi lấy 
                  xà bông bôi lên đầu con cu và kéo da rửa cho sạch. Có lẻ như 
                  vầy nên ít bị nhiểm trùng đây, tôi nghĩ. Bọt xà bông trơn trơn 
                  làm tôi tự nhiên thấy thinh thích. Con cu tự nhiên cứng lên 
                  kèm với cảm giác nhồn nhột dễ chịu. Tôi dùng tay vuốt vuốt con 
                  cu mấy cái, cảm giác lại càng thích hơn và con cu trở nên cứng 
                  và to hẵn. Tim tôi tự nhiên đập mạnh. Môt cảm giác vừa hồi hộp 
                  vừa sướng khoái trỗi lên. Thì ra là mình làm như vầy nó cũng 
                  cứng chứ không phải đợi đi ngủ thức dây nó mới cứng. Đang 
                  khoan khoái với sự khám phá mới này thì tiếng của cô tôi vang 
                  lên bên ngoài:
 - Phan nè! tắm lâu quá vậy, mau ra ăn cơm.
 - Dạ con ra liền.
 Tôi quýnh quáng lấy khăn lau mình, con cu vẫn còn cương cứng 
                  ngắc. Đến khi tôi dùng khăn lau đến nó thì nó lại còn cứng hơn. 
                  Tôi thầm lo, chết rồi làm sao đi ra đây? Mặc quần vào tôi cầm 
                  cái khăn che trước bụng, cố làm ra vẻ tự nhiên mở cửa bước ra. 
                  cô tôi đứng ngay ngoài cửa đưa tay giật phắt cái khăn:
 - Đưa đây cô phơi cho.
 - Ý ... dạ.
 Tôi hoảng hồn quay sang hướng khác. Cũng may lúc đó cô tôi mãi 
                  lo giũ chiếc khăn rồi mang đi phơi nên không phát hiện. Hú hồn, 
                  tôi nhìn xuống quần mình. Ủa! nó xẹp rồi, từ lúc nào không 
                  biết!
 Cạnh nhà tôi là nhà của ông Chín. Thực ra ổng không lớn tuổi 
                  lắm nhưng cùng vai vế với ông nội tôi nên tôi phải gọi như vậy. 
                  Con gái út của ông Chín nhỏ hơn tôi hai tuổi nhưng tôi cũng 
                  phải gọi là cô Út. Cô Út có cái tên khá ngộ, Út Bầu. Nghe nói 
                  vì lúc mới sinh cô Út đã có hai cái má bầu bĩnh rất dễ thương 
                  nên bà Chín gọi như vậy. Đến giờ tuy đã 10 tuổi như đôi má 
                  phính lại càng phính ra cộng với cái mũi hênh hếch khiến khuôn 
                  mặt của cô Út Bầu khá ưa nhìn. Cô Út chơi rất thân với tôi. 
                  Buổi chiều chúng tôi thường ra sau vườn ngồi hóng mát, chán 
                  lại chơi nhà chòi. Chúng tôi chọn mấy bụi cây um tùm. Kéo 
                  nhánh cây cột lại làm mái nhà rồi chui vào đó ngồi nhìn ra. 
                  Cảm giác có một thế giới riêng của mình thích lắm. Út Bầu 
                  nghiêng ngiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi:
 - Phan thích hông?
 - Thích cái gì?
 - Thì cái nhà của mình nè!
 - Ừ thích chớ, nhưng nhà mình không có giường chiếu gì hết sao 
                  ở?
 
 Út Bầu lại nghiêng nghiêng đầu ra dáng suy nghĩ. Đội nhiên, cô 
                  nắm tay tôi kéo ra ngoài, tôi níu lại:
 - Đi đâu vậy?
 - Kiếm cái giường!
 Tôi chạy theo mà lòng thắc mắc, ở đâu có giường he? Út kéo tôi 
                  ra chổ mả Tàu. Có một cái mộ của người Tàu ở góc vườn của ông 
                  Chín. Không biết từ đời nào nhưng thỉnh thoảng cũng có con 
                  cháu đến cúng. Trước mộ có một cái chiếu nhỏ xíu, có lẽ để bày 
                  trái cây cúng. Út cuốn cái chiếu rồi đi trở vào căn nhà nhỏ 
                  của chúng tôi. Cô trãi ra rồi chắp tay sau lưng nghiêng đầu 
                  ngắm nghía:
 - Vậy là có giường rồi! hi hi
 - Ừa hén, Út hay quá!
 - Mình nằm thử đi!
 Út nằm xuống rồi vổ vổ xuống chiếu bên cạnh:
 - Phan nằm đi.
 Chiếc chiếu nhỏ xíu nhưng hai đứa tôi cũng chẵng lớn gì nên 
                  nằm vừa đủ. Chúng tôi nằm yên lặng. Tiếng gió rì rào qua khe 
                  lá. Tiếng người lao xao thật nhỏ xa xa. Không gian yên tĩnh 
                  đến ngạt thở. Tôi nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của Út Bầu bên 
                  cạnh. Thình lình Út nghiêng người qua. Mũi chúng tôi gần như 
                  chạm vào nhau. Út thủ thỉ nho nhỏ:
 - Thích quá hà!
 - Ừa!
 - ...
 Út mở to mắt nhìn tôi:
 - Phan nè!
 - Hả?
 - Lớn lên Phan cưới Út nhe
 - Út thương Phan không ?
 - Thương chứ, còn Phan?
 - Thương lắm, lớn lên Phan cưới Út làm vợ.
 
 Út không nói gì nữa, chỉ cười tủm tỉm, lấy tay mân mê cổ áo 
                  tôi. Nhìn hàng mi dài, đôi má phính ửng hồng của Út, tôi thấy 
                  hình như Út đẹp nhất thế gian này. Tôi rướn người qua, hôn nhẹ 
                  lên má Út. Út hơi giật mình nhưng vẫn yên lặng, hàng mi khẽ 
                  chớp. Tôi nhẹ nhàng choàng tay qua người Út rồi kéo sát Út vào 
                  người tôi. Người Út mềm mại và nóng hổi. Tim tôi đập mạnh với 
                  một cảm giác hồi hộp lạ lùng. Hình như Út cũng vậy, hơi thở 
                  của Út phà vào cổ tôi:
 - Phan thương Út lắm hả?
 - Thương, thương lắm Út ơi.
 - Út cũng vậy.
 - Cho Phan hôn Út nhe
 - Ứ ! thì Phan hôn rồi còn gì.
 - Hôn như trong phim kia
 - Thôi đi! Mình còn nhỏ mà!
 Út nói vậy nhưng đầu lại gật nhè nhẹ như đồng ý. Tôi nâng cằm 
                  Út lên. Má Út đỏ bừng như quả bồ quân. Mắt nhắm chặt như không 
                  dám nhìn tôi. Tôi vụ về đặt môi mình lên môi Út, tim đập còn 
                  hơn trống làng. Thoáng một cái thôi rồi Út đẩy tôi ra. Giọng 
                  run run
 - Kỳ quá Phan ơi.
 - Nhưng Út thích không ?
 - ...
 - Út nói đi, có thích không ?
 - ... Cũng hơi thinh thích – Út lí nhí
 Đột nhiên Út mở to mắt hỏi:
 - Có cái gì vậy hỉ ?
 - Cái gì?
 - Út hông biết, của Phan mà.
 - Ừ nhỉ, à!... không biết tại sao ôm Út nó lại cứng lên như 
                  vậy, xin lổi Út nha!
 Đôi mắt Út chợt loé lên ánh tinh nghịch:
 - Cho Út xem thử nha?
 - Hì, kỳ lắm, nhưng mà Út dám xem thật ha?
 - Ui, nói vậy chứ thôi, Út không xem đâu – Út nhăn mũi cười.
 - Cho Út sờ thử nè.
 - Y, thôi đi!
 Tôi bạo dạn nắm tay Út đặt lên quần, chổ đang cộm lên. Út vừa 
                  nắm vào vội rụt tay lại che mặt:
 - Ghê quá hà!
 - Út nắm vào Phan thích lắm đó, nắm nữa đi.
 Út mím môi như để lấy can đảm rồi thò tay xuống nắm lấy cu tôi. 
                  Tuy qua lớp vải quần nhưng tôi cảm nhận rõ rệt hơi ấm bàn tay 
                  của Út. Tôi rùng mình vì sung sướng
 - Hừ, sướng quá, Út kéo nhẹ nhẹ đi. Ah!
 - Như vầy hả?
 Út vừa nói vừa vuốt nhẹ. Tôi trân mình rồi ôm ghì lấy Út siết 
                  thật mạnh. Như một phản xạ vô thức, tôi thúc mạnh cu vào bụng 
                  dưới của Út.
 - Hi hi, Phan làm gì vậy, đừng ôm mạnh Út nghẹt thở lắm!
 Tôi dường như không nghe được gì, cu tôi giật phăng phăng 
                  trong cơn sướng đến mụ cả đầu óc. Cảm giác sung sướng đến cùng 
                  cực làm tôi bật tiếng kêu kèm theo một cái gì đó vọt ra từ cu 
                  tôi ....
 Út tròn mắt nhìn tôi đang thở dốc
 - Phan sao vậy?
 - Không biết nữa – tôi đáp bừa trong lúc còn chưa tỉnh hẵn.
 - Phan làm Út sợ quá, mai mốt Út không làm vậy nữa đâu
 - Làm, làm nữa chứ! – tôi đáp gấp gáp- Út làm vậy Phan thích 
                  lắm, sướng lắm.
 - Thôi đi, Phan làm như lên đồng ấy, ôm Út nghẹt thở luôn!
 - ...lần sau Phan ôm nhẹ nhẹ thôi nha
 - Út hông chịu đâu. Ý mà sao ướt nhẹp vầy nè! Hi! Phan tè 
                  trong quần rồi, xấu xấu quá!
 Tôi giật mình nhớ lại cảm giác lúc nãy như có cái gì vọt ra từ 
                  con cu tôi. Sợ quá, quên hẵn có Út bên cạnh, tôi kéo quần 
                  xuống để xem. Út kêu lên rồi lấy tay che mặt lại.
 - Phan xấu quá hà!
 - Sao không phải nước? nó trơn trơn.
 - Vậy sao? Cho Út xem với
 - Nè! Út thử xem.
 Út chìa một ngón tay hồng hồng nhỏ xíu quệt nhẹ lên đầu cu tôi, 
                  dáng điệu như sợ nó cắn vậy
 - Ừ nhỉ, nó nhớt nhớt thế nào ấy! chết Phan rồi, Phan bệnh rồi 
                  đó.- Út nhăn mũi lẩm bẩm
 - Khôntg phải đâu, Phan cảm thấy dễ chịu lắm mà. Chắc tại hồi 
                  nãy Út nắm cu Phan đó.
 - Ah! Phan xấu ghê đi, đỗ thừa Út nữa.
 - Không tin Út để Phan rờ lại coi Út có như vậy không!
 - ...
 - Hén!
 - Thôi đi, mắc cỡ chết!
 - Có ai thấy đâu mà mắc cỡ.
 - Phan làm nhẹ nhẹ thôi nhen – Út nhắm mắt lại nói khe khẻ
 Tôi đặt tay lên chim Út. Cô nàng như bị điện giật kêu lên một 
                  tiếng nho nhỏ rồi rúc đầu vào vai tôi lí nhí
 - Tay Phan ... nóng quá hà.
 Tôi vuốt nhè nhẹ. Út rùng mình kẹp hai đùi lại giữ luôn bàn 
                  tay tôi ở trong. Tay Út vòng ra sau bấu chặt lấy lưng tôi. Út 
                  nói qua hơi thở
 - Thôi đi Phan ... ơi!
 - Út sướng hông?
 - Hông biết nữa ... Út cảm thấy lạ lắm... ngộ lắm!
 Tôi hôn lên má Út. Người Út rừng rực nóng như lên cơn sốt
 - Phan ơi! ... Phan ơi! Ơ!
 - Út đừng kẹp tay Phan chứ!
 Út nới lỏng đùi ra. Bàn tay tôi được tự do, tôi miết nhẹ ngón 
                  tay lên cái khe nhỏ xíu trên chim Út. Út nấc một tiếng rồi ưỡn 
                  người vặn vẹo trong khi tay bấu chặt vào lưng làm tôi đau 
                  điếng. Hơi thở Út ngắt quãng. Một chút nước nhờn thấm qua làn 
                  vải mỏng làm ngón tay tôi trượt tới trượt lui dễ dàng hơn. Út 
                  thở hắt ra, người run run
 - Thôi đi Phan.... ah! Phan thôi đi ... Phan ơi ..!
 Thình lình Út giật tay tôi ra rồi thở hổn hễn.
 - Út mệt quá!
 - Nhưng Út có sướng không?
 Út cứ lặng thinh rúc đầu vào vai tôi. Hỏi mấy lần Út mới gật 
                  đầu nhè nhẹ thay cho câu trà lời.
 - Út có... ướt quần không?
 - Hi! Phan hỏi kỳ quá hà! ... Hình như chút chút.
 - Để Phan coi thử nha?
 - Hông được, hông được đâu!
 Út vùng đứng dậy chạy bay vào nhà. Bím tóc lắc lư khuất dần 
                  sau hàng cây trong vườn.
 |  |