- Trời ơi! Ông làm cái trò khốn nạn gì với
con tôi vậy hả? – Bà Linh (Mẹ Ti) hét lên giọng uất ức – Ông
có phải là con người không?
Bất ngò nghe tiếng hét, hai cha con giật bắn người bật dậy.
Ti quơ vội cái mền che lấy thân hình đang lõa lồ còn dính
đầy tinh khí. Còn ông Duy thì trong vài giây trấn tĩnh chạy
ra vừa bịt miệng bà Linh vừa đóng sập cửa lại. Bà Linh vùng
ra khỏi tay ông Duy nhưng ông cũng kịp nhào theo ôm ghì lại
đè nằm sấp xuống giường. Ông Duy phân trần giải thích:
- Bà từ từ nghe tôi nói chứ! La ầm lên người ngoài nghe thấy
hết làm sao?
Bà Linh vừa khóc òa vừa nói:
- Ông làm như vậy làm sao tôi không la lên được! Hu hu hu….
Hoặc là ông giết tôi đi hoặc là tôi tự chết cho khỏi phải
xấu hổ với mọi người. Hu hu hu…
Ông Duy phân bua giọng hối hận:
- Anh xin lỗi em một ngàn lần. Dầu gì thì mọi chuyện cũng đã
lỡ rồi. Anh không bao giờ muốn em chết và anh sẽ không để
cho em chết. Anh thật là có lỗi. Anh hứa với em sẽ không bao
giờ bỏ rơi em đâu. Nếu em muốn anh thề thì anh sẽ thề một
ngàn lần…
- Thề cái gì mà đến một ngàn lần? - Giọng bà Linh chua chát
– Cho dù anh thề một triệu lần thì chuyện này tính sao đây?
- Anh… Anh… Anh thực tình rất yêu em… Anh… Anh nghĩ chuyện
này cũng không đến nỗi gì nghiêm trọng vì Ti không phải là
con ruột anh…
- Anh khốn nạn lắm… Hu hu hu…
- Để anh nói đã… Anh sẽ thương yêu và chăm sóc cho mẹ con em
suốt đời anh. Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi hai người.
Bà Linh trong lòng buồn vô hạn. Chính bà đã đưa con mình vào
hoàn cảnh đau đớn này. Bà thật xấu hổ với chính bản thân
mình. Chính bà cũng đã từng thèm khát những đam mê nồng cháy,
thèm khát những dục vọng luôn luôn gào thét cấu xé trong cơ
thể mình. Để rồi không sao chịu đựng nổi nữa phải đưa chân
theo ông Duy về nhà này sau bao đêm lén lút dấu con gái đi
đêm với ông. Kẻ đáng chết trong chuyện này trước tiên phải
là bà. Bà xấu hổ quá, bà buồn bã quá… Lòng bà giờ đây như
đang bị ngàn lưỡi dao sâu xé… Bà không nói được gì nữa… Bà
nằm im lặng nhìn lên trần nhà mà nước mắt cứ trào ra… Bà
không buồn vùng vẫy nữa. Bà cứ mặc cho số phận đẩy đưa đến
đâu thì đến…
Ông Duy thấy bà nằm im thì tưởng rằng bà đã tin ông và đã
nguôi ngoai. Ông vuốt tóc bà, bà vẫn nằm im. Ông hôn bà, bà
vẫn để mặc ông làm gì thì làm… Ông cởi áo bà ra rồi hôn ngực
bà, liếm mút hai nhũ hoa của bà như thể muốn làm bà vui lòng
để chuộc cho lỗi lầm của mình, bà vẫn lặng thinh, nước mắt
vẫn đọng trên khóe mắt… Ông vừa bú đầu vú vừa đưa tay xuống
xoa âm hạch bà. Lúc này trong người bà đã phần nào bị khoái
cảm tác động nên nước trong âm hộ cũng đang tiết ra. Bà vẫn
nằm yên nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chính bản
thân bà còn không thể cưỡng lại được thì làm sao mà đứa con
gái mới lớn còn chưa biết mùi đời như Ti lại có thể tránh
khỏi những đam mê mạnh mẽ, làm sao có thể không siêu lòng
trong vòng tay ma quái của ông Duy. Bà cảm thấy mình thật có
lỗi với chồng trước của mình, người cha ruột của Ti… Bất
giác bà vừa khóc vừa rên trong lúc ông Duy vục đầu giữa hai
chân bà mà bú cái cửa địa ngục đầy cám dỗ “Hư hư hư… ưh ưh
ưh…ah ah ah… ưh ưh…”. Khoái cảm dâng lên trong người bà, nó
thật mãnh liệt, thật nóng bỏng đến nỗi những giọt nước mắt
như bị nung chảy tan biến tự bao giờ… Nước mắt dường như
không còn chảy ra ngoài nữa, mà đã chảy ngược vào trong… Bà
giờ đây không còn là một con người bình thường nữa, chỉ phản
xạ theo bản năng một con người.
Ông Duy hoàn toàn không hay biết được những thay đổi to lớn
trong người vợ mình, ông không ngờ rằng mình đang làm tình
với một người hoàn toàn mất trí sau một cú sốc quá lớn, nó
còn lớn hơn cú sốc khi người chồng trước của bà ra đi mãi
mãi.
Ông cứ hì hà hì hục với một thân xác giờ đây chỉ còn biết
phản xạ lại những khoái cảm nhất thời. Trong khi đó, Ti ngồi
co ro trong góc phòng quan sát hai người làm tình mà trong
âm hộ nó cũng rịn nước ra ướt nhẹp. Những sợ hãi, lo lắng,
xấu hổ,… và tiếng khóc thút thít của nó không biết đã tan
biến từ lúc nào? Thực ra Ti đã bắt đầu cảm nhận được sự đau
đớn của màng trinh vừa bị cha ghẻ mình xé rách nhưng dư âm
của những khoái cảm vẫn còn đọng lại thật sâu trong từng
mạch máu. Nó chưa nhận thức được rằng vừa mới đây thôi cha
ghẻ nó đã phá tan cánh cửa tuổi thơ của nó, xô nó vào cánh
cửa cuộc đời đầy chông gai…
Rồi ông Duy cũng đạt đến cực khoái, ông xuất tinh trong âm
hộ bà Linh. Bà cũng cảm nhận được khoái cảm nhưng giờ đây
những khoái cảm đó cứ lẫn lộn trong tâm trí bà. Bà cứ nằm
yên để mặc cho con thú trần truồng kia làm gì thì làm… Bà
thấy mọi vật trong phòng nhòa đi trước mắt mình… Rồi bà
không nhận biết được gì nữa…
Ông Duy sau khi tắm rửa xong bước ra thấy bà vẫn còn nằm đó,
nghĩ rằng vợ còn giận dỗi nên mặc kệ bà. Lúc này cái kiêu
hãnh trong ông lại trỗi dậy, nó xúi ông đừng quan tâm đến bà
nữa. Ông đi ra khỏi phòng, gọi điện cho tài xế đến chở ông
đi.
Tiếng xe hơi nhấn ga đi khỏi là lúc con Ti choàng tỉnh. Nó
nhào đến ôm mẹ mà khóc. Không biết bao nhiêu giọt nước mắt
của nó đã rơi trên thân thể trần truồng bất động của mẹ nó.
- Mẹ ơi! Mẹ dậy đi! – Nó lay bà dậy nhưng bà vẫn không trả
lời…
Lay mãi … gọi mãi… Cuối cùng nó nhận ra mẹ nó giờ đây đã bị
mất trí. Bà không buồn mặc quần áo vào nữa vì không còn nhận
ra được chính bản thân mình. Ti lấy nước ấm và khăn lau
người cho mẹ. Nó cảm thấy thương mẹ vô hạn, cảm thấy thật có
lỗi với mẹ và thấy ghét ông Duy thật nhiều…
*
* *
Ông Duy đi biệt tích đâu cả tuần nay rồi mà chưa thấy về.
Ti phải bỏ học để ở nhà chăm sóc mẹ. Bà cứ nằm đó như một
người bại liệt, có ai cho ăn thì ăn, cho uống thì uống. Hàng
ngày, Ti phải dìu mẹ vào nhà tắm để tắm rửa, tự tay nó tắm
cho bà chứ bà chỉ như một cái máy thẫn thờ…
Chiều nay cũng như những chiều thu khác, bầu trời thật u ám,
những hạt mưa lất phất cứ bay bay vào cửa sổ. Ti ngồi nhìn
trời mà lòng buồn man mác, trong tâm trí nó giờ đây cứ lảng
vảng hình bóng ông Duy. Nó vừa ghét mà lại vừa nhớ. Ghét vì
ông đối xử với mẹ con nó thật tệ, trong hoàn cảnh này mà ông
cứ biệt tăm. Nhớ vì thấy trong chuyện vừa qua ông không hoàn
toàn có lỗi, người có lỗi trước tiên là chính bản thân nó.
Nếu như… nếu như… và nếu như… Trong lòng nó cứ nghĩ ngợi
lung tung. Chốc chốc nó lại thấy nhớ cái cảm giác ân ái với
ông Duy, thấy thèm thuồng cái thân thể đàn ông, thèm thuồng
cái vật bằng thịt quỷ quái đã làm cho cuộc đời nó thay đổi,
thèm thuồng cái lưỡi ma quái của ông, cái thứ nham nhám đã
từng lục lọi trong âm hộ non nớt của nó… nó nhớ… nó nhớ… và
nó nhớ thật nhiều…
Ngoài trời mưa vẫn mưa và cảnh vật thật u ám khi đã xế chiều,
cảnh vật giờ đây đang phủ màu chờ đợi… chờ đợi một màn đêm.
Những chiếc lá thu rơi trên đường giờ đây đã ướt sũng. Có
chiếc đã hư thối hết một nửa cũng ướt sũng nước mưa sẽ làm
cho nó mau thối nát hơn, nhưng giờ đây nó vẫn còn tồn tại,
nó vẫn ở đó và phải ở đó cho đến khi nó phải tan biến hoàn
toàn. Có những chiếc lá bị nước cuốn đi về một nơi nào đó
không thể nào cưỡng lại được…
“Kétttt…..!” Tiếng xe hơi thắng gấp ngoài cửa làm cắt đứt
dòng suy nghĩ của Ti. Nó vội vàng chạy xuống mở cửa. Ông Duy
từ trong xe bước ra, trong lòng Ti chợt mừng rỡ. Ông ra hiệu
cho tài xế đi về rồi bước vào cổng, người ông sặc mùi rượu,
ông nhìn Ti bằng một ánh mắt thật khó tả. Ti e thẹn cúi mặt
xuống đóng cổng lại. Ông Duy bước được mấy bước thì té xoài
xuống đất vì say. Ti chạy lại dìu ông vào, ông vừa loạng
choạng đi vừa ôm chặt lấy Ti. Vào đến phòng khách, Ti đỡ ông
ngồi xuống, nó vừa cúi xuống để tháo giầy cho ông thì vội
kéo nó vào lòng, giọng lè nhè đầy mùi rượu:
- Ti ơi ! Từ bây giờ em không được làm như vậy nữa! Anh yêu
em Ti ơi…!
Ti vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ vì những lời nói của ông, nó
đẩy ông ra nhưng ông càng ôm chặt hơn. Bất lực, nó đành để
yên cho ông muốn làm gì thì làm. Một phần nào trong nó cũng
muốn như vậy, đã bao ngày nay nó nhớ và nó thèm cái cảm giác
này. Giờ đây ông như là một cơn mưa bất chợt sắp sửa lại
cuốn trôi nó vào trong lạc thú.
Ông Duy hôn môi Ti thật sâu. lưỡi ông quấn lấy lưỡi nó, môi
ông áp chặt vào môi nó thật ấm áp ngọt ngào biết bao… Ông
ghì chặt lấy nó, nó cũng ghì chặt lấy ông. Tay ông xoa lưng
nó, tay ông tìm mông nó, tay ông tìm hai bầu vú măng non của
nó… Rồi quần áo của hai người quăng tứ phía trên sàn nhà lót
thảm đỏ sắp sửa ẩm ướt hơi ấm của hai cơ thể đang hăng say
âu yếm nhau… Ông đỡ Ti nằm trên sàn nhà trải thảm, thân hình
và làn da trắng trẻo của Ti nổi bật trên thềm thảm đỏ làm
cho ông Duy đã say càng thêm say, đã sai càng thêm sai… Ông
vục vào âm hộ Ti mà bú mà mút như một kẻ khát nước vừa gặp
được nguồn suối… “Ưhm…ưhm…ưm… chết con ba Duy ơi…ưhm…ưm”.
Ông lật chổng hai chân Ti lên trời, hông Ti bị nhấc bổng
khỏi mặt đất, mông Ti cũng chổng ngược lên trời. Ông thọc
lưỡi liếm hậu môn Ti làm nó nhột quá cứ giãy nảy người lên
nhưng không làm gì được vì lúc này hai chân nó đang bị ông
giữ gập ngược về trước, chỉ còn lại hai vai, cổ và đầu nó là
chạm mặt đất.
Giữ nguyên tư thế đó, ông Duy đứng khom mình xuống nhét
dương vật vào âm hộ đang chảy nước ào ạt như mưa của Ti…
“Úh…úh…úh… chết con ba Duy ơi… úh…úh…úh…” con Ti rên la vang
cả phòng. Ông Duy đang say nên con cu tê tê không biết mệt,
chỉ có hai chân ông là mỏi, hai tay ông cũng không thể giữ
Ti trong tư thế này mãi nên khoảng năm bảy chục cú giã chày
thì ông phải lăn ra mà thở. Tới lúc này, Ti chủ động leo lên
người ông Duy nhét dương vật ông vào âm hộ nó… Nó chủ động
nhấp nhỏm mông cho dương vật ông Duy đâm ra đâm vào cửa mình
nó… Lúc này không chỉ có Ti rên “ưh… ửh… ưh…ưh…sướng quá ba
Duy ơi!…” mà ông Duy cũng rên hừ hừ “hưh…hưh… Anh cũng sướng
Ti ơi…Đừng gọi anh là ba nữa nhé… hưh…hưh…hưh… sướng quá…”
tiếng rên của hai người át cả tiếng mưa đang tí tách bên
ngoài…
Ti nhấp nhỏm trên bụng ông Duy riết rồi cũng mỏi chân đành
phải nằm xoài trên bụng ông, còn ông thì nảy mông từ dưới
lên đâm dương vật vào cái lỗ thịt son son đầy khoái lạc đang
úp xuống trút nước vào đầu dương vật đang căng cứng… “phạch…phạch…phạch…”
tiếng da chạm da, thịt chạm thịt nghe như tiếng bước chân ai
đang bước trên những vũng nước mưa ngoài đường đang pha lẫn
tiếng mưa rơi ngày càng nặng hạt… Dường như tiếng mưa lớn
càng làm ông Duy hăng hơn, ông chồm dậy đặt Ti quỳ chống hai
tay trên sàn, còn ông thúc dương vật từ phía sau tới theo
kiểu như loài thú… “Phạch…phạch…phạch…”, bụng ông đập vào
mông Ti nghe thật to thật kích động, nghe như tiếng sấm vang
rền trong cơn mưa tầm tã… “Úh…úh…úh…úhhhh…” tiếng rên dồn
dập của Ti như tiếng gió rít ngoài trời mưa đang làm cho
khắp nơi tối mịt mờ. Ánh đèn đường hiu hắt giờ đây không thể
thay thế được ánh mặt trời.
“Ớh…hớh…hớh…Ah…ahhhhhh”, ông Duy không chịu nổi nữa la lên
xuất tinh ào ạt nhưng do quá say và mệt nên không còn đủ sức
giữ dương vật trong âm hộ Ti mà ngã lăn đùng ra đất tinh khí
bắn văng ra tung toé, thở hổn hển như sắp đứt hơi. Còn Ti
cũng đạt cực khoái nằm phệt ra đất xuất tinh khí xối xả như
mưa, chảy nhem cả ra ngoài mép âm hộ…
*
* *
Những tia nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ làm Ti giật
mình tỉnh giấc. Nó trần truồng quay qua ôm lấy thân thể trần
truồng của ông Duy, thân thể mà tối qua vừa cùng nó tận
hưởng những khoái lạc tột cùng.
- Áhhhh…! Sao ba lạnh thế này? Ba ơi…………….Ba………..?
Nó hốt hoảng la lên khi nhận ra thân thể trần truồng kia
không còn nóng hổi nồng nàn mà giờ đây đã lạnh ngắt tự bao
giờ. Chính vì quá đam mê nhục dục mà cả hai không biết rằng
đó là lần cuối cùng họ được làm điều đó với nhau và rồi chia
xa mãi mãi. Tất cả chỉ qua một đêm thôi, một đêm đầy mưa gió.
Giờ đây, trong căn nhà này chỉ còn lại một người đàn bà mất
trí và một người đàn bà chưa đủ tuổi thành niên với một cái
bào thai đang chờ ngày được nhìn thấy ánh mặt trời…
Hết
Sattrinh 15/09/2004 (21 giờ 50’) |